Mạnh Nhất Dẫn Đường

Chương 45:




Newbie Tiểu Nhan phản ứng rất nhanh, lập tức vào phòng lấy hai tấm ga trải giường ra. Mọi người hai ba cái đều xé thành các mảnh dài, còn sợ không đủ chắc, trực tiếp bện thành bánh quai chẻo.
"Đủ dài chưa?" Lực ca hỏi: "Chúng ta muốn trói bao nhiêu con, để tôi xem đã đủ dài chưa?"
Đàm Thu vẫn đang ở bên kia nghiên cứu cửa, cậu đang ngồi trước cửa, tay xách một cãi muỗng lớn, bên kia đặt một thùng đựng không biết là nước gì. Bởi vì bên trong là hỗn hợp các gia vị dầu, muối, dấm, bột ngọt, dầu hào, ngũ vị hương, ớt cay, 13 loại gia vị hương BBQ........
Cuối cùng còn đổ thêm nửa túi lá linh tinh gì đấy, rồi lại bỏ thêm mấy cái bánh bao bọn họ ăn thừa hồi trưa.
Tóm lại đừng nói ăn, chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy khủng bố.
Đàm Thu cứ như vậy trêu đùa cửa, đã rót vào cái miệng kia 8 muỗng. Nghe được lời này thì nhìn lướt qua, "Không đủ, cố gắng làm dài ra, có thể số lượng quỷ hôm nay còn nhiều hơn hôm qua. Nếu tầng 3 không cho lên, thư phòng không mở được, vậy chúng ta liền rút củi đáy nồi, bắt hết lũ quỷ lại xem bọn họ còn có chiêu trò gì."
Đám người Lực ca: "......"
Bọn tôi tưởng cậu định bắt quỷ trong phòng, ai ngờ cậu định bắt toàn bộ quỷ trong nhà?
"Vậy khá phiền toái." Lực ca dù sao cũng trai qua mấy phó bản, tuy không được vào bảng xếp hạng nhưng cũng có năng lực. Nói ngay: "Nếu như vậy thì thêm vài cái chăn nữa cũng không đủ. Hơn nữa loại vải này có tác dụng không, trói xong quỷ có chạy thoát không?"
Nếu mà cứ trói đực một con lại chạy mất một con thì....... vui đấy.....
La Tiểu Phong cũng nhớ tới lsuc trước xem được một video, người nuôi gà bắt gà con thả vào lồng, gà con lại từ lỗ nhỏ chui ra, lại bắt một con, lại chạy một con.... Video này thuộc về giải trí hài hước giảm stress, nhưng nếu đổi thành chỗ bọn họ, vậy thì không phải giảm stress nữa mà là làm bọn họ muốn chết.
"Ừm." Đàm Thu nhớ ra, "12 giờ đêm qua, lúc bách quỷ dạ hành ấy, con quỷ đầu tiên bắt được quả thật chạy thoát được, nhưng có lẽ chỉ vào lúc đó mới có thể, nhưng lúc khác thì không."
Mọi người: "......"
Nhưng nhỡ chạy được thì sao?
Lực ca cố ý nói ra chuyện này, kỳ thực là có suy nghĩ.
Trong tay bọn họ có dây thừng chuyên dụng trói quỷ bán ở trong cửa hàng hệ thống, lúc đó tốn tận 100 điểm, vốn tưởng là Thần khí, ai ngờ lại là lừa đảo.
Bởi vì dây thừng được thuyết minh bên dưới là: Quỷ bị trói cho dù chạy cũng không thoát (có thể sử dụng lại).
Lúc ấy ba người Lực ca vui mừng nghĩ rằng, với cái dây thừng này, thấy quỷ chỉ cần vung ra là tự khắc trói được, như vậy bọn họ chẳng phải an toàn hay sao?
Kết quả, vừa mua xong thì thấy được nhắc nhở bên dưới: Chúc mừng người chơi mua được dây trói quỷ, thật tinh mắt! Hiện tại người chơi có thể đi bắt quỷ tới trói thử xem, đảm bảo chạy không thoát nha!
Nha nha nha cái em gái mi, Lực ca lúc ấy muốn đập cái trò chơi chết tiệt này.
