Mạnh Mẽ Công Thủ

Chương 96: Hãy nhớ kỹ trọng lượng của tôi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
14/08/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Nhiếp Xuyên lập tức đón bóng, xoay người bỏ chạy.
Jonathan, Cook và Manning đều đồng loạt đuổi theo.
Nhiếp Xuyên giống như một ngôi sao băng, mà người đuổi theo phía sau chỉ như tinh vân bị cậu kéo ra.
Nhiếp Xuyên đột ngột dừng lại, thực hiện một đường chuyền nhanh ngang qua khu vực giữa sân, tức thì khiến UJT hết hồn hết vía.
Bởi vì người nhận bóng không phải ai khác mà chính là Ewing.
Bên người Ewing đang bị hậu vệ dẫn bóng của UJT kèo chặt, Carlo chạy tới tiếp ứng. Thể nhưng nét mặt Ewing hoàn toàn lạnh lẽo, cậu ta xoay người lừa bóng qua sau lưng để chuyển hướng, sau đó lại tiếp tục lắc vai, đổi hướng thêm lần nữa rồi tăng tốc, vượt qua hàng phòng ngự của hậu vệ dẫn bóng, mà lúc này Carlo cũng đã tới kịp, giúp chặn người, không cho đối phương tiếp tục truy cản Ewing.
Ewing đứng ở vạch ba điểm, một lần nữa thong dong ra tay, nắm chắc ba điểm.
Nhiếp Xuyên thở ra một hơi, hiệp đấu còn khoảng nửa phút nữa, bọn họ đã dẫn trước UJT bảy điểm rồi!
"Tuy Reese bị thương, nhưng lại làm cho DK một lòng đoàn kết hơn!" Robert cảm thán một câu.
"Đó là vì bọn họ có Nhiếp Xuyên. Nếu không có một hậu vệ dẫn bóng công thủ toàn vẹn như Nhiếp Xuyên, DK không chắc đã có được sự linh hoạt sắc bén như lúc này."
Ingrid nói.
Khi Nhiếp Xuyên giữ bóng, dẫn dắt toàn bộ DK tiến công, fan hâm mộ của DK cũng bắt đầu vỗ tay theo nhịp điệu.
Cậu đối diện với hàng phòng ngự của cả Jonathan và Manning, thực lực của hai người này vốn không tệ, vô luận là trái hay phải thì Nhiếp Xuyên đều không thể cắt bóng qua được.
"Nhiếp Xuyên —— Chuyền bóng ——" Carlo chạy như bay đến.
Nhiếp Xuyên làm một động tác chuyền bóng, đẩy bóng về phía Carlo, dẫn dắt Jonathan chuyển động theo, nhưng ngay ở một giây đó, Nhiếp Xuyên lại thu bóng về, nhanh chóng cắt về phía bên phải của Manning. Đầu gối Manning vừa mới di chuyển, Nhiếp Xuyên lại dời trọng tâm trở về, bước lướt qua giữa Jonathan và Manning, vượt lên.
Khống chế chênh lệch thời gian phải gọi là cực kỳ nhuần nhuyễn.
"Ặc!" Robert vỗ tay cật lực, "Khá lắm!"
Nhiếp Xuyên lao thẳng đến dưới giỏ, trực tiếp nhảy lấy đà.
Trung phong Cook to con chạy tới ngăn cản. Từng bị Nhiếp Xuyên dùng cú ném Fadeaway vượt qua, lần này Cook dùng hết toàn lực nhảy lên, độ cao ở trên không dường như muốn che phủ toàn bộ Nhiếp Xuyên.
Nếu chỉ là một cầu thủ bình thường, sẽ bị áp lực như vậy đè nặng, nhưng Nhiếp Xuyên vẫn thoải mái thu bóng về, cậu căn bản không nhảy đến độ cao tốt nhất để đưa bóng vào rổ, đơn giản đưa bóng ra ngoài.
