Mắt Bồ Đề

Chương 38: Bão cát




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
...........
Ngủ trên xe không thoải mái như trong lều trại, tựa đầu nhấp nhô, không thẳng lưng, ngay cả tay chân phải thu lại, mặc dù vậy, Lâm Tầm Bạch vẫn ngủ một giấc cho đến hừng đông.
Nói trắng ra khi mệt mỏi đến cực điểm thì ngủ ở đâu cũng được.
Lúc tỉnh lại, anh giật nảy mình bởi Tiêu Khản bên cạnh - cô dậy sớm hơn anh.
“Bà chủ Tiêu, dậy sớm thế!”
Tiêu Khản đang đọc báo, lơ đãng liếc anh: “Anh trông ngủ ngon lắm đấy.”
“Thì không tệ thật.” Anh ngáp một cách thỏa mãn, “Sao cô biết?”
“Ngáy, nghiến răng, chậc miệng...!Anh nằm mơ ăn nguyên con dê nướng hay gặm giò heo?”
“Ấy…”
Anh biết vì đâu Tiêu Khản tỉnh dậy sớm.
Cô khép lại tờ báo trong tay, tức giận bảo: “Ăn một chút gì đi rồi xuất phát đến Hami.”
“Ủa, cô không đợi sao?” Lâm Tầm Bạch giật mình hỏi.
“Đợi cái gì?”
“Đợi Liễu Thần Quang chứ gì! Không phải cô nói tối hôm qua không đợi được thì hôm nay mới đi Hami.
Bây giờ đã tìm được tờ báo anh ta để lại, còn không tiếp tục chờ à?”
Nếu không vì quan tâm, cớ sao cô lại không ngủ được bèn rời giường đọc báo cơ chứ!
Kết quả lại đâu phải.
“Không phải lấy được tờ báo là đã đủ rồi?” Cô thản nhiên lấy một túi bánh quy Soda ở phía sau, “Ở đây không có tín hiệu, không đọc báo còn có thể đọc cái gì nữa?”
Lâm Tầm Bạch không phản bác được.
“Vậy cô đã thấy gì?”
“Ba bài viết thời sự, bốn bài kinh tế, nói giá xăng dầu toàn cầu sẽ tăng giá, còn có một bài hướng dẫn nghỉ mát mùa hè.
Giữa hai trang báo có mười thông tin tuyển dụng, hai bài mất chứng minh thư, và một thông báo tìm người.
Cô nhìn khá cẩn thận chứng tỏ thật sự buồn chán.
Nhưng anh vẫn có điều không tin nổi: “Thật sự không đợi sao?”
(P1)
“Thế nào? Anh còn muốn gặp anh ấy hơn tôi?” Cô nhướng mày hỏi ngược lại.
Lâm Tầm Bạch đơn giản hóa logic của cô.
Tới đây tìm Liễu Thần Quang là để hiểu ý đồ của anh ta, hiện giờ biết được ý đồ, lấy được đồ đạc, có gặp hay không đã không còn quan trọng đến thế.
Bởi vì Tiêu Khản nói: “Thi thể đã chết 5 năm, thôi thà không gặp thì hơn.”
“...”
Lúc trước người hăng hái đến là cô, không thấy thỏ không thả đại bàng là cô, vậy mà vẫn là cô khi trước mắt vừa lấy được đồ đã phủi mông rời đi!
Lâm Tầm Bạch âm thầm kêu oan cho chính mình.
Thái độ trước sau mâu thuẫn của anh có tính là gì đâu, con gái mới đúng là khó hiểu nổi!
Trực giác nói cho anh biết, nhất định Tiêu Khản có chuyện gì đó không muốn nói với anh.
Còn kinh nghiệm trong quá khứ lại nhắc nhở anh, đừng vọng tưởng hỏi ra bất cứ chuyện gì Tiêu Khản không muốn nói từ miệng cô.
- -----
Ăn sáng xong, kiểm kê mọi thứ.
Sau chót Lâm Tầm Bạch nhìn về cồn cát xanh um cỏ cây và động Đèn Ma, khởi động xe, rời khỏi nơi kỳ lạ này.
