Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 120: Bán Khẩu Quyết Bàn Tính




-----o0o-----
Ông chủ lầu Bá Vương vội vàng từ chối: “Việc này thì không cần! Nhờ Lý Nam huynh đệ mà công việc làm ăn của lầu Bá Vương bây giờ cực kỳ phát đạt, danh tiếng cũng tăng cao,làm sao có thể nhận quà của huynh đệ được. Đáng ra ta phải tặng quà cho huynh đệ mới đúng”.
Tôn Vũ cười hì hì, nghĩ thầm: ta mượn cớ tặng ngươi lễ vật là để quảng cáo. Hiện tại người xem nhiều như vậy, ta sao lại không nhân cơ hội kiếm chút tiền trị bệnh?
Hắn tiến đến trước bàn, cầm bút lông lên, nói với NM01: “Đọc khẩu quyết bàn tính cho ta, ta muốn ghi lại một bản”.
NM01 lập tức đọc cho Tôn Vũ: "Một lên một, hai lên hai... Năm trừ bốn xuống một... Một trừ chín cộng một..."
Tôn Vũ chép ra giấy rồi đưa cho ông chủ lầu Bá Vương, nói: “Đây là khẩu quyết mà nhiều năm qua ta tổng kết lại, coi như là lễ vật tặng cho ông.”
Ông chủ cực kỳ vui mừng. Vật này chính là bảo bối trong mắt thương nhân. Đưa nó cho người quản lý thu chi thì sau này không phải sợ sai sót trong tính toán.
Trong đám đông vây xem cũng có rất nhiều thương nhân, nhìn thấy Tôn Vũ tặng đồ tốt như vậy cho ông chủ lầu Bá Vương thì rất thèm thuồng.Có người hét lớn: “Lý Nam tiên sinh, khẩu quyết bàn tính của ngài có truyền ra ngoài không vậy?”
Tôn Vũ cố ý khó xử nói: “Khẩu quyết này là độc môn bí truyền của Lý gia Hà Bắc, truyền nam không truyền nữ…Khụ khụ…” Hắn vừa nói xong thì nhớ ra thế giới này nam nữ tôn ti đã lộn xộn, lời này nói ra không đủ sức nặng nên liền sửa lại: “Không phải con cháu trong họ thì không truyền.”
Định gạt người ta à! Đám thương nhân đều thầm nghĩ: ngươi cũng đã tặng cho ông chủ lầu Bá Vương rồi, còn nói là không phải con cháu không truyền. Rõ là bày trò để nâng giá!
Có điều đám thương nhân này đều là cáo già thành tinh, trong lòng nghĩ vậy nhưng mặt không đổi sắc. Có một phú thương hét lớn: “Ta mua khẩu quyết với một kim!”
Lập tức có người khác kêu lên: “Đồ tốt như thế một kim làm sao đủ? Ta ra giá hai kim!”
“Ba kim!”
“Bốn kim!”
“Mẹ nó, mười kim!”
“Mười hai kim!”
“Con bà ngươi, dám tranh với ta! Mười lăm kim!”
Tôn Vũ hiểu rằng đồ tốt ắt phải có giá cao. Thấy giá tiền đã như vậy, hắn không muốn nâng giá nữa để khỏi làm hỏng danh tiếng bản thân. Huống chi hắn cũng muốn truyền lại khẩu quyết bàn tính cho mọi người, coi như để giúp cho sự tiến bộ của dân tộc. Nếu như bán giá quá cao thì sợ rằng người mua được lại quá coi trọng nó, không chịu truyền cho người khác, trì hoãn sự lưu truyền của thần kỹ này tại Trung Quốc.
Hắn cười nói: “Được rồi, các vì đừng cãi cọ nữa. Ta quyết định truyền khẩu quyết này ra ngoài để cho mọi thương nhân trong thiên hạ có thể được hưởng lợi, không thể chỉ cấp cho một người được. Như vậy đi, các người góp tiền lại trả cho ta ba mươi kim, ta sẽ tặng vật này cho tất cả thương nhân thành Từ châu, mọi người có đồng ý không?”
Những thương nhân đến xem lần này phải hơn trăm người, cùng nhau góp lại trả ba mươi kim thì tính ra mỗi người cũng mất chưa đến nửa kim, thật sự là quá có lời rồi. Ông chủ lầu Bá Vương thống kê số thương nhân muốn mua khẩu quyết để chia số tiền trên đầu người. Sau đó các thương nhân góp ba mươi kim đưa đến trước mặt Tôn Vũ.
