Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên

Chương 3:




Các bạn vẫn đang tiếp tục nói chuyện phiếm, Hứa Ấu Diên chạm vào tinh thể kết nối với trò chơi, lắng nghe câu được câu không.
"Buồn tẻ, nhàm chán, dai dẳng không dứt. Làm gì cũng đều cạn sạch sức lực. Đi làm mệt mỏi tan tầm trống rỗng, cứ vậy không muốn di chuyển, cả ngày cuối tuần chỉ ăn đồ ăn nhanh, lúc ăn thấy buồn nôn, nhưng không dừng lại được. Tôi cảm thấy cả người tôi bị lấp đầy bởi đồ bỏ, muốn sống lành mạnh một chút, nhưng mệt lắm, gì mà thực phẩm xanh hữu cơ, gì mà kiểm soát ca-lo, gì mà chất xơ...Tôi cảm thấy mệt từ tận trong xương, căn bản không có sức để lo những thứ này."
"Tìm người lo cho cậu là được rồi."
"Tìm ai đây, không muốn tìm. Nghĩ đến chuyện phải xây đắp lại từ đầu một lần nữa tôi liền đau não. Hơn nữa, tôi không nói quá, tôi đã không có cảm giác yêu thích từ lâu lắm rồi. Không nhìn trúng bất cứ ai, tôi đang nói tất cả mọi người. Không biết có phải vì tuổi tác lớn nên tâm cũng tê liệt, giờ đây tôi chỉ muốn làm việc, chỉ muốn kiếm tiền. Nếu hỏi chọn gì giữa bạn gái và phát tài sau một đêm, tôi nhất định sẽ chọn phát tài sau một đêm!"
Mọi người tỏ vẻ đồng ý: "Phát tài sau một đêm là ước mơ của tất cả mọi người."
"Thật, trước kia còn trẻ, cả người toàn hormone, hoàn toàn hành động dựa vào cảm giác, hẹn hò các thứ cũng giống như chính trị vậy, tất cả mọi người đều cố gắng bán sức. Tôi nhận ra, sau khi sống cùng nhau mới phát hiện có chỗ không hợp nhau, cũng chỉ có thể miễn cưỡng tiếp tục sống chung."
A Can khuyên bảo: "Cậu làm thế nguy hiểm quá, ồn ào không giải quyết được, đến trung niên liền tan vỡ."
Giang Uẩn hờ hững nói: "Có quá nhiều cuộc tan vỡ ở tuổi trung niên rồi. Nhóm của chúng ta cũng tan vỡ gần hết, chỉ còn Thời Dã và A Can duy trì được."
"Đừng nói là hợp nhau, tìm một người có thể sống cùng mà không thấy phiền đã rất khó. Tôi cảm thấy hiện giờ chỉ có một mình cũng rất tốt, ngứa da sao mà phải tìm người đến lo cho mình. Độc thân rất tốt, tin tôi đi. Muốn chơi game liền chơi cả ngày, muốn ăn lúc nào thì ăn lúc đấy, không có ai cằn nhằn."
"Không sinh hoạt tình dục sẽ già nhanh hơn đấy."
"Độc thân đâu có nghĩa là không thể sinh hoạt tình dục. Nếu thật sự nghẹn đến mức khó chịu liền vào game tìm vợ, hoặc vào "Phòng Bí Mật" hook-up, chuyện gì cũng giải quyết được."
"Oa, câu không sợ bị lây bệnh sao, Phòng Bí Mật cũng chỉ có thanh niên chơi thôi." Tiếng ghét bỏ của mọi người vang lên, bắt đầu bàn tán đủ chuyện thú vị về ứng dụng cấp hiện tượng có tên "Phòng Bí Mật".
Thời Dã phát hiện Hứa Ấu Diên hôm nay yên lặng khác thường, bình thường cô ấy luôn là nhân vật trung tâm tuyệt đối của nhóm, chỉ cần chị Điểu vừa đến là sẽ luôn miệng không ngừng, vui cười tức giận mắng chửi đến khuya.
Hôm nay, từ khi ngồi xuống, Hứa Ấu Diên đã bắt đầu lộ vẻ mất tập trung, thỉnh thoảng vuốt ve chữ "R" màu đen trên tinh thể kết nối trò chơi, đây rõ ràng là thiết bị truy cập vào "Tái Tạo Vũ Trụ".
Xem ra trở ngại lúc này hơi khó vượt qua.
Hứa Ấu Diên và Thời Dã bằng tuổi, năm nay ba mươi tư, học cùng lớp từ tiểu học, là hai người quen nhau lâu nhất trong nhóm, cũng có quan hệ tốt nhất.
