"OA... É...É...É..."
Tiếng coi cảnh sát vang vọng khắp đường phố, vô số nhân viên của JGSDF (The Janan Ground Self-Defense Force) trang bị tiên tiến, nhanh chóng tập hợp, trên gương mặt mỗi người đều tràn đầy nét nghiêm trọng, không lâu lắm, một người đàn ông trung niên đi đến, trên vai treo lấy quân hàm ký hiệu ba sọc đỏ cùng ba ngôi sao đại biểu đây là một vị Đại tá, hắn đi đến sớm đã tập trung đầy đủ đại đội A10, nhìn lấy mọi người đều đứng chào chỉnh tề, trung niên nam nhân liền hài lòng gật đầu nói:
"Rất tốt, giờ nghe đây, bệnh viện Yoshimari bỗng nhiên bị một đám quái vật giống chuột tập kích, trừ bộ phần người sống sót chạy ra được thì vẫn còn số lượng lớn người bị mắc kẹt rải rác trong các ngỏ ngách của biện viện, nhiệm vụ các ngươi là nhanh chóng tiêu diệt quái vật bên trong cùng "hổ trợ" người sống sót, phần còn lại cấp trên sẽ yêu cầu sau"
Chẳng biết vì sao khi nghe đến từ "hỗ trợ" mọi người ở đây chợt khuôn mặt lạnh lùng, dường có ẩn ý phía sau, thấy bầu không khí hoàn toàn nghiêm chỉnh, trung niên Đại tá nhìn quanh một lượt, chợt nghiêm giọng quát:
"Có ai có ý kiến không"
Nhìn thấy không ai ý kiến, Đại tá lên giọng:
"Không ai ý kiến, vậy chuẩn bị chấp hành, bất cứ ai mắc sai lầm thì nên cầu nguyện không gặp ta trong tòa án quân đội đi là vừa, vì các ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu, tất cả rõ chưa"
"RÕ"
Tất cả mọi người đồng thanh hô, thấy thế Đại tá cũng không câu giờ nữa, đứng nghiêm nói:
"Vậy...lập tức chấp hành"
"Rõ"
Gần trăm nhân viên JGSDF trang bị đầy đủ tới tận răng đồng thời di chuyển nhanh chóng vào bệnh viện tư nhân, không lâu lắm, tiếng súng inh ỏi cùng tiếng chuột rít gào thất thanh vang vọng.
Mà ở một bên khác, một chiếc taxi nhanh chóng hướng đến bệnh viện Yoshimari mà đi, trên xe, Akari khuôn mặt đầy lo lắng cùng bối rồi, nàng không biết rốt cuộc lại có chuyện gì khiến bà nói chuyện đầy bất an cùng khó hiểu như thế, nhưng tuyệt đối có chuyện chẳng lành đã xảy ra, Akari đối với tài xế hối thúc:
"Bác tài, ông không thể đi nhanh hơn được sao, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng."
"Cô bé à, bệnh viện Yoshimari thế nhưng là ở cách đây mười km, đây là tốc độ nhanh nhất rồi, đi nhanh hơn nữa sẽ gặp sự cố mất"
Nghe thế Akari cũng hơi khó xử, nàng biết đây đã là rất nhanh rồi, nhưng nhớ đến hình bóng bà ngoại, tất cả vẻ chần chờ đều biến mất, nàng kiên quyết nói:
"Cứ đi nhanh hơn đi, tôi sẽ trả ông gấp ba"
Nghe thấy thế bác tài cũng hơi động lòng, giá taxi ở janan phổ biến cao, nhưng phần lớn tiền đều chảy về công ty, bọn hắn tài xế lương chẳng được bao nhiêu, gấp ba số tiền trừ đi một phần trả công ty hắn liền có thể được một khoản không nhỏ, "tiền tài động nhân tâm" quả không sai, chỉ thoáng do dự, tài xế liền đem đạo đức nghề nghiệp ném ra sau đầu, hắn hèn mọn nói:
"Tiểu thư làm thế rất khó cho ta à, nhưng nhìn đến tiểu thư hẳn đang có việc gấp nên ta cũng giúp tiểu thư một lần vậy"
Nói dứt câu, tài xế đạp ga tăng tốc, xe chợt phóng đi, nhìn ngoài cửa sổ cảnh vật như ảnh động vậy nhanh chóng vút qua, Akari tầm tình mới hơi hòa hoãn tí, lo lắng trong nàng đã sớm lấn át nỗi sợ cái chết, giờ khắc này trong đầu Akari chỉ toàn hình ảnh bà ngoại, từ lúc nàng còn bé mới nhận thức được không lâu cho đến hiện tại đã trở thành thiếu nữ mới lớn, từ nhỏ nàng đã trải qua quá nhiều những thứ mà một đứa trẻ không nên đối mặt, chứng kiến ba ba vì cứu nàng mà chết, mama vì nàng mà qua đời, tất cả người xung quanh nàng đều lần lượt gặp điềm rủi, đều lần lượt bỏ nàng mà đi, nhưng nàng lại vẫn khỏe mạnh sống tiếp, khỏe mạnh phát triển, thậm chí còn phát dục thành một cái mỹ miều thiếu nữ, nhưng nàng chưa bao giờ hạnh phúc hay hài lòng với mình, nàng dường như một kẻ tham lam đê tiện cướp lấy vận khí từ người xung quanh, thậm chí là những người quan trọng nhất, ba ba cũng thế, ma ma cũng thế, giờ đây dường như bà ngoại cũng gặp kết cục đồng dạng...
"Hức..."
