Tuấn Lãng gián tiếp bị Cố Hạo Trạch uy hiếp, không còn cách nào đành phải bỏ tiền dẫn cả đám tới Indonesia nghỉ mát.
Lấy lí do thư giãn trước kì thi đại học, lại còn dùng gương mặt gây thiện cảm với người lớn của Tuấn Lãng, Cố Thuần Nhã, Cố Hạo Trạch cùng Sơ Hạ dễ dàng nhận được sự đồng ý của bố mẹ. Tuấn Lãng sợ cuộc chơi nhàm chán nên dẫn theo cả Trì Soái và Giang Dĩnh.
Chuyến bay chở theo sáu người được đáp xuống tại Bali vào ngày hôm sau. Bờ biển xanh ngát với những bãi cát trắng tinh đã làm cuộc chơi thêm phần thú vị. Và đương nhiên, cặp nào dính liền với cặp đấy.
Cố Hạo Trạch lẽo đẽo bám theo Sơ Hạ, Trì Soái “combat võ mồm” với Giang Dĩnh, Tuấn Lãng thì dính lấy Cố Thuần Nhã, không cặp nào làm phiền tới cặp nào.
Cố Hạo Trạch đang thả diều với Sơ Hạ phía xa xa, Trì Soái cùng Giang Dĩnh đang nướng thịt. Ai cũng bận rộn, chỉ có Tuấn Lãng rảnh rỗi ngồi âu yếm vuốt ve Cố Thuần Nhã trên bờ cát trắng. Bản thân anh rảnh rỗi nhưng tay anh thì không. Bàn tay không thành thật đang từ từ lật mở vạt áo của Cố Thuần Nhã tiến vào bên trong. Ban đầu anh chỉ xoa xoa ở bụng cô, nhưng sau đó lại từ từ di chuyển lên phía trên. Khi vừa chạm đến chướng ngại vật, anh đang định kéo nó lên thì bị Cố Thuần Nhã giữ lại..
“Tuấn Lãng, anh thành thật một chút cho em...”
Thấy cô ngăn cản Tuấn Lãng đành ỉu xìu rút tay về.
“Anh chỉ muốn chạm vào nó một chút thôi..”
“Anh có biết đang có người ở đây không..”
“Làm gì có ai chứ..”
Bãi biển này anh đã bao toàn bộ, ngoại trừ hai đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch cùng cặp đôi gặp là chiến thì làm gì còn ai. Nhưng Cố Thuần Nhã không cho thì anh cũng đành chịu, chờ cơ hội khác vậy. Tuấn Lãng thì thầm bên tai cô..
“Nhưng mà anh khó chịu quá, em giúp anh được không..”
Tháng trước, trong một lần đưa Cố Thuần Nhã về nhà riêng của mình, anh đã đè cô ra sofa hôn một trận cuồng nhiệt, đến khi Cố Thuần Nhã cảm nhận được một vật vừa cứng vừa nóng chọc vào đùi mình anh mới buông tha cho cô.
Cố Thuần Nhã nhìn anh cố gắng hít thở sâu để điều chỉnh cảm xúc liền không đành lòng. Trong giây phút yếu lòng cô đã làm ra một việc khiến cô ân hận tới tận bây giờ. Cố Thuần Nhã nhìn chằm chằm vào túp lều vải ở hạ thân anh, cắn môi hỏi nhỏ..
“Nhìn anh khó chịu quá, có cần em giúp anh không..”
Nhưng Tuấn Lãng lúc đó vẫn còn chút tình người, anh không nhẫn tâm nhìn cô chịu khổ nên từ chối rồi chạy đi dội nước lạnh. Có điều từ đó đến nay, cứ hở ra một chút là anh lại trêu cô làm Cố Thuần Nhã không biết giấu mặt đi đâu.
Ví dụ như lúc này, Tuấn Lãng vừa nói xong mặt cô đã đỏ bừng tức giận..
“Anh cút đi cho em. Em không thèm chơi với anh nữa..”
Tuấn Lãng bật cười nhìn cô nhóc đang thẹn quá hoá giận, anh cũng đứng dậy chạy theo cô. Cố Thuần Nhã tiến về khu vực Trì Soái đang chiếm đóng, nhìn những xiên thịt thơm phức kia làm cô không nhịn được thèm thuồng..
“Trì Không Soái, cho em thử một chút được không..”
Trì Soái nghe vậy lập tức chặn cánh tay đang định thủ tiêu xiên thịt anh vừa nướng lại, cau mày..
“Em nói cái gì, em gọi anh là gì cơ?”
Cố Thuần Nhã rất thức thời mỉm cười lấy lòng..
“Anh là Trì Soái, Trì Rất Soái..”
Trì Soái lúc này mới hài lòng đưa cả đĩa thịt cho cô..
“Ngoan lắm, lần sau cứ gọi anh trai như vậy nhé..”
Tuấn Lãng đi theo phía sau quăng cho anh một ánh mắt không mấy thân thiện..
“Cậu nói cái gì, ai là anh trai cô ấy. Nói cho cậu nghe, từ này chỉ có tôi mới được dùng..”
Cố Thuần Nhã bĩu môi..
“Anh là anh trai Hạ Hạ chứ không phải anh trai của em. Đừng nhận vơ..”
Tuấn Lãng vuốt mái tóc cô một cách dịu dàng..
“Ngoan, gọi một tiếng anh trai anh nghe xem nào. Gọi đi chút anh cho đi lặn..”
Vừa nghe thấy được đi lặn, hai mắt Cố Thuần Nhã sáng rực. Cô không có liêm sỉ vội vàng xán lại gần Tuấn Lãng, giọng ngọt sớt..
“Anh trai..”