Mặt Nạ

Chương 2:




Rời khỏi Viên gia trang đã năm ngày, hai người đàn ông cùng một người phụ nữ bọn họ đi tới biên thùy Giang Nam.
Nhà của Bạch Đỗ Quyên ở tại vùng sông nước Thông Châu kề sông cận biển.
Khuyết Thủy và Trần Mặc không biết làm thế nào điều tra về hành tung của Lưu Yến Cốc, dưới sự đề nghị của Bạch Đỗ Quyên liền quyết định tới nhà cô xem thử, không chừng người của Lưu Yến Cốc vẫn còn lưu lại dấu vết nào đó cũng nên.
Ôm suy nghĩ này, họ liên tục lên đường, hướng thẳng tới Thông Châu.
Dọc đường đi, họ biết tình hình giang hồ hiện tại vẫn coi như êm ả.
Bạch đạo có Viên gia trang đứng đầu điều tiết các mối bất hòa trong võ lâm, Hắc đạo lại có vẻ hỗn loạn, phía Bắc có Phi Ưng Xã, Nam có Lưu Yến Cốc, Tây có Thạch gia trang, các tổ chức này mỗi kẻ trấn giữ một phương.
Trong đó Lưu Yến Cốc có vẻ như thần bí nhất.
“Thạch gia trang này năm mươi năm trước đã tồn tại rồi?” Khuyết Thủy ngồi trên lưng ngựa hỏi Trần Mặc.
“Đúng. Có thể coi đó là tổ chức đứng đầu Hắc đạo, ba mươi năm trước đã có một khoảng thời gian rực rỡ xưng bá Hắc đạo, sau khi đương gia Kình Thiên Trụ khi đó rửa tay chậu vàng, Thạch gia liền dần dần mai một.”
Trần Mặc kể lại những gì y nghe ngóng được cho Khuyết Thủy.
“Phi Ưng Xã thì sao?”
Trần Mặc nghĩ một chút rồi đáp: “Tổ chức này năm năm trước quật khởi, cũng như Thạch gia trang xưng hùng phương Tây, bọn chúng chủ yếu lũng loạn việc buôn bán Hắc Bạch đạo phương Bắc, trước mắt mới ngừng phân tranh với các phái trong võ lâm chút ít, xem ra bọn chúng không có xu hướng phát triển ra ngoài phương Bắc.”
Sau lưng từ đằng xa truyền đến tiếng vó ngựa, Khuyết Thủy đề cương ép sát ngựa vào cỗ xe ngựa Bạch Đỗ Quyên đang ngồi, để nó tránh vào vệ đường.
“Huynh biết bao nhiêu về Lưu Yến Cốc?” Nhìn Trần Mặc cũng ép sát ngựa vào bên cạnh cậu, Khuyết Thủy tiếp tục cùng y nói chuyện.
“Chuyện huynh biết cũng chẳng nhiều hơn đệ đâu.” Trần Mặc cười đáp, “Trừ biết chúng là một tổ chức sát thủ, dấu hiệu độc môn của chúng là Thiết Yến Lệnh, xuất hiện hơn một năm trước.”
“Huynh có cho rằng chúng là một tổ chức sát thủ đơn thuần không? Như những gì chúng ta tìm hiểu được trên đường, vào lúc Lưu Yến Cốc ra tay với mục tiêu, chúng sẽ cướp sạch gia sản của mục tiêu, điều này tựa hồ không giống như hành vi một tổ chức sát thủ giết người thuê nên có.”
“Cũng có thể bọn chúng đang vơ vét của cải vì sự phát triển sau này của tổ chức.”
Cộc cộc cộc.
Tiếng võ ngựa từ xa vọng lại.
Xuất phát từ cảnh giác, Khuyết Thủy nghiêng đầu nhìn về phía kẻ cưỡi ngựa tới, vừa vặn lại đụng trúng ánh mắt đang đánh giá cậu của đối phương.
Ồ! Một công tử anh tuấn vô cùng xuất chúng! Thân khoác y sam trắng như tuyết, vạt áo phía trước màu tím nhạt, trên chiếc khăn đội đầu cùng màu được khảm một viên bảo thạch đen thuần.
Đôi tay nắm cương ngựa trong suốt như ngọc, năm ngón tay thon dài hữu lực.
Làn da tuy khiến người đó có hơi trắng một chút, nhưng khí chất lạnh lùng nghiêm nghị giống như quý tộc kia đã hoàn toàn che đi chỗ thiếu hụt nọ.
Khuyết Thủy biết chính cậu cũng không kém, cũng có không ít người ca ngợi cậu là ngọc thụ lâm phong, khí chất ôn nhã nhưng khi mang cậu so sánh với công tử anh tuấn này thì cậu tức khắc kém hơn một bậc.
Đặc biệt là khí chất ngạo nhiên thanh lãnh của công tử này, nó có thể khiến cho tất cả những người đứng trước mặt gã đều bất giác cảm thấy tự ti hổ thẹn.
Phía sau công tử anh tuấn còn có hai người đang cưỡi ngựa, có vẻ họ chính là tùy tùng của gã. Mỗi người đều xinh đẹp không kém Khuyết Thủy.
Nhìn công tử anh tuấn không biết lễ phép thoải mái đánh giá toàn thân mình, cậu không hề tức giận, mỉm cười tỏ ý hữu hảo với công tử anh tuấn trước mặt.
