Mật Thám Thiếu Niên

Chương 27: Bên trong có chân ý




Ta giật mình choàng tỉnh dậy, mở to mắt.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở mỏm đá chiếu lại đây, đâm vào đôi mắt gây ra một cơn đau đớn, bất tri bất giác, lại đã buổi trưa.
Ta ẩn thân trong cái hòm treo này, hòm được cắm thẳng vào khe đá, ta liền nằm áp vào trên nắp hòm, như thế qua một đêm, mùi vị thế nào, có thể tưởng tượng ra được. Nhưng mà khó chịu nhất, không phải là dãi gió dầm sương vất vả, cũng không phải là quá trình giải độc đau đớn, mà là gánh nặng lo âu, đè nén đầy tâm trí.
Chỉ biết tình cảnh Tiêu Nặc so với ta càng tệ hơn, không biết hắn hiện tại như thế nào, những kẻ kia có thể dụng hình với hắn không? Thuật dịch dung của Quỷ Phủ Thần Công tất nhiên không phải vạn năng, chẳng may bọn chúng phát hiện thân phận chân chính của hắn, thế thì có khả năng thật sự xong rồi! Bởi vì, bọn chúng tuyệt đối sẽ không cho phép bị “Tiêu Tam công tử” xuyên phá bí mật, hiện tại chỉ có thể cầu xin ông trời phù hộ, phù hộ hắn bình an vô sự, có thể chống đỡ đến lúc ta đi cứu hắn.
Dòng suy nghĩ đến đây không khỏi cười khổ, Phong Thần Hi, ngươi từ khi nào lại bắt đầu trở nên ỷ lại ông trời như thế?
Vừa định trở về trấn cứu người, trong gió truyền đến tiếng bước chân nho nhỏ, trong lòng ta cả kinh: chẳng lẽ là thủ hạ Thất ca đã tìm ra được nơi này? Tuy rằng ta vốn là muốn đi tìm bọn chúng, nhưng giờ này khắc này, vẫn là tĩnh tại xem động thái trước rồi hẵng nói sau. Lúc này một lần nữa trên hòm treo Bặc Nhân, ngừng thở ngưng thần yên lặng nghe.
Đang đi đến đây có hai người, người trước hơi gấp gáp, người sau càng lộ rõ vẻ mệt nhọc, nhưng khinh công đều đã đạt cảnh giới nhất lưu. Sẽ là ai đây? Thủ hạ Thất ca sao lại có nhiều loại người tàng long ngọa hổ như vậy?
Ngay tại lúc này, ta nghe được thanh âm quen thuộc: “Tỷ tỷ! Tỷ tỷ——tỷ tỷ——”
Tiêu Nặc!
Làm sao có thể? Ta không khỏi hoài nghi thính giác của chính mình. Có điều kia giọng nói thuần khiết tựa gió, nhiệt tình tựa hỏa, rõ ràng duy nhất chỉ Tiêu Nặc mới có...
“Oa!”
Một tiếng kêu to đột nhiên gần ở bên sườn, ta hoảng sợ, thiếu điều muốn rớt khỏi nắp hòm treo, ngẩng đầu, liền gặp một khuôn mặt tươi cười hướng ta nháy mắt, nụ cười vừa đơn thuần vừa đáng giận——không phải Tiêu Nặc thì còn ai?
“Ngươi, ngươi, ngươi...” Giọng nói của ta phát run, là khẩn trương, cũng là kích động, sợ nói tiếp e là sẽ khóc mất, “Ngươi, ngươi vì sao muốn dọa ta?”
“Bởi vì ta ở phía dưới gọi tỷ mãi, mà tỷ đều không để ý ta a.” Hắn nói xong nghiêng đầu cẩn thận chăm chú nhìn mặt ta, “Tỷ tỷ, tỷ đang khóc sao?”
“Ai khóc!” Ta nhất thời xấu hổ tức gận, không chút suy nghĩ liền một chưởng xuất ra, kết quả chính là hắn quát to “A” một tiếng, ngã xuống.
