Trác Mộc Cường Ba lật tìm đến trang cuối cùng, quả nhiên phía trước có dấu vết bị giật đi mất mấy trang, câu cuối cùng kia chỉ ngắn ngủn có vài chữ: "Đáng sợ quá! Không thể nào qua được… đến rồi…" Mấy chữ này đều viết rất tháu, đặc biệt là chữ "rồi" cuối cùng, nét chữ nghiêng nghiêng ngả ngả, vạch một nét ngang rách cả giấy, so với chữ viết cương nghị mạnh mẽ ở phía trên của Đường Thọ thì thật như hai người hoàn toàn khác nhau viết ra. Có thể nhận thấy, lúc Đường Thọ ngấm ngầm viết lại những trải nghiệm của mình, bàn tay vẫn không ngừng run rẩy, rốt cuộc là anh ta đã nhìn thấy thứ gì chứ? Trác Mộc Cường Ba nhớ tới Ba Tang, và cả gã điên ở Mông Hà kia nữa, tất cả các hành vi điên khùng quái đản của họ lại xuất hiện trong đầu gã một lần nữa.
Trương Lập cảm khái thở dài: "Từ các đoạn ghi chép trước đó của Đường Thọ, có thể thấy năng lực của anh ta chắc là cao hơn trình độ hiện nay của chúng ta nhiều, thậm chí tôi còn có cảm giác, thân thủ của người này dường như còn nhanh nhẹn hơn cả pháp sư Á La, còn tri thức của anh ta thì đúng là gần như bao la vạn tượng, không gì là không biết. Thật khó mà tưởng tượng nổi, anh ta lại chỉ ngang tầm tuổi tôi thôi đấy."
Nhạc Dương liếc mắt nhìn sang Đường Mẫn, nói: "Anh đừng có mà ở đây nói xằng nói bậy dọa người ta nữa, nếu một người như thế mà còn bị khiếp hãi đến…. đến tinh thần sụp đổ, vậy thì chúng ta làm sao mà đi được chứ?"
Đường Mẫn lắc đầu: "Không… mọi người còn chưa hiểu anh trai tôi đâu, anh ấy còn mạnh hơn những gì mọi người có thể tưởng tượng nhiều. Tôi còn nhớ, có lần tôi từng thấy anh ấy tập luyện, hồi trước cũng không biết là huấn luyện kiểu gì, giờ nhớ lại rồi, hình như là mang nặng năm mươi cân leo vách đá một tay hay sao đó."
"Bốc phét!" Nhạc Dương liếc nhìn Đường Mẫn, điệu bộ như thể muốn nói "tôi chẳng tin đâu". Đường Mẫn dẩu môi lên lườm anh chàng một cái.
Trương Lập nói: "Chuyện này không quan trọng, tôi cũng thừa nhận đúng là anh ta mạnh hơn chúng ta thật. Nhưng điểm khác biệt lớn nhất giữa chúng ta và Đường Thọ chính là, anh ta lúc nào cũng một mình đi mạo hiểm, còn chúng ta là cả một nhóm người. Đây chính là ưu thế của chúng ta đó."
Giáo sư Phương Tân nói: "Ngoài chuyện này ra, còn thân phận Thánh sứ của cậu nữa, cộng các điểm này lại thì chúng ta có ưu thế hơn. Giờ cậu đã nắm rõ toàn bộ tình hình rồi chứ, vậy thì, chúng ta cứ tiến hành theo phân công ban đầu thôi. Tư liệu từ thời Thế chiến II chắc là đã được giải mật, trước mắt chúng tôi vẫn đang thử liên hệ với phía Nga coi sao, Nhạc Dương và Ba Tang sẽ phụ trách mặt này. Hai người sẽ sang Moscow một chuyến, để xem có lấy được bản photo bản đồ của quân Đức hay không."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Vậy, vậy thì sau khi lành vết thương, tôi sẽ làm gì?"
Giáo sư Phương Tân cười cười nói: "Cậu ấy à, không cần đợi vết thương lành hẳn đâu, tôi sẽ chuyển hết các thông tin chúng ta đang có và sau này sẽ có cho cậu qua trumtruyen.vn, hai chúng ta sẽ cùng phối hợp tìm ra các đầu mối, sau đó thì phải xem cậu có thể dẫn dắt mọi người tìm được Bạc Ba La thần miếu hay không thôi, đội trưởng."
