Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 23: Trương Phi! Đấu Thần!




Trương Phi nghe lời này cũng cảm thấy có lý. Nàng vỗ vỗ đầu, cười nói: "Ôi chao, nếu là một nghìn người, ta còn không để vào mắt. Có điều... bốn vạn hơi có chút nhiều, nên chạy trốn là hơn. Nhưng mà hai vị tỷ tỷ của ta mang theo hương dũng còn ở trong rừng cây, ta phải đi tìm các nàng cùng chạy, nếu không bọn họ cũng sẽ bị cuốn vào đại quân Ô Hoàn."
Tôn Vũ nghe được trong lòng khẽ động. Nếu như một mình đơn độc chạy trốn, hiện tại NM01 không có điện, thực sự rất nguy hiểm. Không bằng ta ở lại bên cạnh Lưu Quan Trương. Tuy rằng không biết võ tướng kỹ của ba người bọn họ đến cùng là cái gì, nhưng khẳng định sẽ không quá kém.
Có ba kẻ bản lĩnh này ở cùng , an toàn tương đối được đảm bảo.Hắn ghìm ngựa, nói với Trương Phi: "Ta có thể đi cùng các ngươi không?"
Trương Phi hì hì cười nói: "Đương nhiên có thể. Có điều ta báo trước cho rõ, không được ra cái đề mục gì mà ba loại thịt lợn mỗi loại ba cân để trêu chọc ta. Ta sẽ đánh người đó."
Mồ hôi Tôn Vũ chảy thành dòng, vội gật gật đầu. Trương Phi lại nói: "Còn có, ngàn vạn không thể nói đến râu mép của nhị tỷ ta. Nói cái gì đều có thể, nếu nói đến râu mép của nàng, nàng sẽ đánh người. Nàng đánh người... rất đáng sợ, so với ta còn đáng sợ hơn."
"A?" Tôn Vũ trong lòng hiếu kỳ. Lưu Quan Trương không phải đều biến thành nữ nhân sao, nữ nhân thì dính gì tới râu mép?
Lúc này Công Tôn Toản nằm trong lòng Tôn Vũ khẽ giãy dụa, thấp giọng nói: "Tầm Chân, chúng ta đi cùng vị nghĩa sĩ này có sao không? Chớ làm phiền hà người ta. Nếu như làm hại ba tỷ muội các nàng cũng rơi vào vòng nguy hiểm, chúng ta thật không yên lòng."
"Không có việc gì, họ rất lợi hại." Tôn Vũ khẽ an ủi nói.
"Lợi hại nữa cũng không được a, biết rõ có nguy hiểm còn dẫn tới người khác theo mình, làm như vậy không đúng." Công Tôn Toản ôn nhu nói: "Tầm Chân, ngươi muốn làm một anh hùng hảo hán đội trời đạp đất, không thể nhờ người khác che chở kiểu này."
Ta ngất, ta chỉ là một khoa học gia, không phải siêu nhân. Ta trước đây được viện khoa học quốc gia che chở, mấy ngày trước lại nhờ che chở tại Công Tôn gia, hiện tại nhờ Lưu Quan Trương che chở có cái gì không được. Ta không cần làm cái gì anh hùng hảo hán đội trời đạp đất. Tôn Vũ trong bụng thầm nghĩ, nhưng nữ nhân thì phải dụ dỗ. Hắn trong lòng chợt động, đột nhiên nhớ lại,trong Tam quốc ở cái thế giới kia của mình, Lưu Bị và Công Tôn Toản là sư huynh đệ đồng môn, đều là môn hạ của đại nho Lô Thực . Tại thế giới này nói không chừng cũng là như thế.
Hắn thăm dò Công Tôn Toản: "Ngươi có biết một người gọi là Lưu Bị Lưu Huyền Đức không?"
Công Tôn Toản ôn nhu nói: "Biết, nàng là bạn đồng môn của ta, thế thì sao?"
Tôn Vũ vui mừng, chỉ cần các ngươi là đồng môn, vậy là tốt rồi. Hắn giả bộ khó xử nói với Trương Phi: "Trương cô nương, ta suy nghĩ một chút, có lẽ không nên đi chung với các ngươi. Đại quân Ô Hoàn đang truy sát chúng ta, nếu như chúng ta đi cùng các ngươi, sẽ mang phiền phức cho các người."
Hắn dừng một chút, lại nói: "Thay ta hỏi thăm tới đại tỷ Lưu Bị của ngươi, nói ta hay mặt nha hoàn cảm ơn nàng lần trước tặng cho một đôi giầy rơm." Hắn cố ý nói đông nói tây đem hai chữ Lưu Bị nói ra.
Quả nhiên, Công Tôn Toản nghe đến Lưu Bị, hai mắt sáng ngời. Nàng nhịn không được nói với Trương Phi: "Tỷ tỷ của ngươi gọi là Lưu Bị?"
Trương Phi ngạc nhiên nói: "Đúng vậy, gọi là Lưu Bị, thế nào? Ngươi biết nàng sao?"
Công Tôn Toản than thở: "Ta với nàng là bạn thâm giao, đáng tiếc nhiều năm không gặp mặt. Ngươi cũng thay ta hỏi thăm đại tỷ của ngươi. Ta và Tầm Chân bây giờ còn phải chạy trốn tiếp về hướng tây, hiện tại không thể gặp nàng rồi."
Trương Phi vừa nghe lời này, liền không thuận theo, lớn tiếng nói: "Ngươi là bạn thâm giao của đại tỷ ta?"
“Đúng vậy!”
"Ô Hoàn truy sát ngươi?"
“Đúng vậy!”