Tôn Vũ cười thu tiền lại, sau đó để Mi Trinh, Trương Bạch Kỵ và người quản lý thu chi lầu Bá Vương giúp đỡ sao chép khẩu quyết. Chỉ một lát sau đã chép ra hơn trăm bản phát cho mỗi người thương nhân một tờ. Tất cả đều rất vui mừng.
Tôn Vũ đã đánh bại Mi Phương, lại lấy thêm được ba mươi kim, tâm tình vô cùng vui vẻ. Hắn ôm rương đựng vàng cùng Mi Trinh, Trương Bạch Kỵ, Thái Sử Từ, Từ Hoảng rời khỏi lầu Bá Vương.
Lúc này quần chúng đã công nhận hắn tài trí hơn người. Nam nhân mà lại có võ tướng kỹ, thật là điều ngạc nhiên!
Ở Trác huyện, Đại Hưng sơn, thành Bắc Hải, Tôn Vũ đã quen với cảm giác mọi người đều chú ý đến mình. Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực dẫn bốn cô gái trở về khách sạn. Người chủ khách sạn cũng đến xem Tôn Vũ so tài cùng Mi Phương, lúc này vội vàng tiến lên chào hỏi, luôn mồm Lý đại gia thế này Lý đại gia thế nọ. Thời đại này người có võ tướng kỹ đều thuộc tầng lớp trên, có thể phong quan bái tướng nên chủ khách sạn ra sức nịnh bợ một phen.
Mọi người quay trở lại trong phòng. Mi Trinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng vén khăn lụa che mặt lên, thở dài nói: “Tướng công thực tài giỏi! Không ngờ ngoài võ tướng kỹ chiến đấu ra chàng còn biết cả loại võ tướng kỹ nội chính như ‘Tính nhẩm’ nữa. Trước đây ta lại còn coi thường tướng công. Nhưng mà… ta cứ luôn đeo khăn che mặt thì làm sao dân chúng Từ Châu nhận ra chàng là tướng công của ta được?”
Tôn Vũ cười nói: “Nàng yên tâm, ta đã sắp xếp mọi việc rồi. Bảo đảm sẽ để cho nàng xuất hiện ở thời điểm chói mắt nhất, để cho toàn bộ thành Từ Châu ai cũng biết võ tướng kỹ ‘Vượng phu’ của nàng ghê gớm cỡ nào.”
Mi Trinh kinh ngạc nói: “Chuyện hôm nay còn chưa đủ ồn ào sao? Chẳng lẽ tướng công còn muốn gây một trận nữa?”
Tôn Vũ cười hì hì: “Không phải ta muốn gây chuyện mà là Mi Phương chắc chắn còn muốn rửa hận. Nàng cứ chờ đi.”
Thái Sử Từ nhịn đã lâu vội vàng chen lời vào: “Tướng quân buôn người, sao ở Từ Châu có nhiều kẻ buôn người vậy? Cô gái ở quán trên tửi lầu cầm bàn tính gõ leng keng đó, chắc công phu tính toán là do bán trẻ em mà luyện thành.”
Sặc, việc này mà ngươi cũng liên hệ được với chuyện buôn người. Tôn Vũ đổ mồ hôi, hắn cũng không biết rằng ý nghĩ này của Thái Sử Từ chính là bị Từ Hoảng nhồi nhét.
Từ Hoảng ở bên cạnh hừ hừ nói: “Chút tài mọn mà thôi! Ta vung một búa lên là xong chuyện.”
Bỗng có tiếng tiểu nhị gõ cửa: “Lý Nam tiên sinh, ông chủ lầu Bá Vương đưa tới một bàn tiệc, nói là mời tiên sinh nếm thử các món ăn nổi tiếng của Từ Châu, coi như không uổng công ngài đến Từ Châu chuyến này.”
A, có ăn rồi! Đúng là chuyện tốt! Tôn Vũ mừng rỡ nhưng hắn liền nhớ ra, đáng tiếc tiểu Triệu Vân ngoan ngoãn của ta không có ở đây. Nếu nàng nghe được chuyện này vui đến chết mất? Cũng không biết Triệu vân thế nào rồi, còn cả nhuyễn muội tử nữa, sau khi chuyện ở đây chấm dứt thì ta phải sớm trở về Bắc Bình thôi.
