Trong yên tĩnh, tôi im lặng mà nhìn chăm chú bóng lưng của An Nhiên, nghe tiếng tim đập gấp gáp của nàng, khóe miệng không tự chủ mà cong lên.
Từ sau cái đêm biến hóa kia, bóng tối với tôi, không còn xa lạ và hoảng sợ, mà là màu sắc tự vệ như cá gặp nước. Không cần bật đèn, không cần nhờ trăng sáng, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng cái cổ dài nhỏ trơn bóng, bờ vai gầy gò của An Nhiên, dọc xuống theo sống lưng, là vòng eo nhỏ không thể nắm chặt.
Tôi dùng sức nhắm mắt, dường như có thể tưởng tượng ra màu máu không giống bình thường trong con ngươi của mình, mặc dù tay chân vẫn lạnh lẽo, nhưng huyết dịch cả người lại nóng lên sôi trào, xao động là xa lạ và nhanh chóng như thế, chỉ cảm thấy thân thể trước mắt này là cỡ nào mê người, để tôi muốn ôm thật chặt, sau đó tàn nhẫn mà cắn tới cái gáy duyên dáng kia, cắn xé, gặm nuốt...
Tôi bị ý nghĩ của chính mình cả kinh nghĩ đến mà sợ, thu hồi bàn tay nắm lấy eo nhỏ của nàng từ lúc nào, lấy lại bình tĩnh, khống chế lại ý nghĩ khát máu lạ lùng kia.
Là cần ăn uống sao?
Cách thời gian ăn uống lần trước tầm 70 tiếng, xem ra năng lượng của một viên não tinh xác sống vẫn tương đối khả quan, có phải là nên thử một lần nữa hay không...
"Ngủ đi, ngủ ngon." Tôi nghe thấy giọng nói của mình bình tĩnh mà ôn hòa, phát hiện không ra tý xíu khác thường.
"... Ngủ ngon." Giọng nàng có chút thẹn thùng nhẹ nhàng truyền đến, cho dù ở trong một mảnh yên tĩnh, cũng yếu ớt khó phân biệt. Nhưng giống như một dây leo nhỏ, tiến vào đáy lòng tôi, cắm rễ sinh trưởng, tùy ý quấn quanh, cắn giết ý nghĩ dư thừa trong đầu tôi — chỉ có An Nhiên.
Tôi duy trì tần suất hơi thở bằng phẳng mà lâu dài, lẳng lặng mà chờ đợi.
Một phút, nửa giờ... Một lúc lâu, hô hấp của nàng trở nên nhẹ đều.
Tôi lặng lẽ ngồi dậy, nghiêng đầu thoáng nhìn ngoài cửa sổ, rèm cửa sổ dày đặc che đi ánh trăng âm trầm, nhưng tôi có thể nghe được một trận tiếng vang xì xào, truyền đến từ nơi không xa trong phòng, tiếng người nói chuyện, mất tự nhiên đến mức khả nghi.
Vén rèm cửa sổ lên một cái khe. Bên trong bối cảnh xanh thẫm, hai bóng người lén lút từ trong phòng đối diện lần mò đi ra, chính là đi về phía gian phòng của Kiều Tử Mặc đang ở, nhìn thân hình, là một nam một nữ mới gia nhập kia.
Trên thực tế, tôi đã sớm phát hiện, trong bữa cơm tối nay bị bỏ thêm chút thuốc, dùng rễ cây dương xỉ nghiền nát thành phấn hong khô rồi bỏ vào bên trong nguyên liệu nấu ăn, sẽ khiến cơm nước có vị ngon hơn, một khi quá liều thì sẽ đưa đến hiệu quả thôi miên. Đông y vẫn luôn coi nó như là thuốc an thần trợ ngủ.
Phấn dương xỉ có màu nâu nhạt, vị tựa như tiêu, mikania micrantha*, không thể phát hiện dễ dàng, nếu không phải tôi khá có hứng thú đối với Đông y học, sợ là cũng bị lừa.
(*Mikania micrantha: là loài thực vật có hoa trong họ cúc.)
Hai người phụ này này bụng dạ khó lường, một nam một nữ kia cũng có mưu đồ khác, đến buổi tối, cũng bắt đầu lộ ra nguyên hình.
