Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 124: Tào Tiểu Tử, Có Tiền Đừng Để Lộ Ra




Tôn Vũ vừa định đi, đột nhiên có một tên mắt ti hí mặc quần áo hoa lệ đi đến trước mặt, thì ra là Tào Đức! Tào Đức ôm quyền nói: “Lý tiên sinh, ta tên là Tào Đức, trên đường đến đây chúng ta đã từng gặp qua… Lúc đó đường xá chật hẹp, dường như có chút bất tiện, có điều việc nhỏ ấy tiên sinh không cần lo lắng, ta muốn nói vài lời cùng tiên sinh, không biết có được không?”
Hơ, Tào gia đã cử người đến rồi. Haizz, Tào gia các ngươi có thể sáng ý hơn được hay không, lúc đầu đại tỷ meo meo mắt của ngươi muốn chiêu lấy ta, hiện tại lại đến ngươi, có để ta yên được hay không?
Tôn Vũ ngiêng người ôm quyền trả lời: “Xin lỗi, hiện tại ta không có hứng thú nói chuyện. Ta phải đi đến đổ phường thành đông để lĩnh vàng thắng được.”
Tào Đức bĩu môi xem thường nói: “Chút vàng đó có đáng gì? Tiên sinh hãy xem ta mang cho ngài bao nhiêu đây!” Tào Đức vỗ tay, mấy người hầu từ phía sau đi ra. Bọn họ khiêng năm chiếc hòm lớn, mỗi chiếc hòm đều đã được mở, chỉ thấy ánh vàng lưu động, trong năm chiếc hòm đều xếp đầy hoàng kim, tất cả chỗ này chỉ sợ phải đến ngàn kim.
Tính cách Tào Đức cũng thích khoe khoang giống như tỷ tỷ hắn. Lúc này hắn đi ra trong ánh sáng chói lọi, đứng giữa những rương vàng với văn bào ngũ sắc, đắc ý nói: “Tiên sinh về Tào gia ta thì những hòm vàng này đều thuộc về tiên sinh, ha ha ha!”
Trời ạ, đồ ngốc này, tỷ tỷ Tào Tháo của ngươi thích khoe mẽ nhưng còn có chút thực học. Võ tướng kỹ kim sắc "Kiêu hùng" xuất ra tự nhiên chấn nhiếp quần hùng, người ta không dám làm trái lại nàng. Nhưng mà Tào Đức ngươi có đức gì? Tưởng đứng giữa đống vàng là hành vi nghệ thuật sao, cẩn thận người khác thấy tiền nổi máu tham giết người cướp của bây giờ.
Nghĩ tới đây, Tôn Vũ nhịn không được quay đầu lại đảo mắt nhìn trong đám người. Quả nhiên đô úy Trương Khải cũng đang nhìn chằm chằm vào mấy cái rương vàng của Tào Đức, mặt toát lên vẻ tham lam. Trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa” ghi lại Trương Khải thấy hơi tiền nổi máu tham, giết Tào Đức, Tào Tung cùng toàn bộ người nhà Tào gia, cướp tiền rồi nghênh ngang bỏ đi, thì ra chính là cái thằng ngốc Tào Đức này rước họa vào thân.
Ta nên tránh tiếp xúc với tên ngốc này, không cẩn thận lại bị kéo xuống cùng đẳng cấp với hắn. Tuy tiền của ngươi rất nhiều nhưng ta là nhà khoa học có tiết tháo, tiền chỉ có thể do mình kiếm chứ không thể nhận bố thí của người khác. Tôn Vũ ôm quyền nói: "Tào tiểu đệ mau thu hồi vàng của ngươi nhanh đi, tiền của ta cũng đủ dùng rồi."
Nói xong cũng chẳng để ý Tào Đức nhăn nhó mặt mày, đi lướt qua người hắn ra ngoài. Tôn Vũ không có dự định đến Tào gia, sau này chờ đoàn xe Tào gia ra khỏi thành thì mình âm thầm theo bảo hộ một đoạn đường là được.