"Thật to gan, bọn giặc Ô Hoàn dám truy sát bạn thâm giao của đại tỷ!" Trương Phi giận dữ!
Công Tôn Toản: "..."
Trương Phi hét lên: "Các ngươi cùng đi theo ta vào trong rừng gặp đại tỷ. Hừ hừ, lũ giặc Ô Hoàn, bốn vạn quân thì thế nào. Cứ để bọn chúng tới, để cho bọn chúng xem bản lĩnh của Trương Phi ta!"
Công Tôn Toản không muốn liên lụy tới nàng, ra sức thoái thác. Trương Phi thì chết cũng không cho Công Tôn Toản bỏ đi, đưa tay vỗ “Bộp bộp” vào bộ ngực cao vút của mình nói: "Ngươi yên tâm, liên lụy không tới chúng ta đâu."
Hai người nói tới nói lui nửa ngày, Tôn Vũ chỉ đứng một bên nhìn trò vui.
Đúng lúc này,phía đông bắc vang lên tiếng vó ngựa ầm ầm. Ngay cả tiếng mưa to cũng bị âm thanh này lấn át. Kỵ binh Ô Hoàn cuối cùng đã đuổi kịp.
Chỉ thấy Trương Thuần và Khâu Lực Cư chạy ở phía trước, theo sau là vô số kỵ binh, tràn khắp mọi nơi.
Trương Phi quay đầu lại nhìn, hì hì, thật đúng là tới rồi. Nàng cầm trượng bát xà mâu trên tay, lớn tiếng nói: "Vị Công Tôn tỷ tỷ này, ngươi hãy xem ta giết bọn chúng người ngã ngựa đổ. Dám truy sát bằng hữu của tỷ ta, quả thực là buồn cười, phải giáo huấn bọn chúng một chút."
Công Tôn Toản khẩn trương nói: "Bọn chúng có bốn vạn người... Ngươi một mình làm sao được... Mau chạy đi..."
Trương Phi không để ý tới nàng, cắm đầu cắm cổ ghìm ngựa phóng về hướng đông bắc. Nàng nhẹ nhàng vung lên trượng bát xà mâu, đột nhiên một luồng ánh sáng màu vàng trên người nàng phóng ra. Đấu khí nhè nhẹ theo trong cơ thể nàng dấy lên, mưa tầm tã dính vào nàng lúc trước, giống như bị một bức tường khí không nhìn thấy ngăn trở, chảy xuống bên cạnh thân thể nàng.
Chùm ánh sáng màu vàng kia chậm rãi ngưng tụ trên đỉnh đầu nàng thành hai cái chữ lớn màu vàng óng — "Đấu thần!"
"Kim sắc!" Công Tôn Toản vừa nhìn thấy võ tướng kỹ của nàng, liền trợn mắt há mồm: " Võ tướng kỹ đỉnh cấp!"
Trương Phi quay đầu lại ha ha cười, lớn tiếng nói: "Xem ta đại phá Ô Hoàn một trận." Nàng vỗ cổ ngựa, chiến mã vọt về phía trước, ánh sáng màu vàng bao trùm cả người lẫn ngựa, kể cả trượng bát xà mâu. Hai chữ lớn "Đấu thần" trong màn mưa mờ mịt có vẻ đặc biệt chói mắt.
Lúc này đại quân Ô Hoàn đã cùng tiến tới một chỗ. Trương Cử chịu trọng thương đang theo phía sau đại vương Ô Hoàn “Di thiên tướng quân” Trương Thuần. Nàng nói với Trương Thuần: "Trong rừng đột nhiên có một thiếu nữ tên gọi Trương Phi chạy ra, ngay cả võ tướng kỹ cũng không dùng đã đâm ta bị thương rồi..."
Trương Thuần bĩu môi, không tin nói: "Điều này sao có thể? Người không cần võ tướng kỹ sao có thể là đối thủ của ngươi?"
Nói đến đây, nàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Trương Phi mang theo kim quang bao trùm vọt tới trước mặt nàng. Trước thế xông của nàng, ngay cả mưa to cũng giống như tự động tránh ra một côn đường.
"A? Kim sắc! Đấu thần!"
Trương Thuần kinh hãi!
Khâu Lực Cư kinh hãi!
Trương Cử kinh hãi!
Toàn quân Ô hoàn kinh hãi!
Trương Phi mang theo khí thế bài sơn đảo hải, vọt tới trước quân Ô Hoàn, hét lớn: "Ta là Yến nhân Trương Dực Đức, ai dám cùng ta quyết một trận tử chiến?"
Một tiếng rống lên, thanh âm giống như đao thương đâm vào người, đấu khí phá tan trời đất. Một luồng sát khí không cách nào nhìn thấy phá mưa mà tới. Đại quân Ô Hoàn nhất thời bị tiếng rống này làm chấn động người ngã ngựa đổ.
Chiến mã hí vang, binh lính gào thét. Trương Phi còn chưa ra tay, đại quân Ô Hoàn đã bắt đầu dao động.
"Chuyện này... Chuyện này sao có thể?" Trương Thuần bị dọa sốc. Nàng gỡ cung săn trên lưng xuống, hét lớn: "Thông báo tam quân. Quân địch chỉ có một người, sợ cái gì? Kẻ cả là võ tướng đỉnh cấp kim sắc, chúng ta có bốn vạn người cùng tiến lên, còn sợ nàng sao?"
Hồng quang trên thân Trương Thuần lóe lên, "Bôn xạ", bắn về phía Trương Phi. Lệnh kỳ vung lên, đại quân Ô Hoàn cố lấy hết dũng khí, phóng về hướng Trương Phi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.