Mật Đào

Chương 6: Nhất Định Phải Thủ Thân Như Ngọc




Đào Tử trả lời mà không cần nghĩ ngợi: "Tôi đồng ý!".
Câu trả lời của cô nhanh đến mức ngay cả Trình Quý Hằng cũng không biết phải nói thêm câu nào.
Theo suy nghĩ trước đây của anh, Đào Tử tuyệt đối sẽ không đáp ứng yêu cầu này của anh, dù sao anh cũng là đàn ông, xuất thân không rõ ràng, người bình thường sinh ra tâm lý phòng bị, huống chi sau này còn phải thêm gánh nặng trong cuộc sống, chí ít cũng nên chần chừ suy nghĩ chứ?
Không nghĩ tới chuyện cô gái ngốc nghếch này không chút nghĩ ngợi vội đồng ý với anh liền sao?
Diễn biến hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Trình Quý Hằng.
Mặc dù mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của anh, nhưng anh lại không có một chút cảm giác đạt được thành tựu nào, ngược lại cảm thấy có chút thất bại, cảm giác bản thân đang khi đùa giỡn với một đứa trẻ.
Nhưng nếu là một đứa trẻ cũng sẽ không ngốc giống như cô, chúng còn biết phải cảnh giác với người lạ, còn cô không nghĩ tới sẽ gặp nguy hiểm sao?
Trong lòng Trình Quý Hằng chợt lóe lên một ngọn lửa không tên.
Anh đối với tính cách Thượng Thiện Nhược Thủy của cô có chút coi thường, thậm chí còn có chút hối hận sắt không thể luyện thành thép. Anh chỉ muốn để cô sống suy nghĩ thực tế một chút, để cô hiểu được trên đời này có bao nhiêu dơ bẩn.
Nhưng để kế hoạch không thể bị phá vỡ, anh cố nén lại sự nóng nảy này, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng bên trong lại có chút hưng phấn: "Thật sao?".
Đào Tử gật đầu: "Được! Nếu anh vẫn chưa nghĩ ra nên làm việc gì tiếp theo, thì anh có thể ở lại nhà của tôi".
Quả thực là ngốc tận chân trời.
Cô lại dám tùy tiện dắt đàn ông về nhà?
Nếu hôm nay không phải anh mà là một người đàn ông khác, có phải là cô cũng sẽ đưa về nhà?
Trình Quý Hằng không thể chịu đựng được nữa, đè nén nóng giận hỏi: "Cô không sợ tôi là người xấu sao? Nếu tôi có ý đồ gì xấu thì sao?".
Đào Tử lắc đầu: "Không sợ." Cô trả lời rất chân thành, " Tôi tin anh đối với tôi sẽ không có ý đồ xấu nào khác".
Trên người mỗi người đều có một loại ánh sáng vô hình, tốt hay xấu đều có thể cảm nhận được trong một khoảng thời gian tiếp xúc gần.
Sở dĩ cô dám yên tâm tiếp nhận Trình Quý Hằng, cũng là bởi vì cô tin tưởng chắc chắn Trình Quý Hằng sẽ không có ý đồ xấu đối với cô.
Nghĩ một chút, nếu như anh có ý định xấu đối với cô, vậy anh muốn lợi dụng cô để làm gì?
Nếu vì tiền? Thì cô không có.
Nếu vì sắc? Cô cảm thấy với vẻ đẹp và dáng người của Trình Quý Hằng, anh vẫn chưa đến mức là một tên lưu manh...
Nếu trên người cô hoàn toàn không gì để hấp dẫn anh, thì cô có cái gì phải lo sợ?
Cuối cùng, cô lại bổ sung thêm một câu: “Tuy anh có chút lưu manh, nhưng lại không phải là người xấu.”
Nhưng tôi cũng không phải là người tốt. Trình Quý Hằng cũng không tin nên chất vấn cô: "Nếu như tôi là tội phạm nguy hiểm thì sao? Lỡ như tôi làm gì liên lụy đến cô thì sao?"
Đào Tử cảm thấy tình thế của cô và Trình Quý Hằng giống như bị đảo ngược.
Theo lý mà nói, những vấn đề này nên từ cô nói ra mới đúng, bây giờ đến lượt Trình Quý Hằng lại chất vấn cô.
Như thể trưởng bối đang phê bình một đứa trẻ không biết đề phòng nguy hiểm.
Cô có chút không phục, thẳng thắn nói: "Nếu như anh thật sự muốn liên lụy đến tôi, thì anh sẽ không xóa đi lịch sử trò chuyện trong điện thoại rồi".
