Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Chương 10: Tiêu:BẠN THÂN




Tôi yên lặng nhìn chiếc trực thăng đó mang Tưởng Thiên đi càng ngày càng xa, miễn cưỡng khống chế lại thô bạo trong lòng, không có đuổi theo, bằng vào lực cánh tay và sức không chế của tôi bây giờ, hoàn toàn có thể cầm một đồng tiền xu coi như đạn pháo bắn trúng bình xăng trực thăng, nhưng tôi cũng không tính làm như vậy.
Cứ thế giết hắn, không khỏi lợi cho hắn quá rồi. Tôi muốn cho hắn hưởng hết vinh hoa phú quý rồi nếm đủ chua xót thống khổ, sau đó, sống không bằng chết ở trên thế giới này kéo dài hơi tàn... đến cả chết, cũng là một loại hy vọng xa vời.
Trốn đi, Tưởng Thiên! Trốn được càng xa càng tốt. Trước khi tao tìm được mày, sống sót cho tốt.
Mắt tôi lấp lánh nhìn hắn chòng chọc, ung dung nở nụ cười.
"Tiêu..." Bên tai là tiếng gọi khẽ rụt rè của An Nhiên, tôi theo bản năng mà thu hồi nụ cười xán lạn trên mặt và ánh mắt khát máu. Tôi không để ý những cái nhìn của người khác, chỉ có An Nhiên; tôi hi vọng ở trong mắt, trong lòng nàng, mãi mãi cũng chỉ có người bác sĩ ngoại khoa lạnh nhạt mà cao ngạo ngoại kia, Tiêu Minh Dạng sạch sẽ của quá khứ.
"Hả?" Tôi nhìn về phía nàng, sắc mặt dịu dàng xuống một cách tự nhiên, nhưng không phải cố gắng khống chế biểu cảm, mà là vừa nhìn thấy nàng, trong lòng liền ấm áp, khiến tôi không có cách nào đối xử lạnh nhạt.
Nàng mấp máy môi, bỗng nhiên chỉ vào mấy tên đàn ông đang gặp nguy cấp trên quảng trường, hỏi tôi: "Nên cứu không?".
Tôi biết, nàng vốn muốn nói cũng không phải câu này, có điều không liên quan, chỉ cần nàng không nói, tôi liền không hỏi. Tôi nhìn lướt qua Vệ Sơ vung vẩy dùi cui cùng đọ sức với ba con xác sống, đoán chừng hắn một chốc chết không được, liền lắc lắc đầu, kéo An Nhiên ẩn vào trong góc, đưa cho nàng một thanh sô cô la: "Nhìn kỹ hẵng nói."
Quảng trường ngoài trời này diện tích tầm khoảng một trăm mét vuông, chính giữa là một bức tượng điêu khắc nghệ thuật hiện đại, xung quanh là suối phun róc rách trang trí đèn, chỉ có độ cao bằng cẳng chân người trưởng thành, không có bật điện, thì chỉ là một bãi nước đọng, không lật nổi sóng lớn.
Ngoại trừ cái tượng điêu khắc, toàn bộ quảng trường lại không có thứ che chắn. Bốn tên đàn ông lao ra cửa lớn siêu thị trước chúng tôi một bước đương nhiên thành mục tiêu lựa chọn hàng đầu của đám xác sống vốn đang bồi hồi ở quảng trường.
Xác sống có khoảng hai mươi mấy con, ba con vây quanh Vệ Sơ, Phùng Dũng và Chu Thiệu Quân chống đỡ bốn con, còn lại tất cả đều bị Tần Tiên Nghị không ngừng gào thét hấp dẫn tới. Tuy là vậy, ông ta vẫn nhìn chiếc trực thăng chỉ còn lại chấm đen nhỏ mà chửi rủa không ngừng, dùng ngôn ngữ ác độc có thể nghĩ tới trên đời mà chửi rủa, dù cho mỗi một âm tiết đều sẽ dẫn tới xác sống hung mãnh hơn nữa. Coi như sức mạnh ông ta tăng cường, một gậy liền có thể giải quyết một con, cũng không thể chống đỡ được hơn mười con xác sống không biết đau đớn, không cảm giác, chỉ biết bất chấp tấn công. Rất nhanh, khi ông ta vừa mới hơi mất tập trung, liền bị một con xác sống tàn bạo kéo xuống một mảnh thịt từ trên cánh tay.
