*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có hệ thống rà quét, mọi chuyện liền đơn giản hơn rất nhiều, Ngụy Tô phát hiện một chỗ cách cậu không quá 300m có mấy cái tổ ong rất lớn.
Sau khi biết địa điểm cụ thể, Ngụy Tô cũng không vội đem tổ ong mang đi, ngược lại ngồi tại chỗ, lấy ra dụng cụ đã chuẩn bị trước, sử dụng nguyên liệu trực tiếp tại đây làm một cái thùng nuôi ong nhỏ, hoa tươi thì cậu có không nhiều lắm, nên một thùng này cũng đủ dùng.
Đem mấy con thỏ bỏ lại vào giỏ sau, còn thùng nuôi ong không thể bỏ vừa, Ngụy Tô chỉ có thể ôm nó, cũng may mà không nặng. Chợt một cái màn hình nửa trong suốt bỗng hiện lên ở trước mặt Ngụy Tô, đúng là cái bản đồ do hệ thống hình thành.
Cái bản đồ này xác thật tường tận, ngay cả hướng Ngụy Tô đi cũng được đánh dấu bằng những mũi tên. Nhờ vậy Ngụy Tô dễ dàng tìm thấy mấy cái tổ ong ẩn giấu trên cây. Mấy cái tổ ong cái nào cái nấy đều rất lớn còn mấy con ong cứ bay xung quanh cái tổ trông cũng chẳng dễ chọc chút nào. Nếu là người thường liền tính tìm được tổ ong rồi cũng không có biện pháp đem chúng nó mang về.
Nhưng Ngụy Tô bất đồng, dị năng thực vật của cậu không chỉ làm thực vật sinh trưởng càng nhanh mà cũng có thể làm động vật đối với cậu có hảo cảm. Trong thời tận thế, các dị năng giả ở khu S chỉ bằng dựa vào năng lực này cũng có thể thuần phục một con thú đột biến.
Năng lực của đám ong mật này còn thua kém xa so với thú đột biến, bởi vậy Ngụy Tô dù dị năng mới vừa thức tỉnh cũng dám tay không tới lấy tổ ong.
Quả nhiên không ngoài Ngụy Tô dự đoán, cậu để sức mạnh dị năng bao phủ một lớp lên bàn tay. Sau khi leo lên cây, cậu dễ như trở bàn tay mà hái mấy cái tổ ong đem xuống dưới. Đám ong mật bay quanh tổ ong dường như đã nhận ra chỗ tốt của của thứ năng lượng xa lạ, thập phần tinh thần mà bay tới bay lui vây quanh Ngụy Tô, kỳ lạ là chúng nó không hề chích cậu.
Nhìn thấy cảnh này, Ngụy Tô trong lòng vừa động, đối với đám ong mật càng phóng xuất ra thêm sức mạnh. Dưới tình huống này, từ mắt thường cũng có thể thấy những con ong mật lớn thêm một vòng. Càng làm cho Ngụy Tô kinh hỷ chính là sau khi hấp thụ dị năng của cậu, mấy con ong mật thế nhưng có thể nghe theo Ngụy Tô chỉ huy, dưới sự chỉ dẫn của cậu mà đám ong mật đều bay vào trong tổ..
Diều khiến Ngụy Tô tiếc nuối là sức mạnh cần có cho đám ong mật còn nhiều hơn so với thực vật. Tuy là có chút đáng tiếc nhưng Ngụy Tô vẫn là đối với tình huống hiện tại rất vừa lòng.
Hôm nay thu hoạch cũng kha khá, Ngụy Tô cũng không tham, cõng sọt, ôm thùng nuôi ong đi trở về.
Cho dù Ngụy Tô hành động đã rất nhanh, cũng phải mất một khoảng thời gian nửa ngày để tìm kiếm tổ ong, trên đường cũng chỉ ăn hai khối bánh cho đỡ đói. Chợt nghĩ đến mấy con thỏ và bào tử trong sọt, không khỏi càng đói bụng. Thời điểm Ngụy Tô trở về từ sau thôn cũng không có ai thấy cậu. Mới vừa về đến nhà, Ngụy Tô liền lấy ra một con thỏ hoang lớn nhất, xách tai thỏ đi tới nhà họ Vương cách vách..
