Ngón tay dài, ưu thế bẩm sinh.
.
Hai tiếng nhanh chóng trôi qua, Thời Duyệt còn chưa lăn đủ trên vai Hứa Ấu Diên đã sắp đến ga dừng.
Bố mẹ Thời Duyệt từng kể, thời bố mẹ còn trẻ có một loại tàu hỏa màu xanh, đi từ quê nhà đến thủ đô phải mất một ngày một đêm.
Nhưng loại tàu đó chạy trên mặt đất, có thể ngắm phong cảnh, người ngồi cùng nhau còn có thể tán gẫu.
Còn bây giờ không phải ngồi máy bay trên trời thì cũng là ngồi tàu chân không trong lòng đất, chưa ngồi nóng mông đã đến ga dừng, cũng không có phong cảnh gì để nhìn, có cũng là phong cảnh hư cấu, không phải thật.
Thời Dã nói bố mẹ lớn tuổi rồi, vậy mà vẫn nghĩ đến chuyện lãng phí thời gian, giờ đây còn ai sẵn lòng ngồi cả ngày trên phương tiện giao thông. Hơn nữa, phong cảnh hư cấu thì sao nào, có rất nhiều lựa chọn, thích cảnh nào ngắm cảnh ấy, rất tốt.
Bố mẹ không cho là đúng, hư cấu có đẹp thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là giả, mấy đứa trẻ các con không hiểu.
Trước kia Thời Duyệt cũng không hiểu, là một người sinh năm 2012, thế hệ sau 10, tàu hỏa màu xanh chỉ nhìn thấy một lần, chưa từng đi. Giờ đây nhớ lại lời bố mẹ nói, cô có chút ngây thơ hâm mộ với sự chậm rãi và thong thả của thời đại ấy.
"Hứa Ấu Diên, chị đi tàu hỏa màu xanh bao giờ chưa?" Còn ba phút nữa sẽ đến nhà ga, Thời Duyệt không muốn lãng phí một giây đồng hồ, muốn nói chuyện cùng Hứa Ấu Diên.
"Khỏi nói, chị thật sự từng đi rồi." Hứa Ấu Diên nói, "Đi du lịch đường dài cùng chị của em lúc tốt nghiệp cấp ba, ngồi tàu hỏa màu xanh."
"Chỉ có hai chị?"
"Đúng vậy."
"Sao em không nhớ gì."
"Lúc bọn chị tốt nghiệp em vừa mới lên tiểu học, không nhớ cũng bình thường."
"Tàu hỏa màu xanh có thú vị không? Có cực kì lãng mạn không?"
Nghe vậy, Hứa Ấu Diên tỏ vẻ "oắt con thật sự coi đó là điều chắc chắn":
"Sao em lại cảm thấy lãng mạn? Tàu chạy cả ngày, chỉ có hai phòng vệ sinh cho người trên cả toa tàu sử dụng, lên tàu chuyến sáng sớm đến chiều liền bẩn không có chỗ đặt chân. Phong cảnh cũng có chút chút, nhưng cũng tùy địa điểm, đi qua cầu hoặc sông hồ biển thì đúng là rất đẹp, nhưng nếu bất chợt đi qua nghĩa trang thì sẽ khiến oắt con sợ cảnh kinh dị em hét lên đấy. Đến tối thì bên ngoài đen kịt, chỉ có một đoàn tàu chạy vùn vụt qua vùng núi hoang vu không người, hầy, gần giống lúc chúng ta lái xe đến kênh Đoạn Đầu trong giai đoạn thứ nhất của chủ đề kinh dị."
Nghe đến đây, mặt Thời Duyệt tái mét.
"Lúc đó nếu em vén màn cửa xem bên ngoài, từng cơn gió thổi cỏ lay đều rất khả nghi. Chị còn từng đọc một bộ truyện tranh kinh dị về những chuyến tàu đêm, nhân vật chính ở khoang giường nằm trên tàu hỏa màu xanh, ban đêm bị tiếng gõ cửa sổ đánh thức, ngẩng đầu nhìn lên, ngoài cửa sổ của đoàn tàu đang chạy băng băng, có một bà già bám vào..."
