Mặt Nạ Máu

Chương 17: Ảo giác




Con đường dọc theo dòng sông lúc nào cũng tấp nập người qua lại, nhưng nếu đi về phía bờ sông thì thanh tĩnh vô cùng. Ánh trăng sáng vằng vặc, chiếu xuống mặt sông giống như hàng vạn ngọn đèn thắp sáng, bãi đá cũng trắng lấp lánh làm lắng dịu tâm hồn con người.
Hít một hơi, Tạ Nam cố gắng đè nén trái tim đang đập loạn nhịp của mình, dù là việc xấu hay tốt thì bây giờ cũng sắp bắt đầu rồi, cùng lắm là giống Giáo sư Khương, mỗi ngày sau này đều phải uống thuốc an thần để sống.
Nhưng lúc lôi mặt nạ phù thủy ra, Tạ Nam vẫn không chịu nổi mà kêu to lên một tiếng, làm cho âm thanh của chính mình vang vọng lại từ dãy núi bên bờ đối diện khá lâu.
Kê mông ngồi trên bờ sống, hai tay bưng mặt nạ phù thủy. Đột nhiên chẳng hiểu sao tay cứ run rẩy mãi không thôi, quay cái mặt lõm vào phía mình, cẩn thận dè dặt đeo lên mặt.
Mặt nạ phù thủy vừa đến mức kỳ lạ, lạnh giá dính lên da thịt, giống như được cố định lại, dán vừa khít lên xương gò má, sống mũi và cả lông mày, Tạ Nam nhất thời không nhận ra có gì bất thường.
Rùng mình một cái, Tạ Nam cảm thấy mình như chui vào trong một ống kính vạn hoa. Ánh trăng hòa cùng ánh đèn gần đó trở thành những hoa văn sặc sỡ, không ngừng xoay tròn trước mắt.
Mắt khép lại vô thức, nhưng những bong hoa trước mặt vẫn đang biến đổi huyền ảo, lôi kéo cả cái đầu không thể điều khiển của cậu đến một góc nhìn khác.
Tạ Nam như người ngủ say, nằm thẳng đơ trên bờ sông thỉnh thoảng người lại giật giật.
Thông qua hốc mắt, Tạ Nam hoàn toàn không thể nhìn rõ mình đang ở chỗ nào, chỉ là cảnh sắc trước mắt có chút thân quen, một tòa tháp khoác lụa hồng ở trước mắt, mà trên các đài tế đặt trước tháp đã bày đủ dê bò lợn, trang trọng đợi mình.
Mình đã mặc bộ áo tế rất đẹp, tay lắc chuông gỗ, mồm nói những từ xa lạ: “Thần tiên tháp cổ, hiển linh ra đây, con sâu cái kiến, cúng tế thần linh…”
Sau đó bát hương bùng cháy, vàng mã cũng bay tứ tung mù trời. Tiếp đó các loại tế phẩm được dâng lên, tiếng pháo và tiếng cầu khấn xôn xao của mọi người dưới đài tế hòa lẫn với nhau thành những tiếng vo ve.
Giống như xem một bộ phim bằng mặt nạ phù thủy, Tạ Nam vẫn suy nghĩ về mọi thứ nhìn thấy, nhưng đôi mắt hình như không phải là do bản thân điều khiển, nó đang chuyển động theo phương thức trình chiếu của bộ phim này.
Mấy thanh niên lực lưỡng cổ đẫm mồ hôi đội tế phẩm đi vào cửa tháp, xác pháo tan tác nhuộm đỏ mặt đất và khói xanh trong không trung, tưởng như ta có thể ngửi được mùi vị của nó.
Nhưng bây giờ vẫn chưa nhìn ra rốt cuộc là ý gì, giống như một đoạn ký ức của ai đó?
Mở cửa tòa tháp, chiếc khóa đầy gỉ sắt phát ra những tiếng than vãn. Phía sau cửa lớn là một tấm đá trống rỗng, một ông già khác dắt theo một con trâu thiến ung dung bước tới.
Nhìn ông lão trên mặt hằn sâu những nếp nhăn và con trâu thiến với ánh mắt rời rạc, nhưng Tạ Nam thấy rất quen, chỉ có điều là không biết chiếc mặt nạ phù thủy này rốt cuộc là của vị chủ nhân nào để lại.
Sau đó mấy thanh niên lực lượng lau lau mồ hôi, khởi động cơ bắp dùng dây trói chân con trau lại, giật mạnh một cái, kéo con trâu to khỏe, con trâu to rên rỉ đầy giận dữ, mắt ngấn lệ.
Sau đó họ dùng một con dao nhọn sáng quắc, vung tay lên đầu, dưới ánh nắng mặt trời lưỡi dao sáng lên ánh sắc đặc biệt của kim loại, lưỡi dao sáng quắc đặc biệt nổi bật dưới cái sống dao đen xì ghồ ghề vô cùng chói mắt, mắt trâu nhìn xa xăm, đột nhiên lộ ra sự nuối tiếc, yên lặng.
