Chỉ có tôi mới được phép gọi chị ấy là "cô"!
.
"Về đến nhà chưa?"
Nửa tiếng trước, Thời Duyệt nhắn Wechat cho Hứa Ấu Diên, tin nhắn văn bản.
Uống một cốc nước lại pha một ấm trà, chuyển từ ghế này sang ghế khác, vẫn không đợi được hồi âm của Hứa Ấu Diên.
Vì sao không trả lời? Là đã xem không trả lời hay chưa xem?
Hay là, gặp phải nguy hiểm?
Thời Duyệt muốn gọi điện trực tiếp hỏi cho rõ, nhưng ngộ nhỡ người ta không gặp nguy hiểm mà chỉ là không muốn trả lời thì sao?
Bật chế độ rung lại chỉnh âm lượng lên mức lớn nhất, lên phòng tập ở tầng ba chạy hai vòng, điện thoại đặt bên cạnh máy cháy chợt đổ chuông, Thời Duyệt lập tức nhảy xuống khỏi máy chạy đang ở tốc độ cao, lấy điện thoại, nhanh chóng mở khóa.
Là tin nhắn từ nhóm Wechat "Hôm nay vẫn là bố của nhà ngươi":
Alpha Mạnh Nhất Quả Đất: "A Thấu có phải cậu lại ăn trộm trang bị của tôi không?"
A Thấu Nhà Không Nuôi Mèo: "Ai trộm trang bị của cậu? Tôi không chơi game mấy ngày rồi."
Alpha Mạnh Nhất Quả Đất: "Không phải cậu thì còn có thể là ai?"
A Thấu Nhà Không Nuôi Mèo: "Kỳ lạ, không phải cậu là hacker hàng đầu à? Hack vào game xem thử là biết mà."
Alpha Mạnh Nhất Quả Đất: "Có tin tôi đến thẳng nhà cậu cho cậu ăn đòn không?"
A Thấu không trả lời.
Thời Duyệt kìm nén nỗi xúc động muốn chửi bậy rồi thoát nhóm, tạm thời ẩn nhóm đi.
Vừa định đặt điện thoại xuống, Wechat lại có thông báo mới, điện thoại khẽ trượt khỏi lòng bàn tay, Thời Duyệt vững vàng giữ được.
Lần này thật sự là Hứa Ấu Diên!
"Lúc nãy ngủ quên trên xe, ngại quá. Vừa về đến nhà."
Thời Duyệt lập tức gửi tin nhắn thoại: "Vào trong nhà chưa?"
"Vào rồi." Hứa Ấu Diên cũng trả lời bằng tin nhắn thoại, lẫn trong tiếng nói chuyện còn có tiếng thay giày khe khẽ.
Thời Duyệt cầm điện thoại trong tay, cũng không lập tức trả lời.
Cô vô cùng căm hận phương thức giao tiếp cũ, không thể nhìn thấy mặt của đối phương, không cảm nhận được bầu không khí hiện tại, mọi suy đoán đều không thể đúng hoàn toàn.
Thời Duyệt muốn nói một câu để kết thúc ngày hôm nay, ngồi trên máy chạy bất động, mồ hôi chảy xuống theo mái tóc ướt đẫm, cô nhìn màn hình, không nghĩ ra được một lời thích hợp.
Ngay khi cô đang do dự, Hứa Ấu Diên ở đầu bên kia thành phố tựa như cảm nhận được nỗi phiền não của cô, lại gửi một tin nhắn Wechat khác, lần này là một biểu tượng cảm xúc 4D.
Một con gấu trúc mũm mĩm bay lên trời, bắt được chăn gối trên cao, đến khi đáp xuống đất đã nằm trong chăn ngáy khò, có một bàn tay đưa ra xoa đầu nó, hai chữ mập mạp nổi lên --- "ngủ ngon".
"Ngủ sớm một chút." Hứa Ấu Diên gửi tin nhắn thoại, "Ngày mai đi làm ngoan."
