Mạnh Như Ký

Chương 2: Vô lý!




Nguyên nhân Mạnh Như Ký đến nơi quái quỷ này, rơi xuống hoàn cảnh quái quỷ này, nói ra cũng không dài, nhưng mỗi một chỗ cơ hồ đều lộ ra hai chữ "vô lý".
Tám trăm năm trước, Mạnh Như Ký trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng dùng thân thể bán yêu để bước lên vị trí "Yêu Vương", trong sự đồng thuận ngầm của tiên môn và sự ngưỡng mộ của vạn yêu, nàng gần như đã bước lên đỉnh cao cuộc sống.
Còn về phần tại sao lại là gần như...
Bởi vì vào một ngày trước khi chuẩn bị lên ngôi, chỉ một ngày!
Nàng đã xảy ra chuyện.
Linh lực trong cơ thể nàng dâng trào đến mức khó mà áp chế, kinh mạch toàn thân nàng đau đớn như muốn phát nổ, nàng đả toạ tại nơi tu hành của mình, muốn cưỡng ép khai thông kinh mạch.
Ngay lúc nàng vận khí, trong ý thức hỗn độn, nàng dường như cảm thấy bên cạnh mình có một người.
Một người thần bí quấn vải đen khắp người, hắn nhìn nàng, nói:
"Ta tới đoán mệnh cho ngươi. Ngươi ấy à..." Hắn không ngừng lắc đầu với nàng, thở dài: "Ngươi có số mệnh vất vả."
Đây là đang đoán mệnh méo gì cho nàng thế?
Nàng, Mạnh Như Ký, con gái vận khí, sở hữu sức mạnh sáng thế, sắp ngồi lên ngôi vị Yêu Vương.
Nàng đã nghĩ kỹ rồi, công việc của tám trăm năm tương lai nàng đã làm xong trước lúc xưng vương rồi, nàng muốn nằm nghỉ! Chỉ cần bản thân đứng lên đi một bước thì xem như nàng thua!
Số mệnh vất vả?
Vất vả?
Liên quan đến nàng sao?
Nhưng không đợi nàng nói một câu nào, người thần bí đã biến mất một cách thần bí, giống như lúc đến, không chút động tĩnh.
Ngay sau đó, năm hộ pháp của Mạnh Như Ký bước vào, bọn họ vây quanh Mạnh Như Ký, nhìn sắc mặt rất lo lắng, hoàn toàn không cảm nhận được trước đó có người từng đến.
Mạnh Như Ký khó khăn mở mắt trong cơn đau thiêu đốt toàn thân.
Ngoại trừ năm hộ pháp, xung quanh quả thực không lưu lại khí tức của bất kỳ người nào. Mạnh Như Ký đương nhiên rất tự tin, nàng chỉ coi chuyện vừa rồi là bản thân đau đến hôn mê, tưởng tượng ra một người thôi.
Mà hiện tại, tình trạng sức khoẻ của nàng đã không cho phép nàng nghĩ đến chuyện khác nữa.
Cuối cùng sau một hồi vật lộn, Mạnh Như Ký vẫn không thể giải phóng bớt linh lực càng ngày càng nhiều, nàng chỉ đành bất lực chấp nhận số phận.
"Sức mạnh trong nội đan của ta quá lớn, không áp chế được nữa." Mạnh Như Ký mở miệng, trong miệng nàng đều là linh lực rò rỉ đã đủ khiến mọi người kinh sợ: "Sau núi, trên vách đá tuyết, có trận pháp ngũ hành mà ta đã chuẩn bị trước cho hôm nay. Các ngươi đưa ta đến đó, hợp lực thôi động trận pháp, phong ấn ta lại."
Hộ pháp nghe vậy đều rất kinh hãi:
"Tại sao tôn chủ lại muốn tự phong ấn?"
"Nhất định còn có cách giải quyết khác, tôn chủ xin đừng từ bỏ!"
Mạnh Như Ký lắc đầu: "Nội đan của ta vốn không phải thứ mà người phàm như ta nên có, ta mượn sức mạnh của nó, trở thành thân thể bán yêu, sở hữu sức mạnh nghịch thiên, sớm muộn cũng có ngày này. Chỉ là đột ngột hơn ta nghĩ..."
"Tôn chủ..."
Mạnh Như Ký không cho bọn họ nhiều lời nữa, ép buộc bọn họ đưa nàng đến vách đá tuyết sau núi.
Trên vách đá tuyết, có một bức tường dựng đứng được kết bởi băng cứng, giống như tấm gương trời ban, khoảng đất dưới gương băng có chỗ cho mười mấy người đứng.