Lúc này đám đông bên ngoài Bá Vương lâu đã tản đi quá nửa, những người còn lại thấy Tôn Vũ đi ra liền dồn dập quỳ gối xuống đất: "Lý Sơ Kỳ tiên sinh quả đại tài, lấy lại mặt mũi cho nam nhân chúng ta, hãy nhận của ta một lạy."
Tôn Vũ đổ mồ hôi, thầm nghĩ: thân phận hiện tại của ta tựa như Mộc Quế Anh trong thế giới nam tôn nữ ti. Khục khục, nói không chừng như là Hoa Mộc Lan. Khục khục, dù sao không phải Mạnh Khương Nữ là được! Mộc Quế Anh hay Hoa Mộc Lan đều được lưu danh trong sử sách, trở thành một đóa kỳ hoa, xem ra ta trong mắt mọi người cũng là một đóa kỳ hoa rồi!
Đứng giữa đám người đang quỳ lạy, Tôn Vũ hỏi đường đến đổ phường thành đông. Đổ phường quả thật rất lớn, đại sảnh rộng rãi, một hàng nhân viên thu chi đang ngồi ở sau bàn kiểm tra đối chiếu từng tờ biên lai của dân cờ bạc.
Không đến đây thì không biết con bạc đặt cửa cho mình nhiều thế nào. Lúc này cả đại sảnh chật ních người. Những người này đương nhiên đều đặt Tôn Vũ thắng, bởi vì người đặt Mi gia thắng bây giờ hẳn là đang trốn trong góc nào đó khóc ròng rồi, nào có nhàn rỗi chạy đến đổ phường xem người thắng lĩnh tiền.
Một phú thương ôm rương vàng cười hì hì chạy đi ra ngoài, lớn tiếng nói: "Ha ha ha, ta đã biết Lý Nam sẽ thắng mà, may mà ta đặt toàn bộ gia sản của mình, lần này kiếm lớn rồi."
Một chàng trai nghèo giơ xâu tiền lên, khóe miệng mỉm cười nói: "Thắng một xâu tiền, lần này có thể mua chút đồ ăn ngon rồi. Nương tử, ta sắp trở về! Chờ vi phu làm món ngon cho nàng ăn." Ặc, hóa ra tên này làm nội trợ trong nhà. Tôn Vũ thở vài hơi, thầm nghĩ: nữ tôn nam ti, nam nhân làm cơm là rất bình thường, ta phải bình tĩnh.
Một đại hán râu ria xồm xoàm cầm hai đĩnh vàng từ đổ phường chạy ra ngoài, miệng cười như nở hoa. Hắn nhét vàng vào trong ngực rồi lấy ra một chiếc quạt tròn thêu hoa, xâu kim chỉ bắt đầu thêu, nói: "Có tiền rồi mua mấy cuộn chỉ, lại có thể thêu thêm mấy đóa hoa rồi."
Phụt, Tôn Vũ thiếu chút nữa ộc máu ngã xuống đất. Mẹ nó! Dù nữ tôn nam ti ngươi cũng đừng chạy đi thêu hoa chứ, cái này con mẹ nó nhìn rất giống Đông Phương Bất Bại, ngươi muốn hù chết ta à.
Rất nhanh có người nhận ra Tôn Vũ. Mọi người liền tránh ra nhường cho hắn lối đi, hơn nữa không ngừng khen ngợi hắn, tung hô lên trời. Điều này cũng đúng thôi, ngươi giúp người thắng tiền, đó cũng như cha mẹ tái sinh, không khen ngươi thì khen ai?
Một lão đầu thấp lùn từ trong đổ phường đi ra, chính là ông chủ đổ phường đã nhận tiền cược của Tôn Vũ ở Bá Vương lâu. Hai tay lão nâng một cái rương nhỏ đưa cho Tôn Vũ, cười nói: "Lý Sơ Kỳ tiên sinh, đây là một trăm năm mươi kim của ngài."
Tôn Vũ trong lòng rất vui, có điều trên mặt vẫn phải giả dạng cự thương Hà Bắc, không thể tít mắt với một chút vàng nho nhỏ ấy được. Hắn ừ một tiếng nói: "Chút tiền nhỏ mà thôi, không đáng gì. Bạch Kỵ, cô tới nhận lấy!"
