Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 118: Đại Chiến Toán Thuật




-----o0o-----
“Hì hì! Xin chào Mi nhị tiểu thư!’. Tôn Vũ tiện tay bắt chuyện.
“Ngươi chờ làm trò hề đi.” Mi Phương cay nghiệt đáp lại, một chút lịch sự cũng không có.
Hài người sóng vai bước về phía lầu Bá Vương. Đám đông vây quanh xem trò vui gào thét:”Mi nhị tiểu thư cố lên! Đánh bại tên dế nhũi Hà Bắc đó đi, cho chúng biết Từ Châu ta là như thế nào!”
Lời này vừa dứt lại có người khác kêu lên: “Lý Nam tiên sinh cố lên! Đánh bại nữ nhân, trút giận cho nam nhân!”
“Bố láo, ngươi có phải là người Từ Châu hay không? Làm sao lại đi cổ vũ cho người ngoài?” Có người lập tức mắng lại.
“Ngươi nói thối lắm, lão tử là nam nhân, ngươi không phải là nam nhân sao? Làm sao lại đi giúp nữ nhân chứ?” Người nọ chửi lại.
Đám đông hỗn loạn một hồi. Không bao lâu sau, mọi người tự nhiên chia làm hai phe. Một phe ủng hộ Mi Phương, phe còn lại ủng hộ Tôn Vũ . Nhưng những người ủng hộ Tôn Vũ lại không được tự tin cho lắm, bọn họ cũng chỉ giúp đỡ hô mấy tiếng lấy sĩ khí. Kỳ thực họ cũng không nghĩ rằng Tôn Vũ có khả năng chiến thắng, nếu không lúc sòng bạc thành đông mở cược họ đã đặt cho Tôn Vũ rồi.
Tôn Vũ và Mi Phương sóng vai bước vào lầu. Mi Phương hôm nay ăn mặc rất đẹp, y phục tơ lụa màu đỏ tía, tay áo bồng bềnh, bước đi uyển chuyển, tay trái cầm một cái bàn tính vàng rực, tất nhiên chỉ là mạ vàng. Nếu làm bằng vàng thật thì có mấy cô gái bình thường cầm được. Tuy chỉ là mạ vàng nhưng giá trị cái bàn tính này cũng không nhỏ tí nào.
Khuôn mặt trái xoan của nàng cũng rất đẹp, Tôn Vũ vừa đi vừa liếc nhìn sang.
Hai người đi vào lầu Bá Vương. Ông chủ lầu này đã đứng chờ ở cửa, hắn cười nói với Mi Phương và Tôn Vũ: “Nhờ Mi nhị tiểu thư để mắt đến quán rượu nhỏ của ta, chọn nơi này để so tài tính toán, chúng ta vô cùng cảm kích.” Mặc dù là hướng về hai người nói chuyện nhưng thực tế chỉ nói cho một mình Mi Phương nghe mà thôi.
Được, các ngươi cứ xem thường ta đi. Tôn Vũ mỉm cười nghĩ thầm: bây giờ càng nhún nhường thì lúc thắng Mi Phương càng vang dội, càng cho Mi Trinh hả giận. Không nóng vội,ta chịu đựng được.
Lúc này người quản lý thu chi của lầu Bá Vương ôm hai chồng sổ sách lên nói: “Mị nhị tiểu thư, Lý Nam tiên sinh, đây là sổ sách chúng ta chuẩn bị để cho hai người tranh tài. Tất cả đều là sổ sách cũ của tửu lầu, các khoản thu chi trong đó đều được tính rồi. Một lúc nữa khi các ngài so tài thì chỉ cần đọc ra kết quả, sau đó so sánh với kết quả của chúng ta là biết được có tính đúng hay không.”
Mi Phương đắc ý lắc lắc bàn tính mạ vàng đang cầm trên tay, các hạt châu vang lên tiếng leng keng. Nàng hừ hừ cười nói: “Lý Nam tiên sinh, sổ sách cho ngài chọn trước mười cuốn, tránh sau này nói ta ỷ thế ép người, giành trước những cuốn tính dễ dàng.”