Black Mount đón bóng, Jonathan và Manning đã về tới, nhưng quá muộn, Black Mount nhanh chóng nhảy lấy đà, úp bóng vào rổ, tiếng động vang vọng khắp nhà thi đấu.
Nhiếp Xuyên thở ra một hơi, lúc này bọn họ đã dẫn trước UJT chín điểm.
Phút cuối cùng rồi*, không thể thả lỏng, tuyệt đối không thể thả lỏng!
*Chỗ này tôi cũng không hiểu lắm, trên thì nói là còn nửa phút, giờ lại là phút cuối cùng. Các cô cứ coi như ở trên là 30 giây của phút cuối cùng đi ha. Nghĩ như thế thì nó sẽ logic hơn một tí.
Nhiếp Xuyên liếc nhìn Reese đang ngồi trên băng ghế chờ, anh cũng đang nhìn cậu, ánh mắt hết sức bình tĩnh.
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Xuyên cảm giác được, chính mình đang bị Reese đuổi theo.
UJT ra sức giãy giụa, số lần chuyền bóng của bọn họ càng lúc càng nhiều, tốc độ cũng gia tăng, liều lĩnh muốn cắt vào phần sân của DK.
Jonathan giữ bóng, vượt qua Peter, tiếp đó là Ewing và Carlo, Nhiếp Xuyên có thể nhìn thấy sự kiên trì muốn giành thắng lợi của người này.
Nhưng đáng tiếc, pha bóng này nhất định cậu sẽ cản lại cho bằng được!
Nhiếp Xuyên đứng ở vạch ném phạt đối đầu trực diện vơi Jonathan, Black Mount đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó nếu đối phương đến được dưới giỏ. Jonathan dùng một động tác lừa bóng qua sau lưng để chuyển hướng tránh qua Nhiếp Xuyên, nhưng Nhiếp Xuyên lại nhanh chóng quay người, dùng chân trái làm trụ xoay ra phía sau Jonathan, cướp bóng mang đi.
"Ôi Chúa ơi! Quá đẹp!" Robert đang bình luận ở trên đài không nhịn được vỗ đùi cái bép.
Nhiếp Xuyên dẫn bóng tới thẳng trước mặt hậu vệ ghi điểm của đối phương, sau đó dứt khoát chuyền bóng cho Peter, Peter bị Jonathan chạy đến kèm, lại đưa bóng chuyền sang cho Carlo, Carlo xông thẳng đến dưới rổ, đối mặt với Cook, anh ta lùi lại một khoảng an toàn, sau đó đưa bóng về cho Peter.
Black Mount và Carlo trước sau kèm chặt Cook, Peter nhảy lấy đà, ném bóng ghi điểm!
Cách lúc tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên còn mười lăm giây, với chênh lệch mười một điểm, UJT đã không còn cách nào cứu vãn tình thế nữa.
Khán giả bắt đầu đếm ngược đến khi hết giờ, UJT vẫn cố gắng nỗ lực đến cùng, khi giây cuối cùng qua đi, điểm số chênh lệch giữa hai đội vẫn là mười một điểm như cũ.
Nhiếp Xuyên chống eo, nhắm mắt lại thở dốc.
"Chúc mừng DK thuận lợi đi vào vòng mười sáu đội! Trận đấu hôm nay thực sự vô cùng đặc sắc!" Robert dùng sức vỗ tay.
"Hiện giờ tôi khá là lo lắng cho mắt cá chân của Reese Reddington. Trận tiếp theo của DK, họ sẽ phải đối đầu với KSU, một đội hạt giống khác."
"Đúng vậy, tôi vốn rất mong chờ được xem trận đối chiến giữa Reese Reddington và Raven Harvey, họ đều là tuyển thủ vừa có tốc độ vừa có khả năng bộc phát tốt. Nhưng tình huống của Reese Reddington có vẻ không được ổn, thiếu mất tiền phong hàng ngoài ưu tú đồng thời cũng là tay ghi bàn thiện nghệ như Reese, tôi rất lo DK sẽ không thể vượt qua được KSU." Espenson nhíu mày.
