Đã chọn được cửa hàng, Lục Vinh liền khua chuông gõ mõ đi tìm người trang trí.
"Lục Vinh." Một tiếng kêu nhàn nhạt truyền đến, Lục Vinh quay lại, liền thấy một người hắn vô cùng không muốn thấy.
"Là cô?" Lục Vinh không hứng thú đáp.
Triệu Nguyệt nhìn cửa hàng: "Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?".
"Ông chủ, bên trong trang trí xong rồi, ngươi có muốn vào xem lại một lần không?" Một nhân viên trang trí đi ra hỏi.
Triệu Nguyệt nhìn Lục Vinh: "Ngươi là ông chủ? Ngươi thuê cửa hàng này? Ngươi muốn mở cửa tiệm sao?".
"Không phải thuê! Ông chủ là mua lại toàn bộ." Không chờ Lục Vinh mở miệng, một nhân viên trang trí quang minh lỗi lạc đáp.
Lục Vinh ra tay hào phóng, tiền lương cấp cũng rất sảng khoái, nhân viên ai lại không thích một ông chủ như vậy.
Sắc mặt Triệu Nguyệt hơi đổi, lúc đầu nghe nói cha mẹ Lục Vinh để lại cho hắn một khoản tiền, tính toán cũng tầm 1000 vạn, vuột mất Lục Vinh, Triệu Nguyệt cũng không tiếc nuối gì nhiều, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy không phải chỉ có nhiêu đó, tâm tình nhất thời có chút phức tạp, cửa tiệm này cũng hơn 200 mét vuông, tính ra phải hơn 1000 vạn rồi.
Lục Vinh mới vừa một chiếc xe hơn trăm vạn, coi như trăm vạn không là vấn đề gì, nhưng cửa hàng hơn nghìn vạn, cũng có thể mua không chớp mắt sao?.
Lục Vinh nhìn sắc mặt Triệu Nguyệt biến hóa, không nhịn được có chút mệt mỏi.
Lục Vinh vốn cho là Triệu Nguyệt sẽ châm chọc khiêu khích, lại không nghĩ rằng, Triệu Nguyệt đứng tại chỗ, sắc mặt biến hóa nhưng cũng không có mở miệng nói gì.
Từ khi biết hắn là người đồng tính, mỗi lần nhìn thấy hắn, Triệu Nguyệt đều phải chế nhạo một phen.
"Bên trong làm xong rồi sao? Để ta vào xem thử." Lục Vinh không muốn nghe Triệu Nguyệt nói chuyện, tìm một cái cớ đi vào trong cửa hàng.
Triệu Nguyệt nhìn theo bóng lưng Lục Vinh, trong lòng tràn đầy tiếc nuối, có tiền như vậy, nhưng lại là đồng tính luyến ái, thực sự là đáng tiếc.
Triệu Nguyệt hít sâu một hơi, quay người rời đi.
Tiền Bân sau khi chạy trốn còn để lại cho Triệu Nguyệt một đống hỗn loạn, chuyện công việc của Triệu Cương cũng chưa được giải quyết, căn nhà mà cô đứng tên tự nhiên cũng xảy ra vấn đề, Triệu Nguyệt không khỏi có chút sứt đầu mẻ trán.
..................
Phi Vũ nhìn Tạp Liệt: "Tạp Liệt, lão bản trở về ngươi làm sao nói chuyện a! Ngươi đụng hư ba chiếc xe tập lái rồi, còn muốn luyện cái gì lướt tốc độ cao nữa sao, lại luyện huấn luyện viên sẽ lột da ngươi ra đó.".
Tạp Liệt gãi đầu: "Các ngươi không nói, lão bản sẽ không biết.".
"Vậy nợ tiền thì tính thế nào bây giờ? Tiền sửa xe ngươi tính trả thế nào?.".
Tạp Liệt không thèm để ý: "Yên tâm đi, nghe nói Kyle kiếm được hơn một trăm vạn, chỉ cần hắn chia cho ta một ít, đủ trả cho tên huấn luyện viên hung dữ đó rồi.".
Phi Vũ: "...".
Viên Kiệt nhìn Tạp Liệt: "Tạp Liệt thúc thúc lái xe lạng lách quá, con thấy thúc đừng nên học làm gì, thúc lái như vậy là hại người hại mình đó!".
Tạp Liệt đỏ mặt: "Chớ có nói hươu nói vượn, con cũng có thể lái xe, tại sao thúc lại không thể?.".
Bọn La Y mỗi người có một chiếc ô tô đồ chơi, là hàng hiệu, hai bé thường hay lái xe trong biệt thự chơi, Tạp Liệt cực kỳ hâm mộ, chỉ tiếc là thân hình hắn quá lớn, nhét vào không lọt.
Lục Thiên ngồi trên xe đẩy trẻ em, vỗ tay nói: "Tay mơ, tay mơ.".
Tạp Liệt nhìn ba đứa nhỏ, thầm nghĩ: Ba đứa nhỏ này không có đáng yêu chút nào, tương lai hắn phải trở thành cao thủ để bọn chúng sáng mắt ra mới được!.