Vì sao Hứa Ấu Diên lại dịu dàng như vậy, dịu dàng hơn cả người được tạo nên bởi những mảnh ghép vụn nhỏ Thời Duyệt thu thập từ khắp nơi, cũng càng làm cô yêu thích hơn.
Nhận được lời chúc ngủ ngon của Hứa Ấu Diên, nhưng vẫn không thể nào yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Thời Duyệt điên cuồng chạy năm kilômét trên máy, rồi cởi bộ đồ thể thao ướt đẫm mồ hôi, tiện tay ném xuống mặt đất. Chó AI vốn đang sạc điện lập tức chạy đến, ngậm quần áo bẩn cho vào giỏ giặt.
Không mảnh vải che thân, Thời Duyệt đi chân trần vào trong thang máy, khi thang máy từ từ đi xuống, Thời Duyệt chống tay lên vách, bấm nút "tắm", khởi động hệ thống vòi hoa sen của thang máy gia dụng.
Đường vạch ở giữa mở trần thang máy sang hai bên, để lộ một vòi hoa sen lớn hình tròn từ bên trong, Thời Duyệt nói:
"40 độ."
Dòng nước nóng dày đặc lại dịu dàng dội xuống từ đỉnh đầu, Thời Duyệt tắm rửa cơ thể sạch sẽ, rồi bước thẳng ra ngoài khi thang máy xuống đến bể bơi.
Sau khi Thời Duyệt ra ngoài, vòi hoa sen đóng lại, hệ thống làm khô được khởi động, chỉ trong mười giây, cả thang máy đã được sấy khô, còn tỏa ra hương nước hoa Thời Duyệt thường dùng.
Thời Duyệt nhảy ùm xuống bể bơi, sau khi bơi qua bơi lại mấy vòng, rốt cuộc chút sức lực cuối cùng cũng bị dùng hết, cô lau sạch cơ thể rồi trở lại chiếc giường êm ái, muốn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Kết quả là trằn trọc trở mình, trong đầu một mực nghĩ đến Hứa Ấu Diên, cả đêm không ngủ yên.
Ngày hôm sau khi Thời Duyệt đến công ty, Tiểu Teddy vẫn đang pha cà phê như mọi ngày hết hồn khi thấy quầng thâm dưới mắt cô.
"Sếp sao thế? Đêm qua ngủ không ngon sao?" Tiểu Teddy cẩn thận hỏi thăm, "Có cần một cốc cà phê nâng cao tinh thần không?"
Thời Duyệt giơ hai ngón tay: "Hai cốc, đặc, cảm ơn."
Sáng nay có một cuộc họp, Thời Duyệt uống hai cốc vẫn buồn ngủ, lại muốn thêm một cốc.
"Sếp, cô uống ít một chút..." Tiểu Teddy hoảng sợ, "Bằng không chúng ta ra ngoài hóng gió, uống quá nhiều tích tụ hắc tố, còn không tốt cho sức khỏe."
Thời Duyệt "ừm" một tiếng như có như không, giám đốc Hoàng sờ lên cái trán thưa thớt của mình, cảm khái:
"Vẫn là tuổi trẻ tốt, tôi uống ba cốc có khi còn không thở nổi."
Cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc khi đến gần trưa, Thời Duyệt mời mọi người đi ăn như mọi khi.
Cả nhóm lại đến quảng trường Bao La, vẫn là phòng riêng lần trước, chủ đề nói chuyện vẫn xoay quanh khủng hoảng tuổi trung niên và mấy tin tức nóng hổi xảy ra những ngày qua.
Mọi người nhớ đến bà cô già đơn độc Dịch Như Song từng kể, hỏi Dịch Như Song dạo này bà cô đó thế nào, có còn sống không.
Dịch Như Song nói: "Vẫn sống, không chỉ vẫn sống, đoán chừng còn sống rất tốt, có một chuyện hết sức kỳ diệu xảy ra."
