Mặt Nạ

Chương 4:




Ngày hai mươi chín tháng mười, giờ ngọ.
Khuyết Thủy vô lực nửa nằm nửa ngồi trong một góc địa lao hôn ám.
Võ công của cậu đã bị phong ấn hay bị phế đi, cậu cũng không biết.
Cậu chỉ biết, hiện giờ mục đích sống duy nhất của cậu chính là để phụ mẫu cậu tiếp tục sống sót! Chỉ cần sống là vẫn còn cơ hội, cậu tuy vô năng, nhưng phụ thân của cậu – Viên Chính Tiếu hoàn toàn không phải là một quả hồng nhão! Thứ cậu muốn chỉ là giúp phụ thân có một cơ hội chạy thoát! Mạng sống của cậu còn có một chút tác dụng đúng không? Ha.
Hiện tại cặp huynh đệ Yến Vô Úy, Yến Vô Quá kia đang đứng trong phòng giam của địa lao.
Bọn họ tới đây là để giải quyết vấn đề cuối cùng! Cũng để cậu tận mắt nhìn thấy phụ mẫu của cậu vẫn đang sống tốt.
Lại nói, cậu chẳng hề xa lạ với nơi này, phòng giam này khi cậu nhận huấn luyện của phụ thân cũng đã từng tới đây, chỉ là không ngờ phụ mẫu của cậu cũng có một ngày bị giam ở đây.
Đại lao trên thế gian này thoạt nhìn tựa hồ đều không khác nhau là mấy.
So với Lưu Yến Cốc, đại lao trong trang hiển nhiên không âm trầm bằng, chắc là bởi vì hình phòng ở chính giữa treo một bồn lửa lớn? Nhìn lướt qua bồn lửa kia, Khuyết Thủy nhìn thấy phụ thân của cậu.
Sau khi để cậu xác định phụ thân của cậu còn sống, Yến Vô Úy ôm cậu tới nơi này.
Một góc tường có thể để cậu nhìn thấy phụ thân của mình, nhưng phụ thân lại không thể nhìn thấy cậu.
Cậu không biết phụ thân đang nói những gì với đôi huynh đệ đó, ngăn cách quá xa, tiếng nói truyền tới tai cậu đều biến thành những tiếng ong ong.
Tựa đầu vào đầu gối của mình, cậu quá mệt mỏi rồi, từ tối hôm qua đến trưa ngày hôm nay, đôi huynh đệ đó đều không ngừng giày vò cậu.
Kì thực bọn họ không hề làm chuyện gì quá phận đối với cậu, bọn họ chỉ là xem cậu có phải rất nghe lời hay không mà thôi.
Cậu vẫn luôn thực nghe lời, không hề phản kháng, không hề giãy giụa, bọn họ nói cái gì cậu liền làm cái đó.
Khẽ cười không thành tiếng, cậu không muốn bản thân vô nghĩa sống trên thế giới này.
Chí ít, cậu hy vọng bản thân có thể báo đáp cha mẹ đã dưỡng dục cậu mười chín năm.
Đây cũng là động lực duy nhất có thể khiến cậu… Quyết tâm tiếp tục sống, đây là câu nói cuối cùng Khuyết Thủy dành cho chính bản thân mình.
Ba gian địa lao hoàn toàn cách biệt.
Tiền Minh chủ võ lâm Viên Chính Tiếu đã mất tích hơn hai tháng ngồi xếp bằng ở chính giữa phòng giam nọ, nhìn về phía hai nam nhân trước mặt, trên mặt chợt lóe lên tia kinh hỉ nhưng nó vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Yến Vô Quá.
“Hai tháng rưỡi, bảy mươi tư ngày. Ta cuối cùng cũng đợi được các ngươi. Nếu các ngươi tới chậm mười sáu ngày, cho dù có giải dược cũng muộn rồi. Các ngươi ai là Yến Vô Quá?”
Yến Vô Quá khẽ cười, chớp chớp mắt với tiền Đại Minh chủ trong phòng giam, “Đại Minh chủ, ngươi tìm ta sao?”
