Mặt Nạ

Chương 11:




Yến Vô Úy, Yến Vô Quá trèo non lội suối nơi nơi tìm kiếm tung tích của Khuyết Thủy, chỉ cần nghe được tin tức có khả năng, họ lập tức vội vã chạy đến.
Trong một tháng ngắn ngủi, hai người đều gầy đi thật nhiều! Ngay khi hai người cân nhắc muốn thỉnh triều đình cùng hỗ trợ tìm kiếm tung tích của Khuyết Thủy, bọn họ nhận được một bức thư khẩn cấp tới từ Vô Úy trang.
Mở ra nhìn thử, chỉ thấy trên thư đề một hàng chữ: Ta biết tung tích của Khuyết Thủy, nếu muốn biết y đang ở nơi nào hãy tới Phi Ưng Xã, Cầu Phàm lâu gặp mặt.
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng xoay người phi thân lên ngựa, phóng về hướng tổng đàn Phi Ưng Xã.
***
Trước Cầu Phàm lâu, một thanh niên chắp tay đứng nhìn tấm bảng trên lâu, nhìn qua nhìn lại mày nhíu chặt, đột nhiên phi thân một cước đạp vỡ tấm bảng rồng bay phượng múa kia thành hai nửa, làm nó vỡ nát rơi trên mặt đất! Cầu Phàm? Thực đúng là chuyện cười trong thiên hạ! Có cái gì mà cầu chứ, cậu vốn chính là một người phàm! Giễu cợt cười vài tiếng chính mình khi đó trẻ người non dạ, thanh niên đá tấm bảng vỡ tung sang một bên, từ trong ngực lấy ra một quyển sách, tìm một chiếc ghế đá trong hoa viên ngồi xuống.
Lật giở còn chưa đến hơn mười trang, liền nghe thấy hai tiếng “vút vút”, trong sân xuất hiện thêm hai bóng người.
Thanh niên gấp sách lại, hì hì cười đứng dậy.
“Các ngươi sao bây giờ mới tới? Ta đã ở đây đợi gần một tháng rồi!”
“Đệ nói cái gì?!” Huynh đệ Yến gia hai miệng một lời, tức giận rống lên.
Vỗ vỗ tay, thanh niên duỗi ngón tay cười, “Nè, đừng tức giận. Đúng rồi, các ngươi có phải đã treo thưởng trên giang hồ, chỉ cần có người có thể cung cấp tung tích của Viên Khuyết Thủy và mang y hoàn chỉnh không sứt mẻ gì tới trước mặt các ngươi, liền có thể nhận được mười vạn lượng bạch trắng, hơn nữa còn thêm một phần tiền lãi mỗi năm của Phi Ưng Xã và một thanh can tương bảo kiếm? Ừm… Những thứ này có phải đều là của ta rồi? Nhớ phải đưa tới cho ta, Khuyết Thủy hiện đang ở đây, tạ ơn hai vị huynh đài.”
Yến Vô Úy, Yến Vô Quá không biết có phải là bị tức giận tới choáng váng rồi hay không, ngây người một lúc lâu cũng không có người nào lên tiếng!
“Đệ…” Yến Vô Úy là người đầu tiên phản ứng lại, ngón tay chỉ Khuyết Thủy không biết nên nói gì mới tốt.
“Đệ còn chưa đi?” Yến Vô Quá buộc miệng hỏi.
Khuyết Thủy cười, xoay người đi vào trong tiểu lâu, khi cánh cửa sắp đóng lại thì đột nhiên quay đầu cười hỏi: “Nói cho ta biết, thứ gì là trả thù lớn nhất Viên gia đối với các ngươi? Khiến phụ tử các ngươi bất hòa? Khiến các ngươi đoạn tử tuyệt tôn? Thế thì… Ta có thể làm được hay không?” Khuyết Thủy thành thật hỏi ý kiến hai huynh đệ.
Yến Vô Úy, Yến Vô Quá trừ cười khổ gật đầu thì còn có thể nói được gì nữa.
“Ồ, còn có một thủ đoạn trả thù nữa, chính là… Khiến các ngươi huynh đệ bất hòa! Thế thì phải làm như thế nào nhỉ? Ừm, như vậy đi, tối nay các ngươi ai đánh thắng, người đấy liền đi vào là được. Ta vào trong ngủ trưa một giấc trước, thứ cho không thể phụng bồi, thất lễ!” Khoát tay chặn lại, Khuyết Thủy cười ha ha biến mất ở trong lâu.
Yến Vô Úy, Yến Vô Quá yên lặng không nói gì, một hồi sau hai người đồng thời xuất thủ! Không phải là đánh về phía đối phương, mà là cùng xông vào trong phòng! Tên nhóc thối này lại dám trêu đùa bọn họ như vậy! Cậu là không muốn xuống giường nữa đúng không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.