Sự chú ý của mọi người đều bị bốn tiếng "hết sức kỳ diệu" thu hút.
"Gì mà kỳ diệu, chẳng lẽ là cải lão hoàn đồng?"
"Không đến mức đấy, nhưng cô kia có một người bạn mới, nhìn qua còn là một người bạn nhỏ tuổi hơn rất nhiều."
"Không phải chứ Tiểu Dịch, sao cô biết người ta có bạn mới hay không? Lẽ nào cô núp dưới gầm giường người ta nhìn lén?"
"Không phải mà, tôi không làm thế." Dịch Như Song lập tức phủ nhận, "Lần trước khu chúng tôi mất điện, mọi người đều biết ngoại ô phía Tây đều là chung cư cũ đấy, thỉnh thoảng sẽ mất điện, đã mất thì mất cả khu. Tất cả mọi người trong tầng đều ra ngoài xem có chuyện gì, sau đó tôi nhìn thấy một người phụ nữ trẻ đắp mặt nạ đi ra từ phòng 4390 đó, nhìn dáng người và kiểu dáng đồ ngủ cũng biết là một người phụ nữ trẻ tuổi."
"Phụ nữ trẻ tuổi?" Lão Hà, tổ trưởng tổ bốn phòng phát triển, ngạc nhiên hỏi, "Bà cô già còn có thể vui chơi như vậy?"
Tóc trên trán Lão Hà còn thưa hơn so với giám đốc Hoàng, mật độ tóc tương đương với râu của một bắp ngô mới nhú.
Dù vậy, lượng tóc của Lão Hà vẫn ở mức trung bình trong số nam giới trên bốn mươi ở công ty.
Nghe được bốn tiếng "phụ nữ trẻ tuổi", hai mắt Lão Hà sáng lên, giống hệt một con sói đói, "Tôi cũng thích phụ nữ trẻ tuổi...chuyện gì thế này? Hiện giờ phụ nữ trẻ đều thích tìm các bà cô già ư? Không ai thích những ông chú thành thục như tôi sao?"
Mọi người cười nhạo: "Đẹp trai mới gọi là ông chú, xấu thì gọi là ông già."
Lão Hà chửi bậy một câu, suýt nhảy dựng lên cầm thìa đánh người.
"Đợi chút."
Cả ngày hôm nay không có tinh thần, Thời Duyệt bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt trên hai quầng xanh đen phát sáng, nhìn chằm chằm Dịch Như Song hỏi, "Tôi nhớ là chị đang ở Cư Hợp Uyển."
Dịch Như Song đáp: "Đúng vậy, sếp."
"Chị ở đơn nguyên mấy?"
Dịch Như Song không hiểu vì sao sếp bỗng nhiên hỏi chi tiết như vậy, chỉ có thể thành thật trả lời: "Đơn nguyên ba."
4390 đơn nguyên ba, là phòng của Hứa Ấu Diên.
Mặc dù vẫn chưa trực tiếp đến, nhưng Thời Duyệt từng đặt hàng giao tới nơi đó, cô đặc biệt nhớ địa chỉ này.
Chẳng lẽ bà cô già phòng 4390 là Hứa Ấu Diên?
Nhưng sao có thể, bà cô già? Mặc dù Hứa Ấu Diên không phải thanh niên ngoài hai mươi, nhưng chị vẫn không hề ăn nhập với ba chữ "bà cô già".
Dù là khuôn mặt, khí chất hay dáng người, Hứa Ấu Diên đều có thể tiêu diệt một thanh niên chỉ trong nháy mắt có được không?
Thời Duyệt thầm chửi:
Tôi gọi chị ấy là chị, dù lúc đùa nhau cũng từng gọi chị ấy là cô, nhưng chị ấy không phải một bà cô, chỉ có tôi mới được phép gọi chị ấy là "cô" thôi!
Nhất định là Dịch Như Song mù rồi.
