Mắt Bồ Đề

Chương 61: Ngoài ý muốn




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
***Vui lòng***
***Không spoiled tình tiết trong phần bình luận***
***Không công kích tác giả/editor/nhân vật trong truyện***
...........
Trong kỳ nghỉ hè, các chuyến bay đến Đôn Hoàng nhiều hơn ngày trước. Sân bay nhỏ chỉ có một sảnh chính, đợi máy bay, kiểm tra an ninh, bay tới, đều tập trung cùng một chỗ, tấp nập người qua lại.
Trong số đó có một người phụ nữ mặc một chiếc váy màu xanh đậm thật nổi bật, chất vải lụa mịn màng vừa vặn tôn lên thân hình cáo gầy thẳng tắp, sắc màu đậm đã làm nổi bật làn da trắng như tuyết của mụ. Có thể thấy rõ chí ít mụ đã ngoài 40, có điều tuế nguyệt không lưu lại vết tích trên mặt mụ là mấy, thay vào đó còn tăng thêm dáng bộ thướt tha tột cùng.
Nữ trợ lý đi cùng cung kính xách túi đẩy vali cho mụ.
Chỉ chốc lát sau, một nam trợ lý khác chạy tới: “Thưa bà, xe đã đến cửa rồi ạ.”
Mụ hất cằm lên, hỏi đầy ngạo mạn: “Là địa chỉ đó à?”
“Dạ đúng vậy, nhưng hình như Tổng giám đốc Triệu không có ở đấy.”
“Tốt nhất là ông ta không ở đó.” Người phụ nữ ngoắc ngón tay, nữ trợ lý lập tức đưa kính râm cho mụ, “Để tôi đi gặp con nhỏ hồ ly tinh kia trước đã.”
Chiếc xe đặc biệt rời sân bay Đôn Hoàng, lao vùn vụt theo đại lộ Dương Quan.
Qua kính râm, qua tấm kính, người phụ nữ lạnh lùng nhìn vào bầu trời xanh và cát vàng như thể nhìn vào một thứ mình đã ghét từ lâu.
Khu biệt thự ở bờ Tây sông Đảng yên tĩnh như lệ thường.
Yến Sơn Nguyệt mài bột màu khoáng sản trong phòng làm việc trên tầng hai. Bức Rừng Đắc Nhãn không dùng nhiều màu sắc, chủ yếu là A𝚣urite, khoáng sản xanh lá, vàng đất ngả đỏ và đen trắng. Các sắc tố khoáng sản ổn định hơn sắc tố nhân tạo, ngay cả khi xanh lá và đỏ giao nhau vẫn không có cảm giác phù phiếm. Muốn làm ra đồ dỏm khó phân biệt bằng mắt thường âu yêu cầu về “thực tế” là rất cao.
Thư ký Lưu nhẹ nhàng gõ cửa: “Cô Yến, hôm nay Tổng giám đốc Triệu sẽ quay về từ Khogos, đá Thanh Kim mà cô cần sẽ được giao tới đúng giờ.
Yến Sơn Nguyệt ừ một tiếng, ra hiệu cô đã biết.
Hơn mười ngày qua, những người tiếp xúc với cô dần dà hiểu được tính cách ít nói cũng như sự chuyên nghiệp và nghiêm túc của cô. Thư ký Lưu nhìn thấy tất cả, thế là anh ta lặng lẽ quay ra ngoài, không làm phiền công việc của cô.
Đột nhiên một vệ sĩ đang làm nhiệm vụ ở tầng một chạy lên đầy hoảng loạn.
“Thư ký Lưu, không xong rồi!”
(P1)
Thư ký Lưu đóng cửa phòng làm việc lại, thô lỗ quở trách: “Không phải đã bảo mấy cậu giữ im lặng rồi à? Hoảng cái gì, cái gì không xong?”
Đương nhiên vệ sĩ nhớ rõ lời dặn dò của Tổng giám đốc Triệu, nhưng có việc nặng có việc nhẹ, hắn bất đắc dĩ quá đỗi.
“Vợ, vợ Tổng giám đốc đến rồi!”
“Cái gì?”
