Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng!

Chương 96: Không có tiết tháo (h-)




Vốn dĩ năm chương đầu ngày chỉ có một chương đủ like thôi thì không thể cho thêm chương đâu, nhưng tg vẫn cho các bạn. Hy vọng bão chương lần sau có thể chơi tốt hơn, các bạn vui, tg cũng vui nữa.1
......
"Hứ A..."
"Hừ."
Hai tiếng rên một cao vút một trầm thấp hòa vào nhau tựa như thiên âm đến từ thiên đàng.
Kích tình dần dần lắng động trong không gian phòng tắm không lớn.
Hạ Mễ Chúc miệng lớn thở hổn hển nằm ngã trên người nam nhân, miệng nhỏ vẫn còn ngậm lấy vật bán cương nhưng kích cỡ vẫn khả quan đến suýt sao, phát huy tác dụng giúp chặn lại tất cả con cháu của ai đó.
Bàn tay người đàn ông vuốt ve xoa dịu lại kéo dài dư vị sau cuộc yêu khiến đáy lòng tiểu Beta nào đó tràn ngập thỏa mãn.
Từ lần mẫn cảm của Lộ Nguyên Hầu đến nay cũng được một tháng, đây là lần vận động đầu tiên sau bảy ngày mây mưa đó. Không biết có phải vì muốn chiếu cố thể trạng của cậu hay không mà Lộ tiên sinh chưa từng đòi hỏi. Hôm nay cũng không biết kích thích gì mà lại ăn cậu trong phòng tắm... Nghĩ lại mà xấu hổ không thôi...
"Muốn nữa?"
Lộ tiên sinh đang chìm đắm trong dư vị quá mức sung sướng cảm thấy mị thịt bên trong lại đang xoắn hắn, xoắn đến hắn thức tỉnh thì khàn giọng hỏi.
Hạ Mễ Chúc theo bản năng lắc đầu, thế nhưng thời điểm ai đó ác ý đỉnh lên một cái, môi mềm kia vẫn hé lộ một tiếng rên rỉ hoặc nhân.
"Ư a..."
"Muốn nữa không?"1
Hạ Mễ Chúc bị người lật lại, cũng là cưỡi trên người Lộ tiên sinh nhưng lúc này mặt đối mặt, dáng vẻ động tình của cậu đều bị hắn nhìn thấy hết. Nơi bụng nhỏ đang chứa đựng cự long cùng thật nhiều con cháu của hắn căng phồng tựa như mang thai ba tháng. Cơ bụng hiếm hoi cũng biến đâu mất nhưng lại lộ ra dáng vẻ mềm mại đáng yêu khiến người không nhịn được muốn bắt nạt.
"Hức ư ư..."
"Trong này có khỉ con của tôi chưa?"
"Hư ư... A..."
Hạ Mễ Chúc nói không nên lời, lúc nghe hắn hỏi thì chỉ theo bản năng ôm lấy bụng nhỏ, thân mình ngã đến trên ngực nam nhân, còn lại đều giao hết cho Lộ tướng ta không ngừng nắm eo hông mình mà cày cấy.
Lúc sau Lộ tướng có chọc ghẹo gì đó Hạ Mễ Chúc đều không nhớ được, đến lúc bị người vớt ra ngoài, trần trụi được đặt trên nệm chăn ấm áp, ý thức cậu đã mơ hồ. Chưa tới vài giây Hạ Mễ Chúc đã ngủ mê mất, chỉ còn theo bản năng mà rút vào trong ngực nam nhân, tìm kiếm an toàn cậu yêu thích.
Lộ Nguyên Hầu khẽ vuốt ve tấm lưng trơn bóng của tiểu Beta, đối với lọ thuốc trên tủ đầu giường chỉ cần với tay là tới xem như không thấy.
Không phải hắn không muốn cho tiểu Beta uống nó, chỉ là sau lần đó, Mạc Thanh dặn hắn không lại cho tiểu Beta uống nữa.
