*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
27/08/2021
Edit: Nhật Nhật
*Chương này tác giả không đặt tên. Tên là tôi chém đó.
Tiện thể, chương sau tôi làm pic, nên là mai mới có nha.
...
Nhiếp Xuyên nhìn bóng lưng Relvin, trong lòng thấy buồn kinh khủng.
Trong tiếng vỗ tay của khán giả, DK lại rất trầm mặc. Thực lực của AZU khiến từng người trong số họ đều biết, trận chung kết sắp tới nhất định sẽ là một trận ác chiến.
Ceston chậm rãi đi tới trước mặt Relvin, trên mặt hoàn toàn không có vẻ kiêu căng vì giành được chiến thắng, anh ta vươn tay ra với Relvin: "Trận này chơi rất vui vẻ."
Relvin ngẩng đầu lên, cong môi cười: "Đừng có xem thường DK."
"AZU có thể đi được đến vị trí ngày hôm nay, chính là vì chúng tôi không coi thường bất cứ một đối thủ nào. Sang năm gặp lại, Relvin."
Trận đấu kết thúc, từng đội lần lượt ra khỏi sân, bọn Nhiếp Xuyên cũng đứng dậy.
"Reese, em đi chào hỏi Relvin một chút."
Nhiếp Xuyên còn chưa kịp quay người đi, đã bị Carlo kéo lại: "Cậu và Relvin cũng quen thân hả?"
"Ha ha, đợt lễ giáng sinh tôi với anh ta có đánh mấy trận với nhau."
Reese không phản đối, cùng cậu đi đến phòng nghỉ của UFR.
Nhiếp Xuyên đi vào, Reese thì khoanh tay đứng dựa vào tường, chờ cậu ở ngoài cửa.
Cảm xúc của cả đội cũng không thấy uể oải gì, mọi người đang nói chuyện với nhau như bình thường, nhưng Nhiếp Xuyên vẫn có thể nhìn thấy sự tiếc nuối trong nét mặt của bọn họ.
Khi Nhiếp Xuyên đi vào, mọi người đều quay ra nhìn.
"Là Nhiếp Xuyên, hậu vệ dẫn bóng của DK."
"Sao cậu ta lại đến đây?"
Lúc này, Nhiếp Xuyên thấy được bóng dáng đang ngồi trên ghế của Relvin, anh ta cúi đầu, khăn che kín mặt, vai vì hô hấp mà hơi hơi lên xuống, nhịp thở vẫn chưa hồi phục lại như cũ.
Nhiếp Xuyên đi đến, ngồi xuống bên cạnh Relvin, áp một lon Coca lên má đối phương: "Uống không?"
Khóe môi Relvin cong lên: "Xem trận đấu hôm nay cậu có cảm giác gì?"
"Cám thấy anh rất đẹp trai chứ sao nữa." Nhiếp Xuyên mỉm cười.
"Tôi đang nói đến Ceston Lind." Relvin giơ tay lên, Nhiếp Xuyên biết anh ta muốn dí đầu cậu một cái, nhưng lại không đủ sức.
Điều này càng khiến Nhiếp Xuyên cảm nhận được rõ hơn sức mạnh của Ceston.
"Anh ta rất lợi hại. Lần trước xem AZU thi đấu, tôi chỉ đơn giản thấy anh ta rất mạnh mà thôi. Nhưng giờ tôi mới phát hiện, AZU giống như một đỉnh núi cao khó mà chinh phục. Có lẽ vì có anh, nên UFR chính là đối thủ mạnh nhất mà AZU gặp phải, nếu không tôi sẽ hoàn toàn không có cơ hội thấy được toàn bộ thực lực của AZU." Nhiếp Xuyên hơi híp mắt lại, nghiêm túc trả lời.
Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu của cậu lại phát đi phát lại không chỉ một lần pha chuyền bóng cùng ghi điểm vô cùng xuất sắc của Ceston. Khi tưởng tượng chính mình trở thành đối thủ của anh ta, Nhiếp Xuyên phát hiện mình chưa chắc đã có được năng lực phản ứng tuyệt vời như là Relvin.
"Vậy cậu đã nhìn rõ chưa?" Relvin hỏi, "Cách Ceston chuyền bóng, nhịp điệu của cậu ta, khả năng ghi bàn cùng phối hợp với Ben Robbins của cậu ta nữa?"
Nhiếp Xuyên ngẩn ra, phải nói trận đấu ngày hôm nay chính là hình mẫu kinh điển cho chiến thuật khi đối đầu với AZU, tuy cuối cùng UFR vẫn thua trận, nhưng lại cho DK rất nhiều kinh nghiệm để tham khảo.
"Cám ơn anh." Nhiếp Xuyên khoác tay lên vai Relvin, "Tôi sẽ không để uống phí cái mà anh đã liều mạng để cho tôi xem đâu."
Relvin bật cười đáp lại: "Cái tên nhà cậu đừng có mà tự dát vàng lên mặt mình. Tôi thà là mình thắng AZU sau đó gặp cậu ở chung kết còn hơn may áo cưới cho người thế này."
Nhiếp Xuyên cũng cười theo.
"Hiện giờ, hậu vệ dẫn bóng duy nhất trong các đội bóng mà tôi thấy có thể chống lại Ceston chỉ có mình cậu thôi."
Nghe Relvin nói mà Nhiếp Xuyên đơ luôn: "Này, anh đừng có dát vàng lên mặt tôi như thế chứ. Tôi đâu phải nhân vật lợi hại như vậy?"
Lúc này, một đồng đội của Relvin ở gần đó đi qua chỗ hai người họ ngồi, tay của đối phương hơi tỳ lên vai Nhiếp Xuyên một chút: "Cái tên này nói đúng đó, trước đây nghe Relvin khen cậu lợi hại thế này thế kia, bọn tôi còn chả tin. Nhưng mà xem trận cậu một mình đối đầu với Raven Harvey, cả Owen Whishaw nữa mới biết, cái tên Relvin này quả nhiên không nói ngoa một chút nào."
Nhiếp Xuyên nhìn về phía Relvin, cậu không ngờ đối phương lại đánh giá mình cao như vậy.
"Reese đâu?" Relvin nhỏ giọng hỏi.
"Ở ngay ngoài kia."
Relvin cười khẽ một tiếng: "Có lẽ chỉ có hai người các cậu liên thủ mới có thể đấu lại tổ hợp Ceston Lind và Ben Robbins. Tôi đã hao hết sức lực để cậu thấy được thực lực thực sự của Ceston Lind, đừng có để công sức của tôi đổ sông đổ bể."
"Tôi biết." Nhiếp Xuyên nắm chặt tay.
Lúc ra khỏi phòng nghỉ, Nhiếp Xuyên cùng Reese sóng vai nhau đi về phía lối ra, lúc đi ngang qua phòng nghỉ của AZU thì đúng lúc cầu thủ của họ cũng đi ra.
Ben đang mải quay đầu nói chuyện với Ceston, bất thình lình đụng vào vai Nhiếp Xuyên một cái.
"Ô! Là cậu à!" Ben lập tức lộ ta vẻ mặt hết sức hớn hở, "Cám ơn cậu hôm nay đã đến cổ vũ cho tôi! Ngày hôm nay tôi phát huy vượt xa bình thường luôn đó!"
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Xuyên tiếp xúc với Ben Robbins ở khoảng cách gần như vậy, mặt mày đối phương nhìn rất thanh tú, thân hình thon gọn nhưng tuyệt đối không phải loại gầy yếu. Mặc dù đang mặc quần áo thể thao rộng thùng thình, Nhiếp Xuyên vẫn có thể nhìn ra được đường nét cơ bắp cân xứng của cậu ta.
"Ồ, hôm nay cậu rất lợi hại..." Nhiếp Xuyên gật đầu.