Thời Duyệt lập tức bật dậy: "Đến ga rồi!"
Hứa Ấu Diên nhịn cười --- cuối cùng cũng tìm được biện pháp xử lý Thời Duyệt.
Đối phó với con khỉ ngang tàng đại náo thiên cung không thể dùng cách cứng rắn, phải tìm được điểm yếu mới có thể đè chặt nó dưới Ngũ Chỉ sơn.
Hứa Ấu Diên dự định từ hôm nay sẽ đọc thuộc các chuyện ma, mỗi khi bạn nhỏ không nghe lời sẽ tiện miệng ném một bài, coi như giáo dục yêu thương.
Lúc xuống tàu, Thời Duyệt không chỉ cầm hành lý của mình, còn muốn cầm luôn cho Hứa Ấu Diên.
"Em làm gì thế, một mình cầm hành lý hai người, còn cầm bằng một tay."
Thời Duyệt đặt hai cái va-li cạnh nhau, nắm tay lại, thật sự có thể cầm bằng một tay: "Ngón tay dài, ưu thế bẩm sinh."
Hứa Ấu Diên vốn còn muốn cãi nhau thêm mấy câu, nhưng khi nhìn thấy ngón tay thon dài xinh đẹp của Thời Duyệt, bỗng nghĩ đến điều gì, lời suýt thốt ra lập tức nuốt về.
Đáng tiếc ánh mắt thu về chậm một bước, bị Thời Duyệt bắt quả tang.
Thời Duyệt hào phóng giơ tay lên, xòe ra cho Hứa Ấu Diên nhìn.
Hứa Ấu Diên: "...em làm trò gì thế?"
"Không có gì, ngồi lâu hơi mỏi, duỗi gân cốt tí."
"Tí tuổi đừng có đùa lưu manh được không?"
"Duỗi gân cốt tí cũng là đùa lưu manh? Trong đầu Lão Hứa chị toàn cái gì thế? Đến đây nào, mở ra xem là màu gì." Thời Duyệt nói rồi chuẩn bị xoa đầu Hứa Ấu Diên.
Dù thế nào Hứa Ấu Diên cũng lớn hơn mười một tuổi, chỉ thiếu mấy tháng là hơn hẳn một giáp, sao có thể bị một tên quỷ nhỏ suốt ngày xoa đầu, dù đối phương có ưu thế chiều cao cũng không được.
Hứa Ấu Diên vùng dậy phản kháng, hất cái tay không yên phận của Thời Duyệt ra: "Lại không biết lớn nhỏ thử xem? Đợi chị đánh em thì muộn rồi."
"Em còn chưa chạm vào chị, là tự chị ở đằng kia lắc một cái mới đụng vào, đâu phải tại em. Chị không nói em còn không nghĩ đến phương diện kia, nhưng chị nói rồi em thật sự muốn xem chị đánh em thế nào đấy. Nào nào, đánh cái xem nào."
"Em cứ xách mũ chị lên thử xem!"
Thời Duyệt xách mũ áo khoác của Hứa Ấu Diên, cười lớn: "Em cứ xách đấy!"
Hai người vốn đứng trên sân ga chờ đợi biển người như thủy triều tản bớt rồi mới đi, tán gẫu đôi câu trong lúc không có việc gì, nào ngờ lại phát triển thành sự kiện "ẩu đả".
Thời Dã và A Phù đi cùng nhau từ bên kia sân ga, Thời Dã nhìn điện thoại trên tay, khó hiểu: "Sao Tiểu Duyệt không trả lời Wechat của mình? Ấu Diên cũng không trả lời, hai đứa đi đâu rồi? Sẽ không có chuyện gì chứ?"
Thời Dã ở đây tự làm mình sợ, A Phù vỗ vai cô, chỉ về phía trước.
Thời Dã nhìn theo hướng A Phù chỉ, nhìn thấy em ruột và bạn thân từ bé đang nấp sau lối ra sân ga vắng vẻ, cãi nhau ầm ĩ.
