Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 101: Em Gái Trâu Bò Vẻ Mặt Hầm Hầm




Mi Trinh ở trên đầu thành tận mắt thấy toàn bộ quá trình Tôn Vũ đánh chết Quản Hợi, nhịn không được hai mắt rơi lệ như mưa, nhưng người bên cạnh không biết nàng đang khóc cái gì, khuyên giải không được.
Lúc này Tông Bảo vừa mới bại lui trở lại bổn trận, vừa thấy Tôn Vũ giết Quản Hợi, mừng vô cùng, vội dẫn đầu hai ngàn tinh kỵ dưới trướng nàng xông lên tấn công, quân khăn vàng lập tức bị giết đến người ngã ngựa đổ, quân lính tan rã. Nhưng quân khăn vàng dù sao thế lớn, cho dù không có sự chỉ huy của chủ tướng, ba vạn người cũng không thể xem thường, Tông Bảo trùng sát một hồi, mặc dù giết địch vô số, nhưng không ảnh hưởng mấy đến thực lực quân khăn vàng, Tông Bảo đành phải hội hợp Tôn Vũ, thu binh trở về thành.
Hai người vừa trở lại trong thành, chợt nghe quân dân trong thành phát ra tiếng hoan hô thật vang, Khổng Dung tự mình nghênh tới cửa, cười nói:
- Tầm Chân tiên sinh đúng là đại tài nha, chưa tới ba mươi chiêu, đã đánh chết Quản Hợi kia ở dưới ngựa.
Vũ An Quốc cũng nghênh tới, cười nói:
- Tầm Chân tiên sinh, ngươi đúng là lợi hại hơn ta nhiều.
- Quá khen, nếu Vũ An Quốc tướng quân không bị thương, chỉ dùng một chiêu là đủ rồi.
Tôn Vũ khiêm tốn nói.
"Danh sư" Trịnh Huyền đi đến bên cạnh mọi người, lo lắng nói:
- Không nên cao hứng quá sớm! Theo như lẽ thường mà nói, chủ tướng tặc quân bị giết, người còn lại nên tản đi mới đúng, vì sao bây giờ còn vây ở ngoài thành không chịu lui? Việc này kỳ lạ thật.
Mọi người nghe xong lời của Trịnh Huyền, trong lòng đều cả kinh, nhìn ra ngoài thành, chỉ thấy giặc khăn vàng mới vừa rồi bị bộ Tông Bảo đánh duổi lại tập trung lại một nhóm, không chịu tản đi, một ít giặc khăn vàng còn đang chặt cây đốn củi, tiếp tục chế tạo thang công thành, trùng xa (xe phá thành).
Trong lòng Tôn Vũ thầm nghĩ: Trận trước ở trên núi Đại Hưng cũng như vậy, sau khi ta giết chết Trình Viễn Chí, quân khăn vàng cũng không lui, kết quả trên núi còn có Đại tướng áp trận, lần này chẳng lẽ lại như vậy? Không thể nào nha, sau khi Quản Hợi bên trong "Tam Quốc Diễn Nghĩa" chết, nhóm tặc quân này liền tán loạn mà.
"NM01, nhanh đi trinh sát!" Tôn Vũ thấp giọng nói.
Chỉ chốc lát sau, NM01 bay trở về, báo cáo: " Sau trận tặc khăn vàng khoảng một dặm, lại có một nhóm quân khăn vàng chạy tới, trong quân đại kỳ một mặt, trên viết chữ "Dương"".
Quả nhiên, chỉ một lúc sau, trong quân khăn vàng lại dựng lên đại kỳ một mặt, chỉ thấy trên cờ một chữ "Dương" đón gió phấp phới, hóa ra đây mới là chủ tướng, vừa rồi Quản Hợi tới chỉ là tiên phong mà thôi.
Một viên nữ tướng trung niên sắc mặt như than đen đi tới dưới thành, ghìm ngựa quát to: "Ta là Bạch Ba Suất Dương Phụng, lão thất phụ Khổng Dung, ngươi dám giết thuộc cấp ta, ta sẽ khiến lão ấu toàn thành ngươi, chết không có chỗ chôn".
