Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
***Vui lòng***
***Không spoiled tình tiết trong phần bình luận***
***Không công kích tác giả/editor/nhân vật trong truyện***
...........
Nói là muốn xuất phát thực tế nào có dễ dàng như vậy. Mấy ngày nay gió thổi đứt quãng, chả có ai dám mạo hiểm, dứt khoát ở thị trấn La Trung nghỉ ngơi hồi phục.
Lâm Tầm Bạch thừa dịp này liên lạc với đội cứu hộ. Thì ra sau cơn bão cát ngày đó, đội cứu hộ dựa theo hai tọa độ bọn họ gửi đi tìm người nhưng không thu hoạch được gì, tiếp đó mở rộng phạm vi tìm kiếm mới tìm được xe Jeep của bọn họ.
Tin xấu là chiếc xe không đi xa, tin tốt là hành lý vẫn còn.
Tiêu Khản hỏi: “Không đi xa nghĩa là gì?”
Lâm Tầm Bạch nói cho cô hay mấu chốt một cách ngắn gọn: “Chính là tiền sửa lại một lần nữa không bằng mua một chiếc xe mới.”
“Không đến mức đó chứ, xe đã hư rồi thì hai chúng ta còn đứng yên lành thế này à?”
Về đều này, thường thức của cô vẫn có đấy.
Tuy nói sau khi tỉnh lại đau đến toàn thân hệt tan thành từng mảnh nhưng có tan thật thế đâu!
Lâm Tầm Bạch đếm đầy ngón tay tính toán sổ sách cho cô: “Sơn xe đã mòn hoàn toàn, kính trước và sau vỡ vụn, chủ yếu nhất là cát đổ vào trong xe nên giờ động cơ, điều hòa, bình ngưng tụ, bình chứa nước...”
“Rồi rồi!”
Cô giơ tay lên cản lại. Tóm lại là xe bị hỏng, ví tiền xẹp lép, còn bức bích họa vẫn chưa có tung tích.
“Vậy...”
Lâm Tầm Bạch chậm rãi chìa tay về phía cô.
Tiêu Khản cúi đầu liếc qua: “Cảnh sát Lâm, thành thật mà nói anh có nhiệm vụ theo dõi tôi, tôi không cần phải trả tiền công cho anh.”
“Chiếc xe đó...”
“Không phải cảnh sát các anh đều lái xe nhà nước khi phá án à?”
“Ý cô là tôi phải chịu trách nhiệm thuê một chiếc ô tô?”
Tiêu Khản mỉm cười: “Nhớ lấy chìa khóa xe cũ về, phía trên còn có đồ.”
“...”
(P1)
Nhớ ngày trước anh đưa ra yêu cầu nhận tiền công vào mỗi cuối ngày vì lo lắng hành trình nguy hiểm, trót như Tiêu Khản đi chầu ông vải thì sao lấy tiền trả cho anh? Giờ thì ngon rồi, ngược lại luôn, hành trình có nguy hiểm đấy nhưng phúc Tiêu Khản lớn mạng cũng cứng, còn sống mà không trả tiền!
Giải pháp cuối cùng là đi nhờ xe của nhóm Chu Chính Ngôn, trước tiên cùng nhau đi tới Lâu Lan, đợi đến Hami thì bọn anh lại thuê xe.
Chu Chính Ngôn cùng với một nam tiến sĩ ngồi trên xe đầu dẫn đường, Tiêu Khản và Lâm Tầm Bạch ngồi trên xe Trịnh Phi. Trên xe ngoại trừ bọn họ còn có một nữ nghiên cứu sinh tên là Điền Viện, năm nay tốt nghiệp cao học năm ba, ba tháng sau cô ấy sẽ trở thành nghiên cứu sinh bậc tiến sĩ của Chu Chính Ngôn.
