Mạnh Mẽ Công Thủ

Chương 83: Kỳ nghỉ Giáng sinh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
08/08/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Khi ngón tay Reese lồng vào trong tóc Nhiếp Xuyên, chậm rãi vuốt ve, Nhiếp Xuyên đột nhiên cảm thấy chuyện Reese cùng cùng người khác nhắn tin tán gẫu hay là gì đó cũng chẳng có gì ghê gớm lắm. Cậu không việc gì phải làm rộn lên cả.
Trận đấu cuối cùng của năm sẽ diễn ra trước khi kỳ nghĩ lễ Giáng sinh đến. Huấn luyện viên Gordon cố ý thay hết đội hình chủ lực ra, chỉ chừa lại Carlo hoặc là Black Mount trên sân, để những đội viên khác có cơ hội được luyện tập thực chiến.
Sau khi trận đấu kết thúc, Reese quay về ký túc xá thu dọn hành lý. Anh là một người rất ngăn nắp trật tự, nhìn vali đựng hành lý của anh được sắp xếp chỉnh tề đâu vào đó, Nhiếp Xuyên đột nhiên cảm thấy bội phục vô cùng. Chứ nếu là Nhiếp Xuyên, cậu thấy mình có thể nhét hết những đồ muốn mang về nhà vào trong vali, không để sót cái gì lại đã là tốt lắm rồi.
"Áo khoác của anh em có cần trả lại luôn không?" Nhiếp Xuyên nắm cổ áo xách lên, thực ra trong lòng cậu không muốn trả nó lại cho Reese một chút nào cả.
Nghĩ đi nghĩ lại, thì hình như từ khi cậu và Reese chính thức hẹn hò, hai người cũng chưa từng tách ra lâu như vậy.
"Không cần, trả lại cho tôi rồi, em định mặc áo khoác của ai?" Reese ngẩng đầu lên hỏi Nhiếp Xuyên.
Nhiếp Xuyên cười hì hì. Cậu không nói cho Reese biết, lúc cậu mặc áo khoác của anh, có thể cảm nhận được hương vị thuộc về riêng anh, cậu sẽ thấy ngày hôm đó vui vẻ cực kỳ.
"Ồ, tuyết rơi rồi." Reese nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Đúng vậy!" Nhiếp Xuyên nhét tay trong túi đi ra trước bệ cửa, vừa thò đầu ra ngoài nhìn thì đúng lúc có ông anh nào đó trên tầng cũng mở cửa sổ, tuyết đọng trên bậu cửa rơi xuống, rơi hết vào trong cổ Nhiếp Xuyên, "Ối má ơi!"
Cậu vội vàng rụt đầu trở lại.
Tay Reese thò vào trong cổ áo Nhiếp Xuyên, giúp cậu phủi chỗ tuyết đó ra ngoài. Ngón tay anh rất ấm, tuyết chả mấy chốc đã tan hết, Nhiếp Xuyên gào tướng lên, vội cởi áo khoác ra, Reese lại lấy giấy ăn ở đầu giường, luồn vào trong áo lau cho cậu.
"Mấy giờ máy bay của anh cất cánh?" Nhiếp Xuyên hỏi.
"Còn ba tiếng nữa mới đến giờ bay. Ba mươi phút nữa tôi đi là vừa."
"Em tiễn anh ra sân bay!"
"Không cần. Em mà ra tiễn tôi, kiểu gì lúc về cũng ngồi nhầm chuyến tàu điện ngầm."
"Này! Em đâu có ngốc đến mức đó!"
"Được rồi, tôi sợ tôi sẽ ở sân bay hôn em, hôn lâu đến mức làm lỡ luôn chuyến bay."
Giọng Reese rất nhẹ, nghe không giống như đang đùa giỡn
"Tạm chấp nhận lý do này của anh."
Vật vã mãi, cuối cùng cũng lau sạch được chỗ tuyết rớt vào cổ áo, Nhiếp Xuyên vừa mới đứng thẳng lên, đã bị Reese lôi qua, để cậu ngồi lên đùi anh.
Reese ngẩng đầu lên: "Giờ em có thể hôn tôi nửa tiếng."
"Hôn nửa tiếng? Sẽ tắc thở đó!"