Thư ký Lưu chưa kịp giật mình thì tiếng bước chân quen thuộc đã vang lên ở dưới lầu.
Anh ta cuống cuồng xuống cầu thang chào đón khách: “Thưa bà, sao bà lại tới đây?”
Người phụ nữ được gọi là “bà” bước vào phòng khách, tháo kính râm, liếc anh ta: “Thư ký Lưu cũng ở đây à, xem ra người này có lai lịch không nhỏ đâu.”
Làm thư ký nhiều năm, thư ký Lưu chẳng thiếu kinh nghiệm ứng phó với tình huống bất ngờ song trước mắt lại có đôi phần ngoài ý muốn. Bởi lẽ theo chỉ thị trước đó của Tổng giám đốc Triệu, anh ta đã mua vé ra nước ngoài lấy lòng bà ấy từ trước rồi.
Tại thời điểm này, không phải bà ấy nên ở trên đường phố Paris sao?
Người phụ nữ mỉa mai: “Sao đấy, thư ký Lưu sắp xếp cho tôi là tôi phải tới Châu Âu?”
“Không phải đâu, thưa bà.” Thư ký Lưu cúi người, khiêm tốn trả lời, “Mùa hè nóng, Tây Bắc khô, ngài Tổng giám đốc Triệu để bà tới Châu Âu tránh nóng.”
“Tuyệt cho việc tránh nóng đấy!”
Lông mày người phụ nữ dựng thẳng, để lộ sự tàn nhẫn dưới khuôn mặt đoan trang.
“Tôi thấy là để tránh cho tôi nghi ngờ thì hơn! Triệu Hà Viễn xa nhà lâu tới vậy, nói là muốn làm tour triển lãm ra nước ngoài thì hà cớ gì ông ta vẫn ở Tây Bắc rồi bảo tôi ra nước ngoài! Nghe nói trong tòa nhà này còn có một đứa con gái, đúng không?”
Thư ký Lưu nghe xong bèn vội vàng giải thích: “Thưa bà, người trong tòa nhà này…”
Người phụ nữ lười dông dài với anh ta, cứ thế đi thẳng về phía cầu thang: “Đừng nghĩ rằng tôi không biết tất cả bọn anh đều là chó săn cho ông ta. Hai năm trước mới xử lý sạch sẽ con điếm kia, giờ lại có đứa ngửi thấy mùi nhanh tới vậy!”
Thư ký Lưu theo bản năng đưa tay ngăn cản nhưng bị hai trợ lý phía sau mụ giữ chặt.
Vệ sĩ bên cạnh nhất thời không hiểu rõ tình hình, không biết nên nghe ai.
Người phụ nữ quay đầu, nhìn thư ký Lưu một cách trịch thượng.
“Có phải anh ngồi ở vị trí đó quá lâu nên không biết rõ ai là chủ ai là tớ? Còn muốn xía vô chuyện nhà tôi hay sao?”
(P2)
Thư ký Lưu không dám phản bác, cúi đầu tiếp tục giải thích: “Thưa bà, dù tôi có mượn mười lá gan cũng không dám hỏi tới chuyện giữa bà và Tổng giám đốc Triệu. Có điều người trên lầu thật sự là khách quý tổng giám đốc Triệu mời tới, đang làm chuyện tột cùng trọng yếu, trót như có chuyện gì xảy ra, tôi thật sự không gánh nổi!”
“Ngay cả anh còn dám hằm hè tôi, xem ra thật sự không để tôi vào mắt!” Mụ lớn lối, “Tôi càng muốn đi lên nhìn một chút, ai dám ngăn cản tôi thử xem? Tập đoàn Hà Viễn không chỉ có mỗi Triệu Hà Viễn!”
“Thưa bà!”
Sau chót Thư ký Lưu hét lên, mặc dù hết cách nhưng đã tỏ rõ lập trường.
Người phụ nữ vừa nhấc chân đi được vài bước chợt khựng lại.
Không biết từ khi nào, cửa phòng làm việc tầng hai mở ra, Yến Sơn Nguyệt đứng ở khúc cua cầu thang, lặng lẽ xem tranh chấp ở tầng dưới.
