Mang Theo Không Gian Sống Lại

Chương 45: Yêu nhau




Cố Thần xấu xa ôm theo Ngôn Diễm Yên nằm trên giường đến 9 giờ sáng mới dậy, Ngôn Diễm Yên vẻ mặt ngốc nghếch nhìn Cố Thần xuân quang đầy mặt không biết phải nói gì mới tốt.
“Khái khái, mặc dù nói cái này có hơi muộn, nhưng anh cảm thấy nói một chút vẫn tốt.” Cố Thần làm bộ ho vài cái xong cầm 2 tay Ngôn Diễm Yên lên, nét mặt ôn nhu cộng con mắt thâm tình, làm cho không khí trong phòng trở nên mập mờ.
“ Ân?” Ngôn Diễm Yên lại hoàn toàn không hiểu phong tình, chỉ là một bộ dáng ngây thơ. Cũng không biết cậu thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu.
“…” Cố Thần hoàn toàn không bị đã kích, chỉ là dừng một chút liền tiếp tục hành động của hắn, kề trán lên trán Ngôn Diễm Yên, con mắt chăm chú nhìn mắt cậu, như trên thế giới này hắn chỉ nhìn duy nhất Ngôn Diễm Yên. “Yên, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, em mới 15 tuổi, khi đó anh không biết vì sao rất muốn trở thành bạn em, sau đó trong quá trình này, anh lại phát hiện anh không ngừng bị em thu hút, rõ ràng em lúc nào cũng rất bận rộn, nhưng là anh có thể cảm nhận thấy sự tịch mịch của em. Anh yêu thương em thời niên thiếu đã phải sống một mình, anh hy vọng tương lai của em sẽ có anh bên cạnh, anh nghĩ làm cho cuộc sống của em từ nay về sau trở lên hạnh phúc, để chúng ta dùng kết hôn làm mục tiêu để kết giao được không?
Cố Thần thâm tình nói với Ngôn Diễm Yên, hơn nữa càng nói càng động tình, hai tay nắm lấy tay Ngôn Diễm Yên càng lúc càng chặt.
“…” Ngôn Diễm Yên cũng nhìn Cố Thàn, bởi vì tựa vào rất gần cho nên con ngươi đen nhánh lấp lánh hình ảnh trong mắt Cố Thần dường như trở nên có chút ôn nhu ẩm ướt, làm cho cậu không tự giác mà hãm sâu vào đó, “… Kỳ thật, em từng nghĩ anh là ông chú luyến đồng, tiếp theo, em thật sự bận rộn không có thời gian tịch mịch, còn nữa, Z quốc bây giờ còn chưa có luật kết hôn dành cho người đồng tính… Ngô…” Lời nói tiếp theo bởi vì bị Cố Thần dùng sức hôn môi nên toàn bộ bị nuốt vào bụng.
Cố Thần liếm láp đôi môi mềm mại của Ngôn Diễm Yên, trong lòng buồn bực quả nhiên Ngôn Diễm Yên không hiểu lãng mạn, nhưng cảm xúc trong miệng lại làm cho buồn bực trong lòng hắn chậm rãi tiêu tan.
Sao, được, không hiểu lãng mạn thì không hiểu lãng mạn, dù sao đều là người trưởng thành, kỳ thật đoạn lời nói ban nãy hắn nói ra nhưng cũng tự cảm thấy rất ghê.
“ Em vẫn không trả lời anh.” Hôn sâu qua đi, Cố Thần hôn nhẹ khóe môi Ngôn Diễm Yên nói.
“Được.” Ngôn Diễm Yên hoàn toàn không do dự mà đồng ý với thỉnh cầu dùng kết hôn làm điều kiện tiên quyết để kết giao của Cố Thần, tuy rằng Z quốc chưa có luật hôn nhân đồng tính, nhưng là quốc gia khác vẫn có, mặc dù có phiền toái, nhưng mà kết hôn cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
“Đứng lên đi, râu của anh làm em đau.” Ngôn Diễm Yên đẩy Cố Thần ra, đứng dậy đi dép bước vào phòng tắm. Mà Cố Thần sẽ không để ý đến bộ dạng trước sau đều lãnh đạm của Ngôn Diễm Yên, dù sao Ngôn Diễm Yên cũng luôn như vậy, có lẽ cậu bây giờ là đang thẹn thùng cũng nên.
Thời điểm Ngôn Diễm Yên vào phòng tắm rửa mặt, rửa xong ngơ ngác nhìn chính mình trong gương.
Gương mặt nảy nở còn mang theo chút non nớt của sinh viên mới ra trường, con mắt cái miệng đều chỉnh tề, cũng không thể coi là quốc sắc thiên hương. Vì sao Cố Thần sẽ thích một người không thú vị như mình a. Bất quá thích đại khái là sẽ không có lí do a, dù sao, cậu nhìn thấy được Cố Thần cũng chỉ vậy mà thôi, đối với Ngôn Diễm Yên thì điều kiện bên ngoài cũng không phải tiêu chuẩn để chọn vợ chọn chồng.
