Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên

Chương 114:




Vợ vợ nhà ai lại không ngủ cùng nhau!
.
Sau lần thất bại đầu tiên, hai người nhanh chóng tổng kết nguyên nhân thất bại.
"Buồn quá, em cảm thấy hai chúng ta buồn quá đi mất." Thời Duyệt bê một chiếc bánh ga-tô đặt theo yêu cầu có giá hơn 900 tệ, lấy hai cái dĩa trong bộ đồ ăn có giá năm chữ số, giữ màu đen cho mình đưa màu trắng cho Hứa Ấu Diên, đặt bánh ga-tô lên bàn ăn trị giá sáu chữ số, nghiêm túc nói chuyện với Hứa Ấu Diên.
"Chúng ta chưa từng trải qua khoảng thời gian thảm như vậy, vậy nên vừa vào bối cảnh đã lập tức bị nghèo khó đẩy ngã. Nhưng không sao, thất bại một lần lần sau có kinh nghiệm. Lần này chúng ta phân tích kỹ nguyên nhân thất bại, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng vào trò chơi lần nữa, nhất định có thể tốt hơn lần đầu."
Hứa Ấu Diên nhìn Thời Duyệt khoác chiếc áo choàng vẫn để mác ngoài áo ngủ, khi đếm đến số 0 thứ tư, cô bật cười:
"Em sợ nghèo trong trò chơi, đang trả thù bằng cách tiêu tiền à?"
Thời Duyệt gật đầu đồng ý: "Bối cảnh của giai đoạn này quả thật có độc."
"Không phải em rủ chị đi yêu đương à, còn thề thốt hỏi chị có dám trải nghiệm thế giới chân thực với em không. Kết quả thì sao?" Hứa Ấu Diên chống cằm nhìn Thời Duyệt, cười nói, "Là chỉ số nhịp tim của ai rơi xuống dưới 50 trước?"
Nhắc đến chuyện này, Thời Duyệt lập tức nhảy dựng: "Không thể trách em được, ngày nào em cũng phải chen lấn trên tàu điện ngầm mệt như chó để đi làm, còn bị lão sếp thiểu năng bóc lột. Muốn nhảy việc, vậy mà không có chức năng đấy? Ủa?! Hôm qua em đến thẳng nhóm nội dung chủ đề tình yêu, hỏi người đứng đầu của bọn họ vì sao không có tính năng nhảy việc. Người ta nói, tính năng nhảy việc sẽ trực tiếp bị khóa với người chơi có chỉ số thông minh trên 160, phòng ngừa người chơi không trải nghiệm được mùi vị của hiện thực trong trò chơi."
Hứa Ấu Diên: "Để chị phiên dịch cho em, là sợ em có thể sống tốt trong trò chơi."
"Được rồi, người ta nói cũng đúng, quả thật ban đầu em cũng thiết kế như vậy..." Thời Duyệt nói đến chuyện này, đầu gối khẽ đau, cảm thấy tất cả ám khí mình tung ra đều có chức năng bay vòng về.
Tất cả hình thức trò chơi ban đầu của Phòng Bí Mật đều do Thời Duyệt làm độc lập, hầu như là nghĩ đến những việc có khả năng nâng cao tình cảm của hai người trong trường hợp được chơi cùng Hứa Ấu Diên, có thể dễ dàng lừa được Hứa Ấu Diên về.
Giai đoạn thứ ba của chủ đề tình yêu là một quân bài vô cùng quan trọng, gian khổ đối với mỗi người đều là cách để tôi luyện, sống nương tựa vào nhau trong cuộc đời trắc trở mà chân thực, là một trải nghiệm được nâng cấp sau thời gian lăn lộn trong bối cảnh hư cấu.
Thời Duyệt tin rằng hai người có thể cùng nhau kiên trì vượt qua những năm tháng gian khổ, sẽ càng hiểu được cách trân trọng nhau hơn, cũng càng có khả năng ở bên nhau lâu dài.
Thời Duyệt biết ý tưởng của mình chắc chắn đúng, thế nhưng không ngờ chính cửa ải này đã nấu nhừ mình trước.
Vốn tưởng rằng chỉ phải chịu chút khổ mà thôi, không là gì đối với cô, dù sao cũng là một cách để tôi luyện trong cuộc sống này.
Ai có thể ngờ, cô lại đánh giá cao khả năng chịu khổ của mình và sự tàn phá tinh thần từ những trắc trở gặp phải.
Ngay cả niềm hạnh phúc cơ bản nhất, tâm trạng yêu tự nhiên nhất, cũng không còn.
Một chút chuyện lông gà vỏ tỏi cũng có thể làm chỉ số nhịp tim rơi xuống, từ đó gây ra phản ứng dây chuyền đối với đồng đội, màn chơi kết thúc.