Thời Dã đã tận mắt chứng kiến Hứa Ấu Diên vừa tốt nghiệp đại học liền được SQUALL nhìn trúng rồi trực tiếp tuyển dụng với mức lương cao ngất ngưởng, tận mắt nhìn cô uống cạn cả tấn cà phê, chịu đựng vô số đêm dài, chống lại vô số ánh mắt nghi ngờ, tiến về phía trước không chùn bước, cuối cùng đưa đứa con "Tái Tạo Vũ Trụ" trở thành trò chơi gây sốt hàng đầu cả thế giới đều biết, thậm chí còn dẫn đến một cuộc cách mạng trong ngành công nghiệp sản xuất trò chơi.
Trên truyền hình hay báo chí, người phụ nữ trẻ tuổi nhất lịch sử trong danh sách những người giàu có của Fortune này đã rực rỡ thế nào, đến giờ Thời Dã vẫn rõ như còn hiện mồn một trước mắt.
Tương tự, khi Hứa Ấu Diên ngã xuống, cô cũng nhìn thấy rõ ràng.
Đến lúc này, chuyện Hứa Ấu Diên nghỉ việc ở SQUALL vẫn chỉ có Thời Dã biết. Cô ấy cố ý dặn đừng nói cho những người khác.
Những chuyện lần lượt xảy ra với Hứa Ấu Diên một năm qua khiến Thời Dã không thể tưởng tượng nổi, cũng rất lo lắng cho trạng thái của bạn tốt.
Thời gian trước không thể tìm thấy cô ấy, dù là Wechat hay video chat, tất cả đều hiện offline, ngay cả trong game cũng không tìm thấy, thời gian offline lên đến 12 ngày.
Thất vất vả mới thấy được người, xem như có thể thở phào nhẹ nhõm, Thời Dã lại phát hiện trạng thái của Hứa Ấu Diên không đúng.
"Có chuyện gì nói đi." Thời Dã ngả người về sau, ngồi cạnh Hứa Ấu Diên, nói bằng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy: "Đừng giữ mọi chuyện trong lòng, cũng đừng lại chơi trò mất tích."
Hứa Ấu Diên trợn tròn mắt: "Đừng đùa, cậu thấy tôi luôn giữ mọi chuyện trong lòng sao?"
"Cậu đúng là. Lòng tự trọng quá cao, không muốn chịu thua trước mặt người khác."
Hứa Ấu Diên cười cười: "Còn không phải vì chút chuyện lộn xộn này sao, ai cũng có thời điểm phiền muộn. Vừa vặn hiện giờ tôi cũng không có công việc, không cần lo lắng điều gì, cho mình một kỳ nghỉ, đi Iceland chơi một vòng."
"Không thấy cậu đăng ảnh trong vòng bạn bè."
"Không phải để giữ bí mật chuyện từ chức sao, tôi không nói với bố, không muốn ông ấy biết. Mẹ tôi qua đời đã là đả kích quá lớn với ông ấy, tôi không thể khiến ông ấy khó chịu thêm." Hứa Ấu Diên dùng khuỷu tay chọc chọc Thời Dã: "Đừng giận, tôi..."
Hứa Ấu Diên nói được một nửa, liền nghe thấy Giang Uẩn cất cao giọng:
"Muốn tìm bạn gái, tôi sẽ tìm người nhỏ tuổi hơn."
Mọi người cười nhạo: "Trâu già muốn gặm cỏ non à? Muốn nhỏ hơn bao nhiêu?"
Giang Uẩn nói tiếp: "Ít nhất là nhỏ hơn bảy, tám tuổi đi. Trẻ trung nhiệt huyết, trên giường là rồng thần thu nhỏ dưới giường là bé chó con, nhiều trò để chơi tư thế phong phú, ngây thơ lại đơn thuần, không tin vào điều gì ngoài tình yêu và tôi."
Mọi người thật sự không nghe nổi nữa, ngay cả Thời Dã cũng không chịu nổi: "Bà chị còn muốn khuôn mặt già nua này sao? Nhỏ hơn bảy, tám tuổi cũng ra tay được? Lấy bảy, tám năm kinh nghiệm xã hội để lừa gạt thiếu nữ ngây thơ? Ra ngoài đừng nói tôi quen cậu."
Giang Uẩn đang chìm trong ảo tưởng tìm được bạn gái nhỏ, dù bị các bạn xem thường hay chế nhạo thế nào cũng không nhận thua: "Sao nào, chị đây vừa bị đá, còn sắp tán gia bại sản, tưởng tượng một tí cũng không cho?"
"Được, tưởng tượng thì tưởng tượng, đừng phạm tội là được."
"Tìm các em trẻ tuổi mà cũng phạm tội?!"
"Lừa tình để lỡ tuổi trẻ của người ta chính là phạm tội, ngoài nhất thời say mê thì còn cái gì, thật sự muốn sống cùng trẻ con sao?"