Trình Quý Hằng im lặng, chỉ nhìn cô mà không nói lời nào.
Có lẽ anh đã đánh giá thấp Đào Tử ngốc nghếch này.
Cô có chút ngây thơ quá mức, nhưng lại không mất đi khả năng phán đoán, chỉ là khả năng phán đoán của cô không được chuẩn xác cho lắm.
Tất nhiên anh ta sẽ không có mưu đồ xấu đối với cô, nhưng cũng không có nghĩa là anh không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Nếu như anh đã không còn quan tâm đến bất cứ điều gì, thì cũng không cần thiết phải giả vờ diễn kịch như vậy. Dù sao Bách Lệ Thanh đã nghĩ rằng anh đã chết rồi.
Về phần tập đoàn, anh không lo lắng, nếu Bách Lệ Thanh muốn kiểm soát tập đoàn, nhất định phải bỏ phiếu thông qua hội đồng quản trị. Nhưng hơn một nửa số cổ đông trong hội đồng quản trị là do mẹ anh năm đó sắp xếp, trong tay anh còn nắm giữ số cổ phần do mẹ anh để lại. Nhà họ Bạch cũng là cổ đông lớn của tập đoàn Trình thị, nhưng anh cũng đã nhanh chóng thiết lập mối quan hệ với Bạch lão gia, cho nên bây giờ anh cũng không lo lắng Bách Lệ Thanh sẽ thay đổi mọi thứ trong một thời gian ngắn.
Anh đã sắp xếp xong mọi chuyện, nhưng việc bị phản bội là chuyện ngoài ý muốn, bây giờ anh chỉ cần an tâm dưỡng thương, chờ kẻ phản bội lộ diện.
Điều duy nhất anh có thể lo lắng là Trình Ngô Xuyên sẽ chết trước khi anh trở về, nếu việc đó xảy ra thì mọi chuyện sẽ không còn ý nghĩa gì.
Hiện tại mọi chuyện rắc rối đến như vậy, chính là vì anh ỷ lại vào cô.
Ngày hôm qua trước khi đi, Quý Sơ Bạch cố ý hỏi anh một câu: "Cậu xác định không cần người chăm sóc sao?".
Anh không cần phải suy nghĩ: "Không."
Quý Sơ Bạch liếc nhìn cánh tay được bó bột của anh: "Thân thể bất tiện nhưng ý chí rất kiên định."
"Có một cô gái ngốc nghếch đã đồng ý chăm sóc tôi rồi".
Nghe thấy giọng nói vừa buồn cười, vừa có chút ác ý của Quý Sơ Bạch khẽ thở dà: "Cậu không thể bỏ qua cho người ta sao?".
Anh tựa lưng vào đầu giường, tay phải đặt trên gối, có chút đắc ý nói: "Tôi chỉ muốn biết cô ấy có bao nhiêu ngốc nghếch thôi".
Quý Sơ Bạch bất đắc dĩ nói: "Hy vọng cậu có thể hành động giống như người bình thường".
"Tôi biết, tôi cũng sẽ dạy cô ấy biết nhìn nhận cái thế giới tà ác này".
Sau khi Quý Sơ Bạch rời đi, anh bắt đầu suy nghĩ nên phản ứng như thế nào để diễn kịch trước mặt cô, nên nói cái gì để cho cô thương xót sau đó chấp nhận cho anh ở lại.
Đối với một cô gái đần độn như Đào Tử, việc sắp xếp này rất đơn giản, toàn bộ kế hoạch đã được hoàn thành trong vòng chưa đầy năm phút, anh đã thuận lợi nghĩ ra được cái trò chơi âm phủ để đùa cô.
Chỉ có điều không ngờ là cô không nghi ngại mà phản ứng nhanh như vậy.
Mặc dù cô đã giải thích, Trình Quý Hàng vẫn không hài lòng, tiếp tục nhắc nhở cô: "Tuy tôi không phải là tội phạm nguy hiểm, tôi chỉ bị tai nạn xe, trong túi không có tiền, cô không sợ tôi sẽ trở thành gánh nặng của cô sao?".
Đào Tử thật tình không muốn nghĩ nhiều như vậy.
Cô chỉ muốn anh cảm nhận được lòng tốt của thế giới này, cho anh cơ hội được sống lại.
Nhưng anh có vẻ như lo lắng không yên hơn cô.
Có rất nhiều người phí công suy nghĩ nhiều chuyện, nếu không đã không bị ghét đến thế.