"Đội trưởng?" Trác Mộc Cường Ba ngây người, chỉ vào mặt mình: "Tôi ư? Tôi làm đội trưởng?" Chỉ thấy mọi người xung quanh gã đều gật đầu mỉm cười.
Giáo sư Phương Tân nói: "Trong một nhóm, cần phải có người ra lệnh, bằng không tất cả sẽ không thể nào xuất phát được, đây là kết quả do mọi người cùng thương thảo, cậu tương đối thích hợp với vị trí này, hãy cố mà phát huy tài năng lãnh đạo của mình đi nhé."
Trương Lập cũng nói: "Cường Ba thiếu gia, anh làm đội trưởng cũng hợp lắm mà, có gì không ổn đâu chứ?"
Trác Mộc Cường Ba lắc đầu: "Không được, không được, nếu là một mình tôi đi tìm thần miếu, có lẽ tôi sẽ gánh vác trách nhiệm nặng nề này thật, nhưng sau khi ở với mọi người một thời gian lâu như thế, tôi cũng đã hiểu rõ từng người rồi. Nếu luận về thân thủ, tôi không thể so bì với pháp sư Á La và giáo quan Lữ Cánh Nam; còn luận khả năng cơ biến, tôi cũng không bằng Trương Lập, Nhạc Dương; luận về học thức, tôi lại càng không theo kịp thầy giáo và đội trưởng Hồ Dương, nếu để tôi là người ra lệnh sẽ chẳng có lợi gì cho mọi người đâu, trước nay giáo quan vẫn lãnh đạo chúng ta mà, nên để cô ấy tiếp tục đảm nhiệm vị trí đó mới đúng."
Lữ Cánh Nam nói: "Tôi đã không còn là giáo quan của mọi người nữa rồi, cũng không còn gì mới hơn để dạy các bạn nữa, giờ tôi chỉ là một thành viên trong nhóm mà thôi. Hiệu suất và tỉ lệ hành động thành công của một đội ngũ quyết định bởi năng lực chấp hành mệnh lệnh của người lãnh đạo, cần phải tuyệt đối phục tùng mọi sự sắp xếp của lãnh đạo. Trên chiến trường, dù là cấp trên lệnh cho mình đi hy sinh cũng không thể có bất cứ chút do dự nào, nếu để tôi đảm nhiệm vai trò này…" Cô liếc mắt sang nhìn Trương Lập và Nhạc Dương, đoạn tiếp lời: "Trước tiên là hai cậu lính này sẽ không ngừng chất vấn. Anh còn nhớ trên đường họ đã đặt ra với tôi bao nhiêu câu hỏi hay không? Dưới sự dẫn dắt của tôi, đội ngũ này đã quen thói tản mạn thiếu tập trung rồi, nếu tiếp tục để tôi dẫn đội, sẽ chỉ tiếp tục tản mạn nữa thôi. Còn anh, Cường Ba thiếu gia, không biết anh có để ý thấy hay không, những kiến nghị hoặc yêu cầu anh đưa ra, bọn họ đều lập tức y lời thực hiện mà chẳng hề hỏi xem tại sao. Cái gọi là khí chất lãnh đạo có liên quan rất chặt chẽ với tướng mạo và hình thể, anh chính là người có thứ khí chất ấy, khí chất khiến người ta sẵn lòng phục tùng, sẵn lòng đi theo. Hơn nữa, năng lực xét đoán toàn cục của anh cũng không thua bất cứ người nào ở đây cả, chẳng qua là khi mới bắt đầu, những thứ anh được tiếp xúc vẫn còn quá ít, vẫn còn nằm trong quá trình học tập mài giũa, nên mới không chịu dễ dàng phát biểu ý kiến mà thôi. Giờ đây, mọi người đã đứng cùng một vị trí, những ưu thế của anh liền nổi bật hẳn lên. Tôi tin rằng dưới sự dẫn dắt của anh, chúng ta sẽ không đi lầm đường lạc lối đâu."