Mở cửa, lắc mình lao đến phía hậu viện, tôi cố ý làm ra một ít tiếng vang. Người đàn ông tên Vân Tử Chương quả nhiên cảnh giác đi theo, tôi tăng nhanh tốc độ, trốn vào trong rừng cây nhỏ sân sau, lẳng lặng mà chờ cá cắn câu.
Thời gian ba cái hít thở, người đàn ông kia đi theo đến rừng cây nhỏ, thân thủ mềm mại, thật giống như Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu trong võ hiệp Kim Dung, tôi nhìn bước tiến nhạy bén của hắn, dường như được sức mạnh vô hình nâng cách mặt đất một đoạn ngắn, giảm mạnh ma sát, lúc này mới có hiệu quả giống như bồng bềnh.
Cho đến khi hắn đứng lại trước người tôi, tôi liền có thể xác định, khí tức trên người hắn giống với cái tôi cảm nhận được ở trên chiếc xe Van màu xám bạc. Đó là, dị năng giả.
Xem ra, một nhà ba người kia cũng không có kết quả tốt. Tôi nhếch khóe môi, chỉ muốn cười lạnh.
Lại qua hơn mười giây, sau khi người đàn ông kia dựa vào ánh trăng yếu ớt quan sát tôi tỉ mỉ, người phụ nữ kia cũng rốt cuộc vội vã chạy tới, nhìn bước chân nhốn nháo nặng nề của nàng, hình như chỉ là người bình thường.
Trên mặt nàng trang điểm đẹp đẽ, dáng người lung linh cám dỗ, rất có tư cách thu hút bề tôi dưới váy, cũng khó trách không có năng lực, nhưng còn sống được khỏe mạnh.
"Vị tiểu thư này, đã rất muộn, còn chưa ngủ à?" Người đàn ông nho nhã lễ độ cười, nhưng tay ở sau lưng tích trữ nổi lên năng lượng, chấn động rõ ràng như thế, cho rằng tôi không phát hiện được sao?
Tôi cười cợt, không hề trả lời hắn, trở tay nắm một cây dao găm, cất bước tấn công hắn.
Tốc độ của hắn rất nhanh, nhanh đến mức vượt qua khái niệm vật lý, mỗi khi dao găm của tôi sắp sửa đâm trúng hắn một giây trước bỗng nhiên biến mất tại chỗ, một giây sau lại xuất hiện ở phía sau tôi, giơ tay vung về phía tôi.
Trong nháy mắt ở trên người tôi xuất hiện một đường máu thì tôi cuối cùng đã rõ ràng, dị năng của hắn, chỉ sợ là thao túng sức mạnh gió.
Vuốt ve vết thương dài khoảng 5cm trên cánh tay, máu đỏ tươi ồ ạt chảy ra, hầu như không cảm giác được đau, có thể tổn thương tới tôi, thực là sức mạnh không tồi.
Thu hồi dao găm, tôi quay người nhìn Vân Tử Chương cách tôi hơn mười mét, hắn cởi bỏ lớp mặt nạ ôn hòa trên mặt, ánh mắt nham hiểm nhìn về phía tôi, giống như thợ săn tìm kiếm con mồi. Có phải tôi nên để hắn biết rõ, ai mới thật sự là thợ săn?
Đột nhiên muốn cười, tôi cũng thật sự bật cười, trong hoàn cảnh yên tĩnh âm lãnh này, cao vút như ma quỷ, tôi nhìn ánh mắt người đàn ông kia càng thêm lạnh lẽo, thu hồi nụ cười, chậm rãi đi đến phía hắn.
Một bước, hai bước... Tôi đi rất chậm, rất ổn, rất có kiên trì; đến bước thứ năm, hắn không nhịn được mà phất tay phát ra một luồng gió, lướt qua gò má của tôi, trên mặt hơi ngứa, dùng lòng bàn tay lau đi, là màu đỏ tươi dinh dính.