Trong mắt công tử anh tuấn lộ vẻ khinh thường, ánh mắt chằm chằm nhìn Khuyết Thủy lạnh lẽo đến không hề có chút độ ấm.
Tâm Khuyết Thủy đột nhiên khẽ run, tư vị không khác gì bị hai lưỡi đao lạnh như băng xuyên vào trong tim.
Chẳng lẽ bản thân đã từng đắc tội gì với công tử anh tuấn này, cậu hoảng hốt thu hồi ánh mắt, không dám nhìn nữa.
Ba con ngựa của nhóm người công tử anh tuấn vượt qua bọn cậu dần đi xa. Nhưng Khuyết Thủy vẫn cảm thấy hai ánh mắt lạnh băng đó vẫn đang chăm chú theo dõi cậu, cậu không thoải mái ho khan một tiếng, do dự một chút, nói với Trần Mặc: “Huynh nhìn thấy vị công tử vừa kia không?”
Hửm? Trần Mặc không hiểu nhìn cậu.
“Đệ cảm thấy… Cảm thấy gã tựa hồ quen biết đệ, hơn nữa ánh mắt của gã nhìn đệ cũng không hữu hảo. Nhưng đệ nhớ rõ từ trước tới nay đệ đều chưa từng đắc tội với nhân vật như vậy.”
“Đệ quá đa tâm rồi.” Trần Mặc lắc đầu, “Xuất môn tại ngoại, bất cứ ai cũng sẽ có tâm cảnh giác đối với người lạ, có thể gã nhìn thấy đệ đánh giá gã, trong tâm liền cảm thấy mất hứng mà thôi. Những quý công tử xuất thân danh môn này đều là như vậy, đừng để bụng.”
Vẫn còn một câu nữa Trần Mặc giữ trong lòng không nói: Viên Khuyết Thủy đệ tuy cũng xuất thân danh môn, nhưng lại là ngoại lệ.
Không biết là bởi sự giáo dục của phụ thân cậu, hay là bởi bản tính trời sinh của cậu đã có vẻ yếu đuối thật thà nữa.
“Thật ư… Nếu là như vậy thì tốt rồi.”
Tuy như thế, trong tâm Khuyết Thủy vẫn có chút gì đó không thoải mái.
Nhưng nghĩ tới sau này không nhất định sẽ gặp lại y, cậu liền nhanh chóng quên đi, tiếp tục cùng Trần Mặc nói về những chuyện vụn vặt trên giang hồ.
“Khuyết Thủy?”
“Có chuyện gì sao? Bạch tiểu thư.”
Vài ngày nay Khuyết Thủy đã ẩn ẩn nhận ra Bạch Đỗ Quyên đối với cậu rất tốt, về chuyện này, cậu tuy cảm kích cô, nhưng cũng có chút bối rối.
Đối với cô gái Bạch Đỗ Quyên này, cậu hoàn toàn chẳng có chút cảm giác đặc biệt nào, nếu không phải phụ thân mạnh mẽ yêu cầu, cậu cũng sẽ không mang cô cùng đi, có một cô gái ở bên cạnh mình, rất nhiều chuyện đều thực không thuận lợi.
Đặc biệt là trong tình huống Bạch Đỗ Quyên rõ ràng có ý thân cận cậu, xa lánh Trần Mặc.
Kì thật Bạch Đỗ Quyên là một cô gái xinh đẹp mà bất cứ ai nhìn qua đều sẽ tán thưởng một tiếng.
Năm nay mười tám tuổi, là nhi nữ duy nhất của Trấn Lục Phương Bạch Uyên đại hiệp nổi tiếng, gia đình có truyền thống học tập, nghe nói võ học gia truyền cùng kĩ năng thêu thùa đã đạt đến trình độ cao thâm.
Một tháng trước, bởi vì toàn gia nhà họ Bạch bị sát hại, cô bởi vừa lúc ở bên ngoài nên mới tránh được một kiếp, sau khi quay về, nhìn thấy thảm trạng, cô tìm được Thiết Yến Lệnh —– Dấu hiệu độc môn của tổ chức sát thủ Lưu Yến Cốc.
Mang theo vật chứng này, cô tìm tới Minh chủ võ lâm đương nhiệm Viên Chính Tiếu, hy vọng ông có thể làm chủ, báo thù cho Bạch gia.
Khuyết Thủy biết phụ thân tương đối vừa lòng với nữ tử này, bằng không ông đã không dùng mệnh lệnh ép buộc cậu mang cô cùng đồng hành.
Phụ thân nói mang cô đi có cơ hội nhận ra hung thủ, nhưng ngày đó cô vừa vặn ra ngoài mới thoát được một kiếp, thì làm cách nào nhìn thấy diện mạo hung thủ chứ? Trong bụng tuy biết rõ điểm này, nhưng Khuyết Thủy hoàn toàn không có ý định lên tiếng chống đối phụ thân.
Phụ thân nói như thế nào, cậu liền như thế mà làm.
“Muội có chút mệt rồi, muội nhớ phía trước có một trà lán, chúng ta qua đó nghỉ ngơi một chút được không?” Bức mành xe ngựa được vén lên, từ phía trong truyền ra tiếng nói biếng nhác của nữ tử.
Trần Mặc sau khi nghe thấy tiếng gọi của Bạch Đỗ Quyên, trên mặt xuất hiện một nụ cười không rõ hàm ý, tựa như trào phúng lại tựa như bất đắc dĩ.