Nói xong, cô lại nhìn sang phía Đường Mẫn, trong ánh mắt thoáng lộ vẻ bất lực. Trác Mộc Cường Ba vẫn nói: "Vậy thì, có thể để đội trưởng Hồ Dương dẫn dắt mọi người mà. Kinh nghiệm thám hiểm nơi hoang dã của đội trưởng hết sức phong phú. Từ trước đến nay anh ấy luôn là người dẫn đầu, anh ấy…"
Đội trưởng Hồ Dương vội ngắt lời gã: "Này, đừng có dát vàng lên mặt tôi nữa, cậu tưởng đây là việc gì chứ, tôi không làm đâu. Tôi chẳng qua chỉ có một chút xíu kinh nghiệm khảo sát khoa học ở vùng cực địa thôi, còn rừng rậm nguyên sinh hay gì gì khác thì chưa đi bao giờ cả. Hơn nữa, tôi vào nhóm sau mọi người, đến lúc đó chỉ huy bất lợi, chắc chắn sẽ bị mắng chửi thê thảm cho mà xem." Anh bước lên phía trước vỗ vỗ lên bờ vai quấn băng chằng chịt của Trác Mộc Cường Ba, nói: "Cậu cứ yên tâm mà làm cái chức đội trưởng tiền đồ rộng mở này đi, đừng đùn đi đẩy lại nữa. Theo tôi ấy à, ngoài làm đội trưởng ra thì cậu chẳng còn làm được việc gì khác nữa đâu."
Giáo sư Phương Tân nói: "Đã nghe thấy chưa, cậu vốn đã có thể coi là người khởi xướng hành động lần này, đến cả tôi còn bị cậu kéo vào vũng nước này rồi còn gì, giờ cậu có muốn không phụ trách cũng không được nữa, mạng của mọi người, đều giao cả cho cậu đấy."
Ngay tức khắc, Trương Lập là người đầu tiên hưởng ứng. Anh chàng vỗ vỗ lên tay Trác Mộc Cường Ba một cách tượng trưng, nói: "Giao cả cho anh đấy, đội trưởng!"
Nhạc Dương cũng cười cười đập tay vào tay Trác Mộc Cường Ba, nói: "Mạng của tôi cũng giao cho anh đây, Cường Ba thiếu gia."
Đường Mẫn nhẹ nhàng luồn tay vào lớp băng, ánh mắt kiên nghị của cô như thể đang nói: "Sống làm người của anh, chết làm ma của anh."
Lữ Cánh Nam bắt tay Trác Mộc Cường Ba mạnh đến nỗi gã thấy hơi đau. Ánh mắt ấy… ánh mắt ấy sao giống Đường Mẫn thế. Trác Mộc Cường Ba lắc mạnh đầu, còn ánh mắt gì nữa chứ, chắc chắn là mình đã hiểu lầm rồi, ôi, lại hiểu lầm nữa rồi.
Ba Tang cũng bước lại gần, vẫn lạnh lùng như từ trước đến nay: "Tôi đã hứa với anh trai là sẽ lấy tính mạng này ra bảo vệ cậu." …
Nhìn những đôi mắt tràn đầy lòng tin và sự tín nhiệm dành cho mình, sóng lòng Trác Mộc Cường Ba dâng trào cuồn cuộn, lập tức cảm thấy trách nhiệm và áp lực đè nặng trên vai.