Tay giơ lên dao hạ xuống, máu trâu trào ra, bọt chảy tứ phía, tình cảm đè nén trong lòng mọi người nháy mắt bỗng bùng lên. Dưới cái vỏ não đen ngòn gào lên mấy tiếng, vô số tiếng pháo bắt đầu nổ ran, tiếng nổ vang tưởng như trong đầu cũng phát nổ.
Nhìn con trâu kêu lên bi ai quằn quại, mọi người dưới đài tế cúi đầu lạy tạ lia lịa như những kẻ điên, cho đến khi trán rớm máu, sự tử vong và kỳ vọng vào thời khắc này được cường điệu hóa tột bậc.
Người Miêu mặc áo khoác ngắn màu xanh đen hay người Hán mặc áo vải dệt trắng tinh cùng nhau phát ra những âm thanh cùng loại về mặt từ ngữ nhưng ậm ờ không rõ ràng. Tiếng ồn ào dần dần trở thành một mớ âm thanh hỗn độn, trở thành khói hương vây lấy tòa tháp cũ cổ kính này, trở thành sự chấn động dòng thủy lưu trên sông.
Máu chảy thành một dòng đen ngòm đặc quánh, nhưng chảy thẳng đến chân tháp cổ. Sau đó mất dần vào các khe nứt, tốc độ rất nhanh, giống như dưới đất có lực lượng nào đó đang hút vào.
Chứng kiến cảnh này, Tạ Nam không kiềm nổi nỗi sợ hãi, kiểu cúng tế này ẩn chứa quá nhiều thứ không thể hiểu được.
Lúc này qua hốc mắt cậu lại nhìn thấy một thầy cúng tế nữa bước đến, khuôn mặt kia có chút thân quen nhưng chỉ hiện ra thoáng qua mà thôi. Sau đó ống kính vạn hoa lại bắt đầu xoay chuyển, khiến Tạ Nam lại bị chuyển vào trong một quá trình biến hóa huyền ảo không thể điều khiển.
Lúc dừng lại, Tạ Nam trợn to mắt, nhìn thấy bên ngoài là bầu trời đêm đầy sao.
Sau lưng có người đang gọi lớn tên mình, nghe giọng hình như là bố.
Tạ Nam liền đem mặt nạ phù thủy vừa tháo xuống để bên cạnh cất vào trong ba lô, đi về phía có giọng nói kia.
Dưới ánh đèn đường dáng người hơi gù của bố trông thật đáng thương, nhưng có thể cảm nhận được tâm trạng của ông từ đằng xa. Đó là sự giận dữ, và cả ánh mắt quắc thước nhìn xuyên qua bóng đêm.
Trông thấy vậy, Tạ Nam cứ chậm rì rì bước đến, một quãng đường cỏ năm mươi mét mà đi mất một lúc lâu.
Bố cậu không nói lời nào, chỉ chắp tay sau lưng đi quay lại, Tạ Nam thấy vậy chỉ có thể ỉu xìu bước theo ông đến một quán trà, tìm một chỗ khuất ngồi xuống.
“Nếu con đang làm trò tà đạo không chính đáng gì đó thì hãy dừng lại cho bố trước khi quá muộn”.
Bố Tạ Nam không quan tâm đến sự trang trọng nhất quán của mình, chỉ cầm ấm trà tráng qua một lượt, gằn giọng nói.
Nhìn cách ông pha trà, Tạ Nam biết ông thật sự đã nổi trận lôi đình.
“Con không có”.
Đúng lúc định pha lại cho bố một bình trà mới theo cách pha học được của Thiết Quan Âm thì mũi Tạ Nam đột nhiên chảy rất nhiều máu, nhỏ vào nước trà.
Ông bố trợn trừng mắt nhìn cậu con trai máu mũi chảy ra giống như đã cắt đứt quan hệ, chút nữa thì ném vỡ bình trà trong tay.
“Con cứ nói không làm cái trò tà đạo không chính đáng gì đó đi, rồi đến lúc ngay cả mình chết thế nào con cũng không biết đâu!”
Nói xong ông cầm gói giấy ăn ném xuống, đùng đùng đi ra, bỏ mặc Tạ Nam ngồi trên ghế, ngỡ ngàng nhìn ông bố mà mình đã biết bao năm nay, bỗng nhiên lại trở nên thế như vậy.
Đi đến nhà vệ sinh, cẩn thận lau sạch máu mũi, lại phát hiện mắt mình cũng giống Giáo sư Khương, đỏ au.
Có điều lần này hình như không có điều gì.
Thời gian không còn nhiều nữa, lời nói của hội trưởng mới vẫn còn văng vẳng trong đầu.
Trong phòng của mình, Tạ Nam quyết định đeo mặt nạ phù thủy lên lần thứ hai, chí ít thì lần đầu tiên cũng cho thấy vật này không làm mình chết, mà đoạn ký ức đó còn khiến người ta cảm thấy có sức hấp dẫn.