Nếu hắn có bản lĩnh bắt quỷ thì còn cần cái dây thừng rách này làm gì? Chẳng phải trông cậy vào đoạn dây thừng này bắt quỷ hay sao, giờ mi bảo chỉ phụ trách trói không phụ trách bắt à?
Này thì có khác gì dùng ngàn vàng mua chậu châu báu, kết quả chậu châu báu này chỉ có thể dùng để đừng chứ không biết tạo ra vàng bạc, vậy thì có khác gì mấy cái tủ sắt hả?
Còn tinh mắt cái quỷ!
Chuyện này khiến Lực ca tức giận đến giậm chân, nhưng cũng chẳng có cách nào, trò chơi đã bỏ tiền thì không thể hoàn trả, cho nên chỉ có thể nhận lấy đoạn dây thừng kia. Chỉ là bọn họ không ngờ hôm nay lại gặp được một đám có thể bắt quỷ, như vậy đoạn dây thừng này chẳng phải có tác dụng hay sao.
Nhưng dù sao bọn họ cũng tốn 100 điểm, cho dù bản thân không dùng được nhưng cũng không muốn trực tiếp lấy ra. Ít nhất cũng phải khiến thứ này trở nên quý giá, chứng tỏ bọn họ có xuất lực....
Kết quả còn chưa nói ra thì đã nghe Tưởng Thiếu nói: "Đáng tiếc, sớm biết cần dùng thì tôi đã dùng 100 điểm mua thuế thông minh rồi."
"Thuế thông minh?" Lực ca cảm thấy có gì đó không đúng.
Tưởng Thiếu nói: "Đúng vậy, chính là dây thừng trói quỷ đấy, chỉ có thiểu năng trí tuệ mới mua thôi."
"Cậu cũng biết?" Lực ca kỳ quái hỏi: "Nhưng dây thừng kia không phải may mắn lắm mới xuất hiện sao, cậu cũng gặp rồi à?"
Tưởng Thiếu co rút khóe miệng, "Nói là may mắn, nhưng kỳ thật ai cũng gặp rồi, chẳng qua là nói như vậy thôi, cái gì mà thứ này quý giá, gặp không thể cầu, không mua chính là uổng phí, tóm lại là xúc tiến tiêu thụ thôi." Tưởng Thiếu nói: "Năm đó tôi cũng suýt mắc mưu, cũng may có người nhắc nhở tôi, bảo đây là thuế thông minh, người nào ngốc người đó mua."
Ba người - nhất trí - thương lượng - mua - Lực ca: "......"
"Vậy cậu cũng thật may mắn." Thế mà lại có người nhắc nhở, bọn họ không có.
"Tốt gì mà tốt." Tưởng Thiếu nói: "Tôi dùng số tiền lớn mua tin tức, cuối cùng người nọ thấy tôi hào phóng nên miễn phí tặng một tin nhỏ."
Lực ca đám người: "......"
Bọn họ có nên thừa nhận bản thân là kẻ ngốc thiểu năng trí tuệ mua đoạn dây thừng này không?
Nếu không thì cứ giấu đi đã!
Vốn tưởng rằng người khác không biết, bọn họ còn có thể thổi phồng một chút, kết quả lại biến thành thiểu năng trí tuệ, giờ này còn lấy ra kiểu gì nữa?
Ba người Lực ca..... Hắn không muốn trở thành thiếu năng trí tuệ cũng không muốn cống hiến không công, cho nên cứ rối rắm, cũng không nói ra chuyện dây thừng.
Lúc nói chuyện, Đàm Thu cùng Hoắc Cảnh Hành liếc nhau, người sau cực kỳ ăn ý (kỳ thực là làm nhiều thành quen) duỗi chân ra (giả vờ) đá cửa. Quả nhiên cánh cửa kia mắc mưu, há miệng ra, Đàm Thu lập tức nhét cho nó một muỗng hỗn hợp hắc ám.
"Tiếp tục." Cậu nói.
"Tưởng Thiếu thêm hai cân ớt bột, hai cân mù tạt."
Tưởng Thiếu không cùng Lực ca nói chuyện kia nữa, cầm túi ớt bột với mù tạt bên cạnh đổ vào chậu. Nói là hai cân, nhưng nhìn số lượng bọn họ đổ vào hẳn là không chỉ gấp đôi, chất lỏng trong chậu cũng biến thành sền sệt.