Mọi người đi tới đại sảnh. Mi Trinh lại đeo khăn che mặt lên. Chỉ thấy trong đại sảnh bày một chiếc bàn lớn, trên bàn đầy thức ăn và rượu. Tôn Vũ không khách khí ngồi thằng xuống, còn kêu mấy tiểu mỹ nữ ngồi vào bàn.
Đứng bên cạnh bàn là người quản lý thu chi của lầu Bá Vương. Hắn giới thiệu các món ăn cho Tôn Vũ: “Bàn tiệc này chính là ‘Bát bàn ngũ quỹ’ nổi tiếng nhất Từ Châu, ngay cả lầu Bá Vương cũng không dễ dàng làm. Hôm nay vì muốn cảm ơn Sơ Kỳ tiên sinh nên làm riêng cho ngài nếm thử.”
Tôn Vũ tò mò hỏi: “Bàn thức ăn này có gì đặc biệt?”
Người quản lý cười nói: “Đây là các món ăn do đầu bếp của Tề Hằng Công là Dịch Nha tiên sinh sáng tạo. Kết hợp giữa ẩm thực và y học, có bệnh thì chữa bệnh, không bệnh thì bồi bổ cơ thể. Chỉ có lợi không có hại!”
Ồ, cái này không tệ! Đây không phải là chữa bệnh bằng liệu pháp ẩm thực ở đời sau sao? Tôn Vũ rất mừng rỡ. Khi có bệnh nan y thì hắn mới biết sức khỏe là quý giá nhất trên đời. Trên người có bệnh thì làm chuyện gì cũng không an tâm.
-----o0o-----
Trên bàn có một tô canh gà nhìn rất đẹp mắt. Tôn Vũ gắp một miếng bỏ vào trong miệng. Hương thơm nồng đậm, vị canh thanh đạm, ăn vào thoải mái đến tận xương cốt.
"Món này tên là gì?" Tôn Vũ hỏi.
Quản lý thu chi cười nói: "Món này gọi là Dịch Nha ngũ vị kê, chính là lấy gà mái hầm với ngũ vị tạo thành. Tương truyền ái phi Trường Vệ Cơ của Tề Hằng Công bị bệnh nan y, trị thế nào cũng không khỏi. Về sau Dịch Nha cho Trường Vệ Cơ ăn ngũ vị kê, bệnh tự nhiên lại khỏi..."
Tôn Vũ vừa nghe nó có thể trị bệnh nan y thì mắt sáng lên, chẳng quan tâm nó có chữa được của bệnh mình không, ăn trước nói tiếp. Hàn liền bưng tô ngũ vị kê lên húp sì sụp.
Mi Trinh và Trương Bạch Kỵ xuất thân từ con nhà gia giáo, thấy hắn ăn thất thố như thế thì khẽ mỉm cười. Thái Sử Từ nghèo khó từ nhỏ, trông thấy đồ ăn ngon thì ăn như gió cuốn mây tan . Chỉ có Từ Hoảng ngồi ngay ngắn không động đậy. Tôn Vũ thấy nàng ngồi im thì thì khó hiểu, đột nhiên nghĩ tới vấn đề then chốt, vì vậy lau mồ hôi nói: "Công Minh, mời ăn đi..."
Vừa nghe đến chữ "Mời", cựu giặc Hoàng Cân Từ Hoảng cũng không giữ ý nữa. Nàng cắm đầu cắm cổ xuống gắp thức ăn lia lịa.
Ặc! Bộ dáng chúng ta thế này là nhà cự thương Hà Bắc Lý Nam sao? Thoạt nhìn giống như một đám ăn mày thì đúng hơn . Tôn Vũ đành phải cười gượng với người quản lý thu chi: "Thật ngại quá! Mấy phu nhân của ta chưa từng ăn qua danh thực Từ Châu, động tác có chút thô lỗ. Xấu hổ xấu hổ!"
Quản lý thu chi cũng không cười bọn họ, dường như thấy đây là việc bình thường vậy: "Chuyện này không thể trách các phu nhân, chỉ là món ăn Từ Châu của chúng ta quá ngon. Đừng nói người thường, ngay cả Tề Hằng Công ăn mấy món này cũng phải thất thố."
