Mật Đào

Chương 2: Là Ai Phái Cô Tới Đây?




Cả người Đào Tử trở nên cứng đờ, ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn người đàn ông đột nhiên tỉnh lại kia. Vẻ mặt của cô tràn đầy sự kinh ngạc, giống như bản thân đang tận mắt chứng kiến cảnh tượng hồi sinh vậy, thật sự là một kỳ tích đáng kinh ngạc.
"Cuối cùng anh cũng đã tỉnh!" Trong giọng nói của cô lộ rõ ​​vẻ ngạc nhiên cùng phấn khích không lẫn vào đâu được.
Nhưng sự kinh ngạc cùng phấn khích của cô, cũng không làm ảnh hưởng đến phản ứng của Trình Quý Hằng.
Trình Quý Hằng hoàn toàn phớt lờ cô, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô một cái, giống như ở trong phòng bệnh ngoài anh ra thì không tồn tại người thứ hai vậy.
Edit: Mino Mũm mĩm
Anh bắt đầu cố gắng cử động cơ thể, nhưng có lòng lại không đủ lực, toàn thân như bị đổ chì, đầu quấn băng gạc như được nhồi một đống bông.
Trình Quý Hằng hiểu rõ nhất tình trạng cơ thể của mình, ít nhất là trong thời gian ngắn không thể tự do cử động.
Sau khi ý thức được điều này, sắc mặt Trình Quý Hằng càng thêm âm trầm thêm mấy phần, cuối cùng đưa ánh mắt nhìn sang Đào Tử, lạnh lùng hỏi: "Là ai phái cô tới đây?"
Đào Tử sửng sốt, trong lòng tràn đầy khó hiểu.
Đồng thời cô cũng có thêm chút bất an, bởi vì ánh mắt và khí thế của người đàn ông này quá là áp bức người.
Giờ phút này, anh rất giống một con sói vừa mới thức tỉnh, ánh mắt thâm thúy mà sắc bén, toàn thân lộ ra vẻ cảnh giác cùng khí thế nguy hiểm.
"Không có ai phái tôi đến đây cả" Cô thành thật trả lời anh, "Là tôi tự mình đến".
Trình Quý Hằng lười không muốn tiếp tục tranh cãi với cô, lần nữa lạnh giọng chất vấn, "là Bách Lệ Thanh hay Trình Vũ Y?"
Quả nhiên Trình Quý Hằng hoàn toàn không tin lời cô nói, trong lòng vẫn còn tràn đầy địch ý đối với cô như cũ.
Đào Tử cảm thấy bất lực, nhưng vẫn không tỏ ra tức giận.
Cô cũng không ngốc đến mức không hiểu vấn đề, một người bình thường, khi mở mắt ra nhìn thấy một người xa lạ, phản ứng đầu tiên phải nên hỏi: "Cô là ai?", nhưng anh lại hỏi ngược lại: "Là ai phái cô tới đây?".
Cho nên cô đoán người đàn ông này nhất định có rất nhiều kẻ thù, có thể là nguyên nhân khiến anh ta phải nằm viện nói không chừng cũng là do kẻ thù ban cho, vậy nên khi vừa mới mở mắt ra thấy người lạ liền nảy sinh nghi ngờ—— đây có thể nói là một phản ứng tự nhiên theo bản năng.
Nghĩ tới đây, Đào Tử bắt đầu chứng minh mình trong sạch: "Anh nói ra tên hai người này tôi cũng không biết bọn họ là ai, anh cũng không cần lo lắng tôi sẽ không làm hại đến anh, nếu như anh không muốn bị quấy rầy, tôi sẽ đi ngay bây giờ".
Trình Quý Hằng không nói thêm lời nào, anh nhìn chằm chằm vào Đào Tử, ánh mắt vẫn lạnh lùng, sắc bén. Giống như anh đang cố nhìn thấu suy nghĩ của cô vậy.
Đào Tử biết anh vẫn chưa tin mình, cô thở dài nói tiếp: “Nếu muốn hại anh, tôi đã rút ống thở của anh càng sớm càng tốt trong quá trình điều trị, tôi sẽ không để anh sống đến bây giờ đâu”.
Trình Quý Hằng: "..."
Đào Tử hỏi thêm: "Việc tại sao anh được đưa vào bệnh viện, không lẽ anh thật sự không còn nhớ gì hết sao??".
Trình Quý Hằng suy nghĩ một chút, chuyện xảy ra tối hôm đó anh thật sự không có chút ấn tượng nào.