Thời Duyệt xách mũ của Hứa Ấu Diên lên cao, Hứa Ấu Diên mặc quần áo dày, động tác hơi vụng về, giơ tay cũng khó khăn, muốn kéo mũ xuống nhưng không đủ sức.
Thời Duyệt vốn đã cao, hôm nay còn đi giày cao gót, lợi dụng ưu thế chiều cao của mình trêu Hứa Ấu Diên như trêu một con mèo nhỏ.
Hứa Ấu Diên cũng không nổi nóng, giống như một con chim cánh cụt giả ác, cảnh cáo Thời Duyệt: "Chị thấy em là muốn bị ăn đòn thật."
Thời Duyệt uốn éo: "Chị nói đánh mông em mà vẫn chưa đánh, khi nào mới đánh? Người ta chờ mong ghê!"
Hứa Ấu Diên nhìn thoáng qua phía sau Thời Duyệt, trên mặt hiện lên dòng chữ "cười trên nỗi đau của người khác": "Chị thấy em chẳng mấy chốc sẽ được toại nguyện."
Thời Duyệt: "?"
Khi cảm nhận được nguy hiểm, Thời Duyệt nhìn lại, một bóng dáng quen thuộc nhanh chóng tới gần, đánh một chưởng vào mông Thời Duyệt:
"Làm cái trò gì đây! Có ai thiếu lễ phép như em không! Còn xách lên? Vẫn xách lên! Bỏ xuống cho chị!"
Đối mặt với chị ruột nghiêm túc, Thời Duyệt chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, lập tức buông tay, chiếc mũ to đùng của Hứa Ấu Diên "phụp" xuống, che khuất hơn nửa khuôn mặt của cô.
"Em nhìn em đi." Thời Dã ném túi cho A Phù, đi lên phía trước ngẩng đầu dạy bảo em gái, "Dù em và chị Ấu Diên của em có thân nhau thế nào, nhưng người ta vẫn lớn tuổi hơn em, là người lớn, về nhà đóng cửa thích chơi thế nào thì chơi, ở bên ngoài sao có thể xách mũ của chị Ấu Diên? Tiểu Duyệt, em nói em như vậy có đúng không?"
Thời Duyệt: "...không đúng."
"Lần sau không được thế nữa! Nghe rõ chưa!"
Thời Duyệt: "...rõ."
Rốt cuộc vẫn có người trị được Thời Duyệt không sợ trời không sợ đất. Thời Dã còn không cao bằng Hứa Ấu Diên đứng ưỡn ngực trước mặt Thời Duyệt dạy dỗ em gái, giống như Phốc sóc dạy dỗ Golden Retriever, ẳng ẳng ẳng cực kì khí thế, Golden Retriever chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi.
Hứa Ấu Diên che miệng nín cười, suýt nghẹn đến mức bị nội thương, Thời Duyệt len lén phi một ánh mắt hình dao nhọn qua.
"Được rồi được rồi." Thời Dã dạy bảo đến nỗi khát nước, Hứa Ấu Diên mới lên tiếng hòa giải, "Tiểu Duyệt chỉ đùa với tôi thôi, đừng nghiêm túc như vậy. Tiểu Duyệt biết sai rồi, đúng không?" Hứa Ấu Diên quay đầu hỏi Thời Duyệt.
Thời Duyệt "vầng" một tiếng: "Em biết sai rồi, lần sau vẫn dám."
"Cậu xem tên oắt con này đi!" Thời Dã chỉ vào em.
Hứa Ấu Diên kéo Thời Dã sang một bên nói thầm: "Sao bỗng nhiên dữ thế, ở ngoài đừng làm Thời Duyệt mất mặt, cũng không còn là trẻ con nữa, không kiêng nể gì mắng em ấy thế không hợp lý lắm."
"Cậu tưởng tôi ngốc à." Thời Dã nhìn xung quanh một vòng, "Người đều đi gần hết rồi, trên sân ga chỉ có bốn người chúng ta, không có ai khác nhìn thấy. Hơn nữa cậu nghĩ tôi làm thế là vì ai, còn không phải vì cậu à?"