Tôn Vũ cũng không đôi co với nàng, tiện tay nhặt lấy mười cuốn sổ. Mi Phương cùng tiện tay cầm mười cuốn. Sổ sách này nhìn qua không giống hàng giả. Mi Phương có võ tướng kỹ “Châu toán”, cho rằng không cần làm trò cũng có thể giải quyết Tôn Vũ nên muốn tỏ vẻ mình phóng khoáng.
Hai người cầm sổ sách đi lên lầu ba. Mọi người đều có thể nhìn thấy quá trình tính toán của họ. Chỉ thấy trên lầu ba đã đặt hai cái bàn dài, trên bàn bày sẵn văn phòng tứ bảo để cho hai người ghi chép tính toán.
Mi Phương ném đống sổ sách lên bàn, cười mỉa nói: “Họ Lý kia, tỷ nhường ngươi tính trước một cuốn.”
Nàng nói câu này ra ra, đám người ủng hộ Mi gia lập tức cười to: “Mi nhị tiểu thư thật là oai phong! Phú thương Từ Châu chúng ta tất nhiên phải nhường cho dế nhũi Hà Bắc, nếu không dế nhũi ngay cả một phần thắng cũng không có.”
Tôn Vũ không muốn so đọ với cô nàng càn quấy này, quyết tâm giả heo ăn thịt cọp đến cùng, cho nên hắn ngoan ngoãn cầm lấy bàn tình bắt đầu gảy lách cách. Kiếp trước hắn cũng không phải không tiếp xúc qua bàn tính, nhưng sử dụng máy tính mới là chủ yếu nên vừa gảy vài cái liền bị người trong nghề nhận ra là tay mơ.
Tôn Vũ cúi đầu đọc thuộc lòng: “Một lên một, hai lên hai, năm trừ bốn xuống một, năm trừ ba xuống hai, năm trừ hai xuống ba... Phía sau là cái gì nhỉ? Chậc! Quên mất rồi…” Tôn Vũ đọc ra chính khẩu quyết bàn tính. Thời tam quốc mặc dù đã có bàn tính nhưng cách tính còn chưa rõ ràng, những người tính toán đa số là dựa vào kinh nghiệm và sự thuần thục để tính toán.
Vừa nghe Tôn Vũ đọc mấy câu khẩu quyết, Mi Phương ở bên cạnh kinh hãi trong lòng. Người thu chi của lầu Bá Vương nghe được thì mừng ra mặt, vội vàng lặp lại mấy câu của Tôn Vũ “Một lên một, hai lên hai, năm trừ bốn xuống một, năm trừ ba xuống hai… Quá hay… Nó giống giống mấy câu đồng dao về bàn tính. Có khẩu quyết này thì học bàn tính dễ dàng hơn nhiều rồi.”
Quần chúng vây xem vốn mù mịt không hiểu gì, nhưng nghe câu nói của vị quản lý thu chi lầu Bá Vương bỗng hiểu ra. Những người ủng hộ Tôn Vũ lập tức cười lớn nói: “Ha ha ha! Dám tới khiêu chiến Mi quả nhiên cũng có chút tài năng. Vị tiên sinh kia, cố gắng lên!”
Mi Phương cười lanh: “Đừng có làm bộ làm tịch, cho dù ngươi có thuộc mấy câu khẩu quyết nhưng nhìn cái cách gảy bàn tính cũng biết ngươi là đồ gà mờ.”
Hừ, ta có phải gà mờ hay không cần ngươi nhắc nhở à? Bản thân ta không biết hay sao? Tôn Vũ rủa thầm trong lòng, cất giọng nói: “Các vị hương thân phụ lão, ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Nói trước, ta không cần Mi gia nhường. Nếu nàng không bắt đầu tính thì ta cũng không tính, tránh cho sau này nàng nói bởi nhường ta mới thua, tìm cớ để đổ tại.”
Những người vây xem cười nói: “Đúng vậy, cùng nhau bắt đầu di! Chúng ta cùng đếm nào.”
Lúc này người đến xem đã rất đông, không được một vạn cũng phải đến tám ngàn. Người trên đường chen chúc như nêm cối, trên nóc nhà hai bên cũng đứng đầy người. Mọi người cùng hét lớn: “Một, hai, ba…. bắt đầu!”
Mi Phương hừ lạnh, chụp lấy một quyển sổ, lật trang đầu ra. Người nàng đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu lục, hai chữ “Châu toán” xanh biếc hiện trên đỉnh đầu.
Bàn tình mạ vàng trong tay Mi Phương lách cách leng keng không ngừng. Nàng dùng tốc độ cực nhanh để gảy bàn tính. Tốc độ thật đáng sợ, phải nhanh hơn gấp đôi người bình thường. Lúc đầu ở Trác huyện Tôn Vũ đã gặp qua Lưu Bị Lưu Huyền Đức sử dụng bàn tính, nhưng so với tốc độ kia thì Lưu Bị chậm hơn không chỉ một phần.
Chỉ thấy Mi Phương tính toán một hơi, trong chớp mắt nàng đã tính xong tờ đầu tiên, nhấc bút ghi lên tờ giấy trắng bên cạnh một hàng chữ số.
Trong đám đông có nhiều người biết hàng, lập tức kêu lên: “Thật nhanh! Quá nhanh! Người bình thường tính toán phải mất mười canh giờ thì chắc nàng chỉ mất một canh giờ là cùng. Tài năng này người bình thường không thể so sánh được. Không hổ là võ tướng kỹ.”
-----o0o-----
Trái lại Tôn Vũ vẫn còn đang ngồi nghịch bàn tính, coi như người ngoài cuộc cũng rõ ràng trình độ của hắn. Nhưng người ủng hộ Tôn Vũ không nhịn được cảm thấy thất vọng, nghĩ thầm: ngươi có kém đi nữa thì cũng phải ngang trình độ người quản lý thu chi lầu Bá Vương chứ, bàn tính phải gẩy ào ào, làm sao lại có cái bộ dạng này?
Mi Trinh đứng ở sau lương của Tôn Vũ cũng lo lắng hiện rõ trên mặt. Phu quân của mình là một võ tướng, xem ra cũng không tinh thông toán thuật, tiếp tục như thế chẳng phải là sẽ thua sao? Nàng lo lắng hồi hộp, rất muốn lại gần nói với Tôn Vũ vài câu nhưng lúc này mọi người đang chú ý, không thể đi lại gần được. Nàng gấp đến độ đổ mồ hồi đầm đìa.
Thái Sử Từ ở bên cạnh không nhịn được thấp giọng nói: “Tướng quân buôn người rốt cuộc có biết tính toán sổ sách hay không? Ta xem động tác của ngài còn chậm hơn mẹ ta ba phần! Nếu ta ra thử không chừng cũng nhanh hơn tướng quân nữa!”
Ngưu B muội tử Từ Hoảng cười hì hì, hếch lỗ mũi về phía Thái Sử Từ nói: “Hắn mà thua thì sẽ bán ngươi cho Mi gia đó.”
“Không thể nào?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thái Sử Từ trắng bệch ra: “Tướng quân buôn người là tên buôn người tốt nhất ta từng gặp, còn mua kẹo đường hồ lồ cho ta. Ta không biết có tên buôn người nào tốt hơn tướng quân nữa .Ta không muốn bị thua trận!”
Mi Trinh nghe hai người đối thoại mà liên tục cười khổ, các ngươi còn sợ lòng ta chưa đủ hoảng loạn hay sao? Ở bên cạnh nói nhăng nói cuội cái gì vậy.
Nhìn thấy Tôn Vũ tay chân vụng về, có một số người ủng hộ lặng lẽ đứng vào đội ngũ ủng hộ Mi gia.
Phì, ta đang chỉ đùa giỡn các người thôi! Tôn Vũ ôm lấy đông sổ sách, mở ra trang thứ nhất. NM01 quét hình trang sách rồi báo kết quả cho hắn. Tôn Vũ làm bộ gảy bàn tính mấy cái rồi nhấc bút ghi kết quả vào tờ giấy trắng.
“Ồ!” Đam đông xung quanh mất hứng, có người hét to:” Lý Nam, cái tên đế nhũi Hà Bắc nhà người có biết tính hay không? Gảy lung tung mấy cái rồi ghi bậy kết quả. Ngươi tính biến tiền mua gạo thành tiền mua thịt sao?”
Một người khác cười nói: “Hắn biến tiền mua thịt thành tiền mua gạo mới đúng, ha ha ha!”
Tôn Vũ quay mặt về phía đám đông bất mãn nói: “Ta tính sổ cần ngươi đánh rắm à? Yên tĩnh mà nhìn, làm sao các ngươi biết ta tính đúng hay không?”
Mọi người nghe câu này đành ngâm miệng lại, nghĩ thầm: một lát nữa ra kết quả không đúng ta chậm rãi sỉ nhục ngươi cũng không muộn.
Lúc này Mi Phương đã tính sang tờ thứ hai, một tay gảy bàn tính, một tay viết xuống giấy mấy chữ. Tôn Vũ học theo, cũng giở tờ thứ hai rồi lập tức viết xuống mấy chữ.
Thật ra tính xong một quyển sổ đối với Tôn Vũ mà nói là quá đơn giản. Chỉ cần nhanh chóng lật hết quyển sổ là NM01 sẽ thông báo kết quả cho hắn. Nhưng chiến thắng như vậy không có ý nghĩa gì, cũng quá mức kinh thế hãi tục. Cứ từ từ đến đích là tốt rồi.
Tôn Vũ liếc mắt nhìn Mi Phương. Mỗi khi nàng lật sang trang, hắn cũng lật một trang, nàng ghi kết quả, hắn cũng ghi kết quả. Tất nhiên tay vẫn giả bộ gảy bàn tính.
Đến khi Mi Phương giở đến trang cuối cùng thì Tôn Vũ nhanh tay lật luôn hai tờ, hoàn thành trước nàng cuốn sổ thứ nhất.
“Ồ!” Quần chúng vây xem lập tức kêu lên: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sao tờ cuối cùng lại tính nhanh như vậy? Dế nhũi Hà Bắc nhanh hơn nhị tiểu thư một tờ rồi!”
“Dế nhũi Hà Bắc nhất định là viết bậy vào.”
“Dế nhũi Hà Bắc xuống đi.”
Đám đông ầm ĩ làm Mi Phương ở trên đài cảm thấy áp lực rất lớn. Nàng không biết kết quả của “Lý Nam” là đúng hay sai, nhưng nếu hắn dám viết thì rất có thể đáp án chính xác. Chẳng lẽ thật sự hắn tính nhanh hơn mình một tờ?
Không được, không thể suy nghĩ lung tung, tính toán càng chậm trễ. Mi Phương vội vàng cầm cuốn thứ sổ thứ hai lên bắt đầu tính.
Nhưng Mi Phương dù có tập trung cỡ nào thì Tôn Vũ cũng nhanh hơn nàng.
Cuốn thứ nhất nhanh hơn một tờ, cuốn thứ hai nhanh hơn hai tờ, cuốn thứ ba nhanh hơn ba tờ, cuốn thứ tư nhanh hơn bốn tờ… Quả thực giống như đang đùa giỡn nàng vậy. Lần này thật sự là làm cho tinh thần Mi Phương bất ổn, thiếu chút nữa thì không thể tính toán nổi.
Mọi người đứng xem trông thấy vậy cũng không khỏi khẩn trương theo.
Những người ủng hộ Tôn Vũ lạc quan lên. Mặc dù chưa biết Tôn Vũ tính đúng hay sai nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự cổ vũ của họ cho Tôn Vũ, có người hét lớn: “Quả thật là bậc trượng phu, đã vượt qua nữ nhân rồi. Ha ha ha!”