Đào Tử phải giải thích tường tận chuyện xảy ra vào cái đêm anh bị tai nạn rồi hôn mê, sau đó hỏi: “Bây giờ anh đã tin lời tôi nói chưa?”
Ánh mắt cùng giọng nói của cô mang theo một chút mong đợi. Chỉ mong bản thân sớm được rửa sạch nỗi oan này, rồi được dán lên người cái mác người lương thiện.
Trình Quý Hằng nhìn thấy dáng vẻ vô cùng chờ mong của cô. Nhưng anh vẫn không hề bị dao động bởi ánh mắt của cô.
Từ khi anh tỉnh dậy, khi mở mắt ra người đầu tiên anh nhìn thấy chính là cô, giờ phút này anh đã khẳng định đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp, đẹp mà không hề phô trương, ngọt ngào nhưng không hề nhàm chán. Có nhìn cả trăm lần cũng không khiến người khác cảm thấy khó chịu. Trong hơi thở của cô có sự pha trộn giữa ngây thơ và thuần khiết, cô hoàn toàn không dính một chút bụi trần nào. Nhìn cô quá hoàn hảo khiến người khác khó lòng sinh ác cảm cùng chán ghét.
Edit: Mino Mũm Mĩm
Cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên anh càng muốn đối phó với cô hơn là phòng bị.
Anh chưa bao giờ tin rằng có bất cứ điều gì thật sự tốt đẹp tồn tại ở trong xã hội này. Nếu có thì tất cả chỉ là giả tạo để che đậy mọi sự thật tồi tệ, xấu xa.
Anh chưa bao giờ mềm lòng trước phụ nữ, hay nói cách khác anh chưa bao giờ mềm lòng trước bất kỳ người phụ nữ nào, cho dù người phụ nữ đó có xinh đẹp đến đâu đi chăng nữa.
Trình Quý Hằng im lặng một lúc rồi lại hỏi cô: "Tại sao cô lại cứu tôi?"
Con người sống trên đời này đều có toan tính cho riêng mình, không có chuyện cô sẽ vô duyên vô cớ đi cứu anh mà không có mục đích gì, huống hồ cô lại còn ở bệnh viện chăm sóc anh đến tận 3 ngày, thật sự không phải muốn nhận báo đáp sao?
Chịu đựng mọi mệt nhọc để giúp đỡ một người không quen biết? Trên đời này làm gì tồn tại một người ngốc như vậy được?
Cho dù cô không phải là người của Bách Lệ Thanh đưa đến, nhưng nhất định cô là một người phụ nữ có lòng dạ nham hiểm.
Đào Tử lại bị anh hỏi khó.
Vì sao lại cứu anh? Không phải bởi vì anh sắp chết sao? Chuyện này còn phải hỏi lại cô sao chứ?
Cô đành phải bất đắc dĩ trả lời: "Nếu tôi không cứu anh thì không lẽ đứng yên trơ mắt nhìn anh chết sao?"
Lý do này thực sự quá hợp lý, hợp lý đến mức khiến người khác không thể nào không tin nổi.
Nếu những lời này đều là nói dối, thì chúng chắc chắn là những lời nói dối tệ nhất mà anh đã từng nghe.
Nếu đó là sự thật, thì người phụ nữ này chắc chắn là người ngu ngốc nhất mà anh từng gặp.
Nói tóm lại một cách dễ hiểu, cô tám phần không phải là người của Bách Lệ Thanh đưa đến, Bách Lệ Thanh sẽ không để cho loại người đến việc nói dối cũng không biết, tới giám sát anh.
Nhưng cho dù loại trừ việc cô là người của Bách Lệ Thanh, Trình Quý Hằng vẫn không tin những gì cô nói là thật, vì vậy anh hỏi thẳng: "Cô học ngành y sao?"
Đào Tử: "Không phải."
Trình Quý Hằng: "Vậy thì cô không có lý do gì để giúp đỡ tôi cả".
"..."
Làm thế nào để người đàn ông này có thể phân biệt giữa tốt và xấu đây chứ?
Đào Tử trả lời thành thật: "Tôi cứu anh là vì anh đêm đó tự đâm vào đầu xe đạp của tôi, tôi đến chăm sóc anh là do trùng hợp anh được đưa đến bệnh viện nơi bà nội tôi cũng nằm ở đây, tôi đến thăm bà nội nên tiện thể ghé qua chăm sóc anh một chút".
Trình Quý Hằng nghe được câu này, có chút ngạc nhiên: "Bà của cô bị bệnh sao?"
