Mật Thám Thiếu Niên

Chương 11: Lại thêm câu đố




Hàn phục tán, hay “Ngũ thạch tán”, thời Đường còn mang tên “Nhũ thạch tán”. Tương truyền hồi Đông Hán khi Trương Trọng Cảnh phát minh ra, lấy thạch nhũ, tử thạch anh, bạch thạch anh, thạch lưu huỳnh, xích thạch chi ngũ vị hợp thành, đến thời Tam quốc nhà Ngụy được phò mã Hà Yến quảng bá rộng rãi. Sau khi phục dược này, phải ăn lạnh, uống rượu ấm, tắm nước lạnh, tản bộ, mặc y phục mỏng manh, nếu không phát ra, thì cần phải sử dụng thuốc để phát, cho nên xưng là “Hàn phục tán”.
Hà Yến, Tấn Suy Đế Tư Mã Phi cùng Bắc Ngụy Hiến Văn Đế Thác Bạt Hoằng bọn họ từng người phục dược này quá độ mà chết, không nghĩ Tiêu Tiệm cũng sẽ đi lên con đường này.
Miếng da vịt kia đã bị ta chia thành phần nhỏ, xem xét bên ngoài, màu sắc mùi vị không có gì quái dị. Nếu nói muốn ở bên trong trộn lẫn cùng hàn phục tán, hẳn là đem thạch dược nghiền thành mạt phấn, trộn lẫn cùng các nhu liệu, lại nhồi vào trong bụng vịt, chờ vịt chưng chín, dược tính cũng hoàn toàn ngấm vào trong thịt. Cứ như vậy, sẽ không để lại dấu tích nào.
Ta đứng lên, quan sát con chuột trong lồng bên bàn viết. Từ đêm qua ta cứ cách mỗi một canh giờ cho nó ăn một lần hàn phục tán, hiện tại nó ở trong lồng chạy tán loạn, bị đâm cho đầu rơi máu chảy. Cho nó đồ ăn khác thì tất cả nó đều khinh thường ngoảnh mặt, có điều ta đem da vịt để tới trước lồng, nó đột nhiên trở nên chú ý hẳn lên, không ngừng vươn móng vuốt ý đồ lấy miếng da vịt đó.
Tuy rằng trước kia ta đã dùng cả ba loại biện pháp khác nhau thí nghiệm thành phần dược trong da vịt, nhưng kết quả cũng không rõ ràng, mà nay con chuột này biểu hiện, rốt cuộc ta càng thêm khẳng định suy đoán bản thân: món vịt hồ lô bát bảo kia lí đích xác bị trộn hàn phục tán, có điều phân lượng cực nhỏ.
Phân lượng ít như vậy, phải trải qua quanh năm suốt tháng dùng mới có thể nghiện. Như vậy vấn đề hiện tại chính là——chuyện này do Tiêu Tiệm căn dặn Du Lê làm, không lẽ Du Lê âm thầm ra tay mà Tiêu Tiệm cũng không biết chuyện? Nếu là Du Lê hãm hại Tiêu Tiệm, động cơ của nàng lại là cái gì?
Lại hồi tưởng đêm qua thấy nàng đứng ở ngoài cửa phòng Tiêu Tiệm bộ dáng đáng thương ảm đạm, không giống xuất phát từ ngụy trang, nàng rõ ràng đối Tiêu Tiệm có tình, một người nữ tử có thể xuống tay hại ý trung nhân của chính mình hay sao?
Mang theo đủ loại nghi vấn ta đẩy cửa sổ ra, ánh mặt trời bên ngoài khiến ta không khỏi nheo nheo ánh mắt, hóa ra bất tri bất giác đã gần đến buổi trưa. Ta trở lại đem da vịt còn thừa dùng giấy dầu gói lại rồi để vào trong người.
Hiện tại nửa miếng da vịt này đã thành chứng cớ trọng yếu, vẫn là mang theo trong người sẽ an toàn hơn.
Lời này nghe qua có điểm buồn cười, nhưng là sự thật.
Ta đang muốn ra khỏi phòng tìm Tiêu Nặc, vừa mở cửa cái, liền gặp một người ngã chúi dụi vào trong.
Đưa tay đỡ lấy, chính thị Tiêu Nặc.
Hắn dụi dụi mắt, vừa đứng dậy vừa nói: “Nha, đệ thế mà lại ngủ quên mất... Tỷ tỷ có kết quả rồi à?”
“Ngươi đến đây lúc nào?” Ta thế mà lại không hề hay biết! Phát hiện này khiến ta có hơi chút kinh ngạc.
“Đệ sau khi trở về nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không được yên tâm, có lẽ có gì đó có thể phụ giúp, vì để tiện cho tỷ tìm đệ, cho nên đêm qua cứ chờ ở chỗ này.” Hắn hướng trong phòng nhìn rồi nói, “Thế nào? Tra ra không?”