Chiếc cuối cùng là xe tiếp tế, kéo hành lý và đồ ăn thức uống của mọi người. Xét về cách bố trí, hành trình của họ không ngắn. Điền Viện nói cho Tiêu Khản hay thầy Chu dẫn bọn họ tới Hami rồi còn phải tiếp tục đi về phía Tây, cuối cùng đến hang đá Ki𝚣il tại Kuchar.
Kuchar là nơi tọa lạc của nước Quy Tư cổ đại, chuyến khảo sát lần này của bọn họ đã phần nào khám phá 36 quốc gia Tây Vực.
Trịnh Phi lái xe đâu chịu cô đơn bèn mạnh mẽ gia nhập nhóm chat: “Chị Tiêu, nghe thầy Chu nói chị tốt nghiệp đại học xong là làm mối lái đồ cổ luôn, giỏi quá.”
Tiêu Khản chống trán suy nghĩ một chút, tốt nghiệp đại học... mẹ kiếp, cô đã vào nghề được tám năm.
Thời gian trôi qua nhanh như vậy sao?
Năm nay cô 30 rồi?
Không hiểu sao, cô nhìn lướt qua ba người mới đầu hai trên xe đã thấy một loại bản năng khó chịu bắt đầu nảy sinh.
Nhưng ba người không hề phát hiện, Điền Viện còn cười hì hì truy vấn: “Dám chắc chị làm mối lái thú vị quá đỗi! Em còn hối hận vì đã thi tiến sĩ đấy.”
Thú vị?
Tiêu Khản quả thực muốn cười gằn, công việc thì sao thú vị được, cùng lắm công việc chỉ mang tới tiền.
“Đi học vẫn hay hơn. Trước kia tôi thường nghe Liễu Thần Quang nói thầy Chu vừa có cơ hội thực tiễn là dẫn ngay bọn họ ra ngoài. Đáng tiếc năm đó tôi không thi nghiên cứu sinh, thiếu rất nhiều cơ hội học tập.” Cô nghẹn ngào và đưa chủ đề đến các vấn đề cô hằng quan tâm.
(P2)
“Liễu Thần Quang?” Trịnh Phi nghiêng đầu khó hiểu.
“Cậu không học cùng trường đại học với chúng tôi nên không biết anh Liễu.” Điền Viện nói, “Khi đó tôi mới năm ba đại học, dự định thi làm nghiên cứu sinh của thầy Chu bèn đến dự buổi giảng. Đàn anh Liễu là trợ giảng, giúp tôi sao chép mấy phần giáo trình, còn chưa kịp cảm ơn anh ấy đã nghe nói anh ấy gặp chuyện không may.”
“A... Là anh Liễu kia.”
Điền Viện nhắc tới đã làm Trịnh Phi nhớ ra: “Lúc thầy Chu lên lớp có từng khen, bảo một đàn anh có trình độ giỏi lắm, đề tài năm đó làm là... Đúng rồi, là về bích họa Tây Ngụy trong hang Mạc Cao!”
“Thầy Chu còn khen anh ấy với mấy cô cậu nữa?” Tiêu Khản hỏi.
“Đương nhiên rồi.” Điền Viện gật đầu, “Phương hướng nghiên cứu thầy Chu bố trí cho em chính là tiếp tục đề tài anh Liễu làm chưa xong hồi trước.”
“Anh Liễu của mấy cô cậu gặp chuyện gì?” Lâm Tầm Bạch biết tỏng còn cố tình hỏi.
“Vì luận văn đến Đôn Hoàng khảo sát, một mình gặp phải bão cát, bất hạnh gặp nạn.” Điền Viện thở dài trả lời, “Cho nên ngày đó tôi nhìn thấy một cái đít xe đâm vào cồn cát xa xa là thầy Chu đã bảo chúng tôi hối hả lái xe qua ngay. Ông ấy bảo bão cát vừa qua, lo lắng bên trong có người, kết quả có thật!”
“Chỉ là bão cát?”