"Vì tôi?"
"Oắt con quen thói bắt nạt người khác, về sau hai đứa ở bên nhau, chẳng phải nó sẽ ngồi lên đầu cậu tác oai tác quái à? Vậy cái mặt già của cậu phải để ở chỗ nào? Tôi đây là đang lập uy, sao cậu còn không hiểu cho lòng tốt của người ta."
Hứa Ấu Diên vốn định nói "sao có thể, tôi và em ấy chỉ đang đùa nhau, đến lúc ở bên nhau rồi thể nào chẳng trị được", chưa kịp cất lời đã phát hiện trong mắt Thời Dã có một tia gian xảo, khóe miệng còn có dấu hiệu đắc ý, cô lập tức dừng lại.
"Họ Thời các cậu đều không có ý tốt." Hứa Ấu Diên véo mặt Thời Dã.
"Móa!" Thời Dã giận dữ nói, "Đau quá!"
Thời Duyệt và A Phù ở một bên bất lực nhìn hai cô: "Sao lại đổi người đánh nhau thế kia? Hai người còn không đi đợt khách tiếp theo sắp đến rồi đấy."
Rời khỏi sân ga không người, khi ra ngoài nhà ga, bốn người liền thấy bố Hứa Ấu Diên đứng trong đám đông ở lối ra, ngó vào trong tìm kiếm một cách khó khăn.
Hứa Nghị Thụ không thấy Hứa Ấu Diên, Hứa Ấu Diên phát hiện ra bố trước, vẫy tay với bố.
Hứa Nghị Thụ gặp được con gái, mặt đỏ bừng, mừng rỡ hớn hở chạy đến cầm hành lý giúp con gái.
"Bố làm gì thế, con tự cầm được rồi." Hứa Ấu Diên cảm thấy Lão Hứa quá khích, con gái đã lớn bằng ngần này lại vẫn để bố xách va-li, không thể tưởng tượng nổi.
"Sao vậy, Tiểu Thời nhìn xem, thẹn thùng kìa?" Hứa Nghị Thụ quay đầu nói với Thời Duyệt, "Đều là người một nhà, có gì mà phải thẹn thùng? Bố xách đồ cho con gái lạ lắm à?"
Thời Duyệt cười giống như một vị Bồ Tát: "Vâng vâng, người một nhà có gì mà phải thẹn thùng."
Hứa Ấu Diên: "Người một nhà cái gì! Bố già, có phải bố lại uống rượu giữa ban ngày ban mặt không? Dở dở hâm hâm."
Hứa Nghị Thụ nhanh chóng chuyển hướng, tìm Thời Dã, nói: "Không phải Tiểu Thời và con chơi với nhau từ nhỏ à? Nói là người một nhà có gì sai sao?"
Hứa Nghị Thụ và hai chị em nhà họ Thời lập tức cười khà khà, Hứa Ấu Diên cảm thấy phải tự kiểm điểm bản thân, vì sao bên cạnh toàn những người như nhóc quỷ ở nhà trẻ thế này.
Hứa Nghị Thụ lái xe đến, là loại xe rẻ tiền thực dụng, hàng ghế sau không rộng lắm, ba người ngồi hơi chật.
Hứa Ấu Diên vốn định ngồi ghế phụ lái, Thời Dã lại vỗ vỗ eo A Phù, A Phù lập tức hiểu ý, nói với Hứa Ấu Diên: "Tôi ngồi ghế phụ lái được không? Tôi muốn hỏi bác chút chuyện câu cá."
Hứa Ấu Diên: "Hả? Được..."
Ngoại trừ Hứa Ấu Diên, những người khác đều nhanh chóng lên xe, đến lúc tới gần cô mới phát hiện chỉ còn lại chỗ ngồi bên trái ở hàng ghế sau, bên cạnh là Thời Duyệt.
"Mấy người trên xe cộng lại cũng hơn trăm tuổi rồi, sao lại trẻ con thế này?" Hứa Ấu Diên chịu thua.
"Nào." Thời Duyệt vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: "Nhanh lại đây nào."