Tôi lại cười cười, tiếp tục không nhanh không chậm mà đi đến phía hắn, hắn lúc này mới biến sắc, đột nhiên tăng nhanh thế tiến công, khi tôi cách hắn còn lại ba bước, trên người tôi đã bị cắt ra mười mấy vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, dáng vẻ máu me đầm đìa, chỉ dựa vào nét mặt của hắn tôi liền có thể tưởng tượng ra dáng dấp của chính mình nhất định là dọa người. Nhưng vẫn không thể nào đau.
Tôi nheo nửa mắt, không thèm quan tâm trên người càng ngày càng nhiều vết thương, chỉ để ý động tác dưới chân hắn, nghiêng tai chú ý hướng đi gió, khi hắn lần thứ hai giơ tay thì bỗng nhiên phát lực tiến lên trước, cùng lúc đó, hắn cũng cử động.
Tôi cảm giác được sức gió của hắn cắt ra bên gáy tôi, để lại một đường máu nhỏ. Mà cùng thời khắc đó, tay tôi cũng nắm được cổ tay của hắn, trong ánh mắt sợ hãi của hắn, tôi mỉm cười, bẻ gãy hai tay hai chân hắn, thấy hắn có ý định lên tiếng nhắc nhở người phụ nữ đã bị dọa đến hoa dung thất sắc kia, tôi lại thuận thế bẻ cằm của hắn.
Xoa nhẹ vết thương trên cổ, tôi lắc lắc đầu có hơi choáng váng, nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, ý nghĩ khát máu đột nhiên nổi lên, không cách nào khống chế, cũng không cần thiết khống chế.
Dường như nàng cũng ý thức được không ổn, xoay người muốn trốn. Sau một khắc, tôi đã bóp chặt cổ của nàng.
Từ trong đôi mắt nổi lên nước mắt của nàng, tôi nhìn thấy con ngươi của mình đỏ ngòm, cùng với vẻ mặt vô cảm khi cắn tới cổ nàng. Ngoại trừ tiếng đau đớn đan xen tiếng rên rỉ của người đàn ông kia, chỉ nghe thấy tiếng nuốt của tôi. Chốc lát sau, người phụ nữ này liền không còn một tiếng động.
Nét mặt của nàng dừng lại trong im lặng không sức sống, sợ hãi, tuyệt vọng, giống như là tự tay hủy diệt một món đồ sứ tinh xảo, có một loại mỹ lệ kỳ dị, tôi thậm chí có chút mê luyến loại vẻ đẹp vỡ vụn này.
Vết thương trên người, lúc máu tươi theo yết hầu tan vào trong thân thể của tôi, lấy tốc độ mắt thường có thể phân biệt mà đang hồi phục, đến khi tôi từ từ tiêu giảm cảm giác khát máu đói bụng, cánh tay trơn bóng như lúc ban đầu, gò má mềm mại như mới, không hề nhìn ra tý xíu dấu vết từng bị thương, tôi thậm chí cảm thấy dòng nước chảy ấm áp phun trào trong cơ thể, như trở lại thời điểm ban đầu, cái người Tiêu Minh Dạng có máu có thịt có nhiệt độ.
Có lẽ, máu tươi nhân loại, đặc biệt là máu tươi của nữ nhân, càng thích hợp để bổ sung năng lượng hơn là thịt bò sống và túi máu đóng băng.
Vứt đi thi thể Giang Nguyệt Niên, tôi ngồi xổm xuống tới gần người đàn ông không ngừng nghẹn ngào, cười vỗ vỗ mặt hắn, tặng hắn một câu nói cuối cùng có thể nghe được ở trên thế giới này: "Đây là cái giá của mày khi cướp đoạt từ trên người một nhà Lâm Tịch, hiện tại, đến thời điểm trả lại— chết đi."
Tôi lấy ra dao giải phẫu bản thân quen dùng, từ trong đầu của hắn lấy ra một viên tinh thể màu xanh nhạt, thu lại tinh thể cẩn thận, tôi đứng lên, nhìn đằng sau từ tốn nói: "Xem đủ chưa?"
Hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió sàn sạt phất qua cây cỏ, dường như nơi này chỉ có một mình tôi mà thôi, nhưng tôi tin tưởng phán đoán của chính mình.