"Vậy sao? Vậy thử một chút, xem em có tắc thở thật không?"
Reese giơ tay lên, ôm vào sau gáy Nhiếp Xuyên kéo cậu lại gần. Nụ hôn này không quá vội vã, Reese vô cùng có kiên nhẫn, anh chậm rãi lướt qua khoang miệng Nhiếp Xuyên, cắn cắn đầu lưỡi và cánh môi cậu, chưa tới một phút, Nhiếp Xuyên đã có cảm giác, cậu muốn lùi ra khỏi cái ôm của Reese, nhưng bị đói phương siết trở lại.
"Em không thể tỉnh thoảng ngoan ngoãn một chút sao?" Reese hỏi.
"Em... Chỗ của em..." Nhiếp Xuyên mặt mũi đỏ tía tai.
Chóp mũi Reese để ngay dưới cằm Nhiếp Xuyên, anh cụp mắt xuống nhìn, sau đó nhếch môi cười: "Chính vì em như vậy nên mới đáng yêu."
Cái từ miêu tả "Đáng yêu" này luôn là nỗi đau của Nhiếp Xuyên, cậu đẩy Reese một cái, nhưng Reese lại cắn cằm cậu, hôn lên, anh dùng sức mút mạnh như thể dã thú đang cắn chặt con mồi của mình, không cho nó vùng vẫy, gặm cắn dưới hàm của Nhiếp Xuyên, khiến cậu không thể không dựa sát vào mình.
"Tôi giúp em làm." Reese mỉm cười, hạ thấp người xuống.
"Này! Không phải anh nói nửa tiếng nữa sẽ đi sao? Em có thể tự... Tự mình vào nhà tắm giải quyết..."
Tuy ngoài miệng Nhiếp Xuyên nói rất quả quyết, nhưng mà vành tai thì đã đỏ như máu.
Reese cười nhẹ một cái, đứng dậy, ấn Nhiếp Xuyên lên trên giường, sau đó khuỵu một gối xuống: "Không sao, lấy kinh nghiệm của tôi, chưa đến nửa giờ em đã ra rồi."
"Này —— Anh bớt xem thường người khác đi!"
"Nhớ rõ cảm giác khi tôi làm cho em, người khác không ai có thể cho được."
Cái cảm giác cho dù toàn thế giới có chao đảo như muốn đổ sụp xuống ngay trước mắt mà bản thân cũng không rảnh để ý đến này, Nhiếp Xuyên vĩnh viễn chẳng thể nào quên được.
Lúc chuẩn bị đi, Reese kéo vali đứng ở cửa: "Giờ không chịu cùng tôi đến New York đón lễ Giáng sinh, thì em đừng có đột nhiên chạy đến cửa tìm người đấy."
"Anh yên tâm, em còn lâu mới làm thế!" Nhiếp Xuyên dùng giọng điệu vô cùng chắc chắn khẳng định lại một lần nữa.
Reese cứ thích tự đề cao bản thân như vậy đấy, cậu còn lâu mới để anh có cơ hội lên mặt!
Reese phất tay, quay người rời khỏi.
Cả căn phòng đột nhiên trở nên vô cùng trống trải, một mình ngồi trên hai cái giường được kê sát lại cạnh nhau, bỗng nhiên Nhiếp Xuyên lại thấy thật cô quạnh.
"Sao tự nhiên lại kê sát giường lại với nhau chứ! Rõ ràng là biết mình thích nằm sát vào tường, như này có muốn vào nhà vệ sinh cũng phải bò thật lâu!" Nhiếp Xuyên rầu rĩ tự nói với mình.
Vốn ban đầu cậu tính ngày mai mới về nhà, nhưng một mình ở đây thế này, cậu lại quyết định dọn đồ về luôn.
Lúc Nhiếp Xuyên kéo vali đến gần bến xe buýt, thì nghe thấy có tiếng còi xe vang lên, hai cô gái dừng xe lại ngay bên cạnh cậu.
"Hey! Cậu là Allen trong đội bóng rổ đúng không! Có muốn bọn tớ cho cậu đi nhờ một đoạn không?"