Hứa Ấu Diên chỉ đành lên xe, quần áo vừa dày vừa nặng, không gian trong xe lại nhỏ, lên xe có chút khó khăn.
Thời Duyệt đưa tay đỡ chị: "Nào, chậm thôi, đừng để bị ngã."
Hứa Ấu Diên thoáng xấu hổ, nhưng không được đỡ thì thật sự khó lên, mùa đông độc ác...
"Cảm ơn." Hứa Ấu Diên nắm tay Thời Duyệt, ngồi vào ghế trước ánh mắt chờ mong của tất cả mọi người trên xe.
Lão Hứa thật đang ở đây, Thời Duyệt không thể mồm mép trước mặt người lớn, chỉ đáp lại bằng ba tiếng rất đứng đắn: "Không có gì."
Thấy em đáp lại rất ngoan rất đáng yêu, Hứa Ấu Diên hiểu Thời Duyệt có mắt nhìn, không làm loạn trước mặt bố cô.
Xe vừa lăn bánh, Hứa Ấu Diên đã muốn rút tay về, Thời Duyệt nắm tay lại, cứ thế nắm chặt tay cô.
Hứa Ấu Diên nhìn sang Thời Duyệt: "?"
Thời Duyệt nhìn về phía trước, tham gia vào chủ đề câu cá cùng Hứa Nghị Thụ và A Phù, làm như không có chuyện gì xảy ra. Ngồi bên phải, Thời Dã nhìn ra ngoài ngắm cảnh suốt chặng đường.
Hứa Ấu Diên vung hai lần nhưng không thể rút tay ra, Thời Duyệt nắm chặt tay chị, mười ngón đan xen.
Âm thầm thở dài một tiếng, Hứa Ấu Diên khẽ chọc vào khớp xương của Thời Duyệt.
Thời Duyệt đáp lại bằng một cái vuốt ve, đầu ngón tay khẽ lướt trên mu bàn tay Hứa Ấu Diên, Hứa Ấu Diên làm như không có chuyện gì xảy ra, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Điện thoại rung lên.
Hứa Ấu Diên bật điện thoại, vậy mà lại là tin nhắn từ Thời Duyệt.
"Em nhìn thấy chị cười lén rồi, đồ ngoài lạnh trong nóng."
Hứa Ấu Diên trả lời: "Đang cười nhạo em đấy!" Sau đó gửi một emoji kiểu cũ cực hiếm, loại 2D, không nảy lên khỏi màn hình để bị người khác nhìn thấy, là một con lợn nhăn mặt với Thời Duyệt.
Thời Duyệt trả lời: "Đã tiến hóa từ gấu trúc thành lợn rồi, được nha, em thấy có khi mấy ngày Tết tới chị sẽ béo lên hai vòng."
Hứa Ấu Diên trả lời: "Có thể đừng rủa chị được không?"
Mọi người tách ra ở cổng chung cư, họ Hứa đi bên trái, họ Thời đi bên phải.
Chung cư kiểu cũ được xây từ năm 2018, chia làm ba tòa, rất lớn, nhà họ Hứa và nhà họ Thời lần lượt ở tòa thứ hai và tòa thứ ba, cách nhau không quá xa, nhưng muốn qua nhà nhau cũng mất năm phút đồng hồ, đi qua một cổng gác mới đến.
Trước kia trẻ con hai gia đình thường xuyên đến nhà nhau, hai bên đều có thẻ vào cửa của tòa đối phương ở.
Sau này rời khỏi quê hương đến những thành phố khác đi làm, thẻ vào cửa cũng dần bị loại bỏ, thay thế bằng hệ thống quét mặt, an toàn hơn so với trước kia, nhưng cũng phiền toái hơn, muốn đến nhà nhau chơi sẽ phải vòng qua cửa trước, dùng mật mã dành cho khách mới có thể vào.
Khi hai nhà chuẩn bị chia tay, Hứa Ấu Diên mới quay người đi chưa được mấy bước, đã nghe thấy Thời Duyệt ở phía sau gọi mình.
"Hứa Ấu Diên."
