"Sao chị có thể đứng dậy trong khi đang đè em?" Thời Duyệt gần như nằm trên bàn làm việc, vừa ngồi dậy vừa cài lại chiếc áo vốn bị trượt xuống vai, khuy áo rõ ràng đã bị kéo đứt.
Thời Duyệt xoa ngực, làm dịu bớt cơn đau.
"Chị...vừa rồi chị không để ý...xin lỗi." Hứa Ấu Diên đã tưởng tượng đến vô số tình cảnh nguy hiểm sắp xảy ra, không ngờ không thấy nguy hiểm đâu, thay vào đó lại làm ra chuyện không đứng đắn này.
"Đau quá, cả người đều đau." Son của Thời Duyệt đã lem hết, gương mặt nhỏ nhắn được trang điểm rất tinh xảo, hiển nhiên là một nhân vật hết sức mưu mô. Tóc dài rất mượt, chỉ là đã hơi rối vì bị chơi đùa.
Xem ra chuyện trước mắt không phải hiểu lầm, mà đúng như những gì Hứa Ấu Diên nghĩ.
Hai người đang ở trong một văn phòng cấp cao trên một tòa nhà, cửa phòng đóng chặt.
Nhìn dưới người Thời Duyệt là quần tất đen bị xé toạc, đôi chân thon dài đan chéo vào nhau, cảnh tượng này quá kích thích, khiến Hứa Ấu Diên thoáng không chịu nổi, cô quay khuôn mặt nóng bừng sang nơi khác, nói: "Em sửa soạn lại nhanh đi."
Thời Duyệt: "Chị làm em thành thế này còn bắt em tự sửa soạn lại, Hứa Ấu Diên, chị lại có thể cặn bã như vậy."
"Liên quan gì đến chị, khi chị đến đây đã thế này rồi!"
Thời Duyệt chỉ vào ngực mình: "Lúc chị đến tay còn đặt ở đây này."
"Chị..."Hứa Ấu Diên đang muốn cãi, bỗng nhìn thấy ngoại hình của mình trong gương.
Tất cả trang bị vẻ ngoài đều đã bị ẩn, lúc này gần như không tìm ra bất cứ dấu vết hư cấu nào trong bối cảnh, nếu không phải trên đầu mình và Thời Duyệt còn biệt danh và thanh trạng thái, cô thật sự rất có thể sẽ lầm tưởng bản thân không phải đang ở trong trò chơi, mà là ở ngoài thế giới thực.
Hứa Ấu Diên cũng mặc một bộ đồ công sở, áo khoác màu be có vẻ rất đắt tiền, mái tóc ngang vai được cắt tỉa cẩn thận, tuổi khoảng gần năm mươi, hẳn là quản lý cấp cao của công ty.
Phục thật, nữ quản lý năm mươi tuổi quy tắc ngầm nữ nhân viên trẻ tuổi trong phòng làm việc? Cái thứ phim cầm thú gì đây? Cô hoàn toàn không có ấn tượng.
"Có phải em cố tình chọn bối cảnh này không." Hứa Ấu Diên dùng khóe mắt lườm Thời Duyệt, không dám nhìn thẳng em, sợ động tác nuốt nước bọt theo phản xạ có điều kiện bị nhìn thấy.
Bỏ đi vẻ ngoài ma cà rồng, Thời Duyệt càng giống cơ thể thực của mình, tựa như kia chính là em đang mặc trang phục như vậy ngồi trên bàn.
Thời Duyệt nói: "Oan cho em, đã nói bắt đầu từ giai đoạn thứ hai sẽ trộn lẫn bối cảnh có sẵn của Phòng Bí Mật cùng phim em chọn rồi mà, đây nhất định là bối cảnh của Phòng Bí Mật."
Lời của Thời Duyệt cũng không phải không có khả năng.
