Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

Chương 22: Phương pháp hạ sốt vật lý




Ngày hôm sau, sáng sớm Âu Dương Húc vào làm, chuyện đầu tiên chính là kiểm tra phòng.
Nhìn thấy Ngô Hạo Thiên nằm ngủ trên giường bệnh cùng với hai tên gia hỏa một trái một phải đang ngáy ngủ, Âu Dương Húc trợn mắt, cũng không biết tối hôm qua có chuồn ra ngoài hay không.
Âu Dương Húc nhìn thấy Ngô Hạo Thiên mặt đỏ bất thường, cảm thấy có chút không thích hợp, lập tức duỗi tay về phía anh.
Vươn tay chưa kịp chạm vào anh, Ngô Hạo Thiên một tay đã bắt được bàn tay của Âu Dương Húc, đôi mắt nhắm nghiền lập tức mở ra.
"Buông tay!" Thấy người này cảnh giác tốt như vậy, Âu Dương Húc hừ cái xem thường.
Tên khốn, tay của anh là dây thép hay sao hả? Tay tôi muốn trật khớp rồi nè!
"Âu Dương quân y!" Ngô Hạo Thiên nhìn thấy người tới liền buông lỏng tay ra.
Âu Dương Húc nâng tay sờ sờ trán và đầu của anh. "Đo nhiệt độ một chút."
Ngô Hạo Thiên gật đầu nhận lấy nhiệt kế cậu đưa qua.
Năm phút sau, Âu Dương Húc trừng mắt nhìn con số trên nhiệt kế, sắc mặt đen thêm ba phần.
"Đã qua 24 giờ, sao còn sẽ phát sốt. Tối hôm qua có phải anh lại chạy ra ngoài có đúng không?" Âu Dương Húc nghi ngờ nhìn anh, nghiêm túc hỏi.
"A, cái kia, tôi....." Nghe cậu hỏi, Ngô Hạo Thiên nhíu mày.
Vừa thấy biểu tình trên mặt anh, lửa giận của Âu Dương Húc lập tức cháy ngập đầu.
"Đầu anh có bệnh phải không hả? Nếu anh không sợ chết như vậy thì anh chạy về bệnh viện quân khu làm cái gì? Anh trở về tự sinh tự diệt đi!"
Bị mắng xối xả vô đầu, Ngô Hạo Thiên nhíu mày. "Cánh quân số 18 chúng tôi là đại đội bài trừ ma túy. Buổi tối hôm trước và đêm qua đều có hành động của bọn buôn ma túy, tôi không thể vắng mặt!"
"Đúng vậy, ma túy, bắt bọn buôn ma túy, anh không thể vắng mặt, anh là đại đội trưởng mà ha? Là đầy tớ nhân dân tốt đúng không?"
Nghe giọng điệu quái đản châm chọc (QT là "âm dương quái khí") của cậu, Ngô Hạo Thiên mím môi. "Âu Dương quân y, tôi......"
"Được, tôi biết, tôi biết anh thật vĩ đại. Đừng nói xin lỗi. Anh không cần xin lỗi tôi, anh chỉ thực xin lỗi người dân nộp thuế, anh chỉ thực xin lỗi tài nguyên chữa bệnh của quốc gia, cộng thêm thực xin lỗi bản thân anh mà thôi." Âu Dương Húc lạnh giọng xoay người một chân đá vào ghế của Vương Quân.
"A, làm sao vậy, có bọn buôn ma túy?" Cảm giác được chấn động, Vương Quân bùm một tiếng đứng dậy.
"Đi lấy nước, muốn nước ấm, nhanh lên!" Âu Dương Húc lạnh giọng ra lệnh.
"Ờ, ờ!" Vương Quân gật đầu quay đầu đi lấy nước.
Động tĩnh lớn như vậy, Lưu Chí Siêu tự nhiên cũng tỉnh lại. "Âu Dương quân y, cậu đã tới rồi, xảy ra chuyện gì?"
"Đi lấy nước ấm, tìm khăn lông lại đây, cho đội trưởng Ngô của các anh hạ nhiệt độ." Âu Dương Húc lạnh giọng ra lệnh.
"Hạ nhiệt độ, lão đại sốt cao?" Lưu Chí Siêu nôn nóng hỏi.
"37.8 độ. Chưa sốt chết." Âu Dương Húc lười biếng trả lời.
"Ờ!" Lưu Chí Siêu xấu hổ vội vàng chạy đi lấy nước tìm khăn lông.
