Manh Phi Đãi Gả

Chương 45: Dạo chơi trên sông




Edit: Boringrain
Những người thân cận Bát hoàng tử đều biết rõ, hiện nay, phú viên thanh nhã yên tĩnh ở ngoại ô phía nam hoàng thành chính là nơi mà Bát hoàng tử thường xuyên lui tới nhất, bởi vì …phú viên này chính là nơi ở của Thất hoàng tử (phú: giao cho, viên: vườn, nơi ở, phú viên có thể hiểu là một tòa nhà được người khác ban tặng)
Con đường đá cuội dẫn tới một đình nghỉ mát, dưới đình có một ái ao, trong ao lại là một bầy thiên nga trắng tuyết đang bơi lội trong hồ nước trong xanh! Đây không phải là loại thiên nga bình thường, mà là tuyết nga vô cùng trân quý, cống phẩm của hoàng thất…Một dáng người đứng thẳng bên lan can, tay chắp sau lưng, khuôn mặt tĩnh lặng nhìn tuyết nga bơi lội trong hồ…
“Thất hoàng tử, bát hoàng tử tới.” Một người khác nhẹ nhàng đi tới, hướng người đang đứng bẩm báo, ánh mắt vô tình lại nhìn xuống tuyết nga trong hồ, lòng thầm nghĩ, những con tuyết nga này quả thực lông trắng như tuyết, đúng là vô cùng xinh đẹp. Nhưng mà thất hoàng tử cũng không cần ngày ngày ngắm chúng như vậy chứ? Lần nào cũng thế, chỉ cần hoàng hậu nương nương ban cho thứ gì, chủ tử đều có phản ứng bất thường như vây…
“Mời hắn trở về đi!” Thanh âm dễ nghe, lay động lòng người nhưng lại làm cho người ta có cảm giác xa xôi như tiếng vang từ một vực sâu truyền lại.
…………..
“Cái gì, thất ca không chịu gặp ta?” Một nam nhân mặc cẩm y tinh xảo hoa lệ, ngồi ung dung bắt chéo chân trên ghế, nhưng vừa nghe người hầu báo lại, khuôn mặt anh tuấn bỗng chốc trở nên khổ sở, ảo não nói với người vừa báo: “Ngươi giúp ta báo thêm một lần nữa được không?” Không thể nào, thất ca cũng quá keo kiệt, hắn chỉ là bắt làm thịt một con thiên nga mà thôi? Hắn muốn xem mùi vị của tuyết nga có phải khác biệt với thiên nga bình thường không? Hơn nữa, không phải còn tới 6 con sao! Thất ca cũng thật nhỏ mọn mà! Hoàng hậu ban cho thì thế nào chứ? Ai biết được bà ta đang nghĩ cái gì? Được rồi, hắn thừa nhận, hắn chính là hắn không thích hoàng hậu nương nương, ai bảo thất ca quan tâm hoàng hậu như vậy làm chi?
Cảnh Trúc cố gắng kiềm nén tiếng cười, bộ dạng của bát hoàng tử bây giờ thật không giống với lúc bình thường. Nghĩ đi nghĩ lại, ai kêu bát hoàng tử quản không được miệng mình làm chi, ăn gì không ăn, lại cứ muốn ăn tuyết nga do hoàng hậu ban tặng cho thất hoàng tử?
Nói ra cũng thật kỳ quái, hình như bát hoàng tử đối với hoàng hậu có định kiến gì đó? Mỗi lần hoàng hậu ban tặng thứ này thứ khác cho thất hoàng tử, thế nào bát hoàng tử cũng nổi giận. Lần trước là không cẩn thận làm bể nát mảnh ngọc phật, trước nữa không cẩn thận chém đứt một gốc hoa…
“Cảnh Trúc, ngươi đang cười bổn hoàng tử” Bộ dạng khổ não của Trữ Thiên Khang nhìn không khác gì bộ dạng của một oán phụ.
“Hì hì…Bát hoàng tử, nô tỳ không dám, ai bảo ngài làm cho chủ tử không vui chứ?”
“Ai…..Cũng không biết đến khi nào thất ca mới hết giận ta đây.” Không phải sau đó hắn đã bồi thường lại cho thất ca một con thiên nga rồi sao? Còn nhỏ mọn như vậy, Hoàng hậu nương nương ban cho thì sao chứ? Chẳng phải cũng là thiên nga cả sao?