“Ngươi là Yến Vô Quá?” Biểu cảm của Viên Chính Tiếu không thể nói rõ là kinh hỉ hay là gì, kì quái tới mức khiến cho người ta không thể hiểu nổi.
“Ừ.”
Ánh mắt cực kì vô lễ của Yến Vô Quá đảo một vòng trên người Viên Chính Tiếu.
“Xem ra, ngươi sống còn tốt lắm.” Nếu đổi lại là ta, hừ hừ!
Chẳng những không hề tức giận với sự vô lễ của đối phương, Viên Chính Tiếu còn khẽ mỉm cười.
“Trần Mặc đối với tiền Minh chủ ta đây vẫn còn chút tôn trọng.”
Yến Vô Quá thầm giễu cợt, tâm nghĩ nếu không phải tên Vô Úy kia sợ sự việc bại lộ làm Khuyết Thủy biết được, hơn nữa để tạo thêm một đường lui trước mặt Khuyết Thủy, ngươi cho rằng y sẽ để ngươi sống thoải mái, vào đến phòng giam rồi còn cung phụng ngươi như tổ tiên?
“Nếu ngươi là Yến Vô Quá, vậy ngươi chính là Yến Vô Úy rồi? Ta nói rồi, ta có việc quan trọng cần nói với các ngươi, viết thư cho Vô Quá cũng là vì việc này. Đáng tiếc, phong thư kia vừa mới gửi đi không lâu, tiểu tử ngươi đã thừa cơ ta không chuẩn bị giam ta vào chỗ này. Vô Úy, biệt lai vô dạng?”
“Nhờ phúc của ông.”
Yến Vô Úy khẽ cười khom người, thái độ giống như bình thường, nhưng người quen thuộc với y như Vô Quá lại có thể nhìn ra sự kinh ngạc của y.
Viên lão tặc cư nhiên biết được tên của Vô Úy?! Lão ta có phải sớm đã biết được cái gì?
Chính vào thời điểm Yến Vô Quá đang suy nghĩ như vậy, Viên Chính Tiếu lại nói ra một câu khiến hai huynh đệ kinh ngạc.
“Yến Vô Úy, đeo mặt nạ da người hai mươi năm, cảm thấy như thế nào?”
Yến Vô Quá nhíu mày, gã cũng chỉ là nhíu mày mà thôi.
Trần Mặc —- Yến Vô Úy nhìn qua tựa hồ càng thêm bình tĩnh, khẽ cười đáp lại: “Vẫn tốt.”
Yến Vô Úy không phản bác Viên Chính Tiếu rằng bản thân y không đeo mặt nạ, thuật dịch dung của y chỉ cần thay đổi vài đặc trưng nào đó trên khuôn mặt liền có thể hoàn toàn biến đổi một người.
Bằng không kể cả là kẻ có thể tạo ra chiếc mặt nạ da người hoàn mỹ nhất cũng sẽ chẳng thể đeo nó suốt hai mươi năm mà không bị bất kì người nào phát hiện sơ hở.
Nghe Yến Vô Úy không hề có ý định che giấu, Yến Vô Quá biết, huynh trưởng mang khuôn mặt tươi cười trước mắt đã có ý định phải giết chết đối phương.
Nói xong, Yến Vô Úy xoay người, không một ai biết y đã làm động tác gì ở trên mặt, nhưng khi y quay trở lại một lần nữa, y đã thay đổi một gương mặt khác.
Một gương mặt đẹp tới mức không có lấy một tỳ vết.
Yến Vô Quá cười, cũng làm vài động tác trên gương mặt của chính mình.
Hai gương mặt anh tuấn phi phàm giống hệt nhau, nếu không phải là một khuôn mặt kiêu ngạo, một khuôn mặt trầm ổn, một phiêu dật phóng khoáng, một đoan chính thành thục, nhờ vào một nốt lệ chí nhàn nhạt khó mà nhìn ra dưới khóe mắt trái của Yến Vô Úy, e rằng không một ai có thể phân biệt được bọn họ.
Trong bóng tối phía xa, Khuyết Thủy ngây người.
Trần Mặc… Hóa ra từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc đều không có người tên Trần Mặc này.
Người cậu thích, người cậu yêu, người cậu muốn bầu bạn cả đời, thực ra chỉ là một huyễn ảnh giả dối.
Một lời nói dối hai mươi năm.
Ha ha… Ha ha ha! Là giả, tất cả đều là giả! Trong bóng tối của hình phòng, ở một nơi không người nhìn thấy, Khuyết Thủy tê liệt ngồi trong góc tường vô thanh nhếch miệng cười lớn.
Ta quả nhiên vô dụng! Phụ thân tựa hồ đã biết được không ít, mà cậu cái gì cũng đều mơ hồ không biết, thậm chí còn oán hận phụ thân vì sao không muốn cậu và Trần Mặc ở chung.
Phụ thân, hài nhi… Thực sự đúng là con lợn ngu xuẩn nhất thiên hạ! Thế nên xin người an tâm, bất luận thế nào hài nhi cũng sẽ cứu người và mẫu thân ra! Cho dù phải trả bất kì giá nào!
Ba người đều đang nhẫn nại, tựa hồ người nào không kiềm chế được mở miệng trước tiên, người đó chính là kẻ thua cuộc.
Người lên tiếng trước tiên chính là Viên Chính Tiếu.
Đối mặt với Yến Vô Quá, Viên Chính Tiếu ngồi trong lao phòng mỉm cười nói: “Ngươi biết ta tìm ngươi tới là vì chuyện gì không?”
“Củ nhâm sâm kia?” Yến Vô Quá cười nhạo, không cần suy nghĩ.
“Không chỉ như vậy, ta tìm ngươi tới còn có một chuyện quan trọng hơn.”
Nói xong, Viên Chính Tiếu vươn tay gỡ một khối ngọc bài ở trên cổ xuống, nâng tay lên.
“Ta nghĩ, các ngươi hẳn không hề xa lạ với món đồ này đi?”
Trừng mắt nhìn khối ngọc bài đó, cánh tay của Yến Vô Úy duỗi ra: “Đưa đây!”
Viên Chính Tiếu ha ha bật cười, đưa khối ngọc bài qua.
Yến Vô Úy nhận lấy khối ngọc bài, lật qua lật lại tỉ mỉ kiểm tra, càng nhìn sắc mặt lại càng ngưng trọng.
Một bóng người lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Yến Vô Úy, tiếp lấy khối ngọc bài từ trên tay của y.
“Hừ, xem ra nó đúng là hàng thật!” Ngắm nghía nó một lát, Yến Vô Quá vứt khối ngọc bài lại cho Viên Chính Tiếu.
“Ngươi làm cách nào có được khối ngọc bài này?” Hai huynh đệ tựa hồ cùng đồng thanh hỏi.
Viên Chính Tiếu mỉm cười, vẻ tươi cười càng thêm khoái trá… Dị thường? “Vô Úy, Vô Quá, hai huynh đệ các ngươi hẳn là nên hỏi xem ta là ai trước tiên mới đúng. Ha ha ha!”
“Viên Chính Tiếu, ta đã xem nhẹ ngươi rồi. Không ngờ ngươi đã biết rõ thân phận của ta, càng không ngờ ngươi đã tìm được khối ngọc bài này lúc nào. Từ khi nào ngươi biết quan hệ giữa ta và Vô Quá? Lại dùng cách nào có được khối ngọc bài này? Hoặc là nói, ngươi là ai?!” Không chỉ là khuôn mặt, tới cả giọng nói khàn khàn kia cũng biến thành trong trẻo.
Yến Vô Quá xem ra hình như rất hiếu kì.
Y rất tự tin về thuật dịch dung của bản thân, cũng tự tin không hề để lộ chút sơ hở nào, mà người biết bọn họ là huynh đệ trên thế gian này cũng chỉ có một ông lão của Thiên Hành giáo đã cứu bọn họ ra năm đó.
Mà ông lão đó năm năm trước đã được bọn họ sắp xếp dưỡng lão ở một nơi an toàn bí mật rồi, theo lý mà nói…
“Trừ Trương lão đầu người đã chăm sóc cuộc sống của các ngươi từ nhỏ, trên đời này người biết các ngươi là huynh đệ cũng chỉ có ta.”
Viên Chính Tiếu cười càng thêm ý vị bất minh.
“Có ý gì?” Yến Vô Quá nhíu mày.
Lão ta làm sao biết được ông lão chăm sóc bọn họ họ Trương? Hai huynh đệ đều đang chờ đợi, chờ đợi Viên Chính Tiếu tự mình lên tiếng.
“Các ngươi hẳn là biết khối ngọc bài này đại diện cho cái gì nhỉ?” Viên Chính Tiếu dừng một chút bắt đầu nói.
“Đương nhiên.” Yến Vô Quá thản nhiên.
“Chủ nhân của khối ngọc bài này chính là ân nhân lớn nhất của huynh đệ chúng ta.” Yến Vô Úy vẻ mặt bình tĩnh.
“Cho các ngươi thư tịch, cho các ngươi tiền tài hưng bang hưng giáo, giới thiệu một vài cao nhân truyền bí kĩ cho các ngươi. Ha ha, không sai, quả thực có thể coi là ân nhân.” Viên Chính Tiếu thần bí cười, “Các ngươi nói người này là ai chứ? Vì sao lại làm như vậy?”
“Ngươi sẽ không nói người này chính là Viên Chính Tiếu ngươi đi! Hoang đường!” Yến Vô Quá cười lạnh.
“Vì sao không thể là ta?” Viên Chính Tiếu không tức giận mà cười.
“Không có tác dụng đâu, Viên Chính Tiếu, cho dù ngươi nói cái gì, ta cũng sẽ không tin, cũng sẽ không giao giải dược cho ngươi.” Yến Vô Úy lắc đầu, điềm đạm cười, ngữ khí vẫn vững vàng như trước.
“Ngươi sẽ giao cho ta.” Viên Chính Tiếu dường như vô cùng tự tin, “Có lẽ ta nên cảm thấy may mắn vì ngươi nể mặt Khuyết Thủy xuống tay hạ Vô Trị, mà không phải dùng độc dược khác trực tiếp lấy mạng ta.”
“Việc này, ta vốn luôn tìm thời cơ thích hợp để nói rõ với các ngươi, nhưng ngay khi ta đang lên kế hoạch để ba người chúng ta gặp mặt, cũng chính là ngày thứ hai sau khi Yến Vô Úy ngươi đăng lên ngôi vị Minh chủ, ta mới phát hiện bản thân đã trúng Vô Trị. Loại thuốc này tàn độc dị thường, người trúng độc không hề lập tức chết ngay, chỉ thấy thân thể chậm rãi trở nên yếu nhược giống như mắc bệnh thông thường.”
“Người trúng độc này, ước chừng sẽ dần suy yếu từ bốn tháng tới nửa năm, cho tới khi cơ thể kiệt quệ. Khi chết, lang trung bình thường cũng hoàn toàn không thể phát hiện ra nó, nhiều nhất chỉ cho rằng là cảm mạo phát sốt, thuốc thang và châm cứu cũng vô hiệu vô trị mà chết. Vô Úy, ta không hề nói sai dược tính của thứ thuốc này đi?”
Yến Vô Úy mỉm cười gật đầu không phủ nhận.
Y hạ độc dược này lên lão đơn giản chỉ bởi vì Khuyết Thủy, Viên lão tặc không thể lưu lại, nhưng lại không thể để Khuyết Thủy biết phụ thân của cậu đã chết trong tay y.
Vì để tìm ra loại thuốc trong truyền thuyết, thứ chỉ được ghi chép lại trong “Duyên Chí”, y đã phải giả làm thái y, mới có thể xem được “Duyên Chí”!
“Nếu ngươi đã biết được dược tính, vậy hẳn cũng phải biết cách giải chứ?” Yến Vô Quá quan sát Viên Chính Tiếu trong lao, phát hiện tinh, thần, khí của lão quả nhiên rất kém.
“Đúng vậy. Ta quả thực biết được phương thuốc giải độc, nhưng nếu không có linh chi ngàn năm làm thuốc dẫn thì chỉ đành tiếp tục kéo dài một tháng nửa tháng. Nhưng Vô Úy vừa nghe ta nói ra tên thuốc, không để ta tiếp tục nói tiếp đã lập tức đánh ngã ta. Chờ tới khi ta tỉnh lại thì đã ở trong gian thạch lao của chính mình rồi. Ha ha.”
Nét cười của Yến Vô Úy không hề thay đổi, hai tay ôm trước ngực.
“Viên trang chủ, kì thật ta cũng rất hiếu kì, ngươi làm cách nào biết được độc ngươi trúng là Vô Trị? Loại độc này ta nhớ rõ trong “Duyên Chí” ghi chép lại có nói, người trúng độc căn bản không cách nào phát hiện được, chỉ có sau khi chết nhìn xương mới có thể đoán biết, phương pháp duy nhất có thể kiểm nghiệm chính là dùng rượu mạnh ngâm hai chân trong một khắc, móng tay biến thành màu đen chính là đặc trưng cho việc trúng loại độc này. Ngươi sẽ không vừa khéo có sở thích dùng rượu mạnh ngâm chân đi?”
Viên Chính Tiếu hoàn toàn không hề bởi thái độc vô lễ của Yến Vô Úy mà tức giận, “Yến Vô Úy, ngươi sẽ nghĩ tới dùng Vô Trị, chẳng phải bởi vì trên quyển bút kí phụ thân ngươi truyền lại cho ngươi có nhắc tới dược tính của loại độc này sao?”
Câu nói này không chỉ mình Yến Vô Úy, tới cả Yến Vô Quá cũng đang trừng mắt nhìn vị tiền Minh chủ võ lâm trước mắt này.
“Ngươi làm sao biết được chúng ta có quyển bút kí này? Ngươi làm cách nào biết được chúng ta là huynh đệ? Ngươi từ khi nào biết ta là Yến Vô Úy, không phải là Trần Mặc?”
“Ta đương nhiên biết, bởi vì quyển bút kí đó chính là do ta sai Trương lão đầu giao cho các ngươi.”
Viên Chính Tiếu nhìn đôi huynh đệ ưu tú trước mắt, trên mặt hiện lên cái mỉm cười chân chính.
“Các con, ta chính là chủ nhân của khối ngọc bài nọ, cũng chính là phụ thân thực sự của các con.”
Như một viên đá làm chấn động mặt hồ!
“Ha ha ha!” Yến Vô Quá mặc ý cười lớn, “Nghe thấy không, Vô Úy, Viên đại Minh chủ nói chúng ta là nhi tử của ông ta đó! Ha ha ha!”
Yến Vô Úy lại không hề cười, lạnh mặt nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi xếp bằng trong lao.
“Ngươi nói như vậy, có bằng chứng gì?!”
“Bằng chứng? Vô Úy, khi con nhìn thấy phu nhân của ta, chẳng lẽ con chưa từng hoài nghi? Ta không biết con đem phu nhân của ta, cũng chính là mẫu thân của con giam giữ ở nơi nào, nhưng ta biết, cô ấy cũng sẽ nói những lời như vậy với con ở nơi đó. Con hãy nhìn kĩ cách cô ấy nhíu mày, lại nhìn huynh đệ các con, con sẽ biết những lời ta nói không hề dối trá. Huống hồ còn có khối ngọc bài này làm chứng! Ta sớm đã muốn nói rõ chuyện này với các con, nhưng các con suýt chút nữa đã không cho ta cơ hội để nói ra chuyện này.”
Viên Chính Tiếu nói, không nhịn được cười khổ.
Yến Vô Úy trầm mặc.
Tuy không gặp mặt vị phu nhân cơ hồ chân không bước ra khỏi cửa đó mấy lần, nhưng ấn tượng lại cực kì sâu sắc.
Đó là một tiểu thư khuê các dịu dàng, thanh lịch, nhã nhặn, chưa bao giờ từng phản bác trượng phu của mình nửa câu, đối với nhi tử ruột thịt tuy rằng dịu dàng nhưng chung quy lại có phần xa cách.
Gương mặt xinh đẹp khiến người ta khó mà quên lãng, hồi tưởng lại dung nhan của bà ta, lại đối chiếu với gương mặt của Vô Úy trước mắt… Yến Vô Quá hừ lạnh một tiếng.
“Thiên hạ người giống người nhiều vô số! Dựa vào một câu nói của ngươi mà muốn khiến chúng ta tin tưởng ngươi, thực đúng là nực cười tới cực điểm!”
“Tiểu hợp viện Tử Kim dưới chân núi, các con lớn lên ở nơi đó. Thân phận hậu nhân của vô địch côn Trần Nghiêu, Trần gia thôn. Thập Lý đình ngoại vi Côn Sơn, vạn lượng ngân phiếu. Ngoài ra, ha ha, có muốn ta cởi giày ra cho các con xem thử không? Ngón chân thứ hai của chân trái dài hơn nửa thốn so với ngón cái, đây chính là điểm chung của phụ tử chúng ta.”
Nói rồi, Viên Chính Tiếu giơ chân cởi giày tất bên trái xuống.
Yến Vô Úy thoáng nhìn qua, rời ánh mắt đi.
Ngạc nhiên ngày hôm nay thực đúng là quá nhiều rồi, không phải sao?
“Đủ rồi! Nếu ngươi thực sự là phụ thân của chúng ta, vậy chúng ta sao lại trở thành cô nhi Thiên Hành giáo?!” Yến Vô Quá lại không có phần bình tĩnh và khí độ như Yến Vô Úy, thoáng cái trên mặt liền tràn ngập lệ khí.
Cho dù là ai, từng tin tưởng thân thế hai mươi mấy năm, nỗ lực hai mươi mấy năm, rốt cuộc lại phát hiện đây rất có thể là một loại cố ý sắp đặt nào đó… Vậy thì hy sinh của hai huynh đệ bọn họ làm sao có thể bù đắp được?!
Yến Vô Úy đi tới bên cạnh Yến Vô Quá, từ phía sau nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của gã.
Khí tức cuồn cuộn bốc lên dần bình ổn trở lại, hai huynh đệ cùng nhau chờ đợi tiền Đại Minh chủ trước mặt nói ra chân tướng.
Viên Chính Tiếu nhìn thấy tinh thần của Yến Vô Quá được Yến Vô Úy trấn an, lúc này mới mở miệng nói: “Ta từng nói, ta sẽ —– Giải thích rõ ràng với các con.”
***
Mười tám năm trước, Thiên Hành giáo bị diệt.
Nguyên khí của toàn võ lâm cũng đại thương.
Trước đây vì sợ Thiên Hành giáo trả thù, Viên Chính Tiếu lặng lẽ giấu cặp song sinh mới ra đời chưa lâu của ông đi, vì an toàn của chúng, thậm chí ông còn không hề công bố sự ra đời của chúng ra bên ngoài.
Khi Thiên Hành giáo bị diệt, Viên Chính Tiếu phụ trách chặn đứt đường lui của Thiên Hành giáo.
Sau khi giết chết Thiên Hành giáo chủ, phu nhân và một cặp ấu tử của họ, một ý tưởng lớn mật tới cực điểm nảy sinh.
Tuy nói dư nghiệt Thiên Hành giáo đại bộ phận đã bị diệt trừ, nhưng vẫn có một vài con cá lọt lưới chạy thoát được.
Trong đó còn có vài kẻ phụng mệnh của giáo chủ đương thời, trước khi mọi sự xảy ra đã mang theo một phần lớn tài sản của Thiên Hành giáo chạy trốn.
Một là vì khối tài sản khổng lồ này, hai cũng là vì không để cho Thiên Hành giáo có được cơ hội trở mình lần nữa.
Viên Chính Tiếu phỏng đoán giáo chủ, phu nhân, ấu tử của họ cùng các thuộc hạ khác sau khi trốn thoát được, để nhận ra nhau rất có thể là nhờ dựa vào một tín vật nào đó.
Viên Chính Tiếu khi đó liền lấy hết tất cả những đồ vật có trên người Thiên Hành giáo chủ, phu nhân và đôi ấu tử đã chết của họ! Xử lý thi thể của Thiên Hành giáo chủ, phu nhân và đôi ấu tử đó xong, Viên Chính Tiếu bắt đầu loan tin hậu nhân của Thiên Hành giáo chủ đã trốn thoát.
Lại giấu mặt tìm được một dư nghiệt Thiên Hành giáo —– Một lão làm vườn già cực kì bình thường.
Lão làm vườn cảm kích ân đức, đáp ứng sẽ giúp đỡ chăm sóc đôi cô nhi của giáo chủ.
Sau đó, Viên Chính Tiếu mang bí tích võ công cùng một một quyển bút kí thầm có được từ Thiên Hành giáo giao cho ông lão làm vườn, cũng vào trước khi Vô Úy, Vô Quá năm tuổi, gây dựng nền tảng luyện công cho chúng.
“Sự việc sau này các con cũng đã rõ. Ta dùng khối ngọc bài này làm tín vật, tiến cử các con cho vài vị tiền bối võ lâm, nhờ họ truyền thụ kĩ năng và tri thức cho các con. Sau khi biết được kế hoạch của các con, ta thuận nước đẩy thuyền, để một trong hai huynh đệ ẩn vào Viên gia trang, lại gom góp tiền tài đặt cơ sở cho các con lập bang kiến phái. Chuyện sau này quả thực cũng giống như dự liệu của ta, sau khi các con chấn hưng Lưu Yến Cốc, một vài ma đầu dư nghiệt của Thiên Hành giáo quả nhiên tìm tới trợ uy cho các con. Nếu ta đoán không lầm, tư kim (tiền bạc cá nhân) Vô Quá kiến lập Phi Ứng Xã hẳn là đến từ khối tài sản bí mật khổng lồ của Thiên Hành giáo, đúng chứ?” Trong nụ cười của Viên Chính Tiếu có vui sướng không thể che giấu.
Yến Vô Úy nhìn vị tiền Minh chủ võ lâm này, người tự xưng là phụ thân của họ, “Ông là vì tài sản của Thiên Hành giáo, vì diệt trừ toàn bộ dư nghiệt Thiên Hành giáo, liền đẩy nhi tử thân sinh của ông thành cô nhi, nuôi dưỡng như dư nghiệt của ma giáo?”
Viên Chính Tiếu hơi mị mắt, nâng mặt nhìn về phía nhi tử của chính mình.
“Đương nhiên không phải. Đây cũng chính là tôi luyện cho huynh đệ các con! Nếu giữ các con lại bên cạnh nuôi lớn như nhi tử của Minh chủ võ lâm, thành tựu của các con có được như hiện tại? Các con thử nhìn xem, trong thiên hạ có bao nhiêu hậu nhân của những nhân vật được tôn xưng có thành tựu lớn? Nhìn thử Viên Khuyết Thủy, các con cũng có thể thấy rõ!”
Yến Vô Úy không nói gì.
Yến Vô Quá trừng mắt nhìn người tự xưng là phụ thân của gã, huyết sắc dần xuất hiện trên đôi song đồng (con ngươi).
“Ông biết! Ông cái gì cũng biết!”
“Đúng.”
Viên Chính Tiếu cố gắng trấn định.
“Ông biết tôi luyện Âm Tuyệt Công, ông biết tôi vì luyện loại võ công này mà chịu đựng bao nhiêu đau đớn, ông cái gì cũng biết, lại không hề truyền bí quyết Cửu Dương cho tôi?! Ha ha ha!”
“Bởi vì ta biết các con chắc chắn có biện pháp giải được câu đố này, đây cũng là thử thách của các con. Hơn nữa các con chẳng phải đã lấy được khẩu quyết từ trên người Khuyết Thủy sao? Ta đã từng ngăn cản các con chưa? Huống hồ, cho dù các con thực sự không lấy được khẩu quyết, vào thời điểm cuối cùng ta cũng sẽ truyền khẩu quyết cho các con. Các con là nhi tử của ta, ta sao có thể trơ mắt nhìn các con phá công mà chết?”
“Phải không?! Ông thân là Minh chủ võ lâm của chính đạo, lại mặc tôi tế sát người trong võ lâm?” Yến Vô Quá không ngừng cười lạnh.
“Có thành công ắt có hy sinh. Hy sinh của bọn họ có thể đổi lấy huynh đệ các con cùng thống trị hắc, bạch lưỡng đạo võ lâm, hơn nữa dưới sự thống trị của các con, ta tin võ lâm chí ít sẽ an ổn hai mươi năm! Nghĩ như vậy, hy sinh của bọn họ cũng là đáng giá!”
Yến Vô Quá, Yến Vô Úy liếc mắt nhìn nhau, họ quả nhiên là phụ tử không phải sao? Nếu họ thực sự là phụ tử, như vậy… Hai người đồng thời nghĩ tới một vấn đề, Yến Vô Úy khẽ nhíu mày, Yến Vô Quá thờ ơ chẳng hề để ý.
“Nói như vậy, Khuyết Thủy hẳn là đệ đệ của bọn tôi? Chuyện giữa bọn tôi và Khuyết Thủy ông chắc đã rõ ràng, đúng chứ?” Nhìn thấy nhi tử của mình loạn luân, tiền Minh chủ giảo hoạt lại âm độc này sẽ nghĩ thế nào? Trong tâm Yến Vô Úy thầm trào phúng.
“Y?” Viên Chính Tiếu tựa hồ chẳng hề để tâm tới chuyện này.
“Ta nếu đã trù tính để các con làm dư nghiệt ma giáo, tự nhiên phải tìm một đối thủ ngang sức ngang tài cho các con. Không có kích thích sao có phát triển được!”
“Có ý gì?” Yến Vô Úy, Yến Vô Quá đều cảm thấy trái tim lạnh băng, chỉ sợ mục đích của Viên Chính Tiếu này không chỉ như vậy, e rằng thứ ông ta nghĩ tới chính là một công cụ hoàn toàn chịu sự khống chế của ông ta, lại có thể ngăn chặn hai huynh đệ bọn họ mới đúng!
“Tìm một đứa trẻ có căn cốt tốt cũng chẳng phải là điều dễ dàng, ta đi khắp thiên hạ mới tìm thấy một đứa như vậy! Đáng tiếc bùn nhão chẳng đỡ nổi tường, đứa con do chuột sinh ra cũng chỉ biết đào hang mà thôi!” Ngữ khí của Viên Chính Tiếu tràn đầy vẻ khinh thường.
Yến Vô Úy hít sâu một hơi, giữ lấy người huynh đệ bắt đầu trở nên nóng nảy của mình.
“Nói như vậy, Khuyết Thủy cũng không phải là huynh đệ ruột thịt của chúng tôi?”
“Đương nhiên! Nhi tử của Viên Chính Tiếu ta sao có thể đã vô năng lại vô sỉ như vậy! Nhìn y xem, y có chỗ nào giống với các con? Y chẳng qua chỉ là thứ ta mua lại từ trên tay một tên ăn mày sắp chết!”
Trong góc, Khuyết Thủy lẳng lặng ngồi.
Lẳng lặng ngồi nhìn phụ thân của cậu, trong mắt toát lên hổ thẹn, khát cầu, ngưỡng mộ cùng hy vọng.
Phụ thân, xin người nhất định phải sống tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.