Lợi hại đến mức khiến lòng tự tin của Ewing dao động.
Lúc này Ceston cũng đã đi ra, anh ta buồn cười búng lên ót Ben một cái: "Đừng có ngốc như vậy, cậu ta rõ ràng là đến để cổ vũ cho Relvin. Nhưng mà xin lỗi nhé, đối thủ trận chung kết của các cậu là AZU, không phải UFR."
"Là ai cũng giống nhau thôi."
Reese nói xong đang muốn quay người rời đi, thì Ceston bất chợt giữ vai Nhiếp Xuyên lại, kéo cậu về phía mình, để cánh tay ghìm dưới cổ cậu.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Nhiếp Xuyên còn chưa kịp phản ứng lại, hơn nữa động tác của Ceston hoàn toàn không khiến cậu cảm thấy khó thở, nhưng lại làm cậu có cảm giác ngột ngạt chưa từng thấy, tựa như mình là một chú linh dương yếu ớt, đang bị sư tử cắn chặt vào cuống họng.
"Buông em ấy ra." Reese quay người lại, ánh mắt lạnh như băng cùng đuôi lông mày sắc bén nhướng cao khiến người ta nhận rõ anh đang tức giận.
Trên mặt Ceston vẫn là vẻ nhàn nhã thong dong.
"Cậu sốt ruột làm gì? Cho dù tôi có muốn giết cậu ta, thì cũng sẽ không làm ở đây, mà là ở trên sân bóng rổ."
Nói xong, Ceston nâng tay lên, ngay khoảnh khắc Nhiếp Xuyên vừa được thả ra, cậu lập tức được Reese lôi qua, đụng vào trong ngực anh.
"Cậu sẽ hối hận vì hành vi khiêu khích tôi ngày hôm nay."
Ánh mắt sắc bén của Reese đảo qua Ceston, sau đó lập tức kéo Nhiếp Xuyên rời đi.
"Ây... Sao anh cứ thích ra vẻ đáng ghét, khiêu khích Reese làm gì chứ?" Ben lắc lắc đầu, bó tay bất lực.
"Anh vốn dĩ đã làm người ta ghét rồi, cái này mà còn cần giả bộ sao?" Ceston buồn cười hỏi.
"Thực ra anh rất thích Nhiếp Xuyên mà, không phải à?"
"Sao em lại nghĩ là anh thích Nhiếp Xuyên?" Ceston cười cười, lại hỏi.
"Bởi vì em thấy anh dùng điện thoại xem lại video trận đấu của UDK với KSU. Trận đó Reese bị chấn thương, vốn không vào sân, suốt cả trận, điểm sáng lớn nhất chính là màn đối đầu của Nhiếp Xuyên và Raven Harvey. Anh nghiêm túc xem trận đấu đó như vậy, đối tượng anh nghiên cứu không thể nào lại là KSU đã thua trận được, mà là Nhiếp Xuyên đúng không?" Ben trưng ra vẻ mặt 'Trên đời này người hiểu anh nhất chính là em', nói.
"Reese Reddington là người thích hợp để đấu solo một mình hơn là hợp tác cùng đồng đội. Người có thể khiến cậu ta không tự ý hành động riêng lẻ mà chấp nhận phối hợp cùng, chắc chắn phải có chỗ đặc biệt của riêng mình. Tốc độ trưởng thành của Nhiếp Xuyên quá nhanh, từ vòng loại khu vực cho đến vòng chung kết, có thể nói là như hai người khác nhau. Thời điểm còn đang thi đấu vòng loại khu vực, cậu ta nhiều lắm cũng chỉ có thể coi như một hậu vệ dẫn bóng giỏi, nhưng từ sau khi tiến vào vòng chung kết, đặc biệt là trận đấu với Raven Harvey kia, anh cảm thấy cậu ta đã đạt đến trình độ đủ để làm đối thủ của mình."