Hứa Ấu Diên quay đầu, Thời Duyệt giơ ống kính lên, tách một tiếng, chụp được một bức ảnh của chị.
"Làm gì đấy..."
"Dù sao Tết ở nhà cũng không có gì để làm, em lấy ảnh của chị thử xem có thể xây dựng một mô hình mở khóa bằng cách quét khuôn mặt được không." Thời Duyệt nhìn khuôn mặt hé môi bối rối ngô ngố của Hứa Ấu Diên trên màn hình điện thoại, cố nén vui vẻ.
"Em thấy kỹ năng này của em có phải nên bị lập hồ sơ ở cục công an không?" Hứa Ấu Diên nói, "Nếu không một ngày nào đó em đến nhà chị không cần chìa khóa cũng có thể mở cửa rồi."
"Ủa đừng nói nữa." Thời Duyệt như bừng tỉnh, "Ý kiến này của chị rất hay."
Hứa Ấu Diên: "...coi như chị chưa nói đi."
Thời Duyệt vẫn muốn đấu võ miệng cùng Hứa Ấu Diên thêm mấy câu, nghe thấy tiếng nói chuyện của chị gái và bố mẹ ở phía sau, bố mẹ đã đến.
Không thể không quan tâm đến bố mẹ ruột đã cách xa nhiều tháng, Thời Duyệt chỉ có thể chào tạm biệt Hứa Ấu Diên và Hứa Nghị Thụ.
Lúc rời đi, Thời Duyệt quyến luyến không nỡ, đấu võ miệng cùng Hứa Ấu Diên thật sự gây nghiện.
Thời Duyệt khẽ lắc điện thoại với Hứa Ấu Diên, ý nói "chúng ta nói chuyện qua điện thoại".
"Được rồi, Tết ở nhà ngoan cùng bố mẹ đi." Hứa Ấu Diên nói thẳng.
"Con và Thời Duyệt về cùng nhau hả?" Thấy đã cách xa nhà họ Thời một đoạn, Hứa Nghị Thụ hỏi con gái.
"Còn có Thời Dã và A Phù mà, bố coi hai người đấy là không khí à."
"Người ta là bạn đời hợp pháp, một đôi, có thể giống nhau sao." Hứa Nghị Thụ đặc biệt quan tâm, "Con và Tiểu Thời thế nào rồi, đến bước nào rồi? Con thấy không, Tiểu Thời không nỡ xa con kìa..."
Hứa Ấu Diên phớt lờ Hứa Nghị Thụ bước nhanh vào tòa nhà mở cửa: "Để con kiểm tra xem bố lại giấu chai rượu ở đâu rồi! Lão Hứa, bố có lén uống rượu lúc con không có ở nhà không? Thành thật sẽ được khoan hồng!"
Hứa Nghị Thụ lắc đầu: "Con giống mẹ con, không nói được một câu thật lòng."
Vài ngày sau khi về nhà, lời nguyền của Thời Duyệt quả nhiên ứng nghiệm.
Gỡ bỏ công việc và cuộc sống bận rộn nơi đô thị, Hứa Ấu Diên thả lỏng thần kinh, ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, làm lợn hai ngày, ngày thứ ba ngủ dậy rửa mặt soi gương, phát hiện mình có vẻ béo hơn một chút.
Là béo hơn kiểu có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Không thể nào, mới hai ngày, béo rõ như vậy sao?
Nhưng quả thật hiện giờ quá trình trao đổi chất đã trở nên rất chậm, ăn một chút cũng dễ dàng thêm thịt, càng không cần nói hai ngày nay cũng không chỉ ăn "một chút".
Mỗi bữa cơm Hứa Nghị Thụ đều phát huy tinh thần cho lợn ăn, chỉ hai bố con nhưng làm đến bốn món ăn một bát canh, Lão Hứa còn tim pha lê, con gái không ăn nhiều liền nói con gái không thích đồ ăn bố nấu.
Hứa Ấu Diên thật sự bất lực, sắp đến năm mới cũng không muốn bố khó chịu, ăn thì ăn, thật ra tay nghề của Lão Hứa cũng không tệ, là hương vị cô đã quen từ nhỏ.