“Nếu không thì sao? Thầy Chu luôn nói như vậy.” Điền Viện quay đầu nhìn anh, “Anh cũng là người học cùng trường chúng tôi sao?”
Lâm Tầm Bạch lưu loát lắc đầu.
“Tôi nghĩ y vậy.” Hai má Điền Viện đỏ lên, chửi bới ko nể mặt, “Sao trường chúng tôi có trai đẹp được cơ chứ, toàn là mọt sách thôi.”
“Này!” Trịnh Phi bất mãn kêu lên, “Đẹp trai thì có làm sao, người ta là đối tượng của chị Tiêu.”
“Cái gì?!”
Âm thanh này là Tiêu Khản và Lâm Tầm Bạch đồng thanh phát ra.
Trịnh Phi ngây thơ chớp mắt: “Ngày đó anh đưa tay vào trong quần áo của chị sờ tới sờ lui. Chẳng lẽ... không phải vậy sao?”
Bầu không khí lập tức lúng túng đến cùng cực.
Thây kệ có hay không, đồ chừng chuyện này không đúng cho lắm.
Tiêu Khản ho nhẹ một tiếng, chọn một đáp án trung hòa.
“Ai nấy toàn là người trưởng thành rồi.”
“???”
(P3)
- -----
Lâu Lan cách thị trấn La Trung cũng gần, thuộc khu du lịch không mở cửa, tiến vào di chỉ thành cổ cần phải làm thủ tục rườm rà. Hầu hết các hiện vật được khai quật trong khu vực này đã bị người mang danh “nhà thám hiểm” nước ngoài cướp đi trong thế kỷ trước. Các đồ dùng còn lại như đồng xi, bản chép tay, cũng như “người đẹp Lâu Lan”* nổi tiếng thế giới đã được chuyển đến bảo tàng.
*Người đẹp Lâu Lan: một thi thể nữ nổi tiếng thời đại đồ đồng được khai quật vào năm 1980 tại nghĩa trang sông Thiết Bảng (nghĩa trang mặt trời) ở phía bắc sông La Bố Bạc, Tân Cương.
Nhóm của Chu Chính Ngôn không phải là khách du lịch phổ thông, tới nơi này là vì khảo sát hiện trường, tất cả thủ tục đã được chuẩn bị đâu ra đấy từ lâu.
Sau khi vượt qua sự kiểm duyệt của trạm bảo vệ, rồi lại lái xe hơn ba mươi km, họ gặp một đoàn xe khác. Trên xe đều là người quen cũ, Trần Khác, Hồ Kim Thủy, Yến Sơn Nguyệt, còn có cả Trần Hải.
Trước đó Tiêu Khản gọi điện thoại cho Yến Sơn Nguyệt, dặn cô ấy một mực im lặng, để cho mình lại biểu diễn vở kịch duyên phận một lần nữa.
Bặt thinh là tuyệt chiêu sở trường của Yến Sơn Nguyệt, có dặn hay chăng toàn như nhau cả. Người thật sự đáng để lo lắng chính là Hồ Kim Thủy không giữ mồm giữ miệng. Lâm Tầm Bạch nhận được mệnh lệnh, vượt lên trước kéo anh ta sang bên cạnh, tiến hành trao đổi đầy sâu sắc về nghề hướng dẫn viên du lịch.
Tiêu Khản đi thẳng về phía Trần Hải.
“Tổng giám đốc Trần, đã lâu không gặp, không ngờ gặp được ông ở chỗ này.”
Nhiệt tình trong việc làm ăn luôn đến hết sức tự nhiên, Trần Hải vừa bắt tay cô vừa thoáng nhìn qua Trần Khác: “Nghe nói hai người cùng nhau tiến vào La Bố Bạc, vậy không cần phiền tôi giới thiệu lẫn nhau.”
“Đúng vậy đấy, thì ra ông và thầy Chu cũng là bạn bè.” Cô ra chiều thở than.
