Mạt Thế: Cách Nhân Vật Quần Chúng Sống Sót

Chương 2:




Hình Diệp có thể cảm nhận được từng miếng thịt trên cơ thể bị xé đi, từng cơn đau dâng trào, đau đến thấu xương. Cô sẽ chết như thế này sao? cô không muốn chết, cô muốn được sống
vùng vẫy trong tuyệt vọng rồi bị cái chết bao trùm, qua thật lâu Hình Diệp nhận ra bản thân đang lơ lửng trong khoảng không màu đen
Ồ cô chết rồi à? tệ thật nhỉ, Hình Diệp còn muốn đi nhiều nơi lắm, còn muốn ngắm nhìn những cảnh đẹp lắm. Nhưng mà ở mạt thế có cảnh đẹp sao
nếu được sống lại cô sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, lúc đó sẽ đi khắp nơi trong mạt thế, ngắm nhìn thế giới mặc kệ nó có xấu hay không
Hình Diệp thở dài thầm nhũ trong lòng
trong lúc cô đang buồn rầu đột nhiên một quyển sách kì lạ xuất hiện trước mặt cô. Quyển sách phát ra ánh sáng nhè nhẹ lơ lửng giữa không trung, trên bìa in một dòng chữ
" Mạt Thế: Cùng Nhau Trải Qua Sóng Gió "
vì tò mò Hình Diệp mở quyển sách ra đọc, đọc được một nửa liền phát hiện mình đang sống ở thế giới trong tiểu thuyết!
và cô chỉ là nhân vật quần chúng trong đó, chưa hề xuất hiện trong truyện
lúc đầu Hình Diệp không nghĩ bản thân sống trong thế giới tiểu thuyết đâu, chỉ là từng dòng chữ trong tiểu thuyết miêu tả chính xác những sự kiện xảy ra trong thế giới cô sống
việc thiên thạch rơi xuống hay việc các lục địa mới hình thành, tất cả đều trùng hợp với những gì xảy ra trong thế giới này
đặc biệt Lý Tiểu Hoa là nữ phụ trong tiểu thuyết này, tiểu thuyết có tả sau khi phản bội bạn mình cô ta cùng Trần Đức Thắng đến căn cứ Địa Thiên. Tại đây Lý Tiểu Hoa gặp được nam chính rồi đem lòng say mê anh ta
khi Trần Đức Thắng phát hiện hai người đã cãi nhau, không chỉ vậy gã ta còn đánh Lý Tiểu Hoa. Cảm thấy Trần Đức Thắng quá vướng víu Lý Tiểu Hoa tính kế khiến gã ta chết xong liên tục đẩy nữ chính vào nguy hiểm
kết cục bị tang thi xâu xé, là do nữ chính ném cô ta vào đàn tang thi. Đọc tới đây Hình Diệp không khỏi vui vẻ
đoạn sau của tiểu thuyết là hành trình cứu giúp thế giới của nam nữ chính và sự xuất hiện của Sát Thần - tên gọi của các tang thi vương
Hình Diệp gật gật đầu, tên gọi của tang thi vương thật ngầu, có điều bây giờ cô chết rồi biết mấy thứ xảy ra trong thế giới mình sống để làm gì chứ
cô đọc gần hết tiểu thuyết thì đột nhiên choáng váng, tầm mắt mờ đi trực tiếp ngất tại chỗ
khi Hình Diệp chưa hiểu chuyện gì xảy ra cô đã bật dậy trên giường rồi. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, nhận ra đây là phòng của cô trước mạt thế
???
Hình Diệp vội ra ngoài nhìn xung quanh, vẫn là thành phố D đầy tươi sáng của trước kia. Mặc dù ở khoảng thời gian trước mạt thế các trận động đất lớn thường xuyên xảy ra gây nhiều thiệt hại nhưng nó không ảnh hưởng nhiều đến thành phố D
phải nói thành phố D là một trong ít thành phố yên bình nhất lúc bấy giờ và tạm thời còn chưa có nhiều người nhiễm virus tang thi
lướt xem các trang mạng xã hội cô thấy các bài báo viết về những sự kiện xảy ra trong thời điểm này, bao gồm việc một loài virus lạ xuất hiện
là virus tang thi
một tháng nữa mạt thế sẽ ập đến, khi những thiên tai dừng lại, khi con người hóa tang thi ngày càng nhiều, khi bệnh tang thi bùng lên khắp nơi một cách mạnh mẽ đe dọa sự tồn tại của loài người
không thể chậm trễ Hình Diệp nhanh chóng lên kế hoạch thu thập vật tư song bắt đầu rèn luyện cơ thể. Cô chạy đua với thời gian, chuẩn bị mọi thứ đầy đủ nhất có thể, ít nhất phải đủ để sống một hai tháng
một tuần nữa mạt thế đến, lúc này các bệnh viện đầy người nhiễm bệnh, thành phố D cũng như thế giới loạn hết cả lên, bên phía chính phủ trấn an người dân, các bác sĩ của bệnh viện bắt đâu lo sợ, người dân xôn xao
vật tư Hình Diệp thu thập được kha khá đã đem giấu hết, tất nhiên vì không đủ chỗ để và còn chẳng có vòng cổ không gian của nữ chính nên cô không thể lấy thêm đồ được nữa
mà cho dù có cô cũng không đủ tiền mua
về phần vũ khí Hình Diệp dùng tạm thanh sắt, cô làm gì có tiền mà mua súng đạn gì chứ. Thôi kệ so với vũ khí nóng thì vũ khí lạnh xài tốt hơn, đối với cô là vậy
đang chạy bộ chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên, là Trần Đức Thắng gọi. Cũng đã một tháng rồi cô chưa nói chuyện với gã ta lần nào. Hình Diệp nhíu mày, cô cúp máy sẵn chặn luôn anh ta
có thể những chuyện xảy ra chỉ là một giấc mơ, nhưng nó quá chân thực đến mức người cô phát lạnh. Thật sự là mơ sao? không thể, cô rất tỉnh táo, cô biết đó không phải mơ, đó là sự thật
bỏ chuyện đó ra sau đầu Hình Diệp ngước nhìn bầu trời trong xanh, nhìn thật lâu. Có lẽ sau này không còn được thấy nó nữa rồi
chạy bộ xong cô bước về nhà nói đúng hơn là phòng trọ của mình. Hình Diệp của hiện tại đang tuổi hai mươi ba còn Hình Diệp của mạt thế là hai mươi sáu, trước khi mạt thế đến cô cũng chỉ là người bình thường, một sinh viên sống căn trọ ngày qua ngày
" cháu muốn trả phòng " Hình Diệp trả tiền tháng này cho bà chủ trọ rồi đến một nơi cách xa nơi mình ở. Bước vào căn trọ mới cô nhìn vật tư chất đống dưới đất, đa số là lương khô, bánh quy, bánh mì và một ít thịt cùng trái cây
còn về phần căn trọ mới cô thuê là nơi khá vắng vẻ, nằm sâu một trong con hẻm vì Hình Diệp muốn chắc chắn không có kẻ nào đột nhiên xông vào nhà cô, hoặc xin vào ở nhờ hoặc vào cướp đồ ăn của cô
ai sẽ vào một con hẻm vắng để tìm kiếm vật tư chứ, ít nhất là khi mới bắt đầu mạt thế
◈ góc tác giả ◈
nam chính trong mấy chương này hơi ít sàn nha mọi người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.