“Bát hoàng tử, hôm nay ngài trở về đi, qua vài ngày nữa chủ tử bớt giận, tự nhiên sẽ gặp ngài thôi.” Nàng hầu hạ chủ tử lâu như vậy, biết rõ người cùng bát hoàng tử có tình cảm vô cùng đặc biệt, sẽ không thật sự tức giận bát hoàng tử! Có điều lần này bát hoàng tử hành động cũng hơi quá mức, tuyết nga do hoàng hậu nương nương ban tặng, ngài ấy bắt đi một con, còn nói ăn mất, báo hại chủ tử nghe xong vẫn lặng im không nói tiếng nào…
“Bổn hoàng tử đáng thương đành phải tự mình đi tìm vui vậy.” Thu hồi vẻ mặt ai oán, Trữ Thiên Khang đứng lên đi ra ngoài. Bây giờ, tình hình triều chính trên dưới đều vô cùng bất lợi cho thất ca, hắn cần phải đi đến phủ lão thừa tướng một chuyến. Nếu như có thể mời được ông ta tương trợ…
“Bát hoàng tử, chủ tử còn có một câu muốn nô tỳ nói lại với ngài.” Cảnh Trúc nhìn Trữ Thiên Khang, sắc mặt trở nên đứng đắn.
“Thất ca không trách ta đúng không?” Trữ Thiên Khang quay người lại, ánh mắt mong đợi nhìn Cảnh Trúc.
Cảnh Trúc lắc đầu: “Chủ tử muốn nô tỳ nói cho ngài, hai ngày nữa người sẽ hộ tống Hoàng hậu đi Ngọa Phật tự tĩnh dưỡng vài ngày.”
“Lại đi tĩnh dưỡng, chuyện này… Tam vương sắp vào kinh, thọ yến của Hoàng hậu cũng gần kề, bà ta lại có tâm tư đi tĩnh dưỡng” Bây giờ đang là thời điểm nhạy cảm, thất ca lại không khẩn trương chút nào, trái lại hắn mỗi ngày đều ăn không ngon, ngủ không yên! Có lúc hắn thực sự hoài nghi không biết trong đầu thất ca đang nghĩ cái gì, khiến hắn nhìn không thấu? Nhưng mà… Trữ Thiên Khang xin thề, mặc kệ thế nào, chỉ cần hắn còn ở đây, hắn vĩnh viễn che chở phía trước cho thất ca, quyết không để ai động đến thất ca, hơn nữa, ngôi vị hoàng đế của thất ca, lục ca đừng mong lấy được…
Trữ Thiên Khang mắt tóe ra lửa, nắm chặt tay tự nhủ với lòng.
Hiện giờ đang là lúc mấu chốt, phụ hoàng lại ân chuẩn cho Hoàng hậu đi tĩnh dưỡng? Còn đồng ý cho thất ca đi theo? Chuyện này… làm hắn thấy rất kỳ quái, phụ hoàng đang suy nghĩ cái gì?
“Chủ tử” Cảnh Trúc hướng về bóng lưng đứng thẳng như thân cây, cung kính bẩm báo.
“Bát hoàng tử đã trở về?” Hắn vẫn một mực chăm chú nhìn theo bóng những con thiên nga trong hồ, đầu cũng không hề quay lại, khuôn mặt hắn vẫn khuất sau bóng lưng đơn bạc kia.
“Dạ” Cảnh Trúc nhìn chủ tử đưa lưng về phía nàng, muốn nói lại thôi… Chủ tử nhìn chằm chằm vào bầy thiên nga này, rốt cuộc có gì bí ẩn chứ?
“Chuẩn bị hành lý, lần này ta muốn ở lại Ngọa Phật Tự vài ngày.” Thanh âm dễ nghe mang theo một tia thở dài, vang vọng bên trong lãm đình! (lãm: xem, đình: nơi nghỉ mát, lãm đình: nơi dừng chân để ngắm cảnh)
……………
Cây cỏ xanh tươi, hoa hồng khoe sắc, dòng sông phẳng lặng phản chiếu bầu trời quang đãng, mặt nước không một gợn sóng, trong xanh như ngọc, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ lướt qua như mơn trớn làn da người thiếu nữ, làm xuất hiện vài gợn sóng lăn tăn…Hàng liễu ven bờ theo gió đong đưa, tựa như cái quạt khổng lồ nhẹ nhàng phe phẩy dưới bầu trời mùa hạ. Xuân qua hạ đến, đã không còn cái ấm áp khiến lòng người thanh thản của mùa xuân, lại thêm vào chút nóng bức oi ả của trời hè… Trên sông, thuyền hoa du ngoạn lại càng nhiều.
Lúc này dưới bầu trời xanh lam, từng đám mây trắng lơ đãng trôi đi trong gió, êm ả khiến lòng người say sưa, Thủy Băng Ngọc thỉnh thoảng lại lén nhìn qua Thủy Băng Tuyền, hôm nay trời đẹp như vậy, thảo nào tam tỷ đồng ý dẫn nàng đi du sông (đi thuyền trên sông)…
“Oa, tam tỷ, tỷ xem kìa, thực là nhiều người quá!” Thủy Băng Ngọc nhìn cảnh người đứng tấp nập trên bờ sông, không khỏi giật mình! Này… Cũng thật là nhiều?