Hứa Ấu Diên đã đọc quy tắc thi đấu, sau khi hai người vào bối cảnh sẽ được phân vai ngẫu nhiên, có thể là nhân vật chính hoặc nhân vật phụ của phim, mà ngoại hình của người chơi cũng sẽ thay đổi phần nào theo nhân vật, chỉ là khuôn mặt đã qua bóp nặn, đặc điểm cơ bản nhất, vẫn sẽ được giữ nguyên. Đây cũng là lí do chủ yếu khiến Hứa Ấu Diên cảm thấy khó chịu.
Lúc này Hứa Ấu Diên có vẻ già hơn rất nhiều so với hình tượng cô bóp nặn lúc đầu, song vị quản lý cấp cao này rõ ràng khá thành thạo trong việc dưỡng da, trên mặt chỉ có ít nếp nhăn không ảnh hưởng chút nào, từ khuyên tai đến đồng hồ đeo tay, từ áo quần đến giày, toàn bộ trang phục và phụ kiện cộng lại chỉ sợ cũng phải bảy chữ số.
Đã vậy, còn muốn ức hiếp cấp dưới trong văn phòng...nếu là hai bên tình nguyện thì không thể tìm nơi nào thoải mái hơn một chút được à? Bàn làm việc cũng quá cứng được không.
Đúng là mặt người dạ thú.
"Em, đến đây." Hứa Ấu Diên nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với Thời Duyệt.
Thời Duyệt ngoan ngoãn đi tới.
Hứa Ấu Diên cởi áo ngoài của mình, khoác lên người Thời Duyệt.
Hai mắt Thời Duyệt phát sáng, nhìn chằm chằm Hứa Ấu Diên không rời, khóe môi cong lên thành một nụ cười ngọt ngào.
Hứa Ấu Diên quay mặt sang bên phải, em nhìn sang bên phải, quay sang bên trái, lại nhìn theo bên trái...
"Này, đủ chưa." Hứa Ấu Diên đẩy em ra.
"Em còn tưởng chị luôn thấy em rất phiền, không ngờ chị lại tốt với em như vậy."
"Chị không muốn tốt với em, nhưng em cũng không thể cứ thế..." Hứa Ấu Diên còn chưa nói xong đã nghe thấy một âm thanh quái lạ.
Ù ù ù...
Hai cô cùng quay lại nhìn bàn làm việc, cốc nước đặt trên bàn lắc lư, từ từ dịch về phía mép bàn.
Đèn trần bắt đầu nhấp nháy, Hứa Ấu Diên lập tức phản ứng --- rốt cuộc cũng đến!
Cô muốn lấy con dao gọt hoa quả trên bàn làm việc, nhưng vừa bước lên được một bước, cả tòa cao ốc bắt đầu rung lắc dữ dội, cô thoáng lảo đảo, rồi đứng vững lại.
"Chị xem kia!" Thời Duyệt chỉ ra ngoài cửa sổ, cao ốc lắc lư mặt đất nhấp nhô, những cây cầu vượt ở khắp nơi trong thành phố chao đảo, rồi lần lượt nứt gãy dưới lực xé khổng lồ, từng tảng đổ xuống rầm rầm từ trên cao. Những chiếc xe trên cầu bị nghiền nát như kiến, biến mất trong một vùng bụi đất ngút trời.
Ngay cả tháp Tokyo ba trăm mét cũng giống như một que kem nhỏ bé, nghiêng ngả muốn đổ trong cơn động đất điên cuồng.
Động đất mạnh thế này, ít nhất cũng phải cấp 9 trở lên.
Trong lòng Hứa Ấu Diên lạnh đi một nửa.
Hóa ra không phải quái vật, mà là thiên tai.
Trong cơn chấn động, hai người đang ở trên một tòa nhà cao ít nhất 60 tầng, phải chạy trốn thế nào?
Đúng rồi, cánh của ma cà rồng!
"Thời Duyệt!"
Hứa Ấu Diên đã không thể tiếp tục đứng vững, cả căn phòng nghiêng đi, bàn làm việc "ken két" đâm vào bức tường bên cạnh cô, màn hình máy tính tóe lửa, đâm vào Hứa Ấu Diên khiến cô không mở mắt nổi.