Người phụ nữ đánh giá cô hai vòng từ trên xuống dưới, bất giác cau mày.
Khoảng 30 tuổi, trông khá thanh tú thanh lịch, nhưng không hề quyến rũ tí gì, còn không trẻ trung mềm mại so với đám ong bướm trước đây, thậm chí còn quá mức mộc mạc nhạt nhẽo.
Nếu phải nói có gì đặc biệt, đó là phong thái tao nhã trên người nó.
Dường như cả thế giới đang hỗn loạn không dắt dây gì tới nó, nó có thế giới riêng, có có suy nghĩ riêng.
Người phụ nữ suy nghĩ một hồi, đoạn cười nhạo, “Lần này thay đổi khẩu vị, thích thỏ non trong trắng đầy văn nghệ thế à?”
Yến Sơn Nguyệt không nhìn mụ, thay vào đó hướng ánh mắt về phía thư ký Lưu.
“Tìm người đổ cho tôi chậu nước.”
Chỉ nói hời hợt mấy từ rồi rồi đi, hoàn toàn không quan tâm đến người khác và sự việc gì cả.
“Đứng lại!” Người phụ nữ la lớn gọi cô ấy, “Mày là cái thá gì mà dám lơ tao!”
Lần này, Yến Sơn Nguyệt đáp lại.
Nhưng lại dùng câu hỏi.
“Vậy bà là thứ gì, tại sao lại gọi tôi?”
(P3)
Một câu nói thẳng khiến sắc mặt người phụ nữ tức giận đến tái cả mặt. Da dầu thư ký Lưu tê rần, không còn bận tâm tới vệ sĩ và trợ lý ở đây, cứ thế lớn tiếng khuyên can…
“Cô Yến, đây là vợ của Tổng giám đốc Triệu, Vương Phương Phỉ!”
“Thưa bà, đây là thợ phục hồi đồ cổ do Tổng giám đốc Triệu mời tới, Yến Sơn Nguyệt!”
Đáng tiếc.
Vẫn muộn.
Cơn thịnh nộ của Vương Phương Phỉ bị châm ngòi hoàn toàn. Mụ sải bước tiến lên, tặng cho Yến Sơn Nguyệt một cái tát vang dội nhanh như chớp.
“Chát!”
Trước giờ cô ấy luôn gầy yếu, chân lảo đảo, không còn đỡ được lan can cầu thang.
“Cô Yến!”
Thư ký Lưu đâm hoảng, vệ sĩ ở tầng dưới vội vàng nhào tới.
Tuy nhiên cơ thể mảnh mai của cô trượt thẳng xuống, thoát khỏi nỗ lực giải cứu của mọi người, cứ thế té thẳng xuống từ tầng hai.
Vương Phương Phỉ cười khinh miệt, hoàn toàn không quan tâm cô ấy còn sống hay đã chết.
“Cho chút tiền thuốc men, bảo nó cút đi ngay!”
“Thưa bà! Ngài, ngài…”
Thư ký Lưu quýnh quýu tay chân đỡ người, Vương Phương Phỉ không dừng bước, vọt vào phòng làm việc trên tầng hai.
Phòng này bật điều hòa rất thấp, ngay cả khi mụ vừa nổi đóa đổ cả mồ hôi, mụ vẫn cảm thấy lạnh lẽo khi bước vào. Cửa sổ phía Bắc kéo rèm tối, che khuất mọi ánh nắng mặt trời bên ngoài.
Trong phòng không có giường, không có tủ quần áo, chỉ có đồ nội thất là một bàn dài lớn, nào giấy, nào bút lông, thuốc màu… có đủ mọi thứ. Trên bảng vẽ trung tâm có một bản thảo đã được hoàn thiện bằng những đường mực, được tô màu phân nửa.
Vương Phương Phỉ chần chừ mấy giây.
Chẳng lẽ người con gái kia thật sự là thợ phục hồi đồ cổ?
Không đúng.
Mụ phủ nhận sự dao động của mình.