Cứ thế ăn, béo.
Hứa Ấu Diên nhanh chóng cảm nhận được nguy cơ, rửa mặt xong liền chạy đến cân...
Cũng không biết nên nói cô quá nhạy cảm hay tính tự chủ quá yếu, béo lên 1,5 kilôgam.
1,5 kilôgam!
Không ăn không ăn, nói gì cũng không ăn nữa.
Buổi trưa Hứa Ấu Diên chỉ gắp hai cọng rau xanh ăn cùng một quả trứng luộc, còn đặt hàng rất nhiều ức gà từ cửa hàng trực tuyến qua điện thoại, dự định Tết năm nay sẽ sống dựa vào ức gà.
"Sao con ăn ít thế?" Hứa Nghị Thụ hỏi.
"Con béo, gần nhà lại không có phòng gym, không thể ăn nữa, vất vả lắm con mới gầy được một chút."
Câu nói của Hứa Ấu Diên khiến Hứa Nghị Thụ rất khó hiểu: "Con béo? Con béo chỗ nào? So với thời cấp ba con gọi bây giờ là béo? Rõ ràng gầy như khỉ!"
"Có thể đừng so sánh với thời dậy thì được không ạ? Hồi đó con nặng bao nhiêu, bố mẹ suốt ngày phát sầu sau lưng con, bố quên rồi sao? Con cũng không muốn đến trung niên lại béo ra." Hứa Ấu Diên buột miệng, nhắc đến người mẹ đã khuất.
Thấy Hứa Nghị Thụ không có phản ứng gì đặc biệt, cũng không biết Lão Hứa đã trải qua những ngày không say rượu như thế nào. Đi câu cá cùng chú Diêu có thể giải sầu, chỉ là mẹ mới đi hơn nửa năm, chắc chắn trong lòng Lão Hứa vẫn nhớ đến...
"Nhưng bây giờ con thật sự không béo." Tâm trạng của Hứa Nghị Thụ có vẻ không thay đổi, còn động viên Hứa Ấu Diên, "Béo hay gầy đều khó nói, chế độ ăn uống mới quan trọng nhất, con ăn ít thế chắc chắn là không tốt. Vậy đi, bố đi mua ít hạt, mua thêm cá về hấp cho con được không?"
"Vâng, cảm ơn bố già! Bố già vất vả rồi!"
Ăn hết một con cá, đã đến chín giờ tối, Hứa Ấu Diên vẫn đói. Đặc biệt là vẫn còn quà vặt ăn khuya Lão Hứa mua cho từ hai ngày trước, bỗng nhiên thiếu một bữa ăn, trong bụng trống rỗng, khó chịu.
Đúng lúc Thương Lộc gọi video cho cô, chúc Tết rồi nói về nội dung công việc cho bản thử nghiệm của trò chơi mỹ thực, xác định những chỗ cần sửa đổi, Hứa Ấu Diên ghi nhớ từng nội dung, lên kế hoạch chỉnh sửa theo yêu cầu.
Làm việc khiến người ta đói khát.
Mười rưỡi tối, bụng Hứa Ấu Diên kêu rất đúng giờ.
Đừng nghĩ đến, Hứa Ấu Diên tự nhủ với mình, càng nghĩ càng đói. Vội vàng hoàn thành công việc rồi tắm rửa đi ngủ, ngủ sẽ không sao nữa...
Hứa Ấu Diên nhịn đói, cuối cùng lại có một Trình Giảo Kim bất ngờ xuất hiện giữa chừng.
Khi cô đang chuẩn bị kết thúc công việc trong phòng sách, Hứa Nghị Thụ đến gõ cửa, hỏi cô có muốn xem phim gia đình cùng nhau không.
Ngày lễ ngày Tết cả nhà ngồi cùng nhau xem lại phim gia đình những năm qua, là tiết mục nhà họ Hứa vẫn luôn gìn giữ.