Mạnh Như Ký tựa lưng vào gương băng, ánh sáng trận pháp chậm rãi xuất hiện.
"Bắt đầu đi." Nàng hạ lệnh.
Năm hộ pháp của nàng chưa từng làm trái lại mệnh lệnh của nàng, mặc dù hai mắt rưng rưng nhưng bọn họ vẫn khởi động trận pháp.
Trận pháp toả ra ánh sáng vàng kim, kéo cơ thể nàng vào bên trong từng chút một.
Mặc dù Mạnh Như Ký vẫn đứng, nhưng nàng cảm thấy bản thân giống như đang chậm rãi rơi vào đáy một hồ nước bình lặng, nước hồ lạnh thấu xương từ từ nhấn chìm tóc, lưng và vai nàng.
"Sức mạnh phong ấn sẽ phát tán linh lực rò rỉ của ta ra khắp sơn hà ngũ hành." Mạnh Như Ký nhìn tuyết bay đầy trời, nhẹ giọng nói: "Một thời gian sau, núi Hoành Hư này sẽ tự trở thành một nơi đất lành, có thể che chở những cô nhi không còn nhà, không bàn xuất thân, không tính quá khứ."
Gió tuyết xào xạc, xen lẫn tiếng thút thít không nhịn được của các hộ pháp.
Bọn họ đều là những cô nhi nàng nhặt được khi lăn lộn trong giang hồ, có tiên có yêu, có nam có nữ, có thể phó thác, có thể giao mạng.
"Sau khi ta ngủ say, ngày tỉnh lại khó định, có lẽ... không còn ngày gặp lại nữa."
Mạnh Như Ký nhắm mắt, cả người nàng hoàn toàn chìm vào trong gương băng, không khí lạnh lẽo bị câu nói cuối cùng của nàng hoà tan thành sương mù trắng xoá:
"Các ngươi, bảo vệ tốt núi Hoành Hư."
Giọng nói biến mất trong gió tuyết trên núi.
Mạnh Như Ký hoàn toàn bị phong ấn ở nơi băng tuyết.
Năm giác quan của nàng biến mất, linh lực dâng trào trong cơ thể cũng theo đó phát tán ra bốn phương tám hướng, hoà vào trời đất núi sông.
Thế giới của nàng, từ đó rơi vào tĩnh mịch.
Trong bóng tối tĩnh lặng, Mạnh Như Ký không chút nhận thức về dòng chảy của thời gian.
Nàng đã chuẩn bị cho việc không thể tỉnh lại, vì thế khi bên tai truyền đến âm thanh băng vỡ, nàng thậm chí còn cảm thấy thời khắc này tới quá nhanh.
Nội tạng hoạt động lại một lần nữa, cũng có chút không phản ứng được, đập đến hỗn loạn. Sau đó cảm giác hoảng sợ, choáng váng, buồn nôn ập tới, cả thế giới quay vòng vòng.
Khoảnh khắc ý thức được việc quay về cơ thể này, Mạnh Như Ký không hề cảm thấy vui mừng, mà lại cảm thấy đau khổ.
Còn khó chịu hơn lúc ngủ say...
Thế nên mấy đứa bé mới khóc khi đến thế giới này nhỉ...
Mạnh Như Ký suy nghĩ đứt quãng, đợi khi cơ thể hoàn toàn khôi phục lại tri giác, nội tạng cũng hoạt động theo quy luật, cảm giác quay cuồng biến mất, nàng mới chậm rãi mở mắt.
Trên vách đá tuyết, gió tuyết như cũ, sắc trời âm u như mấy trăm năm bằng một ngày, chỉ là... hôm nay, hình như hơi khác với quá khứ mà nàng quen thuộc.
Mạnh Như Ký vươn bàn tay trắng bệch về phía bầu trời, đốt ngón tay rõ ràng, gầy hơn trước rất nhiều, chính vì bàn tay này mà hoa tuyết màu đen rơi xuống lòng bàn tay nàng trở nên vô cùng bắt mắt.
Hoa tuyết... màu đen?
Hơi lạ.
Mạnh Như Ký hít sâu một hơi, dùng tay chống xuống đất, ngồi dậy, nhưng nàng mới ngồi được một nửa thì lại bị xúc cảm mặt đất dưới tay làm cho kinh ngạc, đây... không phải xúc cảm mà nền tuyết ở vách đá tuyết nên đó.
Đây không phải băng tuyết, mà là tảng đá cứng.
Mạnh Như Ký ngước mắt lên nhìn, trên mặt đất của vách đá tuyết đều là đá vụn màu đen, giống như có sức mạnh khổng lồ nào đó đã xé mở băng tuyết bất động nhiều năm, lật tung nham thạch dưới đất lên, tuyết trắng xung quanh cũng bị nhuốm màu.