"Anh không cần lo lắng như vậy" Cô trấn an anh nói, "Yên tâm, anh cứ ở nhà tôi là được, mặc dù tôi không có tiền, nhưng cũng không khó khăn đến mức không thể nuôi thêm một miệng ăn".
Trình Quý Hằng: "Nếu như tôi một mực ăn vạ cô, cả đời không rời đi thì sao?"
Đúng là Đào Tử không nghĩ qua vấn đề này, cô chỉ có thể cưu mang anh tạm thời, nhưng cô có thể cưu mang anh cả một đời không?
Không thể được, cô cũng không có khả năng đó.
Cô sửng sốt một chút, sau đó nhỏ giọng hỏi lại: "Anh sẽ không làm như vậy thật chứ?".
Giọng nói và biểu cảm của cô thận trọng từng li, từng tí, sợ chạm vào dây thần kinh nhạy cảm.
Trình Quý Hằng nhịn cười, nghiêm mặt nói: "Đương nhiên là không, tôi sẽ chủ động rời đi khi nghĩ ra tiếp theo. Yên tâm, tôi sẽ không bao giờ liên lụy đến cô ".
Đào Tử âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình thật xấu hổ, có chút áy náy, vội vàng giải thích: "Tôi chỉ hỏi một câu tùy tiện, anh cũng đừng để trong lòng."
"Tôi biết." Trình Quý Hằng dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn cô, “Cảm ơn cô đã cứu mạng tôi”.
Giọng biết ơn của anh làm cho Đào Tử không biết nói gì: "Tôi chỉ vô tình cứu anh mà thôi, dù sao trong nhà tôi vẫn còn một phòng trống, rất thuận tiện để anh ở đó".
Trình Quý Hằng đột nhiên nghĩ tới cái gì, vẻ mặt lại trở nên do dự: "Cô đưa tôi về nhà, cô không sợ người đàn ông mà cô thích sẽ không vui chứ?".
Tô Yến sẽ quan tâm đến chuyện này đâu.
Tâm trạng của Đào Tử đột nhiên trở nên chua xót, ủ rũ, ánh mắt có chút buồn bã nói: "Không đâu."
Trình Quý Hằng một mặt trông như vô tội, thuần lương: "Nếu chuyện này làm anh ta không vui, cô nhất định phải nói cho tôi biết, tôi sẽ lập tức rời đi. Tôi không muốn bởi vì mình mà gây ra hiểu lầm không đáng có, làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người".
"Cũng không có tình cảm gì cả". Ánh mắt của Đào Tử trở nên u ám hơn, buồn bã nhìn xuống đôi chân mình, lập tức nói ra sự thật, “Anh ấy sẽ không thích tôi, bởi vì tôi cũng không xứng với anh ấy".
Nếu những lời này được nói ra từ trong miệng của người khác, Trình Quý Hằng nhất định sẽ không có bất kỳ cảm xúc nào.
Nhưng Đào Tử ngu ngốc thì khác.
Edit: Mino Mũm Mĩm.
Anh rất muốn biết đó là người đàn ông như thế nào, có thể để cho Đào Tử luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng.
"Anh ta rất ưu tú sao?". Anh hững hờ hỏi.
Đào Tử gật đầu: "Ừh, anh ấy rất giỏi! là một sinh viên tài năng của Đại Học Đông Phụ, anh ấy đang học thạc sĩ rồi lên tiến sĩ!".
Trình Quý Hằng: "Học y à?".
Đào Tử: "Đúng vậy".
Trình Quý Hằng:"Bây giờ anh ta làm việc ở đâu?".
Đào Tử: "Ngay tại bệnh viện này."
Trình Quý Hằng: "Nếu tài năng như vậy, sao anh ta không ở lại Đông Phụ?"
Đông Phụ là một đô thị với tốc độ phát triển kinh tế nhanh chóng, các ngành công nghiệp và nhân tài dày đặc, nếu anh ta thực sự ưu tú thì làm sao có thể quay lại làm việc ở cái thị trấn nhỏ này?
Đào Tử giải thích: "Bởi vì em trai của anh ấy chết đột ngột, cha mẹ anh ấy rất đau khổ, cho nên anh ấy mới về đây để thuận tiện chăm sóc cha mẹ."
Bởi vì bệnh viện nhân dân huyện Vân Sơn vẫn chưa có được bác sĩ trình độ cao, cho nên Tô Yến vừa về đã trở thành bác sĩ trưởng khoa.
Trình Quý Hằng hỏi cô: "Cô đã nghe ai nói về chuyện này? Anh ta nói với cô? Hay cô nghe được từ người khác?".
Anh nghi ngờ tính chân thực của việc này.