Đừng nios nếm, chỉ ngửi thôi cũng khiến người khác lùi xa ba bước. Nếu không phải chỗ này nuy hiểm, lại thêm bọn họ không muốn xa đùi, lúc này đã sớm chạy.
Đàm Thu đã tống cho nó 9 muôi, vừa khuấy vừa cười, "Xem ra con quỷ này vị giác không nhạy lắm."
Xong đó cậu xách cáu thùng lên, ra hiệu cho Hoắc Cảnh Hành. Đối phương lại bắt đầu đá cửa, nhưng có vẻ cánh cửa này bắt đầu thông minh ra, không bị mắc mưu, làm chân hắn đá vào thép BLI–342 đặc chế, phát ra 'rầm' một tiếng.
Mọi người: "......"
Đàm Thu trầm mặc, chớp chớp mắt, hỏi: "Chân đau không?"
"Không cảm giác." Hoắc Cảnh Hành nói.
Mọi người lại thần kỳ nhìn hắn, Tưởng Thiếu khóe miệng co rút sắp méo, nghĩ bụng, thật hay giả vậy, 'rầm' một tiếng lớn như vậy, cậu ta nghe thôi cũng đã thấy đau!
Lại nghe Hoắc Cảnh Hành nói: "Cảm giác như đá phải thịt vậy, không giống lăm."
Cho nên hắn căn bản không đau chân.
Tựa như mi đá chân người khác, chính mình không đau, đau vĩnh viễn là kẻ khác. Mọi người lại lập tức nhìn về phía cửa, cũng không biết nó có bị đau không nhỉ?
"Vậy tiếp tục." Đàm Thu nói xong cũng đạp một chân.
Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong có chút nóng lòng muốn thử, nhưng vẫn nhịn xuống, "Đàm ca, cẩn thận cái cửa này nhân lúc các cậu không để ý cắn người."
Đàm Thu cùng Hoắc Cảnh Hành mỗi người một chân đá cửa. Tuy nhiên cửa vẫn bất động, rầm rầm rầm, thanh âm không ngừng vang lên, tạp âm chồng chất. Nhưng mọi người lại thập phần hả giận, đặc biệt nếu cánh cửa này còn biết đau.
Sau đó cứ đá đá đá, có vẻ thấy hai người tựa hồ đã mất đi cảnh giác, cánh cửa cười thầm, sau đó lặng lẽ há miệng. Lúc này hai cái miệng hợp thành một, há một cái là có thể cắn đứt đùi hai người.
Như vậy là có thể khiến hai bọn họ đau khổ.......
Kết quả,
Hai người đá được một nửa thì ngừng động tác, Đàm Thu không chút nghĩ ngợi đổ toàn bộ hỗn hợp vào. Bởi vì cậu vẫn luôn cầm cái chậu này không buông, cho nên cái miệng kia căn bản là không phản ứng kịp.
"Rút."
Nói xong, hai người sôi nổi lui sang hai bên. Thấy cánh cửa kia có vẻ chịu không nổi, hắt xì thật lớn.
Ngay sau đó chính là một trận binh hoảng mã loạn.
'Cánh cửa' kia hắt xì quá to, trực tiếp đem bức tường đối diện phun sập, gạch đá hỗn loạn rơi xuống, cũng may do đống hỗn hợp kia mùi quá kinh khủng nên không ai đứng gần. Đàm Thu cùng Hoắc Cảnh Hành lại phản ứng nhanh, cho nên lúc này không ai bị rơi trúng.
Sau đó, bọn họ cứ đứng cách đó không xa yên lặng nhìn 'cửa' hắt xì.
Sau đó tự hắt xì tới hỏng.
Đúng vậy, tan thành từng mảnh, thép BLI-342 đặc chế biến mất, biến thành một núi thi cốt. Chồng ở bên nhau tràn đầy một đống lớn, toàn bộ cửa đều bị ngăn chặn.
"Này, cửa này vậy mà là......"
Lời tiếp theo không cần Lực ca nói, tất cả mọi người đều hiểu. Cánh cửa này được chế tác từ xương cốt, thứ bọn họ nhìn thấy không phải là hình dạng cánh cửa thật sự. Cũng chẳng trách có nhiều mặt, nhiều miệng như vậy.