"Lần này em định làm gi?" Hứa Ấu Diên hỏi, "Em có cách gì hay không?"
Thời Duyệt ăn bánh ga-tô, cảm nhận niềm sung sướng đến từ hương vị ngọt ngào mềm mịn: "Cách thì có, chỉ sợ..."
"Chỉ sợ chị không đồng ý? Vậy thì pass, lại nghĩ cách khác."
"Hả? Nhất định phải từ chối em nhanh như vậy?"
Hứa Ấu Diên cười hà hà: "Chị còn không biết em à."
Thời Duyệt nuốt bánh, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Ở thời điểm cơm no áo ấm, phần lớn thời gian người ta đều cảm thấy vui vẻ, mà chỉ khi vui vẻ mới có thể có đủ kiên nhẫn, mới có thể làm người tốt.
Thời Duyệt hoàn toàn không ngại tiếp tục đấu võ miệng với Hứa Ấu Diên: "Nhưng quan trọng nhất trong bối cảnh này là chỉ số nhịp tim mà Hứa Ấu Diên, chỉ cần có thể giữ vững chỉ số nhịp tim, biện pháp là vấn đề sao? Hở? Hay chị cảm thấy chị có cách tốt hơn để duy trì chỉ số nhịp tim? Lần thứ nhất vừa rồi chúng ta đã đi theo nội dung cốt truyện, mệt thành giẻ lau cuối cùng cũng sụp đổ, không phải sao? Không cần em nhắc lại chứ, giai đoạn này chỉ còn ba cơ hội, nếu dùng hết ba cơ hội, chúng ta sẽ thất bại, không có cơ hội làm lại. Mà lần trước, chúng ta chỉ sống với nhau được ba tháng."
Chỉ mới ba tháng cô và Thời Duyệt đã thất bại, thời gian ngắn hơn các cô đoán, vốn dĩ còn tưởng rằng sẽ cố gắng được vài năm.
Hứa Ấu Diên vẫn đang ở kia nghĩ, Thời Duyệt đã ăn hết sạch bánh ga-tô, không để dành cho chị!
Thời Duyệt đã quyết tâm, dù bây giờ Hứa Ấu Diên có đồng ý hay không, khi vào trong trò chơi cô nên làm thế nào thì sẽ làm thế đấy.
Vợ vợ nhà ai lại không ngủ cùng nhau! Hả?
"Ừ..."
Ngay khi nội tâm Thời Duyệt đã xoáy thành một cơn lốc dữ dội, Hứa Ấu Diên lặng lẽ cho cô một ánh mắt.
Thời Duyệt: "?"
"Vậy em, mấy lần?"
Đột nhiên bị hỏi, Thời Duyệt bối rối: "Cái gì mấy lần?"
"Lần trước chị Huệ người ta nói một đêm bảy lần, em nói em có thể làm nhiều hơn." Hứa Ấu Diên nói, "Có phải chị nên tập thể dục trước khi vào trò chơi không?"
Thời Duyệt nhìn Hứa Ấu Diên, vẫn cứng đơ.
"Gì thế." Hứa Ấu Diên hơi bực trước ánh nhìn của em, ném một cái gối ôm qua, "Muốn cười chị đúng không? Còn không phải chính em đề nghị à! Đừng nói điều em vừa nghĩ không phải là chuyện này!"
Thời Duyệt tiếp được gối ôm, cảm thán: "Xem ra Ấu Diên của chúng ta cực kì chờ mong, em chỉ nói bừa cũng nhớ kỹ."
Hứa Ấu Diên nào không biết thói gài bẫy của Thời Duyệt? Lần nào cũng bị trêu, về sau phải lập uy trước mặt nhóc con thế nào đây?
Hứa Ấu Diên "ồ" một tiếng: "Thì ra chỉ là nói bừa, vậy mà chị tưởng thật."
Thời Duyệt: "!"
"Được rồi." Hứa Ấu Diên ngắm nhìn bộ móng được cắt tỉa sáng lóa, "Em nói bừa, chị nghe bừa, đừng coi là thật."
Thời Duyệt "vèo" một cái đến gần, hết sức nghiêm túc nói từng chữ một: "Hứa Ấu Diên, chị sẽ phải trả giá cho tất cả những gì chị nói ngày hôm nay."
Hứa Ấu Diên: "Được, chị đã chuẩn bị giá lớn, xem khi nào em cho chị trả."
Hứa Ấu Diên hết cách, để động viên Thời Duyệt cố gắng, cũng để có thể thuận lợi duy trì chỉ số nhịp tim còn qua ải trò chơi, mặt già cũng phải vứt đi.
Lúc đó Hứa Ấu Diên chỉ muốn Thời Duyệt phấn chấn lên, lần sau vào trò chơi, xác suất qua ải suôn sẻ sẽ cao hơn.