Từ khi rời khỏi Viên gia trang, Bạch Đỗ Quyên này không biết lấy đâu ra tự tin, tựa như cho rằng cô ta là thê tử của Khuyết Thủy, chẳng những chuyển cách gọi tên cậu, hơn nữa còn tùy ý sai bảo hoặc làm nũng với cậu.
Chắc chắn trước khi bọn họ khởi hành, phu phụ Minh chủ đã hứa hẹn hoặc tiết lộ điều gì đó với nữ tử này.
Ban đầu Trần Mặc còn cho rằng Viên Chính Tiếu muốn dùng nữ tử này thu hút sát thủ Lưu Yến Cốc, thế nên mới để cô ta cùng hành tẩu giang hồ với bọn y, hiện tại xem ra sự tình tựa hồ còn phức tạp hơn nhiều.
Trần Mặc quay qua nhìn Khuyết Thủy ở bên cạnh, không rõ cậu có thích nữ tử này hay không.
Chẳng qua nhìn dáng vẻ ôn hòa hữu lễ của cậu đối với cô ta thì chắc là không ghét nhỉ? Nếu đã như vậy, y sẽ yên lặng theo dõi.
“Được.”
Khuyết Thủy mỉm cười gật đầu đáp ứng nữ tử, đồng thời nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: “Trần Mặc, bữa trưa chúng ta dùng ở đó được chứ?”
Trần Mặc gật đầu.
“Khuyết Thủy.” Giọng nói nhõng nhẽo lại truyền tới.
“Bạch tiểu thư?”
“Huynh qua đây, muội muốn trò chuyện với huynh.”
Liếc mắt nhìn Trần Mặc một cái, Khuyết Thủy kéo cương ngựa, dựa vào bên cạnh xe ngựa, “Xin cứ nói, Bạch tiểu thư.”
Bạch Đỗ Quyên nghiêng đầu khẽ bật cười, cô biết dáng vẻ như vậy sẽ khiến người ta bị mê hoặc.
“Khuyết Thủy, huynh đừng khách sáo với muội như thế, muội không ngại huynh gọi khuê danh của muội.”
“Tại hạ không dám.” Khuyết Thủy lễ phép từ chối.
Bạch Đỗ Uyên cho rằng Khuyết Thủy ngại ngùng, hoàn toàn không nghe ra ý tứ khước từ trong lời nói của cậu.
Cô khẽ vuốt tóc nói: “Khuyết Thủy, tên của huynh rất đặc biệt, nó có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”
Khuyết Thủy không quen tán gẫu với người khác có chút bối rối, nhưng cậu vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt tươi cười đáp lại: “Không có ý nghĩa gì đặc biệt. Bởi vì lúc tôi sinh ra, Quỷ Cốc Toán tiên sinh tính dùm tôi thấy ngũ hành thiếu tính hỏa, hỏa tương khắc với thủy, mẫu thân lo lắng tôi bị thủy làm hại, cố ý đặt tên là Khuyết Thủy, cũng có ý cảnh cáo.”
“Thì ra là như vậy.” Bạch Đỗ Quyên thỏa mãn mỉm cười, “Huynh biết muội vì sao tên là Đỗ Quyên không?”
Khuyết Thủy hoàn toàn không muốn biết, lắc lắc đầu. Nhưng xuất phát từ phong phạm lễ nghĩa được dạy dỗ từ nhỏ, cậu vẫn tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
“Đó là bởi vì ngọn núi phía sau nhà họ Bạch bọn muội có rất nhiều hoa Đỗ quyên, cứ đến mùa hoa nở là cả ngọn núi sẽ biến thành màu đỏ thẫm, mẹ của muội lại rất thích Đỗ quyên, lúc muội sinh ra là mùa hoa Đỗ quyên nở, thế là cha mẹ muội liền lấy cái tên Đỗ Quyên đặt cho muội, lúc muội sinh ra cha mẹ đã chôn hai mươi vò nữ nhi hồng ở ngọn núi phía sau, nói chờ muội… Chờ muội…” Nhớ tới cái chết thê thảm của phụ mẫu, trong mắt Bạch Đỗ Quyên toát lên vẻ bi thương, một giọt nước mắt trong suốt theo khóe mắt tràn ra.
“Bạch tiểu thư, xin cố nén bi thương. Chuyện phụ mẫu của tiểu thư, tôi sẽ giúp tiểu thư điều tra rõ, cho tiểu thư một công đạo, người đã chết không thể sống lại, xin hãy hướng về phía trước.” Khuyết Thủy cúi mình dịu dàng an ủi.
“Muội… Hiện giờ muội chỉ còn trơ trọi một mình, tài sản đáng giá trong nhà toàn bộ đều bị cướp sạch, muội chỉ là một nữ tử yếu đuối, chẳng còn ai để nương nhờ, huyết hải thâm cừu của phụ mẫu còn chưa báo, muội thực sự không biết nên làm như thế nào. Khuyết Thủy…” Trong mắt nữ tử toát lên vẻ mong mỏi.
“A, đã nhìn thấy trà lán ở phía trước rồi, Bạch tiểu thư, trà lán tiểu thư nói đó sắp tới rồi. Vương sư phụ, làm phiền ông tăng tốc một chút, chúng ta sẽ dừng chân tại trà lán trước mặt.”
Khuyết Thủy vươn tay chỉ về phía trước, nói với người đánh xe ngựa.
Nói xong lại khẽ gật đầu thi lễ với Bạch Đỗ Quyên, thúc ngựa quay lại bên cạnh Trần Mặc.