So với Chu Chính Ngôn, Trần Hải càng phù hợp với sự khôn khéo của thương nhân, chạm một chút đề tài cô ném ra rồi thôi: “Thầy Chu có học thức uyên bác, chắc chắn đi tham quan theo ông ấy sẽ học được không ít thứ. Đương nhiên cô cũng hiểu rất nhiều.”
(P4)
Tiêu Khản nghe ra cảm giác xa cách trong lời của ông ta, cô vẫn cảm ơn Trần Khác: “Cảm ơn anh đã giúp tôi chăm sóc Chim Yến.”
“Không cần khách sáo. Các cô thì sao? Tôi nghe nói tôi đã tìm thấy một nơi?”
“Ừm, tìm được.” Cô không né tránh việc này.
“Vậy xác mù?”
Tiêu Khản vén một lọn tóc về phía sau, thở dài thường thượt: “Một nửa một nửa.”
Trần Khác nhíu mày, hiển nhiên không hiểu ý trong lời này.
Cô giải thích: “Không thấy xác mù nhưng tìm thấy của báu anh ấy để lại.”
Hai chữ này vừa thốt ra, Trần Hải đã sấn tới, chủ động hỏi cô: “Của báu gì?”
“Này...”
Tiêu Khản nhìn quanh quất một vòng, xác định bốn phía không có ai mới nói đầy bí ẩn: “Của báu dính dáng tới ông, cha ông, thầy Chu, thậm chí là Tổng giám đốc Triệu.”
Trần Hải trừng lớn hai mắt ngay, cái gì có thể dắt dây tới bốn người bọn họ?
“Chẳng lẽ là...”
Tiêu Khản giơ ngón trỏ lên, suỵt một tiếng.
Phía trước đội ngũ, Chu Chính Ngôn đang lớn tiếng thúc giục: “Đừng nói chuyện nữa, mau tham quan đi.” Ông ấy đến khảo sát đàng hoàng, mỗi lần làm giấy thông hành đâu dễ gì, cho nên ông ấy không muốn lãng phí thời gian.
Trần Hải còn muốn hỏi lại thì Tiêu Khản lại gật đầu cười, quay đầu đi tìm Yến Sơn Nguyệt.
- -----
Tổng diện tích của di chỉ này ước chừng 100,000 mét vuông. Trải qua ngàn năm gió cát ăn mòn, tường bốn phía sụp đổ bao nhiêu, kiến trúc trong thành nát tả cùng cực bấy nhiêu, nào còn hưng thịnh phồn hoa năm đó. Miễn cưỡng có thể nhận ra sân vườn và tháp Phật lẻ loi, mỗi tội chỉ tăng thêm phần hoang vu.
Đội ngũ với hơn mười người tụm năm tụm ba đi về phía trước, ngàn năm bể dâu chảy xuôi dưới chân họ.
Vết thương ở chân Yến Sơn Nguyệt chưa lành, Tiêu Khản dìu cô ấy đi cuối cùng.
“Của báu cậu vừa nói là cái gì, làm sao dính líu tới bọn họ?” Cô ấy hỏi.
“Khục...”
Tiêu Khản nén cười trả lời: “Một tấm ảnh chụp chung của bọn họ mà thôi.”
Nói thật, cô không lừa Trần Hải, chính tấm ảnh kia cũng liên quan tới họ cơ mà!
Lại nói tiêu chuẩn “của báu” vốn là mỗi người thấy một nẻo, có ai lúc yêu mà chưa từng gọi nửa kia một tiếng “của báu”, đợi đến lúc tỉnh táo thì “của báu” và “cặn bã” cùng mang một ý.
Trả Hồ Kim Thủy lại cho Trần Khác, Lâm Tầm Bạch thả chậm bước chân, rơi xuống cuối đội gia nhập với các cô.
“Bà chủ Yến, cô không biết đâu, chuyến này của chúng tôi thật sự gặp trúng tội lớn, rồi đất...”
(P5)
Tiêu Khản ngắt lời anh.