Hiện tại toàn bộ phòng đều bị xương cốt cùng đá chặn lại, bọn họ cũng không nhìn ra cái gì bên trong.
"Có phải nên dọn hay không?" Lực ca nhỏ giọng hỏi.
Đàm Thu gật đầu, thở dài nói: "Thể lực a, dọn đi, cẩn thận chút, đào ra lối đi cho vừa người là được."
"Không cần tất cả mọi người làm." Hoắc Cảnh Hành nói: "Hai người tự cặp với nhau, tự nhìn lẫn nhau, như vậy nếu có xảy ra chuyện gì còn có thể ứng phó kịp thời. Chúng ta không vội, từ giờ đến bữa tối còn thời gian, hẳn là đủ."
Lực ca gật đầu, nói thật, tới thời đại tinh tế, mọi người hiếm khi phải làm việc chân tay, tất cả đều có người máy xử lý. Nhưng vào cái trò chơi khủng bố này, bọn họ cái gì cũng phải làm, nếu một ngày nào đó tỉnh dậy thấy một con quỷ nằm bên gối có khi cũng không giật mình, càng miễn bàn đến mấy việc nhỏ này.
"Tới, phân chia một chút." Hắn nói: "Trừ bốn vị đại lão, nhưng người khác đến đây."
"Đại lão hẳn là có thể ở lại đây coi chừng ha!"
Đàm Thu gật đầu, "Yên tâm dọn."
Có lời này của cậu, Lực ca liền yên tâm. Hắn cũng nhìn ra đại lão thật sự có thực lực, không giống ba người bọn họ cưỡng chế người chơi khác xuất lực. Bọn họ không có cách nào đảm bảo an toàn cho toàn bộ người chơi cho nên dù mọi người có thuận theo nhưng không đồng đều. Nhưng hiện tại thì khác, dù là người hay quỷ tới cũng không sao cả, bọn họ thật sự yên tâm.
Hai newbie đương nhiên cũng không có ý kiến gì, muốn nói vô dụng nhất ở đây, khả năng chính là bọn họ. Bọn họ cái gì cũng không hiểu, cũng cũng biết rằng, không nên vào lúc này trộm chơi xấu. Dù sao nếu ở ngoài hiện thực, lúc làm việc không nghiêm túc nhiều nhất cũng chỉ thất nghiệp, còn ở đây thì dễ bỏ mạng như chơi.
Bọn họ vốn dĩ không giúp được gì nhiều, cho nên giờ nếu không nỗ lực, bản thân cũng cảm thấy ngại ngùng.
Lam Nhiễm Hoa lúc này cũng không bày chuyện gì, dù sao cô cũng không ngu, biết người nào không nên chọc. Lúc trước bị Hoắc Cảnh Hành cảnh cso, cô cũng đã hiểu Hoắc Cảnh Hành với ba người này quan hệ không tồi.
Chỉ có Tưởng Thiếu với La Tiểu Phong mờ mịt, bốn vị đại lão nào, không có bốn, chỉ có hai thôi.
Bọn họ chỉ là tiểu đệ, không phải đại lão!
Những người này cũng quá coi trọng bọn họ.......
Sáu người chơi đồng tâm hiệp lực, rất nhanh dọn ra được một lối nhỏ. Tuy chưa thể đi vào nhưng đã có thể nhìn được đại khái bên trong.
Thư phòng đúng là thư phòng thật, nhưng hiện tại, bên trong đã bị lật tán loạn hết lên, tủ sắt cũng bị cạy ra. Bên trong vàng bạc châu báu rơi đầy đất, bên trên còn dính đầy vết máu.
"Này.... Này, sao lại giống hiện trường cướp bóc vậy chứ." Tưởng Thiếu nhịn không được nói.
Có phải bị cướp hay không thì chưa biết, nhưng bọn họ vừa thấy được cảnh tượng bên trong thì sắc trời lập tức thay đổi. Lẽ ra còn phải nửa tiếng nữa trời mới tối, nhưng hiện tại mặt trời đã lặn, bóng đêm lan dần, nhìn ra ngoài cửa sổ, thậm chí đã như nửa đêm.
Đàm Thu lập tức cầm quang não nhìn thời gian, "12 giờ đêm."
