Trong sân, trước mặt Lâm phu nhân có hai phần thịt cừu, một phần của Mạnh Như Ký, một phần của Mục Tuỳ.
Mà Mục Tuỳ lại không xuất hiện.
Mạnh Như Ký quét mắt quanh sân một vòng, ít nhiều có chút tức giận.
Lâm phu nhân thêm cho Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ mỗi người một điểm trên bảng gỗ, sau đó hỏi Mạnh Như Ký: "Mạnh cô nương, ngươi biết làm thịt cừu xào không? Nếu biết, ta sẽ cho ngươi thêm một điểm."
Mạnh Như Ký đương nhiên biết.
Nàng cầm hai phần thịt cừu đến phòng bếp, vừa xử lý vừa cảm thấy phiền muộn, cũng không biết Mục Tuỳ định tránh nàng đến khi nào.
Đột nhiên, trước bàn bếp "lạch cạch" hai tiếng, Mạnh Như Ký nhìn về phía âm thanh, thấy hòn đá quen thuộc bật nhảy vài cái tại chỗ, sau đó biến thành hình người, môi đỏ da trắng mắt hồ ly, chính là Mạc Ly.
"Ngươi tới rồi." Mạnh Như Ký liếc Mạc Ly một cái, thấy hắn bắt chéo chân ngồi trên bàn bếp liền cầm giẻ lau liếc hắn một cái: "Xuống đi, đừng làm bẩn nồi của ta."
Mạc Ly nhảy xuống, xích đến bên cạnh Mạnh Như Ký quan sát nàng: "Tiểu Mạnh, ngươi đang khó ở à?"
"Có chuyện thì nói."
"Vì không gặp Mục Tuỳ đúng không?" Mạc Ly cười híp mắt nói: "Ta gặp rồi đó."
Mạnh Như Ký cuối cùng cũng quay đầu, khó chịu nhìn hắn: "Ngươi tới khoe à?"
"Không phải." Mạc Ly chọc chọc miếng thịt cừu trên bàn bếp: "Tới khảo sát tiến độ của ngươi chút thôi. Xem ngươi có cần vi phụ giúp không."
"Không có gì cần ngươi giúp..." Mạnh Như Ký nói rồi khựng lại, sau đó liếc ra bên ngoài phòng bếp một cái, thấy trong sân không có người, nàng mới ngoắc tay, ghé đến bên tai Mạc Ly: "Ta và Mục Tuỳ không cần ngươi giúp gì cả, nhưng Diệp Đại Hà đó rất kỳ lạ."
"Con rể thứ hai?" Mạc Ly tò mò, cũng hạ thấp giọng: "Hắn có gì lạ?"
"Vùng đất Vô Lưu các ngươi không phải có thuật đoạt xá gì chứ? Ta nhìn lời nói cử chỉ của hắn, càng nhìn càng cảm thấy không giống Diệp Đại Hà. Mặc dù trước đây Diệp Đại Hà im lặng ít nói, nhưng vừa cổ hủ vừa nhút nhát, bây giờ nhìn thế nào cũng không thấy hắn cổ hủ nhút nhát nữa, còn nữa, trước đây Diệp Đại Hà thích động vật nhỏ lắm à? Cả ngày hắn chẳng làm gì, chỉ ở đây cho dê ăn cùng bọn ta." Nói rồi, Mạnh Như Ký còn bổ sung một câu: "... Còn cho gà ăn."
Nghe nàng nói vậy, Mạc Ly cũng xoa cằm: "Hình như từ sau khi Trản Diệp chết, hắn quay về lại có chút kỳ lạ."
"Vừa hay ngươi đi xem thử, đừng ở chỗ bọn ta bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn nữa, sẻ thông ở đằng sau kìa."
Mạc Ly gật đầu: "Chuyện này giao cho ta, lát nữa sẽ cho ngươi đáp án. Diệp Đại Hà ở đâu?"
Mạnh Như Ký bĩu môi: "Bây giờ chắc là vẫn đang cho gà ăn."
Mạc Ly im lặng một hồi: "Hắn quả nhiên kỳ lạ."
Để Mạnh Như Ký ở lại tiếp tục nấu ăn, Mạc Ly biến thành hòn đá, nhảy khỏi nóc phòng, rơi xuống mái tranh của chuồng gà ở sân sau, lúc rơi xuống rất nhẹ nhàng, không ảnh hưởng đến Diệp Xuyên đang cho gà ăn.