Đào Tử: "Ừh".
Trình Quý Hằng: "Có nghiêm trọng không?"
Nhắc đến bệnh tình của bà nội, Đào Tử không khỏi chua xót, cắn môi dưới, khẽ gật đầu: "Có".
Trình Quý Hằng để ý tới cảm xúc của cô nên có một chút thương cảm, rồi hỏi tiếp: "Ba mẹ của cô đâu?"
Đào Tử: "Chết rồi."
Khi trả lời câu hỏi này, cô không có chút do dự cũng không cần lấy sự thương hại của người khác, không phải nói dối vì cha mẹ cô cũng đã qua đời từ nhiều năm trước rồi, cô cũng đã quen với việc này cho nên mới có thể bình tĩnh trả lời câu hỏi của anh.
Sau khi thăm dò cô vài lần, Trình Quý Hằng xác định cô gái này không phải loại người âm mưu tâm kế, thậm chí còn có chút ngây thơ, chuyện lớn như vậy cô không thể nói dối được, chỉ có một khả năng: Những gì cô nói đều là sự thật.
Cha mẹ mất sớm, cô cùng bà nội cùng sống nương tựa lẫn nhau, bà nội của cô bị bệnh nặng phải nhập viện, một mình cô phải gồng gánh rất nhiều cho chi phí chữa bệnh.
Cô gái này thoạt nhìn cũng không lớn lắm, cùng lắm cũng mới 20 tuổi, thậm chí đến tám phần còn chưa tốt nghiệp Đại Học, chi phí chữa bệnh lúc nào cũng có thể đè sập trên lưng cô, nhưng cô lại không nghĩ đến sẽ từ bỏ việc trị liệu cho bà của mình, cho nên đành phải nghĩ ra nhiều cách khác để tích góp lo đủ tiền thuốc men.
Như vậy nguyên nhân cô cứu anh, cũng vì lý do chính đáng —— Vì tiền.
Đây là một bi kịch trong cuộc sống mà không phải ai cũng có thể nếm trải qua, chỉ có thể được nhìn thấy trong các bộ phim truyền hình, nhưng một người như Trình Quý Hằng sẽ không đồng cảm với cô, hoặc nói cách khác không có chuyện anh sẽ đồng cảm với bất kỳ kẻ nào.
Có rất nhiều bi kịch xảy ra trên đời này, anh cũng chẳng bao giờ để tâm đến chuyện của người khác —— đối xử với mọi người đều như nhau —— đối với mọi người đều sẽ hờ hững như vậy.
"Cho tôi một cái giá đi." Anh đi thẳng vào vấn đề, giọng nói bình tĩnh giống như đang hỏi giá trên thị trường, "Cô muốn bao nhiêu tiền?"
Đào Tử không nói gì, chỉ nhìn anh chằm chằm.
Lần này cô thật sự rất tức giận.
Trong giọng điệu của anh không có ý xúc phạm nên cô sẽ không vì anh nhắc đến chuyện tiền bạc mà biểu hiện rõ ra sự tức giận, người đàn ông này đúng là không biết tốt xấu, quá đa nghi, sống quá thực tế.
Anh không tin rằng cô cứu anh là vì lòng tốt, anh cũng không cảm nhận được lòng tốt của cô. Anh thậm chí còn không tin rằng cô sẽ cứu anh mà không có lý do hay mục đích gì.
Một người tuổi 20, tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết cùng lòng tốt, điều khó chấp nhận nhất chính là bị hiểu lầm, cô thật sự không thể nuốt nổi nỗi sự bất bình này.
Đào Tử tràn ngập lửa giận, cảm giác lòng tốt của mình đều bị đem ra cho chó ăn, không đúng anh ta cũng không đáng so với chó, vì chó còn có thể nhận thức được ai tốt ai xấu, còn người này thì căn bản đều không biết.
Bây giờ cô rất muốn cãi nhau với người đàn ông này, rất là muốn mắng anh ta một trận, nhưng cô biết rõ mình không phải một người giỏi trong chuyện cãi nhau, những chuyện cãi vã này cô không thể nào làm được.
Thế nhưng cô lại nuốt không trôi cục tức này!
Tình hình hiện tại điển hình cho việc nhất thời càng nghĩ càng giận, nếu lùi một bước sẽ càng thua thiệt.
Nhìn vẻ mặt buồn bã của cô, Trình Quý Hằng nhịn không được nở nụ cười: "Tức giận lắm sao?"