...............
Kyle cúp máy, khuôn mặt có mấy phần xoắn xuýt.
Thi Lâm Nguyên nằm trên sô pha, nhìn Kyle, lười biếng hỏi: "Sao thế?.".
"Không có gì, Tạp Liệt bảo ta chuyển cho hắn 5 vạn, hắn đụng hư ba chiếc xe." Kyle nói.
"Đụng hư ba chiếc xe mà chỉ tốn có 5 vạn, xem ra mấy chiếc xe hắn làm hư đều là xe tập lái cùi bắp rồi, bất quá trình độ của hắn đúng là chỉ có thể lái xe tập lái." Thi Lâm Nguyên nhàn nhạt nói.
Kyle thở dài, lộ ra mấy phần khó xử.
Thi Lâm Nguyên nhìn Kyle: "Không có 5 vạn sao? Chẳng lẽ ngươi thừa dịp ta không chú ý, đem một trăm vạn kia đi mua mỳ với khoai chiên ăn hết rồi?".
Kyle lắc đầu: "Không có, không có, ta chỉ là không biết làm sao để chuyển khoản.".
Thi Lâm Nguyên: "..." Đều đã đến thế giới này lâu như vậy rồi, cư nhiên còn chưa biết cách chuyển khoản, thực sự là ngu ngốc mà!.
.....................
Trời trong xanh, nắng ấm áp.
Khương Hoa dẫn Viên Kiệt, La Y và Lục Thiên đi chơi khắp nơi, Lục Thiên ngồi trong xe đẩy em bé, được Viên Kiệt đẩy đi.
"Khương thúc thúc, chỗ đó đang làm gì vậy?" Viên Kiệt chỉ vào đài thi đấu.
Khương Hoa lắc lắc đầu: "Không biết.".
Viên Kiệt háo hức siết nắm tay: "Chúng ta qua xem một chút đi." Viên Kiệt với La Y tuổi không lớn lắm, rất yêu thích những nơi náo nhiệt.
Khương Hoa đi tới, mới phát hiện trên đài thi đấu đang tiến hành cuộc đấu giữa các thanh thiếu niên.
Trên võ đài có hai thiếu niên tranh đấu với nhau, người thấp hơn vững vàng chiếm được thế thượng phong, nhanh chóng thu được thắng lợi.
La Y xem ba trận, đều là thiếu niên thấp ấy chiến thắng.
"Tiểu tử này thật là lợi hại, đánh liên tục năm trận rồi mà tinh lực vẫn còn dồi dào như vậy.".
"Đúng thật là anh hùng xuất thiếu niên.".
"Tiểu tử này lai lịch không đơn giản, đến từ võ gia chân chính, từ nhỏ đã được bồi dưỡng.".
La Y nghe người chung quanh nói chuyện, tán thưởng thiếu niên trên võ đài, liền buồn bực: "Ta lợi hại hơn hắn.".
Viên Kiệt gật đầu: "Ân, La Y ca ca lợi hại hơn hắn nhiều.".
Mấy vị khán giả đứng gần La Y và Viên Kiệt nghe hai bé nói thế, cả đám cười vang.
La Y biết đến mọi người đang cười nhạo mình, không nhịn được có chút bực mình.
"Còn có ai đến khiêu chiến không?.".
Nghe được lời đó, La Y bỗng cảm thấy phấn chấn, hiếu chiến là thiên tính của mọi thú nhân, khắc vào tận trong xương cốt, La Y vừa nghe đến hai từ khiêu chiến, nhất thời cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
"Khiêu chiến thành công, có thể nhận được tiền thưởng trị giá 2 vạn.".
Khương Hoa muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp, La Y ngay lập tức nhảy lên võ đài.
Lực bật nhảy của La Y hết sức kinh người, võ đài cao hơn một mét, một lần nhảy đã lên tới nơi.
La Y thực lực cao cường, tuyển thủ trên võ đài tuy rằng lớn hơn La Y vài tuổi, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của bé.
Viên Kiệt cao hứng: "La Y ca ca, đánh hắn, đánh hắn!".
Lục Thiên vỗ vỗ tay, tràn đầy hưng phấn.
Khương Hoa gãi gãi đầu, có chút buồn bực nói: "Lần này nổi tiếng rồi."
Không lâu sau, tuyển thủ áp trận đã bị La Y đánh bò trên mặt đất.
..................
Thẩm Hiên đang xem tin tức, một cái video náo động đập vào mắt hắn.
"Thiếu niên đấu võ đài khiến người thán phục.".
Thẩm Hiên đưa video cho Lục Vinh xem: "Đây là La Y?.".
"Đúng thế, hẳn là La Y.".
La Y tham gia cuộc thi đấu võ thiếu niên được tổ chức bởi cha của quán quân khu thi đấu, cuộc thi này tên là "Mười ngày chiến bách hùng", nghĩa là quán quân kia mỗi ngày sẽ nhận khiêu chiến của mười cao thủ, người thắng sẽ được thưởng, người thua phải giao 200 tiền phí dự thi, người này vận may không tốt, gặp ngay một kẻ không bình thường như La Y.