Mà Diệp Xuyên lúc này, thay vì nói là cho gà ăn, không bằng nói là nhìn gà ăn, hắn ôm chân ngồi xổm, vẻ mặt tĩnh lặng.
Mạc Ly nhìn một hồi, đột nhiên biến thành hình người, cùng ngồi xổm bên cạnh con gà đang ăn với Diệp Xuyên. Động tác của hắn rất nhẹ, thậm chí còn không kinh động đến con gà trên đất.
"Đẹp thế à?" Hắn hỏi Diệp Xuyên. Con gà trên đất bị giọng nói đột nhiên xuất hiện của hắn doạ, hơi nhảy về sau, nhưng thấy người tới không có động tĩnh gì thì lại tiếp tục mổ thóc.
Nhưng Diệp Xuyên không có bất kỳ động tác nào, đối với Mạc Ly đột nhiên xuất hiện, hắn không quay đầu, không kinh ngạc, thậm chí cơ thể còn không động đậy, chỉ bình tĩnh trả lời hắn: "Ừm."
"Ừm?" Mạc Ly chống mặt, nghiêng đầu nhìn Diệp Xuyên: "Ngươi không tò mò tại sao ta tới sao?"
"Chúng ta ở trong này lâu không ra, ngươi chắc chắn sẽ tới xem tình hình."
Diệp Xuyên nói vậy, cơ thể vẫn không động đậy, ánh mắt của hắn vẫn rơi trên con gà đang mổ thóc, mà lúc này, ánh mặt trời xuyên qua màn sương của Nhu Vĩ Thảo Âm mang theo đường nét rõ ràng rơi trên khuôn mặt Diệp Xuyên, xuyên thấu vào trong mắt hắn, trong sự mờ ảo, Mạc Ly dường như nhìn thấy một tia sáng kỳ lạ trong mắt hắn, mà hắn từng thấy ánh sáng như vậy...
Đến từ ánh hào quang quanh người nhân thần Mạc Hĩ.
Mạc Ly nhất thời ngẩn người, nụ cười lười biếng vẫn luôn treo trên mặt cũng nhất thời biến mất. Mà lúc này, Diệp Xuyên quay đầu nhìn Mạc Ly.
Bốn mắt nhìn nhau, Mạc Ly vậy mà lại hơi dịch người về sau một chút.
"Sao thế?" Diệp Xuyên hỏi: "Ngươi không đi tìm Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ, tới tìm ta làm gì?" Hắn nói rồi đứng dậy muốn rời đi, nhưng "bộp" một tiếng, Diệp Xuyên cúi đầu nhìn cổ tay mình.
Trên cổ tay phải của hắn, bàn tay trắng quá mức của Mạc Ly đang giữ chặt hắn, tay của hắn rất dùng sức, đến mức gân xanh trên mu bàn tay cũng nhìn thấy rõ.
Mạc Ly vẫn ngồi xổm dưới đất, hắn nhìn Diệp Xuyên từ dưới lên trên: "Ta nghe nói, trên cổ tay người có một mệnh môn bí mật, ấn mạnh vào đây, có thể nhìn thấy linh hồn người đó."
Diệp Xuyên khẽ nhướng mày, tỏ vẻ kinh ngạc: "Lời nói nhảm như vậy, ngươi nghe ai nói thế."
"Nhân thần."
Hai chữ vừa dứt, Mạc Ly ấn mạnh lên mệnh môn trên cổ tay Diệp Xuyên, đến khi máu tươi chảy ra, mà cùng lúc này, một ảo ảnh đột nhiên lướt qua trên mặt Diệp Xuyên.
Mạc Ly vươn tay muốn bắt lấy ảo ảnh đong đưa trên mặt Diệp Xuyên: "Ngươi là ai!"
Mạc Ly hét lớn, nhưng ảo ảnh kia lại trực tiếp xuyên qua ngón tay Mạc Ly, bay về phương xa như mây khói. Mạc Ly muốn đuổi theo, nhưng cơ thể Diệp Xuyên giống như núi đổ, ngăn Mạc Ly lại, chậm trễ một nhịp này rồi ngẩng đầu lên, ảo ảnh đó đã không còn tung tích.
Mạc Ly liếc nhìn hướng ảo ảnh biến mất, sau đó nhìn Diệp Đại Hà ngã trên đất: "Cũng không biết là đi thật, hay là thả ảo ảnh ra cố ý lừa ta..."