Nhưng mà bây giờ mình cũng xem như là có vợ a (Tuy rằng còn chưa cưới vào cửa.)
Nhàn nhạt, Ngôn Diễm Yên cười ngây ngô với chính mình trong gương, sau đó lại cảm giác mình rất kỳ lạ, cho nên dùng hai tay vỗ vỗ khuôn mặt mình xong lập tức rời phòng tắm, để Cố Thần đi vào.
Nhưng hết lần này đến lần khác Cố Thần lại muốn cậu giúp hắn cạo râu.
Ngôn Diễm Yên khổ não, chính mình đã bao giờ giúp người khác cạo râu đâu a, nếu như làm bị thương thì phải làm sao.
“Không sao! Anh tin tưởng Yên.” Cố Thần nói như vậy, làm Ngôn Diễm Yên vui mừng không thôi, bạn đời tin tưởng mình dĩ nhiên là tốt, nhưng mà mù quáng thì lại không đúng, Ngôn Diễm Yên cảm thấy Cố Thần còn phải được điều giáo lại.
Ngôn Diễm Yên mím môi, trước bôi lên cằm Cố Thần một tầng bọt biển trợ hoạt, sau đó nâng mặt Cố Thần cẩn thận dùng dao cạo râu chà chuống, trong nội tâm buồn bực sao lại không có máy cạo râu tự động a. Cậu không biết cái máy đó sớm đã bị Cố Thần ném vào trong tủ, tin rằng trong thời gian ngắn nó sẽ không bị đem ra sử dụng.
Cố Thần nhìn bộ dáng Ngôn Diễm Yên chăm chú hé miệng, biểu tình trên mặt càng thêm ôn nhu.
Cậu trai này là của hắn
Tương lai của cậu cũng là của hắn.
“Xong rồi, hoàn mỹ.” Ngôn Diễm Yên thỏa mãn lau sạch sẽ cằm của Cố Thần, tay của mình thật khéo léo, không làm bị thương mặt Cố Thần, may mắn may mắn.
A, sao nhanh vậy. Cố Thần không nghĩ động tác của Ngôn Diễm Yên nhanh chóng như vậy, hoặc là hắn đã nhìn Ngôn Diễm Yên đến mê mẩn, ai biết được.
“Ân, xuống lầu a.” phòng Cố Thần ở lầu hai, thời gian bọn họ lôi lôi kéo kéo cũng đã sắp 10 giờ, muộn như vậy mới rời giường, cũng không biết cha mẹ hắn sẽ nghĩ sao nữa.
“Anh mới ngủ ba bốn tiếng đồng hồ a, không ngủ tiếp cũng không sao chứ?” Ngôn Diễm Yên nghiêng đầu, tùy Cố Thần nắm lấy bờ vai cậu, nghi ngờ hỏi.
“Đã thành, như vậy thời gian thích ứng cũng đủ rồi.” Cố Thần nói xong lại hôn chóp mũi Ngôn Diễm Yên một chút, làm Ngôn Diễm Yên cau mũi lại vì ngứa.
Động tác nhỏ đáng yêu này làm Cố Thần cười cười. Sau đó thời điểm hai người xuống tới phòng khách, họ nhìn thấy cha mẹ Cố Thần tựa tiếu phi tiêu ngồi trên ghế salon nhìn hai người, không biết vì sao, gần đây Cố Thần da mặt vốn dày lại rất hay xấu hổ, nhưng mà Ngôn Diễm Yên lại như không biết cái gì gọi là không có ý tứ, tự nhiên hào phóng chào hỏi hai người trong phòng khách.
“ Buổi sáng tốt lành, nhạc phụ nhạc mẫu.” Ngôn Diễm Yên đi về hướng cha mẹ Cố Thần, mà Cố Thần choáng váng nhìn Ngôn Diễm Yên đi qua, tựa hồ đắm chìm vào xưng hô vừa rồi của Ngôn Diễm Yên với cha mẹ hắn.
“Phốc.” Cố mẫu thật lâu đã không nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của con trai, ưu nhã đưa tay đặt ở trước miệng một cm, trong mắt tràn đầy tiếu ý.
“Buổi sáng tốt lành, Tiểu Yên.” Cố mẫu xoay đầu, cũng không nhìn bộ dạng buồn cười của Cố Thần nữa, trực tiếp chào hỏi người từ nay về sau sẽ trở thành “Con rể” bà, Cố phụ nhẹ gật đầu coi như chào hỏi, “Bữa sáng đã chuẩn bị tốt, con cùng tiểu Thần đi ăn đi.”
