*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
30/08/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Suốt ba phút, trong mắt Nhiếp Xuyên chỉ có hình ảnh đối chiến giữa Reese cùng Ceston, nhưng khi xem hai người giao đấu, Nhiếp Xuyên vẫn không biết làm thế nào để cậu có thể tìm lại chính mình.
Khi hiệp đầu tiên kết thúc, DK liều chết đeo bám, điểm số chênh lệch giữa hai đội vẫn duy trì ở con số mười hai điểm.
Mọi người quay về chỗ huấn luyện viên Gordon, đợi ông ra chỉ đạo, Carlo đưa nước cho Ewing, ngón tay Ewing vẫn còn đang run run.
"Tại sao ông phải do dự? Cho dù không ném trúng, tôi và Black Mount vẫn có thể cướp bóng bật bảng cơ mà." Carlo nắm chặt lấy đầu ngón tay Ewing.
"Ông chỉ biết mạnh miệng thôi." Ewing chỉ đành nhếch môi cười.
"Hình như đúng là hơi tự đại thật. Edgar với The Rock cũng không phải loại dễ đối phó. Việc ông theo đuổi phong cách ném rổ hoàn mỹ, là tốt. Nhưng trong hiện thực không có cái gì là hoàn hảo tuyệt đối cả, cho dù là người được xưng có thể xuất thủ trong nháy mắt như Ben Robbins cũng không dám đảm bảo mình ném bách phát bách trúng mà." Carlo ngước đầu, giơ tay dí một cái lên gáy Ewing.
Huấn luyện viên Gordon không có điều chỉnh gì hơn trong chiến thuật chơi của cả đội, chỉ nhấn mạnh muốn tất cả các thành viên phát huy được phong cách chơi của mình.
"Tôi hi vọng các trò tận tình hưởng thụ trận tranh tài ngày hôm nay, nhưng hưởng thụ không có nghĩa là buông xuôi bỏ mặc, nước chảy bèo trôi. Các trò vẫn luôn bị AZU nắm mũi dắt đi, tuy đó là do bọn họ đánh phủ đầu chúng ta trước. Nhưng một phút mỗi giây ở trên sân, các trò nên nắm chắc trong tay mình, mà không phải giao cả vào tay AZU. Nếu bị AZU bóp chặt cuống họng, tôi không tin các trò sẽ thấy vui vẻ. Ewing, suốt cả hiệp đấu, trò chỉ ghi được có sáu điểm, đây không giống trò."
Ewing cắn chặt răng, vấn đề của mình là ở đâu, cậu ta rất rõ ràng.
Nhưng biết là một chuyện, khắc phục được lại là chuyện khác.
"Con trai, khi trước mặt trò là vách núi. Trò sẽ do dự muốn trốn tránh, muốn quan sát thêm tìm thời cơ tốt nhất, nhưng mỗi một lần trốn tránh cùng quan sát sẽ khiến trò cách mép vực càng lúc càng gần. Hoặc là ôm quyết tâm liều mạng xông ra, có lẽ sẽ đến được bờ bên kia càng rộng hơn hơn. Hoặc là bất lực rơi xuống." Ánh mắt huấn luyện viên rất có lực xuyên thấu, Ewing tựa như bị đẩy mạnh một cái, trên người toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ewing vô thức siết chặt tay, khiến khớp xương của Carlo kêu lên khanh khách, Carlo rõ ràng là bị đau nhưng lại không thốt lên tiếng nào.
Reese ngồi xuống cạnh Nhiếp Xuyên, anh không nói lời nào, chỉ vươn tay ra với cậu.
Nhiếp Xuyên vặn nắp chai nước đưa cho anh. Đây là sự ăn ý giữa hai người họ, cho dù không nói lời nào, cũng biết được là đối phương muốn gì.
Reese ngẩng đầu uống nước, yết hầu anh lên xuống theo động tác nuốt, Nhiếp Xuyên nhìn đối phương, không nhịn được mở miệng.
"Em dường như luôn không thể theo kịp Ceston, tuy là em biết mình không nên để bản thân tiếp tục bị anh ta ảnh hưởng như vậy, nhưng lại không thể tự khống chế được. Reese, anh đã bao giờ có cảm giác như vậy chưa? Giống như dù mình có cố gắng nỗ lực như thế nào cũng không thể thoát ra khỏi cái bóng của đối phương. Mỗi một lần nghĩ là mình đã vượt được qua rồi, thì lại thất vọng phát hiện, bản thân vẫn đang nằm gọn trong tay Ceston."
"Tất nhiên là tôi có." Reese đặt bình nước lên trên ghế, quay mặt sang nhìn Nhiếp Xuyên, ánh mắt vô cùng tĩnh lặng, "Trận đấu tập đầu tiên giữa DK và AZU. Lúc tôi đánh với Ceston."
Nhiếp Xuyên ngẩn ra: "Anh... Anh cũng bị Ceston..."
"Đúng, chỉ trong hai mươi phút thi đấu, tôi mất trọn hai mười sáu điểm ở trong tay Ceston."
Sao có thể thế được?
Nhiếp Xuyên trợn to hai mắt nhìn Reese. Lấy tính cách của Reese, anh sẽ không an ủi bất cứ một ai. Nhưng Nhiếp Xuyên làm thế nào cũng không thể tưởng tượng ra, hình ảnh Reese bị người khác áp chế.
"Tôi càng nỗ lực, càng cố gắng khiến mình nhanh hơn, thì Ceston càng có thể khiến tôi phạm sai lầm nhiều hơn. Hơn nữa thể lực của tôi tiêu hao quá nhanh, dù chỉ là đấu tập, nhưng tôi không thể để mình thua."
Nhiếp Xuyên biết, dù Reese thoạt nhìn có vẻ rất lạnh nhạt, nhưng anh cũng rất cố chấp. Không phải kiểu cố chấp với thắng thua, mà là một kiểu cố chấp hoàn toàn khác.
"Tôi không thể thua, là vì tôi biết, nếu trận đấu tập này, tôi không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của Ceston, vậy trận đấu kế tiếp khi gặp lại, có thể là trận chung kết như hôm nay, tôi sẽ lại luôn phải mất thời gian để thích ứng với cậu ta. Thời gian đó không thể để lãng phí được. Cho nên tôi hiểu cảm thụ của em, trong đầu cứ không ngừng lặp đi lặp lại cảm giác trong nháy mắt không thể nào vượt qua kia. Em sẽ hoài nghi chính bản thân mình, sẽ cảm thấy rất bất lực."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó... Connor đá tôi một cú. Cậu ta nói cậu ta ghét nhất thể loại tự mình chìm đắm trong thế giới riêng, tự cao tự đại như tôi."
"Connor?" Nhiếp Xuyên hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, một người tình tình thân thiện ôn hòa như Connor cũng sẽ làm ra chuyện như vậy.
Nhưng nhìn thực lực tương đương nhau của Reese và Ceston lúc này, thực sự không thể tưởng tượng nổi chuyện anh đã từng bị Ceston áp chế đến khốn khổ. Hơn nữa, trong vòng loại chung kết năm ngoái DK cũng không chạm mặt với AZU, nói cách khác cơ hội giao chiến với Ceston của Reese thực ra cũng không nhiều, chỉ có một hai lần đấu tập gì đó thôi. Anh ấy điều chỉnh bản thân như thế nào vậy?
"Tôi sẽ nghe 'Conquest of Paradise' của Vangelis." Reese hờ hững đáp, dường như chẳng hề lo lắng chút nào về trạng thái bây giờ của Nhiếp Xuyên.
"'Conquest of Paradise'... Anh nghĩ mình là Alexander đại đế [2] à, thật là tự kỷ." Nhiếp Xuyên bật cười nói.
Bài bát 'Conquest of Paradise' này, lúc xem 'Alexander đại đế' Nhiếp Xuyên cũng có nghe qua, thực sự là rất hào hùng, hơn nữa tiết tấu cũng rõ ràng.