Thủy Băng Tuyền ngẩng đầu nhìn lên trời, ở cổ đại này, ngay đến bầu trời cũng đẹp như vậy? Màu lam trong xanh sáng sủa, mây trắng bồng bềnh như bông…
Cách đó không xa truyền lại thanh âm oanh oanh yến yến… Cảnh tượng này cũng khiến nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ!
“Hương Hàn, ngươi đi thuê một chiếc thuyền, chúng ta cũng đi du sông! Đúng rồi, chỉ cần một chiếc thuyền bình thường là được.” Thời tiết hôm nay quả thực rất thích hợp để du sông mà! Biết nhị phu nhân không ở phủ, Thủy Băng Ngọc thật là biết tận dụng thời cơ, chạy đến đòi nàng đi du sông? Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Thủy Băng Ngọc, nàng vậy mà cũng không nỡ cự tuyệt? Thủy Băng Tuyền tự giễu…
“Dạ, tiểu thư” Hương Hàn đáp lời, nhanh chóng cất bước đi về phía trước.
“Tam tỷ, ở đây có nhiều người như vậy, không biết chúng ta có thể thuê được thuyền hoa không? Thủy Băng Ngọc nhìn về phía trước, lo lắng nói. Nhiều người quá đi! Nàng còn tưởng rằng mình đi sớm chứ? Không ngờ tới đây lại thấy một đoàn người tấp nập trên sông.
Nàng hiếm lắm mới có dịp cùng Tam tỷ đi chơi! Nghĩ đến việc có thể không thuê được thuyền, khuôn mặt tuy cười nhưng hiện lên chút lo lắng… Sớm biết thế này nàng đã cho người đi thuê trước rồi, nhưng mà nàng cũng vừa biết mẫu thân không ở trong phủ nên mới dám đi tìm tam tỷ. Lần trước nàng cùng ca ca đi Đông Uyển về bị mẫu thân mắng một trận thê thảm.
Giữa sông, một chiếc thuyền hoa nhấp nhô trên mặt nước, Vân La Y xuất thần nhìn mặt sông, từ sau lần ở đệ nhị lâu, nàng cũng chưa từng gặp lại Lục hoàng tử!
Ở trong lòng chàng, nàng có chút địa vị nào không?
Còn có…Thủy Băng Tuyền! Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày đó, Trong lòng Vân La Y hiện lên xấu hổ cùng giận dữ không nói nên lời! Đối với nàng mà nói, đó là nỗi nhục nhã cả đời nàng!
“La Y, ngươi sao vậy?” giọng nói thanh thúy từ trong khoang thuyền vang lên. Người vừa lên tiếng chính là quận chúa Trữ Nùng Nhi, muội muội của Trữ Hy! Quần áo lụa mỏng màu vàng nhạt, gò má nhô cao phấp phới ánh hồng như quả đào, đôi mắt to tròn đen láy, trong suốt lấp lánh, đôi môi hồng nhuận ẩn hiện tia quật cường. Lúc này nàng đang lườm lườm liếc nhìn Vân La Y vẫn đang trầm mặc. La Y rốt cuộc bị sao vậy? Mấy ngày nay cũng không thấy La Y ra ngoài, hôm nay vất vả lắm mới kéo được La Y đi chơi, nhưng nàng ấy vẫn cư buồn buồn không vui? Rốt cuộc là làm sao đây? Tròng mắt lưu chuyển, A! Nàng biết rồi, La Y nhất định là đang nhớ tới Lục hoàng tử?
“Hì hì, La Y, Ta biết ngươi đang nghĩ gì rồi!” Nói rồi cười cười đưa mặt đến gần Vân La Y.
Đột nhiên một khuôn mặt phóng đại hiện ra trước mặt khiến Vân La Y cả kinh, giận dỗi liếc nhìn Trữ Nồng Nhi: “Vậy, ngươi nói xem ta đang nghĩ gì?” Đại ca nói chuyện xảy ra hôm đó, trừ bọn họ ra, cũng không có truyền ra ngoài! Trữ đại ca tính tình trầm mặc, kiệm lời, Trữ Nùng Nhi hẳn không có khả năng biết được?
“Hì hì, là đang nghĩ đến Lục hoàng tử của ngươi” Trữ Nùng Nhi cười hì hì, vẻ mặt tự đắc cho rằng mình đã đoán đúng, không ngờ sắc mặt Vân La Y lại càng buồn bã thêm!
“Sao vậy? Ngươi cãi nhau với Lục hoàng tử sao?” Nhìn bộ dạng của Vân La Y, hình như giữa nàng ấy và Lục hoàng tử đã xảy ra chuyện gì đó? Nhưng mà nàng cũng có nghe ai nói gì đâu? Trữ Nùng Nhi nghiêng đầu nghĩ ngợi.