Trương Bạch Kỵ tiến lên nhận lấy cái rương. Nhưng một kim chính là một cân, một trăm năm mươi cân, cô nàng này làm sao nhấc được. Trương Bạch Kỵ lay lay vài lần, cái rương không chút nào động đậy.
"Khụ! Công Minh! Cô giúp cô ấy đi." Tôn Vũ vừa nói ra, vội vàng sửa lời: "Mời cô giúp cô ấy."
Từ Hoảng hừ một tiếng, đi tới nhẹ nhàng nhấc cái rương lên, một trăm năm mươi cân nhấc lên như không. Cô nàng này tuy rằng tính tình cổ quái kỳ quặc nhưng sức lực không tệ, là có thực tài.
Trong đám đông vốn có mấy người vốn khi dễ hắn là người nơi khác tới, dự định theo đuôi Tôn Vũ đến chỗ vắng vẻ ra tay cướp vàng, lúc này thấy thần lực của Từ Hoảng cùng với cây đại phủ của nàng thì ngoan ngoãn lùi ra phía sau.
Một tên ăn mày còn trẻ tuổi từ trong đám người chui ra. Hắn khá cao nhưng ăn uống có vẻ không tốt lắm, quần áo rộng thùng thình, người gầy giơ xương. Hắn đưa biên lai cho nhân viên thu chi: "Ta đặt năm văn tiền. Ta tới lĩnh tiền thắng cược."
Mọi người nghe vậy liền cười to, có người chế nhạo: "Không thấyLý tiên sinh mới thắng một trăm năm mươi kim sao, tên ăn mày nhà ngươi mới thắng hai mươi lăm văn tiền chạy tới xem náo nhiệt cái gì?"
Tên ăn mày đáng thuong nhận hai mươi lăm văn tiền từ nhân viên thu chi để vào trong người, xoay người muốn rời đi. Nhưng nhìn thấy Tôn Vũ, tên ăn mày lại không vội đi, hắn quỳ xuống đất dập đầu với Tôn Vũ: "Tạ ơn Lý Sơ Kỳ tiên sinh, không có ngài thì ngay cả hai mươi văn tiền ta cũng kiếm không đến. Mấy ngày này lại có bánh bao ăn rồi."
Tôn Vũ tâm tình rất tốt, huống hồ đây là fan hâm mộ của mình, liền cười hỏi: "Huynh đệ sao lại đi ăn mày chứ? Ta xem dáng người đầy đặn, cốt cách thanh kỳ, là một trang hảo hán..."
Hắn vốn thuận miệng nói linh tinh, không ngờ tên ăn mày khóc òa lên nói: "Tiểu nhân tên là Quách Bảo, vốn là một xa phu đánh xe. Nửa năm trước giặc khăn vàng làm loạn, sơn tặc cướp xe ngựa của tiểu nhân, làm hại tiểu nhân không nghề nghiệp, bây giờ đành phải hành khất sinh sống."
Ồ, xa phu! Hai mắt Tôn Vũ sáng ngời. Mấy ngày gần đây đều là Thái Sử Từ đánh xe, tuy rằng vững tay hơn so với Tôn Vũ nhưng vẫn xóc nảy làm người ngồi bên trong choáng váng đầu óc. Trương Bạch Kỵ và Mi Trinh xuất thân từ gia đình giàu có, đi xe kiểu này đều sắp phát điên rồi. Bây giờ lại có xa phu đến tận cửa, quả là ý trời.
Tôn Vũ vui vẻ nói: "Ngươi đánh được xe tám ngựa không?"
Quách Bảo nghe lời này, trong lòng vui vẻ, đoán được Tôn Vũ muốn thu hắn, vội vàng nói: "Đánh được, tiểu nhân học đánh xe từ nhỏ, điều khiển xe rất vững vàng, cho dù đường núi gập ghềnh thế nào cũng như đi đất bằng."
