Ăn sạch thức ăn trên bàn, một mình một người uống hết một chai rượu vang đỏ, Ngô Hạo Thiên động tác tao nhã lấy khăn ăn lau miệng. "Cám ơn cậu đã nhiệt tình mời, bữa tối này tôi rất hài lòng."
Nghe xong, Âu Dương Húc nhướng mắt. Hài lòng, hài lòng cái rắm, ăn chết anh luôn đi cái tên hỗn đản!
"Phục vụ, tính tiền!" Tuy rằng trong lòng nhỏ máu nhưng Âu Dương Húc vẫn vẫy tay gọi phục vụ tới.
"Hai vị tiên sinh, hóa đơn của hai người đã được khách ở bàn số 3 thanh toán rồi." Phục vụ đi về phía bên này khom lưng 90 độ cung kính trả lời.
"Ồ!" Âu Dương Húc gật đầu nhìn về phía bàn số 3, nhìn thấy bàn số 3 có một nam một nữ ngồi nhưng nhìn qua nhìn lại cũng không phải người mà nguyên chủ từng quen biết.
"Bạn của anh à?" Âu Dương Húc nhìn nam nhân đối diện mình.
"Ừ, bạn học cùng trường quân đội!" Ngô Hạo Thiên gật đầu tỏ vẻ mình quen biết hai người kia.
"Anh Hạo Thiên, đã lâu không thấy!" Nhìn thấy Ngô Hạo Thiên cùng Âu Dương Húc đều nhìn về phía mình, nam nhân ăn mặc một thân tây trang phẳng phiu đứng dậy, đi tới bàn của Âu Dương Húc.
"Sở Hàn, cậu tới Hải Thành lúc nào vậy, sao lại không nói với tôi một tiếng?" Ngô Hạo Thiên chủ động bắt chuyện cùng với đối phương.
Sở Hàn? Hắn là Sở Hàn, nam chính Sở Hàn?
Đúng rồi, bây giờ cách mạt thế còn có ba tháng, không phải lúc này Sở Hàn tới Hải Thành thăm ông ngoại đang bệnh sao, sau đó ở bệnh viện trung tâm thành phố tình cờ gặp nữ chủ Hoàng Y Y sao?
Ha ha ha, hiện giờ Hoàng Y Y cũng không phải là thực tập sinh ở bệnh viện trung tâm thành phố. Nói như vậy nếu muốn tình cờ gặp gỡ vị nam chủ này cũng không quá dễ dàng đi?
Bất quá để đề phòng vạn nhất, vẫn cứ nên thuê thám tử theo dõi Hoàng Y Y xem ả cùng với Sở Hàn có thể lại tương ngộ yêu nhau hay không vậy!
"À, ông ngoại bị bệnh, tôi đến đây thăm bệnh." Sở Hàn mỉm cười đúng sự thật nói.
"Trần lão bị bệnh?" Ngô Hạo Thiên nghe nói ông ngoại Sở Hàn bị bệnh thì nhíu mày, đáy mắt hiện ra vài phần lo lắng.
"Cũng không biết bị tật xấu gì, nói là nhớ tôi, bắt tôi phải về một chuyến." Sở Hàn thong thả đáp lại.
"Ừ!" Nghe hắn nói vậy, Ngô Hạo Thiên khẽ gật đầu yên tâm lại!
"Bạn của anh?" Sở Hàn nhàn nhạt nhìn lướt qua Âu Dương Húc, nhẹ giọng hỏi.
Ánh mắt nam chủ tuy lướt qua rất nhanh, nhưng Âu Dương Húc vẫn như cũ từ đáy mắt đối phương thấy được sự khinh thường. Cái loại ánh mắt nhìn như nhìn đống rác rưởi này làm Âu Dương Húc thật sự rất khó chịu.
"Ừ!" Ngô Hạo Thiên nói rồi đứng dậy, nhìn thoáng qua Âu Dương Húc. "Chúng ta đi thôi!"
"Được!" Âu Dương Húc gật đầu cũng đi theo đứng dậy.
"Sở Hàn, cám ơn cậu đã mời. Chúng tôi đi trước." Lại nhìn Sở Hàn một cái, Ngô Hạo Thiên cùng Âu Dương Húc một trước một sau bước đi rời khỏi phòng.
Sở Nguyệt nhìn em trai mình về tới chỗ ngồi liền chép chép miệng. "Em trai, em trả tiền cho cái tên biến thái kia làm gì?"