"Cái gì?" Mọi người cả kinh.
Ngay sau đó, quả nhiên trên hành lang bắt đầu xuất hiện các loại quỷ quái, đám người Lực ca bị sọa cho ngây người, "Đại, đại lão, giờ phải làm sao!"
Còn có thể làm sao, đương nhiên là bắt quỷ rồi!
Đã thấy Đàm Thu dẫn đầu vọt lên, bắt lấy một con, sau đó lấy dây trói, lại tiếp tục hướng sang một con khác. Dù động tác cậu không nhanh, nhưng lại chuẩn, bao nhiêu quỷ cũng không trốn được. Từng con từng đều bị trói gô lại....
"Dây trói không đủ." Tưởng Thiếu đột nhiên nói.
Đám người Lực ca lập tức nói, "Còn, chúng tôi còn...."
Dây thừng vô hạn trói quỷ made in cửa hàng hệ thống, bọn họ giờ phút này không rảnh lo nhiều, lập tức lấy ra. Tưởng Thiếu nhìn thấy liền vui vẻ, "Các cậu vậy mà lại mua nó, quả thật quá tốt!"
"Có tiên kiến chi danh!"
Nói xong cậu ta cầm dây thừng đưa cho Đàm Thu, thậm chí, bởi vì dây thừng này có thể kéo dài vô hạn nên bọn họ còn cột lũ quỷ đã bị bắt thêm một vòng.
Lần này, là hoàn toàn trói thành cái bánh chưng.
Đến tận lúc này, Lực ca còn cảm thấy không chân thật.
Bọn họ mua thuế thông minh...... Không, là dây trói quỷ, vậy mà còn có lúc có thể sử dụng? Không không không, thần kỳ nhất là bọn họ còn trói được nhiều quỷ như vậy?
Đây là trường hợp đồ sộ gì vậy, sợ là còn phải ngang bằng hình ảnh đại lão vác đao đi chém Trùng tộc!
Không đúng, hai vị đại lão vốn là một người đó!
Trời ạ, thì ra được chung phó bản với đại lão lại sướng như vậy.
Trước đây, gặp phải xui xẻo luôn là bọn họ, chỉ sợ chạy trốn không đủ nhanh. Hiện tại, phong thủy luân chuyển, xui xẻo đổi thành lũ quỷ, ai nha, thật sướng!
Thật là càng nghĩ càng cao hứng.
Tưởng Thiếu với La Tiểu Phong cũng vô cùng tự hào, đây là Đàm ca nhà bọn họ, đầu đội trời chân đạp đất - Đàm Ca!
Đàm Thu cứ tới một con bắt một con, nếu không phục, không sao, đánh nó một trận xong bắt lại là được. Quỷ thì sao chứ, không phải là vẫn bị cậu đánh cho kêu oai oái à.
Ai bảo tụi mi không biết xấu hổ.
Hoắc Cảnh Hành đứng cạnh cậu, giúp đỡ trói quỷ, thi thoảng lại nhìn Đàm Thu thần thái phi dương đấm quỷ. Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của cậu, hắn cũng không nhịn được câu môi cười.
"Cậu cũng rất lợi hại!" Này kỳ thật không phải lợi hại bình thường, mà là quá lợi hại.
Đàm Thu nghe vậy nghiêng đầu nhìn lại, "Tất nhiên rồi!" Cậu đắc ý nói: "Hoắc đại ca, về sau nếu có việc có thể tìm tôi, tôi giỏi nhất là đánh nhau đó!"
Rất nhanh, quỷ ở hành làng đều bị bắt hết, trói chung lại một chỗ, sau đó nhét vào trong phòng, phải ba phòng mới chứa đủ, nếu không bọn họ cũng chẳng còn chỗ đứng.
Đợi bắt xong, Lực ca chạy lại hỏi: "Tiếp theo chúng ta cần làm gì?"
"Ăn cơm đi!" Đàm Thu nói: "Nhìn xem dưới tầng có đồ ăn hay không, tự nhiên đổi trời, cơm cũng chẳng kịp ăn, này sao chịu được."
Mọi người: "......"