Ra khỏi hẻm núi, họ trở lại sa mạc Kumutag một lần nữa.
Chẳng như thời tiết tốt lúc họ đến, chẳng có trời xanh mây trắng, trời đất kết nối thành một vùng trong gió cát tối tăm mịt mùng.
“Pháp sư Huyền Trang nói một câu thế nào ấy nhỉ?” Tiêu Khản bất thình lình đặt câu hỏi.
“À thì… Đêm thì yêu quái châm lửa, nát tả như sao; ngày thì gió lộng thổi cát, rải rác như mưa?”
“Ừ.” Cô cười tự giễu, “Trong đêm có ma trơi, ban ngày có gió cát, trước đó không có thì giờ có đầy đủ.”
Lâm Tầm Bạch giảm tốc độ xe, cảm nhận sức gió.
Xét từ tầm nhìn, tầm nhìn không được xa cho lắm nhưng cũng không tính là che khuất bầu trời; đánh giá từ lực hạt cát đập vào kính chắn gió, gió lớn hơn một chút so với ngày bọn họ vào La Bố Bạc.
(P2)
“Vừa đi vừa nhìn, nếu gió quá lớn, chúng ta sẽ dừng chân ở thị trấn La Trung một ngày, đợi gió qua thì tới Hami sau.”
“Anh là hướng dẫn viên du lịch, anh tính sao thì cứ làm vậy.” Tiêu Khản nhún vai, dửng dưng tựa lưng vào ghế.
Có vẻ như cô đang có ý định ngủ bù.
Nửa giờ sau, Lâm Tầm Bạch nhận ra mình đã quá lạc quan.
Bởi vì gió đã lớn hơn, tốc độ phát triển nhanh hơn hẳn dự đoán của anh; cát vàng cũng nào lang thang trong gió không có mục đích, chúng để lại từng “đường cát” thẳng tắp có quy luật tột cùng trong không trung.
Loại đường cát có thể nhìn thấy bằng mắt thường này chứng minh đợt gió cát không chỉ là một cơn gió Bắc hoặc gió Tây độc nhất, mà là có nhiều luồng gió cắt ngang cùng tác động lực một lúc.
Tay cầm lái bắt đầu đổ mồ hôi, thân xe tròng trành trái phải, đoạn đường anh lái cũng uốn cong thành hình chữ S như có như không.
Sức gió khác nhau theo các hướng khác nhau sẽ không giống nhau.
Anh cảm thấy bầu trời phía Tây đã tối sầm triệt để còn phía Đông sáng hơn một tí.
Anh điều chỉnh hướng gió kịp thời rồi đi về đằng Đông.
Nhưng đôi khi sợ cái gì là cái đó đến.
Anh vừa lái xe về phía Đông vài trăm mét, một cơn gió mạnh đã xoắn tới trước mặt, lồng toàn bộ chiếc xe vào trong cát bụi phô thiên cái địa.
Điều cần xem xét bây giờ nào có phải là vấn đề có nên đi đến thị trấn La Trung hay không, mà là chuyện có thể lái xe đến thị trấn đó nổi không.
Sự rung lắc của thân xe đã đánh thức Tiêu Khản, lần đầu tiên cô nhìn thấy một cơn gió cát lớn như vậy, đây là...
Bão cát?
Lâm Tầm Bạch bất đắc dĩ trả lời khẳng định suy nghĩ của cô: “Đúng vậy, hình như chúng ta gặp phải bão cát.”
Nói xong, anh lại bổ sung một câu.
“À đâu, không phải hình như.”
(P3)
Cuồng phong hoành hành, ban ngày như đêm, không phải bão cát thì có thể là gì?
Tiêu Khản ngồi thẳng người, giúp đỡ viện ra chủ ý: “Nếu không trước tiên gọi điện thoại cứu viện, sau đó trở về hẻm núi lớn tránh gió?”
Xét về khoảng cách, hẻm núi lớn hiện giờ là nơi trú ẩn an toàn gần nhất.
Lâm Tầm Bạch đồng ý với ý tưởng này, mỗi tội thứ bọn anh gặp phải chính là bão cát.