Thì cứ theo sự hấp dẫn này, lại đeo mặt nạ phù thủy một lần nữa.
Nhưng lần này hoàn toàn khác, cảm giác chóng mặt kia không có nữa, mà giờ nó đã biến thành cảm giác đau đớn vô cùng, bắt đầu từ trận đau ghê gớm này cảnh tượng mới lại xuất hiện trước mặt.
Cậu nằm vắt ngang trên đất, xung quanh tối đen. Tất cả những nỗi sợ hãi mà mình từng trải qua từng thử được dồn về, hai bạn nữ chết chìm, Mạc Bắc, còn cả Khang Kiến… lần lượt xuất hiện trước mặt với trạng thái lúc họ chết đứng ở một chỗ không xa.
Từng người từng người lộ ra nụ cười độc ác, áp sát khuôn mặt tái nhợt về phía trước, nhe ra hàm răng xám xịt của mình ra.
Tạ Nam nhận thấy máu mũi lại tiếp tục bắt đầu chảy ra, con người như bị hút mất, cảm giác này cực kỳ không tốt, nhưng vì đang khốn đốn trong lớp vỏ kim loại này nên không thể giãy giụa thoát ra.
Máu mũi bị dồn ứ bên trong, chảy vào trong miệng vị mằn mặn là giác quan cuối cùng cậu cảm nhận được.
Vào thời khắc sắp tắt thở cuối cùng, mặt nạ phù thủy bị bóc mạnh ra, cảm giác giống như lại nổi lên mặt nước lần nữa, đã có cơ hội sống.
Ánh sáng vô cùng chói mắt, Tạ Nam cố gắng trợn mắt lên nhìn xem là ai đang giúp mình, thì kinh hoàng phát hiện Giáo sư Khương và Thiệu Đông Tử đứng trước mặt cậu.
Còn bố cậu cũng lặng lẽ đứng ở phía sau, mặt đanh lại, im lặng không nói lời nào.
Giáo sư Khương giúp Tạ Nam lau sạch vết máu, sau đó nghiêm túc trách mắng cậu không nên làm liều như vậy. Trước khi chưa biết rõ ngọn nguồn sự việc mà làm như thế vô tình là tự tìm đến cái chết.
Thiệu Đông Tử trên tay vẫn còn đeo băng, sững sờ nhìn Tạ Nam trên mặt dính đầy máu mũi, miệng khẽ cười.
“Là huynh đệ việc gì cũng phải cùng nhau chứ!”
Tạ Nam đưa một tay ra, vỗ vỗ vào bên cánh tay khỏe mạnh của Thiệu Đông Tử.
Bố Tạ Nam nhìn thấy vật kia, vốn vẫn còn hơi tức giận nhưng đã trở nên ủ rũ, cứ ngồi cạnh sofa buồn bực hút thuốc, khiến những người kia không dám mở lời.
Thiệu Đông Tử đưa mắt một cái, Tạ Nam gật đầu, chạy ra khỏi căn phòng ngột ngạt.
“Sắc mặt bố cậu rất xấu!”
“Không biết vì sao, mấy ngày nay luôn như thế”.
Giáo sư Khương ngẫm nghĩ về ánh mắt của bố Tạ Nam vừa nãy, tỏ vẻ vô cùng khinh thường tưởng ông già đần độn cùng cậu con trai của mình đang làm sằng làm bậy.
Tạ Nam kể về chuyện gặp phải ở thị trấn Phổ, Giáo sư Khương suy tính khá lâu mới nói một câu:
“Đường Sinh Bình kia hình như là bị vây hãm ở chỗ nào đó rồi, đến nỗi hồn phách cũng không thể cựa quậy”.
Nghe những lời này, Thiệu Đông Tử cứ ầm ĩ đòi đi thị trấn Phổ tìm kiếm xem sao. Còn Tạ Nam mặt vẫn đầy đau khổ, mấy ngày trước đi đã bị toàn thị trấn coi là sao Chổi rồi, lần này lại đi chắc chắn sẽ bị đánh đuổi.
Thiệu Đông Tử nhìn Tạ Nam chăm chú rồi rút ra một kết luận: không ai nhận ra cậu ta nữa.
Mấy ngày nay Tạ Nam lôi thôi như một thằng ăn xin, cộng thêm sự gầy mòn, giống hệt như chàng trai lớn tuổi chưa kết hôn bị thất tình lâu ngày.
“Không sao, chỉnh đốn lại một chút chắc chắn sẽ trông ngon lành ngay”.
Dưới sự ồn ào của Thiệu Đông Tử, ba người ngay lập tức đi ra bến xe, kịp bắt chuyến xe cuối cùng.
Trùng hợp là lần này vẫn chỉ có xe của Hầu Tam, anh ta nhìn thấy Tạ Nam đột nhiên thay đổi hình dáng đến không nhận ra, không quan tâm ngồi một bên hút thuốc.
