Pháp sư Á La đã hoàn toàn xác định được vị trí ẩn náu của Ngưu Nhị Oa, khi ông sắp tiếp cận được y, Ngưu Nhị Oa bỗng ngoảnh đầu lại, pháp sư liền ném ra một cành cây, ông biết khả năng xạ kích của đối phương rất chuẩn xác, nên hy vọng bằng cách này có thể phân tán được sự chú ý của kẻ địch.
"Tạch!" Một phát đạn của Ngưu Nhị Oa đã bắn vỡ tét khúc cây, nhưng pháp sư Á La đã lao tới trước mặt y rồi. Ngưu Nhị Oa giương họng súng ra ngoài, chỉ thấy thân thể pháp sư Á La nghiêng đi một cái. "Tách!" Một viên đạn bay vào khoảng không, còn chân pháp sư Á La đã vút tới ngay phía trước. Y vội giơ ngang súng lên chặn cú đá đó lại, pháp sư Á La liền mượn thế hất văng luôn khẩu súng đi. Ngưu Nhị Oa vội lộn ngửa về phía sau, đồng thời rút ở hông ra một con dao ngăm bén nhọn, lúc chạm chân xuống đất đã từ trái sang phải, vung ra một đòn. Pháp sư Á La tức thời rụt chân về.
Ngưu Nhị Oat tay cầm dao găm, đâm nhầu hai ba phát, lưỡi dao phát ra tiếng rít gió "vù vù". Y thầm nhủ: "Đây là kỹ thuật dùng dao găm cận chiến của đội Mũ Nồi Đỏ, mặc xác mày là ai, dùng để thử uy lực của nó một phen cũng tốt." Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng chân y lại đột nhiên hất lên, một mảng đất bùn bắn tung về phía pháp sư Á La. Pháp sư vội đưa cánh tay lên ngăn lại, thân người nghiêng đi, chợt thấy một tia sáng lạnh lẽo lóe lên giữa khe hở của đám bùn đất, biết rằng đó là lưỡi dao găm đâm tới, liền chống một tay xuống đất, cả người xoay một vòng, hai chân như thần long xuất hải, liên tiếp tung lên mấy cước.
Ngưu Nhị Oa thấy thế công của mình bị khóa chặt, thân hình liền hơi ngả ra sau, con dao găm ném vút ra như phi đao, đồng thời vuốt tay bên hông một cái, lại cầm một khẩu súng lục M500. Pháp sư Á La biết rõ uy lực của loại vũ khí này, tức thời vươn tay bắt lấy con dao găm, lật cổ tay ném ngược trở về. Ngưu Nhị Oa thậm chí còn chưa kịp nổ súng, đã bị mũi dao đâm trúng cổ tay. Lúc này cả hai người đều đang trong trạng thái ngửa ra sau, Ngưu Nhị Oa cười gằn một tiếng, chân đạp mạnh làm bắn lên một mảng bùn đất lớn nữa, tay trái vớt lấy khẩu M500, xoay người bỏ chạy, song vẫn không quên ngoảnh lại nổ một phát súng, hoàn toàn không cần ngắm nghía gì cả.
Pháp sư Á La thấy hướng y chạy không phải nơi Lữ Cánh Nam đang ẩn nấp, cũng không truy kích, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy khẩu M110 kia cũng đã chìm xuống đầm lầy, không thấy bóng dáng đâu nữa, bèn thở dài một tiếng, trở lại chỗ Lữ Cánh Nam.
Khi Lữ Cánh Nam và pháp sư Á La quay lại chỗ bọn Trác Mộc Cường Ba, pháp sư trầm giọng nói: "Hắn chạy mất rồi, không còn súng bắn tỉa, chắc tạm thời cũng không dám lại gần chúng ta quá đâu."
Ba Tang hỏi: "Ai vậy?"
Pháp sư Á La lắc đầu: "Toàn thân ngụy trang, không nhìn ra được. Nhưng lúc hắn bỏ chạy, dường như có một chân không được linh hoạt cho lắm, chắc là đã bị thương từ trước khi chúng ta đến đây, khả năng rất lớn chính là kẻ chạy trốn khỏi Tước Mẫu. Thật đáng tiếc, không cướp được vũ khí của hắn."
Nhạc Dương và Trương Lập thấy Lữ Cánh Nam được pháp sư Á La dìu trở về, vội cuống quýt hỏi han: "Giáo quan không sao chứ?" "Giáo quan, không vấn đề gì chứ?"
Lữ Cánh Nam lắc đầu: "Không sao, hơi sơ ý thôi." Thị lực và thính lực của cô cũng đang dần dần hồi phục.
Trác Mộc Cường Ba nói: "Không có chuyện gì thì tốt. Trát Lỗ bị thương rồi."
Chỉ thấy Trát Lỗ đang nằm bên cạnh kêu gào khóc lóc: "Ta tiêu đời rồi, ta sắp chết rồi." Cánh tay anh ta đã được băng bó lại, thực ra vết thương cũng không nặng lắm, chỉ là máu cứ chảy mãi không ngừng mà thôi.
Pháp sư Á La bước lại nói: "Phấn chấn lên, cậu không việc gì đâu." Ông bóp nhẹ vài cái quanh vết thương của Trát Lỗ, máu liền ngừng chảy tức thì. Sau đó, pháp sư lại nghĩ ngợi giây lát, rồi bẻ một cành cây, đâm vào vài chỗ trên người Trát Lỗ. Tiếng khóc của anh ta cũng nhỏ dần, nhưng chỉ chốc lát sau, Trát Lỗ đã lại kêu lên: "Tay ta không còn cảm giác gì nữa, phải chăng tay ta đứt rồi?"
Pháp sư Á La vỗ vỗ lên cánh tay anh ta mỉm cười nói: "Không có vấn đề gì đâu, nếu kịp thời tìm được Qua Ba Đại Địch ô, cậu sẽ lành lặn như chưa bao giờ bị thương vậy. Chúng ta đi thôi, không biết quanh đây có còn tên địch nào khác nữa không, vả lại, tên kia cũng có thể quay lại bất cứ lúc nào."
Nhạc Dương gật đầu nói: "Phải đấy, may mà hắn không biết chúng ta không có vũ khí."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Trát Lỗ, còn đi được chứ?"
Trát Lỗ gật đầu: "Đi được." Nghe nói Qua Ba Đại Địch ô có thể trị khỏi vết thương của mình, anh ta cũng không còn sợ hãi quá thể như trước nữa.
Bảy người tiếp tục tiến về hướng Gia Quỳnh, chỉ có điều, vì không thể đưa Trát Lỗ đu bay bằng dây móc, nên tốc độ giảm đi rất nhiều.
Ngưu Nhị Oa phẫn hận vô cùng, vừa chạy vừa thầm nghĩ: "Kẻ toàn thân đầy bùn đất đó rốt cuộc là ai? Những kỹ thuật mình học được trong quá trình huấn luyện đặc biệt dường như đều không có tác dụng gì với hắn? Lẽ nào thằng cha Merkin đó đã chơi mình? Không, là tên kia quá mạnh! Trác Mộc Cường Ba, lần này mày may mắn, nhưng tao không bỏ cuộc như vậy đâu, hãy đợi đấy!"
Ngưu Nhị Oa trở lại khoảng rừng mà y trú ẩn mấy hôm nay. Khước Ba đã đợi sẵn ở đó, thấy y trở về liền vội vàng chạy lại nói: "Trướng của đại vương đã đi qua chỗ khe núi rồi. Hả, sao ngươi lại bị thương vậy?"
Ngưu Nhị Oa cười gằn đáp: "Vết thương vớ vẩn thôi. Không sao. Phải rồi, ngươi có biết bọn Trác Mộc Cường Ba đó đến đây làm gì không?"
Khước Ba băng bó vết thương cho Ngưu Nhị Oa, đoạn nói: "Chúng đến tìm lão già kia."
"Tìm lão già ấy, tại sao?"
"Chuyện này thì ta không biết, có điều ta nghĩ, rất có thể liên quan đến công chúa Tước Mẫu. Ha ha, tính ra thì ả công chúa ấy giờ chắc là mù hẳn rồi." Khước Ba bật cười âm hiểm.
Ngưu Nhị Oa cũng cười lạnh lẽo: "Hừ, kế hoạch này của các ngươi cũng ác độc thật đấy."
Khước Ba đột nhiên phẫn nộ nói: "Nếu không phải lão già đó đột nhiên xuất hiện, kế hoạch của chúng ta vốn hoàn toàn không có kẽ hở nào."
Ngưu Nhị Oa rút cánh tay đã được băng bó về, lại lấy ra một khẩu súng bắn tỉa loại AW338, nói: "Ta chẳng hứng thú gì với âm mưu của các ngươi cả, có điều tên Trác Mộc Cường Ba muốn gặp lão già ấy, thì ta nhất quyết không cho hắn được như ý. Đi thôi, đến trướng của đại vương các ngươi đi." Y liếc nhìn bãi mìn đánh dấu bằng vô số chấm đỏ trên bản đồ, lòng thầm suy tính: "Nếu như, có thể dụ bọn chúng đến chỗ này..."
"Cường Ba thiếu gia, vết xe càng lúc càng rõ hơn, chúng ta càng lúc càng đến gần họ rồi." Nhạc Dương quan sát xong liền báo cáo với Trác Mộc Cường Ba.
Trác Mộc Cường Ba gật đầu nói: "Tốt lắm. Trát Lỗ, còn cố được không?"
Trát Lỗ đã đầm đìa mồ hôi, nãy giờ vẫn được Trác Mộc Cường Ba đỡ đi. Anh ta nghiến răng nói: "Được."
Trương Lập hỏi: "Còn bao xa nữa thì đến Gia Quỳnh?"
Trát Lỗ đáp: "Không xa nữa đâu. Gia Quỳnh không phải thành trấn, mà chỉ là một điểm đóng quân, mà giữa hai điểm đóng quân không bao giờ vượt quá một ngày đường cả."
Cứ đi như vậy thêm một hồi nữa, bước chân Nhạc Dương dần dần chậm lại, những người khác cũng thả bước chậm theo, duy chỉ có Trát Lỗ là hoàn toàn không cảm thấy gì. Dưới đất có dấu chân ngựa được bọc kín bốn vó quay ngược trở lại, sâu trong rừng thấp thoáng có tiếng ngựa thở rất nhẹ, xung quanh an tĩnh đến độ bất bình thường. Nhạc Dương lặng lẽ nói: "Có mai phục."
"Biết rồi." Trác Mộc Cường Ba nói. Một cái lá cây xanh mơn mởn rơi từ trên cao xuống, gã ra lệnh: "Ẩn nấp!" Sáu người liền như năm mũi tên tỏa ra các hướng khác nhau, mỗi người nấp bên dưới một thân cây lớn, ngẩng đầu nhìn lên. Bọn họ đều hiểu rõ, kẻ địch đang nấp trên cây. Khả năng ẩn mình của những tên này không xuất sắc gì cho lắm. Trát Lỗ được Trác Mộc Cường Ba kéo lôi đi, mang đến bên dưới một gốc cây. Anh ta hỏi: "Gì thế?"
Trác Mộc Cường Ba thì thào: "Đừng lên tiếng."
Kẻ địch trên cây bị lá cây che khuất tầm nhìn, không thể trông thấy bọn Trác Mộc Cường Ba bên dưới, còn mấy người nhóm Trác Mộc Cường Ba lại có thể nhìn xuyên qua kẽ lá trông thấy một vài cánh tay và cẳng chân lộ ra. Họ trao đổi ý kiến từ xa trong giây lát, đám người này đại khái có chừng hai mươi tên, đều ăn mặc theo kiểu người bản địa, cũng có nghĩa là, tỉ lệ xuất hiện vũ khí hiện đại rất thấp, bọn họ có thể chỉ phải đối mặt với cung tên và phi tiêu.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, đám người trên cây đã hết kiên nhẫn, có cảm giác không biết những kẻ bị bao vây kia ở đâu, còn mình ngược lại đã bị lộ. "Những kẻ bên dưới mau ra đây, các ngươi đã bị bao vây rồi!" Đối phương dùng tiếng Tạng cổ.
Mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba nhìn nhau cười cười, bọn họ đương nhiên không thể cứ thế bước ra được. Nhưng Trát Lỗ đã kêu toáng lên: "Ba Trát đội trưởng có phải không? Tôi nghe thấy tiếng của ngài rồi. Tôi đây mà, Trát Lỗ đây! Văn thư Trát Lỗ đây! Các người đừng bắn tên!"
Người trên cây trả lời: "Trát Lỗ? Ngươi là Giang Dũng Trát Lỗ? Không phải ngươi đang bị nhốt ở Tước Mẫu à?"
Trát Lỗ nói: "Đúng thế, nhưng tôi được thả trở về rồi! Ba Trát đội trưởng, đúng là ông rồi, đại vương ở đâu thế? Tôi muốn gặp đại vương!" Nói đoạn, liền định nhổm dậy ra phía ngoài. Trác Mộc Cường Ba khẽ kéo một cái, Trát Lỗ liền không còn chút sức lực nào, chỉ còn biết ngoảnh đầu lại giận dữ với gã. Trác Mộc Cường Ba nói: "Đợi đã." Gã có cảm giác rất rõ rệt, sự việc không đơn giản như vậy, câu hỏi của tên Ba Trát đội trưởng đó đầy vẻ nghi hoặc.
Quả nhiên, một người khác trên cây đã lên tiếng: "Đừng nghe hắn, Giang Dũng Trát Lỗ đã chết trong nhà lao ở Langbu rồi, chuyện này thuộc hạ của ta đã báo cáo từ lâu rồi. Đám người này muốn ám sát đại vương của chúng ta, giết hết bọn chúng đi!"
Sắc mặt Trát Lỗ tái mét, lớn tiếng quát lên: "Ngươi! Ngươi là ai? Ngươi nói bậy!"
Người kia nói: "Nếu ngươi là Trát Lỗ, vậy có dám đứng ra chỗ trống cho bọn ta nhìn rõ không?"
Trát Lỗ nói: "Có gì mà không dám! Ta chính là Giang Dũng Trát Lỗ! Nếu các ngươi là hộ vệ của đại vương, thì chắc chắn sẽ nhận ra ta!"
"Đồ ngốc, cạm bẫy đấy!" Trác Mộc Cường Ba nhắc nhở.
Trát Lỗ mặc kệ lời cảnh cáo của Trác Mộc Cường Ba, vận sức xé rách vạt áo, lao ra khỏi chỗ Trác Mộc Cường Ba và anh ta đang nấp, đứng giữa khoảng trống kêu lên: "Tôi chính là..." Lời còn chưa dứt, một mũi tên đã lạnh lùng "vù" một tiếng bắn tới. Trát Lỗ ngây người ra nhìn mũi tên, không kịp có bất kỳ phản ứng gì, may mà Trác Mộc Cường Ba theo sát phía sau, đột nhiên chồm lên như hổ vồ mồi, ấn cả người Trát Lỗ xuống đất, nên mới thoát nạn. Hai người lăn tròn mấy vòng nấp vào bên dưới một gốc cây khác, lần này thì Trát Lỗ không dám nhao ra nữa, chỉ run run giọng hỏi: "Tại sao? Họ không tin ta à?"
Chỉ nghe giọng Ba Trát đội trưởng vang lên: "Hắn chính là Trát Lỗ! Lý Ca, tại sao ngươi bắn tên?"
Lý Ca nói: "Ta nhận được tin Trát Lỗ đã chết từ lâu rồi, sao hắn lại xuất hiện ở đây được chứ? Nhất định là đã cấu kết với bọn người Langbu, mưu đồ ám hại đại vương của chúng ta."
Ba Trát nói: "Vậy thì cũng phải hỏi cho rõ rồi mới tính chứ. Tất cả vệ binh của ta nghe đây, không ai được bắn tên!"
Lý Ca gằn giọng quát: "Ba Trát, ngươi chớ quên rằng ta mới là chỉ huy hành động lần này. Tuy đám vệ binh đó đều là người của ngươi, nhưng, ngươi dám làm trái lệnh của đại vương ư?"
Ba Trát lầu bầu một tiếng: "Khốn kiếp!" rồi không nói năng gì nữa. Chỉ nghe người tên Lý Ca kia hạ lệnh: "Xuống dưới, giết sạch hết bọn chúng cho ta, không được để tên nào sổng mất! Vừa nãy các ngươi cũng thấy động tác của chúng rồi đó, bọn sát thủ này lợi hại vô cùng, tuyệt đối không được mềm lòng! Bằng không, người bị giết chính là các ngươi đấy."
Nhạc Dương ở phía xa dùng tay ra hiệu hỏi xem phải làm sao. Trác Mộc Cường Ba cũng lấy làm khó xử, nếu ra tay ở đây, tức là đã kết thù kết oán với người Yaca rồi, vậy liệu còn có thể mời được Đại Địch ô của họ nữa hay không? Nếu không ra tay, lẽ nào ngồi một chỗ chờ chết? Đúng là một cục diện tiến thoái lưỡng nan. Gã đưa mắt nhìn sang phía pháp sư Á La, hỏi xem có cách gì chế phục được đám vệ binh này không. Pháp sư Á La nhè nhẹ lắc đầu, số lượng quá đông, mà bọn họ cũng đã nếm qua sự lợi hại của đám dũng sĩ này rồi, không giết chết họ, họ nhất định sẽ cứ bám lẵng nhẵng không buông.
Các chiến sĩ cầm vũ khí lần lượt từ tàng cây trèo xuống, càng lúc càng đến gần chỗ bọn Trác Mộc Cường Ba ẩn nấp, ra tay cũng không ổn, không ra tay cũng không xong. Cây cung trong tay Nhạc Dương kéo ra rồi lại đưa về, chỗ nắm tay đã bị mồ hôi anh thấm đẫm, tình thế cực kỳ nguy cấp. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Đúng lúc ấy, trong rừng chợt vọng ra một tiếng gầm vang như sấm động: "Dừng tay!"
Nghe thấy tiếng quát đó, đám binh sĩ Yaca liền lần lượt buông vũ khí xuống. Mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba đều lấy làm nghi hoặc, chỉ thấy trong rừng có một cỗ xe ngựa lọc cọc chạy ra, bốn con chiến mã trắng như tuyết đều được mặc giáp, to lớn giống hệt nhau, mỗi con đều toát lên khí chất bất phàm. Tất cả binh sĩ đều hướng về phía cỗ xe quỳ bái, người đánh xe lạnh lùng quét ánh mắt nhìn bọn họ, xem ra thân phận và chức vị của y cũng cao hơn đám hộ vệ của đại vương này rất nhiều.
Trát Lỗ lại xông ra ngoài, nước mắt đầm đìa chảy xuống: "Đại vương? Đại vương? Thần là Trát Lỗ, là Giang Dũng Trát Lỗ đây! Cuối... cuối cùng cũng gặp được đại vương rồi!"
Ba Trát, một người cao lớn chắc nịch, gương mặt hơi rỗ, tay cầm một cây rìu bước tới, quỳ xuống bên cạnh Trát Lỗ, đồng thời nói với anh ta: "Không phải đại vương, mà là Địch ô đại nhân tân nhiệm của Yaca chúng ta. Ba Trát bái kiến Địch ô đại nhân."
Địch ô đại nhân trong xe nói: "Lý Ca đâu?"
Ba Trát lắp bắp nói: "Vừa... vừa nãy khi đại nhân tới, hắn liền chạy mất rồi. Thuộc hạ vô năng, không giữ hắn lại được."
Địch ô đại nhân cơ hồ khẽ thở dài một tiếng: "Quả nhiên là vậy." Đột nhiên ngữ khí biến đổi, trầm giọng nói: "Người bạn ở trong rừng, ngươi theo dấu ta cũng khá lâu rồi nhỉ! Nếu không phải đến tìm ta, thì mau mau đi đi!" Chỉ thấy màn xe dường như hơi nhúc nhích, tựa hồ có thứ gì đó bay vút ra. Vừa trông thấy tấm màn hơi hé lên, pháp sư Á La liền thầm thở phào một hơi.
Phía đằng xa, Ngưu Nhị Oa "á" lên một tiếng, cánh tay bị thương của y lại bị thứ gì đó đâm trúng. Lần này, y thậm chí còn không nhìn rõ đó là thứ gì, thì đã bị đâm xuyên qua rồi. Vết thương cực nhỏ, nhưng cảm giác đau đớn thì lại mạnh hơn bị dao găm đâm phải gấp mười lần. Ngưu Nhị Oa ngoảnh đầu lại tìm kiếm, chỉ thấy thứ đó xuyên qua bàn tay của y rồi cắm ngập vào thân cây, chỉ để lại một đoạn đuôi nhỏ xíu. Y liền cẩn thận rút ra xem, không ngờ đó chỉ là một cây kim bạc, giống loại vẫn thường sử dụng trong trung y, mảnh như sợi tóc. Y biến sắc, vội nhặt khẩu AW338 dưới đất lên chạy đi, đồng thời hỏi Khước Ba: "Lão già ấy rốt cuộc lai lịch thế nào?"
Khước Ba đanh mặt nói: "Không biết, ta chỉ biết lão ta lợi hại đến mức không giống con người nữa. Thật đáng tiếc, quân cờ cuối cùng của ta để lại cũng bị lộ rồi."
Ngưu Nhị Oa nói: "Nghĩ cách gọi hắn đến đây, nói không chừng vẫn còn có ích cho chúng ta. Ừm, bọn chúng đến đây vì ả đàn bà mù kia chứ gì, chắc không lâu sau sẽ phải trở lại Tước Mẫu? Chúng ta có thể sắp đặt một chút chướng ngại trên đường về của chúng, đi theo ta!" Nói đoạn, hai người liền chạy vụt đi.
Trong rừng, bọn Trác Mộc Cường Ba đều đã đứng cả ra. Tuy bọn họ không quen biết vị Địch ô đại nhân này, nhưng có vẻ ông ta cũng không ác ý gì với họ. Trát Lỗ không quên mục đích chuyến đi lần này, vội nói: "Địch ô đại nhân, mấy người Langbu, à không, là mấy người Giáp Mễ này, họ có chuyện muốn xin gặp, cầu xin ngài..."
Địch ô đại nhân ngắt lời nói: "Ta biết rồi. Giang Dũng Trát Lỗ phải không, ba năm trước ngươi bị oan uổng rồi, giờ ngươi có thể trở về, đại vương mà gặp hẳn sẽ vui lắm. Ngươi và Ba Trát trở về trướng của đại vương trước đi."
Ba Trát kinh ngạc lắp bắp: "Địch ô đại nhân, vậy ngài..."
Địch ô đại nhân lại nói: "Ta nói chuyện với mấy người Giáp Mễ này một lát, các ngươi không cần bảo vệ ta. Tôn Ma ở lại, những người khác đều trở về đi. Ba Trát, ngươi trở về bẩm báo với đại vương, cứ nói là suy đoán của chúng ta đã được chứng thực rồi, còn chuyện Lý Ca thì không cần nhắc đến làm gì." Ba Trát và đám thuộc hạ nhận lệnh, liền đưa Trát Lỗ về chỗ trướng của quốc vương Yaca, chỉ để lại một người tên là Tôn Ma, cũng chính là người đánh xe kia.
Đợi bọn người Ba Trát đi xa hẳn, pháp sư Á La mới lên tiếng: "Cuối cùng cũng tìm được ngài rồi."
Bọn Trác Mộc Cường Ba đều đần mặt ra, chỉ nghe vị Qua Ba Đại Địch ô phía sau tấm màn phủ kia không ngờ cũng đáp lại bằng tiếng Trung: "Cuối cùng tôi cũng đợi được mọi người rồi." Giọng nói đó nghe thật quen thuộc.
Đến khi vị Qua Ba Đại Địch ô ấy vén tấm màn xe lên, cả bọn lại càng kinh ngạc thốt lên: "Pháp sư Tháp Tây!" Vị Địch ô đại nhân đang ngồi xếp bằng trong xe ấy, tuy đã khoác lên mình tấm áo đen tuyền của vu sư, đầu đội khăn, tai và mũi đều đeo vòng, nhưng đó không phải pháp sư Tháp Tây thì còn là ai vào đây được nữa? Chẳng trách giọng nói tiếng Trung vừa nãy nghe sao lại quen tai thế.
"Rốt cuộc là thế nào đây?"
"Pháp sư Tháp Tây, không phải ngài đã..."
"Sao ngài lại trở thành Đại Địch ô của Yaca thế?" Cả bọn nhao nhao hỏi.
Pháp sư Tháp Tây khẽ mỉm cười, ôn tồn nói: "Tôi bị thương rất nặng, không thể đi lại được nữa rồi. Chỉ còn biết ở đây đợi mọi người thôi. Tôi biết, mọi người nhất định sẽ tìm được đến đây mà. Lên xe ngồi trước đã."