Lẽ nào người phụ nữ trẻ mà Dịch Như Song nói chính là mình? Cũng không đúng, mình mới đến một lần, còn chỉ là đưa Hứa Ấu Diên đến cổng chung cư, không đi vào, đừng nói là lên nhà, Dịch Như Song không thể nào thấy được mình. Hơn nữa hôm mất điện mình đi cùng chị Thời Dã, căn bản không gặp được Hứa Ấu Diên trên nhà, vừa nhìn liền biết mình không phải người ở đấy.
Vậy người phụ nữ trẻ Dịch Như Song nói là ai? Hay cô ấy nhìn Hứa Ấu Diên thành hai người?
Lỡ như, cô ấy không nhìn nhầm thì sao?
Từ đầu đến cuối bữa trưa, Thời Duyệt đều suy nghĩ chuyện này, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.
Thật ra quan hệ giữa cô và Hứa Ấu Diên đã trở nên thân thiết, muốn nói hai người đang trong giai đoạn mập mờ cũng không hẳn là sai. Nhưng tối hôm qua ở bầu không khí tốt như vậy, Hứa Ấu Diên lại có thể từ chối lời mời qua đêm của cô, bây giờ nghĩ lại, đúng là có chỗ kỳ lạ.
Hai người đã tiếp xúc cực kì thân mật trong Phòng Bí Mật, theo lý mà nói, Hứa Ấu Diên cũng không phải người quá bảo thủ, chị cũng thích theo đuổi lối sống kích thích, biết hưởng thụ, có thể thấy được từ bài đánh giá năm sao của chị, là một người ngoài lạnh trong nóng không sai.
Hứa Ấu Diên luôn giữ khoảng cách, nhưng cũng không phải là vì chị không thích mình.
Trước kia Thời Duyệt luôn cảm thấy, có lẽ vì chênh lệch tuổi tác, cũng có lẽ vì mình là đứa em gái chị đã nhìn từ nhỏ, chị lo ngại mặt mũi nên hai người không thể đến với nhau quá nhanh.
Thời Duyệt thật sự không nghĩ đến những phương diện khác.
Nhưng nếu lời Dịch Như Song nói là thật, vậy dù Hứa Ấu Diên là bà cô già hay người phụ nữ trẻ tuổi trong lời Dịch Như Song, đây cũng không phải vấn đề.
Vấn đề là ở chỗ --- nếu Hứa Ấu Diên thật sự có một người yêu sống chung thì sao?
Hứa Ấu Diên cũng đã ly hôn một thời gian, kể cả đang ở trong vực thẳm của sự nghiệp, nhưng dù sao chị cũng là đại thần có sức ảnh hưởng đến cả một thế hệ, là nữ thần trong lòng vô số người trẻ.
Trước kia Hứa Ấu Diên còn có một diễn đàn dành riêng cho mình, thậm chí còn có fanclub như minh tinh, mỗi dịp Tết hay sinh nhật, quà tặng đóng thành thùng được gửi đến nhà chị, những chuyện này chị Thời Dã đều kể. Thời đại học, Thời Duyệt cũng thường xuyên lên diễn đàn kia, tải không ít ảnh và video phỏng vấn HD về.
Người thích chị tuyệt đối không chỉ có duy nhất mình, vì thế sau khi chị ly hôn, có người vội vàng tấn công chị trước mình một bước cũng không phải không có khả năng.
Dù sao Thời Duyệt cũng chưa từng vào nhà chị.
Nhớ lại lần trước xin gọi video hologram cùng chị, hình như cũng bị chị từ chối?
Đây là một tình huống thường xảy ra, vậy mà Thời Duyệt lại chưa từng nghĩ đến.
Thời Duyệt càng nghĩ càng cảm thấy đây mới là sự thật, mãi cho đến khi tất cả mọi người ăn xong muốn rời đi, cô vẫn ngồi tại chỗ.
"Sao thế boss, cô vẫn muốn ăn?" Tiểu Teddy hỏi.