Mọi người ở lại bệnh viện với Trác Mộc Cường Ba thêm một ngày, lần lượt kể ra những chuyện vụn vặt mình gặp phải sau khi giải tán. Chỉ riêng Trác Mộc Cường Ba đã chôn vùi những trải nghiệm khắc cốt ghi tâm ấy xuống đáy lòng, thành ra mọi người cũng không nhắc đến nữa. Buổi tối, bác sĩ lại tới cảnh cáo Trác Mộc Cường Ba phải giữ yên tĩnh, nghỉ ngơi cho sớm, cả bọn mới chia tay nhau tản đi, lại nói sáng sớm mai sẽ quay lại, duy chỉ có Đường Mẫn ở lại chăm sóc gã. Trác Mộc Cường Ba phát hiện ra, từ sau khi Đường Mẫn rời xa mình, lần trở lại này dường như càng tỏ ra quấn quýt dựa dẫm vào gã nhiều hơn, tựa hồ như sẵn sàng sinh ly tử biệt bất cứ lúc nào vậy. Bản tính trẻ con rốt cuộc vẫn không thay đổi chút nào, Trác Mộc Cường Ba thầm nhủ. Nhân lúc mình đang bị thương nặng, Đường Mẫn mềm lòng, gã vội hỏi cho rõ ràng, xem rốt cuộc lúc ở trên núi tuyết mình đã làm sai chuyện gì, tại sao cô lại tức giận bỏ đi như thế. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chẳng ngờ, nghe Trác Mộc Cường Ba truy vấn chuyện ấy, Đường Mẫn bỗng hỏi lại gã một cách hết sức nghiêm túc, hết sức chính thức: "Anh Cường Ba, anh nói thật với em đi, rốt cuộc là anh có, trong lòng anh có một chút, một chút tình cảm nào với giáo quan hay không? Em biết, trước giờ giáo quan vẫn có ý với anh, em không phải là con mù, lẽ nào lại không nhìn ra được chứ?"
Trác Mộc Cường Ba đáp như chém đinh chặt sắt: "Không có, xưa nay anh chưa từng nghĩ đến chuyện đó, em chắc cũng phải hiểu anh chứ, đã bao giờ anh hai lòng ba dạ đâu? Có phải, có phải vì chuyện này, và lần đó… nên em mới giận dữ phải không?"
Đường Mẫn nói: "Anh, anh… hôm đó, anh nói lẽ ra phải làm vậy từ sớm rồi… Anh… anh… có phải đã muốn làm vậy từ lâu lắm rồi đúng không?"
Trác Mộc Cường Ba thầm giật thót mình, thì ra là nói sai câu này, đồng thời gã cũng ngấm ngầm suy nghĩ, lẽ nào trong tiềm thức của bản thân, thật sự đã nghĩ như thế hay sao? Không đúng, không thể có suy nghĩ ấy trong đầu được, chắc chắn mình một lòng một dạ với Mẫn Mẫn mà. Từ khi xuất hiện trong cuộc đời mình, cô ấy đã chiếm cứ toàn bộ cuộc sống của mình rồi. Mẫn Mẫn hiểu được ý người, hết sức tâm đầu ý hợp với mình, lại có thể vì mình mà không từ vất vả nhọc nhằn, liều chết quên sống, mình sao có thể nghĩ đến một người đàn bà nào khác ngoài cô ấy được nữa chứ.
Trác Mộc Cường Ba đã hiểu đầu đuôi sự việc, bèn chất vấn ngược lại: "Chúng ta quen nhau đâu phải một hai ngày, sao em lại nảy ra những suy nghĩ vô duyên vô cớ như thế? Mẫn Mẫn, em không còn là cô bé con nữa mà đã thành người lớn rồi, em phải biết rằng giữa những người yêu nhau cần phải tin tưởng lẫn nhau. Chúng ta phải đem mạng mình giao cho nhau, đồng sinh cộng tử thì mới có thể đi tiếp được, em, không nên nghi ngờ anh như thế!"
Đường Mẫn dịu dàng phủ phục lên ngực Trác Mộc Cường Ba, sống mũi cay cay, lẩm bẩm nói: "Cường Ba à, anh có biết không, em sợ lắm ấy! Em sợ có một ngày nào đó, anh sẽ rời xa xem! Em xin anh đấy, đừng bao giờ bỏ rơi em được không, đừng bỏ mặc em! Em biết, em chỉ biết khóc lóc thôi, chẳng giúp gì được anh cả, em… em không xứng với anh như là giáo quan, em cũng không giỏi giang được như cô ấy, em chỉ có anh thôi… em thực sự sợ mất anh lắm…" Đang nói, đột nhiên cô khóc nấc lên ri rỉ.
Trác Mộc Cường Ba vuốt ve mái tóc xanh mềm mượt của cô, nhẹ nhàng nói: "Em làm sao vậy? Tại sao lại không tin ở bản thân mình như thế? Trong mắt em, tình yêu của chúng ta mong manh yếu đuối, không chịu được một chút khảo nghiệm như vậy hay sao? Hay là, ngày mai chúng ta lập tức đi làm đăng ký kết hôn, em thấy có được không?"