Chưa bao giờ ăn thịt heo vẫn từng thấy heo chạy. Thợ sửa chữa đồ cổ, tên như ý nghĩa, là để sửa chữa đồ cổ, vậy mà trong phòng này toàn là đồ mới. Nào có thợ sửa chữa đồ cổ lại tự tạo bản thảo từ đầu chứ?
(P4)
Mụ tới gần cúi người xem xét và rồi không khởi trừng to đôi mắt.
Bản thảo là một chuỗi các hình ảnh mạch lạc bao gồm dãy núi rừng cây, đình đài lầu các; có cả binh sĩ quả cảm, Phật Đà từ bi, từng tên cướp bị móc mắt, đổ máu và gào khóc.
Cái này, cái này…
Đây không phải là Rừng Đắc Nhãn sao?
Âm thanh ở tầng một đột nhiên ồn ào, mụ nghe thấy tiếng rống của Triệu Hà Viễn vang vọng khắp biệt thự.
“Rốt cuộc chuyện này là sao đây!”
Xem ra ông ta trở về rồi.
Vương Phương Phỉ lấy lại bình tĩnh, cầm lấy một con dao mỹ thuật trên bàn. Còn toan ra khỏi cửa, mắt mụ thoáng thấy…
Có một cuốn sách ở góc bàn.
Các trang sách đang lật trái phải, một trang ở giữa được người đọc sách cuộn tròn để làm dấu.
Không có bất kỳ lý do gì, tức thì nhịp tim của mụ nhanh như trống.
Bịch, bịch, bịch...
- -----
Khi màn đêm buông xuống, Tiêu Khản và Lâm Tầm Bạch ra khỏi khách sạn Đôn Hoàng.
Đi về phía Bắc chẳng được bao xa đã thấy ngay khu cư xá Tiểu Bắc. Cũng nhờ lần này Lâm Tầm Bạch đưa Ca Trương về nhà mới biết bọn họ ở gần nhau tới vậy.
Trước đây cần tìm Ca Trương đồng nghĩa tới Chợ Quỷ. Song hôm nay lại khác, Ca Trương thất đảm, nhất quyết không đi bày sạp bán hàng. Khu cư xá kiểu cũ không có thang máy, hai người leo lên tầng sáu một hơi, gõ cửa nhà Ca Trương.
Ông ta có nhà thật.
Ngay thời gian chuẩn bị bữa ăn tối, bà vợ của Ca Trương đang bận rộn trong nhà bếp; con gái nhỏ của ông ta tên là Trương Ngọc, năm nay 18 tuổi, vừa thi đại học, cô bé đang ở trong nhà bếp giúp đỡ.
“Một Trương Dương, một Trương Ngọc.” Tiêu Khản cười bảo, “Chú đặt tên tiện thật, dựa theo Dương Quan và Ngọc Môn Quan đúng không?”
Trái lại Ca Trương vênh vang lắm: “Không phải chính là điểm đặc sắc của Đôn Hoàng sao.”
Nói xong, ông ta bưng tới hai ly nước vỏ hạnh tự làm, hỏi: “Tìm tôi có việc?”
Tiêu Khản nhận lấy ly nước, đi thẳng vào vấn đề: “25 năm trước, chú bảo đã có duyên gặp mặt người mua thuê Sa Vệ nọ một lần đó. Bên cạnh người này có một hướng dẫn viên đúng không?”
“Đúng rồi.” Ca Trương ngồi xuống đối diện bọn họ, “Sao lại hỏi cái này?”
Nghe câu trả lời khẳng định, cô buông lỏng: “Chú còn nhớ mặt người hướng dẫn không?”
“Chao ôi.”
(P5)
Ca Trương vỗ đùi cái đét: “Chuyện lâu tới thế thì sao tôi nhớ cho được!”
Dựa trên kinh nghiệm trước đó và kinh nghiệm đêm qua, ông ta cảm thấy lúc giao tiếp với Tiêu Khản cần nói ít lại, cẩn thận hơn, một khi vô tình nói quá nhiều là gặp ngay rắc rối.
Nếu cần thiết thì cứ giả ngu.