Thời Duyệt không trả lời câu hỏi của Tiểu Teddy, thay vào đó hỏi Dịch Như Song: "Có phải sắp đến sinh nhật chị không?"
Dịch Như Song "hả" một tiếng: "Sinh nhật tôi? Vừa qua hồi tháng trước rồi."
"Đúng, tôi nói sinh nhật âm lịch của chị. Vậy đi, từ lúc chị đến công ty chúng ta vẫn chưa tổ chức tiệc chào đón người mới đúng không? Vừa vặn." Thời Duyệt quyết định ngay tại chỗ, "Thời gian này mọi người đều mệt mỏi rồi, tăng ca nhiều ngày như vậy cũng nên xõa, làm việc kết hợp với nghỉ ngơi, mới có thể dồn nhiều năng lượng hơn để tập trung cho công việc, đúng không? Vậy chiều mai chúng ta tổ chức team-building, mừng sinh nhật Tiểu Dịch."
Nghe tin tổ chức team-building trong giờ làm việc, mọi người trong nhóm dự án đều hoan hô tới tấp để hưởng ứng, Lão Hà hỏi vấn đề mọi người quan tâm nhất:
"Boss, là cô mời sao?"
"Đương nhiên, tôi mời." Thời Duyệt đồng ý cực kì hào phóng, "Tôi chi tám nghìn, mua ít đồ ăn thức uống, mua thêm một cái bánh ga-tô, chúng ta đến nhà Tiểu Dịch cho cô ấy một sinh nhật khó quên. Thế nào, đủ không?"
Mọi người nhìn nhau: "...tiền thì đủ rồi."
Các vị vốn cho rằng sắp được ra biển ăn vừa nghe thấy tổ chức sinh nhật ở nhà Tiểu Dịch liền ngây người --- không phải nhà Tiểu Dịch ở ngoại ô phía Tây sao? Đi xa như vậy?
Lão Hà nhìn chằm chằm cấp dưới A Côn, ra hiệu cậu ta nhanh chóng mở miệng.
A Côn biết mình sẽ bị đẩy ra làm vật tế, dù sao ngẩng đầu cũng hứng một nhát rụt đầu cũng bị một nhát, dứt khoát hỏi thẳng:
"Boss à, chúng ta tìm địa điểm ăn uống vui chơi bên ngoài không được sao? Đến nhà Tiểu Dịch có phải sẽ hơi vất vả không?"
"Đúng vậy sếp." Tiểu Teddy cũng tiếp lời, "Hơn nữa có lẽ nhà Tiểu Dịch cũng không chứa nổi nhiều người thế này."
Tiểu Teddy chớp mắt như điên với Dịch Như Song, ý bảo cô nhanh chóng lên tiếng.
Dịch Như Song cảm thấy tình cảnh này hơi kỳ quái, vì sao sếp phải tổ chức sinh nhật cho mình? Không giống như việc các vị sếp bình thường sẽ làm. Trước kia cũng từng nghe nói có phúc lợi tổ chức sinh nhật cho nhân viên, nhưng đó đều là công việc của bộ phận nhân sự. Công ty chúng ta cũng đâu phải không có bộ phận nhân sự!
Thế nhưng cô vẫn có chút cảm động. Bố qua đời từ rất sớm, mẹ đưa theo cô tái hôn một lần, sinh được một em trai, sau đó mọi sự chú ý đều đổ dồn vào cậu em này. Nhiều năm trôi qua như vậy, mẹ cô chưa từng nhớ rõ sinh nhật của cô, dần dần, chính cô cũng sắp quên sinh nhật của mình là vào lúc nào, càng chưa bao giờ ăn mừng.
Thời Duyệt là người đầu tiên trong những năm qua nói sẽ tổ chức sinh nhật cho cô.
Chợt nhớ đến ngày đó Thời Duyệt khen mình cắt tóc đẹp, còn lấy cớ nói giải quyết thẻ tập gym gì đó để cho cô thêm năm nghìn tệ, bảo cô đi mua một bộ quần áo đẹp, đây càng không phải là việc một vị sếp bình thường sẽ làm.