Ta ngất, câu để mắng "Lão thất phu" tới thế giới này, biến thành "Lão thất phụ", người thế giới này thật có sáng ý. Tôn Vũ lau mồ hôi, ôm quyền nói với Khổng Dung: "Khổng đại nhân, ta lại ra thành chào hỏi Dương Phụng này vậy".
Khổng Dung gật đầu nói:
- Trong thành Bắc Hải ta không có Đại tướng, đành phải dựa vào Tầm Chân tiên sinh ra tay. Tông Bảo tướng quân, ngươi đi theo Tầm Chân tiên sinh ra khỏi thành, đảm đương phó tướng cho hắn, ngươi có đồng ý không?
Tông Bảo nóng tính kia không ngờ lại đồng ý nói:
*Mạt tướng nguyện đi. Hóa ra tính tình nữ nhân này mặc dù rất nóng, nhưng cũng là người tốt tri ân tất báo, vừa rồi Tôn Vũ cứu nàng một mạng, lúc này đừng nói làm phó tướng cho Tôn Vũ, cho dù làm lính quèn nàng cũng sẽ không thoái thác.
Tôn Vũ cùng Tông Bảo gọi hai ngàn tinh kỵ, lại ra khỏi thành, đối mặt với Dương Phụng, bày trận.
Ca đúng là số khổ, ta là tới tìm Hoa Đà nha, kết quả đánh hết trận này tới trận khác, giặc khăn vàng thật vô lý nha, cứ bám ta đánh cái gì. Cái đầu Tôn Vũ phình ra làm hai, hắn đứng ở trước trận, giơ đại chuỳ lên chỉ vào Dương Phụng nói:
- Dương Phụng, ngươi thấy kết cục Quản Hợi rồi chứ? Mau lui binh đi, bằng không liền tới cùng thuộc hạ ta so tài thử xem.
Dương Phụng cười lạnh nói:
- Ta chính là tổng soái ba quân, sao có thể đi ra cùng nam nhân thô bỉ như ngươi giao thủ, Từ Công Minh ở đâu? Đi lấy thủ cấp nam nhân này tới cho ta.
" Từ Công Minh?" Cái tên này khiến Tôn Vũ cảm thấy hết sức quen tai, nghe qua tên này ở nơi nào?
NM01 lập tức báo cáo bên tai Tôn Vũ: "Họ Từ, tự Công Minh, người Hà Đông Dương, vốn làm dưới trướng Dương Phụng ..."
Vừa nghe đến lời của NM01, Tôn Vũ lập tức toàn thân nổi lên một tầng da gà, Từ Hoảng?
Quân trận sau lưng Dương Phụng mở ra, một nữ tướng cưỡi ngựa chạy vội ra, chỉ thấy nàng ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, thân che áo giáp, nhưng bên trong áo giáp mặc một váy dài màu trắng. Mặc váy dĩ nhiên là không có cách nào ngồi mở chân trên chiến mã, cho nên nàng ngồi lệch ở trên lưng ngựa, hai đôi chân trần xinh xắn để một bên bụng ngựa, trắng như tuyết, đung đưa, trông rất đẹp mắt.
Người này chính là Từ Hoảng Từ Công Minh, nàng có khuôn mặt tròn nhỏ nhắn, ngũ quan tuy đẹp, nhưng vẻ mặt kênh kiệu vô cùng đáng ghét. Trên lưng đeo một cái Tuyên Hoa đại phủ cán dài khổng lồ, lưỡi búa sáng như tuyết.
Mặc dù nàng đáp lệnh Dương Phụng ra trận, nhưng cũng không vội xông lại, mà vẻ mặt rất kì quái, rất lạnh lùng mà nói với Dương Phụng:
- Muốn bảo ta giết người hộ ngươi?
Dương Phụng nói:
- Đúng vậy, đi giết người nam nhân kia, hắn đã giết Đại tướng Quản Hợi dưới trướng ta.