Nguy rồi, ta đã quên chúng ta thân đang ở phía trên hòm treo! Vội vàng nhìn xuống dò hỏi: “Tiêu Nặc, ngươi có sao không...”
Tình hình phía dưới quả nhiên không ổn, một gã hắc y nhân vươn tay vốn sắp đỡ được Tiêu Nặc, lại bị hắn bị kéo cho bản thân cũng ngã theo xuống đất, hai người tựa như bao tiền rớt bịch bịch trên mặt đất. Ta khẩn trương buông người nhảy xuống, chạy lại hỏi: “Tiêu Nặc, ngươi có bị thương hay không?”
Tiêu Nặc ngẩng đầu, lộ ra một cái miệng cười ngoác nói: “Không có sao cả, ta thấy rất ổn, không đau!”
“Tam thiếu gia, thiếu gia đương nhiên không đau, đó là bởi vì có lão nô ở phía dưới đỡ cho thiếu gia còn gì, ôi...” Hắc y nhân rên rỉ không thôi.
Tiêu Nặc vừa đỡ ông ta đứng dậy vừa xin lỗi: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, đụng vào đâu rồi? Để ta nhìn xem...”
Ta nhìn chằm chằm hắc y nhân kia, càng ngày càng mơ hồ, nhịn không được lên tiếng nói: “Tiêu Nặc, đây không phải là——”
Tiêu Nặc đảo mắt một vòng, từ từ nói: “Tỷ tỷ đoán thử đây là ai?”
Quái, sao hắn lại hỏi ta vậy? Người này rõ ràng chính là hộ vệ bên cạnh Thất ca đấy thôi! Có điều Tiêu Nặc đã hỏi thế, tất có thâm ý, hộ vệ thông thường cần chi phải mang mặt nạ da người gì đó, trừ phi có thân phận khác, hơn nữa nghe hắc y nhân vừa rồi gọi hắn là tam thiếu gia, lại tự xưng lão nô, chẳng lẽ... Chẳng lẽ...
Ta càng nghĩ càng khiếp sợ, run giọng nói: “Chẳng lẽ... ông là... Tài Bá?”
Tiêu Nặc ồ lên khen: “Tỷ tỷ thật thông minh, mới đoán một lần mà đã trúng!”
Hắc y nhân kia ha lột đi mặt nạ trên mặt, mặt mũi hiền lành, gương mặt nếp nhăn, quả nhiên là Tài Bá.
Ta kinh ngạc nhìn khuôn mặt kia, chỉ có thể dùng bốn chữ ‘hết biết nói luôn’ để hình dung chuyện này.”Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Tài Bá ho khan một tiếng, đáp: “Kỳ thực là như vầy, con người của lão những thứ khác không ham, chỉ là thích thu thập tin tức bí mật chốn giang hồ, đời tư của những người có danh vị... Ai, thành chủ rất hiểu cho lão, vì thế đã thỏa mãn ham mê nho nhỏ này của lão, đem mạng lưới tình báo tại Thành Trăm Dặm giao cho lão phụ trách.”
Tiêu Nặc ở một bên nói: “Cho nên, Tài Bá liền trở thành Trương mỳ sợi.”
Cái gì? Trương mỳ sợi cũng là ông ta?
Tài Bá lại ho khan một cái, đầy ngượng ngùng nói: “Kỳ thực, ngoài việc thu thập chuyện trong võ lâm ít người biết đến ra, lão còn có một ham mê nho nhỏ, chính là nấu mỳ sợi...”
Chỉ e còn có không ít ham mê nho nhỏ a? Tỷ như đánh đố người khác, tỷ như nói chuyện quanh co lòng vòng...
Ta quay đầu sang Tiêu Nặc: “Ngươi nói đi, đây là chuyện gì xảy ra?”
Tài Bá thấy ta thiếu kiên nhẫn, nhất thời lộ ra biểu tình bị đả kích, ủy ủy khuất khuất một bên đứng đợi.
Tiêu Nặc lại cười nói: “Cha ta mặc dù người đã đi rồi, nhưng trong lòng vẫn là nghĩ đến nơi này, cho nên lệnh Tài Bá âm thầm lưu ý. Tài Bá ban ngày ở trong thành túc trực, ban đêm liền đến trấn bán mì, hỏi thăm tình báo. Ngày đó có người ở bên ngoài Xuân Tiêu các phục kích chúng ta, Tài Bá vốn muốn ra tay cứu giúp, nhưng thấy tỷ dễ dàng bắt giữ tám tên kia, mới yên tâm rời đi.”
Hóa ra tối hôm đó đụng hắc y nhân cũng là ông ta! Tài Bá này, thật đúng là có thuật phân thân!
“Tài Bá đi trước chúng ta một bước, phát hiện tú bà Hồng Tụ của Xuân Tiêu các có vấn đề, lại thấy một tên hộ vệ dùng kiếm đi theo bên cạnh Hồng Tụ, liền ra tay đánh tráo, lấy thân phận của hắn ta ngấm ngầm điều tra việc này. Sau khi biết được Hồng Tụ sai người đi đón Mạc Phinh Đình, Tài Bá liền phái người dọc đường động thủ, thay đổi người giả trang Mạc Phinh Đình, đây cũng là nguyên do vì sao ngày hôm đó, ta rõ ràng không phải Trương Tiên Phóng, nhưng nữ nhân kia vẫn bảo ta là tướng công.”
Ta nói tiếp nói: “Mà sở dĩ ngươi có thể chạy ra cơ quan, không cần nói, tự nhiên cũng là Tài Bá cứu ngươi?”
“Đúng vậy.” Tiêu Nặc đem quá trình thuật lại một lần, sau đó nói, “Sau khi ta trốn ra, lập tức đi tìm tỷ. Ta nghĩ, nếu cả bọn Hắc Hổ cũng tìm không thấy tỷ, vậy có thể suy ra ngươi tỷ ở trong Trấn Trăm Dặm, mà tỷ lại không biết đường đến Thành Trăm Dặm, cho nên cũng sẽ không thể đến đó, như vậy nếu ta là tỷ, ta sẽ lựa chọn trốn ở đâu đây?”
“Vì thế ngươi liền nghĩ tới nơi này?”
Tiêu Nặc khẽ cười nói: “Thành Trăm Dặm vốn có quy định, không được quấy rầy tộc Bặc Nhân sinh sống, năm năm tháng tháng trôi qua, mọi người đều cơ hồ đã quên mất sự của tồn tại bọn họ. Mà nơi đây lại có không trung ngăn cach, đích xác không có chỗ nào an toàn để ẩn thân tốt bằng. Tỷ tỷ quả nhiên thông minh.”
Ta trừng mắt hắn nói: “Ngươi có thể nghĩ đến chỗ ta ẩn thân như thế, chẳng lẽ không phải cũng thông minh giống nhau? Đúng là khen người để tự khen mình!”
Tiêu Nặc cười ha ha, cười đến mức làm ta phát bực, vừa định hỏi Tiêu Nặc ngươi cười cái gì, hắn bỗng nhiên thu lại nụ cười, điệu bộ lập tức đứng đắn hắn, ngắm nhìn ta, chậm rãi nói: “Thật tốt...”
“Cái gì?”
“Thấy tỷ tỷ không có việc gì, thật tốt.”
Tài Bá rõ ràng đã rời đi được một nửa lúc này lại chen vào nói nói: “Tam thiếu gia dọc đường đi dường như vô cùng nôn nóng, lão nô nói với thiếu gia sẽ không có chuyện gì, nhưng thiếu gia không chịu nghe, phải muốn tận mắt thấy trong lòng mới an tâm. Ai, một hơi chạy đến đây, bộ xương cốt già nua này của lão nô muốn rã ra luôn a...”
Lời nói của ông ta, hơn nữa còn có ánh mắt rạng ngời của Tiêu Nặc, ta tự nhiên thấy xấu hổ lúng túng, cả người không được tự nhiên. Đồng thời cúi đầu, trong lòng lại ấm áp không nói nên lời, pha lẫn vui mừng khe khẽ——ta lo lắng cho hắn, hắn sao lại không lo lắng cho ta được, Phong Thần Hi, như nhau, như nhau thôi...
“Tam thiếu gia, người đã tìm ra rồi, hẳn là nên quyết định bước tiếp theo thôi?”
Tiêu Nặc lại đột nhiên im lặng. Ta ngẩng đầu, thấy biểu tình trên mặt hắn trở nên rất quái dị, giống như thất vọng hoặc như thống hận. Hắn thở dài một tiếng, nói: “Ta cũng không biết bước tiếp theo nên đi như thế nào.”
Tài Bá ngạc nhiên, lập tức lộ ra vẻ am hiểu.
Xem bộ dáng bọn họ, hay là còn xảy ra chuyện gì khác bất thành?
Ta đề nghị nói: “Mặc kệ như thế nào, cứ đứng ở đây cũng không phải biện pháp, chúng ta về Thành Trăm Dặm trước đi.”
Tiêu Nặc vuốt mày, hết nửa ngày, mới lặng lặng gật gật đầu.
Từ chỗ hòm treo tới Thành Trăm Dặm, con đường này tuy rằng ta từng đi qua đi lại rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên không ngồi xe ngựa, chỉ đi bộ đơn thuần. Tiêu Nặc bọn họ không còn giấu giếm ta đường tới thành, đây có phải cho thấy, bọn họ đã coi ta như người một nhà rồi chăng?
Ngay tại lúc ta đang trăm mối ngổn ngang cảm xúc, Tài Bá đột nhiên dừng bước, Tiêu Nặc bật ra tiếng nói: “Ta đang nghĩ sao mà trên đường gió êm sóng lặng thế này, hóa ra là đã sớm chờ chúng ta ở đây. Xuất hiện đi, không cần giấu đầu lộ đuôi nữa đâu!”
Từ trong rừng trúc dày đặc, một người chậm rãi đi ra, thân hình cao lớn, râu ria đầy mặt, bên hông còn buộc một cái hồ lô đỏ thẫm.
Là hắn! Ta kinh ngạc, chưa kịp nói gì, người nọ đã mở miệng trước: Trong số các ngươi, ai là Phong Thần Hi?”
Ta ngạc nhiên, sau đó ngộ ra. Chính là, lúc này chúng ta ba người vẫn đang dịch dung như trước, người này đương nhiên không nhận ra chúng ta. Có điều, người chặn đường mai phục sao lại có thể là hắn?
“Ta ở đây.” Ta bước ra phía trước một bước, cất cao giọng nói.
Ánh mắt người nọ ở trên mặt ta liếc qua lại vài vòng, biểu tình nhàn nhạt nhìn không ra nguyên cớ nào cả, chỉ là trầm giọng hỏi: “Nghe nói cô nương đang điều tra Thất ca?”
“Ngươi không phải là đã sớm biết sao? Cần gì phải nhiều lời?” Có chút cổ quái. Biểu tình người này, cùng lời nói của hắn, đều mang chút cổ quái. Theo lý thuyết, hắn không nên là có phản ứng này a.
Người nọ chậm rãi cởi bỏ hồ lô khỏi thắt lưng, ném nó ra xa, từ bên trong người rút ra chủy thủ.”Để ta lãnh giáo võ công của cô nương.”
Nói xong, hắn liền ra tay trong chớp mắt, chủy thủ như tia sáng bạc lướt tới, đâm thẳng hướng tim ta. Tốc độ, lực độ một kiếm này, đều đã được tính toán hoàn mĩ, không nghĩ tới hắn lại có võ công cao đến vậy!
Ta vội vã nhảy lùi lại, xoay người trên không, né qua trong đường tơ kẽ tóc, ngón tay khẽ nhấc, vốn định bắn ra khói độc, nhưng đột nhiên trong đầu hiện ra linh quang, liền thay đổi chủ ý. Ta từ trong giày cũng rút ra chủy thủ phòng thân, hai thanh chủy thủ giao nhau giữa không trung, đúng là các không nhường cho.
Phải biết thanh chủy thủ này chính là sư phụ tặng cho, cắt được cả lông vũ đang rơi, sắc bén dị thường, mà chủy thủ của hắn lại không chút thua kém. Ta cả kinh, giao đấu càng thêm cẩn trọng. Hắn tung toàn chiêu thức quái dị, tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt, đã qua hai mươi chiêu.
Tiêu Nặc đột nhiên lên tiếng: “Tiểu Tửu Tiên, rốt cuộc ý huynh là muốn thế nào?”
Hắn chấn động, thừa dịp lúc hắn phân tâm, ta phất tay áo đánh văng chủy thủ của hắn, tay trái không ngừng lại, phóng đạn vào mặt hắn, sau đó nhanh chóng lui trở về bên cạnh Tiêu Nặc.
Tiểu Tửu Tiên giật mình đứng khựng lại, thanh âm khàn khàn nói: “Ngươi nhận ra được Tiểu Tửu Tiên?”
Tiêu Nặc khóe môi nhếch lên, thản nhiên cười: “Ta chẳng những nhận ra được, mà còn biết, kỳ thực ông chẳng phải Tiểu Tửu Tiên chân chính.”
Người nọ nheo nheo mắt: “Sao cơ?”
“Sao ông không tự sờ mặt mình xem?”
Người nọ hồ nghi sờ lên mặt mình, ngón tay đi tới đâu, làn da vỡ vụn tới đấy, từng mảng một theo gió bay đi. Lúc này hắn mới chợt ngẩn ra, kinh ngạc quay đầu nhìn ta: “Nhân Đạo Phong Tiêm Tố là đương kim võ lâm đệ nhất thi độc danh gia, cũng không ngờ đệ tử của bà ta cũng có bản lãnh như vậy. Tay ngươi căn bản không hề đụng tới mặt ta, thế nhưng có thể vô hình trung dụng độc phá huỷ mặt nạ của ta, tốt, tốt lắm, tốt lắm.”
Hắn liên tục nói ba tiếng ‘tốt’, ta ngược lại càng mờ mịt, liền hỏi: “Ông là ai? Vì sao muốn giả trang Tiểu Tửu Tiên? Lại vì sao muốn cản đường đi của chúng ta?”
“Ta chỉ muốn thử xem một chút bản lĩnh của cô nương như thế nào.”
Ta nhíu mày, lý do này thật quá hoang đường, nhưng biểu tình trên mặt hắn lại không giống như đang đùa cợt. “Vậy hiện tại ông thấy được rồi chứ?”
Hắn gật đầu nói: “Không sai, cô nương quan sát tỉ mỉ, tâm tư linh mẫn, mà hai vị phía sau ngươi kia, tuy rằng ta không giao thủ, nhưng ta xem ra, võ công cũng đều cao cường tương đương. Như vậy thì ta an tâm rồi.”
“An tâm? An tâm gì kia?”
Hắn đưa tay vuốt vuốt mặt mình, thở dài nói: “Các người có biết ta là ai không?”
Ta quan sát chủy thủ trong tay hắn, vừa suy nghĩ vừa nói: “Kiếm pháp của ông thiên lệch, không giống với võ công bình thường, hẳn là không phải nhân sĩ trung nguyên.”
“Không sai.” Hắn ngẩng đầu, từng chữ từng chữ nói, “Ta đến từ núi Trường Bạch, đứng thứ ba trong Phát Tài cốc, nên được gọi là Tề lão Tam.”
“Cái gì?” Ta cùng Tiêu Nặc, Tài Bá đồng thời hô lên, lại thêm một việc bất ngờ ngoài ý muốn——
Bí ẩn này cứ lòng vòng dạo quanh, thế nhưng một lần nữa lại quay trở về điểm xuất phát là Phát Tài cốc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.