Sở Hàn nghe vậy liền cười. "Chị, Ngô Hạo Thiên tuy rằng là đồng tính luyến ái, nhưng dù sao cũng là người của Ngô gia. Ngô gia chính là quân sự thế gia trong kinh thành!"
Ngô gia là quân sự thế gia, đời đời đều là người trong quân đội. Ông nội, cha và bác của Ngô Hạo Thiên đều ở trong quân đội đảm nhiệm chức vụ quan trọng. Có thể nói, trong tay Ngô gia nắm chặt hơn phân nửa binh lực Vinh Quốc.
Mà so với quân sự thế gia cường đại đó thì Sở gia có vẻ yếu thế hơn nhiều. Sở gia vốn là thương nhân, đời đời đều làm kinh doanh, tuy rằng có tiền nhưng lại không có thế lực lớn bằng Ngô gia. Đến khi cha của Sở Hàn cưới con gái của quân sự thế gia Trần gia thì lúc này mới làm cho Sở gia ở chính trị có một vị trí nhỏ.
Tuy đàn ông Trần gia đều mang binh đi đánh giặc, nhưng căn cơ của Trần gia còn không bằng Ngô gia. Sở Hàn tuy rằng dưới sự giúp đỡ của ông ngoại và cậu mình có được một cái chức vị, nhưng cũng là cái chức vị không đau không ngứa không thực quyền!
"Ngô gia đúng là lợi hại, nhưng cho dù Ngô gia có lợi hại tới cỡ nào thì cũng không có nửa phần quan hệ với Ngô Hạo Thiên. Chẳng lẽ em đã quên 6 năm trước vì chuyện Ngô Hạo Thiên thích nam nhân mà trốn nhà đi, cắt đứt quan hệ với Ngô gia sao?" Sở Nguyệt lên tiếng nhắc nhở.
"Ha ha ha, Ngô Hạo Thiên chính là cháu đích tôn của Ngô gia, làm sao có thể dễ dàng cắt đứt quan hệ với Ngô gia được? Hơn nữa, một bữa cơm cũng không đáng bao nhiêu tiền, mặc kệ nói như thế nào, Ngô Hạo Thiên cũng là đội trưởng đại đội bộ đội đặc chủng, nếu có thể mượn sức thì không phải với chúng ta cũng có lợi rất lớn hay sao?"
"Ha ha ha, bàn tính nhỏ của em đánh chuẩn thật đó, không làm kinh doanh thật đáng tiếc!" Nhìn em trai mình, Sở Nguyệt cười khích lệ.
"Không phải còn có chị sao? Chúng ta một người kinh doanh, một người trong quân đội, không tốt à?" Sở Hàn nghiêng đầu nhìn chị mình cười nói.
"Tốt, dĩ nhiên tốt rồi. Chờ em trai chị sau này trở thành tướng quân, như vậy thì việc làm ăn của Sở gia sẽ càng có thể làm lớn hơn nữa!"
Sở Hàn nghe được lời này nhẹ nhàng cong lên khóe miệng. Một ngày nào đó, hắn sẽ làm cho Sở gia cũng giống như Ngô gia hùng bá một phương!
"Em trai, tên nhóc đi theo Ngô Hạo Thiên cùng ăn cơm là ai? Em có quen biết không?" Sở Nguyệt nhìn chằm chằm Sở Hàn, nghiêm túc hỏi.
"Chưa thấy qua, chắc là tình nhân nhỏ của Ngô Hạo Thiên đi?"
Có thể hẹn hò ở nơi này, Sở Hàn theo lý tự nhiên sẽ cho rằng Âu Dương Húc là tình nhân của Ngô Hạo Thiên rồi!
"Không biết tại sao, cậu ta cho chị cảm giác thật không tốt, rất không tốt. Lúc cậu ta đi ngang qua chị, tim chị rất không thoải mái!" Sở Nguyệt nói đên đây thì mày liễu xinh đẹp nhăn lại.
"Chị, chị có phải cảm giác được cái gì không?"
Sở Nguyệt từ nhỏ tới lớn có một loại năng lực đặc biệt, có thể cảm giác được một ít sự việc nguy hiểm sắp phát sinh.
"Chị cũng không biết, nhưng mà cậu ta cho chị cảm giác không tốt, chị nghĩ người này có khả năng sẽ gây bất lợi với Sở gia chúng ta!" Nói đến đây, hai hàng lông mày Sở Nguyệt nhíu chặt.
"Chị đừng lo, em lập tức tìm người điều tra cậu ta!" Sở Hàn nghe chị hắn nói vậy, sắc mặt cũng nghiêm túc lên.
"Ừ!" Sở Nguyệt gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
END CHƯƠNG 30.