Lời đùa giỡn không đâu cuối cùng cũng làm bầu không khí thật sự trở nên sống động, Thời Dã cùng Giang Uẩn mắng nhau, đang mắng say sưa, điện thoại chợt đổ chuông.
"Ừ? Thời Duyệt, em đến rồi à?" Khi Thời Dã tiếp điện thoại, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.
"Thời Duyệt trở về rồi?" A Can hỏi Hứa Ấu Diên.
Hứa Ấu Diên: "Sao tôi biết, tôi không quen em của cậu ta."
Thời Dã cúp điện thoại, A Can hỏi lại cô.
Thời Dã nói: "Về hồi hè, xin việc ở một công ty trong nước. Bây giờ cả thế giới hỗn loạn như vậy, về nước tìm việc vẫn có tương lai hơn. Hơn nữa để nó ở nước ngoài một mình, người trong nhà cũng không yên tâm."
"Thời Duyệt học gì nhỉ?"
Giang Uẩn vẫn nhớ: "Em gái học ngành mọi người ghét nhất đấy."
"Ngành gì."
"Trí tuệ nhân tạo."
"Thật không?"
Thời Dã quay lưng là có thể nhìn thấy toàn bộ sân trong cùng cửa sổ sát sàn bên cửa lớn: "Tên đầy đủ là nhận dạng mẫu và hệ thống trí tuệ*, hơi khác so với trí tuệ nhân tạo."
*dịch nghĩa tạm, chưa tìm thấy định nghĩa tiếng Việt, tiếng Anh là Pattern recognition and intelligent system.
"Ghê gớm. Đến chưa? Cho mấy bà cô già chúng tôi được học hỏi thêm kiến thức nào."
Hứa Ấu Diên khẽ nghiêng mặt nhìn về phía cửa, Thời Dã híp mắt cười, vẫy tay: "Bên này."
Thời Duyệt mở cửa quán cà phê đi đến, mỉm cười ngọt ngào với mọi người: "Đã lâu không gặp các chị."
Thời Duyệt có đôi chân dài, eo gần như cao đến ngực chị gái, mái tóc dài, phần đuôi hơi xoăn. Trang điểm rất nhẹ, mắt to môi hồng, cười lên rất ngọt ngào.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu xanh nhạt, để lộ viền áo phông trắng thấp thoáng sau khóa kéo, phía dưới là quần bò đơn giản, nhưng vết rách ở đầu gối lại có chút nổi bật so với bình thường, chân bước trên đôi giày xanh đậm in hình cỏ ba lá màu trắng*. Đúng là người trẻ tuổi thích chưng diện, cực kì đơn giản, ưu tiên sự thoải mái, tóm lại là trẻ trung bức người. Vai phải đeo dây ba lô, tay trái cầm một quyển sách dày như cục gạch có dán logo của Thư viện thành phố. Hứa Ấu Diên không nhìn thấy mặt Thời Duyệt, ở góc độ của cô vừa vặn nhìn thấy tiêu đề bắt mắt trên bìa quyển sách --- 《Quá trình phát triển của trò chơi trực tuyến và trò chơi nhập vai ba chiều》.
*Cỏ ba lá là logo của Adidas.
Giang Uẩn: "Ồ? Em là bé Thời Duyệt? Đã lớn như vậy rồi?"
Nhóm bạn đều nhìn đến ngây ngốc, trong trí nhớ của các cô, Thời Duyệt là học sinh tiểu học nhỏ hơn Thời Dã mười một tuổi, bé tí.
Trước kia lúc nhỏ Thời Duyệt luôn thích bám sau mông chị mình, bé gái nhỏ nhỏ buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, luôn đeo cặp sách sau lưng, bên trong có laptop dành cho trẻ em. Trẻ con thích ăn kem que, dùng que kem để đi ăn gian từng người. Em gái có giọng hát cực kì êm tai, dịp lễ dịp Tết thường bị phụ huynh xách ra ngoài biểu diễn, sau này lớn hơn liền không còn ham hát nữa. Từ khi Thời Duyệt lên trung học càng ít thấy em ấy hơn, lúc ra nước ngoài học đại học càng không có cơ hội gặp mặt.
Không ngờ chỉ chớp mắt một cái, cô bé thuở nào đã trở thành thục nữ, nếu đi một mình ngoài đường chắc chắn sẽ không thể nhận ra.
Thời Duyệt cười với Giang Uẩn: "Dạo này khỏe không?" Giọng nói rất tùy ý, giống như đang chào hỏi bạn cũ.
Thời Dã cau mày: "Em làm sao thế, gọi chị."
