Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

Chương 3: Mẹ của nguyên chủ




Cầm trong tay danh sách hàng hóa, Âu Dương Húc đang suy nghĩ muốn đi đâu mua mấy thứ này, còn có vấn đề tài chính nữa.
Đột nhiên, cửa phòng bệnh từ bên ngoài đẩy ra, một nữ nhân một thân trang phục công sở, chân dẫm giày cao gót ba tấc màu đen nhìn rất thành đạt, vội vã đi vào phòng bệnh.
"Tiểu Húc, con tỉnh rồi? Con cảm thấy thế nào rồi? Đang êm đẹp sao lại xảy ra tai nạn xe cộ chứ? Chỗ nào đau đâu, mau nói cho mẹ!" Nhìn thấy Âu Dương Húc trên giường đã tỉnh lại, nữ nhân nóng vội hỏi đông hỏi tây, vài bước liền đi tới bên cạnh giường con trai mình.
Nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, Âu Dương Húc ngẩn người.
Vị nữ nhân trung niên này dáng người duyên dáng (QT là thành ngữ "ung dung hoa quý"), hơn bốn mươi tuổi nhưng lại vẫn xinh đẹp như cũ tên là Tần Phương. Là tổng tài sau màn của công ty Chính Phương và cũng là mẹ ruột của nguyên chủ Âu Dương Húc.
Nguyên chủ từ nhỏ mồ côi cha, cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau. Vì để cho con trai sinh hoạt ngày càng tốt, Tần Phương tuổi còn trẻ liền tiếp quản công ty mà chồng bà để lại, vẫn luôn liều mạng kiếm tiền nuôi con. Tuy rằng làm mẹ, bà đã cho nguyên chủ hưởng thụ cực lớn vật chất sung sướng, mỗi tháng tiền tiêu vặt lên tới sáu con số, sinh nhật thì tặng xe thể thao, biệt thự. Nhưng bà cũng vì kiếm tiền mà rất ít khi làm bạn bên người con trai. Cũng chính vì vậy mà quan hệ mẹ con của nguyên chủ cùng Tần Phương vẫn luôn rất căng thẳng.
Thật ra, trong mắt của Âu Dương Húc, nguyên chủ chính là đồ ngốc ở trong phúc mà không biết có phúc. Mẹ của hắn hận không thể hái sao trên trời, vớt ánh trăng, hận không thể đem hết thảy những gì bà có đem hết cho hắn. Vì hắn bà thậm chí không tái hôn. Vậy mà hắn còn không có lương tâm chỉ trích mẹ hắn không tốt với hắn. Thật đúng là tên ngốc không rõ đầu đuôi xuôi ngược!
"Tiểu Húc, con làm sao vậy, sao lại không nói lời nào? Rốt cuộc là đau ở đâu? Đừng hù mẹ, đừng hù mẹ có được hay không!" Nhìn con trai trên giường mở to đôi mắt như vậy lẳng lặng nhìn mình không nói một lời nào. Tần Phương có chút sợ, sốt ruột khóc lên.
Chồng bà đã mất, bà hiện giờ cũng chỉ có Tiểu Húc, cũng chỉ còn một người thân duy nhất là Tiểu Húc thôi a!
"Mẹ, con không có việc gì!" Qua hơn nửa ngày, Âu Dương Húc mới nói nên lời.
Nói câu này xong, bản thân Âu Dương Húc cũng đỏ hốc mắt. Cậu là cô nhi, cha mẹ cậu lúc cậu ba tuổi liền xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, chỉ còn cậu và bà nội sống nương tựa lẫn nhau, là một đứa bé sống trong cái khổ mà lớn lên. Vì thế tiếng "mẹ" này, cậu đã thật lâu không được gọi nữa rồi.
"Tiểu Húc!" Nhẹ giọng gọi tên con trai mình, Tần Phương run rẩy nâng tay lên, thật cẩn thận sờ lên cái trán còn dán băng gạc của con trai.
"Đau không con?"
"Không đau!" Bị mẹ nhìn một cách thương tiếc, Âu Dương Húc cảm thấy thật hạnh phúc thật ấm áp.
"Tiểu Húc, con nếu chỗ nào không thoải mái liền nói với mẹ, đừng cố chịu đựng. Con nếu không thích bệnh viện trong nước, chúng ta liền xuất ngoại." Lôi kéo tay con trai, Tần Phương nhẹ nhàng nói.