"Tôi không muốn nói lần thứ hai, cũng không muốn động thủ." Tôi thu lại dao giải phẫu cẩn thận, cũng không để ý bị đối phương phát hiện không gian, chỉ là kiên trì chờ các nàng tự động hiện thân. Tôi biết dễ kích động trước, nhất định sẽ không phải tôi.
Không ngoài dự đoán, lại là mấy hơi thở, từ phía sau cây khác hiện ra hai bóng người mảnh khảnh, vẻ mặt ẩn giấu sợ hãi sâu sắc, tôi không để ý lắm, coi như đây là là một hình thức khẳng định khác đối với tôi.
"Tôi không cho là nữ nông gia bình thường sẽ ngẫu nhiên biết được công dụng của phấn dương xỉ... Mộc tiểu thư, hoặc là Lư tiểu thư, có thể vì tôi giải thích một, hai không?" Tôi nhìn hai người hai tay nắm chặt lấy nhau, sát ý lại biến mất mấy phần. Tôi nghĩ, đây không phải là hiện tượng tốt.
"Không sai, tôi và Tiểu Lục là từ thành phố T trốn ra được." Động viên vỗ vỗ mu bàn tay người bên cạnh, Mộc Tiểu Quả trầm giọng mở miệng, trên mặt mang theo ba phần thỏa hiệp và thoải mái giống như nhận mệnh.
"Nguyện nghe hết." Thoáng nhìn đồng hồ trên tay, còn một phút nữa là đến nửa đêm, đủ để tôi nghe xong một chuyện xưa ngọt ngào hoặc đau thương.
"Yêu nhau, nhưng không được phép, chỉ bởi vì chúng tôi đều là phụ nữ..." Vẻ mặt nàng có chút phẫn uất, nhưng phần nhiều là đau khổ không được lý giải. "Sau khi công khai, triệt để bất hòa với người nhà, cho nên chúng tôi lén lút chạy ra ngoài, ngày hôm đó đến thành phố Y, tận thế bạo phát..." Dường như là nhớ tới ký ức gì tệ hại, sắc mặt của nàng có chút khó coi, "Rất nhiều người đều biến thành xác sống, trên đường cái, trong xe, đâu đâu cũng có người ăn thịt người... Khi đó xác sống hành động còn không nhanh, tôi và Tiểu Lục liều mạng chạy, đến hộ nông gia này, cả nhà chủ hộ đều bị xác sống ăn, chúng tôi dọn dẹp sạch sẽ xác sống lân cận, liền ở lại nơi này."
Hai người phụ nữ thế đơn lực bạc, có thể sống sót ở trong vòng vây xác sống, tuyệt không hời hợt như lời nàng nói, có thể thấy được các nàng cũng không có đơn giản giống như bề ngoài.
"Tiếp tục." Tôi gật gật đầu, biểu thị đang chăm chú nghe, tôi thật tò mò, chính là động cơ bỏ thuốc của họ.
"Đi qua nơi này, có xác sống, cũng có con người ý định đánh cướp... Chúng tôi chôn thi thể xác sống ở dưới gốc cây ăn quả, cây ăn quả kia sẽ vô cùng tươi tốt, hơn nữa mặc cho tôi điều khiển," nàng cẩn thận mà thoáng nhìn tôi, cân nhắc tìm từ, "Hiệu quả của dị năng giả còn tốt hơn so với xác sống, người bình thường cũng chỉ khiến cho cây ăn quả lớn nhanh một ít."
Nói cách khác, phàm là đi qua chỗ các nàng, bất kể là người hay là xác sống, đều sẽ bị xem là chất dinh dưỡng chôn dưới cây sao?
A, cũng thật là biết lợi dụng tài nguyên đây.
"Như vậy, vốn dĩ đám người chúng tôi, cũng là mục tiêu các người ra tay?" Tôi nhàn nhạt nhìn nàng, chần chừ giữa hai lựa chọn nên giết hay không giết. Tôi không thể chịu đựng, có người mang trong lòng một chút ý đồ xấu đối với An Nhiên. Cho dù, người đó là chính tôi.
"Thực ra, chúng tôi cũng không phải sẽ ra tay với tất cả mọi người." Mộc Tiểu Quả nói vậy cũng nhìn ra sát ý của tôi, lui nửa bước nhỏ, lúng túng giải thích "Chỉ là thấy mấy người các cô quá lợi hại, sợ các cô đối với chúng tôi bất lợi thôi..."