Lần đầu tiên nhận được lời mời từ Hứa Ấu Diên, cả người Thời Duyệt như được chích máu gà*, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, nắm được thời gian liền tập thể dục. Buổi tối ở nhà chưa chạy mười cây số thì chưa ngủ, làm đủ các bài tập nào thì nâng tạ, nào thì tán thủ...thậm chí Thời Duyệt còn mời huấn luyện viên cá nhân về nhà, một giờ sáng vẫn vung dây thừng tập, dây thừng tập 20 kilôgam, Thời Duyệt vung đến kêu vù vù.
Đã tắm sạch sẽ thơm tho, Hứa Ấu Diên nấp ngoài cửa phòng tập nhìn vào trong, nhìn đường nét cơ bắp vô cùng rắn chắc lấp ló qua áo ba lỗ và quần đùi, đường cong sau lưng tuyệt đẹp, cơ bụng phập phồng theo mỗi lần em ra lực, khiến người ta hoàn toàn không dời mắt nổi.
Mồ hôi túa ra theo động tác vung dây thừng, ánh mắt chăm chú chìm trong kiên định và hoang dã, hoàn toàn là một con báo nhỏ sắc sảo và tràn đầy năng lượng.
Hứa Ấu Diên nhìn đến ngẩn người, cổ họng vô thức trở nên khô khốc.
Trong lúc vận động, Thời Duyệt đã đốt cháy tất cả không khí xung quanh Hứa Ấu Diên, khiến cô thở chậm lại, khuôn mặt cũng nóng lên vì khô.
Hormones gợi cảm toát ra từ khắp cơ thể Thời Duyệt, khiến Hứa Ấu Diên hoàn toàn không thể nhìn đi nơi khác.
Em không giống như trong trò chơi, không giống bất kì nhân vật nào em đã từng dùng trong trò chơi.
Thời Duyệt tập thể dục ở nhà, đến công ty tranh thủ lúc nghỉ trưa cũng phải chạy năm cây số, tắm qua rồi lại ra họp.
Thời Duyệt đứng từ đầu đến cuối buổi họp, sau cuộc họp, Tiểu Teddy đến phòng làm việc của cô đưa tài liệu, nhìn vào từ ô cửa sổ không đóng kín, thấy Thời Duyệt đang nhiệt tình gập bụng trên đệm yoga, Tiểu Teddy suýt nữa rớt cằm.
Lại đến giao báo cáo một lần nữa, tổng giám đốc Thời lại đang plank. Tiểu Teddy đứng ngoài cửa đợi hơn một phút, muốn đợi sếp dừng lại mới đi vào, ai ngờ sếp hoàn toàn không có ý dừng lại.
Tổng giám đốc Thời đang tu luyện tuyệt thế thần công gì đây?
Rốt cuộc một cuối tuần nữa đến, từ ngón chân đến ngọn tóc đều có vẻ sáng láng, Thời Duyệt mang trạng thái tốt nhất nghênh đón thử thách một lần nữa.
Nhìn vào đôi mắt sáng mở to như muốn phun ra lửa của Thời Duyệt, Hứa Ấu Diên hơi sợ:
"Tổng giám đốc Thời, điểm gì của em cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt lắm, quá tích cực rồi."
Hai mắt Thời Duyệt sáng như sói: "Bây giờ muốn đầu hàng cũng không kịp nữa rồi."
Hứa Ấu Diên phát hiện mình không thể trêu chọc Thời Duyệt, Thời Duyệt là người được NAC cho điểm cao nhất hiện nay, cộng thêm trẻ tuổi lại năng động, việc gì cũng vừa học liền biết, còn rất biết cách nắm bắt những điểm quan trọng để học tốt nhất.
Đáng sợ nhất, cơ thể gốc của Thời Duyệt vẫn là xử nữ.
Mấy lần trong trò chơi cùng lắm chỉ xem như kinh nghiệm, cũng không thể coi là cảm giác thật.
Vì thế mỗi lần trong trò chơi, Thời Duyệt đều dùng sự chân thành dành cho lần đầu.
Đôi khi từ một vài chi tiết cố chấp có thể nhìn thấy sự giả vờ từng trải của em rất đáng yêu và non nớt, nhưng phần lớn thời gian Thời Duyệt đều rất nhiệt tình, nhiệt huyết bắn ra bốn phía, vô cùng tích cực.
Nói có thể làm nhiều hơn, nhất định phải làm nhiều hơn.
Trước kia Hứa Ấu Diên cảm thấy ngoại trừ công việc, không chuyện gì có thể làm cô thức suốt đêm.
Không ngờ giờ đây lại có thêm một việc.
Trước kia cứ ngỡ mình không có cảm giác gì đối với chuyện giường chiếu.
Không ngờ chỉ là chưa gặp được Thời Duyệt.