"Mọi người đừng bi quan vội. Trận của UDK và KSU ba ngày nữa mới diễn ra. Trong khoảng thời gian này, có lẽ chân Reese đã tiêu sưng, chúng ta sẽ lại thấy cậu ấy có mặt trên sân bóng."
"Được rồi, mong Chúa phù hộ cho DK."
Nhiếp Xuyên đi đến chỗ băng ghế, ôm chặt lấy Reese.
Đầu Reese chôn trong lồng ngực Nhiếp Xuyên, có thể nghe được tiếng hô hấp dồn dập của cậu.
"Em làm tốt lắm. Thực sự rất tuyệt vời."
Mũi Nhiếp Xuyên lại bắt đầu chua xót, giờ cậu chỉ muốn biết bác sĩ chẩn đoán thế nào về chân của Reese thôi.
Bọn Ewing và Carlo cũng tiến lên, mọi người ôm lấy nhau.
Trận này họ thắng thực sự không dễ dàng.
Lúc này, 'Chim sẻ già' dẫn theo các cầu thủ của mình đi đến chỗ nghỉ của DK.
Cook mặt đầy áy náy, vươn tay ra với Reese: "Rất xin lỗi, tôi thật sự không cố ý đạp trúng chân cậu. Nếu nó làm ảnh hưởng đến trận thi đấu kế tiếp của các cậu, tôi sẽ áy náy suốt đời."
Reese hờ hững bắt tay với Cook: "Vậy thì chỉ cần lúc đối mặt với KSU, chúng tôi thắng, cậu sẽ không cần áy náy nữa."
Nhiếp Xuyên đứng bên cạnh nhìn Reese, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy phong thái thuộc về sân bóng của Reese. Anh sẽ không căm ghét bất cứ một đối thủ nào khi họ nghiêm tức ứng chiến, trái lại, anh sẽ tôn trọng tất cả những người đã dốc hết sức mình để thi đấu, không cần biết đối thủ đó là mạnh hay yếu.
"Vậy các cậu nhất định phải thắng được KSU đấy!" Cook gật đầu thật mạnh một cái.
Dưới cái nhìn chăm chú của khán giả, toàn đội DK rời khỏi nhà thi đấu.
Reese đứng dậy, Nhiếp Xuyên cúi đầu nhìn mắt cá chân của anh, chỗ đó đã sưng lên rõ ràng.
Dù có thể nào, Nhiếp Xuyên cũng không cho là ba ngày sau chân anh đã có thể tiêu sưng.
"Tôi không muốn bị người khác dìu đi, em có thể cõng tôi không?" Reese hỏi.
"Đương nhiên rồi."
Nhiếp Xuyên quay lưng lại, cúi người trước mắt Reese, anh vòng hai tay qua vai, ôm lấy cổ cậu.
Thành thực mà nói, một thanh niên cao hơn 1m90, cả người đều là cơ bắp thực sự rất rất nặng, nhưng Nhiếp Xuyên chỉ lơi lắc lư một chút, đã nhấc được Reese lên, đi về phía lối ra.
Khán giả trên sân đồng loạt vỗ tay.
Nhiếp Xuyên ngẩng đầu lên, mỗi một bước đi đều rất vững vàng.
Cậu nhìn thấy trên khán đài, Owen, Wroght và cả Thomas nữa đều đứng dậy nhìn theo bọn họ.
Nhiếp Xuyên cùng bọn họ đối mắt một lúc sau đó đi vào hành lang.
Trong hành lang ngắn, Nhiếp Xuyên không còn nghe thấy âm thanh huyên náo cùng tiếng bàn luận bên ngoài nữa, thế giới của cậu dường như chỉ còn lại mỗi mình Reese.
Cánh tay Reese ôm quanh vai cậu, nhiệt độ của anh, cùng cái chạm má lúc này của cậu với anh, Nhiếp Xuyên cảm thấy trên đời này, mình và Reese chính là hai người thân thiết nhất.