Trong tình huống gió bắt đầu thổi, máy bay trực thăng và đội cứu hộ đều không thể ra ngoài ngược gió, nhất định phải chờ sau khi bão cát kết thúc mới tới.
Cho nên tránh bão cát là ưu tiên hàng đầu.
“Cô báo tọa độ hiện tại với hẻm núi lớn qua trước.
Dù gì chúng ta cũng lái xe về hướng đó, nếu may mắn, có lẽ qua một hồi nữa gió sẽ ngừng.”
Anh khẩn cấp quay đầu, lái về con đường cũ.
Tiêu Khản làm theo.
Gió càng thổi càng hung hãn, Đông Nam Tây Bắc toàn là một mảng tối đen.
Lâm Tầm Bạch hầu như không thấy rõ đường phía trước, thỉnh thoảng còn có một số thứ màu đen bay qua trước xe.
Có thể là cỏ khô cuộn gió hoặc bụi gai lạc đà.
May mắn thay thiết bị định vị hoạt động bình thường, anh siết chặt tay lái, miễn cưỡng giữ vững vàng.
Thời gian dần trôi, họ càng chạy trời càng sáng.
Cát vàng trên bầu trời tan đi như cơn sóng nước, bầu trời mơ hồ hiện lên một luồng sáng xanh.
Tâm tình căng thẳng của hai người thoáng buông lỏng, Tiêu Khản vặn một chai nước khoáng đưa cho Lâm Tầm Bạch đã túa mồ hôi đầy đầu từ lâu, tự cô cũng uống vài hớp.
Thốt nhiên chai nước trong tay cô bay ra ngoài.
Đập vào kính chắn gió phía trước.
(P4)
Đó là một cơn gió mạnh chưa từng thấy thổi tới từ sau, đẩy thẳng chiếc xe về phía trước hơn mười mét.
“Xui rồi, gió lại lớn.”
Lâm Tầm Bạch vội vàng điều chỉnh phương hướng, so với loại gió thổi ngang làm xe đung đưa trái phải, loại gió thổi thẳng này nguy hiểm hơn.
Đầu xe vừa quay, Tiêu Khản nhìn thấy một khu công trình kiến trúc như bức tường thành nơi xa.
“Anh nhìn chỗ đó kìa! Đó có phải là Vạn Lý Trường Thành thời Hán không?”
Lâm Tầm Bạch theo bản năng ngỡ ngàng.
La Bố Bạc thuộc về Tây Vực trong thời cổ đại, Vạn Lý Trường Thành của nhà Hán được xây dựng xa như vậy sao?
Gió mạnh một lần nữa ập vào đuôi xe, suýt nữa lật chiếc xe từ phía sau.
Anh nào màng tới nhiều như thế, chạy thẳng vào công trình đó.
Thây kệ nó là gì, có thể chắn gió là được.
Tại cái miền không đường không người không máy giám sát, anh đạp ga chạy đến cùng, chạy đua với gió với giới hạn tối đa.
Tuy nhiên cơn gió này mang theo sự độc ác riêng mình, khi thì chậm chạp khi thì kịch liệt, cứ mãi luôn theo sau họ.
Chỉ cần lòng bàn chân Lâm Tầm Bạch buông lỏng, xe mất kiểm soát ngay.
Thân xe xóc nảy khiến người ta mắc ói, nhưng hai người có hơi sức đâu để khó chịu, ngoại trừ tiếng gào thét ngoài cửa sổ bên tai, còn lại chẳng nghe thấy gì cả.
Tường thành từ từ kéo gần hơn, thêm phần rõ mười mươi.
Sắp tới rồi!
Tiêu Khản nhìn thấy tòa thành cao ngất, nhìn thấy cổng thành rộng lớn.
Thay vì nói đây là Vạn Lý Trường Thành thời Hán đã xây đến La Bố Bạc, không bằng bảo đấy là một thành cổ được bảo tồn nguyên vẹn, trên tường thành còn có cành liễu mảnh mai bay múa trong gió.
Tại sao trong sa mạc còn có cây liễu chứ?
Cô đột nhiên cảnh tỉnh.
“Không đúng! Đó là cảnh giả!”
(P5)
Cảnh giả còn được gọi là ảo ảnh, là một ảnh ảo từ ánh sáng do khúc xạ tạo ra.