Bạch Đỗ Quyên nhìn Khuyết Thủy rời đi, mất hứng kéo mành che lại.
Cô là nữ nhi của Bạch Uyên, người xinh đẹp như cô đã bao giờ bị xem nhẹ như vậy chứ, từ sau khi cô được mười bốn tuổi, thiếu niên hào kiệt liền không ngừng lui tới, bà mối tới cầu thân cũng gần như đạp hỏng cánh cửa Bạch gia, nhưng cô vẫn cứ chẳng tìm được người trượng phu cô mong muốn trong đám thiếu niên hào kiệt tới cầu thân, vậy nên cứ luôn từ chối tới tận hôm nay.
Giờ đây cô bởi vì nhà tan cửa nát, phải đến nhờ cậy Minh chủ võ lâm.
Cô vốn lo lắng Viên gia sẽ chẳng thực sự điều tra hung thủ mối huyết hải thâm cừu này, nhưng nhìn thấy phu nhân Minh chủ rất có hảo cảm với mình, hơn nữa còn phát hiện nhi tử của Minh chủ Viên Khuyết Thủy chính là người cô vẫn luôn tìm kiếm, lại thêm Minh chủ phu nhân có ý tác hợp từ phía sau, cô cho rằng cô đã tìm được chỗ dựa vững chắc sau này cho chính mình. Ai mà ngờ được, chỗ dựa này nhìn như tao nhã hữu lễ, kì thực lại lãnh đạm chẳng dễ tiếp cận. Nhưng mà tục ngữ đã nói có công mài sắt có ngày nên kim! Cậu hiện tại lãnh đạm với cô cũng chẳng sao, cô không tin dưới sự đồng ý của cha mẹ cậu, dưới tình huống Bạch Đỗ Quyên cô hạ mình chủ động bày tỏ với cậu, cậu vẫn có thể từ chối cô.
Nháy mắt, trong tâm Bạch Đỗ Quyên lại tràn đầy tự tin.
***
Có thể là bởi gần đến giữa trưa, trong trà lán đã có không ít khách ngồi.
Khuyết Thủy chú ý thấy đoàn ngựa cưỡi của vị công tử anh tuấn kia cũng được buộc ở ngoài lán.
Trà lán này tựa hồ là nơi nghỉ chân duy nhất trên quan đạo gần sát Thông Châu, trừ nước trà được miễn phí ra, nơi đây còn bán cả một vài món kho, đồ ăn chín, bánh bao màn thầu.
Sau khi cột chắc ngựa, Khuyết Thủy đi tới bên cạnh mã xa hỏi Bạch Đỗ Quyên có muốn dùng bữa ngay ở trong xe hay không.
Bàn gỗ đơn sơ trong lán trà tựa hồ đã được ngồi hết, chiếc bàn gỗ dài ở gần cửa tuy còn trống nhưng tâm tính nữ tử vốn luôn thích sạch sẽ, có lẽ sẽ chẳng thể chịu được việc ngồi bên vệ đường bụi bặm, vậy nên cậu có lòng tốt hỏi một câu.
Bạch Đỗ Quyên lại hiểu lầm ý tứ của Khuyết Thủy, cho rằng cậu làm như vậy để giảm bớt cơ hội mặt đối mặt với cô, thế nên cô lập tức từ chối nói: “Không cần, muội sẽ ra ngoài dùng bữa với các huynh.”
Khi Bạch Đỗ Quyên bước xuống xe ngựa, trong trà lán truyền đến một vài tiếng xôn xao.
Mỹ nhân đó! Duyên dáng thướt tha, phong thái mê người, tiểu thư khuê các được nâng niu từ nhỏ như vậy không thể thường xuyên nhìn thấy được, có vài hán tử thô lậu nhìn Bạch Đỗ Quyên, trên mặt hiện lên vẻ thèm thuồng.
Trần Mặc dùng khăn tay tùy thân lau dọn sạch sẽ chiếc bàn trống duy nhất bên ngoài cửa, chờ Khuyết Thủy và Bạch Đỗ Quyên qua.
“Bạch tiểu thư?” Ba người Khuyết Thủy còn chưa ngồi xuống, bên trong trà lán đã truyền ra một giọng nam trong trẻo.
Bạch Đỗ Quyên ngẩng đầu nhìn về phía người nọ.
“Bạch tiểu thư, tiểu thư không có chuyện gì? Thật đúng là quá tốt rồi! Trên giang hồ đồn đãi Bạch gia trong một đêm toàn gia bị diệt, lúc nghe được tin này tôi lo lắng muốn chết, đang chuẩn bị chạy tới quý phủ xem sao, có thể gặp được tiểu thư ở đây thực đúng là quá tốt rồi! Xem ra tin đồn trên giang hồ quả nhiên vẫn không đáng tin, Bạch đại hiệp phải chăng cũng không có việc gì?” Theo hướng giọng nói truyền tới, một nam tử khôi ngô lưng ong mình vượn* xuất hiện ở ngoài cửa trà lán.
* Lưng ong mình vượn: Eo nhỏ lưng hẹp, xuất phát từ hồi 49 trong Hồng lâu mộng, hình dung vẻ anh tuấn uyển chuyển.
“Liễu thiếu hiệp, là huynh! Cám ơn sự quan tâm của thiếu hiệp, Đỗ Quyên may mắn thoát được tai họa, nhưng gia mẫu… Họ đều đã…” Bạch Đỗ Quyên đang nói chợt nghẹn ngào chực khóc.
“Bạch tiểu thư, chẳng lẽ…” Trên mặt nam tử xuất hiện vẻ không thể tin nổi, y nhanh chóng tiến lên vài bước đỡ lấy Bạch Đỗ Quyên trước mặt.
Bạch Đỗ Quyên gắng gượng gật đầu, rút khăn tay ra che mắt.
“Hoa Sơn Liễu Như Phi.” Trần Mặc khẽ nói ở bên tai Khuyết Thủy.
“Hai vị này là?” Liễu Như Phi đang hỏi thăm Bạch Đỗ Quyên, nghiêng đầu nhìn về hướng hai nam tử khí vũ hiên ngang cạnh bàn dài.
“Tại hạ…”
“Vị này là thiếu công tử của Minh chủ võ lâm Viên Khuyết Thủy Viên thiếu hiệp. Toàn gia Đỗ Quyên bị sát hại, thân gánh vác mối huyết cừu, Viên Minh chủ nghĩa bạc vân thiên, đặc ý phái Viên thiếu hiệp giúp muội điều tra hung thủ. Vị này là Trần thiếu hiệp. Khuyết Thủy, đây là đệ tử đời thứ mười một của phái Hoa Sơn, khinh công tuyệt thế, danh trấn giang hồ, Liễu Như Phi Liếu thiếu hiệp.”
Bạch Đỗ Quyên lên tiếng giới thiệu ba người với nhau.
Khi nghe thấy Bạch Đỗ Quyên giới thiệu thân phận, gia thế của Viên Khuyết Thủy, trên mặt Liễu Như Phi hiện lên vẻ kinh ngạc và mừng rỡ.
Nhưng sau khi nghe thấy cách cô gọi Viên Khuyết Thủy, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên ảm đạm, nhưng nó nhanh chóng bị che đi.
“Viên thiếu hiệp? Cậu còn nhớ tôi chứ? Lúc tôi còn bé đã từng gặp gỡ cậu. Ha ha, thực đúng là đã lâu không gặp, bao nhiêu lâu rồi nhỉ? Là mười năm đi. Nhanh, nhanh vào trong đây ngồi. Bạch tiểu thư thân thể thiên kim sao có thể ngồi ngoài chịu nỗi khổ gió cát chứ, tại hạ chiếm được một bàn trong này. Đi, chúng ta vào đây nói chuyện.”
Liễu Như Phi chiếm được một bàn ở vị trí tốt nhất trong trà lán, sau khi mọi người ngồi xuống, Liễu Như Phi lại lớn tiếng giới thiệu sư huynh đệ đồng môn của y.
Mọi người lại khách khí một trận.
“Tại hạ Viên Khuyết Thủy ra mắt Liễu thiếu hiệp. Mười năm không gặp, Liễu thiếu hiệp quả là ngày càng anh tư uy vũ.”
“Ha ha, không dám, không dám. Tại hạ sao có thể so sánh được với Viên thiếu hiệp. Đây là sư huynh của tại hạ, Tề Tú Phong, đệ tử thân truyền của chưởng môn tệ phái. Đây là tiểu sư đệ của tại hạ…”
Ngoài miệng cùng người của phái Hoa Sơn khách khí, trong tâm Khuyết Thủy lại chẳng hề bình thản như bên ngoài.
Vị công tử anh tuấn kia cũng ở trong này, hơn nữa còn ngồi cách cậu không tới ba thước, trong bữa tiệc Khuyết Thủy vẫn luôn cảm thấy hai luồng ánh mắt sắc như dao đâm vào sau lưng cậu.
Cậu càng không muốn để tâm tới chúng, chúng lại càng trở nên rõ rệt.
Chẳng dễ dàng gì mới chịu đựng được tới lúc vị công tử anh tuấn nọ tính tiền rời đi, Liễu Như Phi của phái Hoa Sơn cũng ước hẹn cùng bọn họ gặp nhau tại Thông Châu, nói chuẩn bị giúp bọn họ một tay.
Khi Khuyết Thủy tính tiền đứng dậy, liền phát hiện cả người cậu đã ướt đẫm mồ hôi.
“Khuyết Thủy?” Trần Mặc ngay tức khắc cảm nhận được điều kì quái, y gọi cậu một tiếng.
“A! Trần Mặc, đệ nghĩ đệ đã đụng trúng khắc tinh của mình rồi.”
Cái gì? Giữa trán Trần Mặc hiện lên một dấu chấm hỏi.
Khuyết Thủy chỉ cười không nói.
***
Một đêm yên bình.
Ba người Khuyết Thủy sau khi nghỉ ngơi một đêm trên đường, ngày kế tiếp thì tiến vào trong thành Thông Châu.
Khuyết Thủy chưa bao giờ được nhìn thấy biển, cảm thấy cực kì hiếu kì với đại dương tĩnh lặng, nghe nói sự phồn vinh của thành này là nhờ ngành sản xuất muối, hôm nay được chứng kiến quả nhiên không sai.
Trên bãi cát phía xa ngoài thành nơi nơi đều có thể thấy các hồ lớn, xẻng lớn sản xuất muối, hỏi Bạch Đỗ Quyên mới biết, ngành công nghiệp muối ở đây hầu như đều chịu sự quản lý của quan phủ, tư nhân không được sản xuất.
Tư gia của Bạch Đỗ Quyên ở bên dưới chân núi Lang Sơn trong Thông Châu, vẫn còn một đoạn đường nữa mới tới được trấn Lang Sơn, buổi trưa, ba người quyết định tìm một tửu lâu trong thành Thông Châu dùng bữa.
Dưới sự nhiệt tình tiếp đón của tiểu nhị, ba người Khuyết Thủy đi lên lầu hai.
Vừa bước chân tới lầu hai, Khuyết Thủy liền nhịn không được khẽ cười khổ.
Người ta nói oan gia ngõ hẹp, xem ra câu nói này đúng là chẳng sai chút nào.
Vị công tử anh tuấn khiến cậu có chút đứng ngồi không yên kia đang ngồi ở vị trí trước cửa sổ hưởng thụ bữa trưa.
Trần Mặc cũng nhìn thấy y, quay đầu khẽ cười với Khuyết Thủy.
Khuyết Thủy lắc đầu tỏ ý không sao hết, theo tiểu nhị bước tới ngồi ở một bàn khác trước cửa sổ.
Bạch Đỗ Quyên cũng chú ý tới sự xuất hiện của công tử anh tuấn nọ.
Trong trà lán ngày đó cô đã chú ý tới gã rồi, dù sao một nam tử tuấn tú tuyệt luân như vậy cũng thực khó gặp, một người luôn tự hào về diện mạo của mình như cô ở trước mặt người này cũng khó tránh khỏi cảm thấy bản thân tựa như ánh nến yếu ớt so với ánh trăng rực rỡ vậy.
Diện mạo của nam tử tuy tuyệt mỹ như vậy, nhưng lại chỉ thích hợp đứng từ xa ngắm nhìn mà không thể lại gần.
Không giống Viên Khuyết Thủy, chỉ cần cô nỗ lực thì vẫn có thể nắm giữ được.
Bạch Đỗ Quyên là một nữ tử thông minh, vậy nên cô hoàn toàn sẽ không nảy sinh bao nhiêu hứng thú nào với công tử anh tuấn này.
Công tử anh tuấn cũng chú ý tới bọn họ, nhưng cũng chỉ thoáng nhìn bọn họ một cái mà thôi, tựa như đã quên Khuyết Thủy rồi, ánh mắt bình thản hệt như nhìn một người xa lạ.
Coi như vị công tử anh tuấn nọ không tồn tại, Khuyết Thủy đặc biệt gọi một vài món hải sản, trong lúc chờ thức ăn được dọn lên, ba người cùng ngồi tán gẫu.
Đa số đều là Bạch Đỗ Quyên nói về các phong tục tập quán ở địa phương, Khuyết Thủy và Trần Mặc lắng nghe.
Trần Mặc cảm thấy phụ nữ đúng là một loại sinh vật kì quái, vài ngày trước còn bởi vì cái chết của phụ mẫu mà đau đớn muốn chết, dáng vẻ bi thương, nhưng từ sau khi cô ta cho rằng chính mình đã tìm được chỗ dựa sau này liền trở lại vui vẻ như cũ.
Phủi phủi tay áo, trên bàn cơm Trần Mặc vẫn duy trì vẻ trầm tĩnh như trước.
“Khuyết Thủy, huynh cảm thấy tối nay nên nghỉ ngơi ở nhà muội, hay là tìm một khách phòng khác?” Bạch Đỗ Quyên lên tiếng hỏi ý kiến của Khuyết Thủy.
Khuyết Thủy thật tự nhiên nhìn về phía Trần Mặc.
“Khuyết Thủy, muội đang hỏi huynh đó!” Bạch Đỗ Quyên sẵng giọng nói.
“A, Trần Mặc ý huynh như thế nào?”
“Ở tại Bạch gia, nếu Bạch tiểu thư không ngại…”
“Tôi sẽ không ngại! Đó là nhà của tôi, tôi việc gì phải ngại.”
Bạch Đỗ Quyên không hiểu vì sao việc gì Khuyết Thủy cũng phải hỏi ý kiến của gã tùy tùng này, điều đó khiến cô cảm thấy chính mình không được coi trọng.
“Phải không? Vậy liền quyết định thế là được rồi.”
Trần Mặc nháy mắt với Khuyết Thủy, vươn tay gắp một miếng thịt cá kho tàu tinh xảo để thưởng thức.
Khuyết Thủy muốn cười lại phải cố nén lại.
Trần Mặc giống như không quá thích Bạch Đỗ Quyên, cũng có vẻ xa cách với cô, chẳng qua ngoại trừ cậu, Trần Mặc vẫn luôn không thích gần gũi những người khác.
Lúc tính tiền rời đi, Khuyết Thủy nhịn không được quay lại liếc nhìn vị công tử anh tuấn nọ, không nghĩ tới đối phương vừa vặn cũng đang nhìn cậu, hai ánh mắt chạm vào nhau.
Ánh nhìn hung hăng chăm chú khiến Khuyết Thủy bật cười.
Trần Mặc và Bạch Đỗ Quyên cùng quay lại, không hiểu cậu vì sao đột nhiên bật cười vui vẻ như vậy.
Ánh mắt của Trần Mặc lướt qua bả vai Khuyết Thủy, phiêu tới hướng vị công tử anh tuấn nọ, trong mắt hiện lên ý cảnh cáo.
“Ha ha, Trần Mặc, huynh nói đúng, những quý công tử kia chỉ thích mình nhìn người khác mà không muốn người khác nhìn mình. Nếu không phải thân hình và cốt cách của gã, đệ đã cho rằng gã là đại tiểu thư nóng tính nhà nào được nuông chiều từ bé, nữ phẫn nam trang chạy ra ngoài chơi rồi, hơn nữa gã còn xinh đẹp như vậy, ha ha.”
“Đại tiểu thư nóng tính?… Khuyết Thủy, đệ lớn tiếng quá rồi đấy.”
Trong mắt Trần Mặc hiện lên ý cười, xoay người đứng ở sau lưng Khuyết Thủy bảo vệ cậu.
Đại tiểu thư nóng tính? Yến Vô Quá thề nếu không phải có tên họ Trần vướng víu kia ngăn trở, hiện tại cái kẻ tên Khuyết Thủy gì đó kia đã biến thành Khuyết Huyết rồi!
“Đúng là tự cho rằng mình hay lắm! Đàn ông có đẹp cũng chẳng để làm gì, lại còn tỏ vẻ lạnh như băng nữa.” Bạch Đỗ Quyên tự cho là đúng phụ họa thêm một câu.
Ánh mắt của Yến Vô Quá hóa thành băng tiễn.
***
Lúc tới Bạch phủ, trấn Lang Sơn, sắc trời đã chạng vạng tối.
Khuyết Thủy và Trần Mặc sắp xếp ổn thỏa cho bầy ngựa, trả tiền cho phu xe, rồi nhân lúc trời còn chưa tối phân công nhau kiểm tra Bạch phủ một vòng.
Tới giờ đốt đèn, ba người gặp lại trong một tiểu thính ở khuê lâu của Bạch đại tiểu thư trong Bạch phủ.
Bạch Đỗ Quyên không có người hầu hạ, không thể tự mình pha trà đãi khách, đành phải để Trần Mặc chủ động tới phòng bếp, nhóm lửa đun một ấm nước nóng, tới khi Trần Mặc mang theo ấm nước quay lại, Khuyết Thủy đã chuẩn bị xong xuôi tách trà và lá trà chính mình tự mang theo.
“Tất cả mọi người trong quý phủ đều do Bạch tiểu thư tự tay chôn cất?” Khuyết Thủy vừa rót cho Bạch Đỗ Quyên một tách trà nóng vừa chậm rãi hỏi.
Bạch Đỗ Quyên gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ bi thương.
“Cha mẹ tôi cùng hạ nhân trong phủ, tổng cộng ba mươi lăm mạng người! Trên đời sao lại có kẻ tàn nhẫn như vậy, có thể diệt sạch toàn gia, cướp hết toàn bộ của cải! Nếu không phải tôi còn có một vài món trang sức tùy thân, trong nhà cũng có chút ruộng đất, thì tôi thậm chí ngay cả việc mời người lo chuyện hậu sự cho cha mẹ cũng chẳng thể làm được.”
Đợi Bạch Đỗ Quyên bình tĩnh lại, Khuyết Thủy tiếp tục hỏi: “Ngoài Thiết Yến Lệnh, tiểu thư còn chú ý thấy điều gì khác thường không? Tỷ như binh khí còn sót lại của đối phương, hay là trước khi người nhà tiểu thư lâm nguy có lưu lại chút manh mối nào đó, hoặc những mảnh phục sức nhỏ không thuộc về quý phủ cũng được.”
Bạch Đỗ Quyên lắc đầu.
“Tôi lúc đó… Toàn bộ tâm trí đều rối loạn, ngoài Thiết Yến Lệnh cắm ở trên ngực cha tôi ra, chuyện thu thập thi thể, sắp xếp, quét dọn còn lại đều là mời người trong trấn lo liệu, khi đó rốt cuộc là có thứ gì lưu lại hay không, tôi cũng không biết.”
Lòng thầm than một tiếng, Khuyết Thủy nói: “Vừa rồi tôi cùng Trần Mặc đã kiểm tra qua một vòng trong ngoài Bạch phủ, Trần Mặc phát hiện vật này.”
Khuyết Thủy cầm một khối mộc bài nhỏ khắc hoa văn tinh xảo, đặt lên trên bàn.
“Đây là vật trong quý phủ?”
“Đây là cái gì?” Bạch Đỗ Quyên vươn tay cầm thử mộc bài lên, “Không, đây không phải là thứ thuộc Bạch gia chúng tôi… Vật này giống như một tấm danh bài đặc trưng cho thân phận.”
“Đúng, tiểu thư nói không sai.”
Trần Mặc rút tấm mộc bài nọ từ trong tay cô, lật mặt chính của nó lại cho hai người nhìn.
“Lưu Yến Cốc.” Bạch Đỗ Quyên khẽ niệm.
Trần Mặc lại lật mặt sau của nó lại.
“Người thừa kế Đồng Yến Đường.”
“Vừa rồi tôi và Trần Mặc đã suy nghĩ một chút, giả như tấm mộc bài này là vật sát thủ Lưu Yến Cốc trong lúc vô tình làm rơi ngày đó, như vậy cho dù hung thủ có phải là Lưu Yến Cốc hay không, chúng tôi cũng nhất định phải điều tra về tổ chức này.”
“Hiện giờ chúng ta biết Lưu Yến Cốc có Đồng Yến Đường, cứ như vậy suy rộng ra, nói không chừng bọn chúng còn có Thiết Yến Đường, Kim Yến Đường. Hơn nữa dưới mỗi kẻ thừa kế này có thể sẽ có những chức vị khác, đương nhiên cũng có thể đây là tên người, hoặc là tên một nơi nào đó.”
“Biết những việc này thì có tác dụng gì?” Bạch Đỗ Quyên chán nản nói.
“Tuy không có tác dụng gì lớn, nhưng chí ít có thể giúp chúng ta hiểu rõ Lưu Yến Cốc hơn một chút. Bạch tiểu thư, sắc trời không còn sớm nữa, tôi xem tiểu thư có vẻ đã mệt mỏi rồi, không bằng đi nghỉ sớm một chút. Tôi và Trần Mặc cũng định đi kiểm tra lại xung quanh.”
“Được rồi… Các huynh có thể sử dụng khách phòng, chính là căn phòng ở bên cạnh tiền thính.”
Bạch Đỗ Quyên chỉ dẫn một chút.
“Đa tạ, ngoài ra không biết quý phủ có nơi nào cấm kị không, tôi và Trần Mặc sẽ tránh chỗ đó.”
“Không, không, ở đây không có nơi nào như vậy, các huynh cứ kiểm tra thoải mái.”
“Vậy được.”
Khuyết Thủy và Trần Mặc xách hành lý đứng dậy, gật đầu tạm biệt Bạch Đỗ Quyên, chuẩn bị rời khỏi khuê phòng của cô.
“Khuyết Thủy…”
“Có chuyện gì sao?” Khuyết Thủy quay lại hỏi.
“Muội muốn rửa mặt chải đầu, có thể nhờ tùy tùng của huynh đun giúp muội chút nước ấm được chứ?”
Khuyết Thủy sửng sốt.
“A, để tôi giúp cô nương là được rồi. Trần Mặc, huynh cứ đi kiểm tra xung quanh trước, lát nữa đệ sẽ đi tìm huynh.”
Trần Mặc không nói gì, lập tức xoay người rời đi.
Bạch Đỗ Quyên ở phía sau nhìn theo bóng lưng của y khẽ nhíu mày.
“Khuyết Thủy, tùy tùng của huynh thật vô lễ.”
“Bạch tiểu thư, cô sai rồi. Trần Mặc hoàn toàn không phải là tùy tùng của tôi.”
“A? Không phải là tùy tùng của huynh, vậy anh ta là gì?”
“Huynh ấy… Trần Mặc huynh ấy là…” Khuyết Thủy suy nghĩ thật lâu mới phát hiện chính cậu cũng không thể xác định được vị trí của Trần Mặc là gì.
Nếu nói y là sư huynh của cậu, phụ thân cậu lại chưa từng thu nhận y làm đệ tử; Nếu nói y là thân tín giúp đỡ cậu, vậy có khác nào nói rằng y là tùy tùng của cậu, mà Khuyết Thủy lại không muốn thừa nhận thân phận này; Nếu nói bọn họ là bạn bè thì có có vẻ như không quá giống.
Thân phận của Trần Mặc trong lòng cậu rốt cuộc là như thế nào? Khuyết Thủy lại một lần nữa tự vấn chính mình.
“Được rồi, đừng suy nghĩ nữa. Muội biết huynh là một người dịu dàng, thậm chí có thể coi một gã tùy tùng lớn lên bên cạnh mình từ bé không còn là tùy tùng nữa, nhưng có khi tính cách tốt cũng phải có giới hạn, tránh cho ngày nào đó đám người hầu trèo lên trên đầu huynh huynh cũng không biết. Nhớ trước đây muội cũng có một nha hoàn, bởi vì muội quá tin tưởng cô ta, kết quả cô ta liền ăn cắp món trang sức muội yêu thích nhất…”
“Bạch tiểu thư, tôi tới trù phòng đun nước, đun xong tôi sẽ mang qua đây.”
Không chờ Bạch Đỗ Quyên đáp lại, Khuyết Thủy đã xách ấm nước rời khỏi tú lâu.
Vừa hưởng thụ cảm giác Khuyết Thủy vì mình tự tay đun nước, lại vừa hối hận hôm nay không lựa chọn một khách điếm, Bạch Đỗ Quyên vừa nghĩ nếu huynh ấy cảm thấy mình là một đại tiểu thư cái gì cũng không biết làm, chỉ biết vướng chân vướng tay thì làm sao đây?
Sau khi đun nước rồi đưa tới tiểu thính cho Bạch Đỗ Quyên xong, thoát khỏi tầm mắt của Bạch Đỗ Quyên, Khuyết Thủy vội vã rời khỏi tiểu lâu.
“Như thế nào? Được mỹ nhân chú ý còn chạy nhanh như vậy, thật đúng là có phúc mà không biết hưởng.”
Một tiếng cười quen thuộc từ phía sau lưng truyền tới.
“Trần Mặc!”
“Được rồi, được rồi, huynh sẽ tiếp tục im lặng.” Trần Mặc ngửa mặt lên trời im lặng cười lớn.
“Người nhà huynh sao lại đặt cho huynh cái tên này chứ?”
“Không đúng sao?”
“Đúng! Đương nhiên đúng. Trần lão huynh, huynh có phát hiện gì không?”
“Gọi huynh là đại ca, Khuyết Thủy tiểu đệ đệ.”
Trần Mặc nhịn không được vươn tay xoa đầu người bên cạnh.
Tuy người trước mặt đã không còn là tên nhóc năm đó nữa, nhưng y vẫn chẳng thể nào sửa nổi thói quen này.
“Vâng. Đại ca tốt, xin cho tiểu đệ biết huynh có phát hiện gì không nào?”
“Không có.” Trần Mặc ngang nhiên vỗ tay một cái.
Khuyết Thủy cười, cho y xơi một quyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.