Mật Mã Tây Tạng

Chương 213: Lọt lưới




Lữ Cánh Nam nhận xét: "Kẻ địch chỉ có hai tên, bọn chúng muốn tránh khỏi sự phong tỏa của chúng ta. Đánh lạc hướng chú ý của chúng ta thì khó hơn nhiều, chúng hành động tập thể, không dám mạo hiểm tách nhau ra, chắc hẳn là không có thiết bị liên lạc, sợ tách ra thì không thể chi viện cho nhau được. Hơn nữa, bọn chúng từ đầu đến giờ vẫn chưa từng xuất hiện trong tầm nhìn của chúng ta, tuy chúng ta không thấy được chúng, nhưng chúng cũng không thể biết được bên ta sắp xếp cụ thể thế nào. Tôi nghĩ, bọn chúng cũng chỉ dựa vào suy luận để phán đoán tình hình phía chúng ta, nếu có thể sắp xếp lại ở những điểm chúng không thể ngờ tới, biết đâu lại có thu hoạch gì đó cũng nên."
"Không," Ba Tang ngắt lời, "bọn chúng nhìn thấy chúng ta đấy."
"Gì hả?"
"Những cánh cửa sổ mở toang kia không đơn giản chỉ để làm mê hoặc kẻ địch thôi đâu, đó được gọi là Điệu múa gương của đội Nhện Xanh. Trên đồng phục của biệt đội Nhện Xanh, dù là những thứ tầm thường nhất, chẳng hạn như cúc áo, hay những thứ trang trí quân huy, huân chương, cũng đều có tác dụng riêng. Chúng giống như kính chiếu hậu của xe ô tô vậy, có thể cung cấp cho chúng tôi rất nhiều thông tin trong những hoàn cảnh đặc biệt. Bên cạnh cửa sổ mở toang đó, chỉ cần một cái đinh mũ nhỏ, là có thể khiến chúng ta hoàn toàn lộ mình ra trước mặt kẻ địch rồi. Những thành viên tinh thông kỹ thuật này trong biệt đội Nhện Xanh thậm chí không cần đo đạc điều chỉnh gì, trong lúc bỏ chạy vẫn có thể bố trí chuẩn xác mấy chục món đồ phản quang kiểu như đinh mũ, thông qua sự phản xạ của ánh sáng, tất cả thông tin cần thiết đều có thể lọt vào tầm mắt y cả."
"Anh Ba Tang, ý anh là, bên phía kẻ địch có một tên từng thuộc biệt đội Nhện Xanh ngày trước của anh à?" Nhạc Dương lấy làm thắc mắc: "Có chắc chắn không?"
Ba Tang đáp: "Đúng vậy, phán đoán của cậu về vết chân bên ngoài cửa sổ rất chính xác, đích thực chỉ có hai người, có một trong hai tên đó sử dụng bộ pháp đặc thù của biệt đội Nhện Xanh chúng tôi, chuyên dùng để mê hoặc kẻ địch trong khi vẫn chạy với tốc độ cao. Hắn không hề bước giật lùi, bộ pháp này gọi là Bước nhảy Clacket, dùng mũi chân liên tiếp di động với tốc độ cao, khoảng cách người thường chỉ cần bước một bước, chúng tôi có thể biến thành như có mấy người cùng giẫm đạp lên đó vậy. Ưu thế lớn nhất của phương pháp này chính là, nó không ảnh hưởng đến tốc độ. Tuy bước chân nhỏ hơn, hơn nữa lại làm tăng độ lệch của tuyến đường di chuyển, nhưng tần suất nhấc chân lên hạ chân xuống thì tăng lên rất nhiều. Có điều, phương pháp Bước nhảy Clacket này cũng chỉ thích hợp với một số hoàn cảnh đặc thù, tỷ dụ như nền đất bùn và rừng cây đước rất dễ ẩn mình ở đây chẳng hạn."
Trương Lập đột nhiên nói: "Anh Ba Tang, anh từng nói, ngoài anh ra, chỉ còn một tên..."
"Ừm, Tây Mễ, biệt hiệu là Nhện Tơ Vàng." Ba Tang khẳng định một cách chắc nịch.
Trong giọng nói của Ba Tang toát lên một vẻ hưng phấn khó tả. Trác Mộc Cường Ba thậm chí còn cảm nhận được, đó là tín hiệu phấn khích của một kẻ săn mồi khát máu gặp phải đồng loại của mình vậy! Gã hỏi: "Vậy thì, giờ chúng ta phải thay đổi thế nào? Nếu là biệt đội Nhện Xanh, bọn họ sẽ xử lý tính huống này ra sao?"
Ba Tang bật cười lạnh lẽo: "Mê hoặc kẻ địch!"
Trong rừng cây, Tây Mễ đang xoay xoay một cái cúc áo bằng kim loại, đột nhiên, y bỗng dừng động tác trên tay lại, trên nóc nhà phía xa xa có người đang lom khom dịch chuyển, ánh sáng phản xạ qua một vật phản quang khác được y sắp đặt từ trước truyền thông tin ấy đến. Tuy ở trong cái cúc áo, muốn nhận ra có người di động hay không còn khó hơn là nhận ra một sợi tơ nhện treo lơ lửng trên không, nhưng đôi mắt Tây Mễ cơ hồ không còn là mắt người thường nữa, y vẫn có thể nắm bắt được những thông tin cực kỳ nhỏ nhặt này. Tây Mễ cười thầm lạnh lẽo: "Cuối cùng cũng phát hiện được góc chết trong tầm nhìn của điểm bắn tỉa phía bên phải kia rồi hả? Người bạn cũ kia, chắc cũng phát hiện được thông tin đặc biệt ta để lại rồi chứ nhỉ, hắn muốn giết ta như vậy cơ mà. Chắc hẳn hắn sẽ nghĩ, muốn làm gì đó ngoài tầm dự liệu của ta, thì duy chỉ có cách khiến tầm nhìn của ta bị mê hoặc, muốn như vậy, thì phải điều chỉnh lại vị trí. Thằng Max không kịp đến chỗ đã định trước kia rồi, thằng ngu ấy hẳn sẽ bị phát hiện giữa đường, nhưng với thực lực của hắn chắc cũng vẫn cầm cự được một lúc, đó chính là cơ hội của ta." Tây Mễ rất hài lòng, mọi sự đều nằm trong tính toán của y cả.
Max nhắm được một cơ hội, lao ra khỏi khu rừng, dán mình sát vách tường. Y không dám ở lại quá lâu trong rừng, một là vì nơi đó ở cách xa dãy nhà, càng áp sát phía bên phải dãy nhà, khả năng bị phát hiện khi đang di chuyển trong rừng càng lớn; hai là những âm thanh trong rừng vang lên mỗi lúc một gần hơn, khiến y nghe mà không khỏi rùng mình vì sợ hãi, sợ hãi thực sự chứ không hề có chút ngụy tạo nào cả. Vị trí hiện giờ tạm coi như an toàn, Max thầm suy tính, chỉ cần thận trọng là sẽ đến được vị trí Tây Mễ đã nói kia. Chỉ là, đến lúc đó, liệu Tây Mễ có leo lên tháp canh, tiêu diệt mấy tên bắn tỉa như kế hoạch đã định hay không? Max lại nghiền ngẫm một lượt nữa trong đầu toàn bộ kế hoạch của Tây Mễ, không tìm được sơ hở nào, có vẻ như rất hợp lý. Y hơi do dự, nên bỏ Tây Mễ lại hay tiếp tục hợp tác đây? Dẫu sao, trong cả chặng đường sau này, có một tên chắn phía trước mình vẫn an toàn hơn, sau khi cân đi nhắc lại, Max tiếp tục men theo mép tường nhích dần, bộ dạng lén la lén lút như một con chuột cống.
Mới được hai ba bước, bỗng nhiên có một ít bụi rơi xuống chóp mũi Max. Y vội thẳng người như cây sào, áp chặt vào bờ tường, trên nóc nhà có người! Tuy đối phương không phát ra âm thanh gì, nhưng sự ma sát rất nhẹ đó đã thay đổi vị trí của bụi bám trên nóc, khiến một ít bụi ở mép rơi xuống. Max kinh hãi đến độ không dám thở mạnh, đồng thời các ý nghĩ cũng nhanh chóng chuyển động trong đầu như điện chớp. Tại sao trên nóc nhà lại có người?
Trong kế hoạch của y và Tây Mễ, đâu có dự tính đến chuyện đối phương cũng dịch chuyển khắp nơi, vậy chẳng phải sẽ làm lộ mình ra trước họng súng của bọn y rồi hay sao? Trừ phi kẻ địch biết được nhân số và vũ khí trang bị của bọn y, đồng thời cũng biết bọn y đang dịch chuyển, hơn nữa còn đã tách nhau ra. Không kịp nghĩ ngợi gì nữa, Max đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, y chầm chậm co một chân, gác lên cửa sổ, kế đó dang tay ra, trọng tâm cơ thể dịch chuyển sang cánh tay và cái chân kia, lộn vào bên trong nhà. Trông bộ dạng y lúc này thực chẳng khác nào một con rùa vụng về, tuy chậm chạp nhưng không hề phát ra bất cứ âm thanh nào.
Max vừa lộn vào trong, Nhạc Dương cũng men theo mép tường rẽ ngoặt qua, anh vừa cảnh giác quan sát rừng cây, vừa lần tìm dấu vết dưới chân tường. Max ở trong nhà còn chưa kịp thở phào, Trương Lập đã từ một phía khác vòng qua. Lúc này Max đột nhiên không còn là tên nhát gan gặp chuyện gì cũng run lên kia nữa, tựa hồ đã biến thành một người hoàn toàn khác vậy. Max nín chặt hơi thở, lỗ chân lông thu nhỏ lại, thân thể bắt đầu lạnh băng như mặt tường. Chỗ y nấp nằm hoàn toàn trong bóng tối đen kịt, gần như đã hòa làm một thể với màn đen dày đặc, tư thế giống như cái táp luy đầu giường, dù Trương Lập có đeo kính hồng ngoại sợ rằng cũng khó mà nhận ra được, càng huống hồ bọn họ không hề có thiết bị nhìn trong đêm.
Để đề phòng vạn nhất, một tay Max đã cầm chắc con dao săn, ánh mắt y tựa như rắn độc nhìn chằm chằm vào con mồi, nhưng trong đôi mắt ấy lại không hề loé lên dù chỉ một điểm sáng. Nhìn y lúc này, còn đáng sợ hơn lúc khống chế Đường Mẫn bội phần. Trương Lập cầm súng, dò tìm những mục tiêu khả nghi trong gian nhà, có điều, theo kế hoạch của Trác Mộc Cường Ba, làm vậy cũng chỉ để cho đối phương xem mà thôi, huống hồ bây giờ sắc trời đã tối mịt, trong nhà toàn những góc chết mắt thường không thể nào nhìn thấy được. Nhạc Dương đi qua bên ngoài cửa sổ, vẫy tay chào Trương Lập, Trương Lập cũng cười cười bước qua phía đó. Trong bóng tối, Max nhìn con mồi đến mỗi lúc một gần, bàn tay cầm cán dao từ từ bóp chặt lại. Đọc Truyện Online Tại https://trumtruyen.vn
Một bước, hai bước, ba bước... đồng tử Max co lại, gắng hết sức để quả tim đang đập nhanh như ngựa kia bình tĩnh trở lại. Cuối cùng, Trương Lập cũng dừng lại cách y chừng năm xăng ti mét, mũi chân anh suýt chút nữa thì chạm vào mặt Max, thậm chí y còn ngửi được cả mùi hôi từ trong chiếc giày kia tỏa ra: "Này, cậu nói xem làm vậy có hiệu quả không nhỉ?" Trương Lập nói.
Nhạc Dương không dừng bước, cười cười trả lời: "Anh muốn nghe cách nghĩ của tôi hả? Theo tôi ấy à, có lẽ chỉ có Nhện Xanh mới biết phải đối phó với Nhện Xanh như thế nào thôi. Tiếp tục chấp hành đi. Anh đứng đây rất dễ bị hắn nhìn ra sơ hở đó." Nói đoạn, Nhạc Dương cũng đi khuất khỏi ô cửa sổ.
Trương Lập thò đầu ra ngoài nhìn ngó, trong rừng cây vẫn không có biểu hiện gì khác thường. Max vẫn đang co ro bên dưới chân Trương Lập, sự nhẫn nại của y đã đạt đến cực điểm, cơ hồ không thể nín nhịn được nữa rồi. Đồng thời, các lỗ chân lông đóng kín kia cũng không sao khống chế nổi nữa, những giọt mồ hôi đang giành giật không gian hòng chui ra ngoài. Nhưng y vẫn gắng gượng chịu đựng, không thể giết chết người này được, bọn đối phương có thiết bị liên lạc, chỉ cần có một chút động tĩnh, ắt sẽ làm kinh động đến những tên còn lại, lúc đó tự nhiên y sẽ trở thành bia lĩnh đạn, còn Tây Mễ thì có thể thừa cơ muốn làm gì thì làm rồi. Tại sao đối phương lại đột nhiên điều chỉnh như vậy chứ? Lẽ nào, tất cả chuyện này đều nằm trong tính toán của tên Tây Mễ kia? Hắn sớm đã đoán được mình sẽ bị lộ rồi ư? Hừ, hắn không hề có ý định xông lên tháp canh, mà chỉ cần mình tranh thủ thời gian cho hắn cướp thuyền bỏ trốn? Được lắm, tao vốn đợi lợi dụng mày làm bia đỡ đạn, không ngờ mày lại lợi dụng ngược lại tao. Tây Mễ, giỏi lắm, mày giỏi lắm! Nhìn Max lúc này đâu còn vẻ ngu xuẩn cum cúp thường ngày nữa, đôi mắt tựa loài rắn độc kia thật không khác ông chủ Merkin của y một chút nào!
Trương Lập tiếp tục bước đi, anh không hề cảm nhận được sự tồn tại của Max, cả Nhạc Dương và Ba Tang trên nóc nhà cũng vậy. Nếu họ biết, tên Max này nấp vào một góc nhỏ đến không thể nào nhỏ hơn trong vòng tuần tra của mình, không hiểu sẽ nghĩ thế nào nữa.
Tây Mễ lặng lẽ chờ đợi, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra, đã quá thời gian y dự tính rồi mà vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Bọn Trác Mộc Cường Ba vẫn nhịp nhàng điều chỉnh vị trí, nếu Max hành động đúng theo kế hoạch thì không thể nào không đụng đầu với đối phương được. Lẽ nào, Max đã âm thầm giết chết được một tên trong bọn chúng rồi? Không, đám người này đều được huấn luyện đặc biệt một cách bài bản, thiết bị liên lạc đều bật liên tục, dù chỉ là con muỗi bay đến gần một người trong bọn, những tên khác cũng sẽ cảm ứng được. Vậy thì chỉ còn lại một khả năng... Max đã tránh được bọn chúng! Tây Mễ không khỏi cười gằn, "Thằng Max này, không ngờ còn giỏi hơn một chút so với trong tưởng tượng của ta. Có điều, vậy cũng không sao, ta vẫn còn một kế hoạch khác, thằng Max kia có thể nói là rất ngu xuẩn, nếu hắn tránh được bọn Trác Mộc Cường Ba, đến được điểm mai phục, lẽ ra hai bên sẽ cùng lúc làm náo động, nhưng nếu ta không hành động gì, vậy thì Max cũng sẽ thu hút hết sự chú ý của cả bọn kia. Đến lúc ấy, hắn không lấy một chọi năm sáu, thì cũng phải trốn vào rừng sâu. Mày tự cầu nguyện đi nhé, Max..."
Lữ Cánh Nam và pháp sư Á La vẫn ở nguyên vị trí ban đầu, tập trung tinh thần chăm chú quan sát dãy nhà bên phải, đó là phòng tuyến cuối cùng mà kẻ địch muốn chọc thủng. Đột nhiên, sau lưng có âm thanh rất nhẹ vang lên, pháp sư Á La thấp giọng nói: "Để ta đi xem sao."
Lữ Cánh Nam gật đầu: "Cẩn thận." Pháp sư Á La liền tụt khỏi mái nhà như một bóng u linh, lần này thì cả Tây Mễ cũng không thể dựa vào cái cúc áo kim loại để phát hiện ra sự thay đổi ấy.
Không lâu sau, tiếng pháp sư Á La vang lên trong thiết bị liên lạc: "Tôi phát hiện một cái bẫy chưa hoàn chỉnh do một tên trong bọn để lại, rõ ràng chúng muốn khiến cả khu rừng cùng lúc phát ra tiếng động, thu hút sự chú ý của chúng ta. Nhưng tên này đã thất bại, hắn không dám khẳng định âm thanh phát ra có làm kinh động chúng ta được hay không, vì vậy đã chạy vào rừng mất rồi."
"Không phải con Nhện đó." Ba Tang khẳng định: "Biệt đội Nhện Xanh tuyệt đối không bao giờ bỏ chạy kiểu đó, nếu nghi ngờ mình bị bại lộ, hắn sẽ ẩn nấp tại chỗ, chờ thời cơ tấn công."
"Vậy thì, kẻ bỏ chạy kia chắc là một tên nhát gan rồi." Nhạc Dương nói.
"Rừng cây này sẽ trở thành nơi yên nghỉ cho hắn." Trương Lập thở phào nói. Giờ bọn họ chỉ cần phải đối mặt với một tên địch, hơn nữa đối phương còn đang ngu ngốc chờ đồng bọn hoàn thành kế hoạch, đâu biết rằng tên kia đã chạy biến đi mất rồi.
Lữ Cánh Nam nhắc nhở: "Không được lơ là, tên còn lại rất có thể là cựu thành viên của biệt đội Nhện Xanh, cuối cùng bọn chúng vẫn lựa chọn tách nhau ra, xem chừng có vẻ định liều chết đánh cuộc một phen rồi. Nếu cùng lúc làm cây rừng rung động, cộng với sắc trời lúc này, đích thực là có thể khiến chúng ta phân tán chú ý. Vấn đề là, sau khi đánh lạc hướng chú ý của chúng ta, bước tiếp theo bọn chúng sẽ có hành động gì?"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Chúng có thể lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi đó xông về phía bãi đá ngầm, nhưng vậy quá nguy hiểm, chắc chúng cũng biết, dù chúng ta bị ảnh hưởng cũng không thể nào lơ là bỏ qua chỗ mép vách đá ấy được. Còn một khả năng nữa, là nhân lúc chúng ta bị phân tán sự chú ý, chiếm điểm cao có lợi, điều này thì có lẽ chúng ta dễ bỏ qua hơn."
"Tháp canh!" Lữ Cánh Nam thốt lên, đó vốn chính là một trong ba nơi bọn họ cho rằng kẻ địch có thể xuất hiện.
"Vậy chúng ta có thể sắp xếp trước, nhưng mà, phải làm sao mới khiến con Nhện ấy hiện thân đây?" Trương Lập hỏi.
"Chúng ta chỉ cần khiến rừng cây rào rạc một phen là biết ngay thôi?" Ba Tang nói.
Nhạc Dương gật đầu: "Hay đấy, tương kế tựu kế, quả là chiêu độc."
Tây Mễ tiếp tục xoay xoay cái cúc áo, thầm tính toán, thời gian cũng xấp xỉ rồi. Y hít sâu một hơi, điều chỉnh lại trạng thái tinh thần, giống như vận động viên chạy trăm mét chuẩn bị xuất phát vậy. Tiếp sau đó, cần phải để tinh thần và cơ thể đều đạt đến trạng thái tốt nhất, bất cứ sơ hở hay sai sót nhỏ nào cũng đều có thể dẫn đến nguy cơ chí mạng. Y ngước nhìn về phía tháp canh. Đó là một mũi giáo chọc thẳng lên nền trời hôn ám, đồng tử Tây Mễ giãn to, nhìn rõ từng khe hở giữa các viên gạch trên tháp, và cả những ngọn cỏ mọc trên mái nữa, trạng thái lúc này đã đạt đến mức độ tốt nhất rồi. Có cơ hội lên đó xem một lần cũng không phải một ý kiến tồi, chỉ tiếc rằng không phải lần này.
"Loạt soạt loạt soạt!" Tựa hồ như có cơn sóng ập qua, khoảng rừng phía đối diện y vang lên vô số âm thanh xào xạc. Max đã thành công rồi! Tây Mễ bắt đầu tăng tốc, lao về phía mép vách đá với tốc độ như vận động viên chạy trăm mét, khu nhà hình chữ "U" đã ngăn cản thị lực của bọn Trác Mộc Cường Ba, cơ hội này sẽ giúp y phóng qua được điểm mù trong tầm nhìn của tay bắn tỉa, chạy thẳng đến bên dưới tháp canh. Kế đó, cạm bẫy y sắp đặt từ trước sẽ tạo thêm một cơ hội nữa, đồng thời Max đã bị lộ mặt cũng phân tán phần nào sự chú ý của kẻ địch, vậy thì, y sẽ có thể đến được chỗ vách đá một cách thuận lợi.
Đáng tiếc thay, Tây Mễ vừa hiện thân, đã lập tức bị tay súng bắn tỉa bên phía Trác Mộc Cường Ba theo dấu. Nhạc Dương nói: "Thấy hắn rồi, đang chạy đến chỗ tháp canh."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Thu hẹp vòng vây, bất kể thế nào cũng không cho hắn thoát."
"Hiểu rồi."
Tây Mễ dựa vào phía sau tháp canh, há miệng thở hổn hển, quãng chạy gấp gáp không làm y thấy mệt mỏi. Mà bởi sự việc vừa xảy ra đã sém chút nữa khiến y mất mạng. Thật không ngờ, sau khi điều động lại nhân thủ, tay bắn tỉa kia vẫn rình rập vị trí này, căn bản không hề bị tiếng động kia làm xao lãng. Giờ y chỉ còn biết hy vọng kẻ địch không trông thấy mình trong ống ngắm, có điều giờ muốn xông ra chỗ vách đá chắc rằng không thể nữa rồi. "Con bà nó chứ, liều mạng thôi!" Tây Mễ nghiến răng, bắt đầu leo lên tháp canh.
Trong tính toán của Tây Mễ, nếu bọn Trác Mộc Cường Ba vẫn chưa phát hiện ra y, vậy thì lên đó có thể quan sát được động thái của đối phương, chỉ cần Max bị phát hiện, y vẫn còn cơ hội; nếu tay bắn tỉa kia đã trông thấy y rồi, vậy thì ra tay bắn hạ đối phương trước, sau đó thử xem có tìm được Max không, nếu giúp hắn xử lý một hai cái đuôi đang bám theo, thằng nhãi ấy sẽ mang nợ y, mà đối với kẻ đang ở vị trí cao điểm này thì đó chẳng qua chỉ là chuyện vặt vãnh. Sau đó thì sẽ là một cuộc chiến công phòng, lấy cứng chọi cứng rồi, phải xem súng ai nhanh hơn, lòng dạ ai độc hơn, tay ai vững hơn... mắt thấy sắp leo lên đến nơi, đột nhiên phía trên có một người thò ra, đầu trọc! Chính là kẻ lợi hại nhất trong đám người kia, hơn nữa lão ta còn cầm vũ khí nữa! Tây Mễ gần như không kịp nghĩ ngợi, lập tức bỏ ngay ý định leo lên, trực tiếp nhảy từ độ cao mười mấy mét xuống, vừa chạm đất liền nương theo đá lăn thêm mấy vòng để hóa giải bớt trọng lực. Phương pháp nhảy này, bất cứ lính dù nào cũng đều phải biết cả.
Thế nhưng, khi Tây Mễ đứng dậy, bên cạnh đã có thêm ba họng súng chĩa vào, một trong số đó, chính là chiến hữu cũ năm xưa trong biệt đội Nhện Xanh của y, Ba Tang. Tây Mễ cười thảm, y hiểu rõ, lần này mình đã thua, thua một cách hoàn toàn triệt để. Có điều, rốt cuộc sơ sót ở đâu? Y không nghĩ ra được.
Tây Mễ vứt súng suống đất, Trương Lập nhanh nhẹn bước tới nhặt lên, kế đó đưa mắt quan sát đối phương, ánh mắt đảo tròn ấy tựa như đang hồi tưởng lại điều gì.
Tây Mễ sực hiểu ra: "Là Max! Thằng Max đó không thực hiện đúng kế hoạch, nhất định hắn đã giở trò gì đó, làm đám người này chú ý đến ý đồ của ta, đồng thời tương kế tựu kế sắp sẵn vòng vây chờ mình lọt lưới. Nhưng, còn bản thân hắn thì sao? Nơi duy nhất hắn có thể đi, chỉ có khu rừng đầy rẫy bọn thằn lằn ăn thịt người ấy, lẽ nào hắn không sợ? Lẽ nào! Lẽ nào... thằng khốn ấy ngay từ đầu đã giả bộ! Nhát gan, ngu xuẩn, thiếu kinh nghiệm dã ngoại, không có năng lực tư duy, không dựa vào kẻ mạnh hơn thì không thể tồn tại, lẽ nào tất cả những biểu hiện ấy đều chỉ là ngụy trang thôi? Mẹ kiếp, hắn đã đi theo Merkin bao nhiêu năm như vậy, mà Merkin là hạng người như thế nào chứ, ta lại quên mất không lưu ý đến điểm này. Không, chỉ vì thắng khốn ấy ngụy trang quá giống mà thôi! Cả Thao thú sư mà hắn cũng biết, nói không chừng hắn còn biết cách tránh khỏi bọn thằn lằn ấy. Từ đầu chí cuối, hắn luôn đi theo ta, cùng ta chạy trốn một cách thảm hại, tất cả chỉ vì muốn người khác chú ý đến ta, mà bỏ qua hắn. Thằng khốn này thật đáng sợ, hắn không phải là người nữa! Hắn và tên Merkin kia đều không phải con người nữa rồi!"
Ba Tang lạnh lùng nói: "Mày thua rồi!"
Tây Mễ nhắm mắt lại, cục yết hầu nhô lên hạ xuống, thấp giọng nói: "Mày đến chậm rồi!"
Ba Tang nói: "Đúng vậy, tao chậm mất mười tám năm! Mày đáng lẽ nên chết từ mười tám năm trước rồi! Tại sao mày còn giữ lại dấu ấn sỉ nhục ấy, sống những ngày tháng không liêm sỉ làm gì chứ? Mày có còn là Nhện Tơ Vàng nữa không?"
Hai mắt Tây Mễ đột nhiên mờ bừng ra, gằn giọng nói: "Bởi vì tao còn chưa muốn chết! Có con mẹ thằng nào muốn chết trong miệng bọn dã thú ấy chứ?" Liền ngay sau đó, ngữ điệu y lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Mã Long Kỳ, mày nhớ lại hết rồi à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.