Âu Dương Húc bị Ngô Hạo Thiên kéo đến phòng huấn luyện đánh một trận tơi bời hoa lá không thể dậy nổi, chỉ có thể ghé trên đệm trong phòng huấn luyện rầm rì!
"Này, tôi là muốn anh dạy tôi so đấu, không phải để anh đánh tôi!" Âu Dương Húc không phục trừng nam nhân đang ngồi xổm bên cạnh cậu.
"Tôi lấy hành động thực tế dạy cậu không phải càng tốt?" Ngô Hạo Thiên nói như đúng rồi.
"Như, như vậy thì anh ra tay cũng có chút ác rồi đó, đau chết mất!" Âu Dương Húc nhíu mày xoa xoa mặt bị đánh đau nói.
"Ai kêu giá của đại thiếu gia lớn tới như vậy, hở một chút là lấy tiền đập người? Cậu cho rằng đây là nơi nào? Đậy là quân đội, là quân đội quốc gia, mấy đồng tiền dơ bẩn trong tay cậu không dùng được ở đây đâu!" Ngô Hạo Thiên khó chịu giáo huấn cậu.
Có tiền thì sao vậy, có tiền là dám chạy vào quân đội đập người, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào?
"Anh có ý gì hả?" Âu Dương Húc ngồi dậy khó chịu nhìn anh.
"Có ý gì? Lời này nên hỏi cậu mới đúng đi?" Ngô Hạo Thiên híp mắt nhìn cậu hỏi lại.
"Hỏi tôi? Hỏi tôi cái gì? Chẳng lẽ tôi muốn học so đấu là phạm pháp sao? Nếu vậy thì kêu người tới bắt tôi đi a!" Âu Dương Húc hung hăng trừng mắt.
"Học so đấu không phạm pháp. Nhưng ở chỗ này không nhận tiền phí phi pháp!" Nam nhân trịnh trọng cường điệu.
"Cái gì gọi là tiền phí phi pháp? Bộ đội đặc chủng nơi này mỗi ngày đều phải huấn luyện từ sáng sớm cho tới tối, bọn họ rất mệt mỏi. Không lẽ tôi để người ta miễn phí dạy tôi sao? Anh thật sự cho rằng sẽ có người chí công vô tư* không cần tiền dạy tôi sao?"
(*Chí công vô tư: thể hiện sự công bằng, không thiên vị.)
Nhìn tên nhóc nói đến hợp tình hợp lý, Ngô Hạo Thiên híp híp mắt.
"Làm gì không có, không phải chỉ huấn luyện hai tiếng thôi à? Tôi sẽ dạy miễn phí cho cậu!"
Nghe như vậy, mắt Âu Dương Húc sáng lên. "Được a, một lời đã định. Buổi tối mỗi ngày hai tiếng miễn phí. Con người anh thật không tệ đó Ngô Hạo Thiên, như vậy tôi có thể tiết kiệm không ít tiền tiêu vặt rồi?"
Nhìn người trước mặt mình như đầy máu sống lại, tung tăng nhảy nhót, Ngô Hạo Thiên câm nín. Anh sao cảm thấy mình giống như bị tính kế thì phải?
"Đến đây đi, bây giờ dạy liền đi." Âu Dương Húc lôi kéo cánh tay nam nhân.
"Nhìn, chiêu thức phải linh hoạt, ra chiêu phải tàn nhẫn, chuẩn và nhanh." Ngô Hạo Thiên đi đến trước cọc gỗ làm mẫu vài động tác.
"Ok, tôi thử xem!" Âu Dương Húc đánh vài quyền lên cọc gỗ.
"Đinh, chúc mừng ký chủ mở ra kỹ năng sinh tồn thứ hai – So đấu. Tặng cho 500 tích phân."
Oa, 1600 tích phân, có thể mua phòng ở rồi. "Yeah!" Hoan hô một tiếng, Âu Dương Húc hưng phấn không thôi.
Ngô Hạo Thiên vẻ mặt kinh ngạc nhìn Âu Dương Húc vừa vui vừa hét. Đây là làm sao vậy? Uống lộn thuốc?
"ah ha, Ngô lão sư anh thật là tốt." Âu Dương Húc nhìn nam nhân bên cạnh chớp chớp mắt, bắt đầu tiếp tục đánh cọc gỗ.
"......" Ngô Hạo Thiên sa mạc lời nhìn nhóc con. Quả nhiên tuổi chênh lệch quá lớn sẽ có sự khác biệt, anh có chút không theo kịp tư duy của tên nhóc này!
Ở trong ký túc xá quân đội được năm ngày, đến ngày nghỉ, Âu Dương Húc gấp không chờ nổi lái xe về nhà. Phòng ở cậu thích cậu đã mua xong, bây giờ cậu phải lợi dụng hai ngày nghỉ này đi mua đồ dùng và nội thất trong nhà.
Giường, sô pha, tủ quần áo, bàn trà, bồn cầu, lavabo, còn có nồi cơm điện, bếp điện từ... Quan trọng nhất là máy phát điện. Vì trong không gian không có điện, về sau mạt thế điện cũng sẽ bị cắt nên Âu Dương Húc mua một hơi hai mươi cái máy phát điện. Mười cái máy phát điện năng lượng mặt trời, mười cái máy phát điện bằng sức gió.
Đi dạo một ngày ở khu nội thất gia dụng đến tối, Âu Dương Húc mệt như chó mà về đến nhà.