Chỉ nghe ông ta gào lên thê thảm, dùng hết sức, tay nắm dùi cui đánh bay con xác sống đó, nhưng không thể chịu được hai con khác từ hai bên trái phải đánh về phía hai chân của mình, lại là hai tiếng vang chói tai như xé vải, ông ta đã thành một huyết nhân.
Đòn đánh này kỳ thực không tính trí mạng, nhưng dù sao ông ta cũng là một người sống sờ sờ có cảm giác, đau đớn kịch liệt khiến ông ta cắn chặt hàm răng, mồ hôi lạnh cũng không ngừng chảy ra, con mắt mơ hồ, ý thức của ông ta bởi vì tức giận mãnh liệt và đau khổ khó thể chịu đựng mà dần trở nên tan rã.
Cắn răng ngăn một miệng máu cắn tới cổ họng, sau một giây, phía sau lưng, bụng cùng với hai chân của ông ta đều chịu công kích khác nhau. Rốt cục, chân ông ta mềm nhũn, sau đó ngã nhào trên đất, con xác sống gào thét nằm nhoài trên bụng ông, hất đầu lôi kéo mất một tảng thịt lớn từ trên bụng mềm mại của ông ta, lộ ra ổ bụng và nội tạng đỏ tươi.
Một con xác sống khác vội vã vươn ra móng vuốt khô héo, vồ ra bộ dạ dày vẫn đang lúc nhúc và một đoạn ruột dài của ông ta, gấp rút nhét vào trong miệng lớn nhai nghiền ngẫm, còn không quên phát ra tiếng 'khè khè' khàn khàn, giống như biểu đạt sung sướng. Thấy thế, càng nhiều xác sống nhào tới, dồn dập ăn mọi chỗ tốt của ông ta, chỉ lo động tác chậm, ngay cả tro cặn cũng không được chia.
Tôi nhớ tới trước đây từng xem một bộ phim phóng sự về linh cẩu, ấn tượng sâu nhất chính là một đám linh cẩu nhào vào con mồi cắn nát máu thịt của nó, con linh dương đực cường tráng kia thậm chí còn chưa tắt thở, nhưng trơ mắt nhìn mình bị ngấu nghiến từng tý từng tý. Tôi thản nhiên nhìn ánh mắt khẩn cầu của Tần Tiên Nghị, khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng không buồn không vui, bị xác sống cắn nát cảm giác ra sao? Mày bây giờ, có thể cảm nhận được những người bị mày đẩy mạnh vào trong bầy xác sống kia không, thỉnh cầu hèn mọn, cùng với tuyệt vọng tột cùng?
"Tiêu... không cứu ông ấy sao?" An Nhiên cau mày, dáng vẻ không đành lòng.
"Cô muốn cứu ông ta?" Tôi không hề trả lời, mà quăng vấn đề trả lại nàng.
"Tôi..." Nàng dường như suy tư một chút, nhưng tầm mắt không hề có một chút tập trung vào cái người thân trên đã bị gặm đến chỉ còn một bộ khung xương, mà là chán nản lắc lắc đầu, "Không nắm chắc cứu hắn. Nếu như cái giá phải trả là tôi bị thương thậm chí nguy hiểm tới tính mạng, tôi cũng sẽ không cứu ông ta." Nàng chần chờ một chút, mới hỏi tôi, "Cô có cảm thấy tôi ác nghiệt không?"
"Đương nhiên...." Tôi buồn cười gõ gõ đầu nàng, "Sẽ không."
Nếu như ngay cả người lòng thông cảm tràn lan như cô còn có thể coi là ác nghiệt, vậy tôi chả lẽ không còn sót lại một chút nhân tính?