Anh thật sự rất buồn cười, bởi vì cô gái này thật sự rất ngốc nghếch, từng tâm trạng đều viết rõ lên trên khuôn mặt, khiến anh hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt như mang theo ý cười.
Đào Tử cắn chặt hàm răng nhìn anh chằm chằm.
Trình Quý Hằng cho rằng cô không phải cố ý mở miệng xin tiền, anh khó có thể rộng lượng một lần, tốt bụng trấn an: "Chim chết vì ăn, người chết vì tiền, cô không phải cũng có suy nghĩ đó sao?".
Đào Tử hít sâu một hơi, mặt không chút cảm xúc hỏi: "Anh tên là gì?"
Trình Quý Hằng cảm thấy bản thân không cần phải che giấu danh tính với một kẻ ngốc: "Trình Quý Hằng."
Đào Tử bình thản rồi tỏ vẻ hung dữ đáp: “Cái tên này thật là rác rưởi giống như anh vậy”.
Đào Tử rất hài lòng với thái độ của mình, tự cảm thấy bản thân phản ứng như vậy là mạnh mẽ, cô muốn cho đối phương thấy thái độ của mình không dễ bị ức hiếp.
Tuy nhiên thái độ của Trình Quý Hằng lại không hề bị lay động, anh trả lời tương đối bình tĩnh: "Quá khen."
Đào Tử: "..."
Bản thân Trình Quý Hằng cũng nhận thức được điều đó và coi đó là một lời khen ngợi. Dựa trên suy nghĩ của người khác nhìn nhận về anh, anh chẳng khác gì một kẻ đê tiện. Rác thải còn có thể được tái tạo và sử dụng, nhưng không ai có thể tái tạo được một người như anh.
Lòng tốt cùng sự bao dung của anh đã sớm bị bóp chết, cho nên cuộc sống của anh luôn nhìn vào hiện thực mà quyết định không tin tưởng bất kỳ ai.
Nếu sống trong hiện thực quá mức, đó chính là con đường bất thường.
Anh chưa bao giờ tin trên đời này có người tốt, càng khó chịu hơn với tín ngưỡng luôn tồn tại chân lý và những điều tốt đẹp.
Nhìn cô gái ngốc nghếch đã cứu mình một mạng, anh tốt bụng muốn nhắc nhở cô một câu: "Tôi không phải là hạng người tốt lành gì, cô nên cách xa tôi một chút."
Đào Tử càng cảm thấy tức giận, cảm giác giống như cô đang dùng một quyền đấm vào bông vậy: "Tôi biết rồi!"
Hi vọng cô là thật sự biết.
Trình Quý Hằng vừa định nói thêm thì lúc này một trận gió từ cửa sổ đột nhiên thổi tới.
Cơn gió vô hình thổi qua rèm cửa sổ phòng bệnh, thổi thẳng quần áo bệnh nhân của Trình Quý Hằng.
Phần ngực và bụng được mở ra hoàn toàn, làn da trên ngực và cơ bụng 6 múi trắng nõn không tì vết. Hai bên eo, còn có hai đường nhân ngư gợi cảm.
Sắc mặt Đào lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng, tranh thủ thời gian để mở rộng tầm mắt của mình.
Edit: Mino Mũm mĩm
Trình Quý Hằng không có chút ngượng ngùng mà đi tới, bất đắc dĩ hỏi cô một câu: "Cô có thể nói cho tôi biết tại sao lại phải cởi quần áo của tôi ra?".
Đào Tử đỏ mặt, thấp giọng nói: "Y tá bảo tôi phải lau người cho anh".
Trầm mặc một lúc Trình Quý Hằng mới quay sang hỏi cô: "Cô đã nhìn thấy hết rồi sao?"
Đào Tử vội vàng phủ nhận, thậm chí còn nhắc lại đến tận hai lần: "Tôi không có! Tôi không có!" Lại sốt ruột, hoảng hốt giải thích, "Mỗi lần lau người cho anh, tôi đều nhắm hai mắt lại".
Anh chỉ định đùa giỡn với cô ngốc này một chút, nhưng nhìn bộ dáng vội vàng luống cuống của cô... Anh lại càng muốn trêu chọc cô hơn.
Trình Quý Hằng hơi híp mắt lại: "Nói cách khác, cô đã sờ khắp người của tôi rồi?"
Đào Tử: "............"
Trình Quý Hằng khẽ thở dài: "Gia quy của nhà tôi rất nghiêm khắc, trước khi kết hôn nhất định phải thủ thân như ngọc, cô nói xem phải chịu trách nhiệm với tôi như thế nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.