Trước kia quả thật chỉ cho rằng Giang Uẩn ba hoa, một đêm sao có thể làm bảy lần? Chỉ riêng tư thế cũng phải nghĩ đến nát óc được chứ? Lật qua lật lại chơi xiếc cũng được?
Không ngờ bảy lần vẫn chưa phải cực hạn, Thời Duyệt là một người theo đuổi đỉnh cao ở mọi phương diện.
Tiếp nữa, là kết quả của việc trêu chọc Thời Duyệt nhưng không thể vãn hồi mà Hứa Ấu Diên rút ra được sau khi tự mình khảo nghiệm
Cuối cùng Hứa Ấu Diên thật sự không chịu nổi bắt đầu xin tha, vốn tưởng rằng như vậy có thể trốn được một kiếp.
Thế nhưng lời xin tha vừa thốt lên, Thời Duyệt giống như bị bấm một cái nút kỳ lạ, càng phấn khích hơn, đỡ Hứa Ấu Diên để chị ngồi vào trong lòng mình, ôm chị mặt đối mặt, tiếp tục hôn nồng nhiệt...
Hứa Ấu Diên không biết có phải mình đang khóc, hay khoan khoái đến không chịu nổi, cũng có lẽ là cảm thấy Thời Duyệt quá đáng ghét, tóm lại là cắn mạnh vào vai Thời Duyệt không buông.
Thời Duyệt cũng không sợ đau, điểm hưng phấn nằm trên khắp cơ thể, bấm bừa một cái cũng có thể làm cô hăng hái gấp một trăm lần, chưa kể còn được hưởng thụ giọng nói vụn vỡ xin tha của Hứa Ấu Diên, xin tha không được lại vừa giận vừa thương cắn mình.
Tóc Thời Duyệt đã bị mồ hôi thấm ướt, dán trên gò má, cô nâng khuôn mặt đã gần như hóa thành một vũng nước của Hứa Ấu Diên, ngắm nhìn chị thật kỹ dưới ánh trăng.
"Đừng." Hứa Ấu Diên không muốn Thời Duyệt nhìn thấy rõ khuôn mặt mê tình của mình, muốn né tránh.
Thời Duyệt nào chịu, tiếp tục đuổi theo hôn chị.
Hứa Ấu Diên muốn thoát khỏi tư thế này, chỉ là Thời Duyệt đã sớm nhận ra, chỉ tư thế này mới làm cô thích nhất...
Rèm cửa cản sáng siêu kém hoàn toàn không thể ngăn cách ánh mặt trời ở bên ngoài, trời vừa hửng sáng, Hứa Ấu Diên đã tỉnh.
Thật ra cô chưa ngủ được bao lâu, đúng bốn mươi phút trước Thời Duyệt mới buông tha cho cô.
Cơ thể rã rời được người ở sau cẩn thận ôm, Hứa Ấu Diên quay đầu nhìn, thấy Thời Duyệt vẫn nhắm mắt, tưởng rằng em vẫn đang ngủ, không ngờ em bỗng lại gần, hôn mình.
"Em cũng dậy rồi? Còn chưa mở mắt đã làm bậy." Hứa Ấu Diên khẽ mỉm cười, khép đôi mắt đau nhức, yên ổn hưởng thụ vòng tay của Thời Duyệt.
"Ừ. Lát nữa em phải ra ngoài."
"Ra ngoài?" Hứa Ấu Diên thoáng ngạc nhiên, "Hôm nay không phải là cuối tuần sao?"
"Là cuối tuần, nhưng em phải tăng ca. Còn nhớ lão sếp đáng ghét của em không? Trên nhật trình viết hắn yêu cầu em hôm nay phải tăng ca. Không có cách nào." Thời Duyệt nói, "Đừng lo, trạng thái của em không tệ, cố gắng một ngày không sao."
Thời Duyệt khẽ duỗi người, rời giường.
Nhìn chỉ số nhịp tim của Hứa Ấu Diên vẫn là 99+, khá thỏa mãn.
"Lần này để xem bí phương độc nhất vô nhị có thể đưa chúng ta tốt nghiệp thuận lợi được không."
Lý tưởng rất đẹp, đáng tiếc thực tế tàn khốc hơn.
Giao lưu tình cảm trên giường là việc không thể thiếu đối với đôi vợ vợ trẻ, là việc tất cả các cặp đôi đều không thể không làm.
Có điều đây cũng là việc tiêu hao rất nhiều thể lực.
Nhất là với Thời Duyệt 29 tuổi trong trò chơi.
Thời Duyệt đã đánh giá cao thể lực của nhân vật, trên thực tế ngày hôm đó từ khi bắt đầu tăng ca, cô hầu như đều ngủ gật trong văn phòng, cả người đau nhức không nói, công việc chồng chất, bị lão sếp quát mắng nghiêm khắc một trận, hơn nữa trừ sạch lương tăng ca.