"Vậy em thích thể loại nhạc nào nhất?" Reese hỏi ngược lại.
Nhiếp Xuyên lắc đầu, cho dù giờ cậu có nói, cũng không tìm ra ngay được.
"Vậy em thích nhịp điệu nào nhất?" Reese lại hỏi.
Nhiếp Xuyên liếc nhìn huấn luyện viên Gordon, trong thời khắc quan trọng như vậy, ông lại không sắp xếp chỉ đạo chiến thuật cho cả đội, mà lại nói chuyện gì đó với Carlo và Black Mount. Cậu đột nhiên có chút không hiểu được huấn luyện viên.
"Em... Thích nhất là anh..."
Rất thích nhịp điệu tiếng hít thở của anh.
Nhưng giờ không phải là lúc để nói mấy lời như vậy.
Chỉ là mỗi lần, trong màn đêm yên tĩnh, Nhiếp Xuyên nghe thấy tiếng hít thở của anh ở phía sau mình truyền đến, cậu luôn có loại ảo giác như suy nghĩ của mình cũng bị đối phương đẩy theo đến nơi cao nhất.
Ngay lúc Nhiếp Xuyên đang nhếch nhếch môi, không biết nên nói tiếp câu đó kiểu gì, thì Reese bất chợt duỗi tay ra, kéo cậu về phía mình.
"Vậy bây giờ nghe thanh âm em muốn nghe. Đây là chuyện duy nhất tôi có khả năng làm cho em lúc này, Tiểu Xuyên."
Nhiếp Xuyên nuốt nước miếng, nhắm hai mắt lại. Reese duỗi một tay khác ra, che lên tai trái Nhiếp Xuyên, để tai phải cậu kề sát lên lồng ngực của mình, dường như muốn ngăn cách cậu khỏi tất cả tạp âm xung quanh.
Tiếng hít thở của Reese rất nhịp nhàng, nhịp điệu của nó không nhanh, tựa như cơn gió từ một nơi rất xa thổi đến, xuyên qua các khe hở trong vách đá, quét qua sa mạc, cuốn lên cát bụi, thổi về phía chân trời xa tít tắp, lao thẳng vào mặt trời đang thiêu đốt.
Tiếp đó, tiếng tim đập của Reese càng ngày càng rõ ràng hơn, từng tiếng từng tiếng, giống như âm thanh khi bóng rổ chạm mặt sân rồi bật lên.
"Hình như Nhiếp Xuyên bị Ceston đả kích thật rồi. Ầy..." Relvin lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
"Đối với bất cứ một môn thi đấu nào mà nói, nhịp điệu của vận động viên luôn rất quan trọng, đó là một phần của kỹ xảo khi thi đấu. Đụng độ với một đối thủ mạnh, một khi bị cuốn theo tiết tấu của đối phương, thì sẽ khó mà giành lại được quyền kiểm soát, khi chúng ta đối mặt với một đối thủ có trình độ tương đương, cũng sẽ muốn nắm quyền kiểm soát tiết tấu trận đấu trong tay. Ceston không chỉ ảnh hưởng tới nhịp điệu của Nhiếp Xuyên, mà còn chèn ép sự tự tin của cậu ấy. Thực ra so tới tôi và cậu, trong NCAA Nhiếp Xuyên chỉ là một người mới mà thôi, có thể đi đến tận lúc này, quả thực đã có thể xưng là thiên tài rồi."
"Đại khái là do cậu ấy càng thể hiện được thiên phú của bản thân, thì càng có nhiều người đặt kỳ vọng vào cậu ấy, mà cậu ấy cũng tự tạo nhiều áp lực cho bản thân mình hơn đi."
Lúc này, huấn luyện viên Gordon đi tới trước mặt Nhiếp Xuyên, cười nói: "Tôi biết so với sân đấu, cái ôm của Reese càng giúp trò có cảm giác an toàn hơn, cũng biết so với Ceston, trò chỉ như một đứa nhỏ đứng trước mặt người lớn. Nhưng nhìn các trò đi với nhau với tận lúc này, tôi tin trò có quyết tâm và phán đoán của riêng mình. Dù trò muốn tiến lên, hay là lùi bước, thì tôi đều không thể thay thế trò. Bởi vì DK không có hậu vệ dẫn bóng nào làm được tốt hơn trò, kể cả là lúc trò đang trong trạng thái tồi tệ nhất."
Trong lòng Nhiếp Xuyên chấn động, cậu biết lời của huấn luyện viên Gordon như thể đang chỉ trích mình, nhưng thực tế lại là đang nói với cậu, cậu chính là sự lựa chọn duy nhất của ông.
"Còn nửa phút nữa." Huấn luyện viên Gordon quay người rời đi.
Nhiếp Xuyên hít một hơi, cầm lấy quả bóng rổ làm khởi động, ngồi ở trên ghế, bàn tay nhồi bóng theo nhịp.
Tất cả âm thanh huyên náo bên tai cậu dường như từ điểm sôi hạ xuống đến điểm đóng băng, tất cả như đã trở nên bất động, ngoại trừ tiếng vang khi bóng trong tay Nhiếp Xuyên đập xuống mặt sàn.
Cậu nhắm mắt lại, khiến âm thanh nhồi bóng hòa cùng một nhịp với tiếng tim đập trong lồng ngực, bình tĩnh, không nhanh không chậm.
Cậu cứ luôn muốn vượt qua Ceston, nhưng nếu cứ để anh ta vượt qua thì sao, cậu có thể đuổi theo truy cản mà.
"Anh nói, nếu lần đầu tiên Ceston vượt qua được em, em có thể đuổi theo truy cản anh ta được không?"
Nhiếp Xuyên bất chợt hỏi.
"Tất nhiên là có thể." Reese trả lời không chút do dự.
"Vậy có phải là em cũng có thể làm ngược lại, bủa vây anh ta?"
"Tất nhiên cũng có thể."
"Nhân tiện... Anh thích nghe 'Conquest of Paradise' như vậy, là vì nghĩ mình thực sự có thể chinh phục được cả thế giới sao?" Nhiếp Xuyên thích thú hỏi.
"Alexander Đại Đế nghĩ mình có thể chinh phục cả thế giới, nhưng cuối cùng lại là thế giới chính phục ông ta. Thế giới là của Chúa, tôi chỉ muốn chinh phục thể giới của em là đủ rồi."
"Connor nói không sai tí nào." Nhiếp Xuyên đứng dậy, ném bóng lại cho Reese, "Anh đúng là cái đồ tự kỷ."
Lúc Reese đứng dậy, trên môi là một nụ cười rất nhạt.
"Thực sự muốn biết, ai là người có thể làm cho cái tên Ceston kia lộ ra vẻ mặt như vừa nuốt phải con ruồi." Relvin vẽ một chữ thập trước ngực, giống như đang cầu xin Thượng Đế.
Lúc này, hiệp thi đấu thứ hai chuẩn bị bắt đầu, các cầu thủ lần thứ hai đi về phía sân.
AZU phát động tấn công nhanh, Ceston tăng tốc, dẫn bóng đột phá qua hàng phòng ngự của Ewing và Carlo, vừa tới vạch ném ba điểm, đã đụng mặt với Nhiếp Xuyên.
Tất cả mọi người đều giương mắt lên xem, hiệp đầu tiên Nhiếp Xuyên đã bị Ceston vượt qua vô số lần, rốt cuộc lần này cậu sẽ đối phó như thế nào đây.
_____________________________
[1] " Conquest of Paradise " là một bài hát năm 1994 được ghi âm bởi nhà soạn nhạc Hy Lạp Vangelis. Đó là nhạc phim từ bộ phim 1492: Conquest of Paradise của Ridley Scott năm 1992 và là đĩa đơn chính trong album cùng tên. Bài hát đã đạt được thành công vang dội ở nhiều quốc gia, bao gồm Bỉ, Hà Lan, Đức và Thụy Sĩ, nơi nó đứng đầu bảng xếp hạng đĩa đơn, nhưng lại là một thất bại tương đối ở Anh khi nó chỉ đạt vị trí thứ 60. Sự nổi tiếng của bài hát đã được đẩy mạnh ở Đức bởi võ sĩ quyền anh Henry Maske sử dụng nó làm bài hát chủ đề của ông.