Đường Mẫn ngẩng đầu lên, lau lau gương mặt xinh xắn, đang khóc lại bật cười khúc khích, rồi lắc đầu nói: "Không, em không muốn như thế, cảm giác cứ như ép hôn anh không bằng. Nhưng mà, sau khi tìm được Bạc Ba La thần miếu, em muốn anh… đường đường chính chính cầu hôn người ta, phải tổ chức hôn lễ thật lớn vào nữa! Anh nói xem có đượckhông?"
Nhìn vào đôi mắt đầy vẻ khẩn nài của Đường Mẫn, Trác Mộc Cường Ba nâng gương mặt yêu kiều nhỏ nhắn ấy lên, ánh mắt ấy, và đôi mắt năm xưa sao mà giống nhau đến thế, ánh mắt ấy, gã thực không thể nào từ chối được. "Ừm, anh hứa với em, em thích ra biển du lịch phải không, chúng ta có thể sang Croatia mua một hòn đảo nhỏ, trời trong gió nhẹ thì ta cùng cưỡi thuyền ra biển, còn có thể nuôi chó con, dê con trên đảo nữa, đó sẽ là thế giới của riêng hai chúng ta thôi. Chúng ta sẽ cùng nhau dựng xây nó, em có thích không?"
Hai mắt Đường Mẫn long lanh những giọt lệ hạnh phúc, gật đầu thật mạnh. Thấy khúc mắc trong lòng người yêu đã được tháo gỡ, Trác Mộc Cường Ba cũng được an ủi phần nào, đồng thời cũng không khỏi lo lắng, Bạc Ba La thần miếu, Bạc Ba La thần miếu mà dễ tìm như vậy hay sao! Thời điểm tốt nhất đã lỡ mất rồi, làm sao bọn gã có thể leo lên núi tuyết được nữa đây? Nơi đó, căn bản là không thể nào leo lên được! Nghĩ tới đây, gã thực nôn nóng muốn liên lạc lại với giáo sư Phương Tân lần nữa, dẫu có đầy đủ các trang thiết bị, nhưng làm sao vượt Tây Phong đới một lần nữa đây? Còn cả màn sương mù mờ mịt phủ kín đất trời kia nữa, lẽ nào giáo sư Phương Tân đã có phương cách gì mới?
Trác Mộc Cường Ba vừa vỗ về được Đường Mẫn yên lòng, cửa phòng bệnh đã bị đẩy mở. Hóa ra là Lữ Cánh Nam đi rồi quay lại. Đường Mẫn liền quay sang rót cho cô một cốc nước lọc. Lữ Cánh Nam nhìn Trác Mộc Cường Ba nói: "Có chuyện này, tôi muốn nói riêng với anh."
Đường Mẫn cũng hiểu chuyện, liền nói: "Phải rồi, anh Cường Ba, anh muốn ăn đêm đúng không? Em ra ngoài mua đồ về cho anh nhé, hai người cứ nói chuyện đi!" Đi ra đến cửa, cô liền liếc về phía Trác Mộc Cường Ba một cái nhìn cảnh cáo, nếu không phải Trác Mộc Cường Ba đang bị băng kín mít từ đầu tới chân, nhất định Lữ Cánh Nam sẽ nhận ra gã đã vã mồ hôi đầm đìa. Mãi tới lúc bước chân Đường Mẫn đi xa rồi, Trác Mộc Cường Ba mới dần dần bình tĩnh trở lại, đồng thời cũng biết, giáo quan đến tìm mình vào giờ này, chắc chắn là có chuyện gì đặc biệt quan trọng lắm, bèn nói: "Mời cô ngồi, giáo quan."
Lữ Cánh Nam nói: "Mẫn Mẫn không sao chứ? Hình như vừa khóc à?"
Trác Mộc Cường Ba lắc đầu: "Không, không có gì đâu. Giáo quan có chuyện gì vậy?"