Mọi người ăn yến tiệc còn chưa xong thì đột nhiên có một tên gia đinh đi vào khách sạn. Người này đi tới bên cạnh bàn, khom người làm lễ với Tôn Vũ: "Lý Sơ Kỳ tiên sinh, tiểu nhân là gia đinh của Mi gia tới truyền lời của đại tiểu thư. Ba ngày sau, địa điểm vẫn là lầu Lầu Bá Vương, vẫn tính toán mười cuốn sổ, lần này là Mi đại tiểu thư tự mình tới làm đối thủ với Sơ Kỳ tiên sinh. Xin hỏi Sơ Kỳ tiên sinh có dám phó ước?"
Tới rồi! Tôn Vũ mừng thầm. Người ta chờ chính là cô, đánh bại Mi Phương không là cái gì cả. Dù sao Mi Phương cũng chỉ là lão nhị Mi gia, chỉ có đánh bại lão đại Mi Trúc mới có thể coi là đánh bại Mi gia, giúp Mi Trinh xả giận, lấy lại thể diện.
Tôn Vũ làm bộ do dự một chút, sau đó mới chậm rãi nói: "Đương nhiên là phó ước! Sao có chuyện không phó ước được. Ngươi về nói với đại tiểu thư nhà ngươi, chính ngọ ba ngày sau chúng ta sẽ tái chiến tại lầu Bá Vương."
Lời kia vừa thốt ra, quản lý thu chi lầu Bá Vương thầm mừng rỡ trong lòng. Lại tới lầu Bá Vương so đấu, lầu Bá Vương lại một lần nữa trở thành tiêu điểm, việc làm ăn không bạo phát mới là lạ. Ta phải mau đi thông báo cho ông chủ, sau đó rải tin tức cho toàn thành biết. Hắn mượn cớ buồn tiểu, vội vàng chuồn đi.
Mi Trinh nghe nói đại tỷ đã tìm tới cửa thì lại khẩn trương lên. Nàng cầm tay Tôn Vũ, thấp giọng nói: "Tướng công... Đại tỷ so với nhị tỷ lợi hại gấp trăm lần. Chàng khinh suất tiếp nhận khiêu chiến với tỷ ấy sợ rằng không địch lại được đâu."
"Ha ha, không phải chỉ là kỹ năng tính sổ thôi sao? Ta so với bất kỳ người nào trong thiên hạ đều lợi hại gấp trăm lần, nàng không cần lo lắng." Tôn Vũ vỗ nhẹ lên tay nàng an ủi.
-----------------------------
Cùng lúc đó trong hậu viên Mi gia.
Mi Phương vừa khóc vừa ỉ ôi trong lòng Mi Trúc: "Đại tỷ, cái tên dế nhũi Hà Bắc Lý Nam thật quá đáng ghét! Hắn rõ ràng có võ tướng kỹ lại cố ý giả bộ ngờ nghệch. Muội cũng không biết vì sao khi hắn dùng võ tướng kỹ thì lại không phát sáng, hại muội thua đau trận này!"
Mi Trúc là người ôn nhu văn nhã. Nàng vỗ nhẹ vai nhị muội, than thở: "Muội thích tranh đấu với người khác, toàn tranh những thứ vô vị. Bây giờ gặp phải cao nhân thì thua là đúng rồi!"
Mi Phương khóc nức nở nói: "Chuyện này thật mất mặt, không riêng gì mặt mũi muội mà là thể diện của cả Mi gia. Đại tỷ, bây giờ chỉ có tỷ ra tay mới có thể giải quyết tên Lý Nam kia được. Tỷ giúp muội hả giận đi."
Mi Trúc lắc đầu cười nói: "Ta phải xử lý sự vụ nội chính của Từ Châu, còn phải tìm kiếm tam muội, còn phụ trách tiếp đãi Tào Tung và Tào Đức... Công việc đang ngập đầu, làm sao có thời giờ đi so tính toán cái gì với người ta? Huống hồ muội nhận được bài học này cũng tốt, đừng cả ngày đấu với người ta nữa, tranh thủ thời gian đi tìm tam muội rồi xin lỗi muội ấy đi..."
Mi Trúc giảng giải còn chưa xong, Mi Phương lập tức nhảy dựng lên ngắt lời: "Đại tỷ biết không? Tên Lý Nam kia cũng có võ tướng kỹ 'Tính nhẩm' giống tỷ, tỷ không muốn thấy mặt hắn sao? So tài với hắn xem ai tính nhanh hơn?"
"Không muốn! Ta chỉ muốn tìm tam muội."