Tinh thần uể oải ảnh hưởng rất nhiều đến thể lực của nhân vật, Thời Duyệt về nhà việc gì cũng không muốn làm, ngay cả cơm cũng không muốn ăn, ngã đầu nằm ngủ.
Không cần nói đến giao lưu tình cảm với vợ trên giường.
Hứa Ấu Diên phát hiện điều này, bắt đầu kiểm soát thời gian và tần suất chuyện giường chiếu.
Mỗi lần chỉ số nhịp tim giảm xuống vì những việc vặt vãnh trong cuộc sống nghèo khó và chán nản, nhân vật cũng cảm thấy ít hứng thú với việc làm tình. Dù người chơi có cưỡng ép nhân vật làm, cuối cùng cũng sẽ kết thúc bằng thất bại, kết quả càng khó chịu hơn là chỉ số nhịp tim rơi xuống không ngừng, khiến các cô sợ không dám tiếp tục làm bừa.
Tâm trạng tiêu cực khiến hai người làm việc gì cũng không ổn, khổ sở duy trì thời gian một năm trong trò chơi, cuối cùng vẫn lại thất bại vì sự kiện đáng sợ như thiên thạch đụng địa cầu, Thời Duyệt bị giảm biên chế.
Lại dành thêm vài ngày để điều chỉnh trạng thái, thấy tháng tư sắp tới, thời hạn kết thúc vòng loại cũng càng đến gần, hai cô mới bắt đầu chính thức căng thẳng.
Vào trò chơi một lần nữa, đã có kinh nghiệm từ hai lần trước, lần này hai người duy trì được ba năm.
Nhưng lần thứ ba vẫn thất bại.
Vì con mất.
Dù rằng Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đã dốc hết tất cả để chữa trị cho con, thậm chí thế chấp nhà, nhưng cuối cùng vẫn không thể cứu đứa bé ốm yếu nhiều bệnh trở về.
Trong tay không có tiền, mua một ngôi mộ vô cùng nhỏ, vị trí cũng không tốt, chôn cất em bé ở đó.
Con gái qua đời khiến người nội trợ gia đình Hứa Ấu Diên mất tất cả mục tiêu trong cuộc sống. Khi phát hiện chỉ số nhịp tim của chị rơi xuống, Thời Duyệt nôn nóng vội ôm chặt chị, dùng vòng tay làm tiêu tan nỗi đau khổ của chị.
Nhưng không thể thành công.
Hai người đã cùng đi đến đáy vực của cuộc đời, thấy nhau chán ghét, ngay cả cái ôm từ nhân vật của Thời Duyệt cũng có vẻ rất qua loa, không thể cứu vãn bất cứ điều gì.
Thất bại, thất bại, thất bại.
Hứa Ấu Diên chưa từng gặp trắc trở đáng sợ thế này trong thế giới trò chơi.
Thấy hạn cuối của vòng loại sắp đến, mà hai cô cũng chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng, trước khi có thể nghĩ ra biện pháp khả thi, hai cô không dám lại tùy tiện mạo hiểm.
Thất bại trong trò chơi dẫn đến tâm trạng tiêu cực, thậm chí sự chán nản của nhân vật cũng lây nhiễm cho chính Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên ngoài đời.
Sau khi Hứa Ấu Diên kể hết câu chuyện đã lược bỏ vài chi tiết, nhóm bạn bè trong izakaya đều cau mày, suy ngẫm về trò chơi này, có lẽ cũng nhìn thấy vấn đề trong cuộc sống của chính mình từ trò chơi ấy.
Hứa Ấu Diên kể xong cũng cảm thấy khá hơn phần nào, ít nhất đã giãi bày tất cả tâm trạng tồi tệ, thoải mái hơn rất nhiều.
Cô cảm thấy bối cảnh cuối cùng của chủ đề tình yêu không chỉ là tình yêu chân thật, mà càng là cuộc sống chân thực của con người.
Không ai có thể nói rằng mình sẽ không gặp khó khăn cả đời, nếu một ngày nào đó cô và Thời Duyệt mất đi tất cả những gì hiện có, mang gánh nặng có một đứa con bệnh tật, hoặc biến thành gánh nặng của nhau, liệu hai cô còn có thể sống cùng nhau nữa không?
Bối cảnh này mô phỏng những khó khăn dành riêng cho hai cô, mà hai cô tạm thời vẫn chưa thể tìm ra cách giải quyết vấn đề.
Vẫn chưa tìm được ý nghĩa cuối cùng của cuộc sống, thậm chí những người bạn tốt thường ngày luôn tự xưng là chị là cô, cũng không giải được.
Hứa Ấu Diên định sẽ tìm một người bạn lớn tuổi hơn để trò chuyện.