Ngay khi Thời Duyệt đang đi đến gần cô, sàn nhà giữa hai người bỗng nứt ra, hơn một nửa văn phòng trực tiếp sụp xuống sáu tầng.
"Thời Duyệt!" Hứa Ấu Diên bám vào mép khe hở nhìn xuống, mặt và cổ đầy bụi, vô số khối xi măng rơi xuống nện vào người làm cô đau đớn vô cùng, mà Thời Duyệt đã hoàn toàn biến mất trong đống đổ nát, không thấy bóng dáng.
【 Hệ thống nhắc nhở: Đồng đội của bạn, "Bánh Hoa Kem Bơ Plasma", đã bỏ mình. 】
Hứa Ấu Diên: "Hả?!"
Trước mắt biến thành màu xám, hai chữ "thất bại" chiếm trọn bầu trời...
Về đến gian phòng của mình, Hứa Ấu Diên ngây người.
Vậy là hai người các cô đều chết ngay từ đầu?
Thời Duyệt cứ thế chết?
Hứa Ấu Diên gửi lời mời hẹn hò cho Thời Duyệt, vào gian phòng của em.
"Vừa rồi là chuyện gì vậy?"
Thời Duyệt xoay hai vai đau nhức: "Em hơi lơ là, không ngờ lại là bối cảnh như thế. Không sao, chúng ta vào lại."
Hứa Ấu Diên: "..."
Một lần nữa bước vào bối cảnh, mở đầu vẫn giống lần trước, quản lý cấp cao trung niên Hứa Ấu Diên lại ra tay với cấp dưới trẻ tuổi, tay vẫn chống ở nơi Hứa Ấu Diên hoàn toàn không dám nhìn thẳng.
Thời Duyệt rưng rưng: "Đau quá đi."
Rút kinh nghiệm từ lần trước, Hứa Ấu Diên rời đi ngay lập tức, động tác hoàn toàn dựa vào cái eo già yếu ớt. Tách khỏi Thời Duyệt, cô cởi áo khoác che cho em:
"Nhanh mặc quần áo vào đi! Tranh thủ chưa động đất đi tìm đạo cụ! Ở tầng cao thế này không thể nào đi xuống dưới trong thời gian ngắn, chắc chắn phải tìm nơi tránh nạn trước, rồi tìm cơ hội rời đi!"
"Vâng."
Ngoài cửa sổ, Tokyo vẫn yên bình, Hứa Ấu Diên giành giật từng giây vơ vét tất cả những đồ vật có khả năng cần dùng đến trong văn phòng.
Theo Thời Duyệt nói, cảnh này sẽ kéo dài ít nhất một tiếng, vì thế chạy trốn khỏi tầng cao có lẽ chỉ là phần đầu tiên, đợi đến khi các cô xuống mặt đất mới là thử thách thật sự, cô nhất định phải chuẩn bị đầy đủ.
Trên giá áo có một chiếc ba lô lệch vai, Hứa Ấu Diên giật xuống, bên trong có một cốc giữ nhiệt, cô nhanh chóng đổ đầy nước, vặn chặt, cất vào.
Đeo ba lô lệch vai, Hứa Ấu Diên tiếp tục tìm kiếm.
Có hộp dụng cụ không nhỉ? Không biết nhân vật này có thói quen thế nào. Trước kia Hứa Ấu Diên nhất định phải luôn chuẩn bị sẵn hộp dụng cụ và lương khô trong ngăn kéo ở phòng làm việc của mình. Cô tin chắc rằng dù sớm hay muộn, thiên tai cũng sẽ xảy ra trong hoàn cảnh biến đổi khí hậu càng ngày càng khắc nghiệt này, chuẩn bị tất cả mới có khả năng tránh được tai họa.
Hứa Ấu Diên tìm kiếm khắp nơi, đúng lúc này tiếng "ù ù ù" lại vang lên, cốc nước lại bắt đầu nghiêng, động đất đã đến!