"Mẹ, ngài đừng lo lắng, con không có việc gì. Đúng rồi, hôm nay ngày mấy tháng mấy ạ?" Vừa nói, Âu Dương Húc vừa chống giường đệm muốn ngồi dậy.
"Chậm một chút, chậm một chút!" Vội vàng khom người nâng con trai dậy, Tần Phương lập tức đem gối đầu để sau lưng con trai, sợ con trai mình ngồi không thoải mái.
"Mẹ, con không có việc gì đâu!" Lôi kéo tay Tần Phương, nhìn người mẹ vừa thân thiết lại hòa ái này, tâm lý Âu Dương Húc ấm áp dễ chịu.
"Con đó!" Cười liếc con trai mình, Tần Phương ngồi ở mép giường bên cạnh cậu.
"Tháng 3 ngày 12. 22h05." Kéo tay của mẹ qua, Âu Dương Húc nhìn đồng hồ trên tay của mẹ cậu.
Tháng 3 ngày 12, cách mạt thế còn có 3 tháng 12 ngày. Tận thế đến là tháng 6 ngày 24.
"Đúng vậy, hôm nay là tháng 3 ngày 12, bạn gái Y Y của con sinh nhật đó. Con quên rồi sao?" Nhìn con trai mình, Tần Phương cười hỏi.
"Mẹ, con không thích Hoàng Y Y. Về sau mẹ đừng nhắc tới ả nữa!"
Hoàng Y Y cũng không phải bạn gái của cậu, đó là vợ của nam chủ, là nữ chính bên trong nguyên tác! Là đao phủ đem nguyên chủ đẩy vào vực sâu tử vong!
"Làm sao vậy?" Nhìn con trai nhắc tới người bạn gái này thì mặt mày lạnh băng, Tần Phương khó hiểu.
Lúc trước không phải còn nói, đời này không phải Hoàng Y Y thì không cưới sao? Lúc này như thế nào thành không thích rồi?
"Cô ta vẫn luôn chơi con, cái cô ta thích không phải là con người con, mà là tiền của ngài."
Bên trong nguyên tác, Hoàng Y Y là một đóa thánh cấp bạch liên hoa, mặc dù không thích nguyên chủ rồi lại bày đặt không đành lòng thương tổn nguyên chủ. Mỗi lần sau khi từ chối lời tỏ tình của nguyên chủ xong lại đều sẽ chủ động chạy tới tìm nguyên chủ tâm sự.
Có lẽ trong mắt người khác thì đây là biểu hiện tính thiện lương của nữ chủ. Bất quá, trong mắt Âu Dương Húc, nữ chủ chính là một ả kỹ nữ đầy tâm cơ không hơn không kém. Rõ ràng không thích nguyên chủ lại luôn nhận lấy túi xách hàng hiệu, váy hàng hiệu mà nguyên chủ đưa. Rõ ràng không thích nguyên chủ, rồi lại luôn một lần lại một lần tiếp cận nguyên chủ, đem nguyên chủ ngu ngốc đùa bỡn trong lòng bàn tay của mình, mặc ta cần thì ta cứ lấy.
Nghe con trai nói như vậy, Tần Phương ngẩn người. Kỳ thật, làm mẹ, Tần Phương cũng không quá thích Hoàng Y Y. Tổng cảm thấy nữ hài này quá giả tạo. rõ ràng ái mộ hư vinh, đặc biệt thích những đồ vật xa xỉ sang quý, rồi lại luôn giả bộ một bộ dạng không thèm để ý, không sao hết. Bất quá bà lại không có biện pháp gì, ai kêu con trai bà thích làm chi? Nhưng mà, hiện tại.....
"Aiz, chuyện của con chính con làm chủ thì tốt rồi. Dù sao con có thích dạng con gái nào, mẹ cũng không có ý kiến gì hết."
Cảm thụ được mẹ đối với mình dung túng cùng cưng chiều, Âu Dương Húc nhẹ nhàng cong lên khóe miệng. "Cảm ơn mẹ!"
"Có cái gì cần cám ơn chứ, đây vốn dĩ là chuyện của con mà. Con đã 23 tuổi rồi, đã là người lớn. Năm đó nha, ta và ba con chính là....."
"Rồi, ngài cùng ba ba là bạn học đại học, ngài với ba ba chính là tự do yêu đương." Mỉm cười, Âu Dương Húc vội vàng đoạt đáp.
"Đứa nhỏ này!" Hờn dỗi trừng mắt liếc Âu Dương Húc một cái, Tần Phương cười khẽ ra tiếng.
END CHƯƠNG 3.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.