Cô không biết tòa thành này thật sự ở đâu, điều duy nhất có thể dám chắc là ít nhất nó đến từ một nơi tít tắp.
Qua bao la non ngàn, qua sa mạc Gobi thênh thênh, bày ra cho bọn họ một tuồng trò đùa.
Nếu bọn họ một mực đuổi theo, như vậy lái xe cho đến khi dầu cạn xe hỏng là chuyện hoài công vô ích.
“Mẹ kiếp!”
Cô không thể không xài xể một câu.
Vừa dứt lời, tòa thành có thể nhìn thấy rõ ràng hóa thành cát bụi trong nháy mắt, tan thành một trong những ngọn gió vô hình.
Sắc mặt Lâm Tầm Bạch biến đổi.
Bởi cuồng phong nghiền nát tòa nhà đồng thời thay thế tòa thành, cơn gió khổng lồ cuốn lên vô số cát vàng, ngưng tụ thành một bức tường cao hàng trăm mét.
Cát đá cỏ cây dọc đường đi đã bị hút vào, gió vô hình biến thành một bức tường cát bằng xương bằng thịt, tựa núi cao nguy nga.
Đỉnh núi đỏ như máu, sườn núi lạnh lẽo xám xịt, chân núi rộng nhất mênh mông nhất lại là vùng hắc ám không mặt trời.
Và xe của họ đã ngay trước chân núi.
Bức tường cát cấp tốc di chuyển về phía trước, bầu trời lúc tỏ lúc lu.
Lâm Tầm Bạch muốn quay đầu xe lần nữa mới nhận ra xe đã bị lốc xoáy cuốn chặt, hoàn toàn không thể thoát.
Biển cát gầm gừ, trời đất rung động.
Một chiếc xe Jeep kiên cố lại biến thành một món đồ chơi mong manh bị một đầu thú hung giữ trong lòng bàn tay ngắm nghía, có thể bị bóp thành từng mảnh bất cứ lúc nào.
“Bà chủ Tiêu, làm, làm sao bây giờ?” Mồ hôi trên trán anh lăn xuống thành từng giọt lớn, đúng thật hết cách rồi.
Nhưng Tiêu Khản cũng không biết.
Đối với cô mà nói, bão cát đầy xa lạ giống hệt biển đất.
Không, không hoàn toàn giống nhau.
Bởi vì bão cát vừa lạ vừa quen, nghe được quá nhiều lời đồn đại, thậm chí còn thấy nhiều hơn trên tin tức.
So với biển đất, nó chẳng vừa nhanh đã chậm, không khoác lên áo ngoài dịu dàng giả tạo, chỉ có tốc độ táo bạo và sức mạnh man rợ.
Nó khinh miệt tất cả sinh vật sống, coi cả chúng sinh như con ong cái kiến hèn mọn.
Tới ngay lúc này, những gì bọn họ có thể làm là đối mặt với nó.
Đơn giản là sống thì sống mà chết thì chết.
Cô nắm lấy tay anh, mười ngón tay siết chặt, tim đập như sấm.
Lâm Tầm Bạch cắn chặt răng, giẫm phanh thật mạnh.
Mẹ nó đi thôi, sá gì tới nữa!
(P6)
Ùm!
Sau chót bức tường cát đã đánh tới, đập vào thân xe.
Cát gió đen hù đưa họ vào một đường hầm sâu thẳm, bên ngoài xe tối đến mức không nhìn thấy nổi năm ngón tay, bên trong xe là một mớ hỗn độn.
Gió từ mọi hướng rung chuyển chiếc xe địa hình dũng mãnh tựa một viên xúc xắc.
Trước sau, trái phải, trái phải, trước sau…
Cuối cùng treo lơ lửng cách mặt đất.
Khi trời đất quay cuồng, Tiêu Khản không biết mình đụng phải cái gì.
Đau nhức tột độ xen lẫn chóng mặt; bên tai có tiếng thét lên, có cả tiếng ù ù; cảm giác mất trọng lượng làm cho tất cả cảm giác của cô đều trở nên mờ nhạt.
Tay họ có buông ra không?
Tốt hơn là không.