"Bố, tối nay bố có rảnh không?"
Hứa Ấu Diên gọi cho Hứa Nghị Thụ.
"Con bé này, với con bố luôn luôn rảnh. Mấy giờ con và Tiểu Thời đến? Bố làm đồ ăn ngon cho các con."
Hứa Ấu Diên nói: "Chỉ có con đến."
Hứa Nghị Thụ ngẩn người, nhưng cũng không hỏi tiếp, vẫn cười nói: "Được, con gái bố thích ăn gì bố đều biết, con mang theo miệng đến là được."
Khi Hứa Ấu Diên đến biệt thự số sáu Nam Giang, Hứa Nghị Thụ đã chuẩn bị cả bàn đồ ăn phong phú khiến Hứa Ấu Diên hoảng sợ, tất cả đều là những món cô thích.
"Gì thế này? Bố già muốn làm con gái bố bội thực đến chết sao!" Hứa Ấu Diên reo hò lập tức chạy đi lấy đũa, bị Hứa Nghị Thụ đánh lui:
"Rửa tay rửa tay!"
Hứa Ấu Diên nhanh chóng đi rửa tay rồi ra ngoài, hai bố con ngồi xuống đối diện nhau.
Hứa Ấu Diên càng ăn càng thích. Thấy con gái không có vẻ muốn nói chuyện nhưng tâm trạng còn ổn, Hứa Nghị Thụ vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Định hỏi thử, Hứa Ấu Diên lại múc một thìa gạch cua xào mỡ, "a" một tiếng, ăn vài miếng cơm trộn thơm phức mới bắt đầu kể về những khó khăn mình và Thời Duyệt gặp phải trong trò chơi.
Nghe xong, Hứa Nghị Thụ chép miệng, dựa vào ghế:
"Bố còn tưởng con và Tiểu Thời làm sao, hóa ra là chơi game không thắng!"
"Đấy không phải trò chơi bình thường, mà liên quan đến chuyện hệ trọng con có thể đứng dậy được hay không. Được rồi, nói nhiều với bố cũng vô ích, con chỉ muốn biết..." Nói đến đây, Hứa Ấu Diên nuốt hết thức ăn, thậm chí lau miệng sạch sẽ, vô cùng nghiêm túc hỏi Hứa Nghị Thụ.
"Trước kia từ khi mẹ con ngã bệnh đến lúc ra đi, bố say rồi lại tỉnh, bố đã vượt qua khoảng thời gian đó thế nào?" Hứa Ấu Diên nói, "Không giấu gì bố, chỉ là trong trò chơi có một số việc khiến con không chịu nổi, đừng nói nếu những việc ấy xảy ra ngoài đời thực."
"Thì ra con chạy về đây là muốn bố nấu cho ít súp gà."
Hứa Ấu Diên cười khà khà: "Chắc chắn rồi, truyền thống lâu đời tốt đẹp của nhà họ Hứa."
Đã lâu Hứa Nghị Thụ không hút thuốc, thậm chí có thể nói là chỉ cần con gái ở đây, ông sẽ không bao giờ hút thuốc.
Nhưng nhắc đến chuyện của người vợ đã khuất, cảm xúc của Hứa Nghị Thụ thoáng dâng lên, hỏi Hứa Ấu Diên có thể cho bố hút một điếu thuốc được không.
"Đương nhiên là được ạ. Nhưng bố, nếu như bố không muốn nói, vậy đừng..."
Hứa Nghị Thụ cười lắc đầu: "Nói chứ, không có gì không thể nói, dù bố không nói, chuyện cũng sẽ không thay đổi. Mẹ con đã không còn ở đây. Dù bố luôn trốn tránh không nhắc đến, bà ấy cũng sẽ không trở về. Trước đây quả thật bố muốn lảng tránh chuyện này, thậm chí uống rượu cả ngày, cảm thấy khi say sẽ có thể nghĩ về chuyện đó ít hơn, có thể quên đi nỗi đau khổ. Kết quả thì sao, tỉnh lại, vẫn nhớ rõ tất cả, không quên nỗi đau ấy, lại gây phiền phức cho con. Khoảng thời gian đó chắc con thấy bố rất phiền."
Hứa Ấu Diên cười khúc khích.
Hứa Nghị Thụ thở dài: "Không có cách nào để quên sự thật bà ấy đã đi, đương nhiên bố biết. Có thể tạm thời trốn tránh một lát cũng tốt. Nhưng sau đó bố phát hiện đều vô ích, cuối cùng bố vẫn phải đối mặt với chuyện này, hơn nữa phải đối mặt một mình."
Dù hạnh phúc hay đau khổ, dù có gia đình và có con với với người yêu, chỉ cần đến với trần gian, không ai có thể thay thế mình đảm trách.