Trên xe đã có ba người ngồi sẵn, một ông già và hai thằng cha đang ngủ, ngồi tản ra trên xe.
Trời sắp tối, xem ra sẽ không còn ai đến nựa, Hầu Tam trèo lên ca bin, nổ máy lên đường trước khi mặt trời thu lại tia sáng cuối cùng, đi về phía thị trấn Phổ.
Tạ Nam gọi điện về nhà, nói đại là người đến hôm nay là bạn cùng thực tập và giáo sư hướng dẫn, dù biết rõ những lời này quá giả dối, nhưng ông bố không hề nói gì, trước khi cúp điện thoại còn nghe rõ một tiếng thở dài.
Thiệu Đông Tử nhai kẹo cao su, dùng bút nguệch ngoạc viết lên dải băng đeo trên tay, giống như đột nhiên nghĩ ra điều gì, kêu to:
“Tớ biết rồi!”
“Biết cái gì rồi?”
“Bố cậu giận là vì cậu chạy khắp nơi tìm thầy phù thủy đạo sĩ gì đó, có thể ông ấy là giận cậu không có con mắt nhìn!”
“Cái gì mà không có con mắt nhìn?”
“Không biết chừng ông ấy chính là thầy phù thủy?”
Tạ Nam dọa đánh gãy cánh tay còn lại của Thiệu Đông Tử để cậu ta ngậm miệng lại. Sự khác thường của ông già có khả năng chỉ là lo lắng mình thua kém, chỉ có thể nghĩ như vậy thôi.
Giáo sư Khương sau khi lên xe thì cũng ngủ giống như ba người khách còn lại kia, trên con đường hơi lắc lư còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ, hoàn toàn không để ý hai người.
Ánh tịch dương màu máu rớt xuống, sườn núi lộ ra cái bóng hùng vĩ cuối cùng, Hầu Tam vẫn ngậm thuốc, hát một bài hát không biết tên, chuyến đi này có vẻ nặng nề.
Bùm một tiếng, chiếc xe loạng choạng, dừng lại bên đường, hình như là lốp xe bị thủng rồi, Hầu Tam chửi một câu rồi nhảy xuống xe xem tình hình.
Quá trình thay lốp hơi lâu, Tạ Nam và Thiệu Đông Tử ngồi xổm bên đường nhìn mấy chiếc xe thưa thớt chạy qua, hỏi Hầu Tam còn bao lâu nữa, nhưng Hầu Tam hổn hển châm một điếu thuốc không trả lời.
Lúc này trời đã tối đen, chiếc xe lại bắt đầu lên đường, Giáo sư Khương và ba người kia vẫn ngủ rất ngon, giống như hoàn toàn không biết xe hỏng, đúng là một đêm đen.
Đèn trước xe lắc lư, chiếu xuống con đường phía trước càng thêm lờ mờ. Hầu Tam giống như một cái ống khói liên tục hút thuốc, ngón tay gõ nhịp lên vô lăng, vô cùng phấn chấn, thật sự không biết có gì đáng vui như vậy.
Bên đường có một người đang đi phía trước, dưới ánh đèn xe hiện ra cao chót vót khác thường, mặc áo màu đỏ tươi, bước đi giống như yêu ma.
Thiệu Đông Tử đang hiếu kỳ nhìn người trăng điểm như bà đồng cô xấu xí này, lúc xe sắp áp sát vào cô ta, thì cô ta giật mình quay người đưa tay chặn xe lại, khiến Thiệu Đông Tử sợ hãi nhảy dựng lên, cứng đờ dựa vào phía sau.
Hầu Tam phanh một cái, dừng xe ngay trước mặt người con gái, miệng lẩm bẩm khó mà lại có khách nữa, đợi cô ta lên xe.
Người con gái chậm chạp bước lên xe, nhan sắc bình bình, hòa vào đám người cũng không ai tìm ra, lại còn sắc mặt như chết, khiến Thiệu Đông Tử thở dài.
Tạ Nam mất hứng nói: “Hết trò rồi nhé! Cậu vẫn còn hy vọng sẽ gặp được cơ hội ở đây?”
“Nhìn quần áo có thể đoán ra mùi vị mà, trông chờ trên đường giữa chốn núi rừng này còn có thể xuất hiện người đẹp bikini chặn xe à?”
Thiệu Đông Tử nói rất khẽ oán trách, đường về đêm tối om cộng thêm trời rét đậm thực sự khiến người ta không còn tâm trạng nữa.
Xe tiếp tục đi về phía trước, Hầu Tam cũng gấp gáp về nhà, nhấn ga mạnh hơn.
Xe đi tròng trành quá,cuối cùng Giáo sư Khương cũng đã tỉnh, nhìn ra bên ngoài, hỏi sao vẫn chưa đến à, mình đã ngủ khá lâu rồi mà.
“Xe bị hỏng, không biết làm thế nào, tí nữa là đến rồi”.
Tạ Nam cũng không thể phán đoán bây giờ là đến chỗ nào rồi, tính theo thời gian có lẽ cũng sắp đến rồi.
“Ông ngủ say, mấy người phía sau còn ngù say hơn, bây giờ vẫn không có động tĩnh gì”. Thiệu Đông Tử giảo mồm. Mấy người khách phía sau đúng là ngủ không biết trời đất gì nữa.
Giáo sư Khương lau lau mắt kính, nhìn về trước nói một câu: “Phía trước còn có người con gái áo đỏ đi nữa à, chỗ này trước thì không gần thôn sau cũng không gần cửa hàng”.
Hai người nghe nói vậy vội nhìn về phía trước xe, quả nhiên trên đường còn có một cô gái áo đỏ đang chầm chậm đi ở đằng xa.
Người con gái cúi gằm, giống như đang nghĩ việc gì đó, bước đi chầm chậm.
Thiệu Đông Tử hỏi Tạ Nam có phải chỗ này đang lưu hành kiểu trang điểm như vậy. Hầu Tam hét to, cô gái kia bay ra giữa đường nằm vắt ngang, trong lúc đang mơ hồ suy nghĩ thì anh ta đâm phải.
Đèn xe chiếu rõ người con gái áo đỏ kia, nhưng lúc bị đâm vào thì không hề có chấn động gì cứ như xuyên qua khói bụi, tự nhiên đi qua vậy.
Phía trước là một chỗ cua gấp, tinh thần của Hầu Tam không yên liền giật mạnh vô lăng, thân xe nghiêng ngả va xuống đường, đầu xe cắm xuống bùn. Hầu Tam va đầu vào vô lăng, ngất xỉu.
Xe bị lật, Giáo sư Khương đập vỡ cửa thoát hiểm, bò ra ngoài. Thiệu Đông Tử quay đầu nhìn vào trong xe, cô gái áo đỏ lên xe lúc trước kia cũng đã biến mất từ lúc nào, còn ba người khách kia thì ngủ ngặt nghẽo trong xe, không có động tĩnh gì.
Bò ra khỏi xe, Tạ Nam muốn đi cứu Hầu Tam, bị Giáo sư Khương kéo lại.
“Xe đã bị rò xăng! Chạy trước đã!”
Thiệu Đông Tử đỡ cánh tay bị thương, chạy như bay gnay sát phía sau.
Trong bầu không khí nồng nặc mùi xăng này, xe có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Tạ Nam đang định gọi điện báo cảnh sát, nhưng bị người từ phía sau dùng bao chụp lên, trói chặt lại.
Thiệu Đông Tử và Giáo sư Khương cũng bị tấn công từ phía sau, đồng thời cũng bị chụp bao lên đầu trói lại, sau đó vác lên mang đi.
Ba người bị ném lên một chiếc xe, cùng lúc đó xe bắt đầu khởi đông rời đi, sau lưng vẳng đến tiếng nổ. Ba người khách kia còn cả xe của hắn nữa đều biến thành tro bụi, may mà họ đã bò ra được.
Nhưng xem tình hình hiện nay cũng không lạc quan là mấy, không biết là ai đã trói mình, và đem đi đâu có điều nghe thấy tiếng rên rỉ của Thiệu Đông Tử và Giáo sư Khương ở hai bên chí ít cũng cho thấy họ đều ở bên cạnh mình, cũng coi là tạm được.
Chiếc xe dừng lại, mấy người đàn ông đem ba người vứt vào một chỗ, rồi lặng lẽ biến mất, dây buộc cũng lỏng ra. Tạ Nam lấy hết sức bật tung cái vải chụp lên đầu, dò dẫm tháo cho hai người kia, trong bóng tối có thể nghe thấy âm thanh của chính mình.
Thiệu Đông Tử lấy lại tinh thần, vội hỏi chỗ này là chỗ nào, Tạ Nam thở dài nói nếu biết thì đã nói cho cậu biết từ sớm rồi.
Cho dù thế nào, lần này thì họ đã bị vây bắt rồi, Thiệu Đông Tử lôi bật lửa ra soi xung quanh, nhận được một đáp án lớn, chỗ này rất có khả năng là một cái tháp, kết cấu hình sáu cạnh!
Tạ Nam nghĩ đến cái tháp mà mình nhìn thấy sau khi đeo mặt nạ phù thủy, nhưng điều này thì có mối liên hệ gì.
Mà vấn đề quan trọng hàng đầu hiện nay là ba người đều bị vây hãm ở trong này không ra được, rốt cuộc là ai đã bắt họ, càng khó mà biết được.
Thiệu Đông Tử kê mông ngồi xuống đất, gào thét: “Khốn kiếp, chúng mày muốn giết muốn chém thì đến đây, Thiệu Đông Tử tao mà nhíu mày một cái thì chúng mày chết hết!”
Skarpo không nhịn được, ngăn tiếng kêu như lợn bị chọc tiết của Thiệu Đông Tử lại, yên lặng một chút để ông ấy suy nghĩ xem sự việc là như thế nào.
Thiệu Đông Tử hoàn toàn quên mất vết thương của mình, sôi nổi bàn luận về chuyện người con gái áo đỏ kia.
“Chính là điểm này, dựa vào thứ đó để đưa chúng ta rẽ vào một góc, sau đó thì trói chúng ta lại và mang đến đây”.
Tạ Nam hào hứng trả lời:
“Vậy thì tại sao lại muốn giở trò với chúng ta?”
“Mọi người đúng là ngốc, ba gã ở trên xe kia rõ ràng chính là xác chết giả làm chúng ta, không chừng bgio cảnh sát đã tuyên bố là chúng ta chết rồi!”
Câu này khiến Giáo sư Khương và Tạ Nam giống như là vì sợ hãi mà tỉnh giấc vậy, cả vụ tai nạn chính là một quá trình đã được tính toán sẵn, ba người kia khả năng trước khi lên xe đã hôn mê hoặc là đã chết.
Thực sự có khả năng bây giờ trong mắt cảnh sát ba người Tạ Nam đã trở thành đống tro tàn, không thể nhận dạng nữa, nói một cách khác coi như họ đã bị xóa tên.
“Nhưng như có lợi gì với mấy người kia?”
Khó mà lý giải, Tạ Nam dựa vào Thiệu Đông Tử ngồi xuống, miễn cưỡng giơ ngón cái ra ý bảo giỏi giỏi, người hồ đồ trong lúc quan trọng vẫn không hồ đồ.
Ba người bắt đầu nghĩ cách ra ngoài, Tạ Nam dán tai vào cửa nghe xem có còn ai ở đó, mục đích của nhóm người kia hình như chỉ là đem họ đến chỗ này, sau đó quay đầu bỏ đi.
Đá một cái vào cánh cửa gỗ, không thấy có phản ứng gì, giống như trước cửa chất một đống đá hoặc là đã xây gạch bịt lại vậy.
Mượn ánh sáng của bật lửa, Thiệu Đông Tử kinh ngạc phát hiện ba lô của ba người vẫn còn nguyên, liền gào to: “Cứ tưởng là mười tám loại binh khí công phu chuẩn bị đều không còn nữa”.
Đầu tiên lôi đèn pin từ bên trong ra, Thiệu Đông Tử tiếp tục lôi ra từng thứ một, mã tuấ, la bàn, kính đen, còn cả một cái cung lò xo cứng nữa.
Cuối cùng lấy ra một miếng đệm chống, đây đúng là một vật tốt, Giáo sư Khương nhìn thấy cái này liền vội mở ra trải xuống, tuyên bố người già không thể ngồi chiếu đất, sẽ bị phong thấp, sau đó còn xếp bằng ngồi xuống món đồ uống đặc chế của mình.
Tạ Nam tấm tắc khen ông già này hoàn toàn không có cảm giác căng thẳng, đúng thật là rận nhiều cũng không cắn.
Thiệu Đông Tử bày la bàn ra, xoay xoay trên tay miệng lẩm bẩm bài vè, đã mấy phút trôi qua, rút ra kết luận phía trước chính là chính bắc.
Xem ra cậu ta vẫn rất hồ đồ, chỗ này mà biết đâu là động tây nam bắc thì có tác dụng gì, còn không bằng cầm dao đi mà đục gạch để ra ngoài.
Thiệu Đông Tử hoàn toàn không biết mình đang phạm sai lầm hay đang ở đó làm bừa, Tạ Nam không thôi nổi cáu, sắp tức giận. Nhưng nhìn thấy ở giữa tháp là một phiến đá lớn bằng phẳng, trên mặt đá có một cái rãnh lõm xuống, dáng dấp có vẻ quen quen.
Còn Giáo sư Khương ngồi bên cạnh cái rãnh lõm này, hình như cảnh tượng ấy cậu đã nhìn thấy rất lâu rồi.
Tạ Nam lấy mặt nạ phù thủy ra ướm ướm, vừa khớp có thể đặt vào, lúc đang định ấn vào thì Giáo sư Khương một tay kéo cậu ta lại.
“Tiểu tử ngốc, cậu định đặt lên như thế sao?”
“Vậy còn như thế nào, nhìn thấy có thể đặt, em muốn đặt vào xem sao”.
“Ai biết sau khi đặt vào rồi sẽ xảy ra chuyện gì, tốt hơn là cứ cẩn thận”.
Thiệu Đông Tử bỏ mấy thứ linh tinh trong tay xuống, xúm lại thấy Giáo sư Khương vẫn ở đó suy trước tính sau, nóng vội, một tay lấy mặt nạ phù thủy, không cần phân bua ấn vào trong.
Bị Thiệu Đông Tử làm rồi, Giáo sư Khương và Tạ Nam đành nấp xe một chút, nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ phù thủy, đợi xem có chuyện gì xảy ra.
Ba người đều không nói, im lặng một lúc lâu, nhưng hình như không có gì thay đổi, Thiệu Đông Tử thở phào một cái, muốn lấy mặt nạ phù thủy ra, vừa chạm vào mặt nạ phù thủy thì trên đầu phát ra một âm thanh giống như hơi thở, Thiệu Đông Tử sợ hãi sởn hết da gà, giật mình rút tay lại.
Quay đầu phản đối Tạ Nam và Giáo sư Khương, bảo đừng ồn ào nữa! Tạ Nam làm một động tác ra ý mình đã im lặng, Giáo sư Khương cũng biểu thị mình không phát ra bất cứ âm thanh gì.
Thiệu Đông Tử vò vò đầu, đi lấy mặt nạ phù thủy một lần nữa, tay vừa đưa lên, phát hiện phiến đá hơi lỏng ra, thì lấy sức ấn lại xuống, một tiếng nổ vang khiến cả phiến đá lật ra, Thiệu Đông Tử giống như một cái túi vải lớn rơi xuống cái hố to vừa lộ ra.
Tạ Nam liền vội bước tới xem Thiệu Đông Tử có chuyện gì không, nhưng trong hố vẳng lên tiếng kêu đầy vẻ phấn chấn của cậu ta.
“Ở đây có một đường hầm, các đồng chí, chúng ta có thể ra ngoài rồi”.
Cú ngã này vốn làm cho cánh tay bị thương của Thiệu Đông Tử đau điếng, nhưng thực tế lại giúp cậu ta phát hiện ra một đường hầm được che phủ bằng phiến đá, sâu hun hút không biết thông ra đâu.
Có điều việc này vẫn khiến Thiệu Đông Tử phấn chấn đến mức gào to lên, nơi này sợ gì không có lối ra ngoài mà cũng có thể là một doanh trại ngầm, chưa biết chừng bên trong còn có gì đó hay hay.
Giáo sư Khương lật lật phiến đá lên, tấm tắc khen ngợi sự thiết kế của cơ quan này, bảo Thiệu Đông Tử cầm đèn pin soi xung quanh.
Thiệu Đông Tử kiểm tra xung quanh một lượt, một lối đi bằng đá, nhưng nghe âm thanh vọng lại, hình như dài đến mức không thể tưởng tượng.
Tạ Nam cũng bò vào trong động ngầm, dùng bật lửa từ từ soi, các vết khắc trên phiến đá cho thấy người ta đã dùng cả phiến đá lớn trên núi đối diện dòng sông mài phẳng thành tấm đá, sau đó kết thành con đường này, đúng là một công trình vĩ đại.
Thiệu Đông Tử cầm đèn pin, đi xuống tiếp, gần như sắp không nhìn thấy bóng người nữa.
“Mọi người đến đây đi, chỗ này có thể ra ngoài được!”
Giáo sư Khương nhấc ba lô lên, cũng nhảy xuống con đường ngầm, từng bước từng bước tiến lên phía trước.
Ở cuối con đường, không gian giống như bên trên.
Thiệu Đông Tử dùng đèn pin quét một lượt nhìn chân tường phát hiện chỗ này cũng bị phong tỏa hoàn toàn, chỗ ánh đèn chiếu vào, một đống xương trắng làm cậu ta hét to lên, lại chui trở vào trong đường hầm.
“Lùi lại đi! Phía trước có vấn đề”.
Đống xương trắng lặng lẽ chất đống ở đó, im lặng không lên tiếng, Thiệu Đông Tử ló đầu ra xem, phát hiện không hề có động tĩnh gì, lại chậm rãi bò vào, cẩn thận kiểm tra một lượt.
Phần lớn là xương trâu và xương lợn, để lẫn lộn vào nhau, giống như một cái mộ tập thể, đó là một căn phòng nhỏ bốn phía xung quanh đều đặt mấy bức tượng.
Mỗi bức tượng đều mang dáng dấp một gương mặt người, với đủ các loại biểu cảm hỉ nộ ai lạc ái ố, cứ chằm chằm nhìn mọi thứ trong căn phòng nhỏ.
Tạ Nam bò ra khỏi đường hầm, cùng với Thiệu Đông Tử cầm đèn pin xem khắp nơi, hình như thế này thì giống như không ra được, là một con đường chết.
Giáo sư Khương bò ra cuối cùng, mặt đỏ bừng bừng, ông cảm thấy vừa mệt vừa đói.
Thiệu Đông Tử như phát hiện ra điều gì, chỉ vào giữa đống xương nói: “Ở đây còn có một bộ xương người nữa!”
Trong đống xương trắng dày đặc có một bộ xương người khô quắt nằm ở đó, quần áo trên người đá rách nát thành từng sợi từ bao giờ, cái đầu lệch sang một bên bất động ngủ yên.
Tạ Nam kéo Thiệu Đông Tử vào cạnh tường, đứng từ xa nhìn bộ xương khô. Thiệu Đông Tử lẩm bẩm: “Xem ra không ra được, lần này chúng ta đều theo ông ấy rồi”.
“Đừng nói lung tung nữa, cũng chưa chắc”. Giáo sư Khương dần lấy lại sức, nhìn những bức tượng kia. Nhận ra những bức tượng này được dùng bùn gạch tạo nên, được xếp đặt sẵn, giống như một thế trận.
Thiệu Đông Tử tránh xa bộ xương người, đợi Giáo sư Khương gọi, trong hang ẩm ướt và thiếu hơi người khiến người ta không chịu nổi.
Giáo sư Khương chần chừ một lát, cảm thấy những thứ bằng gạch này trên thực tế chính là đại diện cho mười hai thiên cung, nếu may mắn, họ có thể tìm được đường ra.
“Thiệu Đông Tử, la bàn của cậu đâu?”
Lúc trước bị Tạ Nam nói là dùng la bàn ở đây là ngớ ngẩn, Thiệu Đông Tử không ngờ Giáo sư Khương cũng đang ngốc nghếch giống mình, thì tùy ý chỉ chỉ một hướng, nói kia chính là chính bắc.
“Đừng ngớ ngẩn nữa, mau tìm la bàn ra, Tạ Nam, sông Nguyên ở bên nào?”
Thiệu Đông Tử vội mở túi ra, cái la bàn quân dụng kiểu cũ kia không biết vừa rồi lo lắng quá đã rơi ở chỗ nào rồi.
Tạ Nam thì vò đầu nghĩ xem sông Nguyên rốt cuộc ở bên nào của thị trấn, lẩm bẩm đến nửa ngày hình như là phía bắc.
Không tìm thấy la bàn, Thiệu Đông Tử lo lắng vô cùng. Tạ Nam lại không thể khẳng định sông rốt cuộc ở bên nào, Giáo sư Khương bị hai chàng trai trước mắt này làm cho dở khóc dở cười.
“Để tôi nói cho các cậu biết, chẳng nhớ là đã xem từ quyển sách nào đó nhưng nói chung là kiểu cung ngầm này sẽ có lối ra, đại đa số là nằm ở hướng mặt trời, cũng chính là chỗ sơn nam thủy bắc, nếu như đoán mò mà chuẩn thì đó chính là con đường sống”.
Thiệu Đông Tử hỏi nếu chọn sai sẽ như thế nào, Giáo sư Khương trả lời không vui: “Chọn sai không biết chừng trên trời lại rơi xuống một con rồng thép to gì đó, cho cậu sống nốt quãng đời còn lại cùng đống xương này”.
Tạ Nam nghe nói càng thúc Thiệu Đông Tử tìm la bàn ngay lập tức, đừng để mất đầu mối vào lúc quan trọng này.
Nhìn thấy đèn pin tối dần đi, Tạ Nam biết chắc Thiệu Đông Tử lại quên không nạp đầy điện cho đèn pin. Lần này thì càng rắc rối rồi, chắc chắn họ phải ngồi đây sờ đống xương chờ rồi chết.
Giáo sư Khương cắn răng, nếu vừa rồi mọi người không đi đường vòng, hướng mà con đường hầm chỉ có lẽ chính là chính bắc. Cũng chính là chỗ dòng sông, ngược lại cũng chính là chỗ những bức tượng gạch bên trên đường hầm có thể chỉ ra chỗ thoát thân.
Vì thế Giáo sư Khương xông vào bức tượng gạch có vẻ mặt bi ai kia rồi bước qua, đưa tay ấn ấn, phát hiện hơi lỏng.
Thiệu Đông Tử với vẻ mặt như bức tượng bi ai kia, hỏi: “Ngài chắc chắn đây chính là? Liệu có thể bay ra đao kiếm gì đó không?”
“Chặn một tay nhé”. Nói rồi ông lấy hết sức ấn xuống, tượng gạch lùi lại đằng sau, phát ra âm thanh ầm ầm.
Thiệu Đông Tử kéo Tạ Nam lại, hai tay ôm đầu chạy đến bên cạnh Giáo sư Khương, đợi chuyện tiếp theo xảy đến.
Âm thanh nặng nề vang lại, Thiệu Đông Tử buông hai tay, phát hiện mình chẳng bị làm sao. Có điều trên tường cũng không còn, xuất hiện con đường mới, trong chốc lát không biết nên vui hay là buồn nữa.
Nhưng Giáo sư Khương đã dẫn đầu đi vào con đường, Tạ Nam nhìn rồi cũng cầm đồ đi theo.
“Thế nào? Chúng ta quay lại à?” Thiệu Đông Tử ngơ ngác khoác ba lô lên, chuẩn bị chui vào hang.
“Có lẽ không phải là quay lại, cậu không phát hiện con đường đá này đã lệch xuống dưới rồi sao?” Tạ Nam khom người đi về phía trước, Thiệu Đông Tử ở đằng sau giơ cao đèn pin, miễn cưỡng soi phía trước, khom người chui vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.