Dù có chuyện gì xảy ra, hai người nhất định phải ở cùng một chỗ.
Đây là suy nghĩ cuối cùng lóe lên trong tâm trí cô, và ngay sau đó, ý thức đã hoàn toàn tách khỏi cơ thể.
Bức tường cát tàn nhẫn di chuyển không ngừng về trước, làm suy tàn vạn vật, chẳng có gì may mắn sống sót.
Cát vàng nhảy múa điên cuồng trong gió, cổ vũ cho cuộc tàn sát ngập trời này.
Chiếc xe Jeep đã biến mất.
- -----
Khi Tiêu Khản mở mắt ra một lần nữa, cô nhìn thấy mặt trăng trên vòm trời.
Gương bạc chiếu xuống sa mạc yên tĩnh, cồn cát bị thổi thành trùng lớp sóng chồng lên nhau, uốn lượn, kéo dài đến chân trời vô tận.
Bên cạnh cô là một bóng lưng gầy gò.
Không cần bất kỳ lý do gì, cô biết bóng lưng này thuộc về Liễu Thần Quang.
Đúng như dự đoán, anh ấy xoay người lại, hình hài hệt trong ký ức của cô.
Trắng trẻo, ấm áp, và yên bình.
Anh mỉm cười, vén tóc mái cô ra sau tai: “Ngày mai anh sẽ lên đường, hôm nay cố tình tới thăm em một chút.”
Tiêu Khản ngẩn ra: “Anh muốn đi đâu?”
“Anh muốn tới Đôn Hoàng, khảo sát với thầy Chu.
Em quên rồi à?”
“Đừng đi!” Cô hãi hùng.
(P7)
Liễu Thần Quang vẫn bình tĩnh đứng lên, phủi cát bụi trên người: “Nhưng anh đã mua vé rồi.”
“Anh mà đi là sẽ chết!” Cô đấu tranh để kéo anh, phát hiện cơ thể mình không cách gì động đậy, như thể bị đóng đinh trong một hố cát, “Có phải anh muốn đi tìm bức bích họa? Có phải thầy Chu kêu anh đi? Ông ấy đang hại anh đấy!”
“Thầy Chu là giáo viên của bọn anh, ông ấy đã dạy anh 8 năm, sao mà hại anh được chứ?”
“Vậy tại sao anh lại gạt em, nói với em anh đi làm luận án? Nếu chuyện của hai người chính đáng thì có gì mà không thể nói?!” Cô có lý lẽ phản bác.
Nhưng anh ấy đột nhiên trở nên bướng bỉnh: “Dù sao anh vẫn phải đi.”
“Vì sao?”
Cô gầm lên một cách khó hiểu, âm thanh truyền đi nghìn trùng xa trong sa mạc.
Liễu Thần Quang nín lặng.
Anh ấy im lìm nhìn cô, đôi mắt lạnh lẽ chực băng tuyết.
Một thoáng lâu sau anh ấy mới mở miệng: “Bởi vì đây là 5 năm sau rồi.”
“Tiêu Khản, anh đã đi được 5 năm.”
“Anh không thể quay lại.”
Cô chợt giật mình.
Từ giấc mơ lạnh căn cắt rơi thẳng xuống, xuống tới một lò nung nóng rực khác.
Xe Jeep cắm xiên trên đỉnh của một cồn cát, cát lấp đầy cả xe như nước.
Bầu trời xanh không một gợn mây, vầng dương thiêu đốt chiếu xuống thẳng thừng.
Thân xe bằng thép phơi nắng thành cái máy hàn hừng hực, kính vỡ như thể ngọc quý rải rác trên cát, không khí khô không mang chút độ ẩm.
Một con thằn lằn cát xám chui ra khỏi mặt đất, dựng thẳng người nhìn quanh quất.
Đất cát khẽ lay động, nó bò về phương xa với một tiếng vút, để lại một vết kéo dài thật mỏng.
Một bóng hình đi từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại bên cạnh một chiếc xe Jeep.
Cậu ta cúi người nhìn một chút rồi quay đầu gọi to…
“Thầy Chu, trong xe có người!”
- -------------------
HẾT CHƯƠNG
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.