"Đạo lý tiên hạ thủ vi cường, tôi rõ ràng." Tôi cười cợt, đột nhiên vọt đến phía sau Lư Tiểu Lục, ở trong ánh mắt kinh sợ thương tiếc của Mộc Tiểu Quả, ghìm lại cổ của nàng, cái cổ nhỏ bé, yếu ớt, mỹ lệ biết bao, có đường cong như thiên nga trắng, dường như tôi không tốn sức chút nào là có thể bóp nát cổ nàng, "Thế nhưng, tôi không chấp nhận."
"Đừng giết nàng, đều là lỗi của tôi! Là tôi bỏ phấn dương xỉ! Hết thảy đều là chủ ý của tôi! Muốn giết cứ giết tôi đi! Thả em ấy ra!" Từng giọt nước mắt lăn ra từ trong hốc mắt của nàng, nhưng nàng dường như chưa phát hiện, không có lau đi, chỉ là sốt sắng mà nhìn chằm chằm vào tay tôi, chỉ lo tôi sơ ý một chút liền bóp chết người trong lòng nàng. "Tôi van cô! Van cô..."
"Chị Mộc! Chị không cần cầu xin cô ta!" Thiếu nữ trong lồng ngực tôi lại vô cùng quật cường, mặt không cảm kích, tuy rằng sợ đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, viền mắt đỏ ửng, nhưng bộ dáng cắn chặt môi thà chết chứ không chịu khuất phục, chỉ là ánh mắt đau lòng khóa chặt Mộc Tiểu Quả, nếu không phải tôi gắt gao nắm cằm của nàng, có thể thật sẽ cắn lưỡi tự sát.
A, tốt cho một đôi uyên ương số khổ.
Chỉ tiếc, trước giờ tôi không thích xem những tiết mục si luyến oai triền*, đối với nhân vật chính là nam nữ hay là nữ nữ cũng không có hứng thú, bất kể các nàng thề nguyền sống chết rất chân thành, nhưng còn chưa đủ đánh động tôi.
(*si luyến = lưu luyến si mê, oai triền = dây dưa thái quá.)
Có điều, so với giết các nàng, tôi còn có chủ ý tốt hơn— chỉ là, đánh đổi hạnh phúc, các ngươi có thể gồng gánh nổi?
"Nuốt nó." Tôi vứt cho Mộc Tiểu Quả một viên tinh thể màu vàng nhạt, đó là não tinh của Lăng Nhị "Hoặc là, tôi giết cô ấy."
Mộc Tiểu Quả không nói hai lời cầm lên viên não tinh liền muốn đưa vào trong miệng, nhưng tôi chợt nhớ tới một chuyện, vội vã ngăn lại nàng: "Chờ đã."
Nàng nghi hoặc mà nhìn sang, chỉ là câu nói tiếp theo của tôi liền lập tức xóa bỏ may mắn của hai người: "Nắm trong lòng bàn tay, thử dùng năng lượng của cô dung hợp nó."
Tôi nhớ lại phương thức lúc trước tôi hấp thu não tinh xác sống, là trong lúc vô tình vận dụng dị năng không gian; mà kết cục của những người khác trực tiếp nuốt ăn, hầu như đều là bạo thể mà chết, tỷ lệ thành công, ngoại trừ thể chất cá nhân, có thể có liên quan tới phương thức hấp thu hay không đây?
Một đòn tay đao đánh hôn mê Lư Tiểu Lục đang giãy dụa không ngớt rồi ném sang một bên, tôi thoáng nhìn đồng hồ đeo tay, 12 giờ quá năm phút, lại liếc mắt nhìn Mộc Tiểu Quả, nàng đã ngã trên mặt đất co rúm lại, tóc dài tán loạn, bị mồ hôi ướt nhẹp dính thành từng túm bên tóc mai, môi cắn đến trắng bệch, đau đớn không ngừng rên rỉ, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.
Có lẽ, quá trình này là hết sức thống khổ, kết quả cuối cùng chờ đợi nàng là cái gì, tôi cũng không cách nào xác định.