Khà khà! Tôn Vũ vỗ vai hắn cười nói: "Vậy thì theo ta đi, sẽ không sợ thiếu ăn nữa."
Quách Bảo rất vui, vội vàng chạy theo phía sau Tôn Vũ. Có điều quàn áo của hắn rách nát, vừa đen vừa bẩn, Trương Bạch Kỵ nhịn không được nhíu nhíu mày, Từ Hoảng cũng nhấc váy tránh ra vài bước, chỉ có Thái Sử Từ không để tâm chuyện này, dù sao trước đây nàng cũng là dân nghèo.
Tôn Vũ lấy ra một khối vàng đưa cho Quách Bảo nói: "Đi tắm rửa mua bộ quần áo mới mặc vào, sau đó đến khách sạn đối diện Bá Vương lâu tìm ta. Chúng ta có nhiều nữ quyến, bụi bẩn như vậy cẩn thận các nàng đánh văng ngươi đi."
Quách Bảo ngàn ân vạn tạ cầm vàng đi mua quần áo mới.
Đoàn người chậm rãi trở về khách sạn. Lúc này "Lý Nam" đã thành nhân vật nổi nhất Từ Châu. Tiên sinh kể chuyện Tần Thọ trong khách điếm đang kể cho những người không chứng kiến được chuyện buổi trưa. Lúc này hắn đang giảng đến: "Lại nói Lý Nam kia thân thể khẽ run, một luồng kim quang bắn ra... Oa oa oa... Thì ra hắn được 'Vượng phu' của Mi Trinh biến thành võ tướng kỹ đỉnh cấp kim sắc... Mi Phương tiểu thư sợ đến mặt cắt không còn giọt máu!"
Phì, thật rỗi việc! Tôn Vũ lắc đầu, tên nào tên nầy đều chém gió lên trời. Hắn trở về phòng đã thấy Mi Trinh về rồi, Mi Trúc cũng đang ngồi cùng nàng.
Mi Trúc chậm rãi đứng dậy, vén áo thi lễ với Tôn Vũ, rất có lễ tiết của hế gia vọng tộc. Nàng mỉm cười nói: "Đa tạ Lý tiên sinh đã chăm sóc tam muội. Nếu không có ngài cứu giúp thì tam muội đã chết trong hắc điếm rồi."
Thì ra Mi Trinh đã kể mọi chuyện cho đại tỷ nghe, có điều vẫn còn che giấu thân phận của Tôn Vũ, bỏ qua trận đánh ở thành Bắc Hải, chỉ nói Tôn Vũ giỏi toán học, không nói hắn biết chiến đấu gì.
Tỷ tỷ của lão bà, cũng chính là chị vợ, khục, hơn nữa Tôn Vũ rất có ấn tượng với nàng, vì vậy hắn đáp lễ, ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Hóa ra sau khi Tôn Vũ rời đi, tỷ muội Mi gia thỉnh tội với Đào Khiêm. Đào Khiêm quả thật rất rộng lượng, chỉ nói con mình không có phúc phận lấy Mi Trinh làm vợ, lại nói Mi Trinh gả đúng người rồi, nếu là thực sự gả cho con trai của bà, võ tướng kỹ "Vượng phu" này coi như phế đi. Bây giờ Mi Trinh nở mày nở mặt, Đào Khiêm không hề buồn bực chút nào, còn nhận Mi Trinh làm nghĩa nữ, coi như trước đây chưa có chuyện gì xảy ra.
Tôn Vũ nghe vậy trong lòng cũng an tâm. Hắn kỳ thực có chút lo lắng Đào Khiêm không giống trong truyện của thế giới kia, ngộ nhỡ Đào Khiêm là người độc ác, không để ý thân phận Tôn Vũ là quân nghị giáo úy cua Công Tôn gia, hạ thủ hoặc phái binh đến cướp đoạt Mi Trinh thì việc hỏng to rồi. Đến lúc đó nói không chừng chỉ có thể dựa vào vũ lực của mình và Từ Hoảng chạy ra khỏi Từ Châu. Bây giờ Đào Khiêm xác thực là người quân tử, tảng đá đè nặng trong lòng cũng được bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.