Lữ Cánh Nam nói: "Lần này, vì anh đã là đội trưởng, nên có hai chuyện tôi cần phải cho anh biết. Thứ nhất, chính là chuyện lần trước tôi từng nói với anh rồi. Trong đội của chúng ta, không chừng có một hoặc một vài người là quân nằm vùng của các tổ chức tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu khác; giờ anh đã là người phụ trách chung, tôi và pháp sư Á La hy vọng rằng, những tin tức tư liệu mà anh nhận được từ các nguồn khác nhau, chỉ giới hạn hai người là anh và giáo sư Phương Tân được biết, không nên tiết lộ cho người thứ ba…"
Việc này, chính là điều mà Trác Mộc Cường Ba cảm thấy phản cảm nhất, gã lạnh lùng nói: "Giống như hồi trước các vị vẫn làm phải không? Cứ để mọi người mù mù mờ mờ chẳng biết gì đi theo mình là được, không cần biết sẽ phải đi đâu, cũng không biết là phải tìm cái gì? Xin lỗi, chuyện này tôi không làm được, Lữ giáo quan, cô đã bao giờ từng nghĩ, cả đội này, mỗi một con người đều đã sẵn sàng giao tính mệnh mình vào tay Trác Mộc Cường Ba tôi, chúng ta ai ai cũng đều vùng vẫy đấu tranh trên lằn sinh tử mới sống được tới ngày hôm nay. Họ có lý do gì để lừa gạt tôi chứ? Có lý do gì để bán đứng tất cả mọi người chứ? Vì cớ gì mà họ lại không thể biết những thông tin chúng ta đã nắm trong tay chứ? Vì cớ gì mà không thể biết những chuyện mình sắp phải đối mặt chứ? Vì cớ gì mà không thể biết nơi chúng ta sẽ đi chứ? Lữ giáo quan, nói thật lòng với cô, trước giờ tôi luôn rất khó chịu với cách làm này của mọi người, lần leo núi tuyết thất bại này, một phần nguyên nhân chính là do tin tức không được rõ ràng đó."
Lữ Cánh Nam nói: "Anh có biết không? Lần trước ở Đảo Huyền Không tự, pháp sư Á La đã xác nhận, người đàn ông đang chuẩn bị mở cánh cửa cấm kỵ mà chúng ta gặp trong địa cung Maya, chính là một tên trong nhóm của Merkin. Chuyện này không phải trùng hợp, mà là bọn Merkin đã nắm rõ được hành tung của chúng ta."
Trác Mộc Cường Ba nói cứng: "Lần đó không phải chúng ta đã bị nghe trộm hay sao, giáo quan sao có thể khẳng định chắc chắn là do người của chúng ta tiết lộ ra chứ? Còn nữa, chẳng phải các vị vẫn luôn nghi ngờ tất cả mọi người khác trong nhóm sao? Lần này sao lại không nghi ngờ tôi nữa vậy?"
Lữ Cánh Nam khẽ cắn môi, tựa hồ đang chuẩn bị nói gì đó với y, song cuối cùng vẫn ghìm lại được, chỉ thấp giọng nói: "Không phải, thực ra, chúng tôi chưa từng nghi ngờ anh và giáo sư Phương Tân, người chúng tôi nghi ngờ, là ngườikhác…"
Trác Mộc Cường Ba cười nhạt nói: "Hừ, đủ rồi, tôi thật không sao hiểu nổi, mọi người đều là chiến hữu cùng sống cùng chết, vậy mà lại phải nghi kỵ lẫn nhau, như vậy thì hợp tác phỏng còn ý nghĩa gì nữa? Lữ Cánh Nam, tôi hỏi cô, nếu tôi và cô hợp tác làm ăn, nhưng chỉ cần cô đưa tiền cho tôi, rồi tôi cứ nói đi nói lại với cô rằng, nhất định sẽ kiếm được tiền. Nhưng tôi kiếm tiền như thế nào, giờ đã làm được những gì rồi, nhất loạt những điều ấy tôi đều không nói cho cô, vậy thì cô sẽ nghĩ sao? Sẽ không cần nghĩ ngợi gì mà đưa tiền cho tôi luôn hả? Đấy mới chỉ là nói chuyện làm ăn đơn giản, cònchuyện mà chúng ta đang phải đối mặt đây, là việc bất cứ lúc nào cũng có thể nguy đến tính mạng, một hành động tập thể như vậy, sao tôi dám có gì che giấu với các thành viên trong đội được chứ? Theo tôi thấy, chắc là cô đã làm công tác bảo mật cho nhà nước lâu quá rồi đấy?"