Từ khi cô ra đời, bố mẹ bắt đầu chụp ảnh vào những dịp quan trọng hàng năm, sau này các sản phẩm điện tử thông minh xuất hiện, chụp ảnh đã trở thành ghi hình.
Quá trình trưởng thành của Hứa Ấu Diên từ nhỏ đến lớn đều được phụ huynh cẩn thận ghi lại.
Bao năm qua đều là cả nhà ba người xem cùng nhau, rót rượu nhấm nháp vài món ăn nhẹ, vừa xem vừa cười, vừa cười vừa quay.
Năm nay nhà ba người chỉ còn lại hai người, Hứa Ấu Diên suýt nữa đã quên chuyện này, Hứa Nghị Thụ vẫn nhớ.
"Vâng, con có xem. Bố đợi con một lát! Con xong ngay!"
Hứa Ấu Diên thấy bố chủ động nhắc đến việc này, có vẻ đã vượt qua được chuyện mẹ ra đi, ôn kỷ niệm cùng bố cũng tốt.
"Được! Vậy bố đi tìm ổ cứng đây!" Hứa Nghị Thụ vui vẻ đi đến phòng ngủ lấy thiết bị, Hứa Ấu Diên kết thúc công việc, vừa tắt máy tính liền nghe thấy chuông cửa vang lên.
Giờ này là ai đến?
Hứa Ấu Diên đi ra cửa, còn chưa nhìn mắt mèo xem bên ngoài, trong lòng đã có suy đoán.
Ngoài mắt mèo, Thời Duyệt đứng nghiêm trước cửa, trên tay cầm một chiếc đĩa, trên đĩa còn có nắp đậy sặc sỡ đầy vẻ bí ẩn.
Thời Dã đứng bên cạnh em, hai người đang ghé vào tai nhau, không biết thì thầm chuyện gì.
Hứa Ấu Diên mở hé cửa, cảnh giác nhìn hai chị em họ Thời.
"Biểu cảm của chị kiểu gì đấy." Thời Duyệt chỉ vào cái đĩa trong tay, "Mang ấm áp đến cho chị này."
"Cái gì ấm áp?" Hứa Ấu Diên hỏi.
"Ta ta tà!" Thời Duyệt tự chơi nhạc, mở nắp đậy, thứ trắng như tuyết bên trong gần như nhảy ra trước mắt Hứa Ấu Diên.
"Cậu còn nhớ bánh pancake mây bồng bềnh này không?" Thời Dã chỉ vào đồ ăn, "Là món cậu thích nhất thời cấp ba đó! Ngày nào tan học cũng phải ăn một đĩa cỡ 7 tấc!"
Hứa Ấu Diên đói hơn nửa ngày cũng nhịn cả tối: "..."
"Nhiều năm rồi không bán, Tiểu Duyệt lại có thể làm y hệt hồi đó." Thời Dã nhận đĩa bánh, cẩn thận nâng niu, Thời Duyệt lấy một miếng bơ mang theo trong túi, mở giấy gói, đặt lên trên bánh, nhiệt độ của bánh lập tức làm miếng bơ tan chảy, tỏa ra mùi thơm ngất ngây.
Thời Duyệt lại lấy một lọ kem tươi ra, xịt vòng quanh bánh pancake.
Hứa Ấu Diên không chớp mắt, Thời Duyệt vẫn chưa xong, lại lấy một chai si-rô. Si-rô màu hổ phách đổ xuống lớp ngoài mềm mại của bánh, mùi sữa và mùi mật đường hòa quyện vào nhau, giống như một cặp đôi hoàn hảo trời sinh, một đĩa bánh pancake mềm mịn bồng bềnh mời Hứa Ấu Diên ăn.
Đến đây nào, ăn thử quả bom ca-lo xa cách đã lâu này đi!
Hứa Ấu Diên không chớp mắt, bụng kêu ùng ục, sau đó tỉnh táo đóng cửa lại.
Chỉ vào bánh mây bồng bềnh, trên mặt nở nụ cười như chương trình mừng năm mới, giữ nguyên tư thế "màn biểu diễn tuyệt vời", hai chị em nhà họ Thời: "?"