Mạc Ly ngẫm nghĩ một hồi, nhìn trái ngó phải, tìm thấy vài sợi dây thừng trong chuồng gà, trói Diệp Xuyên lại.
"Dù sao đưa ngươi rời khỏi nơi này cũng không sai." Nói rồi, Mạc Ly nhấc Diệp Xuyên lên, trực tiếp rời đi từ sân sau.
Ở bên khác, Mạnh Như Ký xào thịt cừu trên bàn bếp, trong nồi tí tách reo vang, nàng vốn không nghe thấy động tĩnh ở sân sau.
Đợi khi nàng nấu xong, sắc trời đã sẩm tối.
Trong sân, Lâm phu nhân đã ngồi ngay ngắn trước bàn đá, đợi dùng bữa tối là thịt cừu xào.
Mục Tuỳ vẫn không xuất hiện.
Mạnh Như Ký bưng hai đĩa thịt cừu xào lên, quét mắt nhìn trong sân một vòng, sau đó khó chịu ngồi xuống.
Lâm phu nhân liếc nàng một cái: "Hôm nay ở sân sau có chuột."
"Vậy sao?"
Mạnh Như Ký liếc sân sau một cái, không thấy Diệp Xuyên, thầm nghĩ không biết Mạc Ly làm gì khiến Lâm phu nhân nghe thấy động tĩnh rồi. Nàng lẳng lặng bày xong bát đũa cho Lâm phu nhân, sau đó nói: "Vậy ngày mai cho ta và Mục Tuỳ cùng đi tìm chuột đi."
Lâm phu nhân gật đầu: "Cũng được, phu thê hai ngươi cũng đã lâu không gặp rồi, trách ta, khiến các ngươi quá bận." Lâm phu nhân thử một miếng thịt cừu Mạnh Như Ký làm, liên tục gật đầu: "Khá ngon khá ngon, ta thấy Mạnh cô nương nhung nhớ Thiên Sơn Quân cũng vài ngày rồi, đừng đợi đến ngày mai nữa..."
Lâm phu nhân ngẩng đầu nhìn ra ngoài sân, nói với một mảng tối đen: "Hôm nay Mạnh cô nương chăm chỉ vất vả, làm món ngon như vậy, Thiên Sơn Quân không tới thử sao?"
Trong bóng tối không một động tĩnh.
Lâm phu nhân lại nói: "Tới thử đi." Bà ta thản nhiên nói: "Đây là yêu cầu của ta."
Yêu cầu hay! Lâm phu nhân!
Bà đúng là một phu nhân tốt!
Trong lòng Mạnh Như Ký khen ngợi Lâm phu nhân một hồi, sau đó nhướng mày, nhìn vào bóng tối.
Lần này, không qua bao lâu, tiếng giẫm cỏ "sột soạt" đã xuất hiện. Mục Tuỳ từng bước bước ra từ trong bóng tối, vẻ mặt u ám, có chút khó chịu, bước đến trước bàn đá, sau đó ngồi đối diện Mạnh Như Ký theo tay Lâm phu nhân chỉ.
Hừ.
Mạnh Như Ký khoanh tay, sắp cười lạnh thành tiếng rồi.
Có chút hả giận, cũng hơi tức giận: "Không ngờ, còn có thể gặp được Thiên Sơn Quân đó." Nàng cay cú nói.
Nhưng Mục Tuỳ chỉ quay mặt không nhìn nàng.
Lâm phu nhân im lặng ăn thịt cừu.
Mạnh Như Ký cũng đã đói, bưng bát lên, gắp miếng thịt, vừa muốn đưa vào trong miệng vừa muốn ném lên mặt Mục Tuỳ để hắn tỉnh táo lại chút, có người nào tự hôn người ta rồi trốn đi không chứ!
Cho dù là nàng muốn lột y phục hắn thì sao?
Không muốn thì không muốn, tránh đi làm gì?
Một cơ hội để nàng cưỡng bức hắn cũng không cho?
Mạnh Như Ký mắng thầm trong lòng, miếng thịt thơm ngon vừa định đưa vào miệng thì Lâm phu nhân ở bên kia đã đặt đũa xuống: "Được rồi."
Bà ta nói một câu không đầu không đuôi.
Mạnh Như Ký nhìn Lâm phu nhân với vẻ kỳ quái.
Lâm phu nhân chỉ nhìn Mục Tuỳ, bình tĩnh nói: "Nếu ngươi đã không thích nàng ta, vậy đâm nàng ta một nhát đi."
Mạnh Như Ký: "Hả?"