Nhiếp Xuyên liếc nhìn ghế sau của hai người một cái, bên trong đã chất đầy vali rồi, vì vậy cậu tự động cho là hai cô nàng đang nói giỡn với mình: "Tớ có muốn ngồi xe của cậu thì cũng không còn chỗ nào mà ngồi nha!"
"Đối với mấy anh đẹp giai, bọn tớ lúc nào cũng có sẵn chỗ ngồi đặc biệt hết." Cô gái ngồi ở ghế phó lại nháy mắt một cái với Nhiếp Xuyên.
"Chỗ ngồi đặc biệt?"
Đối phương vỗ vỗ đùi của mình, cười nói: "Ở đây này."
Nhiếp Xuyên lúc này mới nhận ra mình bị trêu chọc, đương nhiên đối phương cũng không phải có ác ý.
"Xin lỗi ha, chỗ ngồi này không đủ để tớ duỗi chân." Nhiếp Xuyên rất lịch sự cười với đối phương một cái, sau đó tiếp tục kéo vali của mình đi về phía trước.
Cô nàng vừa nói giỡn đỏ mặt, nhỏ giọng nói với bạn nữ bên cạnh: "Tớ hình như hơi hơi thích cậu ấy rồi, làm sao bây giờ? Với cả chân của cậu ấy thực sự rất dài, lúc mặc áo khoác da trông rất sẹc xỳ."
"Có cảm giác cực kỳ muốn lột sạch quần áo của cậu ấy ra, đúng không?"
Hai người vừa chậm rãi lái xe đi, vừa trò chuyện với nhau, tuy bản chất là đùa giỡn thôi nhưng Nhiếp Xuyên vẫn ngượng chín cả mặt, cậu bước nhanh hơn đến bến xa, sau khi lên xe rồi, trên mặt hai cô gái kia vẫn có vẻ tiếc nuối.
"Ầy... Đáng lẽ không nên mang nhiều đồ như vậy về nhà, không là đã có thể mời cậu ấy lên xe rồi!"
"Không sao, nghỉ lễ xong đội bóng rổ có trận đấu mà, chúng ta có thể đi xem cậu ấy thi đấu!"
"Há, đúng thế! Chờ đến lúc đó là có thể thoải mái ngắm cặp giò dài miên man của cậu ấy rồi!"
Cái này khiến Nhiếp Xuyên nhớ đến lời cảnh báo của Reese. May mà Reese không biết vụ này, nếu không anh nhất định sẽ đòi kéo cậu đến New York bằng được cho xem.
Giáng sinh đối với Nhiếp Xuyên mà nói không phải ngày lễ gì đặc biệt, ngoại trừ là cái cớ giảm giá cho các trung tâm thương mại, khắp nơi chăng đèn kết hoa trang trí cây thông Noel, cùng tiếng nhạc 'Jingle Bells' nhà nhà người người đang bật.
Chẳng qua lúc Nhiếp Xuyên nhìn thấy mấy cặp đôi tay trong tay, ôm nhau đi trên đường, cậu mới nhớ đến nhiệt độ của Reese.
Cậu đột nhiên thấy có chút hối hận, tại sao cậu không đồng ý đi New York với anh chứ. Ở đó không có bạn học cùng trường, họ có thể tự do thoải mái nắm tay nhau đi trên đường.
Lúc này, mẹ Nhiếp Xuyên gọi với lên: "Tiểu Xuyên! Có bạn học tới tìm con này!"
"Bạn học á? Ai vậy ạ?"
"Không biết, là một cậu bé mắt xanh, đẹp trai lắm!"
Chẳng lẽ là Reese quay lại rồi à?
Tuy biết chuyện đó là không có khả năng, nhưng Nhiếp Xuyên vẫn nhanh chóng đi ra phòng khách. Cậu thấy một thanh niên mặc áo khoác ngắn đội mũ len đang ngồi đó.
Lúc đối phương quay người lại, Nhiếp Xuyên trố mắt: "Relvin? Sao anh lại ở đây vậy?"
"Cậu kinh ngạc như vậy là vì tôi ở thành phố này, hay là vì tôi có thể tìm được nhà của cậu thế?"
"Cả hai..."
"Tôi ở thành phố này, là vì nhà tôi vốn ở đây. Tôi có thể tìm được nhà của cậu, là vì tôi đã gọi cho huấn luyện viên Gordon để hỏi."
