Cố Thuần Nhã mơ hồ, theo bản năng đáp lại nụ hôn nhiệt tình của anh. Hai người bắt đầu lại nụ hôn nóng bỏng trước đó ở ngoài biển. Rõ ràng cô còn chưa đồng ý yêu cầu của anh mà, sao bây giờ lại dính vào nhau rồi..
Tuấn Lãng khàn giọng cắn môi cô, nuốt hết những tiếng phản kháng của cô vào miệng, nhẹ giọng dỗ dành..
“Ngoan, anh sẽ không làm hại em đâu..”
Tay anh cầm lấy bàn tay mềm mại của cô đặt vào vị trí đã khó chịu từ lâu của mình. Nơi đó nóng bỏng làm cô có chút sợ hãi rụt tay lại nhưng bị anh nắm chặt..
“Em từng nhìn anh làm qua rồi mà, bây giờ em làm như vậy giúp anh đi..”
Cố Thuần Nhã đỏ mặt phản bác..
“Anh còn dám nói lại chuyện xấu hổ như vậy à. Lần đó em không cố ý, cũng chưa nhìn thấy gì..”
Miệng thì nói vậy, nhưng tay cô vẫn không rút ra mà để mặc cho anh dẫn dắt làm chuyện xấu..
“Lấy nó ra giúp anh đi..”
Cố Thuần Nhã khẽ nuốt nước bọt, đôi tay cô run run tìm đến khoá quần, nhẹ nhàng kéo nó xuống. Túp lều vải bên trong đã dựng đứng sừng sững như muốn kêu gào được giải thoát. Tuấn Lãng tiếp tục dẫn dắt tay cô kéo lớp vải cuối cùng xuống. Dã thú bật ra đập vào tay cô, hiện tại đã nhìn rõ mà cô vẫn có chút không tin..
“Tại sao... nó lại lớn hơn trước. Rõ ràng... rõ ràng lần đó đâu có lớn như vậy..”
Tuấn Lãng bật cười trước sự đáng yêu của cô, anh khẽ véo cái má bánh bao của cô một cái. Bản thân vừa bất đắc dĩ lại vừa có chút gì đó tự hào..
“Vừa nãy em nói em chưa nhìn thấy gì mà..”
“Không phải.. nhưng nó lớn quá..”
Cố Thuần Nhã thầm nghĩ, lớn như vậy, cơ thể cô làm gì có nơi nào chứa được nó chứ. Nếu anh đòi hỏi muốn cô, có phải người cô sẽ bị xé rách không?
Tuấn Lãng cầm lấy bàn tay mềm mại của cô đặt lên quái thú của mình, đưa lên đưa xuống nhịp nhàng. Cố Thuần Nhã như phát hiện được điều thú vị, tròn mắt cảm thán..
“Ồ, làm vậy anh sẽ dễ chịu hơn à..”
“Ừm, lần đó em thấy anh trong phòng anh cũng làm việc này.. ưm... đừng nắm chặt như vậy...”
Cố Thuần Nhã không khống chế được lực đạo trên tay, cô vội vàng thả lỏng rồi nhẹ nhàng xoa xoa chỗ mình vừa bóp..
“Xin lỗi, xin lỗi, em không biết phải làm thế nào..”
“Ưm... lực đạo như vậy là vừa đủ rồi, nhanh hơn một chút..”
Khi Cố Thuần Nhã nghe lời anh nhanh hơn một chút cũng là lúc chiếc áo phông trên người cô bị anh cởi bỏ, một tay anh vẫn cầm lấy tay cô, một tay đưa lên nắm lấy bầu ngực tròn đầy, bên còn lại được anh dùng miệng chăm sóc. Cố Thuần Nhã cảm thấy ngứa ngáy khắp người, cô không nhịn được dừng tay lại..
“Aaa... anh đừng như vậy... em khó chịu quá...”
“Đừng dừng tay lại, cố thêm chút nữa thôi..”
Bầu ngực trắng nõn của cô nhanh chóng hiện đầy dấu hôn tím tím đỏ đỏ. Tất cả đều là thành quả của anh để lại. Tuấn Lãng cầm tay cô di chuyển nhanh hơn, đến khi tay cô mỏi nhừ, cuối cùng anh cũng chịu bắn ra chất lỏng trắng đục dính đầy trên tay cô..
Cố Thuần Nhã gục vào vai anh thở dốc, thương cảm cho cái tay của mình, cũng để mặc anh lấy giấy lau tay cho cô..
“Anh xấu quá... tay em không còn cảm giác gì rồi..”
Tuấn Lãng thoả mãn ôm cô vào lòng, cúi xuống muốn hôn cô thì bị cô đẩy ra. Cố Thuần Nhã thắc mắc..
“Cái thứ trắng trắng vừa dính trên tay em là gì vậy..”
Tuấn Lãng có chút không tin tròn mắt nhìn cô..
“Em không biết?”
Cố Thuần Nhã ngây thơ thật sự, cô còn tỏ ra khó chịu mà đẩy anh ra..
“Em biết thì hỏi anh làm gì..”
Tuấn Lãng thở dài giải thích cho cô..
“Thứ đó là nòng nọc sau này em dùng để sinh con cho anh đó. Hay em có thể hiểu theo nghĩ khác là con cháu của anh..”
Cung phản xạ của Cố Thuần Nhã có vẻ dài hơn rồi, đến giờ cô mới hiểu mọi chuyện, đỏ mặt rút tay mình ra rồi chạy vào nhà vệ sinh. Tuấn Lãng bất lực lắc đầu, đi theo phía sau..
“Em làm thế nào mà vẫn lên được lớp vậy. Anh tưởng mấy cái này trong môn sinh có dạy rồi chứ..”
“Em đâu có biết lý thuyết và thực tế lại khác nhau đến vậy đâu..”