[2] Alexandros III của Macedonia được biết đến rộng rãi với cái tên Alexander Đại đế, hay còn được một số tài liệu tiếng Việt gọi bằng tên Hán-Việt là A Lịch Sơn đại đế (20 tháng 7, 356 TCN – 11 tháng 6, 323 TCN), là basileus (quốc vương) thứ 14 thuộc nhà Argead của Vương quốc Macedonia cổ đại. Trong suốt cuộc đời binh nghiệp của mình, Alexandros đã chinh phạt gần như toàn bộ thế giới mà người châu Âu thời đó biết đến trước khi qua đời và vì thế thường được xem là một trong những vị tướng thành công nhất, cũng như một trong những chiến lược gia quân sự vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại.
Sau khi các thành bang Hy Lạp cổ đại được thống nhất dưới sự cai trị của vua cha Philipos II, Alexandros chinh phục Đế chế Ba Tư, bao gồm cả Tiểu Á, Syria, Phoenicia, Gaza, Ai Cập, Bactria và Lưỡng Hà và mở rộng biên cương đế chế của ông đến tận Punjab thuộc Ấn Độ ngày nay. Chiến thắng của ông trước quân Ba Tư trong trận Gaugamela – chiến thắng quyết định thứ ba của ông trước vua Ba Tư Darius III – được xem là một trong những chiến công hiển hách nhất trong thời kỳ cổ đại; không những thế ông còn đánh tan tác người Scythia – một dân tộc bách chiến bách thắng thời bấy giờ. Alexandros thực hiện một chính sách hòa hợp: ông đưa cả những người ngoại quốc (không phải người Hy Lạp hay người Macedonia) vào chính quyền và cả quân đội của mình, khuyến khích hôn nhân giữa các tướng sĩ của mình với người nước ngoài và chính ông cũng lấy vợ ngoại quốc. Sau mười hai năm liên tục thân hành cầm quân đánh đâu thắng đó, vua Alexandros Đại Đế qua đời, có lẽ là bởi sốt rét, thương hàn, hay viêm não do virút.
Di sản của Alexandros bao gồm sự phổ biến văn hóa và sự nguyên hợp hình thành nên từ những tác động do các cuộc chinh phạt của ông đã gây ra, mà điển hình là Phật giáo Hy Lạp. Ông đã cho thành lập khoảng bảy mươi thành phố mang tên mình, nổi bật nhất trong số đó là Alexandria ở Ai Cập. Những thành phố mới được di dân Hy Lạp sinh sống, cùng với sự truyền bá rộng rãi của văn hóa Hy Lạp ở phía đông đã tạo nên một văn minh Hy Lạp mới, mà những khía cạnh vẫn còn thể hiện rõ trong những phong tục tập quán của Đế quốc Đông La Mã còn tồn tại đến gần 2000 năm sau. Bản thân ông cũng sống trong lịch sử và trong các truyền thuyết của các nền văn hóa Hy Lạp và không Hy Lạp. Ngay khi ông còn sống, và đặc biệt sau khi ông qua đời, những cuộc chinh phạt của ông đã là nguồn cảm hứng của một truyền thống văn học mà trong đó ông xuất hiện như là một anh hùng huyền thoại theo truyền thống của Achilles (Asin) năm xưa. Ông bất bại trên chiến trường và trở thành thước đo của các vị chỉ huy quân sự. Cho tới ngày nay, các học viện quân sự trên khắp thế giới vẫn giảng dạy chiến thuật của ông. Alexandros Đại Đế thường được xếp hạng là một trong số những người có ảnh hưởng nhất mọi thời đại.
(Tranh miêu tả Alexander đại đế trên đường chinh phạt)