Lữ Cánh Nam nghĩ ngợi giây lát, rồi thỏa hiệp: "Vậy cũng được, nếu anh vẫn kiên trì phong cách xử sự của mình, vậy thì tôi cũng chỉ còn cách nói thực với anh, những thông tin về tôn giáo của chúng tôi cung cấp cho anh sẽ không toàn diện nữa, mà là có lựa chọn, đồng thời, chúng tôi vẫn hy vọng anh có thể giúp chúng tôi bảo mật, như vậy có được không?"
Trác Mộc Cường Ba gật đầu: "Ừm, về những thông tin liên quan đến tôn giáo của các vị, tôi có thể đảm bảo với cô, sẽ chỉ có tôi và giáo sư Phương Tân biết được những thông tin này. Nhưng còn những đầu mối dẫn đến Bạc Ba La thần miếu mà chúng ta đã phát hiện, đã nắm được, tôi nhất định sẽ để tất cả mọi người trong đội cùng được biết."
Lữ Cánh Nam lẩm bẩm nói: "Vậy được, còn chuyện thứ hai…" Hai hàng lông mày cô nhíu chặt lại, rõ ràng có vẻ rất bất an. Trác Mộc Cường Ba chỉ lặng yên, chờ cô nói tiếp.
Cuối cùng, sau một hồi do dự thật lâu, Lữ Cánh Nam mới cắn cắn môi như thể hạ quyết tâm gì đó, nói: "Cường Ba thiếu gia, tuy cơ thể anh vẫn chưa xuất hiện dị trạng gì, nhưng về mặt thể chất thì đã xảy ra những thay đổi vi tế, những vi sinh vật ấy sẽ ảnh hưởng đến lượng dưỡng khí được vận chuyển tới các tế bào trong cơ thể anh, tình trạng này đang diễn ra và không thể nào xoay chuyển được. Anh muốn giữ được sức khỏe như trước đây, thì cần phải cải thiện ở mặt khác."
Trác Mộc Cường Ba không ngờ chuyện thứ hai cô muốn nói lại liên quan đến sức khỏe của mình, vội hỏi: "Làm thế nào? Uống thuốc hả?"
"Không." Lữ Cánh Nam nói: "Đây mới là mục đích chính tối nay tôi tới tìm anh. Kể từ hôm nay, tôi sẽ dạy anh… hôhấp."
"Hô hấp?" Trác Mộc Cường Ba nghi hoặc nói, bất giác nhớ lại thí nghiệm hô hấp mà trước đây pháp sư Á La bảo mìnhlàm.
"Không sai." Lữ Cánh Nam khẳng định: "Hô hấp, là bản năng sinh tồn mà mỗi người đều học được ngay sau khi được cắt nhau thai, chính vì đây là một thứ bản năng, nên trong mắt người bình thường, hô hấp đã trở thành một việc bình thường đến không thể còn gì bình thường hơn. Nhưng sự thực thì, hô hấp có thể tạo ra thay đổi rất lớn đối với thể chất của một con người. Môn khí công trong Trung y coi trọng luyện một hơi thở, trong y học có những chứng bệnh như hô hấp khó khăn, trúng độc hô hấp tính kiềm, trúng độc hô hấp tính acid, còn cả phương pháp hô hấp đặc biệt ở vùng cao mà chúng tôi đã huấn luyện mọi người nữa, hô hấp có quan hệ cực kỳ mật thiết với cơ thể người. Thông qua hô hấp, thậm chí anh còn đạt được sức mạnh lớn hơn cả huấn luyện cơ bắp đơn thuần nữa, đồng thời cũng hoàn thiện môi trường nội thể, đạt được trạng thái tinh thần tốt hơn và khả năng phản ứng mẫn tiệp hơn."
Nói đoạn, Lữ Cánh Nam đặt một cái hộp vuông bằng giấy bìa lên đầu giường Trác Mộc Cường Ba, mở hộp ra, bên trong hình như là một chiếc áo gi lê thể thao, và cả một tập giấy viết tay nữa. Trác Mộc Cường Ba hỏi: "Đây là gì vậy?"