Rốt cuộc mọi việc đều cần chính bản thân tiếp thu, giây phút cuối cùng đối mặt với cái chết, bản thân cũng phải tự tiến lên.
Không chỉ có người yêu, hay mẹ, trên đời này có rất nhiều thứ là duy nhất.
Mối tình đầu duy nhất, thanh xuân duy nhất, cuộc đời duy nhất...
Cuộc sống là một cuộc hành trình không thể quay đầu lại, dù đi đến con đường như thế nào, chỉ cần tiến lên trước một bước, con đường phía sau sẽ cách xa một bước.
Người thương duy nhất sẽ ra đi, người ở lại đau khổ cũng sẽ có một ngày như vậy, giã từ cuộc sống này.
Người giàu nghị lực nhất trong lịch sử, người khai phá vùng đất rộng lớn nhất, người đẹp nghiêng thành nhất tài hoa tuyệt vời nhất, ai ai cũng đi những đường đời khác nhau, nhưng cuối cùng đều sẽ rơi vào vực sâu giống nhau, không ai có thể chạy thoát khỏi kết cục về làm cát bụi.
Hứa Nghị Thụ nói: "Khi bố còn trẻ...cũng không hẳn là trẻ lắm, khoảng bốn mươi tuổi, thật ra vẫn chưa có tiền đồ gì. Ngày nào cũng chạy đến viện nghiên cứu, nhưng vẫn luôn âm thầm vô danh. Bố hoài nghi liệu đời này mình có thể làm thành việc mình cần làm không, này nào cũng bị mây đen ngờ vực che phủ, thật ra chán nản lắm. May mắn thay, mẹ con luôn ở bên bố, khuyên nhủ bố."
Hứa Ấu Diên hỏi: "Mẹ con khuyên nhủ bố như thế nào?"
"Chủ yếu là liệt kê rất nhiều nhà khoa học từng bỏ ra rất nhiều công sức nhưng cuối cùng vẫn không thể thành công, thậm chí cả đời cũng không được ai biết đến. Nói với bố không sao, nhiều thiên tài cũng thất bại, nói gì đến bố?"
Hứa Ấu Diên cười lớn, Hứa Nghị Thụ nhớ lại chuyện này cũng vừa lắc đầu vừa cười: "Không an ủi thì thôi, an ủi lại càng vô vọng hơn, cứ thế cả đời sao? Thật ra cũng thoải mái hơn rất nhiều. Ăn ngon ngủ yên, tóc cũng đỡ rụng."
Hứa Ấu Diên: "Chậc, lẽ nào là niềm vui của người vô dụng?"
"Không sai, làm người vô dụng rất hạnh phúc, không có lý tưởng nên không cần lo sợ thất bại. Không có áp lực đội trên đầu, coi tất cả những chuyện cần làm không phải nhiệm vụ mà là thú vui, ôm tâm trạng 'không thành công cũng không khó chịu, chỉ cần làm hết sức', kết quả cuối cùng con cũng biết đấy."
Hứa Ấu Diên: "Vâng, bố đã thành công. Con vẫn nhớ trưa ngày hôm đó bố về nhà nhảy tưng tưng, ôm mẹ con hôn, khi đó con mới mười tuổi, làm con sợ hết hồn."
"Không sai không sai, chính là lần đó. Về sau bố và mẹ con luôn giữ tinh thần đó, cố gắng nhưng không ép mình. Ngay cả khi con come out, mẹ con cũng căng thẳng mờ mịt một thời gian, nhưng rồi cũng nhanh chóng buông bỏ. Đó là tâm thế hài lòng mà nhà chúng ta vẫn luôn giữ vững. Ấu Diên, thật ra bố nghĩ con phải hiểu rất rõ. Con đã trải qua tuổi thơ bình thường và tuổi thanh xuân một bước lên trời, mà tất cả hiện giờ đã trở thành tài sản lớn hơn của con."
"Khó khăn trước mắt tất nhiên là khó khăn, nhưng tôi luyện một trái tim có thể làm mình vui vẻ bất cứ lúc nào và tuyệt đối không đối xử tệ bạc với bản thân, mới là điều quan trọng nhất. Vào lúc chật vật, hãy hít sâu, bình tĩnh lại, sau đó thử đặt việc khó khăn vào vũ trụ to lớn của con để nhìn, nó liền nhỏ đi, trở nên ít quan trọng hơn."
Hít sâu, mỉm cười, nghĩ về vũ trụ.
Hứa Ấu Diên thử làm vậy, đến khi mở mắt ra, cô mới phát hiện, Hứa Nghị Thụ cũng không hút thuốc.
Bố đã không cần thuốc nữa rồi.
**
"Em có bằng lòng thử một lần nữa với chị không?"
Hứa Ấu Diên nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ của Thời Duyệt, cẩn thận cất tiếng hỏi.