Vương thẩm nhìn đến con thỏ to mộng trong tay Ngụy Tô, cũng không có như dự đoán là sẽ kinh hỷ, ngược lại sắc mặt biến sắc, khẩu khí có chút nghiêm khắc mà trách nói: "Ngươi lại đến sau núi? Không muốn sống nữa sao?"
Ngụy Tô lúc này mới nhớ tới Ngụy Tam Lang nguyên bản đúng là bỏ mạng ở sau núi, nhìn Vương thẩm bởi vì phẫn nộ mà mặt mày đỏ lên, Ngụy Tô trong lòng ấm áp, tùy tiện lấy một cái cớ: "Vương thẩm, ta cũng không có đi sau núi, đây là lúc đi ngang qua nhặt được trên đường"
"Nhặt được?" Vương thẩm rõ ràng có chút không tin nhưng lại nghĩ đến Ngụy Tô thân thể yếu ớt cùng với cảnh mạo hiểm hai ngày trước, cũng đành tiếp thu cái cớ này của cậu. Rốt cuộc Ngụy Tam Lang không có khả năng mang đồ vật gì từ trong núi ra được.
Nghĩ như vậy, nét mặtj Vương thẩm dịu đi, mang theo vài phần ý cười: "Thịt hiếm lắm mới có, Tam Lang ngươi còn không lo xong, thịt thỏ này vẫn là ngươi mang về ăn đi."
"Không vấn đề gì, ta nhặt được hai con thỏ hoang, phân một con cho nhà Vương thẩm cũng không sao." Không chờ Vương thẩm từ chối, Ngụy Tô trực tiếp đem con thỏ đặt ở trên bàn gỗ bên cạnh, Ngụy Tô vốn là muốn đem hai con thỏ cho Vương gia, nhưng cậu cũng suy xét tới việc Vương gia khẳng định sẽ không nhận, đến lúc đó ngược lại phiền toái.
Vương thẩm bất quá vẫn từ chối, trong lòng lại nhớ về sau kêu hai cha con Vương Hổ và Đại Thụ chiếu cố nhiều hơn tới Ngụy Tô, Ngụy gia giờ chỉ còn lại có cậu một người cũng thật đáng thương.
Khi Ngụy Tô vừa ra khỏi Vương gia, Vương thẩm do dự một lúc, cuối cùng nghĩ kĩ lại rồi nói: "Ngươi hiện tại ra ngoài đi đi lại lại nhiều hơn cũng tốt, cha mẹ người cũng không muốn thấy ngươi suốt ngày rầu rĩ không vui, hiện tại tính tình cũng không tồi."
Lời nói của Vương thẩm cũng không có ý gì nhưng khiến Ngụy Tô bị dọa một phen, cậu không có ký ức của Ngụy Tam Lang nên cũng không biết tính cách nguyên chủ thế nào, may mắn thời điểm cậu xuyên tới rất khéo, những thân nhân hiểu biết nhất Ngụy Tam Lang cũng không có ở đây, nguyên chủ lại đúng lúc gặp biến cố lớn, tính cách biến hóa cũng rất bình thường, bằng không khẳng định sẽ bị người chung quanh phát hiện.
Ngụy Tô cung cung kính kính cảm tạ sự quan tâm của Vương thẩm, có chút nghĩ mà sợ mà đi về nhà xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Lần này Ngụy Tô cũng không có xào thịt thỏ. Bởi vì thiếu công cụ, chỉ đành phỏng theo cách làm gà ăn mày làm thành thỏ ăn mày, phương pháp tuy rằng có chút chẳng ra cái gì cả, nhưng thắng ở chất thịt tươi mới, hương vị cũng không tồi.
Ăn uống no căng xong, Ngụy Tô giữ lại một con thỏ. Sau khi xử lí tốt con thỏ và bào tử còn lại, cậu đem chúng đi ngâm rồi phơi khô ở nơi kín đóa nhất. Rốt cuộc, thời tiết càng ngày càng nóng, thịt cũng không dễ bảo quản.