Dịch Như Song có một ý nghĩ vô cùng táo bạo, khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, ngay cả chính cô cũng giật mình.
Không phải sếp sẽ...
Ngay khi Dịch Như Song đang thầm tự mắng mình đa tình, Thời Duyệt nói một câu tất cả mọi người đều không ngờ đến:
"Cũng đúng, ngoại ô phía Tây quá xa, đi đông người có lẽ cũng không tiện đến nhà Tiểu Dịch, nhưng sinh nhật thì không thể không ăn mừng. Vậy đi, Tiểu Dịch, một mình tôi làm sinh nhật cho chị."
Thời Duyệt nói ra những lời này, những người có mặt ở đây đều muốn nổ tung đầu.
Thời Duyệt không hề có bất cứ biểu cảm gì, nhưng sự kiên trì khó hiểu lại khiến tất cả mọi người bối rối.
Không phải sếp giận rồi chứ?
Giám đốc Hoàng lập tức điều hòa: "Ôi chao thật là, muốn tổ chức sinh nhật thì ngại gì xa chứ, sinh nhật sao, mỗi năm chỉ có một lần, phải ăn mừng thật lớn...hơn nữa bình thường Tiểu Dịch cũng đối xử rất tốt với mọi người, đúng không nào?"
Lão Hà nhanh chóng bổ sung: "Đúng đúng, sếp đã bỏ tiền túi, còn tổ chức team-building cho chúng ta trong giờ làm việc, còn chưa đủ sao? Tiểu Dịch à, cô tự thuê nhà ở một mình đúng không?"
Dịch Như Song phản ứng chậm nửa nhịp, mặt ửng hồng từ lúc nào không hay: "Vâng, đúng, tôi thuê nhà ở một mình."
"Rộng bao nhiêu?"
"40 mét vuông một phòng ngủ một phòng khách."
"Vậy là được rồi, rộng hơn tôi nghĩ, năm, sáu người đến không thành vấn đề."
Giám đốc Hoàng nói: "Quyết định vậy đi, chiều mai chúng ta cùng đến nhà Tiểu Dịch cho cô ấy một sinh nhật cả đời khó quên."
Dịch Như Song và Tiểu Teddy bắt đầu chuẩn bị cho tiệc sinh nhật trong sự khó hiểu.
Hai người ngồi cùng nhau lên mạng chọn bánh ga-tô, nhìn thấy một cái rất đẹp liền chia sẻ vào group chat của nhóm dự án, hỏi ý kiến Thời Duyệt.
Thời Duyệt trả lời: "Như Song thích là được."
Tiểu Teddy nói với Dịch Như Song: "Sếp xót cậu thật."
Dịch Như Song cúi đầu không nói gì, không muốn để Tiểu Teddy phát hiện mặt mình đã đỏ như máu.
Ngày hôm sau, một đoàn người cùng Thời Duyệt ngồi xe của công ty chạy đến ngoại ô phía Tây.
Đến Cư Hợp Uyển, sáu người vào thang máy, thang máy cạch cạch cạch đi lên, thỉnh thoảng còn khẽ rung lắc, khiến Tiểu Teddy sợ đến nỗi nắm chặt tay Dịch Như Song:
"Chúng ta sẽ không rơi xuống đúng không!"
Dịch Như Song rất bình tĩnh: "Yên tâm, lần trước chỉ bị rơi xuống hai tầng thôi, không rơi đến cuối cùng, chỉ là khiến một ông lão tiểu ra quần."
Tiểu Teddy: "..."
Nhóm người Thời Duyệt sống sót ra khỏi thang máy, lúc đi qua phòng 4390, Thời Duyệt lẳng lặng nhìn thoáng qua cánh cửa đóng kín.