Thời Duyệt nhìn chị, thoáng chần chừ:
"Chị đã nghĩ kỹ sách lược mới chưa?"
Hứa Ấu Diên biết ba lần thất bại trước đã để lại chút ám ảnh cho Thời Duyệt, cũng giáng một đòn nặng nề vào người luôn thuận buồm xuôi gió chưa từng chịu chua xót khổ sở vì thất bại như em.
Hứa Ấu Diên nói với em những lời trong cuộc trò chuyện cùng Hứa Nghị Thụ.
"Thời Duyệt, chị biết là rất khó, nhưng dù khó khăn, chị cũng muốn vượt qua cùng em." Hứa Ấu Diên chân thành nói, "Tin chị một lần cuối, được không. Dù không thành công cũng không sao. Chị càng muốn biết rõ, chị và em cuối cùng có thể đi đến đâu."
Những lời này đã khơi dậy ý chí chiến đấu của Thời Duyệt một lần nữa.
Sao Thời Duyệt có thể chống lại Hứa Ấu Diên.
Cô không thể từ bỏ Hứa Ấu Diên.
"Hít sâu, mỉm cười, nghĩ về vũ trụ."
Chỉ còn một cơ hội cuối cùng, trước khi vào trò chơi, hai cô đã sắp xếp lại các điểm chính một lần, ôm tinh thần tráng sĩ chặt tay* bước vào trò chơi, củng cố ý chí, dù lần này có chuyện gì xảy ra cũng sẽ mỉm cười đối mặt, tuyệt đối không ưu sầu không oán trách.
Đăng nhập vào trò chơi, lần đầu gặp nhau, hai người cùng nở nụ cười.
Không thành vấn đề, lần này nhất định sẽ qua.
Đi lấy thuốc cho con trở lại, trời đổ mưa to, không gọi được xe, ứng dụng cho thấy hiện tại đang có 124 người xếp hàng.
Đứng ở ven đường dầm mưa ướt sũng, trời nhất định còn phải nổi gió lạnh.
Bà nó đây là bão còn gì!
Hứa Ấu Diên nắm chặt tay Thời Duyệt, hai người lại hít sâu mỉm cười với nhau.
Vui vẻ, cười một cái, nghĩ đến vũ trụ vô biên.
Chiêu này rất có ích, chỉ một tiếng rưỡi sau khi thả lỏng, hai người thật sự đã gọi được xe.
Ngồi lên xe đặt lộ trình về nhà, hoàn toàn không muốn gặp chuyện xui xẻo gì nữa, chỉ muốn đội mưa lãng mạn cùng nhau.
Đột nhiên phía trước có một chiếc xe đi ngược chiều mất lái lao đến xe các cô, Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên đều chưa kịp phản ứng, hệ thống lái tự động đã phán đoán trước, nhanh chóng ngoặt sang bên trái để né tránh.
Chiếc xe lao như bay sượt qua thân xe taxi, tránh được một cú đâm trực diện. Cuối cùng xe taxi mất thăng bằng, cả xe lật hai vòng mới dừng lại với tư thế bốn bánh hướng lên trời.
Vẫn luôn được ghế an toàn giữ chặt, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đầy mặt máu me trong chiếc xe lật ngược từ từ quay đầu, lại nhìn nhau.
Giữ nguyên nụ cười, nhịp tim không giảm.
"Vừa rồi là chuyện gì thế."
"Vậy mà chúng ta không chết."
"Trải nghiệm hiếm có thế này, chúng ta phải chụp một bức ảnh lưu niệm."
Hứa Ấu Diên đếm một hai ba, Thời Duyệt chụp màn hình, giữ lại hình ảnh hai khuôn mặt treo ngược quái dị trong chiếc xe bị đâm nát.
Dù bị lật xe, nhưng vẫn là một ngày hết sức vui vẻ!
- -------
*Như chích máu gà: Trước đây vào khoảng những năm 1960 đến thời kỳ Cách mạng văn hóa ở Trung Quốc có một cách chữa bệnh gọi là "liệu pháp máu gà", cho rằng lấy máu gà (trống) tiêm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe, chữa được nhiều bệnh; mỗi khi tiêm xong mặt sẽ đỏ lên, người lâng lâng, trở nên hưng phấn. Tất nhiên "liệu pháp" này vô dụng, thậm chí là có hại. Sau này câu tục ngữ "như chích máu gà" được dùng để chỉ những người đang ở trạng thái phấn khích, tràn trề sức lực, nhưng mang ý trào phúng. (tham khảo Baidu).
*Tráng sĩ chặt tay: Chuyện kể có một chàng tránh sĩ bị rắn độc cắn vào cổ tay, sau đó dứt khoát chặt cả bàn tay để không cho độc lan ra; dùng để mô tả những người quyết đoán, hành động không chần chừ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.