“Không phải” Chỉ là nàng cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp Lục hoàng tử. Nàng bại dưới tay Thủy Băng Tuyền, trong lòng chàng sẽ nghĩ thế nào đây? Còn có…lỡ như chuyện này truyền ra ngoài, người đời sẽ nhìn nàng bằng con mắt gì đây?
“A…đó không phải là Thủy Băng Ngọc sao?” Ánh mắt lơ đãng lại vô tình nhìn thấy người ngồi trên chiếc thuyền cách đó không xa, sắc mặt Trữ Nùng Nhi chợt tối sầm lại.
Khang ca ca vậy mà lại chủ động cầu hồn với Thủy Băng ngọc, thực sự là khiến nàng tức chết mà. Hắn không biết nàng vẫn luôn thích hắn sao?
“Còn có ngu ngốc nữ nhân nữa? Ha ha, nàng ta rốt cuộc cũng dám ra đường rồi sao?” Tập trung nhìn kỹ, thấy người ngồi phía trước thuyền hoa, khuôn mặt Trữ Nùng Nhi lộ vẻ ngạo mạn bí hiểm. Gặp giữa đường, có thể không lên tiếng chào hỏi sao? Nghĩ vậy, liền nhanh chóng chui ra khỏi khoang thuyền, đứng ở đầu thuyền hai tay khoanh trước ngực…
Vân La Y vừa nghe thấy tên Thủy Băng Tuyền, giật mình một cái, chờ nàng phục hồi tinh thần, liền kêu lên: “Nùng nhi, đừng…”
Nhưng Trữ Nùng Nhi đã đứng trước khoang thuyền, lớn tiếng gọi: “Thủy tam tiểu thư, đã lâu không gặp!” Rồi xoay người hướng về phía thuyền phu phân phó: “Đưa thuyền đến gần thuyền đó cho ta”
“Dạ, quận chúa” Thuyền phu cung kính vâng lệnh.
Trữ Nùng Nhi từ nhỏ đã học võ, tuy rằng chỉ là vài ba miếng võ mèo quào, nhưng lúc này đứng trước khoang thuyền gọi to, cũng có thể khiến cho người người đang du sông thò đầu ra xem náo nhiệt…Thủy tam tiểu thư danh nổi như cồn, không ai không biết a…
Thủy Băng Tuyền khẽ hạ mắt, nhíu mi, tiếng gọi Thủy tam tiểu thư này là sợ người khác không nghe thấy sao? Chiếc thuyền này là thuê theo ý nàng, không có khoang thuyền, đưa mắt ra là có thể nhìn thấy sóng nước mênh mông, cho nên bọn nàng chỉ ngồi trên boong thuyền. Vì thế mà thanh âm kia cũng rõ ràng hơn!
“A…Là…Là Trữ quận chúa” Thủy Băng Ngọc theo hướng thanh âm truyền đến mà quay người lại, nhìn thấy người rồi thì sắc mặt kinh hoàng. Sao lại đụng phải nàng ta ở đây chứ? Thường ngày mẫu thân vẫn căn dặn nàng tránh xa Trữ Nùng Nhi, nhưng mà… hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào lại chạm mặt nàng ta?
“Tam…tam tỷ, chúng ta về đi!” Trữ Nùng Nhi cùng bát hoàng tử là thanh mai trúc mã, hơn nữa cũng đã sớm tỏ rõ tâm ý với bác hoàng tử. Người trong kinh thành ai mà không biết chứ? Nhưng nay hoàng thượng lại ban hôn cho nàng cùng bác hoàng tử, Trữ Nùng Nhi tỏ ra vô cùng oán giận nàng! Dù ở đâu cũng luôn kiếm nàng gây chuyện! Nàng lại không biết làm sao giải quyết mấy vấn đề này, cuối cùng mẫu thân bảo nàng chỗ nào có Trữ quận chúa thì tránh xa ra, không ngờ hôm nay lại vô tình đụng phải…
Thủy Băng Tuyền nhìn sắc mặt trắng bệch của Thủy Băng Ngọc, lại theo hướng Thủy Băng Ngọc đang nhìn, thấy một bóng dáng màu vàng nhạt, thuyền kia lại gần, nàng mới nhìn rõ được tướng mạo của người đó… Tuổi tác so với Thủy Băng Ngọc cũng tương đương, đôi mắt mở to tinh quái, lúc này trên mặt hiện lên ý cười bất hảo nhìn các nàng!
Trữ Nùng Nhi? Tuy là quận chúa được mang quốc họ, nhưng xuất thân của Thủy Băng Ngọc cũng không hề thua kém, nàng cần gì bày ra bộ mặt như thấy quỷ vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.