"Anh gọi cho huấn luyện viên Gordon à?" Nhiếp Xuyên trợn mắt nhìn như muốn lọt cả tròng.
"Bởi vì lúc đầu tôi gọi cho Reese hỏi, mà tên kia chỉ lạnh như băng ném ra một câu 'Cậu cứ lật tung cả thành phố lên, kiểu gì cũng có thể tìm được cậu ấy'. Xét thấy thái độ không hợp tác của cậu ta, tôi chỉ đành tìm huấn luyện viên Gordon để hỏi thôi."
"Anh... Tìm tôi có chuyện gì không?" Nhiếp Xuyên hỏi.
"Còn chuyện gì nữa? Lễ Giáng sinh buồn chán như vậy, không có thi đấu cũng không có huấn luyện, lẽ nào cậu định ủ ở nhà hai tuần liền để nuôi mỡ à? Ở thành phố này, người đủ trình độ luyện tập với tôi, tôi chỉ biết có mỗi cậu thôi." Relvin tỏ vẻ 'Tôi phải miễn cưỡng lắm mới quyết định chọn cậu là bạn tập' cho Nhiếp Xuyên nhìn.
Nếu là cùng Relvin chơi bóng, ít nhất cậu cũng có thể tạm thời quên Reese đi một lát!
"Được thôi! Đi nào!"
Nhiếp Xuyên túm đại cái khăn quàng cổ, quấn lên rồi theo Relvin đi ra ngoài.
Mặc dù Relvin không học ở bên đây nhưng dù sao vẫn là dân bản địa, rất nhanh anh ta đã tìm được một sân bóng trong nhà, như vậy hai người họ không cần dọn tuyết, cùng không cần lo đang chơi thì trượt chân.
Relvin lần này dốc hết toàn lực, cùng Nhiếp Xuyên chơi một trận sung sướng tràn trề gần ba tiếng mới dừng. Tốc độ cùng lực bộc phát của Relvin khiến Nhiếp Xuyên thấy áp lực vô cùng, đồng thời lại cảm thấy vô cùng sảng khoái. Phong cách chơi bóng của Reese là sắc bén, tràn ngập sức giãn, mà Relvin lại thêm phần ngẫu hứng tùy tính, khó dự đoán hơn nhiều.
Mới bắt đầu ở trong đây có không ít người đang cùng chơi, nhưng sau đó bị trận đấu của Nhiếp Xuyên và Relvin hấp dẫn nên đều dừng lại xem.
Hai người chơi mệt rồi mới bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Nhiếp Xuyên lấy điện thoại của mình ra xem, mới phát hiện cậu có ba cuộc gợi nhỡ, hơn nữa đều là do Reese gọi tới.
Relvin thò đầu sang nhìn: "Ông trời của tôi ơi, nghỉ lễ giáng sinh mà cậu ta còn gọi điện cho cậu kiểm tra nữa hả?"
"Cái này... Chắc là anh ấy để quên thứ gì ở phòng lý túc xá rồi, ha ha..."
Nhiếp Xuyên vội gọi lại cho đối phương.
"Em mới nãy đang chơi bóng với Relvin, cho nên không nghe thấy chuông điện thoại."
"Em và Relvin chơi bóng?" Giọng Reese nghe có vẻ hơi trầm.
"Cái này... Không được ạ?" Nhiếp Xuyên liếc mắt nhìn Relvin đang thu dọn đồ đạc ở một bên.
"Đương nhiên là được."
"Đúng thế, đây chính là cơ hội hiếm có để em có thể luyện tập với một đối thủ ở cùng đẳng cấp với anh! Bọn em vừa rồi còn cùng nhau nghiên cứu kỹ thuật của Ceston đấy. Cái tên này có vẻ rất là không ưa Ceston thì phải, còn nghiên cứu anh ta rất lâu nữa chứ!"
"Ừm."
Reese đáp khẽ một tiếng, Nhiếp Xuyên có thể nghe thấy tiếng nhạc cổ điển từ đầu điện thoại bên kia truyền tới.
"Anh đang tham dự tiệc à?" Nhiếp Xuyên hỏi.