Không bao lâu sao, hai người một người bưng thau nước, một người cầm khăn lông về tới phòng bệnh.
"Cởi quần áo anh ta ra, lau cánh tay và đùi của anh ta, ba phút một lần, lau đến khi nào hết sốt thì thôi." Âu Dương Húc đứng ở một bên nghiêm túc đem phương pháp nói cho hai người.
"Âu Dương quân y, chỉ lau mình thôi là được rồi hở? Hay là cậu chích một mũi được không?" Khăn lông vừa chạm vào cánh tay của Ngô Hạo Thiên, Lưu Chí Siêu cảm nhận được độ nóng của đội trưởng mình.
"Chích? Anh vui đùa gì vậy, tài nguyên quốc gia cũng không phải để cho loại người như anh ta lãng phí đâu." Âu Dương Húc xanh mặt lạnh giọng phản bác.
Nghe như vậy, Lưu Chí Siêu sờ sờ mũi. Tên nhóc bác sĩ này nói chuyện thật đúng là dễ làm cho người ta nghẹn họng!
"Âu Dương Húc, cậu cố ý đúng không. Tôi muốn khiếu nại cậu ngược đãi người bệnh!" Vương Quân không vui quăng cái khăn trong tay mình, miệng hét lớn đòi khiếu nại người ta.
"Đi đi đi, phòng viện trưởng ở tầng sáu, phòng chủ nhiệm ở tầng ba!" Âu Dương Húc mỉm cười tốt bụng chỉ.
"Cậu chờ đó!" Vương Quân xoay người đi ra ngoài.
"Chí Siêu, mau kéo cậu ta về!" Ngô Hạo Thiên ý bảo Lưu Chí Siêu đem người về.
"Rõ!" Lưu Chí Siêu vội vàng buông khăn lông đuổi theo.
Âu Dương Húc liếc mắt thấy hai người kia chân trước chân sau bỏ đi, cậu cầm lấy khăn lông thấm nước vắt khô, cúi đầu nhận mệnh lau chùi cho Ngô Hạo Thiên.
Khốn nạn, nếu không phải anh là đại boss vai ác, nếu không phải tôi còn phải trông cậy vào anh giết nam chính, tôi mới không quản anh sống hay chết đâu! Âu Dương Húc ở trong lòng thầm mắng cái tên vai ác đáng chết Ngô Hạo Thiên.
"Xin lỗi, tôi biết cậu là vì muốn tốt cho tôi!" Nhìn tên nhóc bận trước bận sau chà lau cánh tay và đùi của mình, Ngô Hạo Thiên vội vàng kiểm điểm.
"Không dám nhận, tôi chẳng qua chỉ là bác sĩ thực tập, không có tư cách phẫu thuật cho đại đội trưởng, chưa kể lương tâm nghề nghiệp của tôi có vấn đề, tôi ngược đãi bệnh nhân!" Âu Dương Húc nhàn nhạt nói vừa cầm khăn lông dùng sức chà mạnh hai cái lên cánh tay của anh. Không phải nói tôi ngược đãi sao? Vậy tôi sẽ cố gắng ngược đãi anh!
"Ha ha ha, tôi biết cậu là một bác sĩ rất ưu tú, tôi vẫn luôn tin tưởng cậu, tin tưởng nhân phẩm của cậu, tin tưởng y thuật của cậu, cũng tin tưởng lương tâm nghề nghiệp của cậu." Ngô Hạo Thiên khóe miệng cười có chút cương cứng.
Tên nhóc đáng ghét này không cần dùng sức mạnh tới vậy chứ, cậu ta đang lau người hay đang lột da hả trời?
"Hừ, cười không có tâm như vậy, vừa nhìn đã biết chỉ có lệ thôi!" Tuy miệng nói như vậy nhưng động tác trên tay của Âu Dương Húc rõ ràng nhẹ đi rất nhiều.
"Ha ha ha, cậu người này, thật đúng là......"
"Thật là cái gì?" Âu Dương Húc ngạo mạn trừng mắt, thử dám nói tôi không tốt xem, tôi hành chết anh!
"Miệng dao găm tâm đậu hũ!" Nói trắng ra thì chính là tên nhóc vừa tùy hứng vừa ngạo kiều, còn có chút tính trẻ con.
"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, Âu Dương Húc không nói thêm gì nữa mà lấy nhiệt kế ra, lần thứ hai cho Ngô Hạo Thiên đo lại nhiệt độ.
END CHƯƠNG 22.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.