Ánh mắt lại chuyển, Mạnh Như Ký thấy bức tường băng tự nhiên... không còn...
Không còn!?
Không những tường băng không còn, đến cả nham thạch sau tường băng cũng nát vụn, còn có một chút đá vụn đang loạt soạt rơi xuống dưới.
Còn trận pháp của nàng cũng thoắt ẩn thoắt hiện trong tường đá vỡ vụn, gió tuyết vừa thổi liền "loạt soạt loạt soạt" loé lên vài lần rồi cũng theo đó biến mất.
Nàng...
Nàng không phải tự tỉnh lại, trận pháp của nàng bị phá vỡ!
Vách đá tuyết bị người khác tấn công rồi!
Là ai to gan như vậy!?
"Loạt soạt" vang lên, kinh động đến Mạnh Như Ký, nàng lập tức quay đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Là một đống đá vụn, chất trên mặt đất, giống như một ngôi mộ, không biết đã chôn...
"Ai!?"
Mạnh Như Ký đã nhìn thấy, trong đống đá vụn là một người, giọng nói khàn khàn của nàng cố gắng hung hãn chất vấn người tới.
Đá vụn động đậy, trong bóng râm, giống như có bóng dáng một nam tử đang vùng vẫy.
Mạnh Như Ký không dám xem thường, nàng muốn vận lực gọi kiếm của mình, nhưng vừa vận liền kinh hãi tột độ, linh lực của nàng! Linh lực lấy không hết dùng không cạn trước kia đi đâu rồi!?
Mạnh Như Ký vội vàng dò thám trong cơ thể.
Sau đó nàng ngơ luôn.
Nội đan đâu?
Nội đan của nàng không thấy đâu nữa?
Có điều ngây ngốc trong phút chốc, Mạnh Như Ký lập tức nhìn về phía thiếu niên đang vùng vẫy trong đống đá vụn kia.
Phong ấn bị phá vỡ, vách đá tuyết vỡ vụn, nội đan biến mất, kẻ đột nhập kỳ lạ, tất cả những thông tin này đều đang nói với Mạnh Như Ký một chuyện...
Nàng bị cướp rồi!
Vô lý!
Nàng đã ngủ bao lâu? Núi Hoành Hư không còn nữa sao!? Sao có thể để người khác tới cướp nội đan của nàng? Đây rốt cuộc là thế đạo gì, lòng người đã lạnh lẽo đến mức đào "quan" lên để lấy đan rồi sao?
"Thứ vô học này."
Giọng nói khàn khàn của Mạnh Như Ký càng thể hiện nàng đã yếu hơn, nàng cố gắng đứng dậy, nhìn người đang vùng vẫy trong đống đá vụn.
Mạnh Như Ký nghĩ, người này bây giờ nhất định rất yếu ớt, vì thế còn không đẩy được đám đá vụn đang chôn hắn ra. Nếu hắn là người phá vỡ phong ấn, cướp lấy nội đan của nàng, vậy chỉ có lúc này là thích hợp đoạt lại nhất!
Mặc dù nàng đã làm giá "thần tiên" rất nhiều năm, nhưng những ngày tháng lăn lộn trong đám lưu dân hồi nhỏ nàng vẫn chưa quên!
Mạnh Như Ký cầm một mảnh đá vụn không to nhưng sắc bén, từng bước đến gần đống đá vụn, ánh mắt của nàng vẫn luôn dựa theo động tĩnh của đống đá vụn để xác định vị trí người đó, muốn một chiêu đánh gục hắn.
Nhưng khi nàng còn cách ba bước, đống đá vụn đột nhiên không còn động tĩnh.
Mạnh Như Ký cũng trầm mặc không tiếp tục tiến lên nữa.
Cuộc đối đầu vừa im lặng vừa kỳ lạ.
Ngay khi Mạnh Như Ký đang nghi ngờ người trong đống đá vụn có phải đã chết rồi không, thì đột nhiên một viên đá bay thẳng về phía mặt Mạnh Như Ký!
Mạnh Như Ký lập tức né người tránh đi, giây tiếp theo, bóng đen bật lên như dã thú, trực tiếp lao về phía nàng.
Hừ, ngây thơ.
Chiêu thức này nàng đã từng thấy vô số lần rồi, Mạnh Như Ký vô thức quyết định, muốn ngự gió đẩy hắn ra, nhưng không có gió! Chỉ có gió lạnh trên núi cười giễu người không có nội đan đang mơ tưởng thôi!
Mạnh Như Ký phản ứng lại, lập tức ném đá trên tay!