"Ừ. Buổi tiệc nhàm chán, nếu em ở đây, tôi sẽ không thấy chán như thế."
Nhiếp Xuyên nhoẻn miệng cười, hai người trò chuyện một lúc lâu, sau đó mới dập máy.
Relvin khoanh tay, nhịn cười nhìn Nhiếp Xuyên: "Tôi nói này... Tôi thực sự không thể tưởng tượng ra có một ngày Reese Reddington lại cùng người nào đó nói chuyện điện thoại quá được ba mươi giây đấy."
"Ha ha... Bọn tôi là bạn cùng phòng mà!" Nhiếp Xuyên gãi gãi gáy.
"Cậu ta giờ chắc đang bận rộn tham gia tiệc của giới thương lưu New York nhỉ." Relvin tỏ ra thích thú nói.
"Anh biết à?"
"Sao tôi lại không biết? Ba Reese là luật sư nổi tiếng, quen biết đều là nghị viện, giám đốc công ty các kiểu. Đừng thấy Reese lạnh như băng vậy mà nhầm, từ nhỏ mặt mũi đã đẹp mắt, có rất nhiều cô gái thích cậu ta, hơn nữa bản thân cũng đủ ưu tú... Cậu hiểu đấy..."
Nhiếp Xuyên lắc đầu: "Tôi không hiểu..."
"Thôi được rồi..." Relvin vẫy vẫy tay, "Đối với James – ba của Reese mà nói, Reese cũng là một công cụ xã giao, con trai mình ưu tú như vậy, có thể mang đến giới thiệu cho bất cứ một cô tiểu thư danh giá nào, rút ngắn quan hệ của hai nhà. Hơn nữa trong số khách hàng của James, cũng có khối người thích Reese."
Relvin đối với cách làm giống như đang "Bán con trai" này rất là không thích.
Nhiếp Xuyên cũng bắt đầu cảm thấy không được vui.
Mặc dù biết lấy thái độ lạnh nhạt của Reese, anh chắc chắn sẽ không nghe theo sắp xếp của ba mình, nhưng Nhiếp Xuyên vẫn thấy trong lòng mình như bị cái gì nghẹn lại, vô cùng khó chịu.
Tuần nghỉ lễ Giáng sinh đầu tiên trôi qua, Nhiếp Xuyên, Chu Bân và A Mao ra ngoài tụ tập một bữa với nhau.
Ba người ngồi xúm quanh nồi lẩu, Chu Bân đột nhiên lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ đưa cho Nhiếp Xuyên.
"Surprise ——"
Nhiếp Xuyên ngờ vực mở cái hộp ra, bên trong là một thứ giống như kem bôi tay, Nhiếp Xuyên cau mày lật đi lật lại nghiên cứu một hồi, sau đó phát hiện hình minh họa phía trên có chút xấu hổ, lại đọc phần hướng dẫn bằng tiếng Anh, Nhiếp Xuyên giờ chỉ ước có thể nhồi luôn đầu mình vào trong nồi lẩu thôi.
"Ông... Ông đưa cho tôi cái này làm gì!"
A Mao cũng dính lại muốn xem thử xem là cái gì, thì bị Chu Bân đẩy trở lại.
"Chính là để ông đỡ phải chịu khổ chứ sao! Cái này có thể dùng được cho cả nam và nữ đó!"
"Tôi... Tôi không cần dùng nó! Nếu đã dùng được cho cả nam và nữ thì ông mang về tự mà dùng!" Nhiếp Xuyên ném lại cái hộp cho Chu Bân.
"Trông như là kem bôi tay à!" A Mao thò tay muốn cầm lấy xem, lại bị Chu Bân đập cho một cái.
Chu Bân quay lại, nhìn biểu cảm trên mặt Nhiếp Xuyên, có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nhịn xuống không hỏi, chỉ nói: "Ông vẫn nên giữ lại dể dùng đi. Nếu không nhất định sẽ rách ra đấy."
"Cái gì? Rách cái gì?" A Mao hỏi.
"Trời lạnh thế này, không bôi kem dưỡng da tay thì đương nhiên là sẽ bị nứt nẻ rồi!" Chu Bân liếc mắt lườm A Mao một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.