Vẫn là Hoắc Cảnh Hành lên tiếng: "Tôi cảm thấy chúng ta nên nhân cơ hội lên tầng 3 thử xem, nếu có thể giải quyết trong hôm nay thì có thể ra ngoài, vậy cũng không cần tìm đồ ăn nữa."
Đàm Thu nghĩ ngợi, bên ngoài có sườn heo chua ngọt với canh gà đang chờ cậu, lập tức đồng ý.
"Lên tầng 3."
Đoàn người lập tức xách theo một đám quỷ lên tầng 3, kết quả, đám quỷ lại sống chết không đi. Mấy người Lực ca cũng xem như ra sức rất lớn, vậy mà không kéo xê dịch được bao nhiêu, huống chi ở đây nhiều quỷ như vậy.
"Này......"
Hắn không biết phải làm sao bây giờ.
"Hmm." Đàm Thu nhìn qua, đột nhiên nói: "Bật lửa di động của cậu đâu, lấy ra, đứa nào không nghe thì đốt nó."
Lực ca kỳ quái nói: "Bật lửa di động gì, tôi có mang đâu... Ý cậu là?" Hắn đột nhiên nhớ ra, lúc vừa mới vào trò chơi cũng đã bị trào phúng 'bật lửa di động'.
Vì thế không chút nghĩ ngợi, triệu hồi ra ngọn lửa nho nhỏ kia ra.
Bởi vì quỷ bị trói cho nên hắn cũng không sợ, thử thăm dò đưa ngọn lửa qua.
Lúc trước Đàm Thu trào phúng nhưng cũng biết, ngọn lửa này khẳng định tốt hơn so với lửa thường, tất nhiên, xét về hình dáng, nó cũng chẳng khác những ngọn lửa bình thường là bao. Nhưng ở trong mắt lũ quỷ thì khác, ngọn lửa này có chứa chút ít linh khí, là khắc tinh của âm quỷ, Lực ca còn chưa để sát vào, bọn chúng đã bắt đầu kêu gào muốn trốn.
"Quả nhiên có tác dụng." Lực ca vô cùng vui vẻ.
Đàm Thu: "Cậu thật sự chưa dùng bao giờ luôn?"
Ba người Lực ca: "......"
Khụ khụ!
Trước kia bọn họ nào dám đốt quỷ, kỹ năng này cũng chỉ dám mang ra dọa người chơi để lấy manh mối mà thôi.
Ai biết thế mà lại có uy lực lớn như vậy, không hổ là kỹ năng của trò chơi.
Có uy hiếp này, những con quỷ kia nào dám không đi nữa, chỉ sợ đi chậm một chút là bị thiêu. Vì thế toàn bộ theo sau, hướng về phía cầu thang đi đến. Nhưng còn chưa tới nơi đã nghe được tiếng cười.
Tiếng cười kia thuộc về trẻ con, từ tầng 3 truyền tới.
"Là trẻ con." Hoắc Cảnh Hành nói: "Một ngày phải ngủ 15-16 tiếng thì chỉ có trẻ con thôi, hơn nữa hẳn là chưa đủ một tuổi."
Đám người Tưởng Thiếu ngốc. gì? Chẳng lẽ Boss phó bản này là một đứa bé sơ sinh hả?
"Chúng ta, chúng ta vẫn đi lên à?" Newbie Tiểu Nhan hỏi nhỏ.
Lực ca gật đầu, "Đương nhiên." Sau đó lại nhìn về phía bốn người Đàm Thu, xác nhận: "Đúng không, chúng ta vẫn phải lên nhỉ!"
Nhưng mà Đàm Thu lại lắc đầu.
"Không cần."
Bởi vì, "Nó xuống dưới."
Bấy giờ mọi người mới thấy được, ở đầu cầu thang tầng 3 có một bóng người nho nhỏ. Nhưng đợi đến lúc mọi nhìn nhìn được rõ ràng, thì mới phát hiện, đó cơ bản không phải là một đứa trẻ mà là một con búp bê.
Chính là một con búp bê vô cùng bình thường.
Búp bê vừa xuất hiện, lũ quỷ phía sau lập tức loạn lên, có sợ hãi, có kinh hoảng, có khóc, có mắng, cón có con nói tôi sai rồi.
Chuyện gì xảy ra?
Mấy con quỷ này chẳng lẽ không phải là tiểu đệ của BOSS sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.