Tuấn Lãng tròn mắt nhìn Cố Thuần Nhã đang ám chỉ Giang Dĩnh. Còn phía bên kia Giang Dĩnh đang đánh Trì Soái cũng phải ngừng lại hứng thú hóng chuyện, Trì Soái thì thầm vào tai cô..
“Có cần anh lấy cho em cái ghế với ít hạt dưa ngồi cắn không..”
“Em nghĩ anh nên lấy hai cái ghế, không thì anh ngồi đâu..”
Cố Thuần Nhã vẫn trừng mắt nhìn làm Tuấn Lãng đổ mồ hôi hột, anh hốt hoảng giải thích..
“Em đừng hiểu lầm, cô ta là bạn gái Trì Soái, không liên quan đến anh..”
Aa... bạn gái Trì Soái?
Vậy là từ khi anh về nước đến giờ anh không hề có người con gái nào khác sao?
Vậy mà cô còn tưởng anh thật sự lăng nhăng. Hại cô đau lòng như vậy..
Cố Thuần Nhã hiểu ra tất cả, mặc kệ ánh nhìn của mọi người xung quanh, cô lao thẳng vào lồng ngực ấm áp rộng lớn của Tuấn Lãng..
“Huhu... cái đồ xấu xa... tại sao anh không chịu nói sớm..”
Tuấn Lãng được người đẹp nhào vào lòng thì ngẩn ngơ nở nụ cười ngây ngốc, lại thấy cô khóc lóc như vậy, vội ôm cô dỗ dành..
“Anh nói thật mà, từ khi anh đi du học, anh đã không còn dính líu đến người phụ nữ nào khác rồi. Trì Soái có thể làm chứng cho anh, em không tin co thể hỏi cậu ta..”
Trì Soái cũng coi như nể mặt mà gật đầu chắc nịch. Giang Dĩnh đứng bên cạnh cũng phụ hoạ gật đầu theo. Đúng là từ khi quen hai người họ, không thấy tên mặt than Tuấn Lãng kia gần phụ nữ..
Cố Thuần Nhã cảm thấy một tia vui sướng trong lòng, cô ôm chặt lấy anh..
“Em tin anh..”
“Vậy không khóc nữa, được không?”
Cố Thuần Nhã sụt sịt gật đầu, sau đó đem hết nước mũi lau vào áo anh mới xấu hổ ngẩng lên..
“Em làm bẩn áo anh rồi..”
Tuấn Lãng cưng chiều xoa đầu cô..
“Không sao, nhà anh không thiếu áo..”
Hai người vô hình đứng phía sau không nhịn được phải lên tiếng.
“Đủ rồi đấy, hai bọn tôi vẫn còn sống nhé. Phát cẩu lương thế là đủ rồi..”
Tình bạn của hai người phụ nữ rất kì lạ, chỉ trong nháy mắt Tuấn Lãng không để ý tới, Cố Thuần Nhã và Giang Dĩnh đã trở thành bạn, thậm chia còn dính lấy nhau không rời..
“Tiểu Nhã, em cũng thích Phong Thần sao..”
Cố Thuần Nhã nghe thấy vậy thì hai mắt sáng rực.
“Chị Dĩnh cũng là fan của Phong Thần ạ. Anh ấy vừa đẹp trai vừa hát hay, cơ bụng còn đẹp nữaaa..”
Giang Dĩnh quắn quéo cả người, cô lôi Cố Thuần Nhã ra một góc thì thầm to nhỏ.
“Chị mới có một tấm ảnh hiếm, ít người thấy nó lắm. Em nhìn cơ bụng sáu múi này, quyến rũ chết đi được..”
Nói rồi cô nhìn xung quanh, tay giữ chặt điện thoại vào ngực.
“Nói nhỏ thôi, đừng để hai tên mặt than kia biết..”
Cố Thuần Nhã vội xin ảnh, sau đó đặt ngay làm màn hình điện thoại..
“Ảnh này là trước khi debut đúng không? Tạo hình này lạ quá..”
“Hai người đang thì thầm to nhỏ gì đó..”
Giọng nói lạnh lẽo phía sau vang lên làm hai người đứng tim. Cố Thuần Nhã vội giấu điện thoại ra sau lưng, nhìn anh chàng đang đen mặt cười cười..
“Haha.. có gì đâu... em với chị Dĩnh đang nói chuyện về.. mỹ phẩm. Đúng, là mỹ phẩm..”
Giang Dĩnh cũng bị doạ sợ, lập tức gật đầu..
“Chuyện mỹ phẩm này đàn ông con trai các anh nghe không hợp đâu..”
Tuấn Lãng bày ra biểu cảm “nhìn mặt tôi có giống bị lừa không?”. Anh cướp chiếc điện thoại bị cô giấu đi, thấy màn hình đã khoá anh cũng không bỏ cuộc, đưa lại gần mặt cô gái đang muốn cướp lại đồ, thành công mở khoá. Nhìn người đàn ông trong điện thoại, mặt Tuấn Lãng đã đen lại còn đen hơn..
“Cố Thuần Nhã, em đặt cái gì làm hình nền vậy hả..”
Cố Thuần Nhã tuy là sợ anh, nhưng vẫn cố làm như mình không sợ gì cả, cướp lại điện thoại.
“Điện thoại của em, em muốn làm gì thì em làm..”
“Em thích anh ta?”
Cố Thuần Nhã không sợ chết gật đầu. Tuấn Lãng như muốn phát điên, anh liên tục chửi thầm.
“Lục Tuấn Phong đáng chết, cái đồ hại nước hại dân..”