Luôn luôn mạnh mẽ thiếu nữ giờ đây âm thầm nức nở, nàng ghét bản thân mình, nàng ghét bộ này thân thể, nàng ghét cuộc đời trớ trêu này, nếu có thể nàng muốn lựa chọn mình chưa bao giờ được sinh ra, nếu được thế thì cha mẹ đã không chết, bà cũng không cần phải làm lụng vất vả ở cái tuổi xế chiều để nuôi nàng, lý do nàng con lưu luyến đối với cuộc sống này chỉ là hàng ngày được nhìn thấy nụ cười bà ngoại lúc về nhà, nếu đến chút hạnh phúc ít ỏi ấy cũng mất đi thì rốt cuộc nàng còn sống để làm gì?
Hoài nghi về ý nghĩa sự tồn tại của mình, Akari tâm tình giờ đây hỗn loạn hơn bao giờ hết, nhưng bỗng nhiên một tiếng còi xe thức tỉnh nàng, cửa kính xe bên cạnh chợt phát sáng, nhìn xuyên ánh sáng trắng chói mắt, Akari mơ hồ nhìn thấy hình bóng xe tải lao tới, thời gian giờ đây như hoàn toàn chết lặng, bác tài khuôn mặt ngơ ngác cùng tuyệt vọng đan xen nhìn chiếc xe tải từ ngã tư lao ra, kinh nghiệm mười năm lái xe cho hắn biết:
"Thôi xong, chuyến này đi rồi"
Trái ngược với vẻ tuyệt vọng của tài xế, trên gương mặt của Akari giờ đây chỉ có thẩn thờ cùng lạnh nhạt, "cái chết" có lẽ từ sớm đối với nàng là sự giải thoát, lý do duy nhất khiến nàng đối với cuộc đời lưu luyến là bà ngoại giờ đây an nguy không rõ, nàng dường như đã mất tất cả ràng buộc đối với thế giới này, trở thành một chiếc xuồng mất neo lang thang trên mặt nước, vĩnh viễn không có nơi thuộc về:
"Có lẽ...đây là báo ứng đi, hoặc cũng có thể là do ta kẻ tham lam này chiếm hết vận khí của người xung quanh, giờ đây đơn côi lẻ bóng, liền tự đối với chính mình ra tay, thật trớ trêu a, Kami-sama"
Nhắm mắt lại đón nhận tử vong tiến đến, nét mặt Akari chỉ còn lại sự giải thoát cùng buông lõng, nhưng chợt nhiên, nàng nhớ đến giọng nói quen thuộc ấy, giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm, giọng nói dịu dàng tràn ngập đối với nàng yêu thương, giọng nói đã nuôi lớn nàng tới bây giờ, giọng bà ngoại như lần nữa vang vọng bên tai Akari:
".... Ta tin, ta tin cháu sẽ sống thật hạnh phúc..."
Bất chợt, Akari liền giật mình:
]
"Ta rốt cuộc đang làm gì thế này, tùy ý vứt bỏ đi sinh mạng bà ngoài đã đánh đổi cả tuổi già để nuôi lớn..."
"Vứt bỏ đi niềm hy vọng cùng ước mơ cả đời của bà ngoại..."
"Từ khi nào mà ta lại trở thành kẻ lạnh lùng và ích kỷ đến thế, ngay cả người luôn yêu thương cùng dịu dàng với mình nhất cũng có thể tùy ý buông xuống..."
"Không...ta không muốn chết...KHÔNG...TA KHÔNG MUỐN CHẾT"
"Ít nhất, trước khi xác đinh được bà ngoại còn bình an không...trước khi làm rõ chân tướng tất cả...ta vẫn chưa thể chết được"
"KAMI-SAMA, làm ơn xin người, cuộc đời của con đã quá bất hạnh rồi, làm ơn con xin người hãy để con hoàn thành di nguyện của bà ngoại..."
"LÀM ƠN, KAMI-SAMA"
"KAMI-SAMAAAAAA "
Trong lòng Akari liên tục cầu nguyện, liên tục gào thét đối với thần linh, nàng là kẻ vô thần, nhưng hoàn cảnh giờ đây đã quá tuyệt vọng, nàng chỉ còn biết hèn mọn hướng lấy vị thần linh trong cổ tích mà bà ngoại hay kể cho nàng lúc nhỏ, nàng bất lực cùng tuyệt vọng nhìn lấy bóng hình khổng lồ kia đã hoàn toàn áp sát, nhưng trong lòng chưa từng dứt cầu nguyện như thể hiện níu kéo mãnh liệt của nàng đối với sự sống.
"BÀNHHHHH"
Va chạm xảy ra, đầu xe tải đã bị nứt vỡ lộ ra, bên trong động cơ vẫn đang gào thét âm ỹ, mà ô tô...giờ đẫy đã không phải là ô tô nữa rồi, chỉ thấy giữa đầu xe tải và bức tường bên đường trung gian dường như con có một đống sắt vụn chèn giữa, chỉ thấy đống phế liệu này tại truck-kun hun ép vào tường hun má liền bị ép thành"tấm ván", dưới mặt đất vẫn còn tràn ra một loại hỗn hợp có mùi xăng cùng vị sắt kết hợp gay mũi vô cùng, trên tường xi măng phần đầu "tấm ván" đã nứt vỡ, nhưng từ khe nứt lại nhỏ giọt từng giọt "sơn đỏ cùng trắng", trong khe còn hỗn hợp một ít "protein" cùng "canxi" đọng lại...
Không gian chợt lạnh ngắc, nhưng nhanh chóng hỗn loạn lên, mọi người tụ tập bàn tán, một số người rút ra điện thoại live stream, một số khác gọi cảnh sát, nhưng mặc cho tất cả mọi người thần sắc như thế nào kinh khủng, như thế nào hoảng sợ, một số người còn nôn mửa, Akari lạnh nhạt cùng an tĩnh quỷ dị đứng trong đám người nhìn lấy tất cả.