Chờ đợi là vô vị mà dài lâu, tôi nhớ tới trong không gian còn có một con chó ngu, liền thả nó ra.
Nó vẫn duy trì trạng thái thê thảm tứ chi bị trói buộc khi tôi ném vào, nhìn thấy tôi thì trong con ngươi giống như đậu đen ngưng tụ đầm nước, thật giống đứa trẻ bày tỏ tủi thân của mình.
Bị nó nhìn chằm chằm, tôi có chút không vui, nhưng vẫn ném cho nó một miếng thịt bò tươi, nó ngửi một cái, không có hứng thú mà quay đầu, sượt đến bên cạnh tôi, không ngừng đủn đủn vào người tôi. Lần này, tôi có phát hiện mới.
Nơi nó tâm tâm niệm niệm đụng vào, chính là túi áo để não tinh xác sống của tôi.
Tôi lấy ra một túi não tinh nhỏ, ở trước mắt nó quơ quơ, nó nhìn túi chằm chằm không chớp mắt, dáng vẻ thèm nhỏ dãi một mét, so với lần đầu tôi gặp nó thì ngu xuẩn gấp trăm lần.
Tôi lấy ra một viên não tinh để ở đầu ngón tay, cúi đầu xem nó nhón chân thử nhảy chụp mồi, có chút ác ý nghĩ rằng: Người bình thường ăn một viên đều sẽ chết no, đừng nói chỉ là chó con. Đơn giản cho ăn nhiều mấy viên, cho dù chết no, cũng là nó đáng đời.
Đang nghĩ ngợi, không đề phòng nó đạp mạnh một cái, cắp đi não tinh ở đầu ngón tay của tôi, đắc ý vẩy vẩy đuôi với tôi, cắn cái viên não tinh vang lên giòn giã.
Nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc ý ngu ngốc của nó, tôi lạnh lùng bĩu môi, rốt cục vẫn đá một cước vào mông nó, lại ném nó vào trong không gian.
Coi như nó gặp may mắn, đúng là rất có năng lực hấp thu não tinh, tạm thời giữ lại nó thôi.
Tôi lại đi đến bên Mộc Tiểu Quả trên mặt đất không còn động tĩnh, nhìn nàng vài lần, trong lòng không khỏi cười lạnh, cũng không nói lời nào, chỉ là chậm rãi giơ chân lên, lên tới ngang lông mày, sau đó mạnh mẽ đạp xuống, gió chân ác liệt hình như có tiếng vang, trước khi sắp giẫm nát xương đỉnh đầu của nàng, một bụi gai đột nhiên bắn ra hướng về đáy giày của tôi, miễn cưỡng chặn lại công kích của tôi.
Mà cái người vốn dĩ lặng yên không một tiếng động lăn người một cái, tránh ra phạm vi công kích của tôi.
"A, không giả bộ nữa?" Tôi thuận thế nghiền nát thực vật, khoanh tay nhìn nàng lòng như lửa đốt mà kéo Lư Tiểu Lục ngã dưới đất vào trong lòng thăm dò hơi thở, sau đó thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa mồ hôi trán, ánh mắt nhìn về phía tôi rất là phức tạp.
Tôi không muốn tìm tòi nghiên cứu vẻ mặt của nàng, mặc dù viên não tinh kia làm cho thực lực của nàng tăng mạnh, ở trước mặt tôi, cũng không lật nổi bọt nước, chỉ là đưa ra một cái giao dịch: "Một viên não tinh dị năng giả, đổi 500 kg hoa quả tươi."
Nàng gật gật đầu: "Thành giao. Não tinh đâu?"
Tôi cười: "Không phải đã ăn vào sao?"
"Cô!" Nàng tức giận trừng mắt tôi, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, chỉ còn cười khổ, "Tôi có quyền từ chối sao?"
"Cô nói xem?" Tôi mỉm cười hỏi lại nàng.
Nhìn nàng xử lý xong thi thể một nam một nữ kia, mang theo tiểu tình nhân của mình rời đi, tôi nắm viên não tinh lấy ra từ trên người Vân Tử Chương, liền mang cả người lẫn tinh thể đồng thời tiến vào không gian.