“Có bao giờ ra ngoài mà không gặp trắc trở.”
“Đó đâu có tính trắc trở, mà là…”
Tiêu Khản liếc anh.
Lâm Tầm Bạch câm miệng.
Có lẽ cô không đề cập đến biển đất và bão cát vì sợ bà chủ Yến lo lắng.
“Đúng rồi, cậu nói trong điện thoại là trong tay Trần Khác có một tờ biên lai?” Tiêu Khản hỏi chuyện quan trọng hơn.
Yến Sơn Nguyệt gật đầu, hạ thấp âm thanh: “Tớ làm theo lời cậu nói, đi tìm Trần Khác sửa đồ…”
Đầu tiên sửa là mảnh rách của tranh lụa, kế đó là bản chép tay gặp tổn hại.
Trần Khác làm việc cẩn thận, mỗi lần chỉ cho Yến Sơn Nguyệt một tờ, sửa xong lại đổi tờ mới. Tối hôm qua cô ấy đi giao nhiệm vụ, trùng hợp bắt kịp lúc gã đang nghe điện thoại, tập tài liệu nằm trên bàn, thế là cô ấy lật xem một lần cấp kỳ.
“Trang cuối cùng kẹp một tờ biên lai tiền đặt cọc, Xuân Sinh ký tên.”
“Xuân Sinh?” Lâm Tầm Bạch thiếu điều kêu thành tiếng.
Đồ trong tay Trần Khác toàn món quý hiếm, Tiêu Khản đoán được gã cũng tới tìm bích họa. Còn bản biên lai này…
Trong đầu cô phác họa ra một cảnh tượng đại khái.
25 năm trước, một ông già người nước ngoài đến Đôn Hoàng, dẫn theo một hướng dẫn viên tên Xuân Sinh đến Chợ Quỷ tìm hiểu tin tức, hy vọng có thể lấy được bức bích họa trong động Ngàn Phật. Sau khi gặp trắc trở đủ bề, Xuân Sinh tìm được nhân viên kiểm lâm Sa Vệ.
Lúc đó, Chú Đậu còn đang canh giữ động Ngàn Phật, Sa Vệ biết được an ninh khu Bắc không chặt chẽ từ trong miệng ông ta, cho nên thừa dịp đêm tuyết trộm bích họa. Không biết giữa chừng xảy ra chuyện gì, hắn không giao Rừng Đắc Nhãn cho người mua để lấy tiền, trái lại lề mà lề mề cho tới khi sa lưới.
Bị bắt rồi, miệng hắn như dính keo, một mực ngậm tăm tới mùa hè mới hó hé lấy tranh. Vốn hắn định thừa dịp thời tiết ác liệt hất cẳng người cảnh sát, đâu ngờ lại trở thành xác mù không mắt. Còn người cảnh sát vô tội lại bị liên lụy và khéo sao đó lại là cha của Lâm Tầm Bạch.
Cứ như vậy tiếp diễn, dòng thời gian thông suốt.
Vấn đề nằm ở chỗ người quan trọng nhất - Xuân Sinh.
Ông ta sẽ viết biên lai dưới trường hợp nào?
Biên lai dành cho ai?
Đáp án chỉ có một, Xuân Sinh thu tiền của người mua, hiển nhiên đối tượng của biên lai là người mua.
Mà tờ biên lai này lại tình cờ nằm trong tay Trần Khác.
Cô nhớ tới ảnh chụp chung trên báo, lúc ấy Lâm Tầm Bạch hỏi cô làm thế nào ông ngoại Trần Khác lại tụ tập với Trần Hải, Triệu Hà Viễn và Chu Chính Ngôn, suy đoán của cô là vì lợi ích.
Bây giờ có vẻ như câu trả lời này càng thêm phần xác thực.
Lợi ích chung của họ là bức bích họa Rừng Đắc Nhãn.
- -------------------
HẾT CHƯƠNG