"Cài chặt chưa!" Hứa Ấu Diên hỏi Thời Duyệt.
"Chặt rồi." Thời Duyệt nhảy xuống bàn, lại gần Hứa Ấu Diên.
"Đợi đã!"
Hứa Ấu Diên hét lên, khe nứt trong văn phòng lại lôi Thời Duyệt xuống.
Cơn rung chấn dưới chân quá dữ dội, Hứa Ấu Diên ngã xuống đất, trước mắt đều là tro bụi, ngăn trở tầm nhìn của cô.
Tưởng rằng khi mở mắt ra sẽ lại nhìn thấy hai chữ "thất bại", không ngờ hai cô vẫn chưa thất bại.
Thời Duyệt chưa chết!
Một nửa văn phòng đã không còn, tầm nhìn của Hứa Ấu Diên không còn bị ngăn trở, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy có người rơi xuống từ trên cao, tiếng hét thê lương khiến tim cô đập mạnh.
Thế này cũng quá giống thật.
Nhưng rất thú vị!
Tòa cao ốc lắc trái lắc phải, Hứa Ấu Diên cũng không ngừng nghiêng ngả theo văn phòng. Cô hạ trọng tâm, di chuyển một cách khó khăn đến bên mép khe nứt, muốn tìm Thời Duyệt.
Một cơn gió mạnh thổi qua trên đầu, Thời Duyệt bay trên không nhìn chị cười. Cánh ma cà rồng bị gió phất lên, cô vươn tay nói: "Nào, em đưa chị đi!"
Vẻ ngoài ma cà rồng thật là quá thể đáng!
Ngay khi đưa tay lên, Hứa Ấu Diên chỉ nhìn thấy một biển quảng cáo cực lớn đang mất kiểm soát bay về phía Thời Duyệt, cô còn chưa kịp hô "nguy hiểm", cánh của Thời Duyệt đã bị chém đứt, một lần nữa rơi xuống.
Thất bại.
......
"Sao hôm nay chị thấy em hơi bị chậm nhỉ?"
Trở về phòng, Hứa Ấu Diên véo tai mèo của Thời Duyệt, xách em đến trước mặt, đen mặt tra hỏi: "Không phải cố tình đấy chứ."
Thời Duyệt vội giải thích: "Đâu có đâu có, chị à tại sao em phải cố tình chị ơi cố tình có gì tốt cho em, giai đoạn thứ hai vốn là rất khó, chị không được nghĩ oan cho em."
"Thật? Chị còn tưởng em rất thích cảnh mở đầu nên muốn làm lại năm sáu lần cơ đấy."
Thời Duyệt hận không thể thề một trăm lần.
Hứa Ấu Diên: "Hình như chị nghe được em đang thầm nghĩ, năm sáu lần không đủ."
"Chị đang mặc cánh phượng hoàng có buff tăng tốc độ và sức mạnh, không phải buff đọc suy nghĩ người khác, vậy mà cũng nghe được." Thời Duyệt nắm tay chị từ từ dời khỏi tai mèo, "Em nhớ ra rồi, đây đúng là một bộ phim, 'Động Đất Tokyo', phát hành năm 2033. Em giải thích một lần nữa, thật sự không phải phim do em nhập. Nhân vật của hai chúng ta hẳn không phải nhân vật chính, là vai phụ chết sớm."
"Em làm nhiệm vụ rất nghiêm túc, có điều bắt đầu từ giai đoạn này độ khó của bối cảnh rất cao, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, hơn nữa không thể lưu lại lúc nào cũng được. Mỗi lần vượt qua một tình cảnh nhỏ, hệ thống sẽ tự động lưu trữ."
Lúc này Thời Duyệt hẳn là nói thật, dường như Hứa Ấu Diên cũng có chút ấn tượng về bộ phim này, cô tha cho tai mèo, không tiếp tục xách lên.