Thật ra Mạc Thanh không phải dặn như vậy. Ông dặn hắn là không được bính Hạ Mễ Chúc trong vòng hai tháng tới. Mục đích của chuyện này là muốn xem Hạ Mễ Chúc có đậu thai hay không. Bởi vì nếu cậu có thai thật, thuốc kia uống vào sẽ không tốt cho cậu. Vậy cũng xem như không cần uống thuốc rồi. Đợi sau hai tháng nếu cậu không có thì có thể tiếp tục uống lại.
Nhưng hôm nay Lộ tướng ta vô tình bị ai đó mê hoặc, nhất thời quên đi mất chuyện này.
Đến lúc nhớ ra thì hắn đã bị tiểu Beta làm cho dục hỏa đốt người, phóng lao từ lâu rồi.
Tên đã lên dây không có lý nào không bắn đúng không?
Mà hắn nghĩ, cùng lắm là có thôi. Tiểu Beta từ khi bắt đầu dưỡng thân thể, sức ăn tốt hơn, thịt thà trên thân cũng nhiều hơn rồi. Tình huống thật sự khả quan. Lại thêm sự chăm sóc của hắn và Mạc Thanh, dù Hạ Mễ Chúc có thai thì cũng không sợ.
Nghĩ như vậy, Lộ tướng ta mặc kệ luôn, lòng nói đến đâu hay đến đó đi.1
...
Sinh nhật của Hạ Mễ Thụy là vào thứ bảy, vậy nên hôm nay Hạ Mễ Chúc có thể ngủ nướng sau khi bị một trận kích tình vào tối hôm qua rút cạn hết sức lực.
Có điều cậu cũng không ngủ được bao lâu đã bị tiếng e a dễ thương của đứa nhỏ bảo bối chọc tỉnh.
"Bảo bối của ba..."
Hạ Mễ Chúc với lấy thân mình của nó, đầu vùi vào cổ nó dụi dụi, chọc cho đứa nhỏ cười khanh khách không ngừng.
"Ba! Ba!"
Tiểu Mễ Thụy hai tay ôm đầu cậu y nha gọi.
Hạ Mễ Chúc hôn cái chóc lên bụng nhỏ căng tròn của nó, biết ngay nó đã được cho ăn uống no say rồi mới bị ném lên đây nằm cùng cậu. Người kia còn chu đáo dựng rào chắn xung quanh giường lên, nhưng người thì không thấy.
Hạ Mễ Chúc nghĩ người có thể đang ở thư phòng.
Cho đến khi cậu bế con đi xuống lầu, nhìn thấy Lộ tướng từ ngoài cửa đi vào, trên tay còn nâng mấy cái hộp bưu kiện lớn mới biết ngài ấy đi ra ngoài.
"Cái gì vậy ạ?"
Hạ Mễ Chúc thả đứa nhỏ xuống thảm lông bên cạnh hắn, bản thân cũng ngồi xuống theo, vừa hỏi.
Ba người ngồi trên thảm, ở giữa là đống bưu kiện cũng phải hơn năm cái mà Lộ Nguyên Hầu mới cầm về.
"Quà của đứa nhỏ."
Lộ Nguyên Hầu vừa dùng dao rọc giấy mở bưu kiện, vừa trả lời Hạ Mễ Chúc.
"Ai tặng vậy ạ?"
Hạ Mễ Chúc theo bản năng hỏi.
Cậu vừa hỏi, trong lòng đã nghĩ cậu không có người thân có khả năng gửi quà cho con cậu, mà có nhận cũng nên là cậu đi nhận. Nhưng này rõ ràng là từ bên phía Lộ tướng. Hạ Mễ Chúc nghĩ cậu chưa từng nghe nói Lộ Nguyên Hầu có người nhà...
"Gia gia nó gửi cho."
Nên khi cậu nghe thấy lời này, não không thể kịp thời hiểu rõ được ý nghĩa mà nghệch mặt ra nhìn hắn.
Gia gia?
Hạ Mễ Thụy có một gia gia nuôi là sư phụ cậu, còn có gia gia nào nữa sao... Hạ Mễ Chúc nghĩ đến đây thì tựa như bừng tỉnh, theo bản năng liếm hạ đôi môi rõ ràng không hề khô nhưng cậu vẫn thấy hơi khó chịu, nhẹ giọng gọi người đang ngồi mở đồ ở kia: "Tiên sinh..."
"Ừm?"
Tốc độ mở của Lộ Nguyên Hầu rất nhanh, biểu tình chuyên chú thu hút ánh nhìn của người khác. Thời điểm cậu gọi, hắn đã mở được hộp thứ tư rồi.
Bên trong toàn là những món đồ nhỏ đáng yêu, có đồ chơi, có quần áo, chất lượng đều rất tốt.
"Tiên sinh là nói..."
Thời điểm Hạ Mễ Chúc sắp xếp được ngôn ngữ, cẩn thận dò hỏi thì hắn đã mở cái hộp cuối cùng ra.
Bên trong vậy mà không phải đồ cho Hạ Mễ Thụy, càng không giống của Lộ Nguyên Hầu.
Đó là một bộ trang phục màu trắng viền xanh đậm, màu xanh tựa như màu áo quân phục của quân nhân. Mà phong cách của bộ đồ cũng có hơi hướng quân nhân, trông cực kỳ xinh đẹp.
Ít nhất Hạ Mễ Chúc vừa nhìn thấy đã thích rồi. Nhất thời những suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu đã bị điều này tạm thời làm quên đi.
Cậu nghĩ, bộ đồ này nhất định không phải của Lộ tướng, nó không vừa.
Vậy...
"Mặc thử xem."
Lộ Nguyên Hầu đúng lúc lên tiếng chứng thực suy đoán của Hạ Mễ Chúc.
Đối diện với ánh mắt không cho phép phản kháng của Lộ tướng, dù trong lòng Hạ Mễ Chúc có nhiều hơn những điều muốn hỏi thì cậu vẫn đứng lên đi thay đồ.
"Mặc ở đây đi."
Hạ Mễ Chúc vừa nghe mặt đã bừng một cái đỏ chót.
"Tiên sinh..."
Cậu mếu máo.
"Chỉ có đứa nhỏ ở đây, em còn sợ nó nhìn thấy?"
Lộ tướng tự động lược bỏ bản thân, đứng đắn nói.
Hạ Mễ Chúc trong lòng khóc, bên ngoài thì đỏ mặt ngượng ngùng muốn chết mà ở dưới yêu cầu của Lộ tướng, tại phòng khách mà mặc vào bộ đồ kia.
Đợi đến lúc thay xong, Hạ Mễ Chúc cũng sắp cháy đến nơi rồi.
Dưới ánh mắt chuyên chú của người kia, cậu không cháy cũng không được mà... Hu hu... Dù cậu chẳng còn cái gì ngài ấy chưa thấy nhưng da mặt cậu mỏng a...
Cơ mà bộ đồ này thật sự rất vừa người cậu, nếu không phải cho cậu thì Hạ Mễ Chúc không còn nghĩ được gì nữa.
"Tiên sinh..."
Chỉ là ánh mắt ai đó quá mức mãnh liệt, cậu xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng.
Rõ ràng đã thân mật đến mức đó rồi, nhưng những lúc như vậy cậu đều ngại ngùng muốn chết.
Ai đó cũng thích nhìn thấy dáng vẻ này của cậu nên mới ác ý bắt cậu thay đồ ở đây cơ mà.1
Có điều người ta vẫn một bộ mặt đứng đắn mà đứng lên giúp cậu chỉnh chu lại quần áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.