Có một số người đàn ông vì để lừa gạt những cô gái thiếu hiểu biết, sẽ bịa ra một câu chuyện đáng thương để đánh lừa sự đồng cảm của họ.
Cũng giống như anh vậy.
Nhưng Đào Tử dù có ngu ngốc đến thế nào cũng chỉ có thể bị một mình anh lừa gạt, còn người khác thì không thể được.
Đào Tử: “Tôi không cần nghe người khác nói, chúng tôi đã quen biết nhau từ bé”. Cô còn nói thêm,“Cha anh ấy và cha tôi từng là đồng nghiệp ”.
Lại còn là thanh mai trúc mã sao?
Sự việc nằm ngoài dự đoán của Trình Quý Hằng, nhưng anh cảm thấy không khó giải quyết, ngược lại cảm thấy còn có suy nghĩ khác.
Anh lại hỏi: "Anh ta có bạn gái chưa?".
Đào Tử: "Hiện tại chưa có".
Trình Quý Hằng phát hiện ra được điều gì đó: "Trước đây có không? Hay là vừa chia tay?".
Đào Tử vội vàng lại chắc chắn trả lời: "Không phải vừa chia tay, cũng đã chia tay từ lâu rồi!".
Trình Quý Hằng có lẽ đã đoán được tại sao cô lại lo lắng như vậy, anh vẫn biết rõ điều đó, sau đó thăm dò hỏi: "Hai người đã ở bên nhau nhiều năm như vậy sao?".
Tâm tình vốn đang âm trầm của Đào Tử lại càng thêm không tốt, có chút mất hứng rồi nói lầm bầm: "Cũng không thể nói là nhiều năm".
Cô không muốn nói tiếp, nhưng Trình Quý Hằng lại muốn ép cô trả lời: "Bốn năm? Năm năm? Sáu năm?".
Đào Tử vội vàng nói: "Sao lại nhiều như vậy? Có ba năm mà thôi! Nhưng đã chia tay hơn một năm trở lại đây!".
"Đã ba năm sao?" Anh cố ý đổi từ "Mới" thành "Đã", "Sao lại chia tay?".
Đào Tử lập tức lấy lại tinh thần, cảm thấy người này đang cố ý, cô lườm anh một cái: "Sao tôi biết được!".
Trình Quý Hằng thấy tình huống không thích hợp, bớt giễu cợt cô một chút: "Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn giúp cô phân tích tình hình mà thôi".
Đào Tử nửa tin nửa ngờ: "Anh phân tích được cái gì rồi?"
Trình Quý Hằng chững chạc, đàng hoàng nói: "Tôi còn có một số thắc mắc, sau khi nắm rõ tình hình mới có thể đưa ra kết luận". Không để cô có thời gian từ chối, anh hỏi lại: "Anh ta có nói như vậy với bạn gái của mình không?".
Thật là hết chuyện để hỏi.
Đào Tử tức giận nghiến răng: "Sao anh hỏi tôi chuyện này?".
Rõ ràng, không chỉ hỏi một.
Trình Quý Hằng khá hài lòng với câu trả lời này, hoàn toàn không để ý đến sự tức giận của cô. Khuôn mặt Đào Tử tức giận, biểu hiện như chặt đinh chém sắt.
Trình Quý Hằng tiếp tục đưa ra kết luận: "Anh ta là cao thủ tình trường. Còn cô? Cô chưa từng trải qua chuyện yêu đương phải không?".
Mặc dù đang dùng câu nghi vấn, nhưng trong lòng anh đã rất chắc chắn, quả Mật Đào này tuyệt đối chưa từng trải qua chuyện yêu đương. Dựa theo tính cách của cô khi đi học tuyệt đối sẽ không đánh nhau, không mắng người khác, không yêu đương sớm.
Chắc chắn là học sinh ba tốt.
Đúng là từ trước đến nay Đào Tử chưa từng trải qua chuyện yêu đương, nhưng những lời này từ miệng Trình Quý Hằng nói ra, lại khiến cô cảm thấy xấu hổ. Cô cảm thấy mình như đang bị giễu cợt, mặt bất giác đỏ lên: "Liên quan gì đến anh?".
"Tôi không muốn xen vào, chuyện của cô không liên quan gì đến tôi". Trình Quý Hằng cũng thẳng thắn không kém: "Chưa từng trải qua yêu đương cũng không phải chuyện mất mặt gì, tôi cũng giống như cô chưa từng trải qua loại chuyện này".
Điều anh nói là sự thật.