Xử lí hết mấy cái đó, Ngụy Tô đem đống dã Nguyệt Quý đã nhổ ở sau núi, trồng ở ngoài sân, vừa nghĩ nên đặt thùng nuôi ong ở đâu.Tuy là nuôi ong cũng không phải việc đáng xẩu hổ gì, nhưng cậu vừa tới nơi này vẫn là nên điệu thấp một chút thì tốt hơn, cậu đem thùng nuôi ong đặt ở dưới bụi hoa Tường Vi tươi tốt nhất ở phía Tây, vừa tiện cho ong mật lấy phấn hoa vừa ngăn cản tầm nhìn của ngừoi khác
Xong việc, Ngụy Tô dọn ra một cái ghế gỗ ngồi ở dưới ánh mặt trời, nhìn đám ong mật vây quanh đám hoa hồng trong vườn, Ngụy Tô dựa lưng vào tường vừa duỗi chân dài bày ra một cái tư thế thoải mái, mới hỏi: "025, hiện tại có thể kết nối mạng hay không?"
Nghe Ngụy Tô phân phó, tự cho là hệ thống hoàn mỹ nhất - hệ thống 025 lập tức trả lời: "Chủ nhân thân mến, thật cao hứng vì ngài phục vụ, hiện tại liền vì ngài kết nối Tinh Võng."
Một tia sáng trắng chợt lóe lên trước mắt Ngụy Tô, trên không trung hiện ra một thanh tiến trình, Ngụy Tô sau lưng hơi căng thẳng, đây là lần đầu cậu phản ứng với tình huống bất ngờ. Trên thanh tiến độ còn có một cái avatar hoạt hình cực đáng yêu.
Hệ thống nhận ra Ngụy Tô đang nhìn nó, avatar hình con thỏ hoạt hình sáng lên, đột nhiên phát ra âm thanh: "Chủ nhân, thỉnh chờ một lát, bởi vì hiện tại là xã hội nguyên thuỷ, cách rất xa thiên hà về không gian và thời gian. Muốn kết nối vẫn cần một chút thời gian."
"025?" Ngụy Tô thử thăm dò, mở miệng hỏi.
"Vâng! Thưa chủ nhân, đây là ảnh ảo đại diện của 025, hi vọng chủ nhân hài lòng."
Nhìn con thỏ hồng nhạt, manh manh đáng yêu, làm Ngụy Tô không khỏi nhớ tới con thỏ mình ăn, có chút thất thần gật gật đầu: "Hài lòng, hài lòng."
025 không nhìn ra hành vi có lệ của cậu, nghe được Ngụy Tô trả lời, tức khắc cảm thấy mỹ mãn, không uổng công nó lựa chọn lâu như vậy.
Thanh tiến độ nhanh chóng chạy đến cuối. Vào lúc nó biến mất, xung quanh Ngụy Tô bỗng tối sầm lại, Ngụy Tô đột nhiên ngồi thẳng người lại, cảnh giác nhìn xung quanh. Dường như cậu đang bị bao quanh bởi một vòng tròn đen khổng lồ, chỉ có tấm bảng ánh sáng trước mắt, nếu nhìn kĩ, trên cùng có dòng chữ vuông vắn viết bốn chữ "Tinh tế diễn đàn" bằng phông chữ màu xanh lam. Phía dưới còn có các tiêu đề. Hầu hết các tiêu đề phần lớn là màu trắng và có một số tiêu đề phát ra ánh sáng màu đỏ mờ.
Cái tiêu đề dễ thấy nhất chính là "Cửa hàng cổ đại lại bán đồ mới, tôi cảm thấy cái que cay kia ăn rất ngon, đáng tiếc số lượng có hạn, không thể mua nhiều!!!"
Dường như biết Ngụy Tô đang nghi hoặc, 025 đúng lúc mở miệng nói: "Đây là diễn đàn lớn nhất Tinh Võng, chủ nhân ngài mới vừa đăng nhập Tinh Võng, hệ thống đề nghị ngài hãy bắt đầu từ diễn đàn trước."