"Bọn họ ai cũng thích làm ầm ĩ, lớn không nói, mấy đứa nhỏ cũng là như thế này.".
Thẩm Hiên cười khổ, không nhịn được có chút bất đắc dĩ: "Xử lí xong chuyện bên này thì trở về xem chúng thế nào đi.".
Lục Vinh gật đầu: "Cũng được.".
.....................
Khương Hoa kéo theo một đống lễ vật về biệt thự.
Viên Uy nhìn Khương Hoa, có chút buồn bực nói: "Lão đại nói cố gắng đừng đụng tới phóng viên, tận lực điệu thấp, vậy mà các ngươi còn hiên ngang tham gia thi đấu.".
Khương Hoa lúng túng cười cười: "Ta cũng đâu có muốn, căn bản là ta không ngăn cản được.".
Viên Uy: "...".
"Lão đại mới vừa gọi điện, nói hai ngày nữa hắn sẽ trở lại." Viên Uy nói.
Khương Hoa gãi đầu: "Không biết lão đại trở về có mắng ta không?".
Viên Uy: "Ai biết được...".
..................
Triệu Nguyệt ủ rũ về tới nhà, mẹ Triệu nhìn Triệu Nguyệt: "Con mới đi đâu về?.".
"Con đi dạo phố." Triệu Nguyệt đáp.
Mẹ Triệu không vui: "Tình hình trong nhà như thế mà con còn có tâm tình đi dạo phố?".
Triệu Nguyệt trầm mặt, có chút khó chịu.
Mẹ Triệu nhìn biểu cảm trên mặt Triệu Nguyệt, tận tình khuyên nhủ: "Chuyện của cha con lần này rất lớn, không thể trở về đơn vị công tác nữa, mất đi tiền lương của cha con, sinh hoạt trong nhà chúng ta cũng khó khăn hơn, mẹ nghĩ con nên đi tìm một công việc ổn định, căn nhà kia không trả nổi thì chúng ta bán đi.".
Triệu Nguyệt lập tức nhảy cẫng lên: "Mẹ à, bán nhà thì con ở đâu bây giờ!".
Mẹ Triệu không chút nghĩ ngợi: "Bán căn nhà đó thì con chuyển về ở với chúng ta, cũng đâu có thiếu chỗ ở.".
Trong mắt Triệu Nguyệt lóe lên mấy phần ghét bỏ, cô không thích ở cùng với cha mẹ, bị quản đông quản tây.
"Đám chủ nợ của bạn trai con hôm nay lại tìm tới cửa." Mẹ Triệu nói.
Triệu Nguyệt phiền chán: "Bọn người đó thật là lì lợm.".
"Nếu không xử lý được chuyện này, sau này con cũng khó mà tìm đối tượng, sao lại gặp phải một tên vô lại như thế chứ." Mẹ Triệu thở dài thở ngắn.
Mẹ Triệu nhìn Triệu Nguyệt: "Sao thế?".
"Bên ngân hàng gửi giấy nợ đến, mẹ không trả tiền nhà tháng này cho con sao?." Triệu Nguyệt oán giận.
"Trong nhà làm gì còn tiền để trả tiền nhà cho con, đám người kia còn đến đây đòi tiền kia kìa." Mẹ Triệu nói.
Triệu Nguyệt không vui: "Bọn họ đòi thì mẹ liền trả sao!".
"Không thể không trả, đám khốn kiếp đó sẽ đập phá đồ đạc." Mẹ Triệu nói.
Triệu Nguyệt mím môi, trong lòng một bụng hoả.
"Không phải con luôn nói nhân duyên của mình rất tốt, có rất nhiều bạn bè à?" Mẹ Triệu hỏi.
Triệu Nguyệt cúi đầu, mấy người bạn của cô sau khi biết gia đình cô xảy ra vấn đề, mỗi một người đều thay đổi thái độ, căn bản là không trông cậy được.
"Lục Vinh rất có tiền." Triệu Nguyệt bỗng nhiên nói.
Mẹ Triệu sửng sốt: "Có tiền thì có ích lợi gì! Tên kia hắn yêu thích đàn ông.".
Triệu Nguyệt chợt nghĩ, đàn ông thì sao, dù Lục Vinh yêu thích đàn ông, nhưng cũng phải nối dõi tông đường chứ, nếu như cô sinh hài tử cho Lục Vinh, tài sản của Lục gia sẽ trở thành của cô, Triệu Nguyệt có chút hối hận, năm đó sau khi cô biết Lục Vinh là gay liền không có làm tiếp.
"Một nam nhân đang tốt đẹp sao lại có cái tật xấu này chứ, cái tên Lục Vinh này, nhiều tiền như vậy cũng không biết sau này để lại cho ai." Mẹ Triệu thuận miệng nói.