Mật Ngọt Tình Yêu

Chương 64: Hôn lễ




Tuấn Lãng cầu hôn Cố Thuần Nhã vào một ngày đẹp trời, hôm ấy anh đưa cô tới bãi biển đẹp nhất thành phố S, dưới ánh hoàng hôn, anh từ từ quỳ xuống, rút từ trong túi ra một hộp nhẫn anh đã cất giấu từ lâu..
“Tiểu Nhã, cuộc đời anh trước khi có em chỉ biết đến công việc. Sau khi có em, anh mới biết rằng em là ánh sáng chiếu rọi cuộc đời anh. Tuy rằng chúng ta đã có Gia Thượng, nhưng anh vẫn muốn làm điều này với em. Tiểu Nhã, em có bằng lòng gả cho anh, quản lý tài sản giúp anh hết quãng đời còn lại không..”
Đôi mắt Cố Thuần Nhã đã đỏ hoe, cô cho rằng sau khi có Gia Thượng rồi, anh chỉ nói một câu đơn giản là “kết hôn đi”. Hoặc là cũng chẳng có lời cầu hôn nào cả. Nhưng không ngờ, anh lại mang tới cho cô bất ngờ lớn tới vậy. Cô nghẹn ngào gật đầu..
“Em đồng ý..”
Hôn lễ được diễn ra sau khi nhóc Gia Thượng vừa tròn 1 tuổi. Và không có gì bất ngờ khi mà Âu Dương phu nhân cùng Cố phu nhân đứng ra làm chủ hôn lễ quan trọng này. Tuấn Lãng và Cố Thuần Nhã chỉ việc đợi đến ngày cưới làm cô dâu chú rể mà thôi.
Giây phút trao nhẫn, Gia Thượng được bà nội và bà ngoại ôm lên lễ đường, trong tay nhóc là hộp nhẫn cưới của bố mẹ. Nhìn khuôn mặt đẹp trai rạng ngời dưới lớp áo vest được bà nội diện cho, Cố Thuần Nhã chỉ muốn ôm con trai hôn lên cặp má bánh bao đáng yêu của nhóc. Thế nhưng đây là hôn lễ của cô, cô cần phải kiềm chế lại.
Tuấn Lãng hiểu được ý muốn của vợ, anh thì thầm vào tai cô.
“Em muốn thì cứ hôn đi. Nếu không có thể hôn anh để đỡ thèm..”
Cố Thuần Nhã trừng mắt lườm anh một cái, cuối cùng vẫn tiến lại gần con trai hôn nhóc một cái thật kêu.
“Bảo bối của mẹ lớn lên sẽ tốn gái lắm đây. Hi vọng còn đừng giống bố con, bad boy nửa mùa nổi danh cả thành phố A..”
Tuấn Lãng bất lực đỡ trán, vợ lại bêu riếu anh rồi.
“Vợ à, em đừng nói xấu làm mất hình tượng của anh trước mặt con trai..”
Sau khi trao nhẫn, Tuấn Lãng ôm eo cô hôn thật sâu. Cuối cùng anh cũng thực hiện được ước mơ của đời mình, được khoác lên người cô bộ váy cưới xinh đẹp, được chứng kiến giây phút đẹp nhất cuộc đời của cô. Tuấn Lãng xúc động tới mức hai mắt đỏ hoe. Cố Thuần Nhã lau nước mắt đang lăn dài trên mặt anh, nhẹ nhàng hôn lên đó..
“Sao bảo bối của em lại khóc thế này..”
Tuấn Lãng bỗng dưng cảm thấy mất mặt, từ ngày biết nhận thức anh đã không còn khóc nữa. Nhưng gần đây anh lại hoá yếu đuối. Nhìn thấy vợ gặp nguy hiểm khi sinh con anh cũng khóc, bây giờ quá hạnh phúc khi nhìn vợ lung linh trong bộ váy cưới, anh lại khóc.
“Vợ à, anh hạnh phúc quá. Cám ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh, cho anh biết thế nào là vui vẻ hạnh phúc. Em là một phần không thể thiếu của cuộc đời anh. Anh yêu em..”
Đây là lời tỏ tình mùi mẫn nhất mà Cố Thuần Nhã được nghe, đến bây giờ không chỉ mỗi Tuấn Lãng không kìm được nước mắt, mà Cố Thuần Nhã cũng khóc nức nở. Cô ôm chầm lấy anh, hét lên thật to.
“Tuấn Lãng, em yêu anh. Em không biết mình đã yêu anh từ bao giờ. Có lẽ là khi em hiểu thế nào là tình yêu. Hoặc cũng có thể là từ khi bố mẹ nói chúng ta được hứa hôn cho nhau. Hiện tại em rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc..”
“Quãng đời còn lại anh sẽ biến em thành người hạnh phúc nhất thế giới..”
Bên dưới, Tô Phương Hà và Sở Dung cũng không kiềm chế được mà đôi mắt đỏ hoe. Họ khóc cho hạnh phúc của con cái họ, cũng khóc cho chính mình vì tìm được niềm an ủi khi về già..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.