“ Tốt, nhạc mẫu.” Nói xong Ngôn Diễm Yên lôi kéo Cố Thần còn đang quấn quýt với bộ dạng tự nhiên của cha mẹ mình và Ngôn Diễm Yên cùng đi ăn sáng.
Kỳ thật cha mẹ Cố Thần ban đầu cũng không quá thích bạn đời đồng dạng là nam như Ngôn Diễm Yên, Vì luôn ở nước ngoài, bọn họ cũng không quá kỳ thị đồng tính, nhưng nếu bạn đời của Cố Thần là nam, vậy tương lai chúng già đi sẽ không có con cái chăm sóc thì phải làm sao bây giờ, sau đó Ngôn Diễm Yên tới.
Ngôn Diễm Yên tựa hồ biết rõ băn khoăn trong lòng họ, không chỉ chứng minh cho họ ưu điểm của mình, còn vô cùng tự tin có thể chăm sóc tốt Cố Thần cũng liệt kê vài khả năng cho tương lai của hai người.
Đơn giản mà nói, con cái có thể thuê người sinh hay nhận con nuôi (dù soa họ cũng không thiếu tiền làm chuyện này)
Dư luận không vội, dù sao thời đại đang thay đổi, Ngôn Diễm Yên cũng chuẩn bị phát triển ở nước ngoài, kỳ thật Ngôn Diễm Yên chưa nói cho họ biết, cậu ở nước ngoài phát triển cũng có lợi khiến người khác không phát hiện ra không gian của cậu. Cậu đang chuẩn bị định kỳ đem hoa trong không gian ra đấu giá cho kẻ lắm tiền, còn hoa trên địa cầu là dành cho những người dân bình thường.
Cậu có thể cùng Cố Thần có thể duy trì giúp đỡ nhau. Bọn họ có tương lai vô hạn, vậy thì có gì cần lo lắng a.
Cha mẹ Cố Thần bị Ngôn Diễm Yên đả động, đúng vậy, bọn họ hy vọng Cố Thần hạnh phúc, cũng hy vọng tương lai họ có thể thuận lợi, mà Ngôn Diễm Yên nói một loạt các khả năng thuyết phục,cũng làm cho họ cảm giác con trai họ có thể có được tương lai mà hắn muốn, họ thấy an tâm hơn một chút.
Hơn nữa, đứa bé Ngôn Diễm Yên này lúc nói chuyện với họ giống như bàn chuyện mua bán con trai, nhưng là ngữ khí cùng bộ dạng đơn thuần cùng hình tượng tinh anh mười phần lúc trước hoàn toàn khác, làm cho họ không khỏi cảm thấy đứa bé này có chút đáng yêu.
Bọn họ không ngại có thêm 1 đứa con.
“Không cần ngẩn người.” Ngôn Diễm Yên dùng ngón tay chọc chọc bả vai Cố Thần, trong miệng còn cắn một miếng bánh mì nướng, “Cha mẹ anh đã đem anh bán cho em, anh cũng đồng ý lời cầu hôn của em rồi, cho nên không cần mang bộ dạng bị đả kích như vậy.”
Lời nói của Ngôn Diễm Yên làm Cố Thần hồi phục tinh thần lại, kỳ thật hắn chỉ là có chút không tưởng tượng nổi mà thôi, dù sao chắc hẳn Ngôn Diễm Yên mới quen biết cha mẹ hắn một ngày thời gian thôi, vì sao đối thoại của họ giống như đã quen nhau tám mười năm rồi vậy? Có thể tự nhiên không chút xấu hổ mà nói chuyện là sao?
“Không cần rối rắm, em là lần đầu tiên đến M quốc a, Cha mẹ vợ cũng muối đi du lịch J quốc một tháng, chúng ta tiễn họ tới sân bay sau đó anh dẫn em đi hẹn hò a.” Ngôn Diễm Yên nói xong khẽ nhấp một ngụm sửa, vị ôn nhuận làm cậu thỏa mãn híp mắt.
Cố Thần gật gật đầu, cũng ăn một miếng bánh mì.
Cho nên nói… các người quen nhau từ khi nào mà thân thuộc tới mức bọn họ muốn đi du lịch em cũng biết rồi!
Cố Thần rồi rắm, Ngôn Diễm Yên chăm chú ăn điểm tâm, hoa bên cửa sổ, lá cây trong sân bị gió thổi xào xạc.
Hôm nay thời tiết thật là tốt phải không?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chươn sau là vĩ thanh, cảm ơn các bạn đã đọc đến đây!
Các ngươi tình nguyện đọc truyện này của ta kỳ thật không có nội dung hơn nữa văn phong rất ấu trĩ, ta thật vui mừng.
Ta sẽ vì các ngươi mà tiếp tục cố gắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.