Lâm Tầm Bạch nhìn ra sự lảng tránh của ông ta bèn nói chen vào: “Chú còn nhớ kỹ số tiền 18 năm trước mình nợ Ngô Đỉnh không trả, sao tới cái này lại không nhớ…”
Anh mới nói được nửa chừng thì Ca Trương đã hốt hoảng nhao tới, bịt miệng anh lại.
“Suỵt…”
Lâm Tầm Bạch bày vẻ mặt khó hiểu.
Tiêu Khản lại tỏ tường.
Cô cúi người về trước, thì thầm: “Chú, chú nói với vợ là đã trả lại tiền chứ thực tế là giếm làm của riêng chứ gì?”
“Tôi, tôi làm vậy để phân rõ ranh giới!”
Ca Trương liên tục xua tay, sợ giọng nói của cô truyền vào trong nhà bếp.
Ý cười của Tiêu Khản nhạt dần.
“Vậy chú còn không chóng suy nghĩ đi?”
“Để tôi nghĩ, tôi nghĩ...” Ca Trương buông Lâm Tầm Bạch ra, buồn bực châm một điếu thuốc, “Thành thật mà nói lúc đó tôi chỉ nhìn vào người nước ngoài và tờ tiền xanh lá của anh ta. Chỉ nhớ được người hướng dẫn kia trẻ tới mức quái lạ, đâu đó hai mươi tuổi, đẹp trai, mắt to, sống mũi cao, tóc xoăn, tám phần là một nhị chuyển tử.”
Mô tả của ông ta phù hợp với bản ghi chép của Đậu Vạn Chương. Xuân Sinh bây giờ phải ở độ tuổi 40 đến 50, mang theo một chút dòng máu tộc người Duy.
Đây là hướng đi đại để mà bọn họ tìm kiếm “Xuân Sinh giả” trước đây, mỗi tội nhiêu đó để tìm “Xuân Sinh thật” thì còn lâu mới đủ.
“Chú có thể hình dung cụ thể hơn một chút không?”
Ca Trương khó xử: “Với trình độ học vấn của tôi, thậm chí tôi còn không nói được từ cụ thể!”
“Vậy cho chú xem ảnh chụp thì sao?” Cô hỏi.
“Đương nhiên có ảnh thì được rồi!” Tinh thần của Ca Trương lập tức phấn chấn, “Cam đoan tôi sẽ nhận ra nếu có ảnh.”
Lúc này Lâm Tầm Bạch đứng dậy, lấy một cái phong thư ra khỏi túi quần, đổ ào ào lên bàn trà. Là hơn hai mươi bức ảnh chân dung.
Ca Trương tò mò nhìn về phía tấm trên cùng.
“Ủa, đây không phải là người phát biểu tại buổi họp báo lần trước à?”
“Đúng rồi ạ.” Tiêu Khản gật đầu, “Đây toàn là những người đàn ông tham gia buổi họp báo ở Bảo tàng Nghệ thuật Con Đường Tơ có tuổi tác phù hợp. Mấy tấm ảnh này vừa được rửa vào buổi chiều nay, chú nhìn kỹ một chút.”
Cô có một trực giác mãnh liệt.
Là chủ thuê của Ngô Đỉnh, Xuân Sinh biết tình hình triển lãm, đoan chắc có mặt tại buổi họp báo hôm đó!
Ca Trương không còn lý do giả ngu giả ngốc, phối hợp cầm lấy bức ảnh nghiêm túc quan sát.
Đồng hồ trên tường trôi qua từng giây từng phút, mùi thơm trong phòng bếp bay ra càng thêm hấp dẫn. Bà vợ Ca Trương gọi thăm dò: “Mấy cháu ở lại cùng ăn cơm đấy nha!”
Tiêu Khản sảng khoái dùng phương ngữ đáp lại: “Dạ được ạ!”
Ca Trương nhéo nhéo mi tâm chua chát, buông bức ảnh cuối cùng xuống.
Lâm Tầm Bạch vội vàng hỏi: “Tìm được chưa chú? Là cái nào?”
Ca Trương ngẩng đầu lên với khuôn mặt buồn bã.
“Không có, không có một ai trong này cả.”
- -------------------
HẾT CHƯƠNG

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.