Hứa Ấu Diên: "Không nên hấp tấp trở lại bối cảnh, phải lên kế hoạch trước. Vừa rồi chị đã tính toán thử, từ khi bước vào bối cảnh cho đến khi văn phòng sụp đổ chỉ chưa tới một phút. Không lâu, nhưng đủ thời gian để chúng ta nhặt đạo cụ, trốn đến nơi an toàn. Em nói chúng ta là nhân vật phụ chết sớm, vậy chắc chắn vị trí khó hơn rất nhiều so với nhân vật chính. Trong tất cả các bộ phim, nhân vật chính đều sẽ ở nơi có điều kiện thuận lợi, dù gặp điều kiện khó khăn cũng có thể biến nguy thành an, suy cho cùng đều phải dựa vào nhân vật chính để thúc đẩy cốt truyện. Vai phụ thì quá thảm, năng lực hóa giải nguy cơ chỉ có hạn, vừa gặp nguy hiểm là dễ dàng mất mạng. Thế nhưng có một cách làm ít ăn to."
Thời Duyệt lập tức hiểu ý của chị: "Chị muốn nói là, đi theo nhân vật chính?"
"Đúng. Em còn nhớ nhân vật chính của bộ phim này là ai không?"
"Hình như là trưởng phòng Morita."
"Văn phòng ở đâu?"
"Đi ra ngoài rẽ trái trong vòng hai mươi mét!"
"...sao chị vẫn thấy bộ phim này chính là do em chọn nhỉ."
"Chị hỏi em làm gì, em vẫn nhớ là đã cho chị đáp án rồi, chị còn nghi ngờ em!"
"Được rồi, đừng nói nữa, lên đường thôi. Còn cố tình chết nữa đừng trách chị đánh nát mông."
Thời Duyệt kiên quyết không bị lừa: "Em chưa bao giờ cố tình chết, chưa bao giờ chưa bao giờ."
Trong lúc chờ bối cảnh được tải, Hứa Ấu Diên nói với Thời Duyệt, lát nữa sau khi bắt đầu phải mặc áo khoác ngay lập tức, rồi chia nhau đi tìm đạo cụ có thể dùng. Thời Duyệt tìm ở tủ hồ sơ phía sau, cô chịu trách nhiệm ngăn kéo bên phải và chuẩn bị nước.
"Dù tìm được cái gì, nhất định phải trở lại cửa khi chị đếm đến 40, nếu không em lại ngã xuống đấy. Hiểu chưa?"
"Đã hiểu, đã rõ."
58 giây trước trận động đất Tokyo, Hứa Ấu Diên cùng Thời Duyệt trở lại tình cảnh chết tiệt này, Thời Duyệt vẫn ở dưới người cô.
Thời Duyệt: "Đau quá..."
Biết em lại muốn đọc lời thoại này, Hứa Ấu Diên lạnh lùng nói: "Không được khóc!"
Thời Duyệt:..."
Khi tách ra, Hứa Ấu Diên thật sự cảm thấy mình đúng là cặn bã của cặn bã, lúc cởi áo khoác, cô bắt đầu cảm thấy tóc quá vướng víu. Hứa Ấu Diên vơ được một sợi dây chun trong đống lộn xộn trên bàn làm việc buộc tóc lại, vừa lấy nước vừa xắn tay áo.
Thời Duyệt tìm được một con dao rọc giấy và một bó dây thừng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Hứa Ấu Diên.
Hứa Ấu Diên đã cởi áo khoác, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, tay áo xắn lên để lộ cánh tay xinh đẹp, cổ tay xinh xắn đeo một chiếc đồng hồ dây da cổ điển, buộc tóc lên vừa gọn gàng vừa đẹp trai, Thời Duyệt hoàn toàn không muốn thu ánh mắt về.
"29...đừng nhìn chị, tập trung tìm đồ đi, 32..." Hứa Ấu Diên vừa làm việc vừa cảnh cáo.
"Vâng!" Thời Duyệt suýt tháo rời cửa tủ xuống, cái đuôi quỷ từ từ ngoi lên, vui vẻ ngoe nguẩy, bắn trái tim khắp phòng.