Em trợ lý Thương Lộc gửi cho Hứa Ấu Diên là họ hàng xa của Thương Lộc, họ Đào tên Tiểu Ngữ, vừa mới vật lộn ra khỏi cơn cảm lạnh mùa đông, một lần nữa chăm chỉ làm việc.
Đã quen với giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Hứa Ấu Diên, sáng sớm đến phòng 4390 khi Hứa Ấu Diên vẫn chưa ngủ dậy, cô lặng lẽ vào nhà quét dọn, cho A Song ăn, lấy danh sánh mua sắm và tiền Hứa Ấu Diên để lại, đến chợ đồ cũ đào bộ điều nhiệt giúp chị, tiện đường mua ít thức ăn về.
Hứa Ấu Diên đã rời giường đến phòng gym trước khi Đào Tiểu Ngữ về. Đào Tiểu Ngữ xách giỏ rau lên tầng, đi về phòng 4390.
Bước vào căn hộ Dịch Như Song thuê, mọi người ngạc nhiên không thôi.
Căn hộ rất cũ, cửa ra vào lắp bộ khóa chống trộm bằng chìa kiểu cũ, sau khi bước vào trong mới nhìn thấy căn phòng nho nhỏ với giấy dán tường màu be, phòng khách kê sô pha bàn trà gọn gàng, nhìn có vẻ rất ấm áp.
"Tốt quá!" Tiểu Teddy dạo một vòng quanh phòng khách, "Tôi cũng muốn sống một mình ở nơi như thế này, không bao giờ muốn thuê chung với người khác!"
Bánh ga-tô được giao đến, A Côn và Lão Hà xuống dưới nhận, Tiểu Teddy và Dịch Như Song đi sơ chế thức ăn cùng nhau, giám đốc Hoàng ôm máy tính, đang xử lý ít việc công ty.
Thời Duyệt muốn vào bếp hỗ trợ, bị các cô đẩy về: "Sếp không cần làm những việc này! Đừng động tay, cứ giao cho chúng tôi!"
Thời Duyệt đứng một mình trong phòng khách cảm thấy hơi ngớ ngẩn, đành ra ngoài đi dạo trên hành lang một lúc.
Vừa ra cửa đã nhìn thấy một cô gái trẻ đi qua rẽ phải, kia là lối đi dẫn đến phòng 4390.
Thời Duyệt vội vàng bước nhanh hơn đuổi theo, quả nhiên, thật sự có một cô gái lạ mặt mở cửa phòng 4390.
Cô gái kia có vẻ mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặc một bộ áo khoác quần jean rất bình thường, trang điểm nhẹ xõa tóc dài, tóc mái được chải ngược cặp trên đầu, tay trái cầm chìa khóa mở cửa, tay phải xách giỏ rau, cả người nhìn rất...ở nhà.
"Xin hỏi..." Thời Duyệt bước đến lên tiếng, dọa Đào Tiểu Ngữ giật mình. Đào Tiểu Ngữ quay đầu, cảnh giác nhìn cô.
"Đây là nhà Hứa Ấu Diên đúng không?" Thời Duyệt hỏi.
Đào Tiểu Ngữ chặn cửa: "Đúng vậy."
Thời Duyệt: "Cô là ai?"
Đào Tiểu Ngữ không ngờ người lạ này sẽ hỏi như vậy, còn dùng giọng điệu rất không thân thiện, không thể không hỏi lại: "Cô là ai?"
Thời Duyệt không trả lời, Đào Tiểu Ngữ lập tức vào nhà, đóng cửa.
Khi mới đến ngoại ô phía Tây, Hứa Ấu Diên đã nhắc nhở Đào Tiểu Ngữ, nói nơi đây là ngoại thành, an ninh không được tốt cho lắm, dặn cô phải cẩn thận.
Không ngờ cô thật sự gặp phải một kẻ kỳ quặc.
Sau khi vào nhà, Đào Tiểu Ngữ nhìn qua mắt mèo, vậy mà cô gái kỳ quặc kia vẫn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm!