Mặt Nạ Hoàn Hảo

Chương 19:




Elissande ra khỏi nhà ga phố Queen lúc tám giờ hai phút. Exeter có lẽ là một nơi đẹp và bình thường. Tuy nhiên hôm nay, bóng tối xa lạ của nó mang vẻ quỷ quái đã quá quen thuộc. Và cô không ước gì hơn là được chạy trở lại nhà ga và đón tàu về nhà.
Cô nhìn quanh, hy vọng nhìn thấy chồng cô, đồng minh của cô. Nhưng giữa dòng người đều đặn đi ra và đi vào nhà ga, không ai có chiều cao và khổ người như anh.
Rồi trái tim cô thắt lại. Ở chỗ kia, gần cột đèn thứ hai tính từ chỗ cô đang đứng, chú cô đang nheo mắt nhìn lịch tàu trong ánh sáng vàng cam. Bộ thường phục màu nâu của ông ta có số đo của người thấp hơn năm centinmet và nặng hơn mười cân. Mái tóc đã được nhuộm xám hoàn toàn làm ông ta có vẻ già hơn mười tuổi. Và ông ta có một hàm râu quai nón khi mà trước đây ông ta luôn cạo râu sạch sẽ.
Nhưng cô nhận ra ông ta vì máu cô như đang đông lại.
Nếu ai đó có thể đối mặt với ông ta, thì người đó là em.
Cô không thể, nhưng cô phải làm. Cô không được lựa chọn.
Cô nhìn quanh lần nữa tìm ngài Vere - không có dấu hiệu của anh. Cô thốt ra một lời cầu nguyện im lặng và bước về phía chú cô.
“Xin thứ lỗi, thưa ngài. Ngài có biết tôi có thể tìm Rougemont ở đâu không?”
Người đàn ông cô đã biết cả cuộc đời như là Edmund Douglas nhét tờ lịch tàu vào túi. “Xin chào, Elissande thân yêu. Cháu thực sự đến một mình chứ?”
“Cháu thích nghĩ rằng mình có vài người bạn nữa trong thế giới này. Nhưng chú đã biết rõ rằng cháu không có ai ngoài dì cháu”.
“Thế còn người chồng rất đỗi yêu quý của cháu?”
“Thấy cháu kết hôn với một kẻ ngốc có làm chú buồn cười không?”
Chú cô cười khẽ. “Ta không thể chối là không, để xem nào, đây là một tình huống chắc chắn không thể tả được - không nghi ngờ gì hắn ta là kẻ khờ dại bự nhất kể từ thời Claudius [1] và cháu sẽ có một đàn con đần độn. Nhưng ngoài điều đó, ta vui khi thấy cháu hạnh phúc và lập gia đình một cách suôn sẻ”.
[1] Hoàng đế La Mã những năm 41-54.
“Chắc chắn là chú vui vẻ. Cuộc sống trốn chạy có vẻ hợp với chú”.
Ông ta trông hơi ngạc nhiên bởi giọng điệu cay đắng của cô. Sau đó vẻ mặt của ông ta cứng lại. “Ngược lại, nó làm phiền ta rất nhiều. Ta quá già để di chuyển thường xuyên, và dì cháu cũng thế, chúng ta nên sống ổn định trong yên bình và thoải mái. Và đây là chỗ để cháu thực hiện bổn phận, cháu gái yêu quý ạ, và cung cấp cho chúng ta cuộc sống đường hoàng mà ở tuổi chúng ta không thể không có”.
“Điều đó còn tùy”. Tinh thần cứng cỏi của cô làm chính cô cũng ngạc nhiên. Cô nghĩ lẽ ra mình sẽ rơi vào thói cười giả tạo ngày trước. “Dì cháu khỏe không?”
“Tất nhiên. Và vui mừng khôn xiết được gặp ta”.
“Cháu rất nghi ngờ điều đó. Vậy chúng ta sẽ đi gặp dì ấy chứ?”
Ánh mắt chú cô càng trở nên ác nghiệt hơn; giọng nói của ông ta lại càng mềm mại hơn. “Đừng quá bận tâm. Cháu không cần lo lắng. Ai có thể chăm sóc cho một người đàn bà tốt hơn người chồng tận tụy suốt hai mươi lăm năm của bà ấy nào?”
Cô không nói gì, ngón tay bấu chặt vào túi xách.
“Hãy đến nơi nào đó thân mật hơn để nói chuyện”, chú cô lẩm bẩm.
Hóa ra Rougemont ở bên kia đường, đối diện với ga tàu. Nhưng Edmund Douglas gọi một chiếc xe ngựa hai bánh chở thuê. Họ ra khỏi trung tâm thành phố, hướng về phía sông Exe, và rẽ vào một con phố trông nhếch nhác bẩn thỉu.
Những ngôi nhà ở đây đều cũ kỹ, toàn bộ khu phố bốc mùi nấm mốc và ống nước ít được sửa chữa. Ông ta đưa Elissande vào một căn nhà ba tầng nhỏ hẹp chắc hẳn đã bị bỏ hoang một thời gian. Ánh sáng từ cây nến duy nhất phơi bày những lớp bụi dày trên mặt lò sưởi và bậu cửa sổ, nhưng sàn nhà dường như vừa mới được quét.
Cánh cửa khó lại sau lưng cô. Bây giờ sẽ không ai nghe thấy cô hét lên khi ông ta hành hạ cô. Cô toát mồ hôi.
Nhưng lúc này, giọng cô vẫn điềm tĩnh. “Dì cháu đâu?”
“Cháu nghĩ đến bà ấy quá nhiều”. Chú cô thong thả đi dọc hành lang hẹp, bóng người dài và cứng nhắc của ông ta bám theo sau. “Người ta sẽ thắc mắc rằng bà ấy đã từng làm gì cho cháu. Bà ấy có hết lòng vì hạnh phúc của cháu không? Bà ấy có chỉ bảo cho cháu sự khéo léo của đàn bà không? Bà ấy có nhiệt tình tìm cho cháu một đám tốt không? Không, bà ấy không làm gì cho cháu, ngoài việc biến cháu thành một nô lệ trước sự tàn phế của mình, thế đấy. Nhưng cháu chạy ngay đến đây khi bà ấy mới bỏ cháu đi vài tiếng đồng hồ. Ta thì khác, ta đã mang đến cho cháu một ngôi nhà đẹp và một cuộc sống giàu sang. Nhưng cháu không thèm đến thăm ta một lần trong suốt thời gian ta ở tù”.
“Cháu đang trong tuần trăng mật”, cô nói. “Nhưng cháu sẽ đến phiên tòa xét xử chú”.
Ông ta trao cho cô một nụ cười khiến cô dựng tóc gáy. “Ta hy vọng cháu mang theo nữ trang thích hợp”.
“Cháu muốn nhìn thấy dì cháu trước”.
“Nhưng ta cần thấy biểu tượng của sự tin cậy trước”.
Cô lấy chiếc vòng cổ kim cương và ngọc lục bảo chồng cô đã đưa cho cô ra. Nó là món đồ sang trọng nhất cô từng nhìn thấy trong đời, những viên ngọc lục bảo lớn hơn đồng tiền vàng, số viên kim cương nhiều như những vì sao trên trời.
Douglas, vốn đã quen với đá quý, chộp lấy chiếc vòng cổ từ cô và thả nó vào trong túi.
Cô đang trong tâm trạng đề phòng cực kỳ căng thẳng. Nhưng cô vẫn không hành động kịp lúc. Quả đấm của chú cô làm cô lùi lại. Ông ta đã đấm vỡ cằm cô chưa? Cô không thể nói. Toàn bộ bên trái mặt cô đang nóng rát.
“Đứng dậy, con khốn phản bội”.
Cô lập cập đứng lên. Quả đấm tiếp theo của ông ta làm cô nhìn thấy toàn màu đen. Cô sụm xuống lần nữa.
“Đứng lên, đồ ranh con vô dụng. Mày tưởng mày có thể để tao mục rữa trong tù, phải không? Mày nghĩ mày có thể đền đáp lòng tốt của tao bằng cách quay lưng lại với tao. Và mày nghĩ tao sẽ không để ý? Đứng dậy!”
Cô vẫn nằm trên sàn nhà bẩn thỉu, sõng soài như một mảnh giấy ướt.
Chú cô cúi xuống và nắm vạt trước của chiếc váy cô đang mặc. “Mày chưa học được, phải không? Cả một đời và mày vẫn chưa học được cách yêu và tôn trọng mà mày nợ tao”.
Đây là một cơ hội tốt mà cô sẽ nắm lấy. Cô quăng chiếc túi vào đầu ông ta với tất cả sức mạnh. Ông ta thét lên – họ đã chuẩn bị rất kỹ, cô và chồng cô, và chiếc túi có vẻ thanh mảnh không chứa gì ngoài một quả tạ sắt nặng nửa cân trong bộ tạ của chồng cô. Cô đã dành toàn bộ thời gian trên tàu để khâu lại những đường khâu và dây đeo túi.
Ông ta loạng choạng, thái dương chảy máu. Nhưng cô không dừng lại: cô quăng lần nữa, đập trúng đúng phía bên kia mặt ông ta.
Ông ta gầm gừ. Cú quăng lần thứ ba của cô bị cánh tay ông ta chặn lại. Cô hy vọng cô đã làm gãy một chiếc xương khuỷu tay, nhưng ông ta nhảy xổ vào cô, mặt ông ta méo mó vì giận dữ.
“Sao mày lại dám? Đồ con gái ngu ngốc!”
Đột nhiên cô cũng cảm thấy oán thù sôi lên.
Tất nhiên cô dám – người đàn ông ngu ngốc này nghĩ rằng ông ta quá thông minh, ông ta không biết rằng khi tự do của cô và hạnh phúc của dì cô đang đánh cược, cô dám làm bất cứ việc gì.
Cô quăng chiếc túi vào ông ta thật nhanh và mạnh, nhắm đúng góc độ để nó trúng cằm ông ta. Ông ta lảo đảo lùi lại. Bây giờ cô quăng cao, với tất cả sức mạnh và ghê tởm đằng sau nó. Vì mọi thứ ông ta đã làm với dì Rachel và cô, vì đã cướp mất những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời họ, giam giữ và bóp nghẹt họ, và thỏa thuê trước sự sợ hãi và đau khổ của họ như một ma cà rồng trước một mạch máu hở.
Không bao giờ nữa.
Không bao giờ nữa.
Vere đi về phía ngôi nhà. Từ một khung cửa sổ ở phía bên kia phố, tấm rèm khẽ được nhấc lên, một người phụ nữ nhìn ra từ trong phòng khách sáng mờ mờ và bẩn thỉu. Anh lắc lư như đang say rượu, đập vào một cột đèn, ngả đầu xuống thùng thư, và cuối cùng, trước khi đi vào ngôi nhà mà vợ anh và chú cô đã biến mất, anh quay lưng lại với con phố, làm ra vẻ như đang đi tiểu - với cái mùi ở trong không khí, anh không phải là người đàn ông đầu tiên làm thế.
Ba mươi giây sau, người phụ nữ không chỉ khép rèm mà còn kéo sập cửa chớp lại.
Anh lén đi đến cửa chính ngôi nhà và lắng nghe. Elissande và Douglas đang nói, giọng họ quá nhỏ nên anh không nghe được họ đang nói gì.
Trái tim anh đập dồn dập theo cách chưa bao giờ xảy ra trong suốt những cuộc điều tra trước đây: sợ hãi. Những gì chưa xảy ra dường như chỉ chà xát thêm vào dây thần kinh của anh. Lòng bàn tay anh toát mồ hôi bên trong đôi găng tay thô ráp hở ngón để đánh xe: việc chưa bao giờ xảy ra đối với anh.
Anh giật đôi găng tay ra, chùi tay vào quần, và lấy cây kim nhọn mở khóa. Douglas sẽ không để vợ ông ta gần cửa. Để Elissande gặp bà, họ phải đi sâu hơn vào ngôi nhà. Và khi họ làm thế anh sẽ bắt đầu hành động.
Anh liếc ra sau lưng. Khỉ thật, ai đó đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh sáng của ngọn đèn đường lờ mờ, gần như màu nâu, nhưng vẫn đủ để bất kỳ hành động bất hợp pháp nào của anh bị nhìn thấy. Anh bước hai bước, nắm lấy cột cổng tồi tàn trước nhà, và bắt đầu dụi người vào nó. Tấm rèm nhanh chóng khép lại.
Khi anh quay lại với cánh cửa, một tiếng thét đau đớn phát ra. Tiếng thét đau đớn của một người đàn ông. Cô gái giỏi giang. Cô đã bình tĩnh và tập trung lắng nghe anh mô tả cách tốt nhất để sử dụng một chiếc túi nặng.
Douglas rú lên lần nữa, Tuyệt vời.
Và sau đó cô hét lên.
Anh lập cập tìm cây kim mở khóa. Phải đến nỗ lực lần thứ ba nhét cây kim vào ổ khóa anh mới nhận ra rằng bàn tay anh đang run rẩy.
Bàn tay anh chưa bao giờ run rẩy.
Cô hét lần nữa.
Khốn khiếp.
Anh rút cây kim lại và đá cửa. Nó không bật ra ngay lập tức. Anh đá lần nữa. Bản lề tung ra. Cẳng chân anh có cảm giác như đang tung ra. Anh không thể quan tâm thêm nữa.
Một cú nữa và cánh cửa bật ra.
Chú cô ngã xuống khi những sợi dây túi đứt phựt. Quả tạ nặng nề rơi uỵch xuống sàn nhà và lăn đi một đoạn ngắn. Một vết lõm xuất hiện nơi nó rơi xuống.
Cô thở hổn hển, vẫn còn nhìn thấy màu đỏ, khó có thể lấy đủ không khí vào buồng phổi.
Sau lưng cô cánh cửa bật mở với một tiếng rầm như sấm. Một người lạ to lớn, vạm vỡ với mái tóc đen rối bù và một bộ râu quai nón chạy ào về phía cô.
Người đàn ông này là ai? Tên côn đồ nào đó do chú cô thuê? Không, đợi đã. Anh ta là người đánh xe ngựa đã đưa họ đến ngôi nhà này.
“Elissande, Chúa tôi, em không sao chứ?”
Cô hầu như không nhận ra giọng của chồng mình trước khi anh ghì chặt cô một cách đau đớn. Cô vùi mặt vào chiếc áo khoác len thô ráp bốc mùi ngựa và loại rượu mạnh kinh khủng nào đó.
Anh đã ở đây, như anh đã hứa. Và cô đã không một mình.
Anh lùi ra và kiểm tra mạch đập của chú cô. “Ông ta vẫn còn sống. Anh sẽ canh gác ông ta. Có dây và đèn lồng trong ngăn để hành lý xe. Rẽ trái khi em ra khỏi nhà”.
Cô nhấc váy lên và chạy. Ra đến ngoài, cô bối rối mất một phút, khi không phải có một, mà là hai cỗ xe ngựa thuê. Nhưng một cỗ xe vẫn còn người đánh xe ngồi đằng sau, vì thế cô đi đến cỗ xe không người, lấy dây và hai chiếc đèn lồng, rồi vội vã quay lại. Vere lấy dây, lục soát người chú vẫn còn bất tỉnh của cô để tìm vũ khí. Anh móc ra một khẩu súng lục và chiếc vòng cổ, rồi trói tay và chân ông ta lại.
Bây giờ anh ôm cô lâu hơn. “Chúa tôi, em làm anh sợ quá. Tất cả những gì anh có thể nghe thấy từ cửa là những tiếng náo động kinh khủng, chú em gầm rú và em hét lên. Anh đã sợ điều tồi tệ nhất”.
“Em đã hét sao? Em không biết”. Có lẽ điệp khúc Không bao giờ nữa! không phải chỉ ở trong đầu cô.
Anh ôm mặt cô trong tay. “Sáng mai em sẽ trông thật kinh khủng. Chúng ta cần chườm đá cho em ngay khi có thể”.
“Dì em!” cô đột nhiên nhớ ra. “Chúng ta phải tìm dì ấy”.
Ngôi nhà có một cầu thang xoăn ốc. Vere kéo chú cô đến gần chân cầu thang, để họ có thể để mắt đến ông ta từ bất cứ nơi nào trên cầu thang. Họ tìm kiếm khắp ngôi nhà hoang vắng, trong khi lần lượt thuật lại cho nhau nghe đã làm gì từ khi đến Exeter. Anh đã đến một ngôi nhà và làm cho người đánh xe riêng cô đơn rất hạnh phúc bằng cách trả thật nhiều tiền để mua ngựa và xe của anh ta. Người đánh xe vui đến mức không hề hỏi gì thêm khi Vere muốn có cả chiếc áo khoác của mình.
Họ tìm thấy dì Rachel trong một gác mái, trong phòng ngủ tí hon dành cho người hầu nhờ những âm thanh tắc nghẹn bà thốt ra để đáp lại tiếng hét gọi của họ. Ngài Vere, nhanh nhẹn mở khóa. Dì Rachel nằm ngửa trên sàn nhà bụi bẩn và cứng, bị trói và bịt miệng, nhưng rất tỉnh táo. Mắt bà ngập nước mắt khi Elissande chạy đến.
Vere giải thoát cho bà - anh đã đoán trước và mang theo một con dao bỏ túi sắc bén. Elissande hôn dì Rachel đang khóc lặng lẽ và bám chặt vào cô. Cô xoa cánh tay và chân bà để phục hồi lại sự lưu thông của khí huyết.
“Bà có đói không, bà Douglas? Hay khát?” Vere hỏi. Anh đã giật mái tóc đen và hàm râu quai nón đen dày khiến dì Rachel giật mình lúc đầu.
Dì Rachel lắc đầu. Bà có vẻ quá xấu hổ để nói. Anh hiểu ngay. “Anh sẽ đi kiểm tra chú em lần nữa, Elissande”, anh nói.
Elissande giúp dì cô vào phòng vệ sinh. Sau khi bà giải tỏa xong, Elissande ghim tóc bà gọn gàng nhất có thể, vuốt phẳng quần áo nhăm nhúm và đi giày cho bà. Sau đó Elissande dìu dì Rachel, họ lê chân ra khỏi phòng và chầm chậm tiến xuống cầu thang.
Chồng cô gặp họ ở nhịp cầu thang đầu tiên. “Để anh nhé?” Anh đưa chiếc đèn lồng cho Elissande và nhẹ nhàng bế dì Rachel trong tay.
Anh đợi Elissande đi trước xuống cầu thang để chiếu đường. Cô nhìn chằm chằm vào anh một lúc, người đàn ông ấn tượng, phức tạp này. Trong cơn bộc phát của niềm hạnh phúc đi cùng với việc giải cứu dì cô thành công, cô đã quên rằng cô đã mất anh, hoặc đúng hơn là anh chưa bao giờ là của cô.
Người ta không thể có mọi thứ. Hôm nay thế là đủ, vì cô đã có lại dì Rachel.
Khi họ xuống đến tầng trệt, Elissande lại liếc nhìn chồng và dì, như cô đã làm rõ vô số lần trong lúc họ đi xuống. Vì thế Vere là người đầu tiên nhìn thấy điều không thể tránh được.
“Quý bà Vere, anh tin rằng chú em đã tỉnh lại”, anh nói.
Trong vòng tay anh, dì Rachel run rẩy. Elissande đặt một tay lên vai để trấn an bà. Niềm vui tìm thấy dì cô an toàn và khỏe mạnh biến mất: Chú cô vẫn còn sống, vẫn còn có khả năng gây tổn thương và ám ảnh họ.
Ông ta chắc chắn có vẻ như thế: Trong ánh sáng lập lòe của những chiếc đèn lồng, ánh mắt ông ta lạnh lẽo, khuôn mặt máu me của ông ta ngạo mạn đến mức đáng ngại như từ trước đến nay.
Bây giờ họ đang ở chân cầu thang. “Anh nên đi đường nào, vợ yêu?” Vere hỏi.
Giọng anh ra hiệu cho Elissande biết rằng cô nên là người chỉ đường. Cô chạm vào khuỷu tay anh để anh biết rằng cô hiểu. “Em muốn anh đi đến đồn cảnh sát và đưa thanh tra trưởng và thật nhiều cảnh sát mà anh có thể thuyết phục đi cùng với anh. Em sẽ ở đây để trông chừng... mọi thứ”.
“Luôn ngay đây, vợ yêu”.
“Bà Douglas sẽ đi với anh. Dì ấy đã ở trong ngôi nhà này đủ lâu rồi”.
“Tất nhiên”. Anh cẩn thận đặt dì Rachel xuống. “Vậy chúng ta chỉ phải tiến ra cửa thôi, bà Douglas”.
“Vậy là cháu vui vẻ giao ta cho cảnh sát, khi mà ta đã cực nhọc đến mức ấy để đến gặp hai người?” chú cô nói. Giọng ông ta ríu lại không giống như hàng ngày - Elissande hy vọng cô đã làm quai hàm của ông ta tổn thuơng nặng nề và vĩnh viễn, nhưng sự đe đọa của ông ta vẫn còn đó, một chất độc tàn phá từ từ nhưng chắc chắn.
“Phải”, cô nói, với sự hài lòng lớn lao.
“Sau tất cả những năm ta đã đóng vai trò người cha mà cháu chưa bao giờ có, và đây là lòng biết ơn ta nhận được”.
Cô mỉm cười, lần đầu tiên thực sự mỉm cười trước mặt chú cô trong ‘suốt những năm đó’. “Ông sẽ nhận được nhiều lòng biết ơn đúng như ông xứng đáng”.
“Không hề nhân từ, nhỉ?” Sự hiểm độc và lạnh lùng rõ ràng trong mắt ông ta sẽ làm cô hoảng sợ nếu ông ta không bị trói chặt hơn cả chiếc ví của Ebenezer Scrooge. “Cháu sẽ đến xem ta bị treo cổ chứ?”
“Không”, cô nói. “Tôi mong không bao giờ nhìn thấy ông nữa”.
Cô quay sang Vere. “Làm ơn nhanh lên”.
“Được rồi”, anh nói. Anh đưa tay cho dì Rachel. “Bà Douglas?”
Dì Rachel ném một cái nhìn nhanh và e dè về phía chồng mình, sau đó đặt tay lên cánh tay Vere.
“Anh thấy rằng lời thề hôn nhân không có ý nghĩa với em hơn là một trò chơi đố chữ, Rachel nhỉ?” Douglas nói. “Nhưng rồi thì, bao giờ cũng thế, đúng không?”
Dì Rachel ngập ngừng. Elissande quyết định rằng nghe thêm những lời nói dối không có ích gì. “Đừng nghe ông ta nói, dì Rachel. Cháu biết ông ta kết hôn với dì bằng một thân phận giả mạo. Ông ta không có tư cách trừng phạt người khác về sự trang nghiêm của những lời thề”.
Dì Rachel nhìn chằm chằm vào cô. “Làm sao… sao cháu biết được?”
“Thân phận giả mạo”. Chú cô khịt mũi. “Em cũng đã có phần trong việc giả mạo thân phận, đúng không, Rachel? Anh biết lời nói dối của em. Anh biết sự thật về việc xảy ra với Christabel”.
Dì Rachel lảo đảo. Vere đỡ lấy bà. “Bà ổn không, bà Douglas?”
Bà thở nhanh và mạnh. “Tôi... tôi có thể nghỉ một lúc không”.
Vere giúp bà ngồi xuống bậc cầu thang thấp nhất. Elissande ngồi bên cạnh và ôm chặt bà. “Không sao. Sẽ ổn cả thôi mà”.
Chú cô cười khẽ. “Cháu nghĩ thế sao? Làm sao bà ấy ổn được khi ta không hề ổn trong hai mươi bốn năm?” Ông ta nhìn trừng trừng dì Rachel. “Mọi thứ anh đã làm trong đời, anh làm vì em. Để xứng đáng với em, để cho em một cuộc sống xứng với một công chúa. Anh tôn thờ em. Anh tôn thờ em!”.
Dì Rachel bắt đầu run rẩy.
Elissande cắn môi dưới. Bàn tay cô ngứa ngáy muốn túm lấy chiếc túi của mình. Thay vì thế cô đứng lên. “Chúng ta có thể bịt mồm ông ta không?” Cô nói với Vere. “Hôm nay chúng ta đã nghe đủ từ ông ta rồi”.
“Anh có mang theo một ít thuốc mê”, anh trả lời.
Cô nắm nhẹ cánh tay anh. Anh là chỗ dựa tin cậy trong một tình huống như thế này.
“Đừng vội thế cháu yêu quý”, chú cô nói. “Chú sẵn lòng mời chào cháu một giao dịch. Nếu cháu không muốn nghe chú nói nữa, hãy để chú đi với chiếc vòng cổ”.
Cô cười phá lên vì không thể tin được. “Hãy xem lại sự mặc cả của ngài kìa. Cho phép tôi nhắc ngài nhớ rằng khi ngài bị treo lủng lẳng trên giá treo cổ, tôi cũng sẽ không bao giờ nghe thấy ngài nữa. Và chúng tôi sẽ giữ chiếc vòng cổ”.
Douglas cười khoái trá. “Có lẽ cháu sẽ lắng nghe lời khuyên từ dì mình? Bà Douglas, bà sẽ không nói với cháu gái yêu quý rằng, với sự ghê tởm và khinh bỉ của nó dành cho tôi, nó nên trả giá cao để mua sự im lặng của tôi sao?”
Dì Rachel nhìn chằm chằm vào chân mình một cách đờ đẫn, vẫn còn run rẩy.
“Rachel!” chú cô nói gay gắt.
Dì Rachel giật bắn người và sợ hãi nhìn ông ta.
“Rachel, em sẽ không nói rằng có vài bí mật tốt nhất là nên... chôn vùi sao?”
Dì Rachel co rúm lại.
Elissande đã chịu đựng đủ cái trò mèo vờn chuột của ông ta. “Thưa ngài, thuốc mê, làm ơn”.
“Thế thì ta sẽ tiết lộ ngay bây giờ”, chú cô nói, vẫn tưởng tượng mình là ông chủ của Highgate Court và chỉ cần lời nói của ông ta cũng có thể lay chuyển trái đất.
“Không!” Dì Rachel hét lên. “Không. Ellie, ông ta nói đúng. Để ông ta đi đi”.
“Nhất định là không!” Giọng Elissande cao vút vì giận dữ. Dì Rachel không thể dễ bị thao túng như thế này được, trong khi người hành hạ mình ngày trước đang bị trói và bất lực, còn bà được bao bọc và bảo vệ. “Chúng ta không thể tin ông ta. Chúng ta để ông ta đi ngày hôm nay và ông ta sẽ quay lại sáu tháng sau. Và hãy nghĩ đến những người ông ta đã giết: Những linh hồn tội nghiệp đó xứng đáng có một chút công lý chứ?”
“Edmund Douglas đã làm nhiều điều tàn bạo với những người dân địa phương”, chú cô nói trôi chảy. “Vì thế đừng nghĩ rằng cháu đang trả thù cho người ngây thơ, vô tội và trong sáng”.
“Không thành vấn đề. Tôi sẽ làm ông im lặng. Tôi sẽ đi đến đồn cảnh sát để tống giam ông. Và tôi sẽ thuê bảo vệ riêng để ông không thể trốn thoát được lần nữa”.
Chú cô thở dài. “Hãy nghe con bé kìa Rachel. Anh nên chú ý nhiều hơn đến con bé, em có nghĩ thế không? Sự quyết đoán, nhẫn tâm, sẵn sàng đạp bằng tất cả trở ngại theo cách của mình: Con bé nhắc anh nhớ đến chính mình ở tuổi đó”.
“Ông dám so sánh chúng ta sao”, Elissande quát lên.
“Tại sao không? Con là máu thịt của ta. Tại sao lại không nên so sánh chúng ta chứ?”
Một linh cảm tồi tệ râm ran trên xương sống cô. Nhưng cô phớt lờ nó. “Con gái ông đã chết khi còn là một đứa bé sơ sinh. Tôi không liên quan gì đến ông ngoại trừ quan hệ họ hàng”.
Chú cô mỉm cười, một nụ cười sẽ làm nên một dòng sông băng trên Địa Trung Hải. “Không, con gái của ta, chị họ của con chết. Con gái ta chưa bao giờ chết”.
Dường như Người khổng lồ đã dùng chính chiếc túi kia đập vào đầu cô.
“Ông đang nói dối!” cô hét lên theo phản xạ.
“Con biết đấy, mẹ con phát hiện ra bí mật của ta”, ông ta bình tĩnh nói. “Ta đã khóc lóc và cầu xin bà ấy đừng bỏ đi, vì đứa con chưa sinh ra của chúng ta. Và bà ấy nói dối ta, ồ, bà ấy đã dối trá ngọt ngào làm sao. Bà ấy thề rằng sẽ luôn luôn là của ta, cho đến ngày chết”.
“Ông nói ông sẽ giết tôi nếu tôi bỏ đi”, dì Rachel nói, gần như không thành tiếng.
Douglas quay về phía vợ mình. “Em mong chờ anh cứ thế để em ra đi sao? Từ bỏ vợ và con mình? Anh tin lời nói dối về tình yêu chung thủy của em, cho đến khi em nhổ vào mặt anh và nói với anh rằng con gái anh đã chết, thay vì cháu gái em. Em thà để con gái anh lớn lên và nghĩ rằng cha nó là một kẻ cặn bã xã hội và mẹ nó là một con điếm. Em thà để nó tin rằng nó là một đứa trẻ mồ côi không một đồng xu dính túi. Lẽ ra anh đã giết em vào lúc đó, nhưng anh yêu em quá nhiều”.
Elissande cảm thấy choáng váng, nhưng bình tĩnh đến kỳ lạ, như thể cô được bao quanh bởi những bức tường lâu đài dày đặc, như thể những tiếng ầm ĩ và lộn xộn này ở bên ngoài những bức tường đó - Thành Cát Tư Hãn [2] và quân đội chém giết của ông ta không làm gì được cô. Cô không ở đó. Cô đang ở nơi nào đó hoàn toàn khác.
[2] Vị thủ lĩnh người Mông Cổ đã mang theo đoàn quân tinh nhuệ, hùng mạnh và tàn ác của mình đi chinh chiến khắp thế giới. Cả thế giới và Châu Âu đều khiếp đảm cho là “ngày tận thế đã đến” khi nghe đến tên Thành Cát Tư Hãn và quân đội của ông ta.
Chồng cô đặt tay lên lưng cô và lẩm bẩm những lời quan tâm. Cô chỉ đưa tay ra để lấy thuốc mê. Anh đưa cho cô chai thuốc và một chiếc khăn tay. Cô thấm ướt khăn tay, bước về phía chú cô, và áp nó lên mặt ông ta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.