Từ Hoảng hừ lạnh một tiếng nói:
- Muốn ta làm việc, phải nói chữ "Mời", đừng giả bộ như rất oai phong nha.
Đổ mồ hôi ... Hai quân đều bị những lời này của Từ Hoảng chấn động đến lặng ngắt như tờ, nhân vật trâu bò này ở đâu ra, không ngờ dám nói như vậy với cấp trên của mình. Càng làm cho người ta không ngờ vẫn ở phía sau, chỉ nghe Dương Phụng đột nhiên đổi sắc mặt, hạ thấp cười nịnh nói:
- Công Minh muội tử... hắc hắc, đã làm phiền ngươi, mời ngươi đi thu thập nam nhân kia.
Từ Hoảng lúc này mới nhẹ gật đầu, cô nàng trâu bò này hừng hực nói:
- Được rồi, nể phần ngươi thỉnh cầu ta, ta đây sẽ đi giết chết nam nhân kia.
Nàng rút đại phủ trên lưng cầm tay, vẫn giữ động tác ngồi lệch chiến mã, đánh ngựa lao về phía Tôn Vũ.
Ta ngất, ta thắt cổ mất, biết điều một chút đi mẹ ơi, Từ Hoảng muốn tới đánh ta? Tôn Vũ toàn thân đổ mồ hôi, mặc dù nàng còn chưa biểu hiện thực lực, nhưng mà ... người này là một trong năm lương tướng Ngụy Quốc, chỉ sợ khó đối phó, ta đánh thắng được nàng sao?
Không được, đánh không lại cũng phải đánh, cũng không thể chưa đánh đã quay đầu bỏ chạy, nếu không ta còn là nam nhân sao? Tôn Vũ giơ đại chùy trong tay lên, cúi người nói với Tông Bảo bên cạnh:
- Ngươi lập tức chuẩn bị rút lui, nữ nhân này rất không đơn giản, ta có thể không là đối thủ, một lát thấy ta chạy trốn, ngươi cũng lập tức dẫn quân lui về trong thành.
Tông Bảo hiếu kỳ nói:
- Nữ nhân vẻ mặt kênh kênh, mặc váy trên chiến trường này rất lợi hại sao? Ta sao cảm thấy ngồi lệch chiến mã như vậy, hơi rung một cái là sẽ rớt xuống ngựa ấy chứ?
Tôn Vũ ho một tiếng nói:
- Ngươi tin ta đi, chuẩn bị trốn, ta lên!
Hắn giương đại chùy cầm trong tay lên, hai kỹ năng "Kỵ tướng", "Cự lực" cùng phát động, nghênh đón về phía Từ Hoảng.
Từ Hoảng gương mặt lạnh lùng, vẻ mặt kênh kênh cho thấy sự cao ngạo của nàng, váy dài màu trắng của nàng nhẹ nhàng bay bay trong gió, hai chân ngồi lệch đang nhịp nhịp cao thấp ở hông tuấn mã. Nàng múa búa lớn trong tay hai cái, không trung tạc ra một hoa búa xinh đẹp, hàn quang lãnh lệ liền đẹp mê người giống như váy trắng của nàng.
Thấy Tôn Vũ đến gần rồi, trên người Từ Hoảng ánh vàng chợt lóe, hai chữ to "Phủ vương" từ đỉnh đầu nàng nhảy lên. Ánh vàng có vẻ rất nhạt, hóa ra nàng mặc dù là võ tướng cấp màu vàng, nhưng chỉ là mới vừa tiến vào vàng mà thôi, kém ánh vàng của đám người Trương Cáp, Nhan Lương, Văn Sửu không nhiều, trên người cũng không toát ra đấu khí!
Nhưng mà ... màu vàng nhạt không có đấu khí, dù sao cũng là màu vàng. Võ tướng kỹ màu đỏ kia của Tôn Vũ ở trước mặt nàng, có vẻ hết sức đáng thương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.