Nghi vấn của nàng trực tiếp nhảy từ trong đầu ra đến biểu cảm.
Mục Tuỳ nghe vậy, hiển nhiên cũng không kịp đề phòng, hắn kinh ngạc nhìn Lâm phu nhân.
Nhưng Lâm phu nhân vẫn rất bình tĩnh, rất trầm ổn nhìn Mục Tuỳ, bổ sung: "Đây là yêu cầu của ta."
Bà mẹ...
(Bả định chửi "bà mẹ nó" =]]]]])
Mạnh Như Ký thu hồi tất cả lời khen với Lâm phu nhân vừa rồi, đồng thời nhẫn nhịn vô số câu mắng chửi trong lòng lúc này.
Mạnh Như Ký lập tức nhìn về phía Mục Tuỳ.
Chỉ thấy từng giây trôi qua, Mục Tuỳ càng nhíu chặt mày.
Hắn không lập tức ra tay, thế nên chú độc đã phát tác trong người hắn.
Thời khắc này, trong đầu Mạnh Như Ký không nghĩ được gì nữa, nàng lập tức đứng dậy, vắt chân muốn chạy...
Nhưng cũng không phải chạy đi nơi khác, mà là xông vào phòng bếp, nhanh chóng nhặt con dao làm bếp dùng để thái rau hôm nay, sau đó lại lập tức chạy ra khỏi phòng bếp.
Mà ngay khi nàng rời khỏi phòng bếp, nàng đã nhìn thấy Mục Tuỳ đứng dậy.
Mục Tuỳ không đối mặt với Mạnh Như Ký, mà là đối mặt với Lâm phu nhân.
Mạnh Như Ký đoán được Mục Tuỳ muốn làm gì, vì thế bay đến trước mặt Mục Tuỳ, cầm lấy tay hắn, gần như tay nắm tay bắt Mục Tuỳ cầm dao, sau đó nàng siết chặt tay Mục Tuỳ, kéo tay hắn, đâm về phía...
... Tóc mình.
Con dao rơi xuống, "cạch" một tiếng.
Dao rất cùn, Mạnh Như Ký không đứt một cọng tóc nào.
Mục Tuỳ rất kinh ngạc, hắn nhìn Mạnh Như Ký ở trước mặt, nhất thời, tất cả biểu cảm đều cứng đờ trên mặt.
Mạnh Như Ký thở hổn hển, dùng sự im lặng đáp lại sự kinh ngạc của hắn. Nhưng nàng vẫn đang quan sát, quan sát đến khi vẻ mặt Mục Tuỳ khôi phục bình thường, nàng biết, chú độc đã ngừng rồi.
Mạnh Như Ký thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, ở một bên truyền tới tiếng vỗ tay và cười lớn của Lâm phu nhân: "Hay lắm hay lắm." Lâm phu nhân khen: "Một dao này, quả thực hay."
Lúc này Mạnh Như Ký mới nhìn về phía Lâm phu nhân.
Lâm phu nhân cười quá thoải mái, thậm chí còn ho hai tiếng rồi mới ngừng được. Bà ta khá hài lòng gật đầu với Mạnh Như Ký: "Mạnh cô nương, nếu ta có nhi tử, ta cũng muốn ngươi làm con dâu của ta."
Tạ ơn trời đất, vẫn may bà ta không có.
Mạnh Như Ký không lên tiếng, Lâm phu nhân tươi cười đứng dậy, quay về phòng: "Hôm nay đến đây thôi, ta đi nghỉ đây."
Xong hết mọi chuyện, Mạnh Như Ký thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi xuống, nhét miếng thịt đã nguội trong bát vào miệng.
Mục Tuỳ vẫn đứng tại chỗ, dường như vẫn chưa theo kịp mạch suy nghĩ của Mạnh Như Ký lắm.
"Ngồi xuống." Mạnh Như Ký nói với hắn: "Hôm nay phải ăn hết hai đĩa thịt này, đừng lãng phí, bằng không có lỗi với hai con cừu đó lắm."
Im lặng hồi lâu, Mục Tuỳ ngồi xuống, hắn cùng Mạnh Như Ký ăn hai đĩa thịt từ con cừu bọn họ đã nuôi ba ngày. Hai người đều ăn rất yên lặng, như thể không phải đang ăn thịt cừu, mà là ăn bản thân của tương lai.
Editor có lời muốn nói:
Bộ truyện này chỉ được đăng DUY NHẤT trên Wattpad @QW2412. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!