"Các ngươi ở tương lai cũng dùng tiếng Trung sao?" Ngụy Tô có chút hoài niệm hỏi.
"Ngôn ngữ ở Tinh Tế do Liên Bang ban hành, nhưng dưới sự trợ giúp của hệ thống mặc kệ là ai cũng có thể dùng chính tiếng mẹ đẻ của mình tiến hành giao lưu."
Ngụy Tô cũng không có thất vọng, cậu biết tinh hệ của Alice cùng thế giới của cậu không chỉ cách biệt xa về thời gian mà còn không gian
Ngụy Tô nhịn không được sờ sờ cái tiêu đề màu đỏ dễ thấy nhất kia. Chỉ vừa chạm, liền đột nhiên biến đổi, cậu chỉ cảm thấy hơi lảo đảo về phía trước một bước, chung quanh hoàn cảnh lại thay đổi, một cái thấy không rõ lắm mặt người đứng ở cách cậu không xa, nhìn thấy cậu tiến vào, vẻ mặt kích động mà nói: "Lâu chủ hai ngày trước vẫn luôn chú ý gia tộc Polaris cho ra tân hệ thống Alice, không nghĩ tới Polaris lần này làm lớn như vậy, thế nhưng đem hệ thống Alice thông qua sức mạnh thời không đưa đến các thời không và các thời điểm, cheo phép dân bản xứ thông qua hệ thống Alice kết nối Tinh Võng, ở trên Tinh Võng triển lãm đặc sắc của bọn họ nơi đó, càng làm cho lâu chủ hưng phấn đó là, có thể thông qua hệ thống Alice thu mua các sản phẩm đặc sắc của dân bản địa. Nhưng đáng tiếc chính là, giao dịch số lượng cũng có hạn chế."
Ngụy Tô còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy tiếng hô quát từ bên cạnh: "Lâu chủ không cần nói vô nghĩa nữa, này đã không phải tin tức gì mới, chúng ta muốn biết que cay rốt cuộc là thứ gì, mau nói!" Giọng nói rơi xuống, liền nhìn đến một khối giống như cục gạch ném về phía cái hư ảnh vừa mới nói kia.
Ngụy Tô quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện bốn phía tựa hồ đều là bóng người.
025 lập tức giải thích nói: "Tôi rà quét thế giới chủ nhân ở trước đó, giao tiếp internet vẫn còn giới hạn về mặt văn bản, cùng Tinh Võng bất đồng, đã có thể đưa bóng ảo bốn chiều vào trong diễn đàn tiến hành giao lưu, chủ nhân hiện tại đang xem những bài đăng nóng đã ghi lại."
Ngụy Tô "Ân" một tiếng, cậu rốt cuộc sinh ra ở thời đại khoa học kĩ thuật, đối loại đồ vật này trình độ tiếp thu cũng rất cao, thực mau liền lại vào trong diễn đàn, thông qua đối thoại trước đó, cậu liền minh bạch cái lâu chủ này nói rất đúng là cậu hiện tại có được hệ thống.
"Nói đến que cay, này thật đúng là một cái đồ vật thần kì, không chỉ có vẻ ngoài kỳ lạ, hương vị càng là làm tôi dừng không được." Lâu chủ tiếp theo mở miệng, tựa hồ còn có thể nghe được thanh âm cậu ta nuốt nước miếng.
"Nói nhiều cũng vô nghĩa a, lâu chủ không phải là cái người bản xứ mời đến quảng cáo đi." Lần này vang lên là một cái giọng nữ thanh thúy, trong thanh âm nàng tràn ngập hoài nghi.
"Lâu chủ quảng cáo là không thể nghi ngờ."
"Thời buổi này đánh quảng cáo đều không cần chi phí a."
"Thuỷ quân lăn!"
......
Liên tiếp có những thanh âm nghi hoặc vang lên, lâu chủ tựa hồ nóng nảy: "Tin hay không tùy thích, mọi người có thể xem hình."
Nói rồi, cậu ta giơ tay lên, một tấm hình xuất hiện ở trước mặt Ngụy Tô.
______________________________
Que cay: