Mặt Nạ Máu

Chương 10: Nấm độc




Dưới ánh đèn Mạc Bắc trở nên hung dữ khác thường, hai tay vẫn nhỏ máu, đôi mắt đục ngầu. Dường như ánh đèn sáng trưng đã làm thuyên giảm sát khí trong người Mạc Bắc, chỉ còn hai miếng kính sắc nhọn trên tay là vẫn còn sáng loáng.
Không lâu sau, như đã thích ứng với thứ ánh sáng đang hiện hữu và cũng đã nhìn rõ Tạ Nam, Mạc Bắc nghiến răng xông đến, cứ vung tay khua khoắng miếng kính cơ hồ muốn lấy mạng Tạ Nam.
Trước tình thế đó Tạ Nam chỉ có thể lùi bước, quan sát một mớ những động tác chậm chạp giống như đang bị điều khiển của Mạc Bắc, chỉ khua lung tung. Cuối cùng cả hai miếng thủy tinh đều bị đâm lên tường, vỡ thành từng mảnh rơi xuống dưới nền, nhưng Mạc Bắc không dừng lại mà vẫn tiếp tục vung bàn tay dính đầy máu như điên dại về tứ phía.
Thấy vậy Tạ Nam vội lùi lại thêm mấy bước, cứ lùi cứ lùi đột nhiên cậu cảm thấy sau lưng mình như đang có người nào đó. Không một giây chần chừ, cậu liền vung cây côn trong tay ra bổ mạnh về phía sau rồi nghe thấy có thú gì đó rơi xuống đất, còn người phía sau không ngừng hét lên sợ hãi.
Tạ Nam vội quay đầu nhìn kỹ, người đó mắt đeo kính, sắc mặt khó coi, lại còn phát ra những âm thanh quái quỷ nữa, bên cạnh là chiếc DV(5) đã bị rơi vỡ.
Chưa kịp hỏi rốt cuộc cậu ta đang làm gì ở đây thì tên đó gào to rồi một tay chỉ về phía sau lưng cậu, ý nói Mạc Bắc đã đuổi đến nơi rồi. Tạ Nam chợt thấy sau lưng ớn lạnh thì ra Mạc Bắc đã lao tới nắm chặt chiếc ba lô của Tạ Nam. Vừa chạm được tay vào chiếc ba lô, Mạc Bắc phấn chấn hẳn lên, hơi thở cũng trở nên phì phà phì phò như hơi thở của dã thú.
Mặt nạ phù thủy! Cuối cùng Tạ Nam cũng nhận ra ý đồ của Mạc Bắc khi gọi mình đến đây. Thấy vậy Tạ Nam cố gắng lắc mạnh muốn tay Mạc Bắc rời ra khỏi ba lô, ai ngờ Mạc Bắc nắm chặt ba lô như chiếc kìm nhổ đinh vậy, thế nào cũng không buông.
Tạ Nam trở tay lấy côn ra rồi dùng hết sức đánh về phía Mạc Bắc đang ở phía sau. Còn chưa kịp chớp mắt thì đã thấy Mạc Bắc ngay sát bên cạnh, cây côn vốn định nhằm vào cánh tay đang nắm chặt chiếc ba lô thì Mạc Bắc đã dùng đầu để đỡ.
Do quá đau đớn, Mạc Bắc mới buông hai tay ra rồi đưa lên che đầu gào thét. Tạ Nam thấy một vệt máu lớn trên ba lô của mình thì cảm thấy chỗ này không thể ở lại lâu liền vòng ra xa, men theo chân tường chạy xuống dưới. Còn tên tiểu tử đeo kính kia thấy vậy cũng vội nhặt chiếc DV lên mà bám theo sau.
Dù đang chạy tên tiểu tử đeo kính kia vẫn không quên kiểm tra đồ của mình có còn hoạt động được nữa hay không. Lao thẳng xuống tầng dưới cùng, hai người chẳng để ý tiếng gào thét của ông già bảo vệ liền ngồi bệt xuống cửa mà thở dốc. Bây giờ coi như đã thoát được kẻ điên loạn Mạc Bắc.
Thiệu Đông Tử dẫn theo mấy người bạn học vội chạy đến, nhìn thấy Tạ Nam trên người đầy vết máu và tên tiểu tử đeo kính kinh sợ mất hết thần sắc, thì ai nấy đều hoảng sợ nhảy ngược lên. Đang định hỏi rõ nguyên nhân thì bỗng tầng trên có tiếng thủy tinh vỡ, sau đó là một bóng người rơi xuống, nằm thẳng trên nền đất và một thứ gì đó như máu người văng ra khắp nơi.
Hóa ra là Mạc Bắc đã nhảy từ trên lầu xuống, tình trạng đó khiến đám người mới đến lạnh toát cả sống lưng. Toàn thân Mạc Bắc hình như bị vô số mảnh kính cứa vào, máu nhuộm đỏ cả người, đặc biệt là động mạch cỗ anh ta bị cứa đứt, máu trào ra tứ phía, cả tầng bốn nữa chắc chắn giờ này đã trở thành địa ngục trần gian rồi không ai còn dám ngước mắt lên nhìn nữa.
Tạ Nam và đám người mới đến đang định bỏ đi thì Mạc Bắc đột nhiên đứng thẳng dậy, hét lên một tiếng rồi đưa tay nắm lấy chiếc ba lô được đeo trên vai Tạ Nam. Mọi người đứng sững lại, khắp nơi xung quanh vang lên tiềng còi báo động, bao vây lấy đám người, còn Mạc Bắc sau đó lại đổ rầm xuống.
Là ông già bảo vệ đã gọi cơ động. Cơ động vừa ập đến liền bắt Tạ Nam, tên tiểu tử đeo kính, Thiệu Đông Tử và những người liên quan dẫn đi, để tiến hành điều tra. Trường đã xảy ra vụ chết người lần thứ hai, nếu lại có sai sót, e rằng không ai gánh nổi trách nhiệm, đương nhiên cần phải điều tra chi tiết tỉ mỉ.
Đến nửa đêm Thiệu Đông Tử và nhóm bạn cùng học đến ứng cứu trước đó đã được thả ra, còn Tạ Nam và tên tiểu tử đeo kính do vẫn còn nhiều điểm nghi vấn nên vẫn bị giữ lại ở đồn cảnh sát. Vết côn in dấu rõ ràng trên đầu Mạc Bắc khiến Tạ Nam không thể nào tránh được liên đới, chỉ có thể tiếp tục ở lại phòng tạm giam.
Tạ Nam nhìn tên tiểu tử đeo kính bên cạnh ủ rũ, bèn hỏi: “Cậu là ai, tại sao cậu ở đó?”. Tên tiểu tử đeo kính giống như xác chết, lén lút lần sờ chiếc DV đã cất giấu trong người, nhìn ngó một lát rồi lại cất đi, lạnh nhạt trả lời: “Tôi là người của Hiệp hội những chuyện thần bí, hội trưởng Mạc Bắc bảo tôi đi cùng, nói rằng tối nay sẽ xảy ra chuyện vĩ đại nhất trong lịch sử của Hội”.
Quả là như vậy, chuyện vĩ đại nhất trong lịch sử của Hội xảy ra ngày hôm nay chính là hội trưởng đã bị chết một cách kỳ lạ, mà còn chết trong tư thế vô cùng đau đớn. Tạ Nam nhìn tên tiểu tử nho nhã yếu đuối này mà tức giận không nói nên lời, đành quay người tìm chiếc ghế ở trong góc phòng tạm giam rồi ngồi xuống, chuyện đến mức này thì cũng chẳng còn cách gì khác nữa.
“Hội trưởng nói anh có một vật có thể dẫn ma gọi quỷ, vì thế mới bảo anh mang đến chỗ mà đám sinh viên không nghĩ tới nhất, những mong có thể cướp được vật thần kỳ đó”. Tên tiểu tử đeo kính đột nhiên đánh rơi chiếc DV trong tay, bình tĩnh nói ra lý do.
Cái ba lô đựng mặt nạ phù thủy và cây côn phòng thân kia đã bị cảnh sát thu mất nên bây giờ trên người Tạ Nam cũng chẳng có gì. Nếu cảnh sát tố cáo mà chỉ dựa vào vết côn trên đẩu Mạc Bắc thì Tạ Nam cũng chẳng thể nào thoát tội được. Với tay nắm chặt vào song sắt, Tạ Nam chỉ còn biết ngây dại nhìn ra bên ngoài song sắt.
Nếu bị định tội thì chẳng biết tình hình sẽ như thế nào nữa. Trước khi đi ra khỏi đồn cảnh sát, Thiệu Đông Tử có bỏ lại một ánh mắt, nhưng không rõ là có ý gì. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì đêm nay cũng phải ngồi trong phòng tạm giam rồi.
Vậy cũng tốt như thế có thẻ giảm bớt những chuyện kỳ quái đang liên tục tiếp diễn, Tạ Nam ngả người nằm lên trên ghết, bắt đầu ngủ.
Tiếng mở cửa sắt vào sáng sớm hôm sau đã đánh thức Tạ Nam. Cậu choàng mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn thấy bóng người ở ngoài cửa, vẫn còn kịp có phản ứng gì thì đã bị lôi đi, tai bay vạ gió, trong nháy mắt đã kết thúc.
Nhìn rõ người vừa đến, ngoài Thiệu Đông Tử còn có Giáo sư Khương, hai người đang cố gắng kìm nén cảm xúc để điền cho xong mẫu đơn bảo lãnh rồi dẫn Tạ Nam và tên tiểu tử đeo kính ra khỏi đồn công an. Vừa đến cổng, Thiệu Đông Tử không tài nào nhịn được nữa mà cười chế giễu chửi rủa và đem đồ vật của Tạ Nam giao trả cho cậu.
“Tên tiểu tử này chơi một mình, chết lúc nào không biết!”
Thiệu Đông Tử sau khi được thả ra liền đi tìm Giáo sư Khương, hy vọng Giáo sư Khương có thể cứu Tạ Nam ra. Giáo sư Khương nghe thấy chuyện như thế không hề do dự mà đồng ý ngay. Đang đêm ông gọi mấy cuộc điện thoại liền rồi đến sáng sớm đã dẫn Thiệu Đông Tử đi đến đồn công an để cứu Tạ Nam và tiểu tử đeo kính ra khỏi đó.
Tạ Nam trong lòng vô cùng cảm kích, nhìn Giáo sư Khương đang định nói lời cảm ơn thì Giáo sư Khương đã chạy vội đến cửa hàng bánh bao vừa mở cửa, kêu: “Đói quá, chúng ta ăn chút gì trước đã”.
Ăn xong một cái bánh bao nóng hôi hổi, Giáo sư Khương mới từ từ kể lại hành trình để có thể đưa được Tạ Nam ra ngoài. Mọi thứ hoàn toàn đều là do Mạc Bắc, nếu Mạc Bắc không tự tử thì Tạ Nam có thanh minh thế nào cũng vẫn sẽ phạm vào tội cố ý hãm hại nkh.
Tạ Nam biết được nguyên nhân, có điều nếu dùng biện pháp khoa học mà tìm ra ngọn nguồn biểu hiện tối qua của Mạc Bắc thì vẫn là một chuyện tốt, vì thế cậu chăm chú lắng nghe từng câu từng từ của Giáo sư Khương.
“Nấm ma, chẳng hay các cậu có biết không?” Giáo sư Khương gắp chiếc bánh bao nóng hổi lên, chăm chú nhìn mấy tên tiểu tử ngây ngô trước mặt tỏ vẻ đắc ý.
Thiệu Đông Tử vội vội vàng vàng trả lời: “Nấm ma, giải thích về mặt văn tự có nghĩa là nấm hương có ma lực, cái này thì thể hiện cái gì chứ?”
“Chí ít điều đó cũng thể hiện rằng trước đây Mạc Bắc vẫn còn khá non nớt, chưa hiểu rõ sự đời. Cú đánh kia của Tạ Nam phần nhiều được coi là phòng vệ, không có trở ngại lớn, cho nên hôm nay mới có thể đưa Tạ Nam ra”.
Giáo sư Khương vẫn nhai bánh bao ngon lành, có cảm giác như việc cứu Tạ Nam ra là chuyện cực kỳ đơn giản giống như việc đánh học sinh một cái vậy.
Tạ Nam trịnh trọng cảm ơn Giáo sư Khương, rồi lại hỏi kỹ càng về chuyện nấm ma. Khi đó cậu mới biết nấm ma là một loại chất độc cực mạnh, chỉ cần dùng một ít cũng sẽ tạo ra thứ ảo giác kinh hoàng, khi khám nghiệm tử thi Mạc Bắc thì phát hiện trong người cậu ta có một lượng loại độc phẩm này. Đúng là ngoài sức tưởng tượng của mọi người lại cộng thêm tài điều đình của Giáo sư Khương, mới có thể khiến phía cảnh sát thuận lợi phòng thích Tạ Nam và tiểu tử đeo kính đến thế. Nhưng việc kỳ quái đó là nấm ma kia chỉ có ở Nhật Bản, vậy sao lại xuất hiện ở thành phố này, đúng là một việc kỳ lạ.
Tạ Nam thở hắt ra như trút được gánh nặng, dù sao chí ít cây côn của mình cũng không phải là hung khí gây ra cái chết của Mạc Bắc. Có điều cây côn đó đã bị cảnh sát coi là vật vi phạm nên đã tịch thu rồi. Và nếu không có Giáo sư Khương đầy tình người thì có thể Tạ Nam vẫn còn ở thêm vài ngày nữa trong phòng tạm giam cũng nên.
Nấm ma, nếu chỉ là như vậy thôi thì tên Mạc Bắc và cái gọi là Hiệp hội những chuyện thần bí kia của anh ta có thể sẽ tan rã kể từ hôm nay.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện rôm rả thì tên tiểu tử đeo kính ngồi xem cuộn băng ghi hình của hội trưởng mà cậu ta đã quay lại được. Trông cậu ta cứ lầm là lầm lì như bóng ma đang ngồi nhìn DV trên tay vậy, cơ hồ như phát hiện ra điều gì đó đặc biệt nên cậu ta cứ lật lên lật xuống cuộn băng để quan sát, còn bánh bao trước mặt đã nguội từ lúc nào chẳng biết.
Tạ Nam kể lại những chuyện mình thấy ở tầng bốn, Thiệu Đông Tử một mực bảo Tạ Nam tại sao không sớm thông báo cho cậu ta, biết đâu còn có thể cứu được mạng sống của Mạc Bắc.
Nghe đến đây, Tạ Nam thở dài ngao ngán. Cái chết của Mạc Bắc đã trở thành sự thật, chuyện này rốt cuộc là một chuyện chẳng hay ho chút nào. Việc nhìn thấy một người bằng da bằng thịt buổi trưa vẫn còn nhanh nhẹn sôi nổi hoạt bát là thế vậy mà giờ đây lại nằm lẻ loi thê thảm trước mặt như vậy, thực sự khiến người ta thấy động lòng.
Giáo sư Khương vẫn ăn bánh bao như chẳng thể có thứ gì có thể ảnh hưởng đến ông lúc này vậy. Nói là vậy chứ kỳ thực ông vẫn đang chăm chú hướng ánh mắt nhìn về phía tên tiểu tử đeo kính kia. Thẳng nhóc đó từ nửa đêm đến giờ chỉ chăm chú nhìn vào đoạn phim mà chẳng nói chẳng rằng gì cả, thật sự khiến người ta thấy kỳ lạ.
Tên tiểu tử đeo kính bỗng nhiên kêu to: “Tôi nhìn thấy rồi!”. Cậu ta liền gập DV lại rồi vội vàng kéo Tạ Nam chạy về phía trường học, Thiệu Đông Tử và Giáo sư Khương cũng chạy theo sau, chẳng biết rốt cuộc tiểu tử này đã nhìn thấy cái gì.
Trong văn phòng của Giáo sư Khương, chiếc DV được nối vào với màn hình ti vi lớn. Tên tiểu tử đeo kính chỉnh thời gian đảo ngược lại vài phút, trên màn hình Mạc Bắc vẫn đang tươi cười hớn hở chuẩn bị chụp ảnh, tất cả đều bình thường.
Thiệu Đông Tử không nhịn được, cứ luôn mồm hỏi dồn tên tiểu tử đeo kính rốt cuộc là có chuyện gì. Tên tiểu tử đeo kính vẫn ung dung đưa mắt nhìn màn hình rồi chỉnh tốc độ chiếu ở mức chậm nhất, hình ảnh mờ nhạt đang hiện ra trước mặt là Mạc Bắc đang tươi cười hớn hở đứng trước ống kính dặn dò lát nữa sau khi Tạ Nam đến phải điều chỉnh ống kính thế nào cho tốt, đột nhiên xuất hiện một bóng đen phía sau lưng Mạc Bắc.
Bóng đen này không được rõ ràng cho lắm, nhưng động tác thần tốc, tên tiểu tử đeo kính còn chính thức nói:
“Cái bóng này được xuất hiện từ trong phòng giải phẫu!”.
“Cái gì!” Con ngươi của Tạ Nam như rơi ra ngoài.
Từ sau khi xuất hiện cái bóng đen này, Mạc Bắc không nói lời nào nữa, chỉ lặng lẽ đi xuống tầng dưới chờ đợi Tạ Nam xuất hiện. Sau đó là chuyện Mạc Bắc bị thủy tinh cứa khăp người và cái chết của anh ta.
Tạ Nam và Thiệu Đông Tử đều ú ớ không biết nên nói gì vào lúc này, chỉ có Giáo sư Khương cứ chăm chăm nhìn màn hình ti vi như đang suy tính điều gì đó. Tên tiểu tử đeo kính lặng lẽ thu dọn mọi đồ dùng rồi đưa mắt nhìn ba người một cách nghiêm túc và kính trọng, hy vọng họ có thể đưa ra được một kết luận nào đó.
Giáo sư Khương lạnh lùng bảo tiểu tử đeo kính đưa chiếc DV cho mình xem, cậu ta răm rắp nghe theo. Bất ngờ Giáo sư Khương lại rút hết dây ra, giẫm nát nó, sau đó nói với tên tiểu tử đeo kính bằng một giọng vô cùng uy nghiêm: “Những thứ này cảnh sát vẫn chưa nhìn thấy chứ, tốt nhất không nên xem những thứ như thế này và cái Hiệp hội gì đó của các cậu tốt nhất nên giải tán đi, nếu không Mạc Bắc chính là kết cục của các cậu đấy!”
Tên tiểu tử đeo kinh nhìn Giáo sư Khương đột nhiên thay đổi sắc mặt thì nhất thời không biết nói gì cho phải, hoang mang nhận lấy DV rồi gật đầu lia lịa, coi như đã đồng ý.
Tiễn ba người xuống tầng dưới, Giáo sư Khương vỗ mạnh vào vai Tạ Nam, nói: “Có một số chuyện, các cậu phải tự mình gánh vác. Lần này tôi có thể dùng tư cách Chủ tịch hội đồng quản trị của trường mà bảo lãnh cho cậu ra, nhưng lần sau, một ông già như tôi không biết còn có thể cứu cậu một lần nữa hay không đâu?”
Tạ Nam gật đầu, Thiệu Đông Tử cũng như hiểu chuyện đồng ý theo, Giáo sư Khương còn ghé sát vào tai Tạ Nam, nói nhỏ: “Mấy hôm nữa chúng ta đi xem chỗ Mạc Bắc chết, hy vọng có thể tìm ra thứ gì đó”.
Sau đó giáo sư thu lại vẻ tươi cười hớn hở rồi đóng cửa, đi lên tầng thượng của tòa nhà cũ.
“Ông già nói gì với cậu thế?”
“Không có gì!” Tạ Nam liếc mắt tự nhủ không nên bàn đến chuyện này nữa.
Tên tiểu tử đeo kính với vẻ mặt không phục, đoạn ghi hình vừa rồi không dễ gì quay được vậy mà lại bị Giáo sư Khương một chân giẫm nát, thật sự không cam tâm, cậu ta cứ làu bà làu bàu gì đó.
Tạ Nam vẻ mặt dữ tợn hung hãn nói: “Cậu đừng có nhắc đến chuyện này nữa, nếu không…”
Tên tiểu tử đeo kính không cam tâm, hỏi: “Nếu không thì sao?”
“Nhìn thấy Mạc Bắc rồi đấy, cẩn thận đến lúc cậu sẽ giống anh ta, chết!” Thiệu Đông Tử nhe nanh múa vuốt ghé sát mặt tên tiểu tử đó mà thêm mắm thêm muối. Nói thật nếu cái Hiệp hội những chuyện kỳ bí gì đó vẫn còn nhúng mũi vào thì không biết sẽ còn xảy ra những chuyện gì nữa.
Tiểu tử đeo kính nhìn hai người hung tợn trước mặt có vẻ sợ hãi, vội cất chiếc DV rồi bỏ chạy.
Thiệu Đông Tử một tay bám vào Tạ Nam, tươi cười nói: “Ông già Khương này hóa ra còn là lãnh đạo cấp cao à! Có thể cứu cậu ra khỏi đồn cảnh sát thì cũng không tầm thường đâu!” Nói rồi kéo Tạ Nam về phòng.
Lúc đó, Giáo sư Khương đang đứng ở trên tầng thượng nhìn xuống dưới, thầm nghĩ trường học vốn là một nơi yên bình, tại sao bỗng dưng lại xuất hiện hàng loạt những chuyện tai quái thế này.
Đem mặt nạ phù thủy ném vào tủ quần áo, Tạ Nam thả người nằm lên giường của mình. Một đem ngủ trên ghế gỗ trong phòng tạm giam thật là khổ sở, lúc này đây nên thư thái thoải mái mà nghỉ ngơi.
Thiệu Đông Tử cũng lăn lên giường, hỏi: “Chuyện của Mạc Bắc, chẳng rõ Tô Khôn có biết không nhỉ?”
“Không biết!” Tạ Nam không còn buồn ngủ nữa mà bò dậy ngồi bên cạnh giường. Xét kỹ ra thì đúng là cú đánh cuối cùng do chính Tạ Nam dùng côn nện vào đầu Mạc Bắc. Chẳng biết mất Mạc Bắc, Tô Khôn sẽ thế nào? Vừa nghĩ đến đó thì điện thoại của Thiệu Đông Tử bỗng vang lên,ấp a ấp úng trả lời một hồi, Thiệu Đông Tử có vẻ khó xử nói với Tạ Nam:
“người anh em, xem ra cậu cũng không ngủ được, vậy nên Tô Khôn đang đứng ở dưới lầu và muốn hỏi cậu về chuyện của Mạc Bắc đấy”.
Tạ Nam trở mình ngồi dậy, đã đến rồi thì mình đi xuống gặp vậy. Nhìn thấy Tô Khôn đã hoàn toàn mất hết thần sắc, Tạ Nam đang định mở miệng an ủi, thì ngược lại Tô Khôn khua tay cự tuyệt, hỏi thẳng:
“Tôi nghe nói anh đã dùng côn đánh anh ấy?”
Tạ Nam không biết nên biện minh thế nào, bởi dù sao Mạc Bắc cũng đã chết rồi. Nếu Tô Khôn nhìn thấy bộ dạng khi chết của Mạc Bắc thì có lẽ không thể nào chịu nổi, nên bây giờ chỉ còn hy vọng Giáo sư Khương đến chỗ Mạc Bắc chết điều tra xem có mamh mối gì không.
Lúc Tô Khôn quay về, Thiệu Đông Tử theo sau tỏ ra ân cần. Tô Khôn không có phản ứng gì mà chỉ lẳng lặng bỏ đi. Còn Tạ Nam đứng một chỗ, nhìn theo bóng của Tô Khôn chẳng biết nên làm gì.
Vào cái đêm Giáo sư Khương tìm đến Tạ Nam, thì cũng đã sang ngày thứ ba sau cái chết của Mạc Bắc, ba ngày đó Tạ Nam như mất hồn, mơ mơ hồ hồ chẳng biết đang nghĩ gì nữa. Mặc cho Thiệu Đông Tử khuyên giải an ủi thế nào cũng vô ích, Giáo sư Khương vừa đến, Tạ Nam lặng lẽ cùng ông đi ra. Thiệu Đông Tử nằng nặc đòi đi theo, Giáo sư Khương bất đắc dĩ đành dẫn cả cậu ta cùng đi đến trước tòa nhà khoa Thể thao. Lúc đó là mười giờ tối.
Chỗ này đều khá quen thuộc đối với Tạ Nam và Thiệu Đông Tử, đây chính là vị trí mà Mạc Bắc rơi xuống. Giáo sư Khương đăm chiêu suy nghĩ rồi nhẹ nhàng vẫy tay, dẫn hai người lên trên.
Tầng bốn đã bị niêm phong để điều tra, bởi đêm đó không biết vì sao Mạc Bắc lại bị cứa đứt động mạch cổ. Cũng kể từ hôm đó chỗ này hoàn toàn trở thành khu vực chết, một nơi vô cùng lộn xộn.
Nếu động mạch cổ của một người bị cứa đứt thì máu của anh ta có thể phu xa ngoài hai mét. Thêm nữa với sự điên loạn của Mạc Bắc trước đó đã khiến nơi đây giống như địa ngục trần gian vậy.
Thiệu Đông Tử xoay chiếc đèn pin trong tay, không thấy bóng dáng của ông già bảo vệ tòa nhà bảo vệ đâu nữa. Trước lúc nửa đêm, tất cả những người trong tào nhà đã sớm tản đi, cho nên hôm nay cả tòa nhà rộng lớn này cũng chỉ còn lại ba người không sợ chết đó mà thôi.
Giáo sư Khương lần theo vết máu tiến hành điều tra, tường đã loang lổ vết máu. Tiến lên phía trước, chính là chỗ cái bóng đen xuất hiện mà trong chiếc DV kia đã ghi lại.
Ba người suy nghĩ vẩn vơ, vẫn cảnh giác tiến đến chỗ mà ánh sáng dường như không chiếu tới kia.
Nếu thực sự có người bỏ thuốc đầu độc Mạc Bắc trong lúc ghi hình vậy thì cánh cửa phòng Giải phẫu kia có khả năng vẫn mở. Giáo sư Khương khẽ lẩm nhẩm, nói cách suy nghĩ của mình cho Tạ Nam và Thiệu Đông Tử.
Còn hai người cầm cây gậy làm vụ khí, đề phòng có chuyện gì bất trắc xảy ra.
Đúng lúc định mở cửa phòng Giải phẫu thì Giáo sư Khương cảm thấy có gì đó mơ hồ và khó lý giải. Bởi trong phòng Giải phẫu vốn chỉ có người chết, bỗng nhiên có một người nào đó vọt ra ngoài, va vào làm Giáo sư Khương ngã nhào xuống đất rồi mạnh liệt xông đến Tạ Nam và Thiệu Đông Tử.
Dù đã bật hết các đèn trên hành lang nhưng cửa phòng Giải phẫu vẫn tối om. Bóng người vừa xông đến vô cùng nhanh nhẹn và uy mãnh lại thêm lường khí formalin nồng nặc xộc thẳng vào mũi, nhìn kỹ tên vừa xông đến kia, hóa ra la cái xác chết giải phẫu bệnh lý được ngâm trong dung dịch thuốc.
Một cái xác chết không còn da xông đến khiến Thiệu Đông Tử sợ hãi hét lớn tránh đường. Tạ Nam ở phía sau chưa kịp tránh đã bị cái xác chết kia va vào, sức đầy cực mạnh làm tng bắn vào chân tường. Sau đó cùng với cái tiêu bản bằng thịt kia ngã bổ nhào xuống. Tạ Nam mắt mở trừng trừng nhìn cái xác khiến người ta toát mồ hôi hột đang thân mật đối mặt với mình.
Cậu ta vội nhảy dựng lên như bị điện giật, nhưng cái tiêu bản bằng thịt kia ngược lại cũng không động đậy nữa, cái cổ đã bị bóp méo lúc nào chẳng hay.
Giáo sư Khương lại không nóng vội, lấy bình rượu bằng kim loại ra, nhấp một ngụm to rồi giật lấy cây côn gỗ trên tay Thiệu Đông Tử, khua mạnh một đường hình cung nhưng không chạm vào xác chết mà là đập vỡ cái gì đó.
Thiệu Đông Tử cũng lôi đến một sợi dây rất cứng.
“Xem ra đã có người chuẩn bị sẵn, biết là chúng ta sẽ đến”. Tạ Nam cởi áo ngoài dính đầy mùi formalin ra, đi vòng quanh tìm đèn trong phòng Giải phẫu, ấn mấy lần nhưng vẫn không thấy sáng.
Giáo sư Khương bật đèn pin, quét mấy lượt, xung quanh treo rất nhiều bộ xương tiêu bản. Ánh trăng bên ngoài chiếu vào ảm đạm, toàn bộ chỗ này càng trở nên âm u hơn.
Thiệu Đông Tử nắm chặt cây côn, áp sát Tạ Nam, cảnh giác nhìn bốn hướng xung quanh, còn Giáo sư Khương vẫn đang tỉ mỉ tìm gì đó. Lắng tai nghe thì phát hiện ngoài cửa đột nhiên vọng đến tiếng bước chân, Giáo sư Khương lập tức bảo hai người yên lặng chờ đợi.
Tiếng bước chân chầm chậm tiến đến gần, hình như cũng đang tìm gì đó, lúc nhanh lúc chậm, bàn chân dẫm lên các mảnh thủy tinh vỡ phát ra tiếng kêu sắc lạnh chói tai.
Giáo sư Khương ra hiệu cho hai người từ từ bước ra ngoài, Thiệu Đông Tử khua cây gậy trong tay, đúng lúc sắp lao ra thì ngoài cửa bỗng trở nên hỗn loạn.
Người vừa đến kêu to, hình như là đã bị ngã thì phải, tiếp theo sau là mấy tiếng ồ ồ rồi mọi thứ đều im ắng trở lại.
Ba người vội ra khỏi phòng bảo vệ ở tầng dưới, băng bó đơn giản. Khi ấy Giáo sư Khương lấy tư cách lạnh đạo nhắc nhở, thấy vậy ông già bảo vệ vội vàng kêu oan, nói rõ lý do vừa rồi mình rời khỏi vị trí.
Giáo sư Khương cười cười rồi bảo ông ta nói xem vừa nãy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Ông già nhìn lãnh đạo không trách mình chuyện rời bỏ vị trí, vội vàng kể lại mọi chuyện hai năm rõ mười: “Đồng chí lãnh đạo à, hồi nãy tôi vừa đi tuần, nhưng không dám lên tầng bốn, sau đó tôi lại nghĩ đến sự quan tâm của lãnh đạo nên đi lên”.
Thiệu Đông Tử suýt nữa phì cười, ông già này cũng biết tán chuyện đấy chứ, còn Giáo sư Khương vẫn nhẫn nại tiếp tục hỏi ông ta xảy ra chuyện gì.
Ông già bảo vệ bị nặng tai vẫn không nghe thấy tiếng của Giáo sư Khương, lại tiếp tục tăng thêm âm lượng: “Lúc ở tầng bốn, tôi tiện tay lấy đèn pin soi một lượt, bỗng thấy ở cửa phòng giải phẫu có người, đang lén lút làm gì đó. Tôi liền đi đến, ai ngờ tên tiểu tử vô cùng khỏe kia, một tay đẩy tôi ngã, né tránh dùi cui của tôi, còn quay lại đánh tôi, sau đó chạy mất”.
Tạ Nam và Giáo sư Khương nhìn nhau, vừa rồi lúc mình ở trong phòng học, bên ngoài đã có người. May mà có ông già bảo vệ này đã kịp thời phát hiện.
Có điều người này rốt cuộc là ai, muốn làm gì, thì vẫn không ai biết. Chỉ có phòng giải phẫu là nơi từng có rất nhiều người qua lại, rất có khả năng thủ phạm là người đó.
Giáo sư Khương lại lấy chiếc bình nhỏ bằng kim loại ra, uống một ngụm rồi lặng lẽ suy nghĩ.
Ông gìa kia vẫn lải nhải: “Nếu lúc đó tôi còn trẻ khỏe, không chừng trên đầu ai đó đã nở hoa..”
Chú thích:
5.DV là viết tắt của hai từ Digital Video, nghĩa là máy quay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.