"Tiểu Húc, con sao vậy, đánh nhau với người ta?" Tần Phương thấy con trai mặt mũi bầm dập người thì mệt mỏi lập tức chạy tới.
"Mẹ, con không có việc gì, ở trong quân đội cùng bọn họ so đấu không cẩn thận bị thương thôi."
Tên Ngô Hạo Thiên đáng chết, đã nói với anh ta 800 lần không được đánh mặt vậy mà anh ta vẫn không nghe, thật đáng ghét!
"Aiz, con là quân y đi học so đấu để làm gì!" Tần Phương hờn dỗi oán giận con trai mình.
"Ha ha ha, học cái này cũng không có gì không tốt, còn có thể tự bảo vệ mình không phải sao?"
"Con đó!" Tần Phương sờ một mảng xanh tím trên mặt con trai mà đau lòng.
"Mẹ, con đã là người lớn rồi, không sao hết." Âu Dương Húc ôm bả vai mẹ cậu, tỏ ra không sao.
Bồi mẹ cậu cùng ăn cơm tối xong, A Vĩ đem một túi văn kiện giao cho Âu Dương Húc.
"Thiếu gia, đây là thám tử đem tới đưa cho ngài."
"Được, đã biết!" Âu Dương Húc tiếp nhận túi văn kiện.
"Tiểu Húc, đây là cái gì?" Tần Phương nghi hoặc nhìn túi văn kiện trong tay Âu Dương Húc.
"Đi, chúng ta vào phòng xem!" Âu Dương Húc cùng mẹ cậu đi lên tầng hai.
Vào phòng mẹ cậu, hai mẹ con cùng nhau ngồi trên sô pha, Âu Dương Húc mở túi văn kiện, lấy đồ vật bên trong ra.
"Này, đây là bác hai của con?" Tần Phương nhìn hình chụp trong tay liền nhận ra ngay người trong ảnh, đúng là em trai của chồng bà – Âu Dương Hải Đức, là giám đốc nghiệp vụ trong công ty bà.
"Đúng vậy, bác hai của con vẫn luôn là đại kim chủ của Trịnh Hâm. Xem ra ông ta đối với người cháu trai này thật sự rất chiếu cố nha, còn tìm giúp con hai người bạn "thật tốt" để chơi cùng!" Âu Dương Húc đem danh sách tài khoản cá nhân của Trịnh Hâm đưa cho mẹ cậu.
Nhìn thấy trong ba năm này, Trịnh Hâm không chỉ một lần được Âu Dương Hải Đức chuyển khoản qua, Tần Phương lập tức hoàn toàn hiểu rõ.
Ngày trước lúc Tiểu Húc ở cao trung cũng không phải không có tiền đồ đến như vậy, cũng rất thân với bà. Chỉ là sau khi vào đại học, quen biết với hai tên Trịnh Hâm và Đổng Kiêu rồi thì Tiểu Húc liền bị dạy hư, cả ngày chỉ biết ra ngoài ăn chơi đàng điếm, không chịu học hành tử tế, không phải đua xe với người ta thì là đi tán gái, đi quán bar, không một ngày làm bà bớt lo. Thì ra tất cả là do cậu em chồng của bà, là Âu Dương Hải Đức cố ý tìm người dạy hư Tiểu Húc! Cũng là do Âu Dương Hải Đức cố ý xúi giục, châm ngòi ly gián mẹ con bà!
"Đáng giận, ta đối với hắn vẫn luôn không tệ, không thể tin nổi hắn lại dám tính kế con trai ta!"
Nếu không phải do đó là em trai của chồng bà, là bác hai của Tiểu Húc, Tần Phương sao có thể đem Âu Dương Hải Đức người không ra gì an bài ở công ty đảm nhiệm chức vị quan trọng chứ? Không thể tưởng tượng được, cái tên Âu Dương Hải Đức này lại đáng giận như vậy, ở sau lưng hãm hại mẹ con bà.
"Hừ, cho dù mẹ tốt với ông ta cũng sẽ không đem công ty cho ông ta. Mà con lại khác, nếu con vẫn luôn là một tên không ra gì, là bại gia tử chỉ biết ăn no chờ chết, như vậy ông ta có thể lợi dụng sơ hở làm mẹ con chúng ta trở mặt thành thù. Nếu sau này ngài đem công ty giao cho bại gia tử là con thì ông ta sẽ dễ có được thực quyền, đem công ty từ tay con cướp đi!" Âu Dương Húc mỉm cười nghiêm túc giải thích.
"Hừ, muốn công ty của ta, không dễ dàng như vậy!" Nói đến đây, đáy mắt Tần Phương hiện lên một mạt u ám, nếu Âu Dương Hải Đức dám đối đãi với Tiểu Húc của bà như vậy thì cũng đừng trách bà tàn nhẫn.
"Tiểu Húc, con yên tâm đi làm đi, chuyện này đừng xen vào. Để mẹ tới xử lý!"
"Dạ, mẹ đừng vất vả quá." Âu Dương Húc đứng dậy, hôn hôn mặt mẹ mình rồi đi ra.
Dù sao mẹ đã ở thương trường hô mưa gọi gió oai phong một cõi đã nhiều năm, để bà đối phó với loại bao cỏ Âu Dương Hải Đức này, Âu Dương Húc vẫn thật yên tâm.
END CHƯƠNG 27