Ta trừng mắt hắn vài lần, nghiêng người nhường đường nói: “Vào đi rồi nói sau.”
Hắn đi đến cái lồng phía trước, nhìn qua vài lượt, liền nhíu mày nói: “Nó dường như rất thống khổ.”
“Độc nghiện phát tác là như thế đấy, người so với nó càng thống khổ càng đáng sợ, lực phá hoại cũng càng lớn hơn.”
“Có biện pháp trị liệu không?”
“Tác dụng của thuốc rất ngắn, đây vẫn là xem ý chí nghị lực của mình. Nếu là Tiêu nhị công tử, ta tin tưởng hắn có thể từ bỏ được.”
Tiêu Nặc quay đầu, nhìn thẳng ánh mắt ta, chậm rãi nói: “Nói cách khác...”
“Nói cách khác là ngươi đã đoán đúng, trong thức ăn Du Lê chuẩn bị cho Tiêu nhị công tử, đích xác hạ hàn phục tán. Bất quá phân lượng cực ít, nếu ta phỏng chừng đúng, với phân lượng như vậy ít nhất phải ăn liên tục trên ba tháng, mới có thể nghiện.”
Tiêu Nặc kinh ngạc: “Ba tháng?”
Ta gật đầu, trầm ngâm nói: “Vấn đề là... Trong hai tháng qua, Tiêu nhị công tử cũng không ở Thành Trăm Dặm. Cho nên ta nghĩ, có phải bởi vì Du Lê thân là thị nữ nhị ca ngươi, chủ tử thích ăn mê huyễn dược, nàng đành phải nghe lệnh đem để vào trong thức ăn, để cho hương vị càng ngon miệng?”
“Không có khả năng.” Tiêu Nặc lập tức phủ quyết, “Nhị ca đệ không phải là loại người này, cho dù có vướng mắc trong lòng cần nhờ ăn mê huyễn dược này để giải tỏa áp lực, cũng sẽ không thể mượn tay người khác.”
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, lại nói: “Có thể còn có loại khả năng thứ hai hay không? Tỷ như phàm trong lúc nhị ca đệ ở nhà, Du Lê đều trong đồ ăn của huynh ấy hạ hàn phục tán, nhưng bởi vì phân lượng có tí, cho nên chưa bị phát giác. Mà sau khi huynh ấy về lần này, Du Lê đột nhiên đem phân lượng tăng thêm, dẫn phát độc nghiện tiềm ẩn chôn trong cơ thể huynh ấy, làm cho huynh ấy ngày hôm qua choáng váng bất ngờ?”
Ta lẳng lặng nhìn hắn một hồi, nói: “Nếu nhị ca ngươi thật sự là vô tội, cách nói này đích xác có sức thuyết phục nhất. Có điều, muốn như vậy phải tính toán phân lượng thật chuẩn mới được, vô ý một chút sẽ gây ra lỗi lầm.”
Lúc này con chuột trong lồng tứ chi đột nhiên một trận run rẩy mãnh liệt, thống khổ phi thường chết đi.
“Thấy chưa?” Ta liếc con chuột vừa tử ẹo nói, “Hơi chút vô ý, sẽ gặp chuyện như thế này.”
Tiêu Nặc gắt gao nhìn chằm chằm con chuột kia, mí mắt giựt vài cái, trầm giọng xuống nói từng chữ từng chữ một: “Du, Lê.”
Trên mặt hắn, có một loại sắc thái bi phẫn, loại bi phẫn này, từ lúc ta quen biết hắn tới nay, lần đầu tiên nhìn thấy.
Hắn không hề là gã thiếu niên vô ưu không biết đến muộn phiền, hoặc là, hắn cho tới bây giờ đều không phải thế. Ta xoay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Chi bằng ngươi bớt tức giận đi, đừng quên, nhị ca ngươi còn sống.”
“Tỷ có ý tứ gì?”
Ta quay đầu lại, chậm rãi nói: “Nhị ca ngươi còn sống, chỉ là bị nhiễm độc nghiện. Điều này chứng tỏ kẻ hạ độc đối với liều thuốc nắm giữ rất có chừng mực, Du Lê chỉ là một người thị nữ bình thường, sao có thể biết nhiều như vậy?”
Ánh mắt Tiêu Nặc chợt lóe, nói: “Tỷ vẫn là hoài nghi Du Lê là dựa theo nhị ca đệ căn dặn mà trộn hàn phục tán vào trong thức ăn à?”
“Có thể là nhị ca ngươi, nhưng cũng có thể là người khác.” Ta thản nhiên nói.
Tiêu Nặc trầm mặc một lát, vừa đi ra hướng ngoài cửa vừa nói: “Bất luận như thế nào, chúng ta ít nhất là hãy hỏi trước nhị ca đệ, thử nhìn huynh ấy xem có biết trong đồ ăn của bản thân có độc hay không.”
Ta nhíu mày nói: “Nếu quả thật là nhị ca ngươi, hắn như thế nào lại thừa nhận?”
Tiêu Nặc bước chân một chút, quay đầu nói: “Ít nhất, chúng ta cũng nên cho huynh ấy một lần cơ hội chứ? Một lần cơ hội vì bản thân biện bạch.”
Xuyên qua đường mòn rải đá vụn, vòng quá bích hồ, ta cùng Tiêu Nặc lại lần nữa đi đến chỗ ở Tiêu Tiệm. Ngày hôm qua bóng đêm mông lung không nhìn thấy rõ, giờ phút này ánh nắng tươi sáng, lộ ra nhà trúc tinh xảo, bên cạnh có dòng suối trong lành róc rách, trước cửa nở rộ hoa dại không biết tên, bãi cỏ như tấm thảm xanh rì, cảnh trí tú lệ phi thường.
Thông thường có thể dựa trên chỗ ở của một người mà phán đoán được phẩm cách vị chủ nhân: người ta có câu không tre ắt tục, nói lên ốc chủ là người tao nhã; hoa cỏ không cần bỏ công chăm sóc, phó mặc cho thiên nhiên, nói lên ốc chủ làm người tùy tính, cũng không thuộc loại đa tâm; nước suối trong vắt, liên miên không dứt, càng là thuyết minh ốc chủ phẩm tính thanh tuyệt, không nhuốm tạp niệm... Một người như vậy, có thể hạ độc, có thể giết người sao?
Ta vừa đi vừa ngẫm, trên cánh tay đột nhiên căng thẳng, quay đầu lại, thấy Tiêu Nặc hướng ta lắc lắc đầu, ám chỉ ta không cần phải đi về phía trước.
Cùng thời khắc đó, ta nghe thấy được tiếng nước——xen lẫn ở trong tiếng suối một thanh âm nho nhỏ, không tuân theo tiếng nước chảy, giống như là có người đang rửa mặt.
Tiêu Nặc tiến đến bên tai ta thấp giọng nói: “Chúng ta bây giờ khoan hẵng đi vào, nhị ca đệ trong phòng có nữ nhân.”
“Ngươi khẳng định là nữ nhân?”
“Nam nhân bình thường đều sẽ không ở giữa trưa rửa mặt, bởi vì bọn họ cảm thấy một ngày tẩy một lần mặt đã thật phiền toái, tốt nhất là một tháng mới tẩy một lần.”
“Có điều, cứ cho là nữ nhân đi, nàng vì sao lại muốn ở phía sau rửa mặt?”
“Có lẽ là trang điểm bị nhòe, có lẽ là...” Tiêu Nặc gian trá cười cười hề hề, “Có lẽ là tóc bị rối, thuận tiện rửa luôn mặt.”
Ta tưởng tượng thấy cảnh tượng kia, đột nhiên hiểu được, hai gò má bắt đầu nóng lên. Chẳng lẽ Tiêu Tiệm hắn... Lại liếc mắt nhìn Tiêu Nặc một cái, trước đó bởi vì hắn tiến đến bên tai ta nói chuyện duyên cớ, khoảng cách giữa chúng ta, đã gần vượt quá tưởng tượng.
Ta hoảng hốt, theo bản năng nhích ra bên cạnh, kéo khoảng cách ra với hắn, ai ngờ vừa làm như vậy, hắn lại đột nhiên bắt lấy tay của ta, cũng hướng ta khẩn trương thở mạnh một tiếng.
Rất xa ở đầu hành lang dài bên kia, Du Lê mang theo hộp thức ăn đang tiến tới.
Ta cùng Tiêu Nặc vội vàng vọt đến sau cây cổ thụ, Du Lê không hề cảm thấy đi qua trước mặt bọn ta, sau đó đi đến trước nhà, bước chân chợt ngừnglại.
Thật hiển nhiên, nàng cũng nghe được tiếng nước kia.
“Nhị thiếu gia...” Du Lê đẩy cửa, cửa cũng không động, “Ta có thể đi vào được không?”
“Chuyện gì?” Trong phòng vang lên Tiêu Tiệm thanh âm, nghe qua đã không còn vẻ khàn khàn u ám của ngày hôm qua nữa.
Du Lê cao hứng nói: “Nhị thiếu gia, huynh đem bữa đêm tối qua ta mang đến ăn ở ngoài cửa luôn sao? Huynh nghe qua dường như có tinh thần hơn a. Ta lại làm vài món điểm tâm sáng, trong đó có canh vị hoa cúc, là huynh thích nhất đấy!”
“Cứ để ở đó.”
Du Lê ngẩn ra, chần chờ nửa ngày, cũng buông hộp thức ăn xuống.
Tiêu Tiệm lại nói: “Nàng có thể đi được rồi.”
Du Lê dạ một tiếng, chậm rì rì xoay người, đi vài bước, lại quay đầu nhìn xem, có vẻ như là nàng đang nghĩ tới thứ gì đó trốn tại phía sau sơn tuyền thạch cốc. Nữ tỳ này, cũng là là dạng giảo hoạt tinh ranh.
Ta cùng Tiêu Nặc liếc nhau, trao đổi biểu tình bất động thanh sắc, trong lòng lại suy nghĩ, Tiêu Tiệm đã đem đồ ăn ngày hôm qua Du Lê làm ăn rồi? Nói cách khác hắn lại ăn hàn phục tán, khó tránh khỏi nguy cơ lại lần nữa phát độc.
Không bao lâu sau, kẽo kẹt một tiếng vang nhỏ, cửa phòng mở. Tiêu Tiệm đi ra đem hộp thứ ăn nhấc lên đi vào, một thanh âm mềm mại uyển chuyển hàm xúc liền như vậy theo trong phòng truyền ra bay lọt vào lỗ tai ta: “Ta không đói bụng.”
——Nữ nhân thanh âm!
Bị Tiêu Nặc nói trúng rồi, Tiêu Tiệm trong phòng thật sự có nữ nhân!
Nữ nhân kia là ai mới được? Lại vì sao có thể ở trong phòng Tiêu Tiệm thế này? Đến lúc nào rồi mà hắn còn có tâm tư tìm nữ nhân?
Liên tiếp nghi vấn ở trong đầu ta xuất hiện ào ạt, còn chưa kịp miệt mài theo đuổi, liền gặp Du Lê lảo đảo đi ra phía sau mỏm đá thoáng động, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nàng vội nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng chặt kia, liền như vậy lệ rơi đầy mặt.
Tiêu Nặc lôi kéo tay của ta, ta lúc này cùng hắn lặng lẽ rời đi.
Nên hỏi thì lại chưa hỏi, không nên gặp lại gặp được, sự tình dường như trở nên càng phức tạp. Sau khi trở lại phòng, ta trước tiên tự sâu kín thở dài. Tiêu Nặc ghé vào bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, trông có vẻ ngang nhiên hứng chí, thay vì đáng ra phải là khẩn trương sốt ruột.
“Ngươi thoạt nhìn tựa hồ có điểm cao hứng?”
Tiêu Nặc cười dương đầu nói: “Bởi vì đệ đã tìm được một lý do hợp lý.”
“Ngươi cho rằng Du Lê là vì nhị ca ngươi có người yêu khác, cho nên mới ở trong đồ ăn hắn hạ độc, cố ý hãm hại hắn?”
“Tỷ còn cách giải thích nào tốt hơn sao?”
Ta khẽ mím môi, chần chờ nói: “Ngươi có tin vào trực giác hay không?”
“Trực giác?”
“Vừa rồi lúc thấy biểu tình trên mặt Du Lê cô nương, trực giác của ta nói cho ta biết, nàng cũng giống như chúng ta, đều là lần đầu tiên biết nhị ca ngươi hóa ra có nữ nhân. Nếu là nói như vậy, nàng không thể nào từ mấy tháng trước đã bắt đầu trù bị hại nhị ca ngươi được.”
Tiêu Nặc nhéo mày không nói. Trong lúc nhất thời ta cũng lý giải không ra đến nơi đến chốn, chỉ cảm thấy hết thảy đều giống một mớ hỗn loạn, nơi nơi đều là manh mối, nhưng lại không thể luận ra được gì.
Ngay tại khi ta ngồi xuống chuẩn bị rót trà giải khát thì, ta đột nhiên kinh ngạc đứng lên, sau lui lại mấy bước.
Tiêu Nặc lập tức chú ý tới, quay đầu hỏi: “Tỷ làm sao vậy?”
“Có người đã vào phòng ta, cũng động qua cái lồng này.” Ta chỉ vào cái lồng đựng con chuột chết nói, “Vừa rồi ta đem một mẩu da vịt đặt lên bàn dụ hoặc con chuột, cho nên con chuột ắt phải là hướng về phía bàn mà chết, mà ngươi xem hiện tại, đầu của nó rớt hẳn ra sau.”
Đôi mắt Tiêu Nặc từ nhạt chuyển sang đậm, trầm tĩnh xuống.
Là ai đã tiến phòng ta? Vì sao muốn động chiếc lồng này? Lại vì sao bất động thanh sắc bắt nó thả lại tại chỗ? Kẻ đó phát hiện ra cái gì rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.