Xung quanh anh có rất nhiều phụ nữ, tất cả đều muốn tiếp cận anh. Nhưng anh chưa từng động lòng với ai, cũng chưa từng mềm lòng vì phụ nữ.
Vẻ mặt của Đào Tử thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Cô hơi há miệng, muốn nói lại thôi, khẽ cắn môi dưới, lo lắng nhìn anh.
Edit: Mino Mũm Mĩm
Trình Quý Hằng bị vẻ mặt của cô chọc cười: "Cô muốn nói cái gì?"
Đào Tử càng thêm bất an, bối rối hồi lâu, vẫn là quyết định hỏi: "Anh thật là vì gia quy cho nên mới thủ thân như ngọc sao?".
Dĩ nhiên là không phải.
Anh ngay cả người nhà đều không có, lấy ở đâu ra gia quy?
Cho dù có quy tắc, cũng bị Trình Ngô Xuyên phá vỡ đến tận xương tủy, ông ta cũng không có tư cách để đặt ra cái quy tắc "Thủ thân như ngọc" này.
Anh không muốn tìm phụ nữ, bởi vì anh không tin tưởng vào phụ nữ. Từ nhỏ anh đã hiểu rõ một nguyên tắc: Nữ nhân ôn nhu như đao trí mạng.
Loại chuyện này có thể khiến anh không thể phòng bị, cho nên anh nhất định phải chặn đứt ngọn nguồn.
Nhưng mà... Anh cũng không muốn nói ra sự thật với Đào Tử, nói ngay lúc này cũng không có ý nghĩa gì.
"Đúng vậy". Anh vô cùng nghiêm túc nhìn cô, không chút nghĩ ngợi liền nói, " Mặc dù tôi không nhận được tình yêu thương từ cha, nhưng ông ấy đối với tôi rất hà khắc, yêu cầu tôi trước khi lấy vợ nhất định phải thủ thân như ngọc".
Lại là câu nói này.
Đào Tử chỉ cần nghe thấy câu nói này liền nghĩ tới chuyện lúc trước.
Cô không cố ý nhìn trên người anh, cũng không cố ý chạm vào khắp cơ thể của anh.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trình Quý Hằng, cô càng cảm thấy bất an, cảm giác như mình đang ép hòa thượng phá giới vậy.
"Tôi thật sự không phải cố ý". Cô chân thành xin lỗi, "Tôi rất xin lỗi!".
"Không có gì, người không biết không có tội, cô cũng là vì muốn tốt cho tôi". Trình Quý Hằng nhịn cười, nghiêm túc căn dặn: "Tôi sẽ không ép cô phải chịu trách nhiệm với tôi, cô cũng đừng đem chuyện này nói ra ngoài là được rồi".
Nói bóng gió chính là, nếu chuyện này bị người ngoài phát hiện, cô nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm với anh.
Đào Tử hoàn toàn không hiểu, lập tức thề thốt: "Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra!".
Nhưng Trình Quý Hằng lại quyết định, muốn “tự hủy trong sạch”.
Chỉ là chủ đề này chỉ là chuyện nhỏ, sau đó anh quay lại chuyện chính: "Nếu đã biết người trong lòng của cô là cao thủ tình trường, làm sao anh ta lại không đoán ra cô thích thầm anh ta chứ? Chẳng lẽ là sợ sau khi xé rách lớp màn ngăn cách này, sau này muốn làm bạn bè cũng không được sao?".
Hô hấp của Đào Tử như cứng lại, hóa đá tại chỗ, đờ đẫn nhìn Trình Quý Hằng.
Có phải như thế không?
Tô Yến có thể nhận ra sao? Bởi vì không biết làm sao để từ chối, cho nên cứ vờ như không biết?
Cho nên, nếu cô thích cho Tô Yến, sẽ làm anh ấy cảm thấy phiền phức sao?
Cô bất an, lo lắng và có chút đau khổ.
Tuy rằng cô không dám đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần có thể âm thầm thích là tốt rồi, nhưng trong lòng đối phương chẳng lẽ không có chút ý nghĩ gì đối với cô sao?
Trình Quý Hằng như là ra đòn cảnh cáo, hoàn toàn phá vỡ ảo tưởng của cô.
Cũng không phải mà là si tâm vọng tưởng.
Trình Quý Hằng đem cảm xúc thay đổi của cô đưa vào mắt, anh tương đối hài lòng, nhưng có một chút day dứt nên mở miệng nói: "Thật xin lỗi, tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi, cũng có thể không chính xác, cô cũng đừng quá đau buồn, tôi không nghĩ hai người lại vì lời nói vô tâm của tôi mà xảy ra ngăn cách".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.