Bọn họ vừa đi ra khỏi nhà thi đấu đã có vô số fan cùng phóng viên xông lên vây lấy, may mắn là có nhân viên bảo vệ giúp che chắn, đội viên của DK mới có thể thuận lợi đi lên xe.
Xe buýt trực tiếp đi thẳng đến bệnh viên ở gần đó để bác sĩ kiểm tra kỹ hơn cho Reese.
Phải độ hơn một tiếng sau, huấn luyện viên Gordon mới đến nói cho các thành viên trong đội đang ngồi chờ ở hành lang: "Tôi có một tin tốt và một tin xấu muốn nói cho các trò. Tôi hi vọng sau khi nghe xong, mọi người có thể giữ được bình tĩnh, ở đây là bệnh viện, mong các trò nhớ giữ trật tự."
Mọi người đều nhìn về phía huấn luyện viên Gordon, tim Nhiếp Xuyên đập dồn dập như đánh trống.
Cậu gần như có thể đoán được huấn luyện viên Gordon sẽ nói cái gì.
"Xương và khớp cổ chân của Reese không bị thương, sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp thể thao sau này của trò ấy."
Dứt lời, có thể nghe thấy mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng chỗ bị sưng ở mắt cá của trò ấy cần phải làm điều trị một tuần, nếu cứ cố tham gia thi đấu sẽ làm ảnh hưởng đến bắp thịt, thậm chí trong quá trình thi đấu sẽ lần thứ hai bị chấn thương, tạo thành thương tổn thực sự... Cho nên trận đấu ba ngày sau của chúng ta với KSU, Reese sẽ không thể ra sân được."
Nhiếp Xuyên siết chặt nắm đấm, rất nhiều đội viên khác muốn nói rồi lại thôi.
Thực ra, chuyện mọi người muốn nói cũng rất rõ ràng, không có Reese, trong số bọn họ có ai có thể đối đầu trực diện với Raven Harvey của KSU đây? Năng lực cắt bóng của toàn đội sẽ giảm mạnh, có khả năng tốc độ của bọn họ cũng không thể đuổi kịp đối thủ, cơ hội giành chiến thắng sẽ nằm ngoài tầm tay với.
"Về phần đội hình ra sân thi đấu ba ngày sau, tôi sẽ cùng các trợ lý huấn luyện viên nghiên cứu rồi đưa ra quyết định cuối cùng. Hiện giờ chúng ta có thể quay về trường học. Ba ngày này ngoại trừ luyện tập điều chỉnh, tôi sẽ không đưa thêm bài huấn luyện riêng nào cho các trò, hi vọng mọi người nghỉ ngơi thật tốt, dành sức cho trận tiếp theo."
Khi mọi người đi trên hành lang bệnh viện, vẫn có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng thở dài.
Tình thần của DK đang tụt dốc, thế nhưng cũng không thể che giấu chuyện Reese bị thương được. Huấn luyện viên Gordon chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào ba ngày nghỉ ngơi này, mong là trong khoảng thời gian đó, mọi người có thể điều chỉnh tốt tâm trạng của bản thân.
Nhiếp Xuyên vẫn cõng Reese ở trên lưng đi về phía trước.
"Em thoạt nhìn có vẻ như rất khó chịu, đang sợ hãi KSU sao?" Reese mở miệng hỏi.
Giọng của anh rất nhẹ nhàng, hơi thở vấn vít quanh cần cổ Nhiếp Xuyên.
"Không phải." Nhiếp Xuyên trả lời.
"Thực ra cũng không cần phải lo lắng gì cả, hãy nhớ kỹ trọng lượng của tôi, thay tôi hoàn thành việc tôi muốn làm." Reese nói.
Trái tim Nhiếp Xuyên khẽ run lên.
Cậu thực sự có năng lực đó sao?
Đây không phải ai khác mà chính là Raven Harvey đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.