Muộn hơn chút, thiếu niên đẩy ngã nàng, nhưng nàng vẫn ném trúng vai của thiếu niên.
Hai người cùng ngã trên đất.
Gáy Mạnh Như Ký đập mạnh xuống đất, toàn bộ xương sống đều nhói đau.
Thiếu niên cũng bị Mạnh Như Ký ném đá sang một bên, hắn không ngã lên người nàng mà rơi xuống bên trái Mạnh Như Ký.
Mạnh Như Ký vừa tỉnh lại, còn bị mất nội đan, lăn lộn một hồi như vậy khiến mắt nàng hoa lên, tầm mắt trực tiếp tối đen, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Mà thiếu niên bên cạnh cũng không tốt hơn là bao.
Cú vồ vừa rồi dường như đã tiêu tốn sạch sức lực của hắn.
Trên người hắn không biết có vết thương gì, y phục rách nát, lộ ra cánh tay phải, đường nét cơ bắp nói lên rằng ngày thường thiếu niên được huấn luyện rất tốt.
Trong chỗ y phục rách nát còn lại, mơ hồ lộ ra vài vết thương màu đen giống như dao cắt, còn có ánh sáng như sấm chớp loé lên trong vết thương, đến gần còn nghe được âm thanh "xẹt xẹt".
Chỉ nghe thôi đã khiến người khác ghê răng.
Vết thương nặng như vậy mà hắn vẫn nằm sấp, chống đỡ cơ thể, hắn lắc lắc đầu, dường như muốn tìm lại quyền khống chế cơ thể mình, nhưng vết thương của hắn đã quá nặng.
Hắn nhìn Mạnh Như Ký một cái, Mạnh Như Ký cũng đang đón lấy ánh mắt của hắn trong thị giác hỗn độn.
Một đôi mắt sắc bén, tràn ngập sát khí.
Không hề giống một thiếu niên.
Hắn nhất định là một người từng tắm trong máu và lửa...
Mạnh Như Ký ra quyết định.
Nhưng giây tiếp theo, chủ nhân của đôi mắt này giống như không chống đỡ nổi nữa, ngã xuống đất.
Trong không khí, chỉ còn sớm chớp màu đen trên vết thương của hắn phát ra tiếng động.
Gió tuyết lạnh giá.
Mạnh Như Ký hoàn hồn một lúc, sau đó ngồi dậy, vươn tay sờ lưng thiếu niên.
Y phục rách nát để lộ làn da ngăm đen của hắn, trên da còn có vết thương, Mạnh Như Ký đặt lòng bàn tay lên trên, chỉ thấy lòng bàn tay nóng rực, sấm chớp màu đen trên vết thương của thiếu niên còn vô tình đánh trúng lòng bàn tay của Mạnh Như Ký.
Xúc cảm mà dòng điện nhỏ gây ra, vừa đau vừa ngứa.
Mạnh Như Ký nhắm mắt ngưng thần, mặc dù trong cơ thể nàng không có linh lực, nhưng đối với linh lực trong cơ thể thì vẫn có cảm xúc.
Nàng có thể cảm nhận rất rõ ràng, một sức mạnh vừa mãnh liệt vừa quen thuộc đang chảy trong người thiếu niên, đến mức nhịp tim đập của hắn cũng có thể truyền đến đầu ngón tay nàng.
Là nội đan của nàng.
Mạnh Như Ký xác định.
Quả nhiên là một tên trộm!
Sắc mặt Mạnh Như Ký lạnh đi, không chút do dự, mò được hòn đá sắc nhọn vừa rồi nhặt được. Mũi đá cắm thẳng vào lưng thiếu niên.
Nàng sẽ không mềm lòng với kẻ đả thương mình.
Nhưng Mạnh Như Ký không thể ngờ được!
Hòn đá vừa chạm xuống, "choang" một tiếng! Hòn đá bị thổi bay, gan bàn tay của nàng vì quá dùng sức mà trực tiếp nứt ra.
Nàng không biết thiếu niên có đau không, nhưng hình như hắn... không bị hòn đá của nàng rạch thương...
Tại sao?
Thứ nàng cầm không phải đá mà là bánh bao à?
Trên người thiếu niên này có thuật pháp nào đang bảo vệ hắn sao?
Hay nói cách khác...
Chính là sức mạnh của nội đan nàng, đang bảo vệ hắn?
Giống như trước kia nội đan này bảo vệ nàng? Nếu không có linh lực cực lớn tấn công thì không thể làm nàng bị thương...
Mạnh Như Ký nhìn thiếu niên đang hôn mê, nhìn thân xác đao thương bất nhập của hắn, rơi vào tĩnh mịch chết chóc như bị phong ấn.
Vô lý!
Editor có lời muốn nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.