"Hey, Ceston, anh có biết tại sao em lại đồng ý hợp tác với một người khiến người ta ghét cay ghét đắng như anh không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì tuy anh rất kiêu ngạo, nhưng anh lại luôn thẳng thắn đối mặt với đối thủ của mình." Ben rất trịnh trọng nói.
"Cho nên nguyên nhân mà anh khiến người ta thấy ghét chính là kiêu ngạo?"
Ben lắc đầu, đi dịch lên phía trước mấy bước, sau khi đã kéo giãn khoảng cách với Ceston rồi mới nói: "Bởi vì ngoại trừ kỹ thuật chơi bóng cùng cái mặt đẹp trai ra, chỗ nào của anh cũng khiến người ta ghét hết á!"
Nói xong, như là sợ bị Ceston oánh, Ben co cẳng chạy ra xa tít.
Ceston đút tay trong túi, thong dong đi, trên mặt là nụ cười bất lực: "Anh mà muốn đánh em thật, mấy bước này em chạy được chắc?"
Lúc này, Nhiếp Xuyên và Reese đã lên xe.
Nhiếp Xuyên nhắm mắt lại, ngả về phía sau dựa lên lưng ghế.
"Em đang nghĩ cái gì vậy?" Reese khẽ hỏi.
"Em phát hiện hình như trí nhớ của em càng lúc càng tốt thì phải. Cả trận bóng giống như là được quay chậm, chiếu lại trong đầu em. Relvin đột phá qua Ceston như thế nào, Ceston lại cướp bóng trong tay Relvin ra làm sao, phạm vi dao động của bọn họ, bước nện dưới chân đều rõ mồn một..."
"Điều này là do năng lực phản ứng của em so với trước đây càng nhanh hơn, cho nên trong đầu em mới có thể lưu lại những hình ảnh này."
"Ceston quá nhanh. Em sợ mình không đuổi kịp anh ta."
"Thừa nhận chênh lệch giữa mình và người khác là chuyện tốt, nhưng cũng không nên tự đánh giá thấp bản thân. Em của trước đây, cũng đâu nghĩ tới mình có ngày có thể đánh ngang tay với Raven Harvey, càng không hề nghĩ tới mình có thể liên tiếp ghi bàn khi đối mặt với Owen Whishaw. Cho nên bây giờ em cảm thấy mình không đuổi kịp được Ceston, chờ đến khi thực sự vào trận, có lẽ em đã có thể phá bóng của cậu ta rồi cũng nên."
Giọng Reese nghe rất bình tĩnh, tựa như đang trần thuật lại một sự thật hiển nhiên.
Nhiếp Xuyên nhoẻn miệng cười.
Cách trận chung kết còn mấy ngày nữa, Nhiếp Xuyên quyết định mình phải điều chỉnh trạng thái cho thật tốt.
Tối hôm đó, cậu đang nằm ủ trong chặn, dựa vào ngực Reese lướt trang cá nhân của bạn bè, Reese đang cầm một quyển sách trong tay, thì đột nhiên Nhiếp Xuyên nhận được một tin nhắn của Relvin, đọc xong mà con ngươi Nhiếp Xuyên muốn rớt luôn ra ngoài.
"Ôi mẹ ơi! Ngày mai Relvin nói sẽ tới tìm em này!"
"Tìm em nhờ an ủi à?" Reese lơ đễnh hỏi.
"Không phải thế, anh ta hẹn cả Owen cùng đi!" Nhiếp Xuyên ngồi bật dậy, "Muốn cùng chúng ta chơi hai chọi hai!"
"Đây là chuyện tốt."
"Hả?"
"Relvin nghiên cứu rất kỹ về Ceston, mà trong các đội bóng tham gia giải, Owen chính là hậu vệ có tỷ lệ ném trúng gần với Ben Robbins nhất, hai người bọn họ có thể giúp chúng ta mô phỏng lại cách phối hợp giữa Ceston và Ben."