Thời Duyệt vẫn giữ nụ cười, không nghe theo Thời Dã gọi "chị", cô lấy ba lô, vừa mở khóa vừa ngồi xuống giữa chị mình và Hứa Ấu Diên: "Vốn lúc mới về nước liền muốn gặp các chị, nhưng vừa đi làm bận đến mức gáy cũng sắp nứt ra rồi, vất vả mới tìm được cơ hội, Thời Dã còn không cho em đến."
Thời Dã nghi ngờ nhìn cô một cái, vừa nghĩ vừa nói: "Mấy bà già bọn chị có gì hay mà em muốn gặp, nói chuyện cũng không cùng chủ đề."
Thời Duyệt không phản bác, mở ba lô, lấy những món quà được gói giống nhau, đưa cho từng người: "Chuẩn bị hơi vội, mọi người bỏ qua cho em."
Một nhóm các bà cô già được tặng quà vui đến mở cờ trong bụng, mở ngay tại chỗ, cảm thán đã bao lâu không được nhận quà, đã quên mất cảm giác mong chờ đầy cõi lòng khi mở giấy gói là thế nào.
"Tặng chị." Thời Duyệt tặng hết một vòng, cuối cùng đưa một hộp quà nhỏ hình vuông bọc trong giấy gói màu tím đưa cho Hứa Ấu Diên.
Hứa Ấu Diên không lập tức nhận lấy, Thời Duyệt cũng không đặt xuống, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút lúng túng.
"Cảm ơn."
Sau khoảng năm giây căng thẳng, cuối cùng Hứa Ấu Diên nhận lấy món quà.
Nụ cười của Thời Duyệt càng ngọt ngào: "Không biết chị có thích không."
Hứa Ấu Diên không trả lời, cũng không mở tại chỗ giống các chị em, mà thuận tay cất vào trong túi.
Giang Uẩn nhận được một chiếc đồng hồ đeo tay có thể đo lượng mỡ cơ thể, A Can nhận được một cặp kính sát tròng có chức năng dẫn đường, những người khác đều nhận được các sản phẩm thông minh phổ biến ở nước ngoài.
Mọi người đồng loạt xông lên đặt vô số câu hỏi cho Thời Duyệt, hỏi cô về học tập hỏi cô về công việc, Thời Duyệt ngoan ngoãn trả lời từng câu. Trong lúc nhất thời, cuộc tụ họp của các bà cô già cuối cùng cũng có chút sinh động.
Hứa Ấu Diên không tham gia vào cuộc trò chuyện của mọi người, đi vào phòng vệ sinh.
Thấy cô đi khỏi, Thời Dã hỏi em gái: "Em tặng gì cho chị Ấu Diên đấy?"
"Hở?"
"Tặng cái gì? Hả?" Sắc mặt Thời Dã lạnh xuống rõ ràng.
Thời Duyệt: "..."
Hứa Ấu Diên yếu ớt đứng dậy từ nắp bồn cầu ấm áp, có chút buồn bực, không biết có phải kỳ kinh nguyệt tháng này đến muộn một tuần, đến giờ vẫn chưa có động tĩnh. Bà dì lại muốn trêu đùa cái gì đây.
Từ trong buồng đi ra, eo và chân vẫn luôn đau âm ỉ, Hứa Ấu Diên vừa thẹn vừa cáu, thầm chửi một câu.
Cô đi đến trước gương nhìn kỹ khuôn mặt của mình.
Vẫn là dáng vẻ quen thuộc, chỉ là trạng thái của làn da đã trở nên hơi lạ lẫm.
Cô đã bỏ rất nhiều tiền cho gương mặt này, mặc dù đã dùng rất nhiều phấn nền để che đậy, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dấu hiệu của lão hóa. Kỳ sinh lý không đến đúng hạn, mụn lại cực kì tích cực không tan, một cục ở cằm vẫn đau, trên trán lại có dấu hiệu muốn nổi. Hứa Ấu Diên khẽ chạm vào, đau.
Cô suy nghĩ nên ra ngoài lại hòa vào buổi tụ tập cùng các chị em, hay nên ở một mình trong đây một lát. Cô thoáng chán nản vì không mang bộ kết nối theo, bằng không đã có thể vào game giết ít thời gian.
Không biết từ lúc nào, Thời Dã đã xuất hiện sau lưng cô, cũng không vào trong buồng, chỉ nhìn chằm chằm cô.
"Làm gì thế?" Hứa Ấu Diên buồn bực, đưa bàn tay đến dưới vòi nước, bộ cảm ứng rất nhạy, dòng nước ấm áp từ từ chảy ra, tốc độ cùng lượng nước rất dễ chịu, không bắn lên quần áo của Hứa Ấu Diên.
Thời Dã hỏi một câu Hứa Ấu Diên không hề ngờ đến.
"Cậu với em tôi, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.