Trên thực tế, quả thực cũng chả còn lại được bao nhiêu.
Tôi tự giễu lắc lắc đầu, lại đi xem Phùng Dũng và Chu Thiệu Quân bên kia, hai người cũng không có chống lại bao lâu, liền bị gặm nhấm đến tan tác tơi bời. Vệ Sơ kia trái lại không có cụt tay thiếu chân, chỉ là trên mặt trên tay đều bị vẽ ra vết thương sâu sâu cạn cạn, đang liên tục chiến đấu với một đám xác sống vây đánh, ngàn cân treo sợi tóc.
Tôi lạnh lùng trừng mắt khoảng mười con xác sống chuyển hướng tấn công về phía tôi và An Nhiên, đưa cho nàng một cái dao dưa hấu mới, lập tức tiến lên trước một bước dẫn ra chú ý của một số xác sống, đem tiểu đội mười "người" chia làm hai nhóm, trở tay một dao chém vào cổ con xác sống gần nhất. Vì được viên não tinh này cải tạo mà làm cho sức mạnh của tôi tăng cường rất nhiều, một chiêu này lại giống như cắt đậu hũ vậy, không tốn sức chút nào phân ra thân thể và đầu của nó.
Một đòn qua đi, dao thứ hai cũng rất nhanh bổ về con xác sống tiếp theo, khóe mắt chú ý tới tình huống của An Nhiên, tuy rằng bị hai con xác sống đi đầu giáp công hai bên trái phải, nhưng không hốt hoảng chút nào, tay trái thả ra ba gai băng đâm vào chân một con xác sống khiến nó ngã xuống, đồng thời kiềm chế lại một con xác sống chạy tới từ đằng sau, tay phải nắm dao dưa hấu gọn gàng nhanh chóng tước mất đầu một con xác sống khác, tất cả những thứ này chỉ ở trong chớp mắt, năng lực phản ứng của nàng khi lâm trận có thể thấy được chút ít.
Tôi yên lòng thu hồi phần lớn sự chú ý, nhanh chóng giải quyết vài con xác sống xung quanh, giơ tay vung một cái, lưỡi dao chuẩn xác xuyên vào sau gáy một con xác sống, Vệ Sơ tránh khỏi kết cục bị cắn đứt cổ họng, hắn cảm kích nhìn tôi một chút, chém bay một con xác sống cuối cùng vây đánh hắn. Đồng thời, An Nhiên cũng quét sạch cản trở ở phụ cận, quảng trường to lớn ngoại trừ ba người chúng tôi, cũng không còn những vật sống khác.
"Cậu." Tôi nâng cằm nhìn Vệ Sơ, "Đào hết ra những não tinh của xác sống này."
"... Tôi?" Hắn kinh ngạc chỉ chỉ chính mình, dường như thấy vẻ mặt không thể nghi ngờ của tôi, hắn gãi gãi sau gáy, không hiểu hỏi, "Cái gì là suy nghĩ* hả? Gân trong đầu sao?"
(*suy nghĩ nghe ná ná não tinh.)
"Hì hì ——" An Nhiên đi tới nghe thấy hắn nói một câu như vậy, không nhịn được nở nụ cười, bên má phải có một lúm đồng tiền nhàn nhạt, vô cùng đáng yêu, tôi không khỏi nhìn thêm vài giây.
"Hả? Cô cười cái gì? Tôi nói sai rồi sao?" Vệ Sơ lúng túng cười theo, trong vẻ ngại ngùng mang theo ánh mặt trời phấn chấn đặc hữu của người thanh niên, luôn cảm thấy có chút chướng mắt.
Tôi liếc hắn một cái, dao nhọn trong tay bổ ra đầu con xác sống gần nhất, đào mấy lần, lấy ra một viên tinh thể trong suốt ra hiệu hắn xem cẩn thận.
"Ồ... hóa ra là tinh thể à!" Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu, nhìn tôi cười khúc khích vài tiếng, nhưng dần dần không còn có một tiếng động, có lẽ bị khuôn mặt lạnh lẽo vô cảm của tôi dọa sợ, hắn ho khan vài tiếng, khó xử nhìn não tinh vẫn còn dính máu mấy lần, móc ra từ trong túi áo một đôi găng tay cao su, lần lượt tìm kiếm từng cái đầu xác sống
Tiểu tử này đúng là thú vị, bên người còn mang theo găng tay, để chuẩn bị gây án bất cứ lúc nào sao?
Nhìn động tác thu lấy não tinh xác sống của hắn, coi như gọn gàng, chỉ một phút liền gom đủ chừng hai mươi viên não tinh, dùng túi tôi đưa cho hắn gói kĩ.
Tôi nhìn đồng hồ trên tay một chút, đã gần ba giờ chiều, năm giờ trời liền tối, phải trước khi trời tối tìm được chỗ đặt chân, tuy rằng tôi không sợ đêm tối, thế nhưng An Nhiên không cách nào nhìn ban đêm, hơn nữa chiến đấu lâu như vậy, nàng cũng cần tìm một chỗ nghỉ ngơi thật tốt một hồi.
Tôi lấy ra hai xe đạp điện từ trong không gian, đang muốn ngồi lên một chiếc trong đó, nhưng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề bị tôi lãng quên... tôi không biết đạp xe. Từ nhỏ đến lớn đều có xe đặc biệt đưa đón, sau khi trưởng thành liền thi đậu giấy phép lái xe, mặc dù là máy bay du thuyền cũng từng thử qua, thế nhưng xe hai bánh này cần thử thách cân bằng. Tôi nhìn về phía An Nhiên: "Biết đạp không?"
"Cái này? Biết chứ! Này có cái gì khó!" Nàng cười cười, nhanh nhẹn ngồi lên xe, mở máy, một chân đạp đất làm điểm tựa chống thân xe, cũng có vài phần đẹp đẽ, "Tiểu thư xinh đẹp, muốn đi nhờ xe sao?"
Tôi bị giọng điệu đàng hoàng trịnh trọng của nàng chọc cười, nghiêng người ngồi trên chỗ ngồi phía sau, rụt rè gật đầu: "Phiền phức cô."
"Vì ngài phục vụ là vinh hạnh của tôi." Nàng giả vờ giả vịt kiểm tra một chút các mục số liệu trên xe, chân trái đạp mặt đất một cái, giẫm lên bàn đạp, "Ngồi vững vàng!"
"A!" Tôi theo bản năng mà ôm eo nàng duy trì cân bằng, lại cảm thấy nàng cứng ngắc mấy phần, thân xe run rẩy một hồi, suýt chút nữa ngã sang một bên, may là nàng khống chế được phương hướng rất nhanh, dùng sức đạp bàn đạp mấy lần, xe rốt cục vững vàng vẽ ra một đoạn ngắn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn Vệ Sơ, hắn lẻ loi đứng bên cạnh một chiếc xe điện khác, cũng nhìn chúng tôi, dáng vẻ muốn nói lại thôi, tôi vẫy tay với hắn một cái: "Tạm biệt." Tốt nhất cũng không gặp lại.
Người bị xác sống cào trúng, có tỷ lệ nhất định sẽ phải chịu biến đổi, xem vận may của hắn thôi. Trước khi rời đi, tôi đã chia một nửa túi não tinh cho hắn, cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, về phần có dùng hay không, và khả năng sản sinh tác dụng phụ, vậy thì không có quan hệ gì với tôi.
An Nhiên hình như rất để ý tới hai tay tôi ôm eo nàng, cơ bụng mảnh khảnh căng chặt, khiến tôi âm thầm buồn cười, sinh ra ý nghĩ chọc ghẹo nàng, dán gò má lên phía sau lưng nàng, thoải mái dựa vào, lên giọng hỏi: "Kế tiếp đi chỗ nào?"
Nàng mất tự nhiên giật giật thân thể, nhưng bận tâm tư thế của tôi, miễn cưỡng ngừng lại động tác, chỉ nghiêng đầu: "Tôi muốn đi tìm Mặc Mặc. Nàng là bạn thân tôi, cũng là bằng hữu tốt nhất..."
"Vậy thì đi thôi." Tôi quấn lấy eo nàng, đánh gãy lời tiếp theo của nàng, "Tôi đi cùng cô."
"Nhưng..." Giọng nàng chần chờ và không kiên định, tôi biết, chắc chắn nàng cũng không hi vọng tách ra với tôi, nhưng lại lo lắng con đường phía trước nguy hiểm, bởi vậy lâm vào tình thế khó xử.
"Nhưng nhị cái gì, không phải chúng ta nói muốn cùng đi thành phố B sao?" Tôi sượt sượt sống lưng nàng, cảm thấy nàng từ từ thả lỏng, tiếng nói cũng trở nên nhu hòa, "Cô sẽ bảo vệ tôi chứ?"
"Ừm!" Nàng gật đầu chắc chắn, dưới chân đạp càng ngày càng cần mẫn. Vì tiết kiệm điện, không tới thời khắc quan trọng, đều sử dụng nhân lực thay thế điện lực, đây là nhận thức chung trước khi chúng tôi xuất phát, nghe thấy nàng trả lời không chút do dự, khóe miệng tôi không tự chủ cong lên.
Đạp qua mấy cái hẻm nhỏ thưa thớt người, rẽ trái lượn phải đến gần một tiểu khu kiểu cũ, trên đường chỉ gặp phải vài con xác sống linh tinh, động tác chậm chạp, căn bản không đuổi kịp xe chúng tôi, mãi đến khi cách cửa tiểu khu còn có mấy chục mét, tôi mới biết nguyên nhân — phần lớn xác sống đều vây tụ bên trong tiểu khu.
Có lẽ bên trong nhất định có thật nhiều "đồ ăn" đang hấp dẫn chúng nó nhỉ.
Hơn nữa, xác sống ở đây hiển nhiên phản ứng nhạy bén hơn mấy con chúng tôi gặp ở siêu thị, từ rất xa đã ngửi thấy mùi của chúng tôi, có vài con đã quay đầu lại đi tới phía chúng tôi, động tác nhanh hơn không ít, hầu như đã có thể ngang với tốc độ đi của người bình thường.
An Nhiên và tôi liếc mắt nhìn nhau, quay đầu xe đi tới cửa sau tiểu khu, tường ngoài tiểu khu là gạch đá kết cấu từ mấy chục năm trước, cũng không bền chắc, sơn màu ngà đã ửng vàng, phần lớn đã tróc ra, lộ ra thân tường màu xám ximăng, loang loang lổ lổ vòng tuổi già nua. Nếu như bị một đám xác sống luân phiên tiến công, sợ chống đỡ không được một phút.
Nhanh chóng vòng quanh tường ngoài một vòng, bỏ qua vài con xác sống lảo đảo đi theo, chúng tôi đi tới cửa sau tiểu khu, nơi này là cửa sắt chỉ cho loại xe vận tải cỡ lớn đi vào, bình thường không mở ra, ngoại trừ bảo an có trách nhiệm quản lý, trong ngày thường hầu như không có ai sẽ tới nơi này. Vì thế, số lượng xác sống nơi này thật là ít ỏi.
Một cái khóa lớn bị gỉ mốc trên cửa, một con xác sống ăn mặc đồng phục an ninh ngơ ngác ngồi ở trong đình bảo an, đột nhiên ngửi thấy được mùi vị người sống, con ngươi trắng bệch chuyển động một vòng, bắt đầu cào lên kính thủy tinh của đình bảo an.
Chúng tôi bước xuống từ trên xe, tôi thu xe vào không gian, hỏi dò nhìn về phía nàng — phải đi vào thế nào? Nàng thần bí vẫy vẫy tay với tôi, ra hiệu tôi đuổi theo, xoay người đi tới một gốc cây đại thụ hơn mười mét bên tường tiểu khu, đó là một gốc cây ngô đồng đường kính khoảng bảy mươi đến tám mươi centimet, cành lá xum xuê, xanh um tươi tốt, cành cây thô ráp kéo dài tới bên trong tiểu khu. Chỉ thấy An Nhiên cho tôi ánh mắt "nhìn kỹ nha", lùi về sau vài bước chạy lấy đà, sau đó đạp lên cành cây đại thụ kia, như một con khỉ nhanh nhẹn, hai ba lần liền leo lên ngọn cây, một tay vịn chạc cây thô nhất, cúi người cười nhìn tôi: "Mau tới!"
Đây là... muốn tôi leo cây?
Tôi nhìn tay mình được bảo dưỡng nhẵn nhụi, lại nhìn người con gái đang cười rất ngây thơ, thở dài, học dáng vẻ nàng, lùi về sau, chạy lấy đà, nhảy lên—nắm lấy tay nàng đưa tới, thuận lợi nhảy lên ngọn cây, xông lên quá mạnh hậu quả chính là thu thế không kịp, thoáng chốc nhào vào trong lòng nàng, đẩy nàng lảo đảo một cái, nếu không có tôi đúng lúc lôi nàng lại một cái, có thể hai người đều sẽ ngã lộn chổng vó từ trên cây.
Không nhìn ra được, nàng vẫn thật có 'điện nước' đấy...
Tôi lúng túng thu tay không cẩn thận đặt tại ngực nàng, phát hiện mặt nàng đã đỏ đến mức không ra hình thù gì, không khỏi tăng thêm mấy phần quẫn bách, chỉ nghe nàng ho nhẹ một tiếng, quay mặt sang nói: "Mặc Mặc cái tên này rất nghịch ngợm, thường thường trốn ba mẹ chạy ra ngoài chơi, cây này nối thẳng phòng ngủ lầu ba của cô ấy, cô ấy đều là từ nơi này leo tường đi ra ngoài, thần không biết quỷ không hay..."
Nàng vừa nói, vừa cẩn thận di chuyển, quả nhiên nửa mét nữa chính là một cửa sổ hé mở, cúi đầu nhìn tới còn có thể thấy vài con xác sống ngơ ngác ở dưới lầu. Hình như là ngửi thấy được cái gì, chóp mũi qua lại đảo quanh.
An Nhiên quay sang xin tôi một bịch bánh bích quy cứng như gạch, ném vào cửa sổ, chỉ chốc lát sau, cửa sổ bị mở rộng, một cô gái tóc tai bù xù ló đầu ra, viền mắt ửng hồng, vẻ mặt vô cùng uể oải, trông thấy An Nhiên thì ánh mắt thoáng cái sáng ngời, nghĩ tới điều gì, mạnh mẽ thu hồi nước mắt mừng đến phát khóc, duỗi ra hơn nửa người, gấp giọng thúc giục: "Mau vào!"
An Nhiên gật đầu với tôi, đưa bàn tay cho cô gái đó, đầu gối khẽ cong, nhẹ nhàng giẫm một cái liền nhảy về phía cửa sổ, lọt vào bên trong phòng.
Một giây sau, nàng cũng học dáng vẻ cô gái ban nãy nghiêng thân ra, đưa tay cho tôi. Đến khi chúng tôi đều đi vào bên trong phòng, cô gái kia lập tức đóng cửa sổ lại, sau đó ôm chặt lấy An Nhiên, bật khóc "huhu", tôi nhíu nhíu mày, cũng không tiện nói cái gì, ngược lại đi quan sát phòng ngủ nàng. Cô gái này chính là bạn thân Mặc Mặc mà An Nhiên nói tới nhỉ... Ha, nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu lại dính người, khiến tôi cảm thấy hình như dính vào một phiền phức lớn. Tôi thấy An Nhiên quan tâm nàng, nghĩ chắc là tính mang theo nàng cùng đi, có phải là nên nghĩ một biện pháp để An Nhiên bỏ ý niệm này đi đây?
Tôi khắc chế kích động muốn kéo nàng ta xuống từ trên người An Nhiên, mặt không hề cảm xúc mà suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.