"Nhưng mà... Muội đã phái người giúp tỷ đưa chiến thư qua. Giờ ngọ ba ngày sau tại lầu Bá Vương tỷ thí." Mi Phương lớn tiếng nói: "Đại tỷ nếu như không đi thì toàn bộ thánh Từ Châu sẽ nghĩ tỷ sợ hắn."
"Muội... Muội sao lại tự tiện như thế?" Mi Trúc kinh hãi.
Bỗng có mấy chiếc xe ngựa dừng owr trước cửa Mi gia. Một đám quan viên văn võ xuống xe tiến vào trong đại trạch. Người gác cổng vội vàng chạy vào thông báo cho hai tỷ muội Mi Trúc và Mi Phương.
Hai người đi ra ngoài nghênh tiếp. Người tới thật không ít, có thái thú Từ Châu Đào Khiêm, Thiên tướng quân Tào Báo, Tể Bắc tướng Trần Khuê, Điển nông giáo úy Trần Đăng, đô úy Tôn Quan, đô úy Trương Khải... Toàn bộ nhân vật có máu mặt ở Từ Châu đều đến.
Bà cụ Đào Khiêm vừa thấy Mi Trúc đi tới, lập tức kêu lên: "Hiền điệt nữ, nghe nói cháu muốn đích thân ra tay so tài tính sổ với thương nhân Hà Bắc kia à?"
"A? Các vị đại nhân nghe chuyện này ở đâu vậy?" Mi Trúc kinh hãi. Thế nào mà quan viên văn võ toàn thành đều biết rõ vậy?
Đào Khiêm đầu tóc bạc phơ, run run nói: "Ông chủ lầu Bá Vương đã phát thông cáo ra toàn thành. Chúng ta đều nhận được thiếp mời của hắn, mời chúng ta vào buổi trưa ba ngày sau tới lầu Bá Vương dự tiệc, tiện thể xem cuộc tỷ thí giữa cháu và thương nhân Hà Bắc. Hắn chẳng qua chỉ là một thương nhân bình thường mà thôi, chúng ta sao phải cho hắn thể diện? Nên chúng ta bàn nhau tới hỏi cháu xem có đúng là tỷ thí hay không. Nếu quả thật có thì chúng ta sẽ tới cổ vũ. Dù sao cháu cũng là Biệt giá tòng sự ở Từ Châu, trận tỷ thí quan trọng như vậy chúng ta có thể nào không đến..."
Ôi! Toàn thành đều biết chuyện này rồi? Mi Trúc phiền muộn ngổn ngang trong lòng. Nàng thực sự không phải hạng người thích tranh đấu, huống hồ công việc của nàng lại bề bộn, còn phải tìm tam muội Mi Trinh nữa, nào có tâm tình so tài với người ta. Nhưng bây giờ ngay cả lãnh đạo trực tiếp đều biết việc này rồi, nếu nói mình không tỷ thí thì chuyện nhị muội truyền chiến thư giả khó tránh khỏi bị vạch trần. Đến lúc đó nhị muội làm sao nhìn mặt người khác được?
Thôi thì việc đã đành, không muốn đấu cũng phải đấu rồi. Mi Trúc thở một hơi, ôn nhu nói: "Trận tỷ thí ba ngày sau không phải là giả!"
Bà cụ Đào Khiêm nghe vậy liền cười nói: "Tốt, nghe cháu xác nhận thì chúng ta nhất định phải có mặt. Bây giờ ta tuyên bố: buổi trưa ba ngày sau, sự vụ lớn nhỏ gì của Từ Châu đều tạm dừng, quan viên văn võ đều đi cổ vũ cho Biệt giá tòng sự Mi đại nhân của Từ Châu chúng ta." Thiên tướng quân Tào Báo, Tể Bắc tướng Trần Khuê, Điển nông giáo úy Trần Đăng, đô úy Tôn Quan, đô úy Trương Khải ở bên cạnh cùng gật đầu xác nhận.
Mi Trúc cười khổ nói: "Tạ đào đại nhân ưu ái."
"Không cần khách khí! Chúng ta sắp kết thành thông gia rồi, ha ha ha!" Việc thằng con phế vật của mình có thể lấy được tam tiểu thư Mi gia khiến Đào Khiêm cảm thấy rất hài lòng, với Mi Trúc đương nhiên là có thể giúp chuyện gì thì phải giúp.
-----o0o-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.