Cũng có người kêu lên: “Nam tử Hà Bắc chúng ta chính là lợi hại như vậy.” Thì ra người nói câu này là một thương nhân Hà Bắc.
Có người hét lớn: “Ta vốn nhìn Mi gia không vừa mắt rồi. Lý Nam tiên sinh hãy đánh bại Mi gia đi. Ta ủng hộ ngài”. Nói hết câu người này liền lủi thật nhanh, sợ bị người của Mi gia nhận ra. May mắn bên ngoài lầu Bá Vương người đông vô kể, cũng không biết ai vừa la câu này.
Thật vất vả Mi Phương mới tính đến cuốn thứ mười, cũng là cuốn cuối cùng. Nàng ngẩng đầu liếc nhìn sang Tôn Vũ, chỉ thấy Tôn Vũ đang cười hì hì nhìn nàng, không hề vội vã tính toán. Mi Phương giận dữ trong lòng, nhưng lúc này rất khẩn trương, không có thời gian giận hờn với hắn.
Mỗi cuốn trước đó Tôn Vũ đều tính nhanh hơn nàng mấy tờ, sau đó cố ý dừng lại chờ nàng mới tính cuốn tiếp theo, coi như đùa giỡn nàng hết nước hết cái rồi. Quyển cuối cùng Mi Phương không hề muốn thua kém nữa. Lục mang trên người nàng bùng phát, trán nàng đẫm mồ hôi, một tiểu nha hoàn ở bên cạnh tiến lên lau mồ hôi để tránh làm ướt sổ sách.
Bàn tính mạ vàng kêu leng keng không ngừng, Mi Phương phát huy khả nằng đến cực hạn, so với bình thường còn nhanh hơn một chút, rốt cuộc tính xong quyển sổ cuối cùng. Lần này nàng không liến mắt nhìn “Lý Nam” một cái, không muốn bị hắn ảnh hưởng nữa.
Song khi nàng ngẩng đầu lên thì thấy “Lý Nam” đã tính toán xong xuôi. Mười cuốn sổ đều sắp xếp chỉnh tề, kết quả tính toán được ghi rõ ràng trên giấy trắng.
Đám đông xung quanh la hét: “Cuốn thứ mười, nhanh hơn mười tờ.”
Cần phải bình tĩnh, nhất định là hắn viết bậy. Để đùa giỡn ta nên mỗi cuốn hắn đều nhanh hơn ta số tờ đúng bằng số cuốn, đáp án nhất định là viết bậy. Mi Phương lấy lại bình tĩnh, gương mặt trái xoan đẫm mồ hôi. Nàng run run đưa kết quả cho người quản lý thu chi của lầu Bá Vương, cao giọng nói: “Bây giờ so sánh đáp án đi! Hừ, chỉ nhanh thôi thì không được, còn phải chính xác nữa. Nếu viết bậy mấy số cũng có thể chiến thắng thì người ta chẳng cần dùng bàn tính nữa rồi.”
Lúc này những người ủng hộ Tôn Vũ đang đắc ý cười lớn: “Ha ha ha! Thương nhân Hà Bắc nhanh hơn Mi gia mười tờ!”
“Nam nhân chúng ta thắng lợi rồi!”
“Làm tốt lắm Lý Nam. Ngươi chon am nhân chúng ta thể diện rồi.”
Phe ủng hộ Mi gia thì mặt xám như tro, có vài người vẫn gắng gượng chống đỡ: “Dế nhũi Hà Bắc viết bậy kết quả.”
“Đối chiếu kết quả!”
“Người quản lí đâu, còn chờ gì nữa? Mau so sánh đi! Tính nhanh đã là cái gì, phải tính đúng mới coi là chiến thắng.”
Người quản lí thu chi của lầu Bá Vương cẩn thận nhận lấy tờ kết quả Mi Phương đưa tới, so sánh với kết quả chuẩn bị từ trước một hồi rồi tuyên